Chương 58
Vân Thâm híp mắt như thể đang nhìn một thằng ngốc.
Lúc sau, một tay anh lấy khăn tắm với quần áo rồi đi vào tắm qua qua.
Anh lau tao qua quýt xong đi ra, ôm lấy bộ chăn gối bên cạnh Cận Trạch rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
Đứng trong phòng khách, nhìn bóng đêm xung quanh làm anh bỗng thấy không cam lòng.
Tại sao anh phải ngủ ở phòng khách?
Đây là nhà anh cơ mà.
Anh nhích mũi chân, quay lại phòng ngủ chính, ném chăn gối đang ôm trong tay về lại chỗ cũ.
Cận Trạch nằm trên giường vẫn đang rơi vào cảnh nghi ngờ bản thân, không thèm nhìn anh lấy một lần.
– Xích qua cho bố mày nằm.
Vân Thâm leo lên giường, đạp vào người anh mà không khách sáo tí nào.
Cận Trạch nhìn anh hững hờ, bờ môi mỏng giật giật:
– Mày… mày nói với cô chú thế nào?
Vân Thâm xốc chăn lên, dựa trên đầu giường hệt như bạn mình:
– Hôm nọ về quê tao thấy mẹ tao đang xem phim mày đóng nên tao tiện thể nói luôn. Bố mẹ già rồi, nếu không rào trước thì tao sợ đến lúc đó sẽ bị bọn mày làm bố mẹ đau tim mất.
Cận Trạch: …
Anh lẳng lặng cụp mắt: “Bọn họ phản ứng ra sao?”
Vân Thâm: “Lúc đầu bố tao không đồng ý đâu. Mẹ tao còn đỡ, mẹ nhớ lần trước mày nói với mẹ qua video, xong còn nhờ tao hỏi mày có phải sau này mày cũng về nhà tao ăn tết thật không.”
Cận Trạch cười khẽ: “Tất nhiên rồi. Sau này ở Trung Quốc thì cô chú là bố mẹ ruột của tao.”
– …
Có vẻ Vân Thâm không chịu được cái bầu không khí này, cách hai lớp chăn rồi nhưng anh vẫn đạp Cận Trạch thêm cú nữa.
– Bố mẹ tao không có đứa con trai nào chó má như mày cả, làm cháu trai thì còn xem xét.
Cận Trạch hiền từ sửa lưng cho anh: “Là con rể chứ, anh trai ạ.”
Tai Vân Thâm bị tẩn một đòn chí mạng, thở ra thở vào hụt hết cả hơi:
– Mày liêm sỉ tí đi được không, mày còn hơn tao hai tháng đấy.
– Em không ngại đâu, anh trai ơi.
– …
– Tao ngại.
Vân Thâm nói xong thì trùm chăn nằm xuống, trước khi ngủ còn phải chửi thêm câu nữa: “Thằng điên.”
Đêm nay Cận Trạch bị ăn chửi nhiều lắm rồi.
Nhưng tâm trạng anh vẫn tốt lắm.
Ngoại trừ một điều là anh đã làm trò khùng điên trước mặt bố mẹ vợ.
Anh phải chuẩn bị tốt hơn, nhất định ngày mai phải cố gắng cứu vãn lấy hình tượng của mình.
*
Sáng hôm sau.
Tối qua, lúc Vân Nhiêu ngủ trên xe thì mới có 10 rưỡi tối nên sáng nay cô dậy rất sớm.
Sau khi dậy còn ngồi ngây người bên mép giường, cố gắng nhớ lại mọi thứ.
Cô chẳng thể nhớ được gì sau cơn say đêm qua.
Ngoại đôi mắt hơi sưng thì người cô vẫn bình thường.
Bức màn được kéo ra, nắng vàng rực rỡ tỏa vào phòng, Vân Nhiêu vươn vai dưới ánh sáng, đứng dậy bước ra ngoài.
Cô vừa đi vừa vò đầu tóc, bước theo mùi hương của thức ăn, từ từ tiến vào phòng bếp.
Giờ này thì chắc là Vân Lỗi với Khương Na đã đi ra ngoài mua thức ăn rồi.
Trong bếp chắc chỉ có mỗi ông anh trai của cô mà thôi.
Vân Nhiêu chưa đánh răng, mà cũng chưa rửa mặt, mái tóc dài rối bù như một tổ quạ, đi phòng bếp với cái bộ dạng nhếch nhác như vậy.
Một người đàn ông cao ráo đang đứng trước bếp.
Vân Nhiêu nhìn anh với đôi mắt sưng húp.
Bộ đồ ngủ màu xám quen thuộc, đây là chiếc áo sơmi cô đặt trên mạng cho Cận Trạch rồi lại đưa cho ông anh trai.
Vân Nhiêu dụi mắt đến gần, đôi mắt he hé nhìn ra ngoài.
– Cái gì á?
Cô nhìn con cá cháy khét trong đĩa sứ ở trước mặt anh, rồi cười trên nỗi đau của người khác:
– Cái này ăn được không đấy?
…
Người ấy im lặng trong loáng chốc rồi thở dài khẽ đến mức người ta không thể nghe thấy, giọng điệu trầm trầm:
– Anh vẫn đang tập mà.
