Chương 51
Anh chạm răng vào cổ cô, nói là cắn vậy thôi chứ chẳng đau chút nào bởi vì anh có dùng sức đâu.
Cảm giác đôi môi áp lên da nồng đượm hơn răng nhiều.
Nóng bỏng, mềm mại vàhơi ướt át.
Anh “thưởng thức” bằng xúc cảm chứ không phải vị giác.
Âu yếm một lúc thì Cận Trạch ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt vừa ươn ướt vừa ngượng ngùng của cô.
Mắt anh cong cong, khẽ nói: “Thử rồi, tắm sạch lắm.”
Vân Nhiêu lại run lên.
Cô thà để nụ hôn “đo nhiệt độ” cơ thể ban nãy không bao giờ kết thúc, ngọn lửa ùn ùn kéo đến thiêu đốt cô, khiến cô chẳng nghĩ được lối ra chứ không phải bị con công biến thái xâm chiếm từng bước một như thế này.
Anh kiên nhẫn vô cùng.
Mới đầu thì dịu dàng thì thầm hỏi bên tai cô như thể đang chờ được cô cho phép.
Nhưng kiên nhẫn thật sự không hợp để sử dụng vào lúc này.
…
Nếu còn sức thì cô chắc chắn sẽ đánh anh. Thế nhưng cô đã kiệt sức mất rồi, vậy nên chỉ đành cầu xin anh mà thôi.
Hậu quả của việc cầu xin chính là anh sẽ phô diễn đôi cánh chim công xinh đẹp của mình rồi ra vẻ ngạc nhiên rồi hỏi cô:
– Sao em lại thích anh đến thế?
– Vì thích anh quá nên mới thành ra… như này à?
…
Cặp nhiệt độ nằm im trên tủ đầu giường.
Nếu có người cầm nó rồi đo thử nhiệt độ của cô thì sẽ thấy người cô đã nóng đến mức gọi xe cấp cứu được rồi.
Vân Nhiêu hé mắt, làn sương mỏng tang đã đong đầy trong ánh mắt.
Nhìn qua lớp sương mù ấy, gương mặt Cận Trạch mờ ảo đến lạ, những đường nét góc cạnh như được áo một vầng sáng dịu dàng làm sao.
Chỉ có ánh mắt của anh vẫn rực sáng như ngọn lửa bập bùng, đuôi mắt sắc hẳn lên, đồng tử thì u tối dần đi, cứ đăm đăm nhìn cô như vậy.
Anh nắm chặt cổ tay Vân Nhiêu làm cô hơi đau.
Cô cắn môi dưới, không nhịn được phải hỏi anh: “… Anh mua bao giờ đấy?”
Cận Trạch: “Lâu lắm rồi.”
Vân Nhiêu không hài lòng với đáp án này.
Bọn họ mới yêu nhau bao lâu chứ?
Hay là mua cho người khác?
Cô hành động ngay để thể hiện sự bất mãn của mình, thành công khiến cho Cận Trạch phải hít hà.
– Ngày đầu tiên tỏ tình với em.
Anh cắn tai cô: “Do đợt trước em nói muốn pha màu đen tối với anh.”
Sau khi nghe xong, Vân Nhiêu hoảng đến nỗi phải bịt miệng anh lại.
Sớm như thế mà đã…
Cô sực nhớ đến cái đêm sấm chớp rền vang mưa sa gió giật ấy, đó là lần đầu tiên anh lừa cô rằng anh bị sốt nên đã bảo Lạc Ngôn đến đón cô.
Sau đó cô bị bế vào căn phòng này, lúc ấy cô mù mờ lắm rồi, nằm trên giường mà chẳng hay biết gì cả.
Anh chỉ ôm hờ lấy eo cô rồi buông ra ngay.
Mấy tháng trôi qua, anh lại lừa cô bằng cách y hệt.
Đồ mua từ mấy tháng trước mà giờ mới có dịp dùng.
Anh cầm lấy tay cô rồi khẽ đưa lên khóe môi hôn một cái.
Sau ấy, anh lại lấy một chiếc gối vừa mềm vừa dày kê trên đầu cô.
Đầu giường làm bằng gỗ nên rất cứng, anh phải bảo vệ đầu cô.
– Lúc đầu anh vẫn ngây thơ lắm.
Anh cúi đầu hôn mắt, mũi và môi cô rồi lại dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Nhưng không thể ngây thơ mãi được.”
…
Vân Nhiêu khóc không ra nước mắt.
Anh đã ngủ cả ngày rồi nhưng cô có được như anh đâu.
Vì để tiện đường chuyển nhà để chăm sóc anh nên đêm qua cô đã phải sắp xếp hành lý đến tận ba giờ sáng, mới ngủ được có bốn tiếng đồng hồ.
Cả ngày hôm nay cũng bận đủ việc, chẳng được chợp mắt chút nào.
…
Sau đó, cô đã được bế đi tắm, lau người rồi lại được bế về giường nhưng suốt lúc ấy cô đã ngủ gục trên vai Cận Trạch, vì mệt quá nên tiếng thở của cô hệt tiếng mèo con ngáy khò khò.
Cưng quá đi mất.
