Chương : 3
Nguyễn Thu Thu đem giọt nước trong suốt ngọt ngào kia uống vào, một lát sau, cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra đã khá hơn nhiều.
Nàng đỡ vách hang động lồi lõm từ từ đi tới trên giường đá, có chút kiệt sức nằm một hồi.
Nhưng nàng nằm chưa bao lâu, liền đã miễn cưỡng chống dậy.
Nàng chỉ có một giờ thu dọn đồ đạc, lúc nãy đã trì hoãn không ít thời gian, hiện tại dù có mệt mỏi đi nữa, cũng không thể nghỉ ngơi.
Nguyễn Thu Thu tỉ mỉ thu dọn một chút đồ vật trong sơn động, sau đó liền bi thảm phát hiện, nàng hiện tại quả thực nghèo rớt mồng tơi.
Trong sơn động đồ vật ít tới đáng thương: Da thú có thể giữ ấm rất ít, ngoại trừ tấm da thú dùng làm chăn trên giường đá, thì chỉ còn hai cái áo da thú đường may thô ráp giống như bao bố.
Ngoại trừ ba tấm da này ra, chỉ còn một cây cốt châm (kim xương) dài cỡ bàn tay, không biết từ xương động vật gì mài thành; mấy sợi chỉ thật dài, nhìn giống như dùng lông sư tử se thành;
Một cục thịt khô bị đông cứng, khô quắt, đại khái chỉ có thể ăn một bữa;
Một cái chén gỗ rửa sạch sẽ và non nửa cân bột thân củ.
Trừ cái này ra, đừng nói bàn chãi đánh răng, cái lược, đồ dùng hằng ngày, ngay cả một chiếc đũa Nguyễn Thu Thu cũng không tìm thấy. Nàng có chút vô lực xoa trán một cái, đem tấm da thú lớn trên giường làm thành một chiếc túi da thú đơn giản đem tất cả các đồ vật trong sơn động đặt vào.
Lúc gấp quần áo, Nguyễn Thu Thu phát hiện ở trong chiếc áo da thú màu nâu nhạt có một dây cột tóc màu đỏ mới tinh.
Ước chừng là làm từ da lông trên người động vật quý hiếm nào đó, tuy rằng rất đơn giản, nhưng màu sắc lại rất tươi đẹp, đỏ rực, rất hân hoan, giống như là...Đồ trang sức của tân nương.
Trong đầu không biết vì sao nhảy ra một từ như thế, lòng Nguyễn Thu Thu khẽ run, nàng hơi do dự, đem dây cột tóc cầm ở trong tay.
Nàng vuốt lông tơ mềm mịn phía trên, không biết làm sao mà đôi mắt có chút cay cay--
Sống hơn hai mươi năm, nàng còn chưa từng nói chuyện yêu đương hiện tại đột nhiên phải làm tân nương gả cho Lang.
Nghĩ đến phu quân tương lai của nàng, Nguyễn Thu Thu cong cong khóe môi lộ ra một biểu tình không biết nên khóc hay cười.
Một lão sói xám tàn tật hủy dung lại biến thái...
Nàng thật đúng là nhảy cóc mấy bước trực tiếp từ cẩu độc thân lên cấp thành tân nương của Ác Lang. Nguyễn Thu Thu cảm giác tâm tình rất phức tạp, nàng chớp chớp mắt một cái rốt cuộc vẫn đem cái cột tóc màu đỏ tươi này cùng với cốt châm cất chung vào trong túi.......
Thời gian một tiếng rất nhanh đã đến, chờ Nguyễn Thu Thu xách theo túi da thú từ trong sơn động đi ra, Tộc trưởng Sư Yêu đã mang theo mấy tên Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang chờ ở bên ngoài.
Nguyễn Thu Thu nhấp môi nhìn phía mấy tên Lang Yêu ---
Bọn họ không có cao lớn như bộ lạc Sư Yêu, dưới trạng thái hình người có lẻ cũng không có lực công kích, trên má phải vẽ hoa văn hình sói màu xanh đậm, ánh mắt không có thần như sư tử, thậm chí thoạt nhìn có chút lười nhác, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.
