Chương 52
Chuyển đến nhà Cận Trạch được hơn nửa tháng, đồ của Vân Nhiêu cũng dọn dần sang, không những vậy cô còn mua thêm rất nhiều đồ mới.
Vào một ngày giữa tuần, Cận Trạch đi quay quảng cáo từ sáng còn Vân Nhiêu thì đi công tác ở Đế Đô hai ngày, mãi tới trưa mới về.
Sau khi về nhà, mới nằm nghỉ được một lúc thì anh shipper đã nhấn chuông đánh thức rồi.
Lúc xuống tầng, chú Lý khiêng thùng hàng vào nhà cho cô.
Vân Nhiêu cầm dao rọc giấy, vừa ngâm nga khúc hát vừa sung sướng khui kiện hàng.
Cô mua rất nhiều chậu hoa đáng yêu, gối ôm sofa mới, thảm trải bàn, vân vân và mây mây. Cho phù hợp với phong cách trang trí của nhà nên cô đã cố gắng mua đồ có gam màu lạnh để tạo cảm giác tươi tắn và tràn đầy sức sống nhưng cũng không mất đi nét sang trọng cho căn nhà.
Ánh chiều trong veo rọi qua rèm cửa, cái lạnh ngày đông bị cửa sổ chặn đứng bên ngoài, trong phòng khách sáng rực và ấm áp tựa như sắc xuân về.
Hơn tiếng đồng hồ quăng quật ngoài phòng khách, Vân Nhiêu chống nạnh đứng lên, ôm đồ lên phòng ngủ.
Cô chẳng khác nào một nàng ong chăm chăm bay đông bay tây, hệt như bị nghiện dọn nhà, không sao rảnh được.
Tây Kỷ đi theo cô vào phòng ngủ, ngồi nép vào mép dưới của tủ cạnh tường rồi chà mặt vào cái góc hộp màu đen.
Hình như nó rất thích chơi với cái hộp màu đen này.
Vân Nhiêu đứng cạnh Tây Kỷ, mở tủ ra, nhét hai chiếc hộp đựng trang sức vào, giấu cho thật kĩ.
Sống chung được nửa tháng nhưng mãi mà cô không tìm được cơ hội để tặng nhẫn cho Cận Trạch.
Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh mình cầm nhẫn đưa cho anh thì tim cứ đập thình thịch.
Như thể mình đang giục cưới vậy.
Cô không có ý đó đâu nhé, chỉ là mòn quà của người yêu với nhau thôi.
Nghĩ vậy, Vân Nhiêu đẩy cái hộp vào sâu trong ngăn tủ hơn nữa.
Tây Kỷ không chạm được vào cái hộp nên sốt ruột chạy tán loạn bên chân cô.
Cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, cầm giẻ lau sạch ra lau nhà.
Tui nữ công gia chánh quá mà, ai lấy được tui là phúc ba đời đó.
Cô vừa đỏ mặt vừa “câng câng” khen mình.
Đi ra bàn tròn gần cửa sổ, con gấu bông con con Cận Trạch tặng cô vào Trung thu năm ngoái đang ngồi trên bàn, tựa lưng vào bình hoa tươi mơn mởn, ngẩng lên đón nắng mặt trời, khoan khoái vô cùng. Chỉ trừ cái bộ đồ màu hồng bó sát nó ra, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cái bộ quần áo đấy siết bụng nó.
Vân Nhiêu lia mắt qua, nhìn thấy trên bàn vẫn đang để một tách cà phê còn thừa.
Chắc sáng nay Cận Trạch uống cà phê rồi.
Cô đang định dọn cốc đi thì bỗng nghe thấy tiếng chuông.
Cửa sổ trong phòng ngủ nhìn được ra quang cảnh bên ngoài cổng. Cô đặt cốc xuống, đi ra cửa sổ nhìn xuống.
Chị Nguyên Nguyên đến nhà.
Cô vội thả giẻ lau xuống, rút giấy lau sạch tay rồi chạy vụt xuống tầng đón chị.
Giản Nguyên Nguyên thấy cô thì mỉm cười thân thiện:
– Hôm nay không đi làm à?
– Em mới đi công tác về.
Vân Nhiêu đứng ngoài cửa, tự dưng căng thẳng hẳn: “Anh… Cận Trạch đi quay quảng cáo rồi ạ.”
– Chị biết.
Giản Nguyên Nguyên quen đường quen nẻo đi vào nhà: “Chị đến mượn mấy bộ vest của nó, cho người mẫu nam mặc ý mà, chị nói với nó rồi.”
Vân Nhiêu gật đầu, niềm nở đi cạnh chị:
– Phòng quần áo của anh ấy ở trên tầng, em dẫn chị lên.
– Không cần đâu, chị biết ở đâu mà.
Vừa nói xong thì Giản Nguyên Nguyên chợt dừng bước, ngoảnh lại nhìn Vân Nhiêu, khóe mắt cong cong: “Em cứ làm việc của em đi.”
Chị mang một nét đẹp lạnh lùng, dáng lại cao nên khi chị cúi xuống thì vẻ đẹp ấy rất có tính công kích.
Thật ra Giản Nguyên Nguyên với Cận Trạch không giống nhau lắm, nhưng giờ Vân Nhiêu nhìn chị thôi thì sẽ nhớ đến anh vì đôi mắt cả hai đều có màu hổ phách hiếm vô cùng, tựa như dải ngân hà rực rỡ vậy.
Giản Nguyên Nguyên nhìn lướt qua Vân Nhiêu, thấy cô nhóc nhìn mình thôi mà cũng đỏ mặt được, trong khi cả hai cùng là nữ với nhau.
Đáng yêu quá, thảo nào Cận Trạch mới bị con bé hớp hồn.
