Chương 59
Dù xe có chạy êm đến đâu, ghế da cao cấp thế nào đi chăng nữa thì cũng không bằng chiếc giường êm ái được.
Cận Trạch lái xe không được thoải mái cho lắm. Anh phanh đúng lúc quan trọng, kéo người đang ngồi bên ghế phụ vào lòng mình rồi hôn nhẹ.
Vân Nhiêu ôm cổ anh, người ngồi nửa vời nên cô hơi khó chịu.
Cô chủ động mò tay xuống thăm dò, còn chưa sờ mó được gì thì đã bị Cận Trạch kéo tay lên rồi.
– Suýt nữa thì quên chuyện quan trọng.
Anh nói nghèn nghẹn giọng mũi, lồng ngực anh phập phồng.
– Lát nữa về nhà cho em xem quà sinh nhật.
Vân Nhiêu nằm trên vai anh hệt như mèo con trong những ngày nóng bức, mở miệng thở hổn hển, giọng cũng thều thào như tiếng mèo kêu:
– Để vào phòng quần áo là được rồi mà.
Anh sờ gáy cô: “Không để trong phòng quần áo được.”
Chiếc xe lái vào Vân Phỉ Giai Uyển nhưng không xuống hầm gửi xe như mọi ngày mà đỗ trước cửa vườn hoa.
Trong lúc Vân Nhiêu ngồi trên xe để chỉnh lại quần áo thì Cận Trạch đã vòng qua cửa ghế phụ, kiên nhẫn đợi cô sửa soạn xong rồi mở cửa cho cô.
Anh đợi ở ngoài, hơi cúi xuống rồi vươn tay với cô, những khớp ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay anh ngửa lên trên.
Con tim cô loạn nhịp, từ từ đặt tay mình vào tay anh.
Cả hai nắm tay nhau vào vườn hoa, nhìn thấy một ngôi nhà gỗ rực rỡ xuất hiện ngay bên cạnh cây thông Noel con con mới trồng cách đây không lâu. Trên xà ngang treo một tấm gỗ trống không, tựa như đang đợi người ta khắc lên mình.
Vân Nhiêu nhìn sang bên phải rồi bỗng chững lại.
Quản gia Lý mặc bộ vest chỉnh tề đang đợi ở ven đường, ở cạnh chú có hai nhóc con đang sát cánh bên nhau, trên cổ đứa nào cũng được đeo cà vạt màu hồng, ngồi rất chi là chỉn chu, đợi chủ nhân về nhà.
Trong đó có một nhóc là Tây Kỷ – con trai ngoan của cô.
Bên cạnh là một cục tròn tròn màu trắng tuyền, hôm nay mới được gặp lần đầu.
Vân Nhiêu phấn khích, rảo bước đến bên nó:
– Em là ai đây~~~
Cận Trạch cũng đi theo cô: “Nó chưa có tên đâu. Công chúa điện hạ ban tên cho nó đi.”
Cô ôm viên vừa trắng vừa tròn ấy vào lòng, cún con thân với cô lắm, quẫy đuôi liếm mặt cô một cách cuồng nhiệt.
Cô luôn mơ ước rằng mình sẽ có một khu vườn và có đủ cả chó lẫn mèo. Hôm nay, hết thảy đã hóa thành hiện thực.
– Không thì gọi là Bánh Trôi đi, tròn tròn trắng trắng thế này cơ mà.
Vân Nhiêu thốt lên.
Bé con là giống chó núi Pyrénées (*), sau này lớn lên sẽ mang một thân hình khổng lồ, khí chất quý phái, hiên ngang ngạo nghễ. Cận Trạch mua bé trong cuộc thi tài năng của những chú chó nên chắc chắn bé phải rất đẳng cấp rồi.
(*) Chó núi Pyrénées:
Có lẽ chưa đầy hai tháng nữa thì cái tên Bánh Trôi đã không còn hợp với bé rồi.
– Thế thì gọi là Bánh Trôi thôi, nghe hay lắm.
