Chương : 4
Mặt tuyết bị máu nhuộm đỏ, trong không khí rét lạnh tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc cùng mùi hôi thối gay mũi.
Hai chân Nguyễn Thu Thu nhũn ra, siết chặt túi da thú trong tay, khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lang Yêu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh sơn động.
Cả người Lang Yêu đều là vết máu.
Yêu hình của y to lớn, thân thể hơi còng xuống, cao gần ba mét, đem cửa hang chắn đến chặt chẽ. Nàng phải cố gắng ngước cổ mới có thể thấy được thân thể khổng lồ của y.
Ấy là một thân thể chồng chất vết thương ---
Từ phần lưng tràn đầy các vết thương ghê rợn to to nhỏ nhỏ, có cái đã kết vảy, có cái vẫn còn rất mới mẻ, máu tươi "tí tách" uốn lượn, tính cả vết máu không có cách nào thanh lý, đem lông bết lại thành một nắm màu đen khó coi.
Hai chân trước của Cự Lang(1) vùi thật sâu trong tuyết, cái chân trái đằng sau từ dưới khớp nối chỉ còn đoạn xương trắng, đang "tí tách" chảy xuống mủ và máu.
Nguyễn Thu Thu run môi, nhìn Cự Lang cách nàng không tới năm mét, đang xù lông, nhe răng về phía cô phát ra tiếng gầm trầm thấp đầy ý cảnh cáo.
Nghe được tiếng gầm nhỏ này cùng với lúc trong rừng rậm cơ hồ giống nhau như đúc, Nguyễn Thu Thu lập tức liền xác định, con Cự Lang có một vết thương rất sâu từ trên trán bên trái kéo dài tới dưới mí mắt phải này, chính là phu quân của nàng.
Ác Lang phu quân hủy dung tàn tật, trọng thương sắp chết, nghe nói còn mắt mù của nàng.
Lòng bàn tay Nguyễn Thu Thu đều là mồ hôi, đứng tại chỗ có chút không thể nhúc nhích.
Lão sói xám tiên sinh hung thần ác sát, lấy răng nanh dọa người, giống như một giây sau liền muốn nhào lên đem giống cái Nhân tộc mùi vị ngon lành như nàng giẫm dưới móng vuốt, xé rách ăn vào bụng.
Nhìn Cự Lang bị trọng thương trước mặt này, Nguyễn Thu Thu cuối cùng biết tại sao mấy tên Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang không dám đến gần ranh giới rừng rậm, hóa ra, dù phu quân của nàng tàn tật, hình thể vẫn khổng lồ như vậy, nhìn rất hung tàn.
Nghe từ trong cổ họng Ác Lang tiên sinh phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo càng thêm rõ ràng, nhìn y từng chút từng chút di chuyển thân thể khổng lồ của mình sang bên này, Nguyễn Thu Thu thế mà quỷ dị cảm thấy không sợ chút nào.
Nàng vốn nên rất sợ hãi, nhưng nàng vô tình nhìn thấy bên sợi râu của Ác Lang tiên sinh, lấm ta lấm tấm bông tuyết màu trắng.
Đó là dấu vết chỉ có sói con vừa gặm tuyết mới có thể lưu lại.
Bây giờ, Ác Lang ở đây hung ác như vậy, vừa rồi còn không phải chỉ là một chú sói con nho nhỏ, vừa bất lực, vừa đáng thương mà gặm tuyết thôi sao?
Nhìn bông tuyết dính bên râu Cự Lang, Nguyễn Thu Thu đứng tại chỗ, thật lòng suy nghĩ vấn đề vì sao phu quân của nàng có thể hoán đổi giữa sói con và lão sói xám này, không phát hiện trên trán nàng đã bị chàng sói nào đó gán cho một chữ "ngốc".
- --- Vào sáng sớm mười ngày trước, vừa mới dời đến đây "an dưỡng", Ác Lang tiên sinh liền nghe nói bộ lạc muốn đưa cho y một bạn lữ(2) Nhân tộc làm bồi thường.
- ---------
( (1) Cự Lang: Sói lớn/ khổng lồ;
(2) Bạn lữ: người bầu bạn; bạn; đồng nghiệp; cộng sự; đối tác; bạn đồng hành; bạn đời (đôi khi dùng chỉ vợ chồng). )
- ---------
Đây đúng là một phong tục cổ xưa mà Yêu tộc nhiều năm trước lưu truyền lại, nếu là một tiền nhiệm thủ lĩnh bị bộ lạc bỏ rơi, mãi đến khi sắp chết đi cũng còn chưa từng thành hôn, như vậy bộ lạc sẽ cho Yêu bị từ bỏ đó "cưới" một bạn lữ Nhân tộc.