Chị cũng không đứng lại lâu, đến cầu thang thì cả hai đã tách ra rồi.
Vân Nhiêu buộc phải ngẫm lại xem mình có bị nhiệt tình thái quá không.
Cảm giác chị Nguyên Nguyên lạnh lùng hơn Cận Trạch nhiều, cô không cần xí xớn ra bắt chuyện làm gì đâu.
Thâm tâm bảo vậy rồi, Vân Nhiêu đi vào bếp, lựa ít hoa quả rồi mang đi rửa, bổ ra rồi đặt lên bàn trà ở ngoài phòng khách, lẳng lặng ngồi đợi.
Khoảng 10 phút sau, Giản Nguyên Nguyên ôm mấy bộ vest với những kiểu dáng khác nhau xuống tầng.
Chị không định ở đây lâu nhưng thấy Vân Nhiêu đang ngồi ngơ ngác đợi chị, không những thế còn bổ quả đãi mình nên chị đã chuyển hướng, đi ra phòng khách.
Chị ném quần áo lên lưng ghế, đôi chân dài vắt lên nhau, cúi người cầm dĩa con xiên vào miếng táo rồi đưa lên miệng.
Đã ngồi xuống rồi mà không nói chuyện gì thì kì quá.
Giản Nguyên Nguyên không quen đóng vai phụ huynh, chị ngượng ngùng hỏi:
– Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?
Vân Nhiêu ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học đang nghe cô giảng: “Bọn em yêu nhau từ đầu tháng chín, đến giờ cũng tròn bốn tháng.”
– Mới bốn tháng á?
Giản Nguyên Nguyên ngạc nhiên quá đỗi.
Vân Nhiêu: “Mặc dù bọn em mới yêu nhau được một thời gian nhưng em… thích anh Cận Trạch rất nhiều năm rồi ạ.”
Giản Nguyên Nguyên ăn thêm miếng quả, chị liếm liếm khóe môi, nhướng mày:
– Thế à, chị tưởng nó mới là người thích em từ lâu lẩu lầu lâu chứ.
Vân Nhiêu tròn mắt, chẳng hiểu gì hết.
Chị ngồi thẳng người, lọn tóc buông xuống cổ:
– Em không biết à?
Cô mù mờ trợn tròn mắt: “Em biết gì ạ?”
Ấn đường Giản Nguyên Nguyên hơi cau lại, nhưng rồi đã giãn ra ngay.
– Không có gì đâu.
Chị nhai từ tốn, tâm trí du đãng ở nơi đâu, chị bỗng cụp mắt xuống:
– Chị phải đi rồi, đồng nghiệp ở studio đang đợi chị.
Vân Nhiêu nói chuyện lơ tơ mơ với chị nhưng vẫn lịch sự tiễn chị về.
Giản Nguyên Nguyên ôm đống quần áo, hừng hực đi ra ngoài cửa.
Hôm nay chị đi bốt cao đến đầu gối nên phải xỏ bằng cả hai tay.
Chị đứng ngoài cửa, nhìn ống giày của mình mà ngập ngà ngập ngừng.
Vân Nhiêu đứng sau lưng chị, cô duỗi tay ra: “Để em cầm đồ cho.”
Chẳng biết chị nghĩ gì mà bỗng dưng quay vào phòng khách, ném đống quần áo lên sofa:
– Chị tự dưng nhớ ra vẫn còn một bộ nữa.
Vâng.
Vân Nhiêu hậm hức rụt tay về. Cô ngồi ra chỗ cũ, ngơ ngác nghĩ, chị Nguyên Nguyên khá độc lập, không thích người khác giúp mình chứ không phải là không muốn gặp cô.
Bây giờ đây, hình như Giản Nguyên Nguyên ở trên tầng hơi lâu thì phải.
Đến khi xuống tầng thì chị đã ôm theo một chiếc áo bành tô nam dày xụ màu xám tro.
Chị đứng giữa bàn trà và sofa, khom người ôm đống quần áo mình vừa vứt xuống.
Vân Nhiêu không kìm được, lại đứng lên giúp chị.
Sực nghe thấy tiếng “bộp” vang lên, không biết ví đen rơi ra từ bộ nào, nảy lên thành sofa rồi rơi xuống đất.
Giản Nguyên Nguyên rất vất vả để ôm được hết chỗ quần áo. Chị nói với Vân Nhiêu:
– Nhặt giúp chị với, hình như là ví của Cận Trạch đấy.
Cô cúi xuống nhặt, tò mò nói: “Hồi trước không thấy anh ấy dùng ví này.”
Giản Nguyên Nguyên: “Mẫu từ mấy năm trước rồi. Giờ nước mình còn ai dùng ví da nữa, có khi nó ra nước ngoài mới xài đấy.”
Vân Nhiêu gật đầu.
Ví không khóa chặt nên đã mở ra rồi, cô tiện tay ấn khóa lại. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một thứ rực rỡ, nhỏ bằng thẻ ngân hàng được kẹp ở chỗ dễ thấy nhất bên ngoài ví.
Hình như là ảnh thì phải.
Được nhìn không ta?
Vân Nhiêu do dự mãi.
Cuối cùng, cô không đọ được với sự tò mò của mình, ngón tay nhợt nhạt nắm lấy góc ví, từ từ mở ra.
Rõ ràng tấm ảnh đã bị người ta cắt đi rồi, trong hình chỉ còn lại hai người.
Ảnh đã bạc màu, hiện hữu những vết tích của thời gian.
– Đây… Gì thế này?
Vân Nhiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh tròn xoe, người cô run run như thể bị giật điện.
Dường như, cơn cuồng phong tác oai tác quái trong ngày đại hội thể thao cấp ba của chín năm trước đã ào đến bên cô.
