Chương 67: Ấn Chặt Xuống (H thoáng qua)
Hoài Khang lấy ra tấm nệm khác thay cho tấm nệm mình đã nằm qua, sau đó lấy một chiếc gối nằm và gối ôm mới đặt lên đó. Còn đồ của mình thì anh đem ra ngoài ghế bành ngoài phòng khách, đêm nay nơi này là chỗ ngủ của anh.
Sắp xếp xong xuôi, Hoài Khang cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ để Tuệ Khanh cảm thấy thoải mái nhất có thể. Lúc này, trong phòng tắm vang ra tiếng nước đổ xuống từ vòi sen khiến anh dừng động tác trên tay lại.
Hoài Khang nuốt nước bọt, không biết vì sao lại có cảm giác căng thẳng. Anh chống tay lên lưng ghế, ánh mắt không rời ra khỏi được cánh cửa nhà tắm, nơi lâu lâu sẽ xuất hiện một bóng mờ thướt tha và các đường cong nhấp nhô của Tuệ Khanh.
Hoài Khang lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Anh đâu phải là trai mới mười tám chưa trải sự đời. Không phải chưa từng cùng ai nhưng không phải với ai thì anh cũng sẽ có cảm giác. Lần này, anh chỉ vừa nhìn hình ảnh mờ ảo đó thôi mà tâm trí đã căng như dây đàn rồi. Chẳng lẽ sức kiềm chế của anh đã yếu đến thế rồi sao?
Lúc này, cánh cửa nhà tắm mở ra, Tuệ Khanh xuất hiện với bộ dáng thoải mái. Hoài Khang nở nụ cười dịu dàng, bắt đầu cảm thấy bộ đồ pijama màu xanh ngọc trên người cô thật đáng yêu.
“Anh đang làm gì thế?”
Tuệ Khanh tò mò bước lại gần, nhìn Hoài Khang đã chuẩn bị tất cả thì liền hối thúc anh đi tắm. Cả ngày hôm nay, anh vừa cật lực trên bệnh viện, về nhà còn nấu ăn cho cô mà bây giờ lại chủ động chuẩn bị chỗ ngủ. Điều này khiến cô thương xót cho người yêu không thôi.
Hoài Khang được bạn gái lo lắng thì cười híp cả mắt, cũng đem đồ vào nhà tắm. Tình thế thay đổi, Tuệ Khanh đã trở thành người đứng ngồi không yên. Cô nhìn bóng dáng nam tính mờ ảo thông qua cánh cửa đang cởi chiếc áo sơ mi thì liền nuốt nước bọt ừng ực.
Tuệ Khanh nhớ tới thời xưa. Mỗi khi đi rình trộm, người ta hay dùng ngón tay và đâm vào giấy trên các ô cửa. Còn bây giờ thì cô lấy cái gì đâm vào lớp kính dày kia đây?
Khác với Hoài Khang, Tuệ Khanh một khi đã u mê thì sẽ u mê rất công khai. Cô nhón chân đi lại gần cánh cửa, thiếu điều chỉ muốn dán hẳn con mắt lên đó. Bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy như thác thì lại không nghe thêm tiếng động nào.
Tuệ Khanh chán nản, đứng bên ngoài mà gãi cằm tức tối, mà không hay biết rằng người bên trong đã tắt nước, và thay đồ rồi mở cửa.
“Sao em lại đứng đây?”
Tuệ Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy Hoài Khang trong bộ đồ tắm màu trắng, bờ ngực lộ ra thông qua khe hở do sợi dây quanh eo cột không chặt.
“À, em… ực… em xem thử anh có muốn nhờ em lấy gì cho anh không?”
Nhìn ánh mắt của nhím nhỏ dính cứng ngắc vào da thịt mình, Hoài Khang cảm thấy nhột khắp người. Anh xoa đầu cô, sau đó nhẹ nhàng kéo hai lớp áo lại khiến cô tiếc nuối.
Hoài Khang đi tới ghế bành, định ngồi xuống thì đã thấy Tuệ Khanh lẽo đẽo theo sau khiến anh ngập ngừng: “Em không đi ngủ à?”
“Anh định ngủ ạ? Giờ này vẫn còn khá sớm với em.” Tuệ Khanh kéo Hoài Khang ngồi xuống ghế, muốn nghe anh kể về việc giám định vết thương. Nhìn chung, những người bị thương nặng hơn là đám người của Đức Trí. Mai Thuỷ chỉ bị xơ xác ngoài da và đã được dùng công cụ để chụp lại các vết bầm dấu tay của người khác tiếp xúc lên cơ thể. Tuy nhiên, những bằng chứng này vẫn có thể bị bên kia vu cáo ngược lại vì xung quanh vào thời điểm đó không có camera.