Nói là bạn lữ, thật ra thì ai cũng biết đây là sự "nhân từ" sau cùng của bộ lạc, là để cho Yêu kia hưởng thụ một lần tư vị kết hợp của Yêu trưởng thành, thuận tiện ăn một bữa thỏa thích trước khi chết, hưởng dụng mùi vị Nhân tộc mà bình thường bị cấm nhấm nháp.
Ác Lang tiên sinh cười lạnh một tiếng, đối với bộ lạc vứt bỏ y làm ra quyết định này, y chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Y đối với loại chuyện kết hợp buồn nôn này không có hứng thú, càng không có hứng thú nếm thử thịt của Nhân tộc là mùi vị gì.
Chẳng qua là...
Ác Lang tiên sinh híp đôi mắt đã sắp hoàn toàn mù, chậm rãi lộ ra một tia yêu thức không còn nhiều mà "nhìn" Nguyễn Thu Thu mặt mày tái nhợt đứng trước mặt y.
Nhân tộc này là bị ngốc thật hay là bị y làm sợ tới không thể nhúc nhích? Yêu hình của y đáng sợ như vậy, vì sao nàng không chạy?
Nàng ta có biết hay không, nếu như giờ phút này đứng ở trước mặt nàng là một con Yêu khác bụng đói kêu vang, không có cảm giác đạo đức, nàng căn bản không sống quá ba giây?
Cả người đau nhức vô cùng, đã sắp hôn mê, lão sói xám tiên sinh "nhìn" Nguyễn Thu Thu mặc hôn phục màu đỏ buồn cười, nội tâm chết lặng lại quỷ dị dâng lên ý nghĩ muốn trêu đùa nàng.
Nhân tộc đáng thương này chắc là đã bị sợ choáng váng, vậy không bằng y lại dọa nàng một chút nữa. Nếu như nàng giống như những thư yêu đáng ghét nọ hét lên thành tiếng, y liền trực tiếp đem cái cổ trắng nõn yếu ớt của nàng xé thành hai khúc.
Lão sói xám tiên sinh xấu xa nghĩ, y chịu đựng đau như cắt ở chân trái, cố ý gầm nhẹ nâng lên móng trước, chợt nhào tới Nguyễn Thu Thu gần trong gang tấc.
Y hướng nàng lộ ra răng nanh, yêu thức chăm chú quấn quanh Nguyễn Thu Thu, chú ý mọi biểu tình nhỏ bé trên mặt nàng.
—— Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trước mặt thổi lên một trận gió tanh gào thét, vừa định thần lại, Cự Lang mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, trong phút chốc đã bổ nhào tới trước mặt nàng.
Cặp mắt màu lam xám không có tiêu cự của y, tựa như hai viên đá quý xinh đẹp rơi vào trên người nàng, còn có một đôi lỗ tai lông nhung to lớn có thể nhìn ra màu lông, đang nhẹ nhàng run rẩy không ngừng.
Đây là ý gì?
Là phương thức đặc biệt khi Lang tộc nhìn thấy bạn lữ sao?
Hay là nói, y muốn cho nàng nhìn rõ ràng thật ra y là một con sói anh tuấn có màu lông xám bạc rất đẹp?
Nguyễn Thu Thu có chút ngơ ngác không nghĩ ra, nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn mặt Ác Lang tiên sinh, bởi vì vết sẹo mà có chút ảnh hưởng giá trị nhan sắc, lâu sau mới từ từ lộ ra nụ cười mỉm bất đắc dĩ.
"Tới gần một chút, là chàng có thể thấy rõ ta sao?" Bởi vì giá rét cùng mệt mỏi, môi Nguyễn Thu Thu tái xanh, giọng cũng không lớn nhưng rất rõ ràng.
Dây cột tóc trên đầu nàng cũng vì Ác Lang phu quân mang theo một trận gió tanh thổi lệch đi, cái này làm nàng nhìn hết sức chật vật.
Giọng nàng mặc dù có chút run rẩy, nhưng mà bên trong lại không có một chút ý sợ hãi nào.
