Chương 68: Bảo Vệ Em Bằng Cả Tuổi Già Sức Yếu!
Những ngày sau, Tuệ Khanh vừa tập trung quay phim ca nhạc ngắn và bắt đầu gom từng món đồ bên nhà mình qua nhà của Hoài Khang. Cô dần biết sống gọn gàng, ngăn ngắp hơn. Trong căn bếp, anh chuẩn bị thêm một tấm thớt nhỏ cùng con dao vừa tay của cô, chỉ vì để cho cô tập thái rau củ vào mỗi lần anh làm đồ ăn. Có vẻ sống chung không phải là điều gì quá tệ. Tuy nhiên, anh vẫn phải cảnh giác với mỗi lần cô có ý định rình mình tắm.
Tuệ Khanh nhìn Hoài Khang bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn trên đầu. Cô lon ton cầm lấy máy sấy và nở nụ cười tươi tắn nhìn anh khiến anh phải đi lại gần rồi kéo cô vào lòng.
“Sao thế?” Anh hôn lên trán cô.
“Để em sấy tóc cho anh.” Cô ấn cho anh ngồi xuống ghế.
Tuệ Khanh bật công tắc, nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc dày của Hoài Khang mà hong khô chúng. Mùi thơm quen thuộc theo làn gió bay thoang thoảng ngang tầm mũi khiến cô càng lúc càng rơi vào lưới tình. Còn anh vẫn nhắm mắt hưởng thụ sự quan tâm đến từ bạn gái.
“Tóc anh rụng nhiều quá.”
Tuệ Khanh nhíu mày, ánh mắt tràn đầy sự thương xót. Từ lúc cô chuyển qua sống chung với anh, cô mới biết anh chẳng mấy khi quan tâm chăm sóc vẻ bên ngoài của mình.
“Sao thế? Chê anh à?”
Hoài Khang vòng tay ôm lấy eo của Tuệ Khanh, hôn nhẹ vào giữa khe ngực của cô thông qua lớp áo lụa mỏng. Cô bật cười vì nhột, sau đó tiếp tục tập trung sấy tóc cho anh.
—---------------------------
Hiện tại, Tuệ Khanh lẫn Tâm Dao đang cúi đầu với vẻ cam chịu trước sự cằn nhằn của Thuỳ Linh. Sự việc cả hai đánh nhau với đám người của Đức Trí đã đến tai chị ấy khiến chị ấy tức đến phát điên, không nghĩ tới hai cô em gái dám manh động như vậy.
“Sao không gọi cho chị?” Thuỳ Linh vừa đi lưu diễn bên nước ngoài thông qua sự mời gọi của bạn cha cô. Vừa về tới nước thì đã nghe vụ kiện tụng với giáo viên mà lòng lo lắng không thôi.
“Lúc đó chị đâu có ở đây…” Tuệ Khanh lên tiếng, nhưng khi thấy ánh mắt sắt như dao của Thuỳ Linh thì nép hẳn sau lưng của Tâm Dao.
Cả hai bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc, cộng thêm cả việc đô đốc Vĩ Thành sẽ làm lớn đến cùng. Nghe đâu anh ta đang mở một cuộc khảo sát ở các trường đại học trên diện rộng nên những giáo viên cậy quyền đều tiết chế lại bớt.
Thuỳ Linh gật gù, xem như tạm hài lòng với cách xử lý của đô đốc. Tuy nhiên, sau lưng lại vang lên tiếng khiêu khích của đám người Mỹ Ngọc. Ả lần nữa nhắm vào Tâm Dao, muốn mọi người biết em gái cướp chồng của chị gái. Tuy nhiên, Tâm Dao không còn nhu nhược như trước, thản nhiên đớp chát lại từng từ một.
Ngay khi mọi chuyện dần trở nên hỗn loạn, Mai Thuỷ xuất hiện, bất ngờ đứng về phía của Tâm Dao mà chống đối lại Mỹ Ngọc: “Mày có cần tao kể lại tất cả chuyện ‘tốt’ mà mày đã làm ngay tại đây không?”
“Mày…” Mỹ Ngọc nghiến răng, không ngờ người bạn thân thiết lại trở mặt với mình.
Mai Thuỷ bật cười, đi lại gần nói nhỏ: “Mày tưởng tao không biết chuyện tao sắp bị hại đời đều không dính gì tới mày à? Con khốn. Đến cả bạn mày mà mày cũng tính kế.”
Mỹ Ngọc sợ sệt lùi về sau, rồi kéo đám bạn khác đi mất, không dám ở lại thêm giây nào. Điều này làm Tuệ Khanh và Tâm Dao phải nhìn nhau, âm thầm giơ ngón cáo lên cho Mai Thuỷ nhưng dù vậy họ vẫn không muốn dính dáng gì nhiều đến cô ta.