Anh đứng cạnh bên cô, bế Tây Kỷ đang bị bơ tạm thời lên, nói với nói rằng:
– Tiểu Tây Kỷ, sau này con làm anh rồi đấy.
Chó niềm nở hơn mèo rất nhiều, thành ra chỉ trong tích tắc, Vân Nhiêu đã bị Bánh Trôi liếm hết mặt.
Cô bật cười, hỏi Cận Trạch:
– Nó là con trai hay con gái thế?
Anh thả mèo xuống: “Con gái đấy.”
“Hả?” Vân Nhiêu chớp chớp mắt: “Em cứ tưởng là con trai đấy.”
Anh nhướng mày: “Sao này, ngoài em ra thì trong nhà không được có thêm con gái à?”
Cô cãi anh: “Anh nói cái kiểu gì đấy. Em thì sao cũng được, cơ mà em Bầu nhà Lê Lê là con gái nên con bé muốn em nuôi chó đực để thành đôi với em Bầu.”
Cận Trạch: “Dù gì đến lúc đấy cũng phải triệt sản, thành đôi cái gì.”
Vân Nhiêu chả thèm nói với anh nữa, cúi người vuốt ve Tiểu Bánh Trôi.
Bàn tay xoa xoa mái đầu mềm mại của cún con một lúc mà vẫn chưa đã nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay rồi.
Anh chẳng ngại bẩn chút nào, kéo luôn bàn tay đã vuốt chó của cô ra ôm eo mình.
– Mặc dù nhà vẫn có thể có con gái ngoài em ra.
Anh ngừng lại, đôi mắt màu hổ phách ẩn hiện màu u tối, quá đỗi sâu thẳm:
– Nhưng ngoài anh ra thì nhà không thể có thêm chó đực được đâu.
Vân Nhiêu: …
Anh không muốn làm vịt, không muốn làm công nhưng lại rất thích làm chó đực động dục thì phải.
Anh thủ thỉ với cô nên người ngoài không nghe thấy được. Tiếc rằng gò má ửng hồng của Vân Nhiêu đã bán đứng cuộc trò chuyện đầy lộ liễu của bọn họ.
Cô sợ bị chú Lý nhìn thấy nên lo lắng vùi mặt vào lòng anh.
Tháng chạp rét đậm rét hại, mới đến giờ cơm mà bóng đêm đã nồng đượm lắm rồi.
Từ lúc Vân Nhiêu sang nhà Vân Thâm ở thì Cận Trạch đã bị bỏ đói mấy hôm rồi.
Lấp đầy cái “dạ dày không đáy” nào đó quan trọng hơn lấp đầy cái bụng nhiều.
Những gì còn đang dang dở trên xe thì giờ phải làm gấp đôi mới được.
*
Hai tuần trước Tết Âm, Cận Trạch với Vân Nhiêu dành ra mấy ngày nghỉ để dắt nhau sang Mỹ.
Đang mưa nên trời xám xịt, đường cao tốc ra sân bay Thượng Hải lác đác được vài xe, ít bị cản trở.
Vân Nhiêu quay sang, dịu dàng nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Góc nghiêng của anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật khiến người ta phải luyến lưu.
Cô biết mối quan hệ của bố con anh không được tốt cho lắm, thi thoảng khi anh nói chuyện điện thoại thì giọng điệu hờ hững vô cùng.
Có lẽ vì lo anh sẽ rơi vào ủ dột nên cô bỗng nắm chặt tay anh, ngón tay nhỏ nhắn đan vào anh, mười ngón tay quấn quýt bên nhau.
Lúc Cận Trạch mở mắt thì thấy cô đang nắm tay mình, khẽ tựa đầu vào vai anh, bờ mi dài khép lại, họa nên một chiếc bóng mờ mờ dưới bọng mắt, dường như cô đã ngủ say lắm rồi.
Anh thở chậm lại, khóe môi vô thức cong lên.
Thật ra bây giờ tâm trạng anh đang tốt lắm.