Thật giống như, y cũng không phải là quái vật kinh khủng gì khiến nàng hoảng sợ chán ghét, mà chỉ là một tên Lang Yêu bình thường sắp trở thành phu quân của nàng.
Nàng làm sao lại cho là y còn có thể nhìn thấy, nàng làm sao lại cho rằng y chỉ là muốn nhìn nàng một cái. Thật là buồn cười.
Y rõ ràng là muốn giết nàng.
Ác Lang tự đáy lòng cười nhạo, y cảm thấy nhất định là mình biểu hiện không đủ rõ ràng, mới có thể để cho Nhân tộc có dáng dấp quả thực rất đẹp mắt này sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Chờ đi, chờ y lộ ra răng nanh và móng nhọn rõ ràng một chút, nàng nhất định sẽ hét lên thất thanh.
Ác Lang tiên sinh nghĩ như vậy, chậm rãi nâng lên chân trước, từng chút từng chút nhích tới gần cổ Nguyễn Thu Thu, từ từ khoác lên bả vai của nàng.
Móng vuốt sắc nhọn của y có thể xé nát đầu lâu của vó thú, chỉ thiếu chút xíu nữa là sẽ đâm rách làn da yếu ớt của nàng.
Yêu thức dây dưa lượn quanh ở trong không khí, Ác Lang tiên sinh chờ Nguyễn Thu Thu một giây sau liền bị y dọa ngất đi.
Thế nhưng, vẫn không có.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trên vai nặng nặng, nàng cảm giác được món áo cưới khoác trên người đang trượt xuống.
Ở bên cạnh đầu sói cực lớn của Ác Lang tiên sinh, Nguyễn Thu Thu có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống kéo kéo tay áo, "Cái này nghe nói là đồ cưới, không biết là dùng da gì làm, có phải khó coi lắm không?"
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ ——
Ác Lang tiên sinh: "Ta đối với loại chuyện kết hợp buồn nôn đó không có hứng thú."
Nhiều năm sau ——
Nguyễn Thu Thu một chân đạp chàng sói nào đó xuống giường: "Không phải chàng đối với loại chuyện kết hợp buồn nôn này không có hứng thú sao?"
Ác Lang tiên sinh: "......"
***********************
Hết chương 4.
Hai chân Nguyễn Thu Thu nhũn ra, siết chặt túi da thú trong tay, khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lang Yêu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh sơn động.
Cả người Lang Yêu đều là vết máu.
Yêu hình của y to lớn, thân thể hơi còng xuống, cao gần ba mét, đem cửa hang chắn đến chặt chẽ. Nàng phải cố gắng ngước cổ mới có thể thấy được thân thể khổng lồ của y.
Ấy là một thân thể chồng chất vết thương ---
Từ phần lưng tràn đầy các vết thương ghê rợn to to nhỏ nhỏ, có cái đã kết vảy, có cái vẫn còn rất mới mẻ, máu tươi "tí tách" uốn lượn, tính cả vết máu không có cách nào thanh lý, đem lông bết lại thành một nắm màu đen khó coi.
Hai chân trước của Cự Lang(1) vùi thật sâu trong tuyết, cái chân trái đằng sau từ dưới khớp nối chỉ còn đoạn xương trắng, đang "tí tách" chảy xuống mủ và máu.
Nguyễn Thu Thu run môi, nhìn Cự Lang cách nàng không tới năm mét, đang xù lông, nhe răng về phía cô phát ra tiếng gầm trầm thấp đầy ý cảnh cáo.
Nghe được tiếng gầm nhỏ này cùng với lúc trong rừng rậm cơ hồ giống nhau như đúc, Nguyễn Thu Thu lập tức liền xác định, con Cự Lang có một vết thương rất sâu từ trên trán bên trái kéo dài tới dưới mí mắt phải này, chính là phu quân của nàng.
Ác Lang phu quân hủy dung tàn tật, trọng thương sắp chết, nghe nói còn mắt mù của nàng.
Lòng bàn tay Nguyễn Thu Thu đều là mồ hôi, đứng tại chỗ có chút không thể nhúc nhích.
Lão sói xám tiên sinh hung thần ác sát, lấy răng nanh dọa người, giống như một giây sau liền muốn nhào lên đem giống cái Nhân tộc mùi vị ngon lành như nàng giẫm dưới móng vuốt, xé rách ăn vào bụng.
