Chương 57: Trân châu trong lòng nước
" Linh Lan! "
Ngọn sóng dâng cao theo cơn giận của Linh Tửu, không ngờ xa cách chẳng lâu mà em gái anh hết mực yêu thương lại to gan lớn mật dám hăm dọa đến biển đen.
Nơi đó nằm ngoài cai quản của Linh Tửu, xưa này tuyên truyền rằng có rất nhiều quái vật cổ đại còn tồn tại sinh sống, không một nhân loại hay nhân ngư dám bén mảng đến. Bởi kẻ đến đó một đều một đi không trở lại, biển đen trở thành nơi nguy hiểm nhất đối với đại dương và đại lục.
Tiểu công chúa đã ăn bao nhiêu gan hùm mà dám đề cập đến nơi nguy hiểm ấy?
" Linh Lan, em dám thách thức vua của đại dương? "
Thanh âm rùng rợn, Linh Tửu thật sự điên máu, hoàn toàn mất kiên nhẫn đưa cao ngọn đinh ba dẫn nước biển lớn tóm lấy tất cả, bao gồm cả đám vu sư cũng không tránh khỏi.
Dòng nước áp lực cực kì lớn tạo thành xoáy tách đôi uyên ương rời khỏi nhau, Linh Tửu cho nước rút ra biển lớn, anh không làm hại đến đại lục, chỉ duy nhất nhắm vào người đàn ông.
Linh Tửu nhấn chìm hắn và vu sư xuống lòng đại dương mênh mông, xoáy nước bao vây khiến họ chao đảo.
Lãnh Đình được vu sư hỗ trợ may mắn không bị xoáy nước làm hại thân thể, trồi lên mặt nước mênh mông.
" Đình, Đình "
" Anh à, đừng làm hại anh ấy "
Linh Lan khóc xướt mướt, cả người cô bị nước trói chặt, quỳ dưới dưới Linh Tửu.
Kha Mỹ cũng trở về hình dạng nhân ngư khi xuống nước, hoàng hậu và vua biển cả trừng lớn mắt vào Lãnh Đình như phán xét tội trạng.
Cô gái nhỏ không ngừng gào khóc, há miệng lớn van xin trong tuyệt vọng, Linh Tửu dứt khoát phẩy tay nhấn chìm cô xuống lòng nước, giam giữ ở bên dưới.
" Tiểu Lan "
Người đàn ông phản ứng mãnh liệt, không màn sự can ngăn của vu sư bơi xuống muốn giải cứu tiểu công chúa.
Vu sư tuy có sức mạnh của phù thủy nhưng chung quy vẫn là con người, không thể đánh lại một vị vua của biển cả. Ngọn đinh ba vừa vung tới tất cả đều bị đánh bay vào bãi đá trên bờ.
Linh Tửu cắm đinh ba xuống nước, lực đạo từ đinh ba tạo thành xoáy nước hướng tới Lãnh Đình ở bên dưới, ngăn cách hắn chạm vào Linh Lan.
Anh gọi cả thủy quái dưới đáy biển, một lòng giết chết hắn.
" Lãnh Đình "
Linh Lan bị dòng nước trói chặt thân thể, vô lực đạp tung hai chân hòng bơi đến chỗ người đàn ông.
Kha Mỹ lập tức nhảy xuống dưới giữ người cô gái nhỏ, gằn giọng khuyên ngăn.
" Linh Lan, em là công chúa của nhân ngư không thể lấy con người "
" Em không quan tâm, anh à, đừng giết anh ấy, em cầu xin anh "
Ở dưới nước cô không còn khóc được nữa, nước mắt đã hòa vào đâu chẳng biết, cô gian nan giãy giụa đá loạn hai chân, vô tình trúng người Kha Mỹ.
Cô chửng lại vài giây lại tiếp tục bơi bằng hai chân, Kha Mỹ tóm lấy cổ chân kiều xảo của cô, ra sức kéo về.
Lãnh Đình trong lòng nước bị vùi dập chẳng thấy người, quanh thân toàn lũ thủy quái xông tới cắn xé.
Linh Tửu ở trên mặt nước dùng đinh ba trợ giúp cho những con thủy quái, nước biển chấn động khiến cho Lãnh Đình chuyển động khó khăn.