Người Vân Nhiêu run run khi nghe thấy tiếng nói êm ái của anh.
Cô giật nảy mình, bỗng ngẩng đầu lên:
– Đàn anh… Cận Trạch?! Sao lại là anh? Em tưởng anh trai em…
Cô vừa nói xong thì một giọng nam nhẹ bẫng vang lên ngoài phòng bếp:
“Có cần thế không? Sao giọng điệu lại quay ngoắt kiểu vậy?”
Vân Nhiêu quay lại thì thấy Vân Thâm đứng dựa vào cửa bếp, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vô cô, khoé môi anh nhếch lên đầy bất hảo, bắt chước lại cách nói của cô:
– Đàn ~ anh ~ Cận ~ Trạch ~
Vân Nhiêu: …
Mặt cô nóng đến mức sắp bị thiêu cháy mất rồi.
Nhân lúc Vân Thâm đang khom lưng giả vờ ọe thì cô rảo bước đến, nện xuống vai anh một cách tàn bạo, nhưng ngay sau đó cô đã đứng hình, thẹn thùng che mặt lại, chạy vọt vào phòng vệ sinh.
Vân Thâm xoa xoa bả vai đứng thẳng người dậy, nhướng mày nói với Cận Trạch:
– Sợ chưa? Bộ mặt thật của nó đấy, chỉ thích bạo lực thôi.
Cận Trạch chớp mắt: “Đáng yêu quá.”
Vân Thâm: …
Tại sao mới sáng ngày ra anh đã phải chạy đến để ăn chén cơm chó hôi thối này chứ?
Hơn 10 phút sau, Vân Nhiêu vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới quay lại.
Cận Trạch còn đang đứng trong bếp, nhìn qua thì thấy anh đang nấu món cá chiên chua ngọt – món sở trường của bố cô, tiếc là anh không điều chỉnh được nhiệt độ, nước sốt cũng không đều nên làm cá cháy mất nửa con, thê thảm vô cùng.
Anh thấy Vân Nhiêu đi đến nên khẽ giải thích:
– Sáng anh mới học được vài món từ chú nên giờ đang luyện tập.
Đặng, anh nhớ cô còn chưa ăn sáng nên ra trước nồi cơm điện múc một chén cháo rồi bỏ thêm mấy món đồ ăn phụ xong cho vào lò vi sóng.
Vân Nhiêu nhìn anh bận tới bận lui, càng nhìn càng thấy lạ.
Cô cẩn thận đứng ra sát lưng anh, thì thầm hỏi:
– Sao anh phải làm mấy cái này? Với lại sao tối qua anh ở lại được?
Cận Trạch quay lại, cởi găng tay ra rồi ôm eo cô:
– Những điều anh làm không phải chuyện đương nhiên à?
Cả hai kề sát bên nhau, Vân Nhiêu hoảng hốt cúi mắt xuống, vùng vẫy đẩy anh ra:
– Đừng vậy mà… anh em đang ở bên ngoài.
– Nó biết rồi.
– Gì cơ?
Vân Nhiêu sửng sốt: “Anh ấy biết… chuyện chúng mình rồi á?”
Cô đã vụn vỡ mất rồi, thậm chí cô còn không nhớ mình có dũng cảm để “hành hạ” Cận Trạch trước mặt anh trai hay không.
Cho dù cô có “cưỡng bức” thì mối quan hệ của bọn cô cũng bắt đầu từ mũi tên đơn phương của cô, sao lại…
Cận Trạch bấu nhẹ vào phần hông mềm mại của cô:
– Hôm qua say xong em rất ngoan, anh mới là người chủ động nói chuyện của tụi mình.
Vân Nhiêu tròn mắt: “Nhưng rõ ràng anh ấy…”
Phản đối lắm cơ mà.
Cận Trạch: “Có anh ở đây thì chuyện gì cũng giải quyết được hết.”
Anh còn mặt dày đi nhận hết công lao “mắt nhắm mắt mở” của Vân Thâm về mình.
Vân Nhiêu bị anh lừa mà ánh mắt còn lấp lánh những hâm mộ:
– Anh nói thế nào? Với lại tối qua em không làm gì thật à?
Không phải chứ.
Vân Nhiêu thầm nghĩ. Rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, quyết tâm phải ào vào lòng anh trước mặt mọi người.
Cận Trạch bỏ qua câu hỏi trước mà chỉ trả lời câu sau:
– Thì em… tỏ tình với anh, ngoài việc này ra thì em rất ngoan, rất bình tĩnh.”
Anh nói nửa thật nửa giả, vừa nói vừa thân mật ôm lấy cô, làm cô phải đỏ mặt rồi trốn tránh chứ không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo anh, có nhiều điều muốn hỏi:
– Anh còn chưa trả lời vì sao anh lại nấu cơm?
Cận Trạch: “Đương nhiên là để lấy lòng bố mẹ vợ tương lai rồi.”
Vân Nhiêu hết hồn: “Bố mẹ em cũng biết rồi ư?”
Cận Trạch ậm ừ.
…
Vân Nhiêu đi ra khỏi phòng bếp mà trông như thể bị sét đánh, khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.