Nhìn Cự Lang bị trọng thương trước mặt này, Nguyễn Thu Thu cuối cùng biết tại sao mấy tên Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang không dám đến gần ranh giới rừng rậm, hóa ra, dù phu quân của nàng tàn tật, hình thể vẫn khổng lồ như vậy, nhìn rất hung tàn.
Nghe từ trong cổ họng Ác Lang tiên sinh phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo càng thêm rõ ràng, nhìn y từng chút từng chút di chuyển thân thể khổng lồ của mình sang bên này, Nguyễn Thu Thu thế mà quỷ dị cảm thấy không sợ chút nào.
Nàng vốn nên rất sợ hãi, nhưng nàng vô tình nhìn thấy bên sợi râu của Ác Lang tiên sinh, lấm ta lấm tấm bông tuyết màu trắng.
Đó là dấu vết chỉ có sói con vừa gặm tuyết mới có thể lưu lại.
Bây giờ, Ác Lang ở đây hung ác như vậy, vừa rồi còn không phải chỉ là một chú sói con nho nhỏ, vừa bất lực, vừa đáng thương mà gặm tuyết thôi sao?
Nhìn bông tuyết dính bên râu Cự Lang, Nguyễn Thu Thu đứng tại chỗ, thật lòng suy nghĩ vấn đề vì sao phu quân của nàng có thể hoán đổi giữa sói con và lão sói xám này, không phát hiện trên trán nàng đã bị chàng sói nào đó gán cho một chữ "ngốc".
- --- Vào sáng sớm mười ngày trước, vừa mới dời đến đây "an dưỡng", Ác Lang tiên sinh liền nghe nói bộ lạc muốn đưa cho y một bạn lữ(2) Nhân tộc làm bồi thường.
- ---------
( (1) Cự Lang: Sói lớn/ khổng lồ;
(2) Bạn lữ: người bầu bạn; bạn; đồng nghiệp; cộng sự; đối tác; bạn đồng hành; bạn đời (đôi khi dùng chỉ vợ chồng). )
- ---------
Đây đúng là một phong tục cổ xưa mà Yêu tộc nhiều năm trước lưu truyền lại, nếu là một tiền nhiệm thủ lĩnh bị bộ lạc bỏ rơi, mãi đến khi sắp chết đi cũng còn chưa từng thành hôn, như vậy bộ lạc sẽ cho Yêu bị từ bỏ đó "cưới" một bạn lữ Nhân tộc.
Nói là bạn lữ, thật ra thì ai cũng biết đây là sự "nhân từ" sau cùng của bộ lạc, là để cho Yêu kia hưởng thụ một lần tư vị kết hợp của Yêu trưởng thành, thuận tiện ăn một bữa thỏa thích trước khi chết, hưởng dụng mùi vị Nhân tộc mà bình thường bị cấm nhấm nháp.
Ác Lang tiên sinh cười lạnh một tiếng, đối với bộ lạc vứt bỏ y làm ra quyết định này, y chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Y đối với loại chuyện kết hợp buồn nôn này không có hứng thú, càng không có hứng thú nếm thử thịt của Nhân tộc là mùi vị gì.
Chẳng qua là...
Ác Lang tiên sinh híp đôi mắt đã sắp hoàn toàn mù, chậm rãi lộ ra một tia yêu thức không còn nhiều mà "nhìn" Nguyễn Thu Thu mặt mày tái nhợt đứng trước mặt y.
Nhân tộc này là bị ngốc thật hay là bị y làm sợ tới không thể nhúc nhích? Yêu hình của y đáng sợ như vậy, vì sao nàng không chạy?
Nàng ta có biết hay không, nếu như giờ phút này đứng ở trước mặt nàng là một con Yêu khác bụng đói kêu vang, không có cảm giác đạo đức, nàng căn bản không sống quá ba giây?
Cả người đau nhức vô cùng, đã sắp hôn mê, lão sói xám tiên sinh "nhìn" Nguyễn Thu Thu mặc hôn phục màu đỏ buồn cười, nội tâm chết lặng lại quỷ dị dâng lên ý nghĩ muốn trêu đùa nàng.
Nhân tộc đáng thương này chắc là đã bị sợ choáng váng, vậy không bằng y lại dọa nàng một chút nữa. Nếu như nàng giống như những thư yêu đáng ghét nọ hét lên thành tiếng, y liền trực tiếp đem cái cổ trắng nõn yếu ớt của nàng xé thành hai khúc.