Có cô kề bên anh, dù đi đến nơi đâu anh cũng thấy rằng ấy là một hành trình đầy hứa hẹn.
Với lại đêm qua anh còn nhận được một món quá sinh nhật hết đỗi bất ngờ.
Để dành thời gian ra nước ngoài mà mấy hôm trước, ngày nào anh cũng làm việc, kể cả trong ngày sinh nhật của mình.
Hôm nay còn có buổi họp báo quảng bá cho bộ phim sắp được công chiếu, Cận Trạch tham dự với tư cách là diễn viên chính.
Fan đã vây kín cả ba tầng ở nơi tổ chức họp báo. Sau khi kết thúc chương trình quảng bá thì ê kíp và nhà sản xuất đã biến buổi họp báo thành bữa tiệc chúc mừng sinh nhật Cận Trạch để tạo độ hot.
Cận Trạch đã biết trước điều này rồi. Mặc dù anh không phải là một idol chiều fan theo đúng tiêu chuẩn nhưng đến tận bây giờ, anh vẫn luôn biết ơn những người hâm mộ đã ủng hộ mình. Vậy nên anh đã nhân cơ hội này để ở lại buổi họp báo giao lưu với fan rất lâu.
Mãi đến tối muộn, gió đêm lẳng lặng hiu hắt, khi anh về tới nhà thì thấy cả nhà đã tối um.
Anh bước chầm chậm vào phòng khách, Tây Kỷ với Bánh Trôi phấn kích chạy ra đón anh, âu yếm anh nồng nhiệt.
Nhưng cũng chỉ có hai đứa mà thôi.
Mặc dù trước đấy anh đã xin lỗi Vân Nhiêu rồi, cô cũng hiểu và ủng hộ cho anh với tư cách là một người hâm mộ nhưng anh vẫn thấy bất an lắm.
Bước lên cầu thang, Cận Trạch hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cửa phòng ngủ ra.
Căn phòng chìm trong màn đêm mịt mù.
Tiếng “lách cách” bỗng vang lên khe khẽ, cổ tay anh lành lạnh, dường như được bao bọc bởi kim loại nhẹ nào đấy.
Anh cụp mắt nhìn màu trắng bạc tỏa ra, nom như một chiếc vòng tay.
Cửa phòng ở đằng sau bỗng khép lại.
Một thanh âm êm ái vang lên trong không khí:
– Ngài Cận, ngài đã bị bắt rồi.
Anh bị cô còng tay.
Con tim anh đập thình thịch, lồng ngực tê rần cả đi, cảm giác tê dại như có một dòng điện xẹt qua rồi lan ra khắp người anh.
Trong phòng có bật lò sưởi ấm áp, nhờ những tia sáng nhỏ bé ngoài cửa sổ mà anh đã nhìn thấy một người con gái mảnh mai và quá đỗi mềm mại.
Cô mặc áo sơ mi trắng của anh, làn da tựa như ánh trăng mờ ảo, vạt áo rộng thùng thình, mãi mới che được hết bắp đùi, toát nên một khung cảnh rạng rỡ khôn cùng.
Nụ cười hiện hữu trên khóe môi đã tươi rói hơn hẳn.
Diễn là sở trường của Cận Trạch mà.
Anh có hai tài năng vô cùng tuyệt vời, diễn với bên ngoài và “xòe đuôi” với bên trong.
Đêm nay, có lẽ hai tài năng tuyệt đỉnh ấy được hòa chung với nhau.
Anh cố gằn xuống những xao động đang sôi trào trong máu thịt, thờ ơ hỏi lại cô:
– Thế xin hỏi cảnh sát, tôi đã phạm tội gì thế?
Anh đã quen nhìn trong bóng tối, đôi mắt đắm đuối vào gò má đỏ bừng của người con gái một cách trắng trợn.
Anh thấy cô cắn môi, thở dồn dập:
– Sáng nay anh đã lấy trộm quả dâu mà tôi để trong tủ lạnh.
Vân Nhiêu chỉ tích đúng lời thoại này thôi.