Bức ảnh được cắt thành hình vuông, nhét vừa vào ngăn đầu tiên của chiếc ví.
Trên tấm hình đã ố vàng, chàng trai 17 tuổi mặc đồng phục hè trắng tinh, vóc người cao ráo, gương mặt đẹp trai đón ánh mặt trời. Tay anh cầm chiếc huy chương vàng lấp lánh, nở nụ cười giòn tan với ống kính.
Ở chéo phía sau anh có một người con gái với khuôn mặt non nớt cũng đang mỉm cười rạng rỡ tựa như anh.
Cô mặc đồng phục của đội lễ tân, sau khi trao giải cho các “vận động viên” thì lẳng lặng đứng sau mọi người. Gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng ánh lên vẻ ngượng ngùng nhưng ánh mắt nhìn chàng trai phía trước thì quá đỗi cháy bỏng.
Đáng lẽ cô phải là tấm background nhưng giờ đây, cô lại xuất hiện trong bức ảnh chỉ có hai người. Những người còn lại đã bị cắt mất rồi, còn mỗi mình cô, đứng lặng trong bóng tối, nhưng lại sánh bước bên anh.
Cô vẫn nhớ cơn gió của ngày hôm ấy, mặt trời của ngày hôm ấy, hai thỏi nam châm của ngày hôm ấy, cái khắc anh thả nam chân vào tay cô nữa, hơi ấm ấy và cả tiếng tim đập thình thịch vào thủa mới biết yêu trong đời của cô.
Vậy nhưng đến tận bây giờ cô cũng không mong mỏi rằng anh sẽ nhớ được khoảnh khắc ấy.
Đôi mắt cô đau xót tựa như bị vắt chanh vào vậy.
Vì Giản Nguyên Nguyên đang ở bên cạnh nên cô gắng bình tĩnh lại, không để nước mắt rớt rơi.
– Đây… Hình như là em mà.
Giọng cô run run.
Giản Nguyên Nguyên cúi xuống nhìn tấm ảnh rồi mỉm cười gật đầu: “Hai đứa đẹp đôi lắm.”
Đặng, chị đọc thời gian ghi trên ảnh: “Ngày 12 tháng 10 năm 2011, thì ra đã nhiều năm vậy rồi.”
Vân Nhiêu: “Chắc… Vì em đứng cạnh anh ấy nên anh ấy vô tình để em lọt vào?”
Chị trợn mắt: “Nhìn ảnh đã thấy em còn giống nhân vật chính hơn cả nó.”
Cô siết tay lại, hít một hơi thật sâu: “Nhưng sao anh ấy…”
– Vì từ lúc đấy thằng bé đã thích em rồi.
Giản Nguyên Nguyên sốt ruột nên đã nói hộ những điều thẳm sâu trong lòng cô ra:
– Giờ là 2021, năm thứ mười rồi, điên quá nhỉ?
Chị nói nhỏ thôi nhưng Vân Nhiêu lại cảm giác sấm rền bên tai.
– Đến giờ anh ấy cũng không nói cho em.
Cô ấn lên cổ mình, cảm giác cổ họng căng ra, khó thở khủng khiếp: “Em không biết thật…”
Giản Nguyên Nguyên đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngờ:
– Nó sợ dọa em đấy.
– Sao chị biết?
Giản Nguyên Nguyên: “Một đứa con trai, từ trẻ đến giờ đã thích em bao nhiêu năm trời. Nghe nói mấy năm nay bọn em ít liên lạc với nhau. Em không thấy nó cố chấp quá, không thấy sợ hả?”
Vân Nhiêu cắn môi, không trả lời.
Cô bị hoảng thật nhưng cô cũng chỉ ngạc nhiên thôi chứ chẳng sợ sệt gì.
Mắt Giản Nguyên Nguyên đanh lại, giọng cũng khinh bỉ hẳn:
– Trong chuyện tình cảm thì nó chả khác gì bố nó cả, vừa cố chấp vừa ngây thơ. Động phải đàn ông thế này thì phiền lắm.
Từ bé chị đã giống mẹ Giản Nghê của mình, tính rất phóng khoáng, quan niệm về tình yêu cũng vô cùng tự do, đôi bên qua lại thoải mái, không muốn trói buộc bản thân mình. Vậy nên chị rất ghét cái kiểu thù hằn của bố mẹ sau khi chia tay, đã thế cũng chả ưa cái thằng ngốc vừa non nớt vừa cố chấp như Cận Trạch.
– Chị Nguyên Nguyên.
– Sao em?
Vân Nhiêu im lặng một lúc rồi bỗng lấy được can đảm, nhìn thẳng vào mắt Giản Nguyên Nguyên.
– Mỗi người có một quan niệm về tình yêu khác nhau. Em thấy… anh Cận Trạch như vậy cũng tốt lắm.
Chị ngẩn người, gương mặt cũng hiền hòa hơn:
– Chị xin lỗi, chị nói lỡ lời.
– Không sao đâu ạ.
Vân Nhiêu nhoẻn môi cười nhưng nụ cười ấy vẫn hiện một nỗi buồn tênh.
Ánh nắng tràn vào cửa kính dần ngả nghiêng, kéo theo chiếc bóng đổ dài về phía trước.
Giản Nguyên Nguyên ôm chặt đống quần áo trong lòng, nói tạm biệt với Vân Nhiêu:
– Chị phải đi rồi.
Cô vẫn tiễn chị ra đến ngoài cửa.
Trước khi chia tay, cô khẽ nói “Cảm ơn” nhưng Giản Nguyên Nguyên vẫn không dừng lại nên không biết chị có nghe được không.