Suýt nữa thì Cận Trạch đã mất kiểm soát ngay trong phòng tắm.
Vì ngủ ngày nhiều quá, xong bây giờ lại phấn khích tột cùng nên sau khi về giường, Cận Trạch bị mất ngủ.
Anh ôm cô, khắc họa gương mặt cô khi ngủ, cả cơ thể và linh hồn như được quay về năm 17 tuổi.
Từ lúc ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp trung học, anh rất hay bị mất ngủ. Sau ấy, mẹ qua đời vì bệnh đã khiến chứng mất ngủ của anh càng trở nên nghiêm trọng.
Mãi đến hôm nay, chưa có lần mất ngủ nào lại khiến anh hạnh phúc như bây giờ.
Rất lâu sau ấy, Vân Nhiêu khó chịu nên đã dịch người, tấp vào lòng anh, miệng còn lẩm bẩm gọi anh:
– Đàn anh…
Cận Trạch nhắm mắt hôn cô, xúc cảm dần bình tĩnh trở lại.
Anh kéo cô vào lòng như thể cuối cùng mình cũng có được báu vật mà mình đã kiếm tiền suốt bao năm.
Anh thở đều đều, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
–
Một đêm không gặp cơn mơ nào hết.
Vân Nhiêu cảm giác mình đã ngủ một giấc dài như cả thế kỷ.
Mí mắt cô trĩu nặng mãi không mở được, cô vô thức chạm tay vào người nằm bên cạnh.
Chạm được rồi.
Cô thử mở mắt ra nhìn anh, vừa mới he hé mà cô đã trông thấy những đường nét của gương mặt đẹp trai ấy bỗng đến gần mình, thoáng cái đã lấp môi cô rồi.
Vân Nhiêu vô thức “Ưm” lên.
Người cô rã rời như thể bị tàu hỏa cán vào vậy, nâng tay lên thôi mà cũng mất sức.
Đoạn phim đêm qua đã ập vào tâm trí cô.
Tại sao lại phải hôn nhau khi vừa mới dậy vào buổi sáng chứ!
Cô đẩy anh ra bằng tất cả sức lực mình có, tuy giọng hơi khàn nhưng vẫn vô cùng êm ái, đan xen cả nét quyến rũ bên trong:
– Anh, em vẫn chưa đánh răng đâu!
– Không sao, anh không ngại đâu.
– Nhưng mà em để ý…
Cô cúi đầu nhìn xuống người mình rồi lại vội vàng kéo chăn lên che kín mít..
Cận Trạch chống một tay lên đầu, anh nằm nghiêng, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đượm nét cười.
Anh vẫn đang mặc đồ ngủ, vạt áo mềm mại, hành động của anh làm cổ áo bị chùng xuống, khoe ra da thịt trắng nõn, đã thế còn xuất hiện một dấu vết thật khả nghi làm sao.
Vân Nhiêu vội nhìn sang chỗ khác.
Vừa nãy hôn nhau, rõ ràng cô ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trong miệng anh.
Anh đã đánh răng rửa mặt sạch sẽ nhưng lại không chịu dậy mà còn nằm trên giường để trêu cô nữa chứ.
Cô ước gì mình được vùi mặt vào cái chăn này.
Cô buồn bực hỏi: “Mấy giờ rồi?”
– Không biết.
Cận Trạch quấn tay vào một lọn tóc dài của cô rồi nghịch nghịch: “Chắc gần trưa rồi nhỉ?”
– Muộn vậy rồi sao
Cô nhìn quanh phòng, rèm cửa kéo kín mít, chẳng thấy tia sáng nào, đúng là không thể nhận ra ngày hay đêm được.
– Muộn đâu?
Ở trong chăn, cánh tay Cận Trạch ôm lấy eo cô, đầu ngón tay khẽ siết lại, anh cúi đầu hôn lên môi cô thêm lần nữa, mút mát vì đã biết vị rồi.
Vân Nhiêu mất hết ý chí bị anh hôn tới nỗi tan chảy, khẳng định rằng mình không thể cản được con chó hoang đã thoát dây cương này.
Cô thấy hơi tủi.
Cô vẫn chưa đánh răng, vẫn chưa ăn sáng, thậm chí đầu óc còn đang mơ hồ, thế mà lại bị…
Xa xa đâu đây bỗng vang lên một khúc nhạc vừa du dương lại vừa quen thuộc.
Vân Nhiêu nói như vừa có tin vui: “Đàn anh… Chuông cửa reo!”
– Ừ.
Anh vẫn không ngẩng đầu.
…
Ừ thôi rồi không làm gì nữa?
– Đàn anh, anh có muốn đi xuống…
– Không cần, giờ này thì chắc là shipper giao hàng.
– …
Vân Nhiêu khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng cô giãy giụa mấy cái, cứ tưởng rằng sáng nay sẽ phải mắc kẹt ở đây, may sao, phải chăng ông trời cũng không nỡ nhìn cô bị hành hạ thê thảm thế này nên đã phái thiên sứ đến cứu cô.
Trong phòng ngủ lại vang lên tiếng gõ cửa đều đều.
Cận Trạch dừng lại lại, người anh không ổn chút nào hết.