Cô nghĩ rất đơn giản, nếu đã coi bản thân mình là quà rồi thì chỉ cần dẫn hai ba câu xong vào nội dung chính luôn là được.
Nhưng Cận Trạch thì chưa diễn xong đâu.
Hay nói cách khác thì anh đang cảm nhận vai diễn.
– Thế thì…
Anh cố tình ngân dài, vẻ mặt nom sợ sệt như phạm nhân nhưng ánh mắt anh thì sáng rực.
– Tội của tôi thì bị xử tù bao nhiêu nào?
Vân Nhiêu đi chân trần xuống đất, mũi chân cọ xuống sàn gỗ:
– Khoảng… 60 năm?
Tuổi bây giờ cộng thêm 60 năm nữa thì khéo đã nhắm mắt xuôi tay rồi.
Hai tay Cận Trạch đang đeo còng tay, chỉ va chạm nhẹ thôi nhưng cũng ngân lên những tiếng lanh lảnh làm mê hoặc lòng người.
Cõi lòng anh xôn xao, cuối cùng thì cũng sát đến bên cô với gương mặt bỉ ổi:
– 60 năm làm sau đủ, ít nhất cũng phải bỏ tù chung thân chứ.
Vân Nhiêu vô thức lùi ra sau một bước.
Anh lại tiến lên.
Đáng lẽ cô phải biết mọi chuyện sẽ như thế này…
Hơi thở nóng bỏng phả vào bờ tai, “tội phạm” nói khẽ khàng, chỉ còn lại mỗi tiếng thở.
– Để đền bù cho số dâu tây quý báu của cô thì trong thời gian tù chung thân, ngày nào tôi cũng mua 10 nghìn quả dâu cho cô được không?
Ngay khi bắt đầu thời khắc này, mối quan hệ giữa hai nhân vật trong shot phim đã bị thay đổi hoàn toàn.
Vân Nhiêu là người mở màn trò chơi nhưng giọng cô đã run cả đi rồi:
– Ngài Cận, mong anh chú ý đến thân phận tội phạm của mình…
Cô chắc chắn là “cảnh sát” ngốc nhất trần đời.
Sai rồi, phải là đáng yêu nhất chứ.
Cận Trạch thầm nghĩ như vậy.
Tại sao lại có một cảnh sát dễ thương đến độ còng tay tội phạm hiểm ác xong thì lại giữ khư khư chìa khóa trong tay như thể đang sợ tội phạm không nhìn thấy được.
Vân Nhiêu cũng nhiễm luôn sự “đáng yêu” của mình rồi.
Chìa khóa trong tay đã bị người ta cướp mất, còng tay bạc đã được mở ra rồi còng vào tay cô.
Dường như cổ tay gầy guộc của cô còn sáng hơn cả còng tay, màn đêm bỗng được bao phủ một lớp huỳnh quang.
Cận Trạch suy nghĩ về chiếc chìa khóa con con đang nằm trong tay mình xong tiện thể vứt ra sau.
Không khí chợt hiện lên một đường parabol màu bạc, chìa khóa rơi xuống đất với thanh âm lanh lảnh.
– Anh…
– Vì cần nhiều thời gian để đưa ra phán quyết…
Anh sát lại gần, mượn diễn xuất cho bản thân mình được “khốn nạn” thoải mái.
– Chắc tôi phải ăn thêm hai quả nữa.
…
Đây chắc chắn là món quà tuyệt vời nhất mà Cận Trạch được nhận trong đời.
Cô đón sinh nhật với anh, “diễn” với anh suốt thời gian ấy, anh muốn chơi thế nào cũng được hết.
Thành ra sau đêm nay, cô định tựa vào vai anh để chợp mắt chút thôi, ai ngờ lát sau mệt quá nên đã ngủ luôn rồi.
Mặc dù cô đã mặc áo len cổ lọ dày ơi là dày nhưng khi bẻ cổ áo xuống thì vẫn thấy được loáng thoáng những dấu vết xộc xệch sau trận chiến.