"Nguyễn Thu Thu con hãy đi theo mấy tên chó sói này đi thôi." Tộc trưởng Sư Yêu ước chừng là đã nhận được ba trăm cân muối thạch, biểu tình so với lúc nãy thoạt nhìn đã ôn hòa hơn nhiều.
Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyễn Thu Thu, chỉ chỉ một túi da thú đặt ở trên mặt đất, ngữ điệu có chút ngưng trọng nói, "Con... Tất cả của hồi môn đều ở trong này. Từ bộ lạc của chúng ta đến bộ lạc Viêm Lang ước chừng có một ngày rưỡi cước trình, con...Chú ý an toàn đi."
Nguyễn Thu Thu gật đầu một cái, đi lên trước, mở ra túi da thú nhìn nhìn. Đồ vật bên trong cùng yêu cầu của cô không sai biệt lắm, dược thảo và muối thạch dùng một tấm da thú nhỏ để bọc.
Nguyễn Thu Thu làm bộ như cầm thức ăn, đem túi dược thảo và hai cục thịt khô cùng lấy ra, thả vào trong túi da thú trước ngực mình sau đó mới đứng thẳng người, lảo đảo muốn đem túi da thú xách lên.
Nhưng mấy chục cân đồ dù sao vẫn rất nặng, sức nàng bây giờ lại rất yếu, túi da thú bị vùi ở trong tuyết, nàng thử nhiều lần cũng không thể nhấc lên. Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn nàng không ngừng run rẩy tay chân, có chút không đành lòng. Ả vốn muốn cho những Sư Yêu xung quanh giúp nàng ta một chút, nhưng nghĩ lại Nguyễn Thu Thu thích Lục Tử Nhiễm hiện đang đi săn ở bên ngoài mà không có trong bộ lạc, chút đồng tình vừa mới dâng lên trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Nhu Nguyệt Nhiêu không có mở miệng, đám Sư Yêu xung quanh vẫn còn nhớ việc Nguyễn Thu Thu nói xấu ả ta nên cũng không hỗ trợ.
Nguyễn Thu Thu cũng không trông cậy vào đám Sư Yêu giúp đỡ nàng, trước đó nàng cũng đã nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Nàng từ trong túi da thú lấy ra hai mươi cân thịt khô, đi đến trước mặt Lang Yêu trung niên có vẻ lớn tuổi nhất, đối diện với ánh mắt lạnh như băng, miễn cưỡng cười cười, "Vị này... Yêu thúc, không biết có thể cùng ông làm một giao dịch nhỏ?"
Lang Yêu trung niên nhìn thịt khô không còn mới mẻ trong tay Nguyễn Thu Thu, có vẻ đã để rất lâu rồi, cố mà nhận lấy, "Giúp cô cầm túi da thú đúng không? Được rồi."
Hắn cầm lấy thịt khô nhét vào trong túi da thú rộng lớn của mình, sau đó tùy tùy tiện tiện đem túi da thú mà Nguyễn Thu Thu xách không nổi nhấc lên, "Đừng chậm trễ thời gian, đi mau."
Giọng nói của Lang Yêu trung niên vừa rơi xuống, bốn con sói khác mặt không biểu tình đi theo sau hắn, động tác đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm nàng.
Sống lưng Nguyễn Thu Thu phát lạnh, không dám chậm trễ thời gian, cắn răng đi theo.
Bước chân của Lang Yêu không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, nàng đi theo phía sau bọn họ, chờ khi hồi thần lại, đã rời đi lãnh địa của bộ lạc Sư Yêu. Vừa rồi nàng không có cùng bất kì người hoặc yêu nào trong bộ lạc Phong Sư từ biệt, mà bọn họ cũng không cảm thấy chút lo âu và không nỡ nào đối với việc nàng rời đi. Thật giống như nàng thật sự chỉ là một công cụ có cũng được không có cũng không sao dùng để trao đổi muối thạch.
Chẳng qua Nguyễn Thu Thu cũng không có thời gian vì nhóm Sư Yêu mà cảm thấy khổ sở, nàng chỉ vì đuổi kịp cước trình của đám Lang Yêu đã rất vất vả...
