Chương 28: Hàn thiên dạ quay về
Hàn Thiên Dạ vừa nhận được tin của viện trưởng hỏi về cuộc phẫu thuật thay máu anh ta đã không thể giữ nỗi bình tĩnh đập nát chiếc điện thoại trong tay.
- "Hàn tổng còn hợp đồng của chúng ta, chúng ta có...."
Tiếng bước chân vội vàng đi ra cửa vừa hùng hổ vừa nóng giận gương mặt lạnh lẽo vô cùng.
- "Xin lỗi ngài chúng tôi có việc gấp chúng ta sẽ hẹn lại ngày kí hợp đồng sau nhé!" trợ lí của Hàn Thiên Dạ, tiểu Cường vội vàng giúp hắn thu xếp.
- "Vậy cũng được, thấy ngài ấy như vậy chắc là việc quan trọng lắm".
- " Cảm ơn ngài đã thông cảm." Nói rồi tiểu Cường cũng vội vã theo anh ta chạy ra xe.
******
Ở sân bay cổng quốc tế, Hàn Thiên Dạ đang đi lên chiếc chuyên cơ riêng của mình, vẻ mặt lo lắng hiện rõ ánh mắt đáng sợ như dao găm vừa sắt vừa tỏa ra mùi sát khí chết chóc.
- "Ngài Dạ à chúng ta bây giờ về biệt thự sao? "
- "Không bay đến bệnh viện cho tôi." giọng nói lạnh như băng phát ra hằn học.
- "Vâng "
Chỉ khoảng 1 tiếng sau, bệnh viện đã ở ngay phía dưới tầm mắt cảnh di tản người nhốn nháo khắp nơi, phi công chuyên nghiệp đang hạ cánh ở sân sau rộng lớn của bệnh viện.
Hàn Thiên Dạ bước xuống từ máy bay với bộ vest lịch lãm phong độ chiếc áo khoác ngoài tung bay theo làn gió, bóng dáng cao lớn đang ngạo nghễ bước đi trông vô cùng bá đạo.
Hàn Thiên Dạ vừa vào cửa bệnh viện liền tóm cổ viện trưởng nhấc bổng lên chỉ bằng một tay sự áp đảo lạnh lẽo đáng sợ lan ra làm áp suất không khí xung quanh trở nên ẩm thấp, mọi người đều không dám thở mạnh.
- "Tôi đã nói với ông những gì? Chăm sóc cô ấy, xem những gì ông đã làm đi? Bây giờ cô ấy đâu?"
Vừa dứt câu tiếng súng liền vang lên "ĐÙNG ĐOÀNG ".
- "Á. aaaa đau quá tay của tôi, xin ngài tôi đã sai rồi đó là do mẹ của Thẩm Bích Lan tiểu thư nói ngài căn dặn. Tôi cứ nghĩ cô ấy là hôn thê của ngài, xin ngài tha mạng... xin ngài"
- "CÔ ẤY ĐÂU? TÔI NHẮC LẠI LẦN NỮA HẠ TƯ NOÃN ĐANG Ở ĐÂU?"
Tiếng hét lớn trầm thấp lạnh lẽo của Hàn Thiên Dạ như tiếng gầm gừ của sư tử khi ai đó dám động vào thứ thuộc về mình, gương mặt Hàn Thiên Dạ đáng sợ hơn bao giờ hết đôi tay liên tục đấm vào mặt viện trưởng đến sưng phù toát máu.
- "Tôi không biết, xin lỗi ngài. Nhưng tôi thật sự không biết". Tiếng khóc lóc van xin đầy tội lỗi.
- "Tìm người cho tôi, tìm khắp mọi ngóc ngách của bệnh viện, mau lên cho tôi."
- "Vâng thưa ngài."
Bây giờ Hàn Thiên Dạ đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, dù nhìn vào gương mặt vẫn như không có cảm xúc gì nhưng thật ra trong lòng lại vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Tại sao lại là cô ấy, lần trước Noãn Noãn đi cùng hắn xém chút nữa là mất mạng bây giờ lại bị người bên cạnh hắn hại chết. Nếu Noãn Noãn chết rồi sự lạnh lẽo bao trùm cả cơ thể Hàn Thiên Dạ khi nghĩ đến đây. "Em không được chết, tuyệt đối không được có chuyện gì em là của tôi."
Hàn Thiên Dạ chưa từng quan tâm ai đến vậy đã thức trông cô ấy nhiều đêm liền kể từ khi cô đến bệnh viện này hắn không biết từ lúc nào đã thích cô, nhưng cảm giác ấy càng đè nén lại càng mãnh liệt hơn.