Thế nên, làm sao hôm nay Cận Trạch lại bị tụt mood được cơ chứ.
*
Cận Trạch lái xe không được thoải mái cho lắm. Anh phanh đúng lúc quan trọng, kéo người đang ngồi bên ghế phụ vào lòng mình rồi hôn nhẹ.
Vân Nhiêu ôm cổ anh, người ngồi nửa vời nên cô hơi khó chịu.
Cô chủ động mò tay xuống thăm dò, còn chưa sờ mó được gì thì đã bị Cận Trạch kéo tay lên rồi.
– Suýt nữa thì quên chuyện quan trọng.
Anh nói nghèn nghẹn giọng mũi, lồng ngực anh phập phồng.
– Lát nữa về nhà cho em xem quà sinh nhật.
Vân Nhiêu nằm trên vai anh hệt như mèo con trong những ngày nóng bức, mở miệng thở hổn hển, giọng cũng thều thào như tiếng mèo kêu:
– Để vào phòng quần áo là được rồi mà.
Anh sờ gáy cô: “Không để trong phòng quần áo được.”
Chiếc xe lái vào Vân Phỉ Giai Uyển nhưng không xuống hầm gửi xe như mọi ngày mà đỗ trước cửa vườn hoa.
Trong lúc Vân Nhiêu ngồi trên xe để chỉnh lại quần áo thì Cận Trạch đã vòng qua cửa ghế phụ, kiên nhẫn đợi cô sửa soạn xong rồi mở cửa cho cô.
Anh đợi ở ngoài, hơi cúi xuống rồi vươn tay với cô, những khớp ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay anh ngửa lên trên.
Con tim cô loạn nhịp, từ từ đặt tay mình vào tay anh.
Cả hai nắm tay nhau vào vườn hoa, nhìn thấy một ngôi nhà gỗ rực rỡ xuất hiện ngay bên cạnh cây thông Noel con con mới trồng cách đây không lâu. Trên xà ngang treo một tấm gỗ trống không, tựa như đang đợi người ta khắc lên mình.
Vân Nhiêu nhìn sang bên phải rồi bỗng chững lại.
Quản gia Lý mặc bộ vest chỉnh tề đang đợi ở ven đường, ở cạnh chú có hai nhóc con đang sát cánh bên nhau, trên cổ đứa nào cũng được đeo cà vạt màu hồng, ngồi rất chi là chỉn chu, đợi chủ nhân về nhà.
Trong đó có một nhóc là Tây Kỷ – con trai ngoan của cô.
Bên cạnh là một cục tròn tròn màu trắng tuyền, hôm nay mới được gặp lần đầu.
Vân Nhiêu phấn khích, rảo bước đến bên nó:
– Em là ai đây~~~
Cận Trạch cũng đi theo cô: “Nó chưa có tên đâu. Công chúa điện hạ ban tên cho nó đi.”
Cô ôm viên vừa trắng vừa tròn ấy vào lòng, cún con thân với cô lắm, quẫy đuôi liếm mặt cô một cách cuồng nhiệt.
Cô luôn mơ ước rằng mình sẽ có một khu vườn và có đủ cả chó lẫn mèo. Hôm nay, hết thảy đã hóa thành hiện thực.
– Không thì gọi là Bánh Trôi đi, tròn tròn trắng trắng thế này cơ mà.
Vân Nhiêu thốt lên.
Bé con là giống chó núi Pyrénées (*), sau này lớn lên sẽ mang một thân hình khổng lồ, khí chất quý phái, hiên ngang ngạo nghễ. Cận Trạch mua bé trong cuộc thi tài năng của những chú chó nên chắc chắn bé phải rất đẳng cấp rồi.
(*) Chó núi Pyrénées:
Có lẽ chưa đầy hai tháng nữa thì cái tên Bánh Trôi đã không còn hợp với bé rồi.
– Thế thì gọi là Bánh Trôi thôi, nghe hay lắm.