Bên tai hắn hiện giờ chẳng còn nghe được tiếng của người con gái hắn yêu, thủy quái gầm lên sát khí ngút ngàn, con nào con nấy to bằng thuyền chiến, che khuất tầm nhìn của hắn.
Tuy nhiên, với một đại đế chinh chiến nhiều năm còn giết cả thần long, vốn những con thủy quái này không thể làm khó được hắn. Mặc cho nước vùi dập tay chân sắp tê liệt, mặc cho vết thương ở bụng trở chứng, hắn mạnh mẽ vung gươm đoạt mạng từng con thủy quái.
Trong trận chiến khốc liệt hơi thở luôn bị thiếu hụt, suy cho cùng hắn vẫn là con người, chìm trong nước quá lâu sẽ dẫn đến ngạt thở mà chết. Để xoay chuyển tình thế, hắn lợi dụng thủy quái lao đến, găm gươm vào thân chúng chiếm thế thượng phong mượn sức chúng hất phăng lên cao.
Nhưng, con này bị đâm con khác sẽ nhào đến tấn công, Lãnh Đình trực giác rất nhạy bén, né được những chiếc hàm sắc nhọn đoạt mạng, biến chúng thành bàn đạt, từng con từng con làm để hắn giẫm lên ngoi lên mặt nước.
Hít thở chẳng lâu lại có tốp thủy quái khác tấn công, Linh Tửu thật sự muốn giết hắn, nổ lực gọi không biết bao nhiêu thủy quái, còn dùng sóng của biển cả vùi thay Lãnh Đình.
Sức mạnh cường đại của hai bên chẳng ai nhường ai, thủy quái hay sóng thần cũng không giết được.
Người ta chỉ thấy vị đại đế kia vung gươm xuống nước rồi lại ngoi lên, mỗi lần như thế lại có một cái đầu của thủy quái trong tay hắn. Biển xanh nhuộm đỏ bởi xác chết của những kẻ bại trận, Linh Tửu càng thêm điên máu, gọi biết vô vàng thủy quái như tôm kéo đến tới xâu xé.
Thật sự Linh Tửu đã đánh giá quá thấp kẻ được mệnh danh đại đế 6 xác nhập đại lục, bây giờ đối mặt với sức mạnh phi thường ấy anh phải có cái nhìn khác.
Đích thân Linh Tửu nghênh chiến, cầm đinh ba lao đến chỗ người đàn ông, trong lòng nước một nhân ngư, một người đánh nhau chẳng khác nào một cuộc chiến sinh tử.
Đinh ba trong tay Linh Tửu là vật truyền thuyết, vung phát nào là sóng thần cường đại đánh vào chỗ đó, gươm của Lãnh Đình cũng không phải hạng tầm thường, được đúc bằng máu và xương rồng, có thể chém chém cả nước biển tách làm hai.
Linh Tửu dựa vào sức mạnh của đinh ba, căn bản anh không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều như Lãnh Đình, có phần mất tập trung. Kha Mỹ sợ Lãnh Đình mưu mô xảo trá làm hại Linh Tửu cũng lao vào đánh.
Người đàn ông kia có quá nhiều vết thương trên người, còn ngâm mình trong nước biển quá lâu, sức người có hạn, hắn dần yếu thế. Lũ thủy quái lại được gọi tới, xông vào tấn công tứ phía.
Khung cảnh hàng chục con hiện rõ trong mắt Linh Lan.
" Dừng lại đi, dừng lại mà "
Cô gào thét khản cổ, chẳng bên nào chịu dừng lại, Lãnh Đình đã kiệt sức bởi vết thương ở bụng quá nặng. Hắn mất tập trung bị Linh Tửu dùng đinh ba đâm thẳng vào vai trái.
" KHÔNG!!! "
Tiểu công chúa hét lên, dòng nước trói buộc quanh thân bị phá vỡ, thời khắc này không rõ vì sao nước mắt của cô tuôn ra lại có thể hóa thành trân châu trong lòng nước.
Linh Lan không hề hay biết, trong lòng thất thố sợ hãi cực lực bơi tới chỗ người đàn ông đang bị đâm.
Linh Tửu rút ngọn đinh ba chĩa về phía cô gái, Lãnh Đình mất sức lập tức ngất lịm chìm tự do xuống. Linh Tửu dùng đinh ba muốn trói tiểu công chúa lại nhưng pháp lực của đinh vừa phát ra, một bóng đen to lớn như ẩn như hiện phía sau Linh Lan phá giải pháp lực ấy.