Nguyễn Thu Thu vốn cho rằng rời đi bộ lạc Sư Yêu, nhóm Lang Yêu sẽ biến thành nguyên hình rồi lên đường, có lẽ sẽ chở nàng một đoạn đường.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng suy nghĩ nhiều.
Năm con sói không chỉ không có ý muốn biến thành nguyên hình mang nàng lên đường, cũng không có ý muốn giao lưu với nàng. Bọn họ giống như là vì hoàn thành nhiệm vụ, lãnh đạm mang nàng chạy về bộ lạc.
Trên đường, có mấy lần nàng thật sự mệt không đi nổi nữa, bọn họ sẽ dùng một loại ánh mắt rất hung ác và ghét bỏ mà nhìn nàng.
Cũng may dọc đường này không có gặp phải động vật nguy hiểm nào, cũng không gặp phải Ma vật nào, bằng không Nguyễn Thu Thu cực kì hoài nghi mình có thể sống sót mà gả cho lão sói xám hay không.
Cứ gián đoạn mà đi rất lâu đến khi chạng vạng tối ngày thứ hai, da thú bọc trên chân Nguyễn Thu Thu cũng sắp bị nàng giẫm nát, rốt cuộc bọn họ mới tới gần lãnh địa của bộ lạc Viêm Lang.
Khi sắp đi ra khỏi rừng rậm, tên Lang Yêu trung niên dẫn đầu đột nhiên quay đầu, dùng một loại giọng điệu vừa sợ lại hưng phấn nói với Nguyễn Thu Thu, "Qua khu rừng này, liền đến hang động mà bạn lữ cô "an dưỡng"."
Hai chữ "an dưỡng" của hắn nói khá trầm, cùng với một trận châm biếm, bốn con sói khác cũng quay đầu, dường như đột nhiên có hứng thú nói chuyện với nàng.
Một tên Lang Yêu trẻ tuổi có chút thương hại nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, trong giọng nói còn mang theo sợ hãi không giấu được, "Cô cũng thật thảm, phu quân sắp chết kia của cô đối với nữ nhân hoàn toàn không có chút hứng thú nào..."
"Ngươi nói lung tung cái gì vậy." Một tên Lang Yêu khác đấm hắn một phát, "Tên tàn phế kia đã đói bụng lâu như vậy, nói không chừng rất có hứng thú "ăn nữ nhân" đấy."
Nguyễn Thu Thu: ".....À." Hóa ra Ác Lang tiên sinh sẽ thèm thịt nàng.
"....." Tên Lang Yêu đó thấy vẻ mặt không biểu tình của nàng, sau khi trầm mặc một lát mới nói, "Cô không sợ bị ăn à?"
"Sợ có tác dụng sao?" Nguyễn Thu Thu uể oải nói.
Nếu là hai ngày trước, có lẽ nàng sẽ tỏ vẻ kính sợ một phen, nhưng bây giờ nàng đã sắp mệt chết rồi.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm một tấm giường đá nằm xuống, bằng không nàng sẽ rơi vào hôn mê qua đời tại chỗ.
Có lẽ phản ứng của nàng làm cho các Yêu rất kính nể, Nguyễn Thu Thu rõ ràng cảm thấy ánh mắt Lang Yêu trung niên nhìn nàng đã thay đổi.
Hắn không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc áo da thú nhăn nhúm màu đỏ rực, đưa cho nàng,
"Mặc vào đi."
Nguyễn Thu Thu: "?"
"Hôn phục." Lang Yêu trung niên nói.
Nguyễn Thu Thu: "............" Thì ra bọn họ còn chuẩn bị cho nàng loại đồ cưới này sao?
Bên cạnh một con tiểu Lang Yêu cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Đúng đúng, còn có hôn phục, ta thiếu chút nữa đem cái này quên mất, nhưng tên mù kia chắc cũng không nhìn thấy đâu?
"Nguyễn Thu Thu: ".....?" Mù? Ác Lang tiên sinh không phải chỉ hủy dung tàn tật thôi sao? Chẳng lẽ mắt cũng mù?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, tiểu Lang Yêu không nhịn được nói, "Mù Yêu, nghe không hiểu sao? Giống như loài người các cô vậy, mắt mù, khó mà nhìn thấy mặt trời nè, cây nè, tuyết nè, đều không nhìn thấy, hiểu không?"