– Cậu chủ, cô Lê Lê tới.
Chú Lý thông báo ngoài cửa, giọng nói nhỏ nhẹ.
– Lê Lê đến!
Vân Nhiêu phấn khích trở mình: “Anh, nếu anh muốn ngủ bù thì cứ nằm ngủ một lát đi, em phải đi trước.”
Cận Trạch: …
Trông anh muốn ngủ bù lắm hả?
Anh thở dài rồi từ từ chống người ngồi dậy.
Căn phòng vẫn tối mờ như thế, có lẽ Vân Nhiêu ngại bật đèn nên cô phải mò mẫm trong bóng tối.
Hóa ra người cô khỏe hơn anh tưởng tượng nhiều.
Ánh mắt của Cận Trạch đã quen với bóng tối nên anh thấy rõ được thân hình mảnh khảnh của cô.
Lúc bước xuống đất thì có hơi lảo đảo chứ sau thì cô nhanh nhẹn lắm.
Vân Nhiêu vội vàng sửa sang lại bản thân rồi bước ra khỏi phòng ngủ mà chẳng thèm quay đầu lại.
Từng thớ thịt trên người cô nó tàn tạ sắp chết luôn rồi.
Từ cửa phòng ngủ chính rẽ phải thì sẽ thấy một chiếc cầu thang xoắn ốc, nhưng cô lại thấy giờ mình không xuống cầu thang được nên đành phải vòng đường xa, đi thang máy để xuống tầng một.
Phòng khách sáng rực, Lê Lê ngồi trên sofa, cúi gằm xuống, thân mật vuốt lông cho Tây Kỷ.
Trên bàn trà đặt hai hộp đồ ngọt vô cùng xinh xắn, chắc do con bé mang đến.
Lê Lê ngẩng lên thấy Vân Nhiêu thì cười rạng rỡ vô cùng:
– Mày có biết hôm nay tao dậy lúc mấy giờ không?
Vân Nhiêu kéo áo len trên người mình, sau khi chắc chắn rằng chiếc áo đã che kín những dấu vết trên người thì cô mới đi ra ngồi xuống cạnh bạn mình:
– Dậy lúc mấy giờ?
– Tám giờ! Tao dậy lúc tám giờ!
Nụ cười của Lê Lê dần trở nên hư hỏng, sau thì hóa thành biến thái luôn:
– Vừa mới dậy là tao đã muốn đến gặp mày rồi, nhưng tao đã kiềm chế lại đấy, bởi vì lí trí của tao đã mách bảo rằng tối qua mày nói với tao sau này mày sẽ trở thành hàng xóm của tao xong thì dù có nhắn tin hay gọi điện thoại nào thì mày cũng chả trả lời, điều này chứng tỏ cái gì?
Vân Nhiêu thốt lên: “Chứng tỏ tao đã đi ngủ!”
Trong thoáng chốc, cô sực nhớ đến đoạn phim vào tối qua hơn.
Vì là người nắm chuôi nên anh cứ bám riết lấy cô để bày trò nói những lời vô liêm sỉ.
Chẳng hạn như…
Khen cô đúng là một vòi nước nhỏ.
Khen mình khỏe như tên lửa, thời gian làm cũng dài như một hành tinh xoay quanh mặt trời.
…
Vân Nhiêu ngồi cạnh bạn thân mà người như thể bị thiêu đốt, ngọn lửa vô hình bén vào mặt cô khiến cô không kìm được phải giơ tay lên quạt cho mình.
Thế mà Lê Lê cứ sát vào tai cô, châm thêm ngọn đuốc nữa:
– Tớ đoán bọn mày vần nhau trên giường, chưa đến trưa thì chắc không dậy được đâu…
– Aaa!
Vân Nhiêu hét ầm lên, áp bàn tay nóng rực lên má bạn thân: “Mày be bé cái mồm đi được không!”
Lê Lê cũng ôm mặt cô: “Rốt cuộc là ai mới là đứa to tiếng đây?!”
– Hai em đang nói chuyện gì đấy?
Trước phòng khách bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, nghe có vẻ đăm chiêu: “Sao lại hét to thế?”
Vân Nhiêu rụt tay về ngay, không dám nhìn về phía anh.
Lê Lê thì thoải mái hơn cô nhiều, đon đả chào hỏi Cận Trạch:
– Chào buổi sáng đàn anh, à không, chào buổi trưa chứ!
Tay trái Cận Trạch cầm một cái đĩa bằng sứ trắng, tay phải cầm ly sữa bò đã được đun nóng, anh lững thững đi ra cạnh bàn rồi đặt bữa sáng xuống trước mặt Vân Nhiêu.
Làm xong thì anh mới ngước lên nhìn Lê Lê: “Chào buổi trưa đàn em.”
Lê Lê gãi gãi tai mình một cách khó hiểu.
Mặc dù giọng anh rất êm ái, và cũng rất ôn hòa nhưng cô cứ thấy lời ấy không thân thiện chút nào.
Cô đã phải chịu đựng đến giờ này rồi, không đến nỗi phá đám chuyện hạnh phúc của người ta đâu nhỉ!
