Chương 24: Tới ngày
Cô đã đánh giá quá thấp hắn, một kẻ lên ngôi vua xác nhập châu lục, có sức mạnh của quỷ thần và tuổi thọ vô hạng, trái tim sắt đá chỉ rung động với mỗi mình cô, hắn luôn tự tin chỉ có bản thân hắn mới xứng với một công chúa như cô.
Đương nhiên sẽ không bao giờ hắn buông tay theo bi kịch mà kẻ khác thường hay đồn thổi. Chỉ có cô luôn giữ vững thành kiến về chủng tộc không cho hắn cơ hội.
" Ta sẽ chứng minh cho em thấy trên thế gian này chỉ có ta mới xứng với em "
" Không... "
Linh Lan vẫn còn muốn cãi cố, hắn liền ngậm lấy môi anh đào không cho cô thốt nên lời, chiếc lưỡi dơ bẩn nhanh chóng luồn lách vào trong, mạnh mẽ quấn chặt đầu lưỡi bên kia. Hắn đè cô xuống giường khóa hai tay của cô lên đỉnh đầu.
Nhiều lần bị hắn cưỡng hôn, Linh Lan đã học được cách phản kháng cắn ngay vào môi hắn đến chảy máu, mùi vị tanh tưởi khiến cô suýt buồn nôn bởi máu chảy quá nhiều, vậy mà hắn vẫn không buông.
Cô là nhân ngư thân nhiệt luôn nằm ở mức thấp, chẳng mấy chốc bứt thiết nóng ran bởi thân nhiệt của hắn quá hừng hực lan tỏa sang, hắn điên cuồng chiếm môi mọng của cô.
Trong khung cảnh ái muội, cô dần buông lỏng thân thể, không phải đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy mà tự dưng bụng cô lại hứng chịu một cơn đau kì lạ, cô không chịu nổi ôm lấy bụng ngất đi.
....
Rất lâu khi trời đã tối mịch, tiểu công chúa nằm trên giường hoa lệ khẽ động hàng mi cong dài như cánh bướm phe phẩy, Linh Lan tỉnh dậy từ cơn mê.
Đôi mắt mơ hồ thu vào hình ảnh quen thuộc, Lãnh Đình vẫn còn ngồi cạnh mép giường canh chừng, còn có cả Khả Ái đang cười hiền hòa với cô.
Đầu óc nặng nề choáng váng khiến cô chưa kịp tỉnh táo, bên dưới lại đau quặn khó chịu vô cùng, cô còn cảm thấy như đang mang gì đó rất nặng nề giữa hai chân.
Tứ chi mềm nhũn, lưng đau ê buốt, không rõ chuyện gì xảy ra cô lồm cồm ngồi dậy, gấp gáp kéo chăn kéo tà váy lên xem thì bất ngờ bị Khả Ái cản lại.
" Công nương xin đừng! Người đang tới ngày đó! "
" Tới ngày? "
" Là...gì chứ? "
Cô gái nhỏ không hiểu, mở to mắt ngốc nghếch nhìn chòng chọc vào Khả Ái.
Người đàn ông ngay sau đó bất ngờ đứng dậy đi ra ngoài mà chẳng nói lời nào. Khi này Khả Ái mới thủng thẳng trình bày cho cô gái nhỏ hiểu.
Phụ nữ nhân loại đến một độ tuổi dậy thì sẽ có kinh nguyệt, mỗi tháng 1 lần, bên dưới sẽ ra máu trong mấy ngày liền. Kinh nguyệt thường có chịu chứng đau bụng, đau lưng...thường phụ nữ tới ngày này sẽ bị coi là dơ bẩn, còn là chuyện nhạy cảm đàn ông sẽ tạm thời tránh đi.
Linh Lan từ lúc có chân người bên dưới cũng hình thành cấu tạo, cơ chế hoạt động cũng giống với phụ nữ nhân loại.
" Chảy máu? "
Tiểu công chúa nghe đến đó liền hoảng hồn, bất chấp ngăn cấm của Khả Ái kéo quần ra xem xét, nhìn thấy thứ gì đó lót bên dưới dính đầy máu tươi làm cô ngã ngửa, mùi tanh tanh chạy sọc vào mũi nhạy cảm, khiến ý thức hỗn loạn lên.
" Máu! Chảy máu, ta sẽ chết mất! "
Nước mắt sợ hãi rào rạt chảy thành từng chuỗi, kêu khóc loạn lên, Khả Ái bình tĩnh ôm lấy cô, dịu dàng trấn an.
" Công nương, người bình tĩnh đi!