Tuy nhiên, Mai Thuỷ rất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn của ba người họ. Không ai nói với ai điều gì, chỉ có tiếng muỗng và đũa va vào bát dĩa vang lên kêu leng keng vui tai. Tuệ Khanh không chịu nổi, mở lời đầu tiên: “Sao mày lại ở đây?”
Tuệ Khanh biết câu nói này không hợp với khu vực căn tin ở đây, cũng là nơi mọi người có quyền ngồi mọi nơi chỉ để lấp đầy cái bao tử trước khi tiết học bắt đầu. Tuy nhiên, Mai Thuỷ luôn cùng Mỹ Ngọc gây sự với Tâm Dao và Tuệ Khanh. Họ không ưa nhau huống gì là ngồi chung một bàn.
Sau sự việc ở nhà vệ sinh bỏ hoang, Mai Thuỷ phát hiện mắt nhìn người của cô ta quá sức tệ hại. Người tốt bị cô ta chì chiết xuống khoảng thời gian qua, người xấu thì cô ta xem như bạn tốt. Cuối cùng mém nữa còn tự hại bản thân bị xâm hại tập thể.
Mai Thuỷ tỏ bày tấm lòng, chân thành nói lời xin lỗi với họ, cũng như mong muốn góp chút sức lực để vạch mặt Mỹ Ngọc. Thế là sau bữa ăn, ba người Tuệ Khanh đi theo Mỹ Ngọc đến một phòng học ít ai qua lại. Bên trong, một cô gái đang băng bó lại cánh tay đầy vết sẹo ngang dọc một cách thuần thục như đã trải qua quá nhiều.
Tại đây, họ mới được biết tới bộ mặt thật của người thầy giáo luôn hô to bản thân chính trực cỡ nào. Ông ta chuốc thuốc cô gái bằng tuổi con trai mình, ép buộc cô ta hằng ngày phục vụ cho sở thích biến thái. Thế nhưng, mọi chuyện lên trang tin tức lại thành cô ta dâng hiến bản thân để mua điểm. May mắn, cô ta có lưu lại bằng chứng cho mỗi lần bị ông ta đụng chạm đến. Biết nếu chúng bị lộ ra ngoài, tương lai của cô ta sẽ bị dè bỉu bởi định kiến thích chỉ trích nạn nhân hơn là tội phạm của xã hội nhưng cô ta không thể nào chịu đựng được nữa.
Tâm Dao hứa sẽ giúp đỡ và nói chuyện này đến đô đốc. Mọi chuyện dần trở nên ổn định hơn thì tin tức đô đốc và Tâm Dao đính hôn bùng nổ. Có không ít người bắt đầu so sánh xuất thân và cảm thấy cô ấy không xứng đáng.
Tuệ Khanh dựa vào lòng của Hoài Khang, vừa được đút quả nho vừa tức thở không ra hơi. Cô lập tức dùng chính tài khoản xã hội của mình với số lượng người hâm mộ dần đông hơn thông qua sự lăng xê của công ty để trở thành chỗ dựa cho cô bạn thân của mình.
Tuệ Khanh chia sẻ tin tức, thật lòng chúc mừng kèm theo sự khẳng định tài năng và tính cách tốt đẹp của Tâm Dao. Thuỳ Linh ở bên kia cũng lên tiếng khiến chiều hướng dư luận có cái nhìn thiện cảm với Tâm Dao hơn.
Lúc này, Tuệ Khanh mới hả hê mà dựa vào lòng ngực của Hoài Khang lần nữa. Anh ôm eo cô, giọng có gì đó hờn dỗi: “Em quan tâm bạn em hơn cả anh. Chả bao giờ thấy em đứng ra bảo vệ anh như vậy cả.”
Tuệ Khanh cất điện thoại qua một bên, từ ngồi bên cạnh mà leo vào lòng của Hoài Khang: “Vậy nếu em có tin đồn không hay, anh có dám lên sóng để bảo vệ em như đô đốc nhà người ta không?”
Hoài Khang nâng đầu Tuệ Khanh lên, cắn nhẹ môi cô như thể hiện sự dỗi hờn của mình: “Anh sẽ bảo vệ em bằng cả tuổi già sức yếu này.”
Tuệ Khanh bị Hoài Khang chọc cười thì tâm tình mới trở nên tốt hơn, sau đó rơi vào trầm tư: “Chúng ta tặng quà đính hôn gì cho họ đây?”