Cô ngước lên thấy Vân Thâm đang ngồi trên sofa thì bỗng khịt mũi, ngượng nghịu ngồi xuống cạnh anh:
– Anh ơi…
Dù đợt trước có thế nào thì ít ra hiện giờ anh không còn phản đối gay gắt nữa, thâm tâm cô vẫn vui sướng lắm.
Cô muốn cảm ơn anh nhưng vì xấu hổ quá nên không dám nói ra.
Đã quen nói mấy câu cạnh khóe, mỉa mai nhau rồi nên những lúc muốn nói thật lòng thì lại gượng chết đi được.
Vân Thâm cầm điều khiển để đổi kênh, hỏi: “Hôm nay là thứ năm đấy, không đi làm à?”
Vân Nhiêu: “Em xin nghỉ nửa ngày. Anh cũng không đi làm à?”
Vân Thâm: “Anh mày là sếp, so được với lũ súc vật tư bản như mày à?”
Vân Nhiêu: …
Kháy nhau hai câu như vậy rồi nên bầu không khí đỡ xấu hổ đi nhiều.
Vân Nhiêu nói thẳng luôn: “Anh, em với đàn anh Cận Trạch… sẽ bên nhau mãi mãi.”
Còn chưa kịp nói cảm ơn thì lại bị Vân Thâm vặc lại.
– Mày chắc chưa? Ở bên nó thì có khéo mày phải chui lủi cả đời đấy.
Trong lòng Vân Nhiêu đang tìm câu tìm chữ, chưa kịp nói thì đã có người cắt lời cô.
– Chỉ cần em ấy đồng ý thì tao có thể công khai bất cứ lúc nào.
Chẳng biết Cận Trạch đã cởi tạp dề đi ra phòng khách từ khi nào, anh cứ như đang tập khinh công vậy, đi chả có tiếng gì cả.
– Là người nổi tiếng hơi bất tiện, nhưng tao sẽ cố gắng bảo vệ em mày.
Vân Nhiêu cúi đầu bấm ngón tay, giọng nhẹ tênh mà kiên định vô cùng:
– Em không sao đâu. Giờ chẳng có gì tổn thương em được hết.
Vân Thâm cứ nhìn chằm chằm vào TV, nhéo tai mình với gương mặt vô cảm:
– Tùy chúng mày.
Một người cứng đầu từ thủa sinh ra đã nói “Tuỳ” thì đó là sự nhân nhượng lớn lao nhất rồi.
Vân Nhiêu cười tươi rói, những sự xấu hổ, e thẹn khi nãy đã tan thành mây khói trong nháy mắt.
Cô bò ra cạnh Vân Thâm, đặt tay lên vai anh rồi giả vờ đấm vai cho anh:
– Anh là tuyệt vời nhất.
Vân Thâm khiếp hồn: “Cút cút.”
Vân Nhiêu không nghe mà còn sát lại gần hơn.
Nếu Cận Trạch không biết cô nhiệt tình như thế là vì mình thì chắc chắn anh nhìn sẽ ghen lắm.
Vân Nhiêu xoa bóp vừa phải, làm Vân Thâm thoải mái cực kì
Anh nheo mắt hưởng thụ trong chốc lát rồi không biết nhớ ra gì mà anh híp mắt nhìn Cận Trạch, nhưng lại mở lời nói với Vân Nhiêu, giọng điệu rất chi là bình thản:
– Vịt trốn trong nhà mày đợt trước là nó à?
(*) Vịt là cách gọi khác của trai bao.
…
– Sao không bóp nữa?
Vân Thâm nâng tay lên, ung dung chỉ ngón trỏ vào vai mình: “Tiếp tục đi.”
Đồng hồ treo trên tường ngân lên tiếng tíc tắc nho nhỏ.
Thời gian trôi dần đi trong bầu không khí thinh lặng, cả ba cứ mắt to mắt nhỏ với nhau mãi.
Cận Trạch khoanh tay đứng trước phòng khách, ánh mắt anh buốt giá:
– Vịt gì?
– Không phải mày à?
Vân Thâm chớp mắt: “Thì mấy tháng trước tao qua nhà Nạo ăn ké, nó có giấu một thằng trong nhà xong bảo với tao là nó gọi trai bao…”
– Em như thế!!!!!
Vân Nhiêu phát điên: “Là anh đó! Có mà anh tự bịa ra!!”
Vân Thâm: “Rõ ràng mày thừa nhận rồi…”
Vân Nhiêu chẳng còn can đảm để nghe từ “vịt” nữa, cô quyết định đã không làm thì thôi chứ làm thì phải làm đến cùng. Cô nhào lên bịt miệng anh, nét dịu dàng lúc nãy đã biến mất sạch sành sanh, dữ tợn như dạ xoa:
– Em! Chắc chắn! Không như thế
Cận Trạch đứng cách đó hai mét đang cụp mắt, ung dung tận hưởng màn kịch hay đáo để của hai anh em.
Vân Nhiêu không dám nhìn anh.
Cô còn đang bịt miệng anh trai, hành đông phô trương, nom không khác nào đang giấu đầu lòi đuôi.