Nguyễn Thu Thu nghe lời của hắn, mím môi, "Các người rất ghét.... Phu quân ta?" Tiểu lang yêu cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên."
Nguyễn Thu Thu nhịn không được hỏi, "Nếu như vậy, các người tại sao phải tốn ba trăm cân muối thạch cưới vợ cho hắn chứ?" Còn cần phải tự nguyện.
Lời của nàng vừa ra, liền phát hiện mặt của đám sói trong nháy mắt thay đổi, thậm chí còn lộ ra từng tia cảm xúc hoảng sợ.
Lang Yêu trung niên ngoài mạnh trong yếu rống lên, "Là phong tục, quy củ của bộ lạc chúng ta! Bộ lạc chúng ta cái gì cũng thiếu, nhưng muối thạch thì không, mịa nó cô hỏi nhiều làm gì?!"
Nguyễn Thu Thu bị hắn rống cho ngây ra, biết điều không nói nữa.
Mấy tên Lang yêu cũng trầm mặc, đoàn người lại đi khoảng nửa giờ, lúc sắp ra khỏi rừng rậm, bước chân máy móc đi về phía trước, Nguyễn Thu Thu đột nhiên phát hiện mấy tên Lang Yêu tất cả cùng dừng bước.
Nàng có một chút nghi ngờ, mới vừa muốn mở miệng hỏi, liền nghe được bên tai vang lên một tiếng gầm nhẹ khàn khàn, đại biểu cho uy hiếp cùng cảnh cáo.
Tiếng gầm nhẹ rất dài, quanh quẩn trong rừng rậm mọc đầy cự mộc, tiếng gió gào thét cuốn theo cái lạnh thấu xương, làm sau lưng nàng chợt sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Da đầu Nguyễn Thu Thu có chút tê dại, quay đầu lại, mấy tên Lang Yêu đã chạy mất dạng. Trên mặt tuyết rải rác đồ cưới của nàng.
Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, ép buộc mình tỉnh táo.
Nàng nhìn sơn động che dấu ở dưới cự mộc cách đó không xa, nói không rõ trong lòng là tư vị gì.
Đi về phía trước, là hang động của phu quân nàng.
Lui về phía sau, là mặt trời xuống núi, cánh rừng rậm nguy hiểm gấp trăm lần.
Nguyễn Thu Thu không do dự, phủ thêm món "đồ cưới" màu đỏ, suy nghĩ một chút, lại đem dây cột tóc màu đỏ buộc ở trên đầu.
- --- Mặc kệ lão sói xám có thể nhìn thấy hay không, nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên nàng thành hôn, cũng không thể quá khó coi chứ.
Nguyễn Thu Thu tự giễu cười một tiếng, xốc lên túi da thú đã ít đi hai mươi cân thịt khô mà nhẹ một chút, cố sức đi về phía sơn động.
Càng tới gần hang động của Ác Lang tiên sinh, mùi máu tanh trong không khí càng nặng, xen lẫn trong gió rét, nặng nề để cho nàng không thở nổi.
Đạp lên tầng tuyết "phốc phốc", bước qua một chỗ ngoặt cuối cùng, Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng đã tới nơi cách sơn động không tới mười mét.
Nàng há cái miệng nhỏ thở phì phò, cách ánh mặt trời mông lung, thấy được một con sói con, một chân khập khiễng đang gặm tuyết, lung la lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc chớp chớp mắt, lại định thần nhìn lại, chú sói con ấy đã không thấy tăm hơi.
Thay vào đó, là một lão sói xám to lớn, lộ răng nanh, toàn thân quấn quanh một loại hơi thở nồng đậm mùi máu tanh kinh khủng.
Mà từ trên người hắn "tí tách" uốn lượn chảy xuống vết máu cùng vết thương thật lớn đã thối rửa, mặc dù cách rất xa, Nguyễn Thu Thu cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Ác Lang tiên sinh kinh nghi bất định, lộ ra răng nanh kinh người: "Nàng hẳn là không nhìn thấy đâu."