“Tức chết mất!” Tuệ Khanh nhíu mày, bức xúc khó tả.
Hoài Khang mím môi, cơ thể hơi run lên bởi vì Tuệ Khanh một bên thể hiện cảm xúc bất bình, một bên thò tay vào trong vạt áo của anh mà chơi đùa. Anh thật muốn hỏi cô có thể đứng đắn một chút được không?
Hoài Khang suy đi nghĩ lại, quyết định phải làm cho Tuệ Khanh phải ngại ngùng mà ngừng tay: “Em có muốn anh cởi ra cho em chiêm ngưỡng không?”
Tuệ Khanh lập tức ngồi dậy, chăm chú nhìn Hoài Khang. Ngay lúc anh nghĩ câu nói đã có hiệu quả, cô lại nở nụ cười thích thú: “Thật chứ ạ? Em muốn xem.”
Hoài Khang có cảm giác anh đang dâng bản thân vào miệng nhím nhỏ. Tuy nhiên, anh lập tức phản bác: “Trễ rồi, em vào ngủ đi. Mai còn đi học.”
“Ơ, anh bảo anh cho em xem mà.” Tuệ Khanh kéo Hoài Khang đang muốn bỏ chạy lại.
“Anh không bảo là cho xem, anh chỉ hỏi em muốn…”
Tuệ Khanh cắt ngang: “Hai cái đó là một thôi.”
Cả hai giằng co qua lại. Lần đầu Hoài Khang cảm nhận được nếu phái nữ đã muốn cái gì thì sẽ quyết tâm làm cho bằng được.
“Rầm!”
Tấm nệm trước thẳng xuống sàn trong sự nhốn nháo của hai con người. Hoài Khang ôm lấy Tuệ Khanh vào lòng, để lưng mình đập thẳng xuống đất khiến anh rên hự mất cái. May mắn tấm nệm đủ dày nên không mang lại cảm giác đau đớn, chỉ là có chút giật mình.
Tuy nhiên, lúc này hai vạt áo của Hoài Khang đã bị banh rộng ra bởi bàn tay hốt hoảng của Tuệ Khanh. Cô từ từ ngồi dậy, mặt đập vào lòng ngực của anh khiến cô cau mày nhưng giây sau mắt đã sáng lên hết cỡ.
Tuệ Khanh rê tay lên khe ngực được tạo ra từ khối cơ bắp săn chắc. Sau đó, bàn tay dần rà xuống phần múi bụng phía trên. Sống mấy năm trời, cô cảm thấy thời khắc này thật đáng quý. Ánh mắt cô nóng bỏng như muốn thiêu rụi toàn bộ da thịt của anh.
Hoài Khang chỉ đành nằm đó chịu trận. Anh không dám nhìn cảnh tượng này nên lấy tay che đi đôi mắt chứa đầy sự bất lực. Anh không nghĩ mình sẽ cưng chiều luôn cả sở thích kỳ quái này của bạn gái, nhưng liệu cô có biết cô đang trêu đùa với lửa hay không?
Đúng lúc này, bên tai của Hoài Khang vang lên câu hỏi ngây ngô của Tuệ Khanh:
“Có thể cho em cắn ngực anh một cái không?”
Hoài Khang nhanh tay bịt miệng Tuệ Khanh lại trước khi cô tới gần. Anh nghĩ anh phải làm một thứ gì đó khiến cô sợ sệt vì thế cắn răng, hai tay ôm chặt bờ mông đẫy đà của cô mà kéo mạnh và ấn chặt xuống bộ phận nam tính đang kêu gào đòi thoát ra ngoài.
Tuệ Khanh giật nảy mình. Bên dưới đột ngột tiếp xúc với cảm giác nóng bừng cùng cứng rắn. Cô không còn quá ngây thơ để không biết thứ đang cạ vào hai giữa chân mình là gì.
“Anh… Anh…”
Hoài Khang dễ dàng ngồi dậy, kề sát vào tai của Tuệ Khanh mà đe dọa: “Nếu em cắn anh thì thứ này sẽ cắn em.”
Hoài Khang lần nữa ấn chặt mông của Tuệ Khanh xuống bộ phận nam tính khiến cả hai đồng thời thở hắt ra một hơi. Anh biết nếu mình không buông cô ra thì thật sự sẽ có chuyện, nên đánh vào mông cô một cái rồi đuổi cô về phòng.