Một lát sau cô mới thả tay ra, dáng người mảnh khảnh nhảy xuống sô pha, xấu hổ chui xuống đất mất rồi.
–
Ngày hôm nay trôi qua thật dài làm sao.
Buổi chiều Vân Nhiêu đến công ty bắt đầu vùi mình vào công việc. Giữa chừng nhận được cuộc gọi của bố mẹ, vì sắp về quê nên bố mẹ gọi để dặn dò cô đôi câu.
Khương Na là người mẹ vừa truyền thống vừa nói nhiều, quanh cô mãi thì cuối cùng lại về chủ đề “kết hôn”, giữ con gái lại căn dặn tới 10 phút.
Với thân phận của Cận Trạch, đã thế anh còn trẻ nữa nên bác không thể yên tâm, tin rằng anh sẽ mau chóng kết hôn với con gái mình.
Vân Nhiêu nói sự thật với mẹ qua điện thoại:
– Mấy hôm nữa con với anh ấy sẽ ra nước ngoài để gặp bố anh ấy.
Khương Na: “Nghe nói mẹ nó qua đời, con biết chuyện gì xảy ra không?”
Vân Nhiêu: “Hình như bác gái bị ung thư não. Cụ thể thế nào thì con không biết.”
Khương Na thở dài: “Thôi được, mẹ biết rồi. Chậc, không phải mẹ giục con đâu, tại mẹ thấy thằng anh con đấy, đã 27 rồi còn chưa yêu ai, làm mẹ nôn chết đi được…”
Vân Nhiêu bật cười: “Đúng là mẹ nên lo cho anh con đấy… Được rồi, con phải làm việc đây, mẹ với ba đi tàu an toàn nhé, nhớ cẩn thận nha.”
Tháng chạp rét đậm rét hại, trời tối rất mau, chưa đến năm giờ mà bên ngoài đã phủ sương mù dày đặc, u tối vô cùng.
Đến giờ tan làm, Cận Trạch gọi điện tới bảo mình đang chờ cô dưới công ty rồi.
Vân Nhiêu gấp rút hoàn thành công việc, vội vội vàng vàng, bay đến bên anh chỉ trong mấy phút.
Trong lòng thì đang rất vui nhưng lại cứ trách móc anh:
– Cứ đòi phải đón em, để tài xế đi là được mà, anh cứ phải tự đến làm gì?
Cận Trạch vươn tay kéo vách ngăn giữa hai hàng ghế lên, thủ thỉ: “Anh sợ mình không phục vụ em chu đáo thì sẽ bị đánh giá kém.”
Vân Nhiêu chẳng hiểu gì, ánh mắt mù mờ.
Cận Trạch: “Đây là bổn phận của trai bao mà.”
…
Sao anh còn nhớ chuyện đó vậy!
Cái người đàn ông nhỏ mọn này!
Vân Nhiêu ngượng chín mặt, trong xe không còn chỗ để chạy trốn nên cô đành ra vẻ cáu giận:
– Lúc đó… tụi mình có yêu nhau đâu, mắt anh cứ trông mong thế còn gì, bảo trai bao có sao đâu…
Còn chưa nói xong thì cơ thể run rẩy của cô bị anh ôm vào lòng, đôi môi cũng bị lấp kín, ngân lên tiếng ưm ưm mơ hồ.
Anh hôn mạnh quá đỗi, nói mình đang phục vụ cô nhưng rõ ràng anh mới là người hưởng thụ nhất mà.
Dường như trên mặt cô đang khắc bốn chữ “miệng hùm gan sứa” to tướng, chưa gì đã bị anh hành hạ đến mức phải cầu xin tha thứ:
– Em sai rồi, không phải… không phải vịt…
– Thế là gì?
Vân Nhiêu thở hổn hển, ngập ngừng nói: “Là… con công được không? Cao quý nhất trong các loài chim?”
Cận Trạch cứ tưởng cô sẽ nói ngon ngọt như gọi “ông xã” hay “cục cưng” gì đó, không thì ít nhất cũng phải là “bạn trai”, không ngờ vẫn là loại gia cầm.
– Cao quý nhất trong các loài chim là gì?
Anh giữ cằm cô, ánh mắt nguy hiểm híp lại: “Vịt đứng đầu bảng à?”
– Không không không.
Vân Nhiêu giải thích nghiêm túc: “Con công đẹp hơn vịt nhiều, nó rất cao, bộ lông to và lộng lẫy nữa, quan trọng là nó biết xoè đuôi.”
Cận Trạch cười khẽ: “Xoè đuôi?”
Vân Nhiêu rụt cổ, cô không nói gì mà chỉ gật đầu trong lòng anh.
– Em nghĩ anh sẽ xoè đuôi à?”
Vân Nhiêu không hề dám ho he lời nào.
Nhưng mà cô nhận ra đây là khoảnh khắc Cận Trạch gần gũi nhất với bản chất của cô trong cuộc đời mình, thành thử cô đã dũng cảm gật đầu hai lần.
Anh lại cười, khóe môi cong lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh lại quá đỗi cháy bỏng.
Anh cúi xuống hôn cô, ngón tay lành lạnh lướt qua cổ cô, giọng anh trầm tới nỗi quyến rũ lòng người:
– Được, giờ anh xoè ra cho em xem.