Đó là lí do Hàn Thiên Dạ đột nhiên tốt với cô muốn cô cảm nhận sự dịu dàng đó mà một lần mở lòng với hắn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác rung động trước một người phụ nữ.
Mong muốn khát khao có được tình yêu này mãnh liệt vô cùng dẫu biết nó là thuốc độc, muốn có được Noãn Noãn và cả trái tim cô ấy. Nếu cô ấy có tổn hại gì không biết bản thân hắn còn điên cuồng đến nhường nào nữa.
Phòng phẫu thuật trên tầng năm mở toang máu có ở khắp nơi bê bếch, trong phút chóng trái tim Hàn Thiên Dạ thổn thức đập nhanh hơn.
- "Là chuyện gì?"
Viện trưởng bị kéo đến trước mắt Hàn Thiên Dạ thê thảm vô cùng.
- "Tôi cũng không biết, khi tôi vừa báo cho ngài vội chạy lên thì đã thấy cảnh Thẩm Bích Lan bị đâm máu chảy ra rất nhiều đang được cấp cứu, còn các y bác sĩ thì bị đánh đến ngất đi."
- "Những người canh chừng bên ngoài cũng không biết chuyện gì xảy ra chỉ nhớ có người xưng là bác sĩ nói phẫu thuật thành công và đẩy ai đó đi ra bằng xe lăn. Những gì tôi biết đã nói hết rồi xin ngài tha cho tôi đi." Vừa sợ hãi quỳ dập đầu lia lịa.
Hàn Thiên Dạ lấy lại bình tĩnh cho người lôi ông ta xuống.
- " Tiểu Cường đi xem camara đi sau đó gửi cho tôi những thứ có liên quan. Tìm Phong quản gia đi ông ta chết ở đâu rồi."
- "Vâng"
Hàn Thiên Dạ tiếp tục sảy bước vào bên trong căn phòng làm việc rộng rãi sang trọng của viện trưởng hiên ngang ngồi xuống ghế, trên tay cầm ly rượu vang.
Phía dưới đất là những tên vệ sĩ của Thẩm gia mặt đồ đen cùng mẹ của Thẩm Bích Lan bị bắt lại ép quỳ xuống.
Ánh mắt Hàn Thiên Dạ như ánh mắt con thú hoang nhìn chằm chằm vào kẻ thù, đôi mày cau lại vẫn trán xô ra những đường gân nổi lên hai bên liếc nhìn bọn họ.Thanh âm lạnh giá như băng vang lên trong bầu không khí im lặng.
- "Các người muốn chết như thế nào?"
- "Hàn tổng còn hợp đồng của chúng ta, chúng ta có...."
Tiếng bước chân vội vàng đi ra cửa vừa hùng hổ vừa nóng giận gương mặt lạnh lẽo vô cùng.
- "Xin lỗi ngài chúng tôi có việc gấp chúng ta sẽ hẹn lại ngày kí hợp đồng sau nhé!" trợ lí của Hàn Thiên Dạ, tiểu Cường vội vàng giúp hắn thu xếp.
- "Vậy cũng được, thấy ngài ấy như vậy chắc là việc quan trọng lắm".
- " Cảm ơn ngài đã thông cảm." Nói rồi tiểu Cường cũng vội vã theo anh ta chạy ra xe.
******
Ở sân bay cổng quốc tế, Hàn Thiên Dạ đang đi lên chiếc chuyên cơ riêng của mình, vẻ mặt lo lắng hiện rõ ánh mắt đáng sợ như dao găm vừa sắt vừa tỏa ra mùi sát khí chết chóc.
- "Ngài Dạ à chúng ta bây giờ về biệt thự sao? "
- "Không bay đến bệnh viện cho tôi." giọng nói lạnh như băng phát ra hằn học.
- "Vâng "
Chỉ khoảng 1 tiếng sau, bệnh viện đã ở ngay phía dưới tầm mắt cảnh di tản người nhốn nháo khắp nơi, phi công chuyên nghiệp đang hạ cánh ở sân sau rộng lớn của bệnh viện.
Hàn Thiên Dạ bước xuống từ máy bay với bộ vest lịch lãm phong độ chiếc áo khoác ngoài tung bay theo làn gió, bóng dáng cao lớn đang ngạo nghễ bước đi trông vô cùng bá đạo.
Hàn Thiên Dạ vừa vào cửa bệnh viện liền tóm cổ viện trưởng nhấc bổng lên chỉ bằng một tay sự áp đảo lạnh lẽo đáng sợ lan ra làm áp suất không khí xung quanh trở nên ẩm thấp, mọi người đều không dám thở mạnh.
- "Tôi đã nói với ông những gì? Chăm sóc cô ấy, xem những gì ông đã làm đi? Bây giờ cô ấy đâu?"