Hoài Khang nhướng mày, thấy Tuệ Khanh vẫn quan tâm đến người khác hơn mình thì không thể chịu nổi thêm. Anh xông tới chiếm lấy môi cô một cách dây dưa không ngớt, từ kẽ răng truyền thêm một câu: “Nhà đô đốc không thiếu thứ gì, thân là bạn thân thì sự có mặt của chúng ta là điều vinh hạnh cho họ rồi.”
Tuệ Khanh nhìn Hoài Khang bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn trên đầu. Cô lon ton cầm lấy máy sấy và nở nụ cười tươi tắn nhìn anh khiến anh phải đi lại gần rồi kéo cô vào lòng.
“Sao thế?” Anh hôn lên trán cô.
“Để em sấy tóc cho anh.” Cô ấn cho anh ngồi xuống ghế.
Tuệ Khanh bật công tắc, nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc dày của Hoài Khang mà hong khô chúng. Mùi thơm quen thuộc theo làn gió bay thoang thoảng ngang tầm mũi khiến cô càng lúc càng rơi vào lưới tình. Còn anh vẫn nhắm mắt hưởng thụ sự quan tâm đến từ bạn gái.
“Tóc anh rụng nhiều quá.”
Tuệ Khanh nhíu mày, ánh mắt tràn đầy sự thương xót. Từ lúc cô chuyển qua sống chung với anh, cô mới biết anh chẳng mấy khi quan tâm chăm sóc vẻ bên ngoài của mình.
“Sao thế? Chê anh à?”
Hoài Khang vòng tay ôm lấy eo của Tuệ Khanh, hôn nhẹ vào giữa khe ngực của cô thông qua lớp áo lụa mỏng. Cô bật cười vì nhột, sau đó tiếp tục tập trung sấy tóc cho anh.
—---------------------------
Hiện tại, Tuệ Khanh lẫn Tâm Dao đang cúi đầu với vẻ cam chịu trước sự cằn nhằn của Thuỳ Linh. Sự việc cả hai đánh nhau với đám người của Đức Trí đã đến tai chị ấy khiến chị ấy tức đến phát điên, không nghĩ tới hai cô em gái dám manh động như vậy.
“Sao không gọi cho chị?” Thuỳ Linh vừa đi lưu diễn bên nước ngoài thông qua sự mời gọi của bạn cha cô. Vừa về tới nước thì đã nghe vụ kiện tụng với giáo viên mà lòng lo lắng không thôi.
“Lúc đó chị đâu có ở đây…” Tuệ Khanh lên tiếng, nhưng khi thấy ánh mắt sắt như dao của Thuỳ Linh thì nép hẳn sau lưng của Tâm Dao.
Cả hai bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc, cộng thêm cả việc đô đốc Vĩ Thành sẽ làm lớn đến cùng. Nghe đâu anh ta đang mở một cuộc khảo sát ở các trường đại học trên diện rộng nên những giáo viên cậy quyền đều tiết chế lại bớt.
Thuỳ Linh gật gù, xem như tạm hài lòng với cách xử lý của đô đốc. Tuy nhiên, sau lưng lại vang lên tiếng khiêu khích của đám người Mỹ Ngọc. Ả lần nữa nhắm vào Tâm Dao, muốn mọi người biết em gái cướp chồng của chị gái. Tuy nhiên, Tâm Dao không còn nhu nhược như trước, thản nhiên đớp chát lại từng từ một.
Ngay khi mọi chuyện dần trở nên hỗn loạn, Mai Thuỷ xuất hiện, bất ngờ đứng về phía của Tâm Dao mà chống đối lại Mỹ Ngọc: “Mày có cần tao kể lại tất cả chuyện ‘tốt’ mà mày đã làm ngay tại đây không?”
“Mày…” Mỹ Ngọc nghiến răng, không ngờ người bạn thân thiết lại trở mặt với mình.
Mai Thuỷ bật cười, đi lại gần nói nhỏ: “Mày tưởng tao không biết chuyện tao sắp bị hại đời đều không dính gì tới mày à? Con khốn. Đến cả bạn mày mà mày cũng tính kế.”
Mỹ Ngọc sợ sệt lùi về sau, rồi kéo đám bạn khác đi mất, không dám ở lại thêm giây nào. Điều này làm Tuệ Khanh và Tâm Dao phải nhìn nhau, âm thầm giơ ngón cáo lên cho Mai Thuỷ nhưng dù vậy họ vẫn không muốn dính dáng gì nhiều đến cô ta.
Tuy nhiên, Mai Thuỷ rất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn của ba người họ. Không ai nói với ai điều gì, chỉ có tiếng muỗng và đũa va vào bát dĩa vang lên kêu leng keng vui tai. Tuệ Khanh không chịu nổi, mở lời đầu tiên: “Sao mày lại ở đây?”