*
Lúc sau, một tay anh lấy khăn tắm với quần áo rồi đi vào tắm qua qua.
Anh lau tao qua quýt xong đi ra, ôm lấy bộ chăn gối bên cạnh Cận Trạch rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
Đứng trong phòng khách, nhìn bóng đêm xung quanh làm anh bỗng thấy không cam lòng.
Tại sao anh phải ngủ ở phòng khách?
Đây là nhà anh cơ mà.
Anh nhích mũi chân, quay lại phòng ngủ chính, ném chăn gối đang ôm trong tay về lại chỗ cũ.
Cận Trạch nằm trên giường vẫn đang rơi vào cảnh nghi ngờ bản thân, không thèm nhìn anh lấy một lần.
– Xích qua cho bố mày nằm.
Vân Thâm leo lên giường, đạp vào người anh mà không khách sáo tí nào.
Cận Trạch nhìn anh hững hờ, bờ môi mỏng giật giật:
– Mày… mày nói với cô chú thế nào?
Vân Thâm xốc chăn lên, dựa trên đầu giường hệt như bạn mình:
– Hôm nọ về quê tao thấy mẹ tao đang xem phim mày đóng nên tao tiện thể nói luôn. Bố mẹ già rồi, nếu không rào trước thì tao sợ đến lúc đó sẽ bị bọn mày làm bố mẹ đau tim mất.
Cận Trạch: …
Anh lẳng lặng cụp mắt: “Bọn họ phản ứng ra sao?”
Vân Thâm: “Lúc đầu bố tao không đồng ý đâu. Mẹ tao còn đỡ, mẹ nhớ lần trước mày nói với mẹ qua video, xong còn nhờ tao hỏi mày có phải sau này mày cũng về nhà tao ăn tết thật không.”
Cận Trạch cười khẽ: “Tất nhiên rồi. Sau này ở Trung Quốc thì cô chú là bố mẹ ruột của tao.”
– …
Có vẻ Vân Thâm không chịu được cái bầu không khí này, cách hai lớp chăn rồi nhưng anh vẫn đạp Cận Trạch thêm cú nữa.
– Bố mẹ tao không có đứa con trai nào chó má như mày cả, làm cháu trai thì còn xem xét.
Cận Trạch hiền từ sửa lưng cho anh: “Là con rể chứ, anh trai ạ.”
Tai Vân Thâm bị tẩn một đòn chí mạng, thở ra thở vào hụt hết cả hơi:
– Mày liêm sỉ tí đi được không, mày còn hơn tao hai tháng đấy.
– Em không ngại đâu, anh trai ơi.
– …
– Tao ngại.
Vân Thâm nói xong thì trùm chăn nằm xuống, trước khi ngủ còn phải chửi thêm câu nữa: “Thằng điên.”
Đêm nay Cận Trạch bị ăn chửi nhiều lắm rồi.
Nhưng tâm trạng anh vẫn tốt lắm.
Ngoại trừ một điều là anh đã làm trò khùng điên trước mặt bố mẹ vợ.
Anh phải chuẩn bị tốt hơn, nhất định ngày mai phải cố gắng cứu vãn lấy hình tượng của mình.
*
Sáng hôm sau.
Tối qua, lúc Vân Nhiêu ngủ trên xe thì mới có 10 rưỡi tối nên sáng nay cô dậy rất sớm.
Sau khi dậy còn ngồi ngây người bên mép giường, cố gắng nhớ lại mọi thứ.
Cô chẳng thể nhớ được gì sau cơn say đêm qua.
Ngoại đôi mắt hơi sưng thì người cô vẫn bình thường.
Bức màn được kéo ra, nắng vàng rực rỡ tỏa vào phòng, Vân Nhiêu vươn vai dưới ánh sáng, đứng dậy bước ra ngoài.
Cô vừa đi vừa vò đầu tóc, bước theo mùi hương của thức ăn, từ từ tiến vào phòng bếp.
Giờ này thì chắc là Vân Lỗi với Khương Na đã đi ra ngoài mua thức ăn rồi.
Trong bếp chắc chỉ có mỗi ông anh trai của cô mà thôi.
Vân Nhiêu chưa đánh răng, mà cũng chưa rửa mặt, mái tóc dài rối bù như một tổ quạ, đi phòng bếp với cái bộ dạng nhếch nhác như vậy.
Một người đàn ông cao ráo đang đứng trước bếp.
Vân Nhiêu nhìn anh với đôi mắt sưng húp.
Bộ đồ ngủ màu xám quen thuộc, đây là chiếc áo sơmi cô đặt trên mạng cho Cận Trạch rồi lại đưa cho ông anh trai.
Vân Nhiêu dụi mắt đến gần, đôi mắt he hé nhìn ra ngoài.
– Cái gì á?
Cô nhìn con cá cháy khét trong đĩa sứ ở trước mặt anh, rồi cười trên nỗi đau của người khác:
– Cái này ăn được không đấy?
…
Người ấy im lặng trong loáng chốc rồi thở dài khẽ đến mức người ta không thể nghe thấy, giọng điệu trầm trầm:
– Anh vẫn đang tập mà.
