Chương 58: Giam cầm và tự do
Lũ thủy quái đột ngột sợ hãi rút xuống, mặt nước tự dưng lại yên tĩnh như tờ, màu xanh biếc dần chuyển thành màu đen, dưới chân cô gái nhỏ cách rất xa những bóng đen hiện rõ khiến Linh Tửu, bất cứ ai chứng kiến cũng đều đứng hình.
Một dàn quái vật cổ đại nhen nanh từ từ bơi tới, đôi mắt của con nào còn nấy cũng sáng quắc như đèn lồng.
Linh Lan không hề hay biết dưới chân mình đang có hàng chục con quái vật to bằng cả một đại lục kè kè theo. Đến khi chân của cô được một con dùng đầu hộ tống đẩy cô bơi nhanh hơn mới hoảng hồn nhìn xuống.
Ngay lập tức, cô bị những con quái vật này dọa cho kinh hồn, vì sợ hãi mà ngất đi.
" Linh Lan! "
Linh Tửu vung đinh ba tấn công, nhưng chỉ một tiếng gầm của chúng đã phá tan đi pháp lực của đinh ba dọa cho anh nhất thời kinh sợ không kịp tiếp thu sự việc.
Chúng không hề làm hại tiểu công chúa, một trong số đó là con bạch tuộc khổng lồ phát sáng ở những xúc tu cuốn lấy thân cô gái nhỏ, còn vương tới chỗ người đàn ông đang chìm, cùng lúc đem cả hai lên bờ.
Đàn quái vật cổ đại vây kín hai người đang nằm bất tỉnh, tiếng kêu khó nghe của chúng miễn cưỡng Linh Lan tỉnh dậy, từng hình hài quỷ dị của chúng đập vào mắt làm cô thất kinh hét lên chói tai.
Cô không cầm được xúc động, thất thố khóc lớn, con nào con nấy nghe tiếng khóc của cô lại sợ sệt lùi ra xa làm cho người ta phải thắc mắc.
Trước những hành động kì lạ Linh Lan lại không khóc nữa, dường như nhận ra chúng đến để giúp cô. Con bạch tuộc đưa xúc tu chỉ chỉ ám hiệu, Linh Lan xoay đầu nhìn thấy Lãnh Đình nằm thoi thóp ở bên cạnh.
" Đình "
Sau trận chiến dưới biển, lãnh một nhát đâm của đinh ba hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê mang, có gọi cũng không thấy phản hồi.
Linh Tửu ở rất xa quan sát khung cảnh, toàn thân bất giác run lên bần bật.
Nước mắt của tiểu công chúa rơi nhiều bao nhiêu thì đám quái vật từ biển đen lại ùng ùng kéo đếm nhiều bấy nhiêu.
Cả đại dương rộng lớn mênh mông không còn chỗ nào vừa thân của chúng đi qua, có con còn men lên một hòn đảo, nhấn chìm luôn cả hòn đảo ấy.
" Linh Tửu, chúng là... "
Kha Mỹ cũng bị dọa sợ hệt như Linh Tửu, hình thù của chúng giống hệt như những hình khắc trên đá ở dưới thủy cung, đủ để cô nhận ra đây là những con quái vật cổ đại nằm ngoài kiểm soát của vua biển cả.
Linh Tửu không dám mạnh động, cùng Kha Mỹ đứng thất thần nhìn chòng chọc vào tiểu công chúa đang ôm bạo quân.
Máu ở bụng không ngừng loang lổ thấm lên lướt cát vàng nâu, hơi thở vô cùng yếu ớt, Linh Lan xé rách vải trên thân giúp hắn buộc lại chỗ đang tuôn máu.
Chỉ được một lúc máu lại nhanh chóng lan ra, đầu óc của cô càng lúc thêm hoảng loạn, vô số trân châu lấp trắng bãi cát.
" Đình ơi, đừng chết mà, anh tỉnh dậy đi "
Âm thanh thê lương của cô kéo theo những tiếng gầm rú của bọn quái vật cổ đại, chúng như xót xa cho cô gái. Một con có hình dạng giống như rồng đưa mũi ngửi ngửi người đàn ông, như muốn giúp đỡ nhưng lại vô lực.