*******************
Hết chương 3.
Nàng đỡ vách hang động lồi lõm từ từ đi tới trên giường đá, có chút kiệt sức nằm một hồi.
Nhưng nàng nằm chưa bao lâu, liền đã miễn cưỡng chống dậy.
Nàng chỉ có một giờ thu dọn đồ đạc, lúc nãy đã trì hoãn không ít thời gian, hiện tại dù có mệt mỏi đi nữa, cũng không thể nghỉ ngơi.
Nguyễn Thu Thu tỉ mỉ thu dọn một chút đồ vật trong sơn động, sau đó liền bi thảm phát hiện, nàng hiện tại quả thực nghèo rớt mồng tơi.
Trong sơn động đồ vật ít tới đáng thương: Da thú có thể giữ ấm rất ít, ngoại trừ tấm da thú dùng làm chăn trên giường đá, thì chỉ còn hai cái áo da thú đường may thô ráp giống như bao bố.
Ngoại trừ ba tấm da này ra, chỉ còn một cây cốt châm (kim xương) dài cỡ bàn tay, không biết từ xương động vật gì mài thành; mấy sợi chỉ thật dài, nhìn giống như dùng lông sư tử se thành;
Một cục thịt khô bị đông cứng, khô quắt, đại khái chỉ có thể ăn một bữa;
Một cái chén gỗ rửa sạch sẽ và non nửa cân bột thân củ.
Trừ cái này ra, đừng nói bàn chãi đánh răng, cái lược, đồ dùng hằng ngày, ngay cả một chiếc đũa Nguyễn Thu Thu cũng không tìm thấy. Nàng có chút vô lực xoa trán một cái, đem tấm da thú lớn trên giường làm thành một chiếc túi da thú đơn giản đem tất cả các đồ vật trong sơn động đặt vào.
Lúc gấp quần áo, Nguyễn Thu Thu phát hiện ở trong chiếc áo da thú màu nâu nhạt có một dây cột tóc màu đỏ mới tinh.
Ước chừng là làm từ da lông trên người động vật quý hiếm nào đó, tuy rằng rất đơn giản, nhưng màu sắc lại rất tươi đẹp, đỏ rực, rất hân hoan, giống như là...Đồ trang sức của tân nương.
Trong đầu không biết vì sao nhảy ra một từ như thế, lòng Nguyễn Thu Thu khẽ run, nàng hơi do dự, đem dây cột tóc cầm ở trong tay.
Nàng vuốt lông tơ mềm mịn phía trên, không biết làm sao mà đôi mắt có chút cay cay--
Sống hơn hai mươi năm, nàng còn chưa từng nói chuyện yêu đương hiện tại đột nhiên phải làm tân nương gả cho Lang.
Nghĩ đến phu quân tương lai của nàng, Nguyễn Thu Thu cong cong khóe môi lộ ra một biểu tình không biết nên khóc hay cười.
Một lão sói xám tàn tật hủy dung lại biến thái...
Nàng thật đúng là nhảy cóc mấy bước trực tiếp từ cẩu độc thân lên cấp thành tân nương của Ác Lang. Nguyễn Thu Thu cảm giác tâm tình rất phức tạp, nàng chớp chớp mắt một cái rốt cuộc vẫn đem cái cột tóc màu đỏ tươi này cùng với cốt châm cất chung vào trong túi.......
Thời gian một tiếng rất nhanh đã đến, chờ Nguyễn Thu Thu xách theo túi da thú từ trong sơn động đi ra, Tộc trưởng Sư Yêu đã mang theo mấy tên Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang chờ ở bên ngoài.
Nguyễn Thu Thu nhấp môi nhìn phía mấy tên Lang Yêu ---
Bọn họ không có cao lớn như bộ lạc Sư Yêu, dưới trạng thái hình người có lẻ cũng không có lực công kích, trên má phải vẽ hoa văn hình sói màu xanh đậm, ánh mắt không có thần như sư tử, thậm chí thoạt nhìn có chút lười nhác, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.