Người Vân Nhiêu run run khi nghe thấy tiếng nói êm ái của anh.
Cô giật nảy mình, bỗng ngẩng đầu lên:
– Đàn anh… Cận Trạch?! Sao lại là anh? Em tưởng anh trai em…
Cô vừa nói xong thì một giọng nam nhẹ bẫng vang lên ngoài phòng bếp:
“Có cần thế không? Sao giọng điệu lại quay ngoắt kiểu vậy?”
Vân Nhiêu quay lại thì thấy Vân Thâm đứng dựa vào cửa bếp, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vô cô, khoé môi anh nhếch lên đầy bất hảo, bắt chước lại cách nói của cô:
– Đàn ~ anh ~ Cận ~ Trạch ~
Vân Nhiêu: …
Mặt cô nóng đến mức sắp bị thiêu cháy mất rồi.
Nhân lúc Vân Thâm đang khom lưng giả vờ ọe thì cô rảo bước đến, nện xuống vai anh một cách tàn bạo, nhưng ngay sau đó cô đã đứng hình, thẹn thùng che mặt lại, chạy vọt vào phòng vệ sinh.
Vân Thâm xoa xoa bả vai đứng thẳng người dậy, nhướng mày nói với Cận Trạch:
– Sợ chưa? Bộ mặt thật của nó đấy, chỉ thích bạo lực thôi.
Cận Trạch chớp mắt: “Đáng yêu quá.”
Vân Thâm: …
Tại sao mới sáng ngày ra anh đã phải chạy đến để ăn chén cơm chó hôi thối này chứ?
Hơn 10 phút sau, Vân Nhiêu vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới quay lại.
Cận Trạch còn đang đứng trong bếp, nhìn qua thì thấy anh đang nấu món cá chiên chua ngọt – món sở trường của bố cô, tiếc là anh không điều chỉnh được nhiệt độ, nước sốt cũng không đều nên làm cá cháy mất nửa con, thê thảm vô cùng.
Anh thấy Vân Nhiêu đi đến nên khẽ giải thích:
– Sáng anh mới học được vài món từ chú nên giờ đang luyện tập.
Đặng, anh nhớ cô còn chưa ăn sáng nên ra trước nồi cơm điện múc một chén cháo rồi bỏ thêm mấy món đồ ăn phụ xong cho vào lò vi sóng.
Vân Nhiêu nhìn anh bận tới bận lui, càng nhìn càng thấy lạ.
Cô cẩn thận đứng ra sát lưng anh, thì thầm hỏi:
– Sao anh phải làm mấy cái này? Với lại sao tối qua anh ở lại được?
Cận Trạch quay lại, cởi găng tay ra rồi ôm eo cô:
– Những điều anh làm không phải chuyện đương nhiên à?
Cả hai kề sát bên nhau, Vân Nhiêu hoảng hốt cúi mắt xuống, vùng vẫy đẩy anh ra:
– Đừng vậy mà… anh em đang ở bên ngoài.
– Nó biết rồi.
– Gì cơ?
Vân Nhiêu sửng sốt: “Anh ấy biết… chuyện chúng mình rồi á?”
Cô đã vụn vỡ mất rồi, thậm chí cô còn không nhớ mình có dũng cảm để “hành hạ” Cận Trạch trước mặt anh trai hay không.
Cho dù cô có “cưỡng bức” thì mối quan hệ của bọn cô cũng bắt đầu từ mũi tên đơn phương của cô, sao lại…
Cận Trạch bấu nhẹ vào phần hông mềm mại của cô:
– Hôm qua say xong em rất ngoan, anh mới là người chủ động nói chuyện của tụi mình.
Vân Nhiêu tròn mắt: “Nhưng rõ ràng anh ấy…”
Phản đối lắm cơ mà.
Cận Trạch: “Có anh ở đây thì chuyện gì cũng giải quyết được hết.”
Anh còn mặt dày đi nhận hết công lao “mắt nhắm mắt mở” của Vân Thâm về mình.
Vân Nhiêu bị anh lừa mà ánh mắt còn lấp lánh những hâm mộ:
– Anh nói thế nào? Với lại tối qua em không làm gì thật à?
Không phải chứ.
Vân Nhiêu thầm nghĩ. Rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, quyết tâm phải ào vào lòng anh trước mặt mọi người.
Cận Trạch bỏ qua câu hỏi trước mà chỉ trả lời câu sau:
– Thì em… tỏ tình với anh, ngoài việc này ra thì em rất ngoan, rất bình tĩnh.”
Anh nói nửa thật nửa giả, vừa nói vừa thân mật ôm lấy cô, làm cô phải đỏ mặt rồi trốn tránh chứ không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo anh, có nhiều điều muốn hỏi:
– Anh còn chưa trả lời vì sao anh lại nấu cơm?
Cận Trạch: “Đương nhiên là để lấy lòng bố mẹ vợ tương lai rồi.”
Vân Nhiêu hết hồn: “Bố mẹ em cũng biết rồi ư?”
Cận Trạch ậm ừ.
…
Vân Nhiêu đi ra khỏi phòng bếp mà trông như thể bị sét đánh, khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.