Linh Lan biết lũ quái vật này không có ý hại cô và người đàn ông, cô quỳ trên cát chắp tay kính cẩn van cầu từng con.
Nhưng, chúng không hề biết nói, cũng không có thuật âm nào có thể giúp chúng trả lời cô gái, chúng chỉ có sức mạnh tàn phá bất cứ thứ gì chứ không hề có khả năng cứu người.
Từng con cứ nhìn nhau với ánh mắt khó xử, Linh Tửu chú ý từ đầu đến cuối, sau cùng cũng ngộ ra.
Theo truyền thuyết của nhân ngư tương truyền rằng, từ rất xa xưa đã từng có nhân ngư có thể thuần phục quái vật cổ đại, khiến chúng phục tùng.
Tuy nhiên, muốn chúng phục tùng nhân ngư nào đó phải có một năng lực đặc biệt. Mà năng lực này sớm đã bị thất truyền, không một ai biết đó là gì, về sau khả năng điều khiển quái vật cổ đại cũng mất đi.
Hiện tại đã hơn mấy ngàn năm trôi qua, bí ẩn về cách thuần phục quái vật cổ đại vẫn là một nghi vấn lưu truyền lại trong tộc nhân ngư.
Cho đến hôm nay, Linh Tửu đã tìm được đáp án, nhân ngư không thể khóc dưới nước, thế nhưng tiểu công chúa kia lại có thể làm điều đó, một khả năng mà suốt bao năm qua không có một nhân ngư nào làm được.
Có lẽ, đây chính là giao ước giữa nhân ngư và quái vật cổ đại từ thời cổ, chúng chỉ phục vụ duy nhất cho kẻ có thể khóc trong nước.
Linh Lan chính là minh chứng giải đáp thắc mắc, Linh Tửu hiểu ra tất cả không còn dám hùng hổ như ban đầu nữa, bởi những con quái vật kia nhìn anh rất nguy hiểm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Chúng bảo vệ cô gái và bạo quân kia, một khắc cũng không rời mắt.
Linh Lan ôm người đàn ông bị thương, với tay chạm vào thân của một con quái vật, khóc xướt mướt.
" Cứu, cứu anh ấy giúp ta "
Chúng đều nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp, Linh Lan cũng hiểu chúng không có khả năng, cô cúi đầu đau lòng, run run bàn tay chạm vào gương mặt nhợt nhạt đang lạnh dần, nấc nghẹn.
" Đình...tỉnh dậy đi! Đình...đừng làm em sợ "
Cô kêu khóc như hoa lê sau mưa, thời khắc này những giọt nước mắt nhỏ xuống không còn hóa thành trân châu nữa. Đích thực trở thành nước mắt của một con người bình thường.
Linh Lan ôm Lãnh Đình chặt chẽ, áp vào mặt hắn, gào lên cầu cứu trong tuyệt vọng, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh.
Đám vu sư là hy vọng cuối cùng cũng không trở thành tuyệt vọng, bởi họ đã bị Linh Tửu đánh bại, tất cả đều nằm la liệt ở bãi đá cách không xa, căn bản không còn nghe được tiếng cô gọi.
Máu ở bụng của người đàn ông chảy không xuể, toàn thân lạnh như băng, cô cảm nhận như hơi thở của hắn sắp tắt đi, khiến cho tay chân cô căng thẳng sờ loạn.
" Đình, Đình, đừng làm em sợ, Đình "
" Linh Lan "
Giọng nói hữu lực từ rất xa vọng tới, Linh Tửu chậm rãi bơi đến gần, dè chừng những con quái vật kia.
Chúng nhe nanh cấm cản anh tiến thêm, có con còn chuẩn bị lao ra tấn công liền bị Linh Lan cản lại.
" Đừng, hãy để anh ấy sang đây "
Trong đôi mắt nhỏ uy nghiêm như nhìn thấy được hàm ý muốn cứu người của Linh Tửu.
Lũ quái vật như nhận lệnh của tiểu công chúa chúa đồng loạt dạc ra hai bên để nhân ngư kia bơi đến.
Linh Tửu cầm đinh ba oai nghiêm đứng sừng sững trước mắt Linh Lan, dõng dạc nói.