Ngọn sóng dâng cao theo cơn giận của Linh Tửu, không ngờ xa cách chẳng lâu mà em gái anh hết mực yêu thương lại to gan lớn mật dám hăm dọa đến biển đen.
Nơi đó nằm ngoài cai quản của Linh Tửu, xưa này tuyên truyền rằng có rất nhiều quái vật cổ đại còn tồn tại sinh sống, không một nhân loại hay nhân ngư dám bén mảng đến. Bởi kẻ đến đó một đều một đi không trở lại, biển đen trở thành nơi nguy hiểm nhất đối với đại dương và đại lục.
Tiểu công chúa đã ăn bao nhiêu gan hùm mà dám đề cập đến nơi nguy hiểm ấy?
" Linh Lan, em dám thách thức vua của đại dương? "
Thanh âm rùng rợn, Linh Tửu thật sự điên máu, hoàn toàn mất kiên nhẫn đưa cao ngọn đinh ba dẫn nước biển lớn tóm lấy tất cả, bao gồm cả đám vu sư cũng không tránh khỏi.
Dòng nước áp lực cực kì lớn tạo thành xoáy tách đôi uyên ương rời khỏi nhau, Linh Tửu cho nước rút ra biển lớn, anh không làm hại đến đại lục, chỉ duy nhất nhắm vào người đàn ông.
Linh Tửu nhấn chìm hắn và vu sư xuống lòng đại dương mênh mông, xoáy nước bao vây khiến họ chao đảo.
Lãnh Đình được vu sư hỗ trợ may mắn không bị xoáy nước làm hại thân thể, trồi lên mặt nước mênh mông.
" Đình, Đình "
" Anh à, đừng làm hại anh ấy "
Linh Lan khóc xướt mướt, cả người cô bị nước trói chặt, quỳ dưới dưới Linh Tửu.
Kha Mỹ cũng trở về hình dạng nhân ngư khi xuống nước, hoàng hậu và vua biển cả trừng lớn mắt vào Lãnh Đình như phán xét tội trạng.
Cô gái nhỏ không ngừng gào khóc, há miệng lớn van xin trong tuyệt vọng, Linh Tửu dứt khoát phẩy tay nhấn chìm cô xuống lòng nước, giam giữ ở bên dưới.
" Tiểu Lan "
Người đàn ông phản ứng mãnh liệt, không màn sự can ngăn của vu sư bơi xuống muốn giải cứu tiểu công chúa.
Vu sư tuy có sức mạnh của phù thủy nhưng chung quy vẫn là con người, không thể đánh lại một vị vua của biển cả. Ngọn đinh ba vừa vung tới tất cả đều bị đánh bay vào bãi đá trên bờ.
Linh Tửu cắm đinh ba xuống nước, lực đạo từ đinh ba tạo thành xoáy nước hướng tới Lãnh Đình ở bên dưới, ngăn cách hắn chạm vào Linh Lan.
Anh gọi cả thủy quái dưới đáy biển, một lòng giết chết hắn.
" Lãnh Đình "
Linh Lan bị dòng nước trói chặt thân thể, vô lực đạp tung hai chân hòng bơi đến chỗ người đàn ông.
Kha Mỹ lập tức nhảy xuống dưới giữ người cô gái nhỏ, gằn giọng khuyên ngăn.
" Linh Lan, em là công chúa của nhân ngư không thể lấy con người "
" Em không quan tâm, anh à, đừng giết anh ấy, em cầu xin anh "
Ở dưới nước cô không còn khóc được nữa, nước mắt đã hòa vào đâu chẳng biết, cô gian nan giãy giụa đá loạn hai chân, vô tình trúng người Kha Mỹ.
Cô chửng lại vài giây lại tiếp tục bơi bằng hai chân, Kha Mỹ tóm lấy cổ chân kiều xảo của cô, ra sức kéo về.
Lãnh Đình trong lòng nước bị vùi dập chẳng thấy người, quanh thân toàn lũ thủy quái xông tới cắn xé.
Linh Tửu ở trên mặt nước dùng đinh ba trợ giúp cho những con thủy quái, nước biển chấn động khiến cho Lãnh Đình chuyển động khó khăn.
Bên tai hắn hiện giờ chẳng còn nghe được tiếng của người con gái hắn yêu, thủy quái gầm lên sát khí ngút ngàn, con nào con nấy to bằng thuyền chiến, che khuất tầm nhìn của hắn.