Một mình Vân Nhiêu quay lại phòng khách, nhìn chiếc ví đen trong tay mình.
Cả lồng ngực và ánh mắt cô cũng căng ra, cô dụi mắt, mở ví ra, cẩn thận ngắm nhìn người con gái trong ảnh.
Do tuổi đời và chất lượng của ảnh nên gương mặt trong ảnh cũng mờ đi mất rồi.
Ngay cả dòng thời gian được in màu màu vàng dưới góc phải của bức ảnh cũng đã bị lem màu, đường viền của chữ cũng bị phai đi.
10. 12.
– 111012.
Vân Nhiêu vô thức đọc lên dòng số này.
Tâm trí cô nổ đùng đoàng, sực nghĩ đến điều gì đó nên cô đã lục luôn inbox của mình với Cận Trạch, tìm thấy tin nhắn anh gửi mật khẩu thẻ ngân hàng cho mình.
110926
Tất cả những mật khẩu khác cũng dùng con số này.
Ngày 26 tháng 9 năm 2011.
Hồi cô nhập học lớp 10 là vào cuối tháng chín.
Chẳng lẽ…
Vân Nhiêu vội mở ứng dụng Lịch ra, lướt liên tục về quá khứ, tâm trí nghĩ về ngày hôm ấy.
Cô vẫn nhớ đấy là tuần cuối cùng trước ngày Quốc khánh mùng 1 tháng 10.
Lúc ấy chủ nhiệm câu lạc bộ bóng đá nhờ cô ra kí túc xá nam để lấy bóng vì đội phải tập. Sau rồi cô ôm bóng đi qua sân bóng rổ xong bị ông anh mình ngáng đường, ấy là lần đầu tiên cô gặp Cận Trạch.
Các đội toàn tập luyện vào thứ hai hàng tuần.
Vân Nhiêu đã mau chóng quay về được năm 2011, tìm thấy ngày thứ hai cuối cùng trước lễ Quốc khánh.
Ngày 26 tháng 9.
Trùng hợp thôi…
Sao lại thế được…
Cô khó thở khôn cùng, cảm giác như có một bàn tay vô tình đang siết lấy cổ cô vậy.
Cô rướn tay phải lên chạm vào cổ rồi xoa xoa bóp bóp.
Nước mắt nhỏ bằng hạt đậu rơi xuống cổ tay tựa như viên pha lê rơi xuống nền đất và rồi vỡ tan ra khắp nơi nơi.
Dường như nước mắt đã làm cổ tay Vân Nhiêu nóng lên.
Cô ôm ghì lấy thân mình.
Tiếng mở cửa bỗng ập vào tai nhưng rồi đã mau chóng khép lại.
Chú Lý đi tỉa cỏ trong vườn đã về rồi.
Vân Nhiêu xoa mặt, sợ phải gặp người khác.
Cô chống tay xuống bàn để đứng lên, lảo đảo chạy ra cầu thang.
Cô mở cửa phòng ngủ rồi ngã vật xuống giường nhưng chưa gì đã ngổm dậy, vì người mình đang bẩn, sợ làm dơ ga giường của anh.
Nước mắt khiến ánh mắt cô mơ hồ, đương lúc hoảng loạn không tìm được đường thì cô vô tình đụng phải cái bàn tròn ngay cạnh cửa kính, tách cà phê trên bàn bị đổ xuống, chút cà phê còn sót lại trào ra, làm bẩn con gấu bông bên cạnh.
Vân Nhiêu chẳng đoái hoài đến cái chân đau của mình mà vội vàng cầm con gấu lên, lấy giấy ra lau sạch vết bẩn dính trên người nó.
Chiếc áo hồng của chú gấu đã bị bẩn mất một mảng, cô đành phải cởi cái áo chật ních ra khỏi người nó để tránh cho cà phê thấm vào trong.
Sau khi cởi đồ của gấu ra thì cô nhìn xuống cái bụng ngập lông của nó mà ngỡ ngàng.
Trên lớp lông màu xám nhạt từng bị chiếc áo con con che phủ có in một dòng chữ tiếng Anh màu đỏ.
Someone at UCLA loves u.
– Gì vậy hả trời…
Vân Nhiêu nghẹn ngào, học phiên dịch bao nhiêu năm mà giờ cảm giác như mình không biết tí tiếng Anh nào.
Tay cô run run mở nhãn của con gấu ra, nhìn năm sản xuất ra nó.
Năm 2012.
Năm ấy cô học lớp 11, Cận Trạch học năm nhất Đại học.
Mua quà từ thủa nào nhưng đến Trung thu năm ngoái thì anh mới tặng cho cô một cách trang trọng.
Đã thế còn mặc cho con gấu cái áo chật ơi là chật, cố tình giấu đi hàng chữ in trên bụng nó.
Vân Nhiêu nắm chặt con gấu, người cô mất sức ngồi sụp xuống đất.
Lần đầu tỏ tình, anh chỉ nói rằng: “Anh quen một cô gái, anh thích cô ấy lắm.”
Sau ấy, anh bất chấp thiên tai để đến gặp cô, cả hai bắt đầu yêu nhau ở nơi xảy ra trận động đất.
Ngày đầu tiên ở bên nhau, anh đã nói với cô qua điện thoại rằng, anh muốn kết hôn với cô.
…
Và còn rất nhiều rất nhiều điều nữa, cô cứ ngỡ ấy chỉ là một lời thề bâng quơ, một ánh mắt bịn rịn quá đỗi, một tình yêu nồng cháy vô căn cứ.
Mà anh thì chẳng phô bày gì hết.
Thì ra, tất thảy đã kí gửi những dấu vết ở lại.
Tâm can đau tới nỗi cảm giác như có hàng ngàn bàn tay đang giằng xé.