Anh đứng cạnh bên cô, bế Tây Kỷ đang bị bơ tạm thời lên, nói với nói rằng:
– Tiểu Tây Kỷ, sau này con làm anh rồi đấy.
Chó niềm nở hơn mèo rất nhiều, thành ra chỉ trong tích tắc, Vân Nhiêu đã bị Bánh Trôi liếm hết mặt.
Cô bật cười, hỏi Cận Trạch:
– Nó là con trai hay con gái thế?
Anh thả mèo xuống: “Con gái đấy.”
“Hả?” Vân Nhiêu chớp chớp mắt: “Em cứ tưởng là con trai đấy.”
Anh nhướng mày: “Sao này, ngoài em ra thì trong nhà không được có thêm con gái à?”
Cô cãi anh: “Anh nói cái kiểu gì đấy. Em thì sao cũng được, cơ mà em Bầu nhà Lê Lê là con gái nên con bé muốn em nuôi chó đực để thành đôi với em Bầu.”
Cận Trạch: “Dù gì đến lúc đấy cũng phải triệt sản, thành đôi cái gì.”
Vân Nhiêu chả thèm nói với anh nữa, cúi người vuốt ve Tiểu Bánh Trôi.
Bàn tay xoa xoa mái đầu mềm mại của cún con một lúc mà vẫn chưa đã nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay rồi.
Anh chẳng ngại bẩn chút nào, kéo luôn bàn tay đã vuốt chó của cô ra ôm eo mình.
– Mặc dù nhà vẫn có thể có con gái ngoài em ra.
Anh ngừng lại, đôi mắt màu hổ phách ẩn hiện màu u tối, quá đỗi sâu thẳm:
– Nhưng ngoài anh ra thì nhà không thể có thêm chó đực được đâu.
Vân Nhiêu: …
Anh không muốn làm vịt, không muốn làm công nhưng lại rất thích làm chó đực động dục thì phải.
Anh thủ thỉ với cô nên người ngoài không nghe thấy được. Tiếc rằng gò má ửng hồng của Vân Nhiêu đã bán đứng cuộc trò chuyện đầy lộ liễu của bọn họ.
Cô sợ bị chú Lý nhìn thấy nên lo lắng vùi mặt vào lòng anh.
Tháng chạp rét đậm rét hại, mới đến giờ cơm mà bóng đêm đã nồng đượm lắm rồi.
Từ lúc Vân Nhiêu sang nhà Vân Thâm ở thì Cận Trạch đã bị bỏ đói mấy hôm rồi.
Lấp đầy cái “dạ dày không đáy” nào đó quan trọng hơn lấp đầy cái bụng nhiều.
Những gì còn đang dang dở trên xe thì giờ phải làm gấp đôi mới được.
*
Hai tuần trước Tết Âm, Cận Trạch với Vân Nhiêu dành ra mấy ngày nghỉ để dắt nhau sang Mỹ.
Đang mưa nên trời xám xịt, đường cao tốc ra sân bay Thượng Hải lác đác được vài xe, ít bị cản trở.
Vân Nhiêu quay sang, dịu dàng nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Góc nghiêng của anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật khiến người ta phải luyến lưu.
Cô biết mối quan hệ của bố con anh không được tốt cho lắm, thi thoảng khi anh nói chuyện điện thoại thì giọng điệu hờ hững vô cùng.
Có lẽ vì lo anh sẽ rơi vào ủ dột nên cô bỗng nắm chặt tay anh, ngón tay nhỏ nhắn đan vào anh, mười ngón tay quấn quýt bên nhau.
Lúc Cận Trạch mở mắt thì thấy cô đang nắm tay mình, khẽ tựa đầu vào vai anh, bờ mi dài khép lại, họa nên một chiếc bóng mờ mờ dưới bọng mắt, dường như cô đã ngủ say lắm rồi.
Anh thở chậm lại, khóe môi vô thức cong lên.
Thật ra bây giờ tâm trạng anh đang tốt lắm.
Có cô kề bên anh, dù đi đến nơi đâu anh cũng thấy rằng ấy là một hành trình đầy hứa hẹn.