Lão sói xám tiên sinh xấu xa nghĩ, y chịu đựng đau như cắt ở chân trái, cố ý gầm nhẹ nâng lên móng trước, chợt nhào tới Nguyễn Thu Thu gần trong gang tấc.
Y hướng nàng lộ ra răng nanh, yêu thức chăm chú quấn quanh Nguyễn Thu Thu, chú ý mọi biểu tình nhỏ bé trên mặt nàng.
—— Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trước mặt thổi lên một trận gió tanh gào thét, vừa định thần lại, Cự Lang mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, trong phút chốc đã bổ nhào tới trước mặt nàng.
Cặp mắt màu lam xám không có tiêu cự của y, tựa như hai viên đá quý xinh đẹp rơi vào trên người nàng, còn có một đôi lỗ tai lông nhung to lớn có thể nhìn ra màu lông, đang nhẹ nhàng run rẩy không ngừng.
Đây là ý gì?
Là phương thức đặc biệt khi Lang tộc nhìn thấy bạn lữ sao?
Hay là nói, y muốn cho nàng nhìn rõ ràng thật ra y là một con sói anh tuấn có màu lông xám bạc rất đẹp?
Nguyễn Thu Thu có chút ngơ ngác không nghĩ ra, nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn mặt Ác Lang tiên sinh, bởi vì vết sẹo mà có chút ảnh hưởng giá trị nhan sắc, lâu sau mới từ từ lộ ra nụ cười mỉm bất đắc dĩ.
"Tới gần một chút, là chàng có thể thấy rõ ta sao?" Bởi vì giá rét cùng mệt mỏi, môi Nguyễn Thu Thu tái xanh, giọng cũng không lớn nhưng rất rõ ràng.
Dây cột tóc trên đầu nàng cũng vì Ác Lang phu quân mang theo một trận gió tanh thổi lệch đi, cái này làm nàng nhìn hết sức chật vật.
Giọng nàng mặc dù có chút run rẩy, nhưng mà bên trong lại không có một chút ý sợ hãi nào.
Thật giống như, y cũng không phải là quái vật kinh khủng gì khiến nàng hoảng sợ chán ghét, mà chỉ là một tên Lang Yêu bình thường sắp trở thành phu quân của nàng.
Nàng làm sao lại cho là y còn có thể nhìn thấy, nàng làm sao lại cho rằng y chỉ là muốn nhìn nàng một cái. Thật là buồn cười.
Y rõ ràng là muốn giết nàng.
Ác Lang tự đáy lòng cười nhạo, y cảm thấy nhất định là mình biểu hiện không đủ rõ ràng, mới có thể để cho Nhân tộc có dáng dấp quả thực rất đẹp mắt này sinh ra hiểu lầm không cần thiết.
Chờ đi, chờ y lộ ra răng nanh và móng nhọn rõ ràng một chút, nàng nhất định sẽ hét lên thất thanh.
Ác Lang tiên sinh nghĩ như vậy, chậm rãi nâng lên chân trước, từng chút từng chút nhích tới gần cổ Nguyễn Thu Thu, từ từ khoác lên bả vai của nàng.
Móng vuốt sắc nhọn của y có thể xé nát đầu lâu của vó thú, chỉ thiếu chút xíu nữa là sẽ đâm rách làn da yếu ớt của nàng.
Yêu thức dây dưa lượn quanh ở trong không khí, Ác Lang tiên sinh chờ Nguyễn Thu Thu một giây sau liền bị y dọa ngất đi.
Thế nhưng, vẫn không có.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trên vai nặng nặng, nàng cảm giác được món áo cưới khoác trên người đang trượt xuống.
Ở bên cạnh đầu sói cực lớn của Ác Lang tiên sinh, Nguyễn Thu Thu có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống kéo kéo tay áo, "Cái này nghe nói là đồ cưới, không biết là dùng da gì làm, có phải khó coi lắm không?"
- ---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bây giờ ——
Ác Lang tiên sinh: "Ta đối với loại chuyện kết hợp buồn nôn đó không có hứng thú."
Nhiều năm sau ——
Nguyễn Thu Thu một chân đạp chàng sói nào đó xuống giường: "Không phải chàng đối với loại chuyện kết hợp buồn nôn này không có hứng thú sao?"
Ác Lang tiên sinh: "......"
***********************
Hết chương 4.