"Nguyễn Thu Thu con hãy đi theo mấy tên chó sói này đi thôi." Tộc trưởng Sư Yêu ước chừng là đã nhận được ba trăm cân muối thạch, biểu tình so với lúc nãy thoạt nhìn đã ôn hòa hơn nhiều.
Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyễn Thu Thu, chỉ chỉ một túi da thú đặt ở trên mặt đất, ngữ điệu có chút ngưng trọng nói, "Con... Tất cả của hồi môn đều ở trong này. Từ bộ lạc của chúng ta đến bộ lạc Viêm Lang ước chừng có một ngày rưỡi cước trình, con...Chú ý an toàn đi."
Nguyễn Thu Thu gật đầu một cái, đi lên trước, mở ra túi da thú nhìn nhìn. Đồ vật bên trong cùng yêu cầu của cô không sai biệt lắm, dược thảo và muối thạch dùng một tấm da thú nhỏ để bọc.
Nguyễn Thu Thu làm bộ như cầm thức ăn, đem túi dược thảo và hai cục thịt khô cùng lấy ra, thả vào trong túi da thú trước ngực mình sau đó mới đứng thẳng người, lảo đảo muốn đem túi da thú xách lên.
Nhưng mấy chục cân đồ dù sao vẫn rất nặng, sức nàng bây giờ lại rất yếu, túi da thú bị vùi ở trong tuyết, nàng thử nhiều lần cũng không thể nhấc lên. Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn nàng không ngừng run rẩy tay chân, có chút không đành lòng. Ả vốn muốn cho những Sư Yêu xung quanh giúp nàng ta một chút, nhưng nghĩ lại Nguyễn Thu Thu thích Lục Tử Nhiễm hiện đang đi săn ở bên ngoài mà không có trong bộ lạc, chút đồng tình vừa mới dâng lên trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Nhu Nguyệt Nhiêu không có mở miệng, đám Sư Yêu xung quanh vẫn còn nhớ việc Nguyễn Thu Thu nói xấu ả ta nên cũng không hỗ trợ.
Nguyễn Thu Thu cũng không trông cậy vào đám Sư Yêu giúp đỡ nàng, trước đó nàng cũng đã nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Nàng từ trong túi da thú lấy ra hai mươi cân thịt khô, đi đến trước mặt Lang Yêu trung niên có vẻ lớn tuổi nhất, đối diện với ánh mắt lạnh như băng, miễn cưỡng cười cười, "Vị này... Yêu thúc, không biết có thể cùng ông làm một giao dịch nhỏ?"
Lang Yêu trung niên nhìn thịt khô không còn mới mẻ trong tay Nguyễn Thu Thu, có vẻ đã để rất lâu rồi, cố mà nhận lấy, "Giúp cô cầm túi da thú đúng không? Được rồi."
Hắn cầm lấy thịt khô nhét vào trong túi da thú rộng lớn của mình, sau đó tùy tùy tiện tiện đem túi da thú mà Nguyễn Thu Thu xách không nổi nhấc lên, "Đừng chậm trễ thời gian, đi mau."
Giọng nói của Lang Yêu trung niên vừa rơi xuống, bốn con sói khác mặt không biểu tình đi theo sau hắn, động tác đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm nàng.
Sống lưng Nguyễn Thu Thu phát lạnh, không dám chậm trễ thời gian, cắn răng đi theo.
Bước chân của Lang Yêu không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, nàng đi theo phía sau bọn họ, chờ khi hồi thần lại, đã rời đi lãnh địa của bộ lạc Sư Yêu. Vừa rồi nàng không có cùng bất kì người hoặc yêu nào trong bộ lạc Phong Sư từ biệt, mà bọn họ cũng không cảm thấy chút lo âu và không nỡ nào đối với việc nàng rời đi. Thật giống như nàng thật sự chỉ là một công cụ có cũng được không có cũng không sao dùng để trao đổi muối thạch.
Chẳng qua Nguyễn Thu Thu cũng không có thời gian vì nhóm Sư Yêu mà cảm thấy khổ sở, nàng chỉ vì đuổi kịp cước trình của đám Lang Yêu đã rất vất vả...