Vừa dứt câu tiếng súng liền vang lên "ĐÙNG ĐOÀNG ".
- "Á. aaaa đau quá tay của tôi, xin ngài tôi đã sai rồi đó là do mẹ của Thẩm Bích Lan tiểu thư nói ngài căn dặn. Tôi cứ nghĩ cô ấy là hôn thê của ngài, xin ngài tha mạng... xin ngài"
- "CÔ ẤY ĐÂU? TÔI NHẮC LẠI LẦN NỮA HẠ TƯ NOÃN ĐANG Ở ĐÂU?"
Tiếng hét lớn trầm thấp lạnh lẽo của Hàn Thiên Dạ như tiếng gầm gừ của sư tử khi ai đó dám động vào thứ thuộc về mình, gương mặt Hàn Thiên Dạ đáng sợ hơn bao giờ hết đôi tay liên tục đấm vào mặt viện trưởng đến sưng phù toát máu.
- "Tôi không biết, xin lỗi ngài. Nhưng tôi thật sự không biết". Tiếng khóc lóc van xin đầy tội lỗi.
- "Tìm người cho tôi, tìm khắp mọi ngóc ngách của bệnh viện, mau lên cho tôi."
- "Vâng thưa ngài."
Bây giờ Hàn Thiên Dạ đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, dù nhìn vào gương mặt vẫn như không có cảm xúc gì nhưng thật ra trong lòng lại vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Tại sao lại là cô ấy, lần trước Noãn Noãn đi cùng hắn xém chút nữa là mất mạng bây giờ lại bị người bên cạnh hắn hại chết. Nếu Noãn Noãn chết rồi sự lạnh lẽo bao trùm cả cơ thể Hàn Thiên Dạ khi nghĩ đến đây. "Em không được chết, tuyệt đối không được có chuyện gì em là của tôi."
Hàn Thiên Dạ chưa từng quan tâm ai đến vậy đã thức trông cô ấy nhiều đêm liền kể từ khi cô đến bệnh viện này hắn không biết từ lúc nào đã thích cô, nhưng cảm giác ấy càng đè nén lại càng mãnh liệt hơn.
Đó là lí do Hàn Thiên Dạ đột nhiên tốt với cô muốn cô cảm nhận sự dịu dàng đó mà một lần mở lòng với hắn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác rung động trước một người phụ nữ.
Mong muốn khát khao có được tình yêu này mãnh liệt vô cùng dẫu biết nó là thuốc độc, muốn có được Noãn Noãn và cả trái tim cô ấy. Nếu cô ấy có tổn hại gì không biết bản thân hắn còn điên cuồng đến nhường nào nữa.
Phòng phẫu thuật trên tầng năm mở toang máu có ở khắp nơi bê bếch, trong phút chóng trái tim Hàn Thiên Dạ thổn thức đập nhanh hơn.
- "Là chuyện gì?"
Viện trưởng bị kéo đến trước mắt Hàn Thiên Dạ thê thảm vô cùng.
- "Tôi cũng không biết, khi tôi vừa báo cho ngài vội chạy lên thì đã thấy cảnh Thẩm Bích Lan bị đâm máu chảy ra rất nhiều đang được cấp cứu, còn các y bác sĩ thì bị đánh đến ngất đi."
- "Những người canh chừng bên ngoài cũng không biết chuyện gì xảy ra chỉ nhớ có người xưng là bác sĩ nói phẫu thuật thành công và đẩy ai đó đi ra bằng xe lăn. Những gì tôi biết đã nói hết rồi xin ngài tha cho tôi đi." Vừa sợ hãi quỳ dập đầu lia lịa.
Hàn Thiên Dạ lấy lại bình tĩnh cho người lôi ông ta xuống.
- " Tiểu Cường đi xem camara đi sau đó gửi cho tôi những thứ có liên quan. Tìm Phong quản gia đi ông ta chết ở đâu rồi."
- "Vâng"
Hàn Thiên Dạ tiếp tục sảy bước vào bên trong căn phòng làm việc rộng rãi sang trọng của viện trưởng hiên ngang ngồi xuống ghế, trên tay cầm ly rượu vang.
Phía dưới đất là những tên vệ sĩ của Thẩm gia mặt đồ đen cùng mẹ của Thẩm Bích Lan bị bắt lại ép quỳ xuống.
Ánh mắt Hàn Thiên Dạ như ánh mắt con thú hoang nhìn chằm chằm vào kẻ thù, đôi mày cau lại vẫn trán xô ra những đường gân nổi lên hai bên liếc nhìn bọn họ.Thanh âm lạnh giá như băng vang lên trong bầu không khí im lặng.
- "Các người muốn chết như thế nào?"