Với lại đêm qua anh còn nhận được một món quá sinh nhật hết đỗi bất ngờ.
Để dành thời gian ra nước ngoài mà mấy hôm trước, ngày nào anh cũng làm việc, kể cả trong ngày sinh nhật của mình.
Hôm nay còn có buổi họp báo quảng bá cho bộ phim sắp được công chiếu, Cận Trạch tham dự với tư cách là diễn viên chính.
Fan đã vây kín cả ba tầng ở nơi tổ chức họp báo. Sau khi kết thúc chương trình quảng bá thì ê kíp và nhà sản xuất đã biến buổi họp báo thành bữa tiệc chúc mừng sinh nhật Cận Trạch để tạo độ hot.
Cận Trạch đã biết trước điều này rồi. Mặc dù anh không phải là một idol chiều fan theo đúng tiêu chuẩn nhưng đến tận bây giờ, anh vẫn luôn biết ơn những người hâm mộ đã ủng hộ mình. Vậy nên anh đã nhân cơ hội này để ở lại buổi họp báo giao lưu với fan rất lâu.
Mãi đến tối muộn, gió đêm lẳng lặng hiu hắt, khi anh về tới nhà thì thấy cả nhà đã tối um.
Anh bước chầm chậm vào phòng khách, Tây Kỷ với Bánh Trôi phấn kích chạy ra đón anh, âu yếm anh nồng nhiệt.
Nhưng cũng chỉ có hai đứa mà thôi.
Mặc dù trước đấy anh đã xin lỗi Vân Nhiêu rồi, cô cũng hiểu và ủng hộ cho anh với tư cách là một người hâm mộ nhưng anh vẫn thấy bất an lắm.
Bước lên cầu thang, Cận Trạch hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cửa phòng ngủ ra.
Căn phòng chìm trong màn đêm mịt mù.
Tiếng “lách cách” bỗng vang lên khe khẽ, cổ tay anh lành lạnh, dường như được bao bọc bởi kim loại nhẹ nào đấy.
Anh cụp mắt nhìn màu trắng bạc tỏa ra, nom như một chiếc vòng tay.
Cửa phòng ở đằng sau bỗng khép lại.
Một thanh âm êm ái vang lên trong không khí:
– Ngài Cận, ngài đã bị bắt rồi.
Anh bị cô còng tay.
Con tim anh đập thình thịch, lồng ngực tê rần cả đi, cảm giác tê dại như có một dòng điện xẹt qua rồi lan ra khắp người anh.
Trong phòng có bật lò sưởi ấm áp, nhờ những tia sáng nhỏ bé ngoài cửa sổ mà anh đã nhìn thấy một người con gái mảnh mai và quá đỗi mềm mại.
Cô mặc áo sơ mi trắng của anh, làn da tựa như ánh trăng mờ ảo, vạt áo rộng thùng thình, mãi mới che được hết bắp đùi, toát nên một khung cảnh rạng rỡ khôn cùng.
Nụ cười hiện hữu trên khóe môi đã tươi rói hơn hẳn.
Diễn là sở trường của Cận Trạch mà.
Anh có hai tài năng vô cùng tuyệt vời, diễn với bên ngoài và “xòe đuôi” với bên trong.
Đêm nay, có lẽ hai tài năng tuyệt đỉnh ấy được hòa chung với nhau.
Anh cố gằn xuống những xao động đang sôi trào trong máu thịt, thờ ơ hỏi lại cô:
– Thế xin hỏi cảnh sát, tôi đã phạm tội gì thế?
Anh đã quen nhìn trong bóng tối, đôi mắt đắm đuối vào gò má đỏ bừng của người con gái một cách trắng trợn.
Anh thấy cô cắn môi, thở dồn dập:
– Sáng nay anh đã lấy trộm quả dâu mà tôi để trong tủ lạnh.
Vân Nhiêu chỉ tích đúng lời thoại này thôi.
Cô nghĩ rất đơn giản, nếu đã coi bản thân mình là quà rồi thì chỉ cần dẫn hai ba câu xong vào nội dung chính luôn là được.