Nguyễn Thu Thu vốn cho rằng rời đi bộ lạc Sư Yêu, nhóm Lang Yêu sẽ biến thành nguyên hình rồi lên đường, có lẽ sẽ chở nàng một đoạn đường.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng suy nghĩ nhiều.
Năm con sói không chỉ không có ý muốn biến thành nguyên hình mang nàng lên đường, cũng không có ý muốn giao lưu với nàng. Bọn họ giống như là vì hoàn thành nhiệm vụ, lãnh đạm mang nàng chạy về bộ lạc.
Trên đường, có mấy lần nàng thật sự mệt không đi nổi nữa, bọn họ sẽ dùng một loại ánh mắt rất hung ác và ghét bỏ mà nhìn nàng.
Cũng may dọc đường này không có gặp phải động vật nguy hiểm nào, cũng không gặp phải Ma vật nào, bằng không Nguyễn Thu Thu cực kì hoài nghi mình có thể sống sót mà gả cho lão sói xám hay không.
Cứ gián đoạn mà đi rất lâu đến khi chạng vạng tối ngày thứ hai, da thú bọc trên chân Nguyễn Thu Thu cũng sắp bị nàng giẫm nát, rốt cuộc bọn họ mới tới gần lãnh địa của bộ lạc Viêm Lang.
Khi sắp đi ra khỏi rừng rậm, tên Lang Yêu trung niên dẫn đầu đột nhiên quay đầu, dùng một loại giọng điệu vừa sợ lại hưng phấn nói với Nguyễn Thu Thu, "Qua khu rừng này, liền đến hang động mà bạn lữ cô "an dưỡng"."
Hai chữ "an dưỡng" của hắn nói khá trầm, cùng với một trận châm biếm, bốn con sói khác cũng quay đầu, dường như đột nhiên có hứng thú nói chuyện với nàng.
Một tên Lang Yêu trẻ tuổi có chút thương hại nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, trong giọng nói còn mang theo sợ hãi không giấu được, "Cô cũng thật thảm, phu quân sắp chết kia của cô đối với nữ nhân hoàn toàn không có chút hứng thú nào..."
"Ngươi nói lung tung cái gì vậy." Một tên Lang Yêu khác đấm hắn một phát, "Tên tàn phế kia đã đói bụng lâu như vậy, nói không chừng rất có hứng thú "ăn nữ nhân" đấy."
Nguyễn Thu Thu: ".....À." Hóa ra Ác Lang tiên sinh sẽ thèm thịt nàng.
"....." Tên Lang Yêu đó thấy vẻ mặt không biểu tình của nàng, sau khi trầm mặc một lát mới nói, "Cô không sợ bị ăn à?"
"Sợ có tác dụng sao?" Nguyễn Thu Thu uể oải nói.
Nếu là hai ngày trước, có lẽ nàng sẽ tỏ vẻ kính sợ một phen, nhưng bây giờ nàng đã sắp mệt chết rồi.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm một tấm giường đá nằm xuống, bằng không nàng sẽ rơi vào hôn mê qua đời tại chỗ.
Có lẽ phản ứng của nàng làm cho các Yêu rất kính nể, Nguyễn Thu Thu rõ ràng cảm thấy ánh mắt Lang Yêu trung niên nhìn nàng đã thay đổi.
Hắn không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc áo da thú nhăn nhúm màu đỏ rực, đưa cho nàng,
"Mặc vào đi."
Nguyễn Thu Thu: "?"
"Hôn phục." Lang Yêu trung niên nói.
Nguyễn Thu Thu: "............" Thì ra bọn họ còn chuẩn bị cho nàng loại đồ cưới này sao?
Bên cạnh một con tiểu Lang Yêu cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Đúng đúng, còn có hôn phục, ta thiếu chút nữa đem cái này quên mất, nhưng tên mù kia chắc cũng không nhìn thấy đâu?
"Nguyễn Thu Thu: ".....?" Mù? Ác Lang tiên sinh không phải chỉ hủy dung tàn tật thôi sao? Chẳng lẽ mắt cũng mù?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, tiểu Lang Yêu không nhịn được nói, "Mù Yêu, nghe không hiểu sao? Giống như loài người các cô vậy, mắt mù, khó mà nhìn thấy mặt trời nè, cây nè, tuyết nè, đều không nhìn thấy, hiểu không?"