Tuệ Khanh lủi thủi quay về, chốc chốc sẽ quay lại nhìn một cái nhưng thấy Hoài Khang thờ ơ thì cũng biết mình đã quậy hơi quá đà. Tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc anh đi vào nhà vệ sinh. Tay phải nhanh chóng làm bạn với bên dưới sau bao nhiêu năm ăn chay.
Sắp xếp xong xuôi, Hoài Khang cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ để Tuệ Khanh cảm thấy thoải mái nhất có thể. Lúc này, trong phòng tắm vang ra tiếng nước đổ xuống từ vòi sen khiến anh dừng động tác trên tay lại.
Hoài Khang nuốt nước bọt, không biết vì sao lại có cảm giác căng thẳng. Anh chống tay lên lưng ghế, ánh mắt không rời ra khỏi được cánh cửa nhà tắm, nơi lâu lâu sẽ xuất hiện một bóng mờ thướt tha và các đường cong nhấp nhô của Tuệ Khanh.
Hoài Khang lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Anh đâu phải là trai mới mười tám chưa trải sự đời. Không phải chưa từng cùng ai nhưng không phải với ai thì anh cũng sẽ có cảm giác. Lần này, anh chỉ vừa nhìn hình ảnh mờ ảo đó thôi mà tâm trí đã căng như dây đàn rồi. Chẳng lẽ sức kiềm chế của anh đã yếu đến thế rồi sao?
Lúc này, cánh cửa nhà tắm mở ra, Tuệ Khanh xuất hiện với bộ dáng thoải mái. Hoài Khang nở nụ cười dịu dàng, bắt đầu cảm thấy bộ đồ pijama màu xanh ngọc trên người cô thật đáng yêu.
“Anh đang làm gì thế?”
Tuệ Khanh tò mò bước lại gần, nhìn Hoài Khang đã chuẩn bị tất cả thì liền hối thúc anh đi tắm. Cả ngày hôm nay, anh vừa cật lực trên bệnh viện, về nhà còn nấu ăn cho cô mà bây giờ lại chủ động chuẩn bị chỗ ngủ. Điều này khiến cô thương xót cho người yêu không thôi.
Hoài Khang được bạn gái lo lắng thì cười híp cả mắt, cũng đem đồ vào nhà tắm. Tình thế thay đổi, Tuệ Khanh đã trở thành người đứng ngồi không yên. Cô nhìn bóng dáng nam tính mờ ảo thông qua cánh cửa đang cởi chiếc áo sơ mi thì liền nuốt nước bọt ừng ực.
Tuệ Khanh nhớ tới thời xưa. Mỗi khi đi rình trộm, người ta hay dùng ngón tay và đâm vào giấy trên các ô cửa. Còn bây giờ thì cô lấy cái gì đâm vào lớp kính dày kia đây?
Khác với Hoài Khang, Tuệ Khanh một khi đã u mê thì sẽ u mê rất công khai. Cô nhón chân đi lại gần cánh cửa, thiếu điều chỉ muốn dán hẳn con mắt lên đó. Bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy như thác thì lại không nghe thêm tiếng động nào.
Tuệ Khanh chán nản, đứng bên ngoài mà gãi cằm tức tối, mà không hay biết rằng người bên trong đã tắt nước, và thay đồ rồi mở cửa.
“Sao em lại đứng đây?”
Tuệ Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy Hoài Khang trong bộ đồ tắm màu trắng, bờ ngực lộ ra thông qua khe hở do sợi dây quanh eo cột không chặt.
“À, em… ực… em xem thử anh có muốn nhờ em lấy gì cho anh không?”
Nhìn ánh mắt của nhím nhỏ dính cứng ngắc vào da thịt mình, Hoài Khang cảm thấy nhột khắp người. Anh xoa đầu cô, sau đó nhẹ nhàng kéo hai lớp áo lại khiến cô tiếc nuối.
Hoài Khang đi tới ghế bành, định ngồi xuống thì đã thấy Tuệ Khanh lẽo đẽo theo sau khiến anh ngập ngừng: “Em không đi ngủ à?”
“Anh định ngủ ạ? Giờ này vẫn còn khá sớm với em.” Tuệ Khanh kéo Hoài Khang ngồi xuống ghế, muốn nghe anh kể về việc giám định vết thương. Nhìn chung, những người bị thương nặng hơn là đám người của Đức Trí. Mai Thuỷ chỉ bị xơ xác ngoài da và đã được dùng công cụ để chụp lại các vết bầm dấu tay của người khác tiếp xúc lên cơ thể. Tuy nhiên, những bằng chứng này vẫn có thể bị bên kia vu cáo ngược lại vì xung quanh vào thời điểm đó không có camera.
“Tức chết mất!” Tuệ Khanh nhíu mày, bức xúc khó tả.