Đây là sinh lí bình thường thôi, không chết đâu! "
" Nhưng...ta đau lắm, bụng ta đau lắm...chỗ nào cũng đau... "
Cô ôm chiếc bụng nhỏ không ngừng khóc, chẳng tài nào bình tĩnh nổi, cô ghét sinh lý kì lạ của con người, bất quá cô chỉ muốn nó là mơ.
Khả Ái luôn kiên nhẫn dỗ dành, hết mực giải bày cho cô hiểu, sau một hồi cực lực tốn nước bọt cô gái nhỏ cũng dần ổn định tâm trí.
" Công nương nằm đây nghỉ ngơi nhé!
Em xin phép ra ngoài mang thức ăn vào cho người "
Dứt lời, Khả Ái liền rời đi bỏ lại tiểu công chúa đáng thương vẫn còn chút hoang mang.
* Cạch *
Cánh cửa vừa khép lại đột ngột mở ra, Linh Lan còn tưởng Khả Ái quay lại, cơ mặt mừng rỡ nhưng chóng vụt tắt bởi kẻ đi vào lại là Lãnh Đình.
- Chẳng phải tới kinh nguyệt đàn ông sẽ tránh đi sao?
" Ngươi vào đây làm gì? "
Linh Lan bật đậy ôm lấy chăn giật lùi vào một góc giường, nét ngoài lãnh khốc chưa bao giờ mất đi, hắn không vội trả lời cứ thế vào đến cạnh giường liền ngồi ở mép lướt mắt sơ bộ vào người cô.
" Ngươi...ngươi muốn gì...? "
Toàn thân đã đau còn run rẩy vì sợ, mồ hôi mồ kê rơi lã chã, Linh Lan nuốt một ngụm khí lạnh không dám dòm thẳng hắn.
" Ta vào đây chăm sóc em không được sao? "
Giọng nói ấm áp cực hạn, hắn không quan ngại chuyện cô đến ngày mà tránh né, hắn biết cô hiện giờ rất khó chịu, muốn được ở gần chăm sóc đến khi cô khỏe lại.
Cô gái nhỏ không rõ hắn lại muốn giờ trò gì, hiện tại cô đang rất mệt mỏi không muốn tranh cãi liền bơ đẹp hắn, mạnh dạn nằm một bên giường.
" Công nương thức ăn tới rồi!
Á, đức vua! "
Khả Ái trong bộ dạng hớt hải lo lắng chạy vào liền lập tức sựng người, nhìn thấy bạo quân còn ở đây mọi biểu cảm điều bị hắn dọa cho chạy mất dép, chỉ giữ lại sự sợ hãi.
" Đức vua...ngài... "
" Đưa đây cho ta, ra ngoài canh chừng đi "
Hắn dành mất nhiệm vụ chăm nom cô gái nhỏ, Khả Ái không dám phật lòng hắn ngoan ngoãn nghe theo.
Trong phòng lại yên ắng lạnh lẽo, cô gái nhỏ co ro ôm bụng trong chăn mệt mỏi thở ra hơi thở trì trệ, hắn đến gần nhỏ giọng, hỏi.
" Công chúa của ta, ăn chút gì nhé? "
Vì tới ngày, hắn nghe nói con gái sẽ thay đổi tính tình nóng nảy bứt rứt, thành thử phải hạ mình hết mức để chiều tiểu nhân ngư mỹ lệ.
Linh Lan đang đói, còn có đau đớn nên không từ chối lòng tốt của hắn, lồm cồm ngồi dậy để hắn hầu cô ăn, chăm cô ngủ, cô khó chịu hắn sẽ kiên nhẫn làm nóng bụng giảm bớt cơn đau cho cô.
Mấy ngày cô tới tháng hắn bận đến mấy cũng không bỏ bê cô, thản một chút thời gian rãnh liền chạy đến xem xét. Nhiều khi hắn còn bòng cô theo giải quyết công việc, mỗi lần đưa cô đi đều dùng khăn bịt mặt cô lại, sợ kẻ khác ham mê sắc đẹp của cô.
Thêm một tháng nữa trôi qua, Linh Lan bị giam cầm trong phòng hoa lệ gắt gao hơn, Lãnh Đình cũng rất ít khi cho cô cơ hội đi lại, không hề khoá chân cô như tù nhân.
Lồng giam hoàng kim này rất kiên cố, từ ngoài vào trong hắn đều cho người canh gác, cửa chính luôn bị khóa trái, chỉ khi có ai đến thì mới được mở.
Hắn tàn nhẫn đáng sợ, đem đuôi cá của cô thành chân người, một kẻ độc ác như vậy mà giờ đây hắn lại ôn nhu cực hạn, đối đãi cô tử tế như chồng với vợ.