Nguyễn Thu Thu nghe lời của hắn, mím môi, "Các người rất ghét.... Phu quân ta?" Tiểu lang yêu cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên."
Nguyễn Thu Thu nhịn không được hỏi, "Nếu như vậy, các người tại sao phải tốn ba trăm cân muối thạch cưới vợ cho hắn chứ?" Còn cần phải tự nguyện.
Lời của nàng vừa ra, liền phát hiện mặt của đám sói trong nháy mắt thay đổi, thậm chí còn lộ ra từng tia cảm xúc hoảng sợ.
Lang Yêu trung niên ngoài mạnh trong yếu rống lên, "Là phong tục, quy củ của bộ lạc chúng ta! Bộ lạc chúng ta cái gì cũng thiếu, nhưng muối thạch thì không, mịa nó cô hỏi nhiều làm gì?!"
Nguyễn Thu Thu bị hắn rống cho ngây ra, biết điều không nói nữa.
Mấy tên Lang yêu cũng trầm mặc, đoàn người lại đi khoảng nửa giờ, lúc sắp ra khỏi rừng rậm, bước chân máy móc đi về phía trước, Nguyễn Thu Thu đột nhiên phát hiện mấy tên Lang Yêu tất cả cùng dừng bước.
Nàng có một chút nghi ngờ, mới vừa muốn mở miệng hỏi, liền nghe được bên tai vang lên một tiếng gầm nhẹ khàn khàn, đại biểu cho uy hiếp cùng cảnh cáo.
Tiếng gầm nhẹ rất dài, quanh quẩn trong rừng rậm mọc đầy cự mộc, tiếng gió gào thét cuốn theo cái lạnh thấu xương, làm sau lưng nàng chợt sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Da đầu Nguyễn Thu Thu có chút tê dại, quay đầu lại, mấy tên Lang Yêu đã chạy mất dạng. Trên mặt tuyết rải rác đồ cưới của nàng.
Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, ép buộc mình tỉnh táo.
Nàng nhìn sơn động che dấu ở dưới cự mộc cách đó không xa, nói không rõ trong lòng là tư vị gì.
Đi về phía trước, là hang động của phu quân nàng.
Lui về phía sau, là mặt trời xuống núi, cánh rừng rậm nguy hiểm gấp trăm lần.
Nguyễn Thu Thu không do dự, phủ thêm món "đồ cưới" màu đỏ, suy nghĩ một chút, lại đem dây cột tóc màu đỏ buộc ở trên đầu.
- --- Mặc kệ lão sói xám có thể nhìn thấy hay không, nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên nàng thành hôn, cũng không thể quá khó coi chứ.
Nguyễn Thu Thu tự giễu cười một tiếng, xốc lên túi da thú đã ít đi hai mươi cân thịt khô mà nhẹ một chút, cố sức đi về phía sơn động.
Càng tới gần hang động của Ác Lang tiên sinh, mùi máu tanh trong không khí càng nặng, xen lẫn trong gió rét, nặng nề để cho nàng không thở nổi.
Đạp lên tầng tuyết "phốc phốc", bước qua một chỗ ngoặt cuối cùng, Nguyễn Thu Thu rốt cuộc cũng đã tới nơi cách sơn động không tới mười mét.
Nàng há cái miệng nhỏ thở phì phò, cách ánh mặt trời mông lung, thấy được một con sói con, một chân khập khiễng đang gặm tuyết, lung la lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc chớp chớp mắt, lại định thần nhìn lại, chú sói con ấy đã không thấy tăm hơi.
Thay vào đó, là một lão sói xám to lớn, lộ răng nanh, toàn thân quấn quanh một loại hơi thở nồng đậm mùi máu tanh kinh khủng.
Mà từ trên người hắn "tí tách" uốn lượn chảy xuống vết máu cùng vết thương thật lớn đã thối rửa, mặc dù cách rất xa, Nguyễn Thu Thu cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Ác Lang tiên sinh kinh nghi bất định, lộ ra răng nanh kinh người: "Nàng hẳn là không nhìn thấy đâu."
*******************
Hết chương 3.