Bên kia, Cận Trạch đã nhàn nhã ngồi xuống sofa một người ở bên cạnh.
Anh mặc áo len trắng giản đơn phối với một chiếc quần dài màu đen trông vừa thoải mái lại vừa bắt mắt.
Vì màu mắt hơi nhạt nên dù đường nét khuôn mặt anh vô cùng hoàn hảo thì trông anh vẫn rất lạnh lùng xa cách như thể không dính khói lửa nhân gian.
Dù vậy, gương mặt anh tự cao tự đại là thế nhưng hành động của anh lại rặt vẻ biến thái nghiện vợ, ánh mắt càn rỡ nhìn chằm chằm Vân Nhiêu không rời đi khắc nào.
Ánh mắt Lê Lê đã ghi lại hết thảy.
Thâm tâm cô nàng còn phải lau mồ hôi giùm cho bạn mình.
Nhiêu Nhiêu của bọn cô vừa mong manh vừa đáng yêu như thế, sao có thể chịu được những đòn tấn công mãnh liệt đến vậy!
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào lạnh lẽo. Hai tay Cận Trạch xoa thái dương, anh khẽ hỏi:
– Hai đứa vẫn chưa trả lời anh, lúc nãy đang nói chuyện gì thế?
Vân Nhiêu giật mình thảng thốt: “Em quên…”
Lê Lê nhéo tay cô: “Hình như nãy bọn em đang nói về… Nội thất, đúng rồi, đàn anh, nội thất trong nhà anh trông lạnh lẽo quá, khác với phong cách mà công chúa của bọn em thích.”
Cận Trạch nhướng mày: “Vậy à, thế phải làm sao thì mới bớt lạnh?”
…
Đủ rồi.
Trong lòng Vân Nhiêu đang thét ầm lên: Xin anh lạnh lùng tí đi!
Sau đấy, đầu cô ù ù, chẳng nghe được Cận Trạch với Lê Lê đang nói cái gì mà chỉ thấy anh tự dưng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi rồi đi đâu đó một lúc, đến khi quay lại thì trong tay anh đã có thêm một chiếc thẻ tín dụng màu đen.
Cô ngẩng lên, ngơ ngạc nhìn anh thả chiếc thẻ vào trong tay mình, sau đó thấp giọng nói:
– Muốn mua thêm gì thì mua, mật khẩu là sinh nhật em.”
– À.
Vân Nhiêu nắm tay lại: “Cảm ơn anh.”
– Cảm ơn cái đầu á.
Lê Lê ngồi cạnh huých cô: “Hôm trước lúc bọn mình đi shopping, tao nhớ mày sung sức lắm cơ mà, sao nay lại hiền thục thế?”
Vân Nhiêu nắm chặt chiếc thẻ của Cận Trạch, mặt đỏ lên: “Tao có thế đâu?”
Cận Trạch cũng thấy được giờ cô đang gượng.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do đêm qua anh ác quá.
Mặt cô mỏng thế cơ mà, giờ anh không nên ở lại đây nữa, không thì sẽ làm phiền cô nói chuyện với bạn thân.
– Anh đi tập thể dục, bọn em cứ nói chuyện đi.
Cận Trạch nói xong thì đứng dậy, bình thản đi vào phòng.
Vân Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, Lê Lê cũng vậy.
Không biết anh có nhận ra ánh mắt của mình hệt như chó hoang nhìn thấy xương khi bị bỏ đói mười năm hay không, Vân Nhiêu bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô có thể thả lỏng mới là lạ đấy.
Lê Lê sực nhớ đến vấn đề mà cô và tiên Ôn đã thảo luận trong buổi hẹn gần đây.
Đại tiên tâm linh lắm, dù cô ấy có nói bừa cái gì thì Lê Lê cũng sẽ ghi tạc trong lòng.
Đại tiên bảo, con bé cứ thấy chuyện của anh Cận Trạch với Vân Nhiêu giống kiểu đã có tính toán từ trước chứ không phải bất ngờ xảy ra.
– Những lời anh ấy nói, ánh mắt và cả hành động cũng quá trớn.
Ôn Dữu phân tích: “Mặc dù anh ấy là ảnh đế, diễn giỏi nhưng từ trước Vân Nhiêu đã thích người ta lắm rồi, tao thấy ảnh không cần phải theo đuổi mãnh liệt đến như vậy.”
Lúc ấy Lê Lê nói: “Chắc do công chúa nhà mình làm người ta thích quá đấy.”
Ôn Dữu: “Chắc vậy.”
Mãi đến hôm nay, khi ở nhà Cận Trạch, Lê Lê đã được nhìn thấy cảnh yêu đương nồng nhiệt của hai người.
Cô biết Vân Nhiêu đã đơn phương Cận Trạch rất nhiều năm.
Thế nhưng vào khắc này đây, sâu thẳm trong cõi lòng cô lại có cảm giác Cận Trạch yêu Vân Nhiêu hơn tình cảm Vân Nhiêu dành cho anh rất nhiều.
Cả hai đều yêu nhau nhưng thật ra, rất dễ thấy được ai yêu nhiều hơn ai.
Lúc nãy khi Cận Trạch nói mật khẩu của thẻ tín dụng thì anh cũng không tránh Lê Lê.