Tuy nhiên, với một đại đế chinh chiến nhiều năm còn giết cả thần long, vốn những con thủy quái này không thể làm khó được hắn. Mặc cho nước vùi dập tay chân sắp tê liệt, mặc cho vết thương ở bụng trở chứng, hắn mạnh mẽ vung gươm đoạt mạng từng con thủy quái.
Trong trận chiến khốc liệt hơi thở luôn bị thiếu hụt, suy cho cùng hắn vẫn là con người, chìm trong nước quá lâu sẽ dẫn đến ngạt thở mà chết. Để xoay chuyển tình thế, hắn lợi dụng thủy quái lao đến, găm gươm vào thân chúng chiếm thế thượng phong mượn sức chúng hất phăng lên cao.
Nhưng, con này bị đâm con khác sẽ nhào đến tấn công, Lãnh Đình trực giác rất nhạy bén, né được những chiếc hàm sắc nhọn đoạt mạng, biến chúng thành bàn đạt, từng con từng con làm để hắn giẫm lên ngoi lên mặt nước.
Hít thở chẳng lâu lại có tốp thủy quái khác tấn công, Linh Tửu thật sự muốn giết hắn, nổ lực gọi không biết bao nhiêu thủy quái, còn dùng sóng của biển cả vùi thay Lãnh Đình.
Sức mạnh cường đại của hai bên chẳng ai nhường ai, thủy quái hay sóng thần cũng không giết được.
Người ta chỉ thấy vị đại đế kia vung gươm xuống nước rồi lại ngoi lên, mỗi lần như thế lại có một cái đầu của thủy quái trong tay hắn. Biển xanh nhuộm đỏ bởi xác chết của những kẻ bại trận, Linh Tửu càng thêm điên máu, gọi biết vô vàng thủy quái như tôm kéo đến tới xâu xé.
Thật sự Linh Tửu đã đánh giá quá thấp kẻ được mệnh danh đại đế 6 xác nhập đại lục, bây giờ đối mặt với sức mạnh phi thường ấy anh phải có cái nhìn khác.
Đích thân Linh Tửu nghênh chiến, cầm đinh ba lao đến chỗ người đàn ông, trong lòng nước một nhân ngư, một người đánh nhau chẳng khác nào một cuộc chiến sinh tử.
Đinh ba trong tay Linh Tửu là vật truyền thuyết, vung phát nào là sóng thần cường đại đánh vào chỗ đó, gươm của Lãnh Đình cũng không phải hạng tầm thường, được đúc bằng máu và xương rồng, có thể chém chém cả nước biển tách làm hai.
Linh Tửu dựa vào sức mạnh của đinh ba, căn bản anh không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều như Lãnh Đình, có phần mất tập trung. Kha Mỹ sợ Lãnh Đình mưu mô xảo trá làm hại Linh Tửu cũng lao vào đánh.
Người đàn ông kia có quá nhiều vết thương trên người, còn ngâm mình trong nước biển quá lâu, sức người có hạn, hắn dần yếu thế. Lũ thủy quái lại được gọi tới, xông vào tấn công tứ phía.
Khung cảnh hàng chục con hiện rõ trong mắt Linh Lan.
" Dừng lại đi, dừng lại mà "
Cô gào thét khản cổ, chẳng bên nào chịu dừng lại, Lãnh Đình đã kiệt sức bởi vết thương ở bụng quá nặng. Hắn mất tập trung bị Linh Tửu dùng đinh ba đâm thẳng vào vai trái.
" KHÔNG!!! "
Tiểu công chúa hét lên, dòng nước trói buộc quanh thân bị phá vỡ, thời khắc này không rõ vì sao nước mắt của cô tuôn ra lại có thể hóa thành trân châu trong lòng nước.
Linh Lan không hề hay biết, trong lòng thất thố sợ hãi cực lực bơi tới chỗ người đàn ông đang bị đâm.
Linh Tửu rút ngọn đinh ba chĩa về phía cô gái, Lãnh Đình mất sức lập tức ngất lịm chìm tự do xuống. Linh Tửu dùng đinh ba muốn trói tiểu công chúa lại nhưng pháp lực của đinh vừa phát ra, một bóng đen to lớn như ẩn như hiện phía sau Linh Lan phá giải pháp lực ấy.