Vân Nhiêu chẳng kìm nén được nữa, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, và mình ngồi ôm gối khóc òa.
Vào một ngày giữa tuần, Cận Trạch đi quay quảng cáo từ sáng còn Vân Nhiêu thì đi công tác ở Đế Đô hai ngày, mãi tới trưa mới về.
Sau khi về nhà, mới nằm nghỉ được một lúc thì anh shipper đã nhấn chuông đánh thức rồi.
Lúc xuống tầng, chú Lý khiêng thùng hàng vào nhà cho cô.
Vân Nhiêu cầm dao rọc giấy, vừa ngâm nga khúc hát vừa sung sướng khui kiện hàng.
Cô mua rất nhiều chậu hoa đáng yêu, gối ôm sofa mới, thảm trải bàn, vân vân và mây mây. Cho phù hợp với phong cách trang trí của nhà nên cô đã cố gắng mua đồ có gam màu lạnh để tạo cảm giác tươi tắn và tràn đầy sức sống nhưng cũng không mất đi nét sang trọng cho căn nhà.
Ánh chiều trong veo rọi qua rèm cửa, cái lạnh ngày đông bị cửa sổ chặn đứng bên ngoài, trong phòng khách sáng rực và ấm áp tựa như sắc xuân về.
Hơn tiếng đồng hồ quăng quật ngoài phòng khách, Vân Nhiêu chống nạnh đứng lên, ôm đồ lên phòng ngủ.
Cô chẳng khác nào một nàng ong chăm chăm bay đông bay tây, hệt như bị nghiện dọn nhà, không sao rảnh được.
Tây Kỷ đi theo cô vào phòng ngủ, ngồi nép vào mép dưới của tủ cạnh tường rồi chà mặt vào cái góc hộp màu đen.
Hình như nó rất thích chơi với cái hộp màu đen này.
Vân Nhiêu đứng cạnh Tây Kỷ, mở tủ ra, nhét hai chiếc hộp đựng trang sức vào, giấu cho thật kĩ.
Sống chung được nửa tháng nhưng mãi mà cô không tìm được cơ hội để tặng nhẫn cho Cận Trạch.
Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh mình cầm nhẫn đưa cho anh thì tim cứ đập thình thịch.
Như thể mình đang giục cưới vậy.
Cô không có ý đó đâu nhé, chỉ là mòn quà của người yêu với nhau thôi.
Nghĩ vậy, Vân Nhiêu đẩy cái hộp vào sâu trong ngăn tủ hơn nữa.
Tây Kỷ không chạm được vào cái hộp nên sốt ruột chạy tán loạn bên chân cô.
Cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, cầm giẻ lau sạch ra lau nhà.
Tui nữ công gia chánh quá mà, ai lấy được tui là phúc ba đời đó.
Cô vừa đỏ mặt vừa “câng câng” khen mình.
Đi ra bàn tròn gần cửa sổ, con gấu bông con con Cận Trạch tặng cô vào Trung thu năm ngoái đang ngồi trên bàn, tựa lưng vào bình hoa tươi mơn mởn, ngẩng lên đón nắng mặt trời, khoan khoái vô cùng. Chỉ trừ cái bộ đồ màu hồng bó sát nó ra, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cái bộ quần áo đấy siết bụng nó.
Vân Nhiêu lia mắt qua, nhìn thấy trên bàn vẫn đang để một tách cà phê còn thừa.
Chắc sáng nay Cận Trạch uống cà phê rồi.
Cô đang định dọn cốc đi thì bỗng nghe thấy tiếng chuông.
Cửa sổ trong phòng ngủ nhìn được ra quang cảnh bên ngoài cổng. Cô đặt cốc xuống, đi ra cửa sổ nhìn xuống.
Chị Nguyên Nguyên đến nhà.
Cô vội thả giẻ lau xuống, rút giấy lau sạch tay rồi chạy vụt xuống tầng đón chị.
Giản Nguyên Nguyên thấy cô thì mỉm cười thân thiện:
– Hôm nay không đi làm à?
– Em mới đi công tác về.
Vân Nhiêu đứng ngoài cửa, tự dưng căng thẳng hẳn: “Anh… Cận Trạch đi quay quảng cáo rồi ạ.”
– Chị biết.
Giản Nguyên Nguyên quen đường quen nẻo đi vào nhà: “Chị đến mượn mấy bộ vest của nó, cho người mẫu nam mặc ý mà, chị nói với nó rồi.”
Vân Nhiêu gật đầu, niềm nở đi cạnh chị:
– Phòng quần áo của anh ấy ở trên tầng, em dẫn chị lên.
– Không cần đâu, chị biết ở đâu mà.
Vừa nói xong thì Giản Nguyên Nguyên chợt dừng bước, ngoảnh lại nhìn Vân Nhiêu, khóe mắt cong cong: “Em cứ làm việc của em đi.”
Chị mang một nét đẹp lạnh lùng, dáng lại cao nên khi chị cúi xuống thì vẻ đẹp ấy rất có tính công kích.
Thật ra Giản Nguyên Nguyên với Cận Trạch không giống nhau lắm, nhưng giờ Vân Nhiêu nhìn chị thôi thì sẽ nhớ đến anh vì đôi mắt cả hai đều có màu hổ phách hiếm vô cùng, tựa như dải ngân hà rực rỡ vậy.
Giản Nguyên Nguyên nhìn lướt qua Vân Nhiêu, thấy cô nhóc nhìn mình thôi mà cũng đỏ mặt được, trong khi cả hai cùng là nữ với nhau.
Đáng yêu quá, thảo nào Cận Trạch mới bị con bé hớp hồn.
Chị cũng không đứng lại lâu, đến cầu thang thì cả hai đã tách ra rồi.