Cô nàng ngẫm nghĩ một lát rồi huých vào khuỷu tay Vân Nhiêu, nói như đang giỡn:
– Công chúa, tao nghĩ mật khẩu tất cả thẻ của anh Cận Trạch là sinh nhật mày hết đấy.
Vân Nhiêu quay lại nhìn cô: “Sao lại thế được.”
– Cậu cứ đi hỏi ảnh thì biết thôi.
Lê Lê xúi giục: “Bọn mình cá cược đi, nếu thua thì tao sẽ mời mày với đại tiên đi ăn nhà hàng được danh hiệu ba ngọc trai đen luôn nhá! Nếu mày thua thì mày mời, trả bằng thẻ của Cận Trạch nha.”
Vân Nhiêu cười nói: “Nếu tao hỏi anh ấy rồi thì mày cũng biết luôn mật khẩu tất cả các thẻ của anh Cận Trạch rồi còn gì?”
– Tao mà còn không có tí tiền của bọn mày à?
Lê Lê ngừng lại: “Mày xem, chính mày cũng tin lời tao nói rồi kìa.”
Bấy giờ Vân Nhiêu mới nhận ra: “Tao lỡ lời thôi.”
Vân Nhiêu không quan trọng thắng thua gì hết, tất nhiên cô cũng sẽ không hiểu nhầm Lê Lê muốn dò mật khẩu của Cận Trạch.
Vậy nhưng, dưới sự xúi bậy của Lê Lê thì cô tò mò rồi đấy.
Có khả năng tất cả mật khẩu đều là sinh nhật cô không?
Hay là, chỉ vì tấm thẻ này được dành riêng cho cô nên mới để mật khẩu là sinh nhật cô?
Cuối cùng Vân Nhiêu vẫn không kiềm chế được, lấy điện thoại ra, cúi đầu nghĩ xem nên viết như thế nào.
Cô lựa lời mà nói sao cho thật uyển chuyển: Anh, chắc thẻ của anh không dùng chung mật khẩu đâu nhỉ?
Tại phòng thể dục cách đó mấy bức tường.
Cận Trạch đang ngồi trên ghế tập tạ, chân dài chạm đất, vẫn chưa bắt đầu vận động.
Hai tay anh cầm điện thoại, hơi nghiêng người về phía trước, chỉ gõ đúng một chữ: Ừ.
Vân Nhiêu không ngờ anh lại trả lời nhanh như vậy.
Nhìn thấy chữ “Ừ” đó, cô chỉ nhún vai, không hụt hẫng cho lắm.
– Anh ấy bảo vẫn còn nhiều pass khác nữa.
Vân Nhiêu nói với Lê Lê: “Sao chỉ dùng mỗi sinh nhật của tao được chứ, bọn tao mới yêu nhau thôi, mà giờ chỉ dùng đúng một pass thì cũng nguy hiểm lắm.”
Lê Lê gật đầu: “Thôi được rồi.”
Cả hai vươn vai rồi tựa vào gối dựa mềm mại, bắt đầu xem tivi.
Lát sau, điện thoại trong tay Vân Nhiêu bỗng rung rung.
Cô cầm điện thoại lên nhìn lướt qua màn hình.
Cận Trạch: 110926
Cận Trạch: Các thẻ khác thì dùng mật khẩu này.
Cô sững sờ.
Thoạt nhìn thì đây chỉ là mật khẩu được chọn bừa mà thôi.
Anh định chia hết tài sản cho mình à?
Vân Nhiêu mỉm cười, trả lời anh: À [đáng yêu][đáng yêu]
Trong phòng thể dục.
Cận Trạch úp ngược điện thoại lên đùi, chống một tay lên trán, ngồi bất động trên ghế tập tạ.
Cô trả lời rồi
Anh căng thẳng cầm máy lên, xương cằm bạnh ra.
Cô nhắn “À”.
Chờ thêm lúc nữa thì cũng không thấy cô nhắn thêm gì khác.
Anh để máy sang một bên, hai tay kéo tay cầm trên đầu xuống.
Cùng lúc ấy, anh khẽ buông tiếng thở dài.
Không biết là nhẹ nhõm hay là tiếc nuối nữa.
*
Cảm giác đôi môi áp lên da nồng đượm hơn răng nhiều.
Nóng bỏng, mềm mại vàhơi ướt át.
Anh “thưởng thức” bằng xúc cảm chứ không phải vị giác.
Âu yếm một lúc thì Cận Trạch ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt vừa ươn ướt vừa ngượng ngùng của cô.
Mắt anh cong cong, khẽ nói: “Thử rồi, tắm sạch lắm.”
Vân Nhiêu lại run lên.
Cô thà để nụ hôn “đo nhiệt độ” cơ thể ban nãy không bao giờ kết thúc, ngọn lửa ùn ùn kéo đến thiêu đốt cô, khiến cô chẳng nghĩ được lối ra chứ không phải bị con công biến thái xâm chiếm từng bước một như thế này.
Anh kiên nhẫn vô cùng.
Mới đầu thì dịu dàng thì thầm hỏi bên tai cô như thể đang chờ được cô cho phép.