Nhưng Cận Trạch thì chưa diễn xong đâu.
Hay nói cách khác thì anh đang cảm nhận vai diễn.
– Thế thì…
Anh cố tình ngân dài, vẻ mặt nom sợ sệt như phạm nhân nhưng ánh mắt anh thì sáng rực.
– Tội của tôi thì bị xử tù bao nhiêu nào?
Vân Nhiêu đi chân trần xuống đất, mũi chân cọ xuống sàn gỗ:
– Khoảng… 60 năm?
Tuổi bây giờ cộng thêm 60 năm nữa thì khéo đã nhắm mắt xuôi tay rồi.
Hai tay Cận Trạch đang đeo còng tay, chỉ va chạm nhẹ thôi nhưng cũng ngân lên những tiếng lanh lảnh làm mê hoặc lòng người.
Cõi lòng anh xôn xao, cuối cùng thì cũng sát đến bên cô với gương mặt bỉ ổi:
– 60 năm làm sau đủ, ít nhất cũng phải bỏ tù chung thân chứ.
Vân Nhiêu vô thức lùi ra sau một bước.
Anh lại tiến lên.
Đáng lẽ cô phải biết mọi chuyện sẽ như thế này…
Hơi thở nóng bỏng phả vào bờ tai, “tội phạm” nói khẽ khàng, chỉ còn lại mỗi tiếng thở.
– Để đền bù cho số dâu tây quý báu của cô thì trong thời gian tù chung thân, ngày nào tôi cũng mua 10 nghìn quả dâu cho cô được không?
Ngay khi bắt đầu thời khắc này, mối quan hệ giữa hai nhân vật trong shot phim đã bị thay đổi hoàn toàn.
Vân Nhiêu là người mở màn trò chơi nhưng giọng cô đã run cả đi rồi:
– Ngài Cận, mong anh chú ý đến thân phận tội phạm của mình…
Cô chắc chắn là “cảnh sát” ngốc nhất trần đời.
Sai rồi, phải là đáng yêu nhất chứ.
Cận Trạch thầm nghĩ như vậy.
Tại sao lại có một cảnh sát dễ thương đến độ còng tay tội phạm hiểm ác xong thì lại giữ khư khư chìa khóa trong tay như thể đang sợ tội phạm không nhìn thấy được.
Vân Nhiêu cũng nhiễm luôn sự “đáng yêu” của mình rồi.
Chìa khóa trong tay đã bị người ta cướp mất, còng tay bạc đã được mở ra rồi còng vào tay cô.
Dường như cổ tay gầy guộc của cô còn sáng hơn cả còng tay, màn đêm bỗng được bao phủ một lớp huỳnh quang.
Cận Trạch suy nghĩ về chiếc chìa khóa con con đang nằm trong tay mình xong tiện thể vứt ra sau.
Không khí chợt hiện lên một đường parabol màu bạc, chìa khóa rơi xuống đất với thanh âm lanh lảnh.
– Anh…
– Vì cần nhiều thời gian để đưa ra phán quyết…
Anh sát lại gần, mượn diễn xuất cho bản thân mình được “khốn nạn” thoải mái.
– Chắc tôi phải ăn thêm hai quả nữa.
…
Đây chắc chắn là món quà tuyệt vời nhất mà Cận Trạch được nhận trong đời.
Cô đón sinh nhật với anh, “diễn” với anh suốt thời gian ấy, anh muốn chơi thế nào cũng được hết.
Thành ra sau đêm nay, cô định tựa vào vai anh để chợp mắt chút thôi, ai ngờ lát sau mệt quá nên đã ngủ luôn rồi.
Mặc dù cô đã mặc áo len cổ lọ dày ơi là dày nhưng khi bẻ cổ áo xuống thì vẫn thấy được loáng thoáng những dấu vết xộc xệch sau trận chiến.
Thế nên, làm sao hôm nay Cận Trạch lại bị tụt mood được cơ chứ.
*