" Linh Lan, theo anh về, chỉ cần em về biển cả anh sẽ dùng đinh ba cứu hắn "
" Anh... "
Tiểu công chúa có chút do dự, đây là trao đổi, là ép buộc cô phải lựa chọn giữa giam cầm và tự do.
Một dàn quái vật cổ đại nhen nanh từ từ bơi tới, đôi mắt của con nào còn nấy cũng sáng quắc như đèn lồng.
Linh Lan không hề hay biết dưới chân mình đang có hàng chục con quái vật to bằng cả một đại lục kè kè theo. Đến khi chân của cô được một con dùng đầu hộ tống đẩy cô bơi nhanh hơn mới hoảng hồn nhìn xuống.
Ngay lập tức, cô bị những con quái vật này dọa cho kinh hồn, vì sợ hãi mà ngất đi.
" Linh Lan! "
Linh Tửu vung đinh ba tấn công, nhưng chỉ một tiếng gầm của chúng đã phá tan đi pháp lực của đinh ba dọa cho anh nhất thời kinh sợ không kịp tiếp thu sự việc.
Chúng không hề làm hại tiểu công chúa, một trong số đó là con bạch tuộc khổng lồ phát sáng ở những xúc tu cuốn lấy thân cô gái nhỏ, còn vương tới chỗ người đàn ông đang chìm, cùng lúc đem cả hai lên bờ.
Đàn quái vật cổ đại vây kín hai người đang nằm bất tỉnh, tiếng kêu khó nghe của chúng miễn cưỡng Linh Lan tỉnh dậy, từng hình hài quỷ dị của chúng đập vào mắt làm cô thất kinh hét lên chói tai.
Cô không cầm được xúc động, thất thố khóc lớn, con nào con nấy nghe tiếng khóc của cô lại sợ sệt lùi ra xa làm cho người ta phải thắc mắc.
Trước những hành động kì lạ Linh Lan lại không khóc nữa, dường như nhận ra chúng đến để giúp cô. Con bạch tuộc đưa xúc tu chỉ chỉ ám hiệu, Linh Lan xoay đầu nhìn thấy Lãnh Đình nằm thoi thóp ở bên cạnh.
" Đình "
Sau trận chiến dưới biển, lãnh một nhát đâm của đinh ba hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê mang, có gọi cũng không thấy phản hồi.
Linh Tửu ở rất xa quan sát khung cảnh, toàn thân bất giác run lên bần bật.
Nước mắt của tiểu công chúa rơi nhiều bao nhiêu thì đám quái vật từ biển đen lại ùng ùng kéo đếm nhiều bấy nhiêu.
Cả đại dương rộng lớn mênh mông không còn chỗ nào vừa thân của chúng đi qua, có con còn men lên một hòn đảo, nhấn chìm luôn cả hòn đảo ấy.
" Linh Tửu, chúng là... "
Kha Mỹ cũng bị dọa sợ hệt như Linh Tửu, hình thù của chúng giống hệt như những hình khắc trên đá ở dưới thủy cung, đủ để cô nhận ra đây là những con quái vật cổ đại nằm ngoài kiểm soát của vua biển cả.
Linh Tửu không dám mạnh động, cùng Kha Mỹ đứng thất thần nhìn chòng chọc vào tiểu công chúa đang ôm bạo quân.
Máu ở bụng không ngừng loang lổ thấm lên lướt cát vàng nâu, hơi thở vô cùng yếu ớt, Linh Lan xé rách vải trên thân giúp hắn buộc lại chỗ đang tuôn máu.
Chỉ được một lúc máu lại nhanh chóng lan ra, đầu óc của cô càng lúc thêm hoảng loạn, vô số trân châu lấp trắng bãi cát.
" Đình ơi, đừng chết mà, anh tỉnh dậy đi "
Âm thanh thê lương của cô kéo theo những tiếng gầm rú của bọn quái vật cổ đại, chúng như xót xa cho cô gái. Một con có hình dạng giống như rồng đưa mũi ngửi ngửi người đàn ông, như muốn giúp đỡ nhưng lại vô lực.
Linh Lan biết lũ quái vật này không có ý hại cô và người đàn ông, cô quỳ trên cát chắp tay kính cẩn van cầu từng con.
Nhưng, chúng không hề biết nói, cũng không có thuật âm nào có thể giúp chúng trả lời cô gái, chúng chỉ có sức mạnh tàn phá bất cứ thứ gì chứ không hề có khả năng cứu người.