Nhưng kiên nhẫn thật sự không hợp để sử dụng vào lúc này.
…
Nếu còn sức thì cô chắc chắn sẽ đánh anh. Thế nhưng cô đã kiệt sức mất rồi, vậy nên chỉ đành cầu xin anh mà thôi.
Hậu quả của việc cầu xin chính là anh sẽ phô diễn đôi cánh chim công xinh đẹp của mình rồi ra vẻ ngạc nhiên rồi hỏi cô:
– Sao em lại thích anh đến thế?
– Vì thích anh quá nên mới thành ra… như này à?
…
Cặp nhiệt độ nằm im trên tủ đầu giường.
Nếu có người cầm nó rồi đo thử nhiệt độ của cô thì sẽ thấy người cô đã nóng đến mức gọi xe cấp cứu được rồi.
Vân Nhiêu hé mắt, làn sương mỏng tang đã đong đầy trong ánh mắt.
Nhìn qua lớp sương mù ấy, gương mặt Cận Trạch mờ ảo đến lạ, những đường nét góc cạnh như được áo một vầng sáng dịu dàng làm sao.
Chỉ có ánh mắt của anh vẫn rực sáng như ngọn lửa bập bùng, đuôi mắt sắc hẳn lên, đồng tử thì u tối dần đi, cứ đăm đăm nhìn cô như vậy.
Anh nắm chặt cổ tay Vân Nhiêu làm cô hơi đau.
Cô cắn môi dưới, không nhịn được phải hỏi anh: “… Anh mua bao giờ đấy?”
Cận Trạch: “Lâu lắm rồi.”
Vân Nhiêu không hài lòng với đáp án này.
Bọn họ mới yêu nhau bao lâu chứ?
Hay là mua cho người khác?
Cô hành động ngay để thể hiện sự bất mãn của mình, thành công khiến cho Cận Trạch phải hít hà.
– Ngày đầu tiên tỏ tình với em.
Anh cắn tai cô: “Do đợt trước em nói muốn pha màu đen tối với anh.”
Sau khi nghe xong, Vân Nhiêu hoảng đến nỗi phải bịt miệng anh lại.
Sớm như thế mà đã…
Cô sực nhớ đến cái đêm sấm chớp rền vang mưa sa gió giật ấy, đó là lần đầu tiên anh lừa cô rằng anh bị sốt nên đã bảo Lạc Ngôn đến đón cô.
Sau đó cô bị bế vào căn phòng này, lúc ấy cô mù mờ lắm rồi, nằm trên giường mà chẳng hay biết gì cả.
Anh chỉ ôm hờ lấy eo cô rồi buông ra ngay.
Mấy tháng trôi qua, anh lại lừa cô bằng cách y hệt.
Đồ mua từ mấy tháng trước mà giờ mới có dịp dùng.
Anh cầm lấy tay cô rồi khẽ đưa lên khóe môi hôn một cái.
Sau ấy, anh lại lấy một chiếc gối vừa mềm vừa dày kê trên đầu cô.
Đầu giường làm bằng gỗ nên rất cứng, anh phải bảo vệ đầu cô.
– Lúc đầu anh vẫn ngây thơ lắm.
Anh cúi đầu hôn mắt, mũi và môi cô rồi lại dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Nhưng không thể ngây thơ mãi được.”
…
Vân Nhiêu khóc không ra nước mắt.
Anh đã ngủ cả ngày rồi nhưng cô có được như anh đâu.
Vì để tiện đường chuyển nhà để chăm sóc anh nên đêm qua cô đã phải sắp xếp hành lý đến tận ba giờ sáng, mới ngủ được có bốn tiếng đồng hồ.
Cả ngày hôm nay cũng bận đủ việc, chẳng được chợp mắt chút nào.
…
Sau đó, cô đã được bế đi tắm, lau người rồi lại được bế về giường nhưng suốt lúc ấy cô đã ngủ gục trên vai Cận Trạch, vì mệt quá nên tiếng thở của cô hệt tiếng mèo con ngáy khò khò.
Cưng quá đi mất.
Suýt nữa thì Cận Trạch đã mất kiểm soát ngay trong phòng tắm.
Vì ngủ ngày nhiều quá, xong bây giờ lại phấn khích tột cùng nên sau khi về giường, Cận Trạch bị mất ngủ.
Anh ôm cô, khắc họa gương mặt cô khi ngủ, cả cơ thể và linh hồn như được quay về năm 17 tuổi.
Từ lúc ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp trung học, anh rất hay bị mất ngủ. Sau ấy, mẹ qua đời vì bệnh đã khiến chứng mất ngủ của anh càng trở nên nghiêm trọng.
Mãi đến hôm nay, chưa có lần mất ngủ nào lại khiến anh hạnh phúc như bây giờ.
Rất lâu sau ấy, Vân Nhiêu khó chịu nên đã dịch người, tấp vào lòng anh, miệng còn lẩm bẩm gọi anh:
– Đàn anh…
Cận Trạch nhắm mắt hôn cô, xúc cảm dần bình tĩnh trở lại.
Anh kéo cô vào lòng như thể cuối cùng mình cũng có được báu vật mà mình đã kiếm tiền suốt bao năm.