Cô ngước lên thấy Vân Thâm đang ngồi trên sofa thì bỗng khịt mũi, ngượng nghịu ngồi xuống cạnh anh:
– Anh ơi…
Dù đợt trước có thế nào thì ít ra hiện giờ anh không còn phản đối gay gắt nữa, thâm tâm cô vẫn vui sướng lắm.
Cô muốn cảm ơn anh nhưng vì xấu hổ quá nên không dám nói ra.
Đã quen nói mấy câu cạnh khóe, mỉa mai nhau rồi nên những lúc muốn nói thật lòng thì lại gượng chết đi được.
Vân Thâm cầm điều khiển để đổi kênh, hỏi: “Hôm nay là thứ năm đấy, không đi làm à?”
Vân Nhiêu: “Em xin nghỉ nửa ngày. Anh cũng không đi làm à?”
Vân Thâm: “Anh mày là sếp, so được với lũ súc vật tư bản như mày à?”
Vân Nhiêu: …
Kháy nhau hai câu như vậy rồi nên bầu không khí đỡ xấu hổ đi nhiều.
Vân Nhiêu nói thẳng luôn: “Anh, em với đàn anh Cận Trạch… sẽ bên nhau mãi mãi.”
Còn chưa kịp nói cảm ơn thì lại bị Vân Thâm vặc lại.
– Mày chắc chưa? Ở bên nó thì có khéo mày phải chui lủi cả đời đấy.
Trong lòng Vân Nhiêu đang tìm câu tìm chữ, chưa kịp nói thì đã có người cắt lời cô.
– Chỉ cần em ấy đồng ý thì tao có thể công khai bất cứ lúc nào.
Chẳng biết Cận Trạch đã cởi tạp dề đi ra phòng khách từ khi nào, anh cứ như đang tập khinh công vậy, đi chả có tiếng gì cả.
– Là người nổi tiếng hơi bất tiện, nhưng tao sẽ cố gắng bảo vệ em mày.
Vân Nhiêu cúi đầu bấm ngón tay, giọng nhẹ tênh mà kiên định vô cùng:
– Em không sao đâu. Giờ chẳng có gì tổn thương em được hết.
Vân Thâm cứ nhìn chằm chằm vào TV, nhéo tai mình với gương mặt vô cảm:
– Tùy chúng mày.
Một người cứng đầu từ thủa sinh ra đã nói “Tuỳ” thì đó là sự nhân nhượng lớn lao nhất rồi.
Vân Nhiêu cười tươi rói, những sự xấu hổ, e thẹn khi nãy đã tan thành mây khói trong nháy mắt.
Cô bò ra cạnh Vân Thâm, đặt tay lên vai anh rồi giả vờ đấm vai cho anh:
– Anh là tuyệt vời nhất.
Vân Thâm khiếp hồn: “Cút cút.”
Vân Nhiêu không nghe mà còn sát lại gần hơn.
Nếu Cận Trạch không biết cô nhiệt tình như thế là vì mình thì chắc chắn anh nhìn sẽ ghen lắm.
Vân Nhiêu xoa bóp vừa phải, làm Vân Thâm thoải mái cực kì
Anh nheo mắt hưởng thụ trong chốc lát rồi không biết nhớ ra gì mà anh híp mắt nhìn Cận Trạch, nhưng lại mở lời nói với Vân Nhiêu, giọng điệu rất chi là bình thản:
– Vịt trốn trong nhà mày đợt trước là nó à?
(*) Vịt là cách gọi khác của trai bao.
…
– Sao không bóp nữa?
Vân Thâm nâng tay lên, ung dung chỉ ngón trỏ vào vai mình: “Tiếp tục đi.”
Đồng hồ treo trên tường ngân lên tiếng tíc tắc nho nhỏ.
Thời gian trôi dần đi trong bầu không khí thinh lặng, cả ba cứ mắt to mắt nhỏ với nhau mãi.
Cận Trạch khoanh tay đứng trước phòng khách, ánh mắt anh buốt giá:
– Vịt gì?
– Không phải mày à?
Vân Thâm chớp mắt: “Thì mấy tháng trước tao qua nhà Nạo ăn ké, nó có giấu một thằng trong nhà xong bảo với tao là nó gọi trai bao…”
– Em như thế!!!!!
Vân Nhiêu phát điên: “Là anh đó! Có mà anh tự bịa ra!!”
Vân Thâm: “Rõ ràng mày thừa nhận rồi…”
Vân Nhiêu chẳng còn can đảm để nghe từ “vịt” nữa, cô quyết định đã không làm thì thôi chứ làm thì phải làm đến cùng. Cô nhào lên bịt miệng anh, nét dịu dàng lúc nãy đã biến mất sạch sành sanh, dữ tợn như dạ xoa:
– Em! Chắc chắn! Không như thế
Cận Trạch đứng cách đó hai mét đang cụp mắt, ung dung tận hưởng màn kịch hay đáo để của hai anh em.
Vân Nhiêu không dám nhìn anh.
Cô còn đang bịt miệng anh trai, hành đông phô trương, nom không khác nào đang giấu đầu lòi đuôi.
Một lát sau cô mới thả tay ra, dáng người mảnh khảnh nhảy xuống sô pha, xấu hổ chui xuống đất mất rồi.