Vân Nhiêu buộc phải ngẫm lại xem mình có bị nhiệt tình thái quá không.
Cảm giác chị Nguyên Nguyên lạnh lùng hơn Cận Trạch nhiều, cô không cần xí xớn ra bắt chuyện làm gì đâu.
Thâm tâm bảo vậy rồi, Vân Nhiêu đi vào bếp, lựa ít hoa quả rồi mang đi rửa, bổ ra rồi đặt lên bàn trà ở ngoài phòng khách, lẳng lặng ngồi đợi.
Khoảng 10 phút sau, Giản Nguyên Nguyên ôm mấy bộ vest với những kiểu dáng khác nhau xuống tầng.
Chị không định ở đây lâu nhưng thấy Vân Nhiêu đang ngồi ngơ ngác đợi chị, không những thế còn bổ quả đãi mình nên chị đã chuyển hướng, đi ra phòng khách.
Chị ném quần áo lên lưng ghế, đôi chân dài vắt lên nhau, cúi người cầm dĩa con xiên vào miếng táo rồi đưa lên miệng.
Đã ngồi xuống rồi mà không nói chuyện gì thì kì quá.
Giản Nguyên Nguyên không quen đóng vai phụ huynh, chị ngượng ngùng hỏi:
– Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?
Vân Nhiêu ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học đang nghe cô giảng: “Bọn em yêu nhau từ đầu tháng chín, đến giờ cũng tròn bốn tháng.”
– Mới bốn tháng á?
Giản Nguyên Nguyên ngạc nhiên quá đỗi.
Vân Nhiêu: “Mặc dù bọn em mới yêu nhau được một thời gian nhưng em… thích anh Cận Trạch rất nhiều năm rồi ạ.”
Giản Nguyên Nguyên ăn thêm miếng quả, chị liếm liếm khóe môi, nhướng mày:
– Thế à, chị tưởng nó mới là người thích em từ lâu lẩu lầu lâu chứ.
Vân Nhiêu tròn mắt, chẳng hiểu gì hết.
Chị ngồi thẳng người, lọn tóc buông xuống cổ:
– Em không biết à?
Cô mù mờ trợn tròn mắt: “Em biết gì ạ?”
Ấn đường Giản Nguyên Nguyên hơi cau lại, nhưng rồi đã giãn ra ngay.
– Không có gì đâu.
Chị nhai từ tốn, tâm trí du đãng ở nơi đâu, chị bỗng cụp mắt xuống:
– Chị phải đi rồi, đồng nghiệp ở studio đang đợi chị.
Vân Nhiêu nói chuyện lơ tơ mơ với chị nhưng vẫn lịch sự tiễn chị về.
Giản Nguyên Nguyên ôm đống quần áo, hừng hực đi ra ngoài cửa.
Hôm nay chị đi bốt cao đến đầu gối nên phải xỏ bằng cả hai tay.
Chị đứng ngoài cửa, nhìn ống giày của mình mà ngập ngà ngập ngừng.
Vân Nhiêu đứng sau lưng chị, cô duỗi tay ra: “Để em cầm đồ cho.”
Chẳng biết chị nghĩ gì mà bỗng dưng quay vào phòng khách, ném đống quần áo lên sofa:
– Chị tự dưng nhớ ra vẫn còn một bộ nữa.
Vâng.
Vân Nhiêu hậm hức rụt tay về. Cô ngồi ra chỗ cũ, ngơ ngác nghĩ, chị Nguyên Nguyên khá độc lập, không thích người khác giúp mình chứ không phải là không muốn gặp cô.
Bây giờ đây, hình như Giản Nguyên Nguyên ở trên tầng hơi lâu thì phải.
Đến khi xuống tầng thì chị đã ôm theo một chiếc áo bành tô nam dày xụ màu xám tro.
Chị đứng giữa bàn trà và sofa, khom người ôm đống quần áo mình vừa vứt xuống.
Vân Nhiêu không kìm được, lại đứng lên giúp chị.
Sực nghe thấy tiếng “bộp” vang lên, không biết ví đen rơi ra từ bộ nào, nảy lên thành sofa rồi rơi xuống đất.
Giản Nguyên Nguyên rất vất vả để ôm được hết chỗ quần áo. Chị nói với Vân Nhiêu:
– Nhặt giúp chị với, hình như là ví của Cận Trạch đấy.
Cô cúi xuống nhặt, tò mò nói: “Hồi trước không thấy anh ấy dùng ví này.”
Giản Nguyên Nguyên: “Mẫu từ mấy năm trước rồi. Giờ nước mình còn ai dùng ví da nữa, có khi nó ra nước ngoài mới xài đấy.”
Vân Nhiêu gật đầu.
Ví không khóa chặt nên đã mở ra rồi, cô tiện tay ấn khóa lại. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một thứ rực rỡ, nhỏ bằng thẻ ngân hàng được kẹp ở chỗ dễ thấy nhất bên ngoài ví.
Hình như là ảnh thì phải.
Được nhìn không ta?
Vân Nhiêu do dự mãi.
Cuối cùng, cô không đọ được với sự tò mò của mình, ngón tay nhợt nhạt nắm lấy góc ví, từ từ mở ra.
Rõ ràng tấm ảnh đã bị người ta cắt đi rồi, trong hình chỉ còn lại hai người.
Ảnh đã bạc màu, hiện hữu những vết tích của thời gian.
– Đây… Gì thế này?
Vân Nhiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh tròn xoe, người cô run run như thể bị giật điện.
Dường như, cơn cuồng phong tác oai tác quái trong ngày đại hội thể thao cấp ba của chín năm trước đã ào đến bên cô.
Bức ảnh được cắt thành hình vuông, nhét vừa vào ngăn đầu tiên của chiếc ví.