Hoài Khang mím môi, cơ thể hơi run lên bởi vì Tuệ Khanh một bên thể hiện cảm xúc bất bình, một bên thò tay vào trong vạt áo của anh mà chơi đùa. Anh thật muốn hỏi cô có thể đứng đắn một chút được không?
Hoài Khang suy đi nghĩ lại, quyết định phải làm cho Tuệ Khanh phải ngại ngùng mà ngừng tay: “Em có muốn anh cởi ra cho em chiêm ngưỡng không?”
Tuệ Khanh lập tức ngồi dậy, chăm chú nhìn Hoài Khang. Ngay lúc anh nghĩ câu nói đã có hiệu quả, cô lại nở nụ cười thích thú: “Thật chứ ạ? Em muốn xem.”
Hoài Khang có cảm giác anh đang dâng bản thân vào miệng nhím nhỏ. Tuy nhiên, anh lập tức phản bác: “Trễ rồi, em vào ngủ đi. Mai còn đi học.”
“Ơ, anh bảo anh cho em xem mà.” Tuệ Khanh kéo Hoài Khang đang muốn bỏ chạy lại.
“Anh không bảo là cho xem, anh chỉ hỏi em muốn…”
Tuệ Khanh cắt ngang: “Hai cái đó là một thôi.”
Cả hai giằng co qua lại. Lần đầu Hoài Khang cảm nhận được nếu phái nữ đã muốn cái gì thì sẽ quyết tâm làm cho bằng được.
“Rầm!”
Tấm nệm trước thẳng xuống sàn trong sự nhốn nháo của hai con người. Hoài Khang ôm lấy Tuệ Khanh vào lòng, để lưng mình đập thẳng xuống đất khiến anh rên hự mất cái. May mắn tấm nệm đủ dày nên không mang lại cảm giác đau đớn, chỉ là có chút giật mình.
Tuy nhiên, lúc này hai vạt áo của Hoài Khang đã bị banh rộng ra bởi bàn tay hốt hoảng của Tuệ Khanh. Cô từ từ ngồi dậy, mặt đập vào lòng ngực của anh khiến cô cau mày nhưng giây sau mắt đã sáng lên hết cỡ.
Tuệ Khanh rê tay lên khe ngực được tạo ra từ khối cơ bắp săn chắc. Sau đó, bàn tay dần rà xuống phần múi bụng phía trên. Sống mấy năm trời, cô cảm thấy thời khắc này thật đáng quý. Ánh mắt cô nóng bỏng như muốn thiêu rụi toàn bộ da thịt của anh.
Hoài Khang chỉ đành nằm đó chịu trận. Anh không dám nhìn cảnh tượng này nên lấy tay che đi đôi mắt chứa đầy sự bất lực. Anh không nghĩ mình sẽ cưng chiều luôn cả sở thích kỳ quái này của bạn gái, nhưng liệu cô có biết cô đang trêu đùa với lửa hay không?
Đúng lúc này, bên tai của Hoài Khang vang lên câu hỏi ngây ngô của Tuệ Khanh:
“Có thể cho em cắn ngực anh một cái không?”
Hoài Khang nhanh tay bịt miệng Tuệ Khanh lại trước khi cô tới gần. Anh nghĩ anh phải làm một thứ gì đó khiến cô sợ sệt vì thế cắn răng, hai tay ôm chặt bờ mông đẫy đà của cô mà kéo mạnh và ấn chặt xuống bộ phận nam tính đang kêu gào đòi thoát ra ngoài.
Tuệ Khanh giật nảy mình. Bên dưới đột ngột tiếp xúc với cảm giác nóng bừng cùng cứng rắn. Cô không còn quá ngây thơ để không biết thứ đang cạ vào hai giữa chân mình là gì.
“Anh… Anh…”
Hoài Khang dễ dàng ngồi dậy, kề sát vào tai của Tuệ Khanh mà đe dọa: “Nếu em cắn anh thì thứ này sẽ cắn em.”
Hoài Khang lần nữa ấn chặt mông của Tuệ Khanh xuống bộ phận nam tính khiến cả hai đồng thời thở hắt ra một hơi. Anh biết nếu mình không buông cô ra thì thật sự sẽ có chuyện, nên đánh vào mông cô một cái rồi đuổi cô về phòng.
Tuệ Khanh lủi thủi quay về, chốc chốc sẽ quay lại nhìn một cái nhưng thấy Hoài Khang thờ ơ thì cũng biết mình đã quậy hơi quá đà. Tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc anh đi vào nhà vệ sinh. Tay phải nhanh chóng làm bạn với bên dưới sau bao nhiêu năm ăn chay.