–
Ngày hôm nay trôi qua thật dài làm sao.
Buổi chiều Vân Nhiêu đến công ty bắt đầu vùi mình vào công việc. Giữa chừng nhận được cuộc gọi của bố mẹ, vì sắp về quê nên bố mẹ gọi để dặn dò cô đôi câu.
Khương Na là người mẹ vừa truyền thống vừa nói nhiều, quanh cô mãi thì cuối cùng lại về chủ đề “kết hôn”, giữ con gái lại căn dặn tới 10 phút.
Với thân phận của Cận Trạch, đã thế anh còn trẻ nữa nên bác không thể yên tâm, tin rằng anh sẽ mau chóng kết hôn với con gái mình.
Vân Nhiêu nói sự thật với mẹ qua điện thoại:
– Mấy hôm nữa con với anh ấy sẽ ra nước ngoài để gặp bố anh ấy.
Khương Na: “Nghe nói mẹ nó qua đời, con biết chuyện gì xảy ra không?”
Vân Nhiêu: “Hình như bác gái bị ung thư não. Cụ thể thế nào thì con không biết.”
Khương Na thở dài: “Thôi được, mẹ biết rồi. Chậc, không phải mẹ giục con đâu, tại mẹ thấy thằng anh con đấy, đã 27 rồi còn chưa yêu ai, làm mẹ nôn chết đi được…”
Vân Nhiêu bật cười: “Đúng là mẹ nên lo cho anh con đấy… Được rồi, con phải làm việc đây, mẹ với ba đi tàu an toàn nhé, nhớ cẩn thận nha.”
Tháng chạp rét đậm rét hại, trời tối rất mau, chưa đến năm giờ mà bên ngoài đã phủ sương mù dày đặc, u tối vô cùng.
Đến giờ tan làm, Cận Trạch gọi điện tới bảo mình đang chờ cô dưới công ty rồi.
Vân Nhiêu gấp rút hoàn thành công việc, vội vội vàng vàng, bay đến bên anh chỉ trong mấy phút.
Trong lòng thì đang rất vui nhưng lại cứ trách móc anh:
– Cứ đòi phải đón em, để tài xế đi là được mà, anh cứ phải tự đến làm gì?
Cận Trạch vươn tay kéo vách ngăn giữa hai hàng ghế lên, thủ thỉ: “Anh sợ mình không phục vụ em chu đáo thì sẽ bị đánh giá kém.”
Vân Nhiêu chẳng hiểu gì, ánh mắt mù mờ.
Cận Trạch: “Đây là bổn phận của trai bao mà.”
…
Sao anh còn nhớ chuyện đó vậy!
Cái người đàn ông nhỏ mọn này!
Vân Nhiêu ngượng chín mặt, trong xe không còn chỗ để chạy trốn nên cô đành ra vẻ cáu giận:
– Lúc đó… tụi mình có yêu nhau đâu, mắt anh cứ trông mong thế còn gì, bảo trai bao có sao đâu…
Còn chưa nói xong thì cơ thể run rẩy của cô bị anh ôm vào lòng, đôi môi cũng bị lấp kín, ngân lên tiếng ưm ưm mơ hồ.
Anh hôn mạnh quá đỗi, nói mình đang phục vụ cô nhưng rõ ràng anh mới là người hưởng thụ nhất mà.
Dường như trên mặt cô đang khắc bốn chữ “miệng hùm gan sứa” to tướng, chưa gì đã bị anh hành hạ đến mức phải cầu xin tha thứ:
– Em sai rồi, không phải… không phải vịt…
– Thế là gì?
Vân Nhiêu thở hổn hển, ngập ngừng nói: “Là… con công được không? Cao quý nhất trong các loài chim?”
Cận Trạch cứ tưởng cô sẽ nói ngon ngọt như gọi “ông xã” hay “cục cưng” gì đó, không thì ít nhất cũng phải là “bạn trai”, không ngờ vẫn là loại gia cầm.
– Cao quý nhất trong các loài chim là gì?
Anh giữ cằm cô, ánh mắt nguy hiểm híp lại: “Vịt đứng đầu bảng à?”
– Không không không.
Vân Nhiêu giải thích nghiêm túc: “Con công đẹp hơn vịt nhiều, nó rất cao, bộ lông to và lộng lẫy nữa, quan trọng là nó biết xoè đuôi.”
Cận Trạch cười khẽ: “Xoè đuôi?”
Vân Nhiêu rụt cổ, cô không nói gì mà chỉ gật đầu trong lòng anh.
– Em nghĩ anh sẽ xoè đuôi à?”
Vân Nhiêu không hề dám ho he lời nào.
Nhưng mà cô nhận ra đây là khoảnh khắc Cận Trạch gần gũi nhất với bản chất của cô trong cuộc đời mình, thành thử cô đã dũng cảm gật đầu hai lần.
Anh lại cười, khóe môi cong lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh lại quá đỗi cháy bỏng.
Anh cúi xuống hôn cô, ngón tay lành lạnh lướt qua cổ cô, giọng anh trầm tới nỗi quyến rũ lòng người:
– Được, giờ anh xoè ra cho em xem.
*