Trên tấm hình đã ố vàng, chàng trai 17 tuổi mặc đồng phục hè trắng tinh, vóc người cao ráo, gương mặt đẹp trai đón ánh mặt trời. Tay anh cầm chiếc huy chương vàng lấp lánh, nở nụ cười giòn tan với ống kính.
Ở chéo phía sau anh có một người con gái với khuôn mặt non nớt cũng đang mỉm cười rạng rỡ tựa như anh.
Cô mặc đồng phục của đội lễ tân, sau khi trao giải cho các “vận động viên” thì lẳng lặng đứng sau mọi người. Gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng ánh lên vẻ ngượng ngùng nhưng ánh mắt nhìn chàng trai phía trước thì quá đỗi cháy bỏng.
Đáng lẽ cô phải là tấm background nhưng giờ đây, cô lại xuất hiện trong bức ảnh chỉ có hai người. Những người còn lại đã bị cắt mất rồi, còn mỗi mình cô, đứng lặng trong bóng tối, nhưng lại sánh bước bên anh.
Cô vẫn nhớ cơn gió của ngày hôm ấy, mặt trời của ngày hôm ấy, hai thỏi nam châm của ngày hôm ấy, cái khắc anh thả nam chân vào tay cô nữa, hơi ấm ấy và cả tiếng tim đập thình thịch vào thủa mới biết yêu trong đời của cô.
Vậy nhưng đến tận bây giờ cô cũng không mong mỏi rằng anh sẽ nhớ được khoảnh khắc ấy.
Đôi mắt cô đau xót tựa như bị vắt chanh vào vậy.
Vì Giản Nguyên Nguyên đang ở bên cạnh nên cô gắng bình tĩnh lại, không để nước mắt rớt rơi.
– Đây… Hình như là em mà.
Giọng cô run run.
Giản Nguyên Nguyên cúi xuống nhìn tấm ảnh rồi mỉm cười gật đầu: “Hai đứa đẹp đôi lắm.”
Đặng, chị đọc thời gian ghi trên ảnh: “Ngày 12 tháng 10 năm 2011, thì ra đã nhiều năm vậy rồi.”
Vân Nhiêu: “Chắc… Vì em đứng cạnh anh ấy nên anh ấy vô tình để em lọt vào?”
Chị trợn mắt: “Nhìn ảnh đã thấy em còn giống nhân vật chính hơn cả nó.”
Cô siết tay lại, hít một hơi thật sâu: “Nhưng sao anh ấy…”
– Vì từ lúc đấy thằng bé đã thích em rồi.
Giản Nguyên Nguyên sốt ruột nên đã nói hộ những điều thẳm sâu trong lòng cô ra:
– Giờ là 2021, năm thứ mười rồi, điên quá nhỉ?
Chị nói nhỏ thôi nhưng Vân Nhiêu lại cảm giác sấm rền bên tai.
– Đến giờ anh ấy cũng không nói cho em.
Cô ấn lên cổ mình, cảm giác cổ họng căng ra, khó thở khủng khiếp: “Em không biết thật…”
Giản Nguyên Nguyên đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngờ:
– Nó sợ dọa em đấy.
– Sao chị biết?
Giản Nguyên Nguyên: “Một đứa con trai, từ trẻ đến giờ đã thích em bao nhiêu năm trời. Nghe nói mấy năm nay bọn em ít liên lạc với nhau. Em không thấy nó cố chấp quá, không thấy sợ hả?”
Vân Nhiêu cắn môi, không trả lời.
Cô bị hoảng thật nhưng cô cũng chỉ ngạc nhiên thôi chứ chẳng sợ sệt gì.
Mắt Giản Nguyên Nguyên đanh lại, giọng cũng khinh bỉ hẳn:
– Trong chuyện tình cảm thì nó chả khác gì bố nó cả, vừa cố chấp vừa ngây thơ. Động phải đàn ông thế này thì phiền lắm.
Từ bé chị đã giống mẹ Giản Nghê của mình, tính rất phóng khoáng, quan niệm về tình yêu cũng vô cùng tự do, đôi bên qua lại thoải mái, không muốn trói buộc bản thân mình. Vậy nên chị rất ghét cái kiểu thù hằn của bố mẹ sau khi chia tay, đã thế cũng chả ưa cái thằng ngốc vừa non nớt vừa cố chấp như Cận Trạch.
– Chị Nguyên Nguyên.
– Sao em?
Vân Nhiêu im lặng một lúc rồi bỗng lấy được can đảm, nhìn thẳng vào mắt Giản Nguyên Nguyên.
– Mỗi người có một quan niệm về tình yêu khác nhau. Em thấy… anh Cận Trạch như vậy cũng tốt lắm.
Chị ngẩn người, gương mặt cũng hiền hòa hơn:
– Chị xin lỗi, chị nói lỡ lời.
– Không sao đâu ạ.
Vân Nhiêu nhoẻn môi cười nhưng nụ cười ấy vẫn hiện một nỗi buồn tênh.
Ánh nắng tràn vào cửa kính dần ngả nghiêng, kéo theo chiếc bóng đổ dài về phía trước.
Giản Nguyên Nguyên ôm chặt đống quần áo trong lòng, nói tạm biệt với Vân Nhiêu:
– Chị phải đi rồi.
Cô vẫn tiễn chị ra đến ngoài cửa.
Trước khi chia tay, cô khẽ nói “Cảm ơn” nhưng Giản Nguyên Nguyên vẫn không dừng lại nên không biết chị có nghe được không.
Một mình Vân Nhiêu quay lại phòng khách, nhìn chiếc ví đen trong tay mình.