Ngoài hôn môi ra, hắn chưa từng cưỡng bách cô làm việc gì quá trớn, hắn cực kỳ kiên nhẫn yêu cô, sủng cô.
Đương nhiên sẽ không bao giờ hắn buông tay theo bi kịch mà kẻ khác thường hay đồn thổi. Chỉ có cô luôn giữ vững thành kiến về chủng tộc không cho hắn cơ hội.
" Ta sẽ chứng minh cho em thấy trên thế gian này chỉ có ta mới xứng với em "
" Không... "
Linh Lan vẫn còn muốn cãi cố, hắn liền ngậm lấy môi anh đào không cho cô thốt nên lời, chiếc lưỡi dơ bẩn nhanh chóng luồn lách vào trong, mạnh mẽ quấn chặt đầu lưỡi bên kia. Hắn đè cô xuống giường khóa hai tay của cô lên đỉnh đầu.
Nhiều lần bị hắn cưỡng hôn, Linh Lan đã học được cách phản kháng cắn ngay vào môi hắn đến chảy máu, mùi vị tanh tưởi khiến cô suýt buồn nôn bởi máu chảy quá nhiều, vậy mà hắn vẫn không buông.
Cô là nhân ngư thân nhiệt luôn nằm ở mức thấp, chẳng mấy chốc bứt thiết nóng ran bởi thân nhiệt của hắn quá hừng hực lan tỏa sang, hắn điên cuồng chiếm môi mọng của cô.
Trong khung cảnh ái muội, cô dần buông lỏng thân thể, không phải đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy mà tự dưng bụng cô lại hứng chịu một cơn đau kì lạ, cô không chịu nổi ôm lấy bụng ngất đi.
....
Rất lâu khi trời đã tối mịch, tiểu công chúa nằm trên giường hoa lệ khẽ động hàng mi cong dài như cánh bướm phe phẩy, Linh Lan tỉnh dậy từ cơn mê.
Đôi mắt mơ hồ thu vào hình ảnh quen thuộc, Lãnh Đình vẫn còn ngồi cạnh mép giường canh chừng, còn có cả Khả Ái đang cười hiền hòa với cô.
Đầu óc nặng nề choáng váng khiến cô chưa kịp tỉnh táo, bên dưới lại đau quặn khó chịu vô cùng, cô còn cảm thấy như đang mang gì đó rất nặng nề giữa hai chân.
Tứ chi mềm nhũn, lưng đau ê buốt, không rõ chuyện gì xảy ra cô lồm cồm ngồi dậy, gấp gáp kéo chăn kéo tà váy lên xem thì bất ngờ bị Khả Ái cản lại.
" Công nương xin đừng! Người đang tới ngày đó! "
" Tới ngày? "
" Là...gì chứ? "
Cô gái nhỏ không hiểu, mở to mắt ngốc nghếch nhìn chòng chọc vào Khả Ái.
Người đàn ông ngay sau đó bất ngờ đứng dậy đi ra ngoài mà chẳng nói lời nào. Khi này Khả Ái mới thủng thẳng trình bày cho cô gái nhỏ hiểu.
Phụ nữ nhân loại đến một độ tuổi dậy thì sẽ có kinh nguyệt, mỗi tháng 1 lần, bên dưới sẽ ra máu trong mấy ngày liền. Kinh nguyệt thường có chịu chứng đau bụng, đau lưng...thường phụ nữ tới ngày này sẽ bị coi là dơ bẩn, còn là chuyện nhạy cảm đàn ông sẽ tạm thời tránh đi.
Linh Lan từ lúc có chân người bên dưới cũng hình thành cấu tạo, cơ chế hoạt động cũng giống với phụ nữ nhân loại.
" Chảy máu? "
Tiểu công chúa nghe đến đó liền hoảng hồn, bất chấp ngăn cấm của Khả Ái kéo quần ra xem xét, nhìn thấy thứ gì đó lót bên dưới dính đầy máu tươi làm cô ngã ngửa, mùi tanh tanh chạy sọc vào mũi nhạy cảm, khiến ý thức hỗn loạn lên.
" Máu! Chảy máu, ta sẽ chết mất! "
Nước mắt sợ hãi rào rạt chảy thành từng chuỗi, kêu khóc loạn lên, Khả Ái bình tĩnh ôm lấy cô, dịu dàng trấn an.
" Công nương, người bình tĩnh đi!
Đây là sinh lí bình thường thôi, không chết đâu! "
" Nhưng...ta đau lắm, bụng ta đau lắm...chỗ nào cũng đau... "
Cô ôm chiếc bụng nhỏ không ngừng khóc, chẳng tài nào bình tĩnh nổi, cô ghét sinh lý kì lạ của con người, bất quá cô chỉ muốn nó là mơ.