Tuệ Khanh biết câu nói này không hợp với khu vực căn tin ở đây, cũng là nơi mọi người có quyền ngồi mọi nơi chỉ để lấp đầy cái bao tử trước khi tiết học bắt đầu. Tuy nhiên, Mai Thuỷ luôn cùng Mỹ Ngọc gây sự với Tâm Dao và Tuệ Khanh. Họ không ưa nhau huống gì là ngồi chung một bàn.
Sau sự việc ở nhà vệ sinh bỏ hoang, Mai Thuỷ phát hiện mắt nhìn người của cô ta quá sức tệ hại. Người tốt bị cô ta chì chiết xuống khoảng thời gian qua, người xấu thì cô ta xem như bạn tốt. Cuối cùng mém nữa còn tự hại bản thân bị xâm hại tập thể.
Mai Thuỷ tỏ bày tấm lòng, chân thành nói lời xin lỗi với họ, cũng như mong muốn góp chút sức lực để vạch mặt Mỹ Ngọc. Thế là sau bữa ăn, ba người Tuệ Khanh đi theo Mỹ Ngọc đến một phòng học ít ai qua lại. Bên trong, một cô gái đang băng bó lại cánh tay đầy vết sẹo ngang dọc một cách thuần thục như đã trải qua quá nhiều.
Tại đây, họ mới được biết tới bộ mặt thật của người thầy giáo luôn hô to bản thân chính trực cỡ nào. Ông ta chuốc thuốc cô gái bằng tuổi con trai mình, ép buộc cô ta hằng ngày phục vụ cho sở thích biến thái. Thế nhưng, mọi chuyện lên trang tin tức lại thành cô ta dâng hiến bản thân để mua điểm. May mắn, cô ta có lưu lại bằng chứng cho mỗi lần bị ông ta đụng chạm đến. Biết nếu chúng bị lộ ra ngoài, tương lai của cô ta sẽ bị dè bỉu bởi định kiến thích chỉ trích nạn nhân hơn là tội phạm của xã hội nhưng cô ta không thể nào chịu đựng được nữa.
Tâm Dao hứa sẽ giúp đỡ và nói chuyện này đến đô đốc. Mọi chuyện dần trở nên ổn định hơn thì tin tức đô đốc và Tâm Dao đính hôn bùng nổ. Có không ít người bắt đầu so sánh xuất thân và cảm thấy cô ấy không xứng đáng.
Tuệ Khanh dựa vào lòng của Hoài Khang, vừa được đút quả nho vừa tức thở không ra hơi. Cô lập tức dùng chính tài khoản xã hội của mình với số lượng người hâm mộ dần đông hơn thông qua sự lăng xê của công ty để trở thành chỗ dựa cho cô bạn thân của mình.
Tuệ Khanh chia sẻ tin tức, thật lòng chúc mừng kèm theo sự khẳng định tài năng và tính cách tốt đẹp của Tâm Dao. Thuỳ Linh ở bên kia cũng lên tiếng khiến chiều hướng dư luận có cái nhìn thiện cảm với Tâm Dao hơn.
Lúc này, Tuệ Khanh mới hả hê mà dựa vào lòng ngực của Hoài Khang lần nữa. Anh ôm eo cô, giọng có gì đó hờn dỗi: “Em quan tâm bạn em hơn cả anh. Chả bao giờ thấy em đứng ra bảo vệ anh như vậy cả.”
Tuệ Khanh cất điện thoại qua một bên, từ ngồi bên cạnh mà leo vào lòng của Hoài Khang: “Vậy nếu em có tin đồn không hay, anh có dám lên sóng để bảo vệ em như đô đốc nhà người ta không?”
Hoài Khang nâng đầu Tuệ Khanh lên, cắn nhẹ môi cô như thể hiện sự dỗi hờn của mình: “Anh sẽ bảo vệ em bằng cả tuổi già sức yếu này.”
Tuệ Khanh bị Hoài Khang chọc cười thì tâm tình mới trở nên tốt hơn, sau đó rơi vào trầm tư: “Chúng ta tặng quà đính hôn gì cho họ đây?”
Hoài Khang nhướng mày, thấy Tuệ Khanh vẫn quan tâm đến người khác hơn mình thì không thể chịu nổi thêm. Anh xông tới chiếm lấy môi cô một cách dây dưa không ngớt, từ kẽ răng truyền thêm một câu: “Nhà đô đốc không thiếu thứ gì, thân là bạn thân thì sự có mặt của chúng ta là điều vinh hạnh cho họ rồi.”