Anh thở đều đều, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
–
Một đêm không gặp cơn mơ nào hết.
Vân Nhiêu cảm giác mình đã ngủ một giấc dài như cả thế kỷ.
Mí mắt cô trĩu nặng mãi không mở được, cô vô thức chạm tay vào người nằm bên cạnh.
Chạm được rồi.
Cô thử mở mắt ra nhìn anh, vừa mới he hé mà cô đã trông thấy những đường nét của gương mặt đẹp trai ấy bỗng đến gần mình, thoáng cái đã lấp môi cô rồi.
Vân Nhiêu vô thức “Ưm” lên.
Người cô rã rời như thể bị tàu hỏa cán vào vậy, nâng tay lên thôi mà cũng mất sức.
Đoạn phim đêm qua đã ập vào tâm trí cô.
Tại sao lại phải hôn nhau khi vừa mới dậy vào buổi sáng chứ!
Cô đẩy anh ra bằng tất cả sức lực mình có, tuy giọng hơi khàn nhưng vẫn vô cùng êm ái, đan xen cả nét quyến rũ bên trong:
– Anh, em vẫn chưa đánh răng đâu!
– Không sao, anh không ngại đâu.
– Nhưng mà em để ý…
Cô cúi đầu nhìn xuống người mình rồi lại vội vàng kéo chăn lên che kín mít..
Cận Trạch chống một tay lên đầu, anh nằm nghiêng, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đượm nét cười.
Anh vẫn đang mặc đồ ngủ, vạt áo mềm mại, hành động của anh làm cổ áo bị chùng xuống, khoe ra da thịt trắng nõn, đã thế còn xuất hiện một dấu vết thật khả nghi làm sao.
Vân Nhiêu vội nhìn sang chỗ khác.
Vừa nãy hôn nhau, rõ ràng cô ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trong miệng anh.
Anh đã đánh răng rửa mặt sạch sẽ nhưng lại không chịu dậy mà còn nằm trên giường để trêu cô nữa chứ.
Cô ước gì mình được vùi mặt vào cái chăn này.
Cô buồn bực hỏi: “Mấy giờ rồi?”
– Không biết.
Cận Trạch quấn tay vào một lọn tóc dài của cô rồi nghịch nghịch: “Chắc gần trưa rồi nhỉ?”
– Muộn vậy rồi sao
Cô nhìn quanh phòng, rèm cửa kéo kín mít, chẳng thấy tia sáng nào, đúng là không thể nhận ra ngày hay đêm được.
– Muộn đâu?
Ở trong chăn, cánh tay Cận Trạch ôm lấy eo cô, đầu ngón tay khẽ siết lại, anh cúi đầu hôn lên môi cô thêm lần nữa, mút mát vì đã biết vị rồi.
Vân Nhiêu mất hết ý chí bị anh hôn tới nỗi tan chảy, khẳng định rằng mình không thể cản được con chó hoang đã thoát dây cương này.
Cô thấy hơi tủi.
Cô vẫn chưa đánh răng, vẫn chưa ăn sáng, thậm chí đầu óc còn đang mơ hồ, thế mà lại bị…
Xa xa đâu đây bỗng vang lên một khúc nhạc vừa du dương lại vừa quen thuộc.
Vân Nhiêu nói như vừa có tin vui: “Đàn anh… Chuông cửa reo!”
– Ừ.
Anh vẫn không ngẩng đầu.
…
Ừ thôi rồi không làm gì nữa?
– Đàn anh, anh có muốn đi xuống…
– Không cần, giờ này thì chắc là shipper giao hàng.
– …
Vân Nhiêu khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng cô giãy giụa mấy cái, cứ tưởng rằng sáng nay sẽ phải mắc kẹt ở đây, may sao, phải chăng ông trời cũng không nỡ nhìn cô bị hành hạ thê thảm thế này nên đã phái thiên sứ đến cứu cô.
Trong phòng ngủ lại vang lên tiếng gõ cửa đều đều.
Cận Trạch dừng lại lại, người anh không ổn chút nào hết.
– Cậu chủ, cô Lê Lê tới.
Chú Lý thông báo ngoài cửa, giọng nói nhỏ nhẹ.
– Lê Lê đến!
Vân Nhiêu phấn khích trở mình: “Anh, nếu anh muốn ngủ bù thì cứ nằm ngủ một lát đi, em phải đi trước.”
Cận Trạch: …
Trông anh muốn ngủ bù lắm hả?
Anh thở dài rồi từ từ chống người ngồi dậy.
Căn phòng vẫn tối mờ như thế, có lẽ Vân Nhiêu ngại bật đèn nên cô phải mò mẫm trong bóng tối.
Hóa ra người cô khỏe hơn anh tưởng tượng nhiều.
Ánh mắt của Cận Trạch đã quen với bóng tối nên anh thấy rõ được thân hình mảnh khảnh của cô.
Lúc bước xuống đất thì có hơi lảo đảo chứ sau thì cô nhanh nhẹn lắm.
Vân Nhiêu vội vàng sửa sang lại bản thân rồi bước ra khỏi phòng ngủ mà chẳng thèm quay đầu lại.