Khả Ái luôn kiên nhẫn dỗ dành, hết mực giải bày cho cô hiểu, sau một hồi cực lực tốn nước bọt cô gái nhỏ cũng dần ổn định tâm trí.
" Công nương nằm đây nghỉ ngơi nhé!
Em xin phép ra ngoài mang thức ăn vào cho người "
Dứt lời, Khả Ái liền rời đi bỏ lại tiểu công chúa đáng thương vẫn còn chút hoang mang.
* Cạch *
Cánh cửa vừa khép lại đột ngột mở ra, Linh Lan còn tưởng Khả Ái quay lại, cơ mặt mừng rỡ nhưng chóng vụt tắt bởi kẻ đi vào lại là Lãnh Đình.
- Chẳng phải tới kinh nguyệt đàn ông sẽ tránh đi sao?
" Ngươi vào đây làm gì? "
Linh Lan bật đậy ôm lấy chăn giật lùi vào một góc giường, nét ngoài lãnh khốc chưa bao giờ mất đi, hắn không vội trả lời cứ thế vào đến cạnh giường liền ngồi ở mép lướt mắt sơ bộ vào người cô.
" Ngươi...ngươi muốn gì...? "
Toàn thân đã đau còn run rẩy vì sợ, mồ hôi mồ kê rơi lã chã, Linh Lan nuốt một ngụm khí lạnh không dám dòm thẳng hắn.
" Ta vào đây chăm sóc em không được sao? "
Giọng nói ấm áp cực hạn, hắn không quan ngại chuyện cô đến ngày mà tránh né, hắn biết cô hiện giờ rất khó chịu, muốn được ở gần chăm sóc đến khi cô khỏe lại.
Cô gái nhỏ không rõ hắn lại muốn giờ trò gì, hiện tại cô đang rất mệt mỏi không muốn tranh cãi liền bơ đẹp hắn, mạnh dạn nằm một bên giường.
" Công nương thức ăn tới rồi!
Á, đức vua! "
Khả Ái trong bộ dạng hớt hải lo lắng chạy vào liền lập tức sựng người, nhìn thấy bạo quân còn ở đây mọi biểu cảm điều bị hắn dọa cho chạy mất dép, chỉ giữ lại sự sợ hãi.
" Đức vua...ngài... "
" Đưa đây cho ta, ra ngoài canh chừng đi "
Hắn dành mất nhiệm vụ chăm nom cô gái nhỏ, Khả Ái không dám phật lòng hắn ngoan ngoãn nghe theo.
Trong phòng lại yên ắng lạnh lẽo, cô gái nhỏ co ro ôm bụng trong chăn mệt mỏi thở ra hơi thở trì trệ, hắn đến gần nhỏ giọng, hỏi.
" Công chúa của ta, ăn chút gì nhé? "
Vì tới ngày, hắn nghe nói con gái sẽ thay đổi tính tình nóng nảy bứt rứt, thành thử phải hạ mình hết mức để chiều tiểu nhân ngư mỹ lệ.
Linh Lan đang đói, còn có đau đớn nên không từ chối lòng tốt của hắn, lồm cồm ngồi dậy để hắn hầu cô ăn, chăm cô ngủ, cô khó chịu hắn sẽ kiên nhẫn làm nóng bụng giảm bớt cơn đau cho cô.
Mấy ngày cô tới tháng hắn bận đến mấy cũng không bỏ bê cô, thản một chút thời gian rãnh liền chạy đến xem xét. Nhiều khi hắn còn bòng cô theo giải quyết công việc, mỗi lần đưa cô đi đều dùng khăn bịt mặt cô lại, sợ kẻ khác ham mê sắc đẹp của cô.
Thêm một tháng nữa trôi qua, Linh Lan bị giam cầm trong phòng hoa lệ gắt gao hơn, Lãnh Đình cũng rất ít khi cho cô cơ hội đi lại, không hề khoá chân cô như tù nhân.
Lồng giam hoàng kim này rất kiên cố, từ ngoài vào trong hắn đều cho người canh gác, cửa chính luôn bị khóa trái, chỉ khi có ai đến thì mới được mở.
Hắn tàn nhẫn đáng sợ, đem đuôi cá của cô thành chân người, một kẻ độc ác như vậy mà giờ đây hắn lại ôn nhu cực hạn, đối đãi cô tử tế như chồng với vợ.
Ngoài hôn môi ra, hắn chưa từng cưỡng bách cô làm việc gì quá trớn, hắn cực kỳ kiên nhẫn yêu cô, sủng cô.