Từng con cứ nhìn nhau với ánh mắt khó xử, Linh Tửu chú ý từ đầu đến cuối, sau cùng cũng ngộ ra.
Theo truyền thuyết của nhân ngư tương truyền rằng, từ rất xa xưa đã từng có nhân ngư có thể thuần phục quái vật cổ đại, khiến chúng phục tùng.
Tuy nhiên, muốn chúng phục tùng nhân ngư nào đó phải có một năng lực đặc biệt. Mà năng lực này sớm đã bị thất truyền, không một ai biết đó là gì, về sau khả năng điều khiển quái vật cổ đại cũng mất đi.
Hiện tại đã hơn mấy ngàn năm trôi qua, bí ẩn về cách thuần phục quái vật cổ đại vẫn là một nghi vấn lưu truyền lại trong tộc nhân ngư.
Cho đến hôm nay, Linh Tửu đã tìm được đáp án, nhân ngư không thể khóc dưới nước, thế nhưng tiểu công chúa kia lại có thể làm điều đó, một khả năng mà suốt bao năm qua không có một nhân ngư nào làm được.
Có lẽ, đây chính là giao ước giữa nhân ngư và quái vật cổ đại từ thời cổ, chúng chỉ phục vụ duy nhất cho kẻ có thể khóc trong nước.
Linh Lan chính là minh chứng giải đáp thắc mắc, Linh Tửu hiểu ra tất cả không còn dám hùng hổ như ban đầu nữa, bởi những con quái vật kia nhìn anh rất nguy hiểm, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Chúng bảo vệ cô gái và bạo quân kia, một khắc cũng không rời mắt.
Linh Lan ôm người đàn ông bị thương, với tay chạm vào thân của một con quái vật, khóc xướt mướt.
" Cứu, cứu anh ấy giúp ta "
Chúng đều nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp, Linh Lan cũng hiểu chúng không có khả năng, cô cúi đầu đau lòng, run run bàn tay chạm vào gương mặt nhợt nhạt đang lạnh dần, nấc nghẹn.
" Đình...tỉnh dậy đi! Đình...đừng làm em sợ "
Cô kêu khóc như hoa lê sau mưa, thời khắc này những giọt nước mắt nhỏ xuống không còn hóa thành trân châu nữa. Đích thực trở thành nước mắt của một con người bình thường.
Linh Lan ôm Lãnh Đình chặt chẽ, áp vào mặt hắn, gào lên cầu cứu trong tuyệt vọng, ý thức hỗn loạn chẳng thể thanh tỉnh.
Đám vu sư là hy vọng cuối cùng cũng không trở thành tuyệt vọng, bởi họ đã bị Linh Tửu đánh bại, tất cả đều nằm la liệt ở bãi đá cách không xa, căn bản không còn nghe được tiếng cô gọi.
Máu ở bụng của người đàn ông chảy không xuể, toàn thân lạnh như băng, cô cảm nhận như hơi thở của hắn sắp tắt đi, khiến cho tay chân cô căng thẳng sờ loạn.
" Đình, Đình, đừng làm em sợ, Đình "
" Linh Lan "
Giọng nói hữu lực từ rất xa vọng tới, Linh Tửu chậm rãi bơi đến gần, dè chừng những con quái vật kia.
Chúng nhe nanh cấm cản anh tiến thêm, có con còn chuẩn bị lao ra tấn công liền bị Linh Lan cản lại.
" Đừng, hãy để anh ấy sang đây "
Trong đôi mắt nhỏ uy nghiêm như nhìn thấy được hàm ý muốn cứu người của Linh Tửu.
Lũ quái vật như nhận lệnh của tiểu công chúa chúa đồng loạt dạc ra hai bên để nhân ngư kia bơi đến.
Linh Tửu cầm đinh ba oai nghiêm đứng sừng sững trước mắt Linh Lan, dõng dạc nói.
" Linh Lan, theo anh về, chỉ cần em về biển cả anh sẽ dùng đinh ba cứu hắn "
" Anh... "
Tiểu công chúa có chút do dự, đây là trao đổi, là ép buộc cô phải lựa chọn giữa giam cầm và tự do.