Cả lồng ngực và ánh mắt cô cũng căng ra, cô dụi mắt, mở ví ra, cẩn thận ngắm nhìn người con gái trong ảnh.
Do tuổi đời và chất lượng của ảnh nên gương mặt trong ảnh cũng mờ đi mất rồi.
Ngay cả dòng thời gian được in màu màu vàng dưới góc phải của bức ảnh cũng đã bị lem màu, đường viền của chữ cũng bị phai đi.
10. 12.
– 111012.
Vân Nhiêu vô thức đọc lên dòng số này.
Tâm trí cô nổ đùng đoàng, sực nghĩ đến điều gì đó nên cô đã lục luôn inbox của mình với Cận Trạch, tìm thấy tin nhắn anh gửi mật khẩu thẻ ngân hàng cho mình.
110926
Tất cả những mật khẩu khác cũng dùng con số này.
Ngày 26 tháng 9 năm 2011.
Hồi cô nhập học lớp 10 là vào cuối tháng chín.
Chẳng lẽ…
Vân Nhiêu vội mở ứng dụng Lịch ra, lướt liên tục về quá khứ, tâm trí nghĩ về ngày hôm ấy.
Cô vẫn nhớ đấy là tuần cuối cùng trước ngày Quốc khánh mùng 1 tháng 10.
Lúc ấy chủ nhiệm câu lạc bộ bóng đá nhờ cô ra kí túc xá nam để lấy bóng vì đội phải tập. Sau rồi cô ôm bóng đi qua sân bóng rổ xong bị ông anh mình ngáng đường, ấy là lần đầu tiên cô gặp Cận Trạch.
Các đội toàn tập luyện vào thứ hai hàng tuần.
Vân Nhiêu đã mau chóng quay về được năm 2011, tìm thấy ngày thứ hai cuối cùng trước lễ Quốc khánh.
Ngày 26 tháng 9.
Trùng hợp thôi…
Sao lại thế được…
Cô khó thở khôn cùng, cảm giác như có một bàn tay vô tình đang siết lấy cổ cô vậy.
Cô rướn tay phải lên chạm vào cổ rồi xoa xoa bóp bóp.
Nước mắt nhỏ bằng hạt đậu rơi xuống cổ tay tựa như viên pha lê rơi xuống nền đất và rồi vỡ tan ra khắp nơi nơi.
Dường như nước mắt đã làm cổ tay Vân Nhiêu nóng lên.
Cô ôm ghì lấy thân mình.
Tiếng mở cửa bỗng ập vào tai nhưng rồi đã mau chóng khép lại.
Chú Lý đi tỉa cỏ trong vườn đã về rồi.
Vân Nhiêu xoa mặt, sợ phải gặp người khác.
Cô chống tay xuống bàn để đứng lên, lảo đảo chạy ra cầu thang.
Cô mở cửa phòng ngủ rồi ngã vật xuống giường nhưng chưa gì đã ngổm dậy, vì người mình đang bẩn, sợ làm dơ ga giường của anh.
Nước mắt khiến ánh mắt cô mơ hồ, đương lúc hoảng loạn không tìm được đường thì cô vô tình đụng phải cái bàn tròn ngay cạnh cửa kính, tách cà phê trên bàn bị đổ xuống, chút cà phê còn sót lại trào ra, làm bẩn con gấu bông bên cạnh.
Vân Nhiêu chẳng đoái hoài đến cái chân đau của mình mà vội vàng cầm con gấu lên, lấy giấy ra lau sạch vết bẩn dính trên người nó.
Chiếc áo hồng của chú gấu đã bị bẩn mất một mảng, cô đành phải cởi cái áo chật ních ra khỏi người nó để tránh cho cà phê thấm vào trong.
Sau khi cởi đồ của gấu ra thì cô nhìn xuống cái bụng ngập lông của nó mà ngỡ ngàng.
Trên lớp lông màu xám nhạt từng bị chiếc áo con con che phủ có in một dòng chữ tiếng Anh màu đỏ.
Someone at UCLA loves u.
– Gì vậy hả trời…
Vân Nhiêu nghẹn ngào, học phiên dịch bao nhiêu năm mà giờ cảm giác như mình không biết tí tiếng Anh nào.
Tay cô run run mở nhãn của con gấu ra, nhìn năm sản xuất ra nó.
Năm 2012.
Năm ấy cô học lớp 11, Cận Trạch học năm nhất Đại học.
Mua quà từ thủa nào nhưng đến Trung thu năm ngoái thì anh mới tặng cho cô một cách trang trọng.
Đã thế còn mặc cho con gấu cái áo chật ơi là chật, cố tình giấu đi hàng chữ in trên bụng nó.
Vân Nhiêu nắm chặt con gấu, người cô mất sức ngồi sụp xuống đất.
Lần đầu tỏ tình, anh chỉ nói rằng: “Anh quen một cô gái, anh thích cô ấy lắm.”
Sau ấy, anh bất chấp thiên tai để đến gặp cô, cả hai bắt đầu yêu nhau ở nơi xảy ra trận động đất.
Ngày đầu tiên ở bên nhau, anh đã nói với cô qua điện thoại rằng, anh muốn kết hôn với cô.
…
Và còn rất nhiều rất nhiều điều nữa, cô cứ ngỡ ấy chỉ là một lời thề bâng quơ, một ánh mắt bịn rịn quá đỗi, một tình yêu nồng cháy vô căn cứ.
Mà anh thì chẳng phô bày gì hết.
Thì ra, tất thảy đã kí gửi những dấu vết ở lại.
Tâm can đau tới nỗi cảm giác như có hàng ngàn bàn tay đang giằng xé.
Vân Nhiêu chẳng kìm nén được nữa, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, và mình ngồi ôm gối khóc òa.