Từng thớ thịt trên người cô nó tàn tạ sắp chết luôn rồi.
Từ cửa phòng ngủ chính rẽ phải thì sẽ thấy một chiếc cầu thang xoắn ốc, nhưng cô lại thấy giờ mình không xuống cầu thang được nên đành phải vòng đường xa, đi thang máy để xuống tầng một.
Phòng khách sáng rực, Lê Lê ngồi trên sofa, cúi gằm xuống, thân mật vuốt lông cho Tây Kỷ.
Trên bàn trà đặt hai hộp đồ ngọt vô cùng xinh xắn, chắc do con bé mang đến.
Lê Lê ngẩng lên thấy Vân Nhiêu thì cười rạng rỡ vô cùng:
– Mày có biết hôm nay tao dậy lúc mấy giờ không?
Vân Nhiêu kéo áo len trên người mình, sau khi chắc chắn rằng chiếc áo đã che kín những dấu vết trên người thì cô mới đi ra ngồi xuống cạnh bạn mình:
– Dậy lúc mấy giờ?
– Tám giờ! Tao dậy lúc tám giờ!
Nụ cười của Lê Lê dần trở nên hư hỏng, sau thì hóa thành biến thái luôn:
– Vừa mới dậy là tao đã muốn đến gặp mày rồi, nhưng tao đã kiềm chế lại đấy, bởi vì lí trí của tao đã mách bảo rằng tối qua mày nói với tao sau này mày sẽ trở thành hàng xóm của tao xong thì dù có nhắn tin hay gọi điện thoại nào thì mày cũng chả trả lời, điều này chứng tỏ cái gì?
Vân Nhiêu thốt lên: “Chứng tỏ tao đã đi ngủ!”
Trong thoáng chốc, cô sực nhớ đến đoạn phim vào tối qua hơn.
Vì là người nắm chuôi nên anh cứ bám riết lấy cô để bày trò nói những lời vô liêm sỉ.
Chẳng hạn như…
Khen cô đúng là một vòi nước nhỏ.
Khen mình khỏe như tên lửa, thời gian làm cũng dài như một hành tinh xoay quanh mặt trời.
…
Vân Nhiêu ngồi cạnh bạn thân mà người như thể bị thiêu đốt, ngọn lửa vô hình bén vào mặt cô khiến cô không kìm được phải giơ tay lên quạt cho mình.
Thế mà Lê Lê cứ sát vào tai cô, châm thêm ngọn đuốc nữa:
– Tớ đoán bọn mày vần nhau trên giường, chưa đến trưa thì chắc không dậy được đâu…
– Aaa!
Vân Nhiêu hét ầm lên, áp bàn tay nóng rực lên má bạn thân: “Mày be bé cái mồm đi được không!”
Lê Lê cũng ôm mặt cô: “Rốt cuộc là ai mới là đứa to tiếng đây?!”
– Hai em đang nói chuyện gì đấy?
Trước phòng khách bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, nghe có vẻ đăm chiêu: “Sao lại hét to thế?”
Vân Nhiêu rụt tay về ngay, không dám nhìn về phía anh.
Lê Lê thì thoải mái hơn cô nhiều, đon đả chào hỏi Cận Trạch:
– Chào buổi sáng đàn anh, à không, chào buổi trưa chứ!
Tay trái Cận Trạch cầm một cái đĩa bằng sứ trắng, tay phải cầm ly sữa bò đã được đun nóng, anh lững thững đi ra cạnh bàn rồi đặt bữa sáng xuống trước mặt Vân Nhiêu.
Làm xong thì anh mới ngước lên nhìn Lê Lê: “Chào buổi trưa đàn em.”
Lê Lê gãi gãi tai mình một cách khó hiểu.
Mặc dù giọng anh rất êm ái, và cũng rất ôn hòa nhưng cô cứ thấy lời ấy không thân thiện chút nào.
Cô đã phải chịu đựng đến giờ này rồi, không đến nỗi phá đám chuyện hạnh phúc của người ta đâu nhỉ!
Bên kia, Cận Trạch đã nhàn nhã ngồi xuống sofa một người ở bên cạnh.
Anh mặc áo len trắng giản đơn phối với một chiếc quần dài màu đen trông vừa thoải mái lại vừa bắt mắt.
Vì màu mắt hơi nhạt nên dù đường nét khuôn mặt anh vô cùng hoàn hảo thì trông anh vẫn rất lạnh lùng xa cách như thể không dính khói lửa nhân gian.
Dù vậy, gương mặt anh tự cao tự đại là thế nhưng hành động của anh lại rặt vẻ biến thái nghiện vợ, ánh mắt càn rỡ nhìn chằm chằm Vân Nhiêu không rời đi khắc nào.
Ánh mắt Lê Lê đã ghi lại hết thảy.
Thâm tâm cô nàng còn phải lau mồ hôi giùm cho bạn mình.
Nhiêu Nhiêu của bọn cô vừa mong manh vừa đáng yêu như thế, sao có thể chịu được những đòn tấn công mãnh liệt đến vậy!
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào lạnh lẽo. Hai tay Cận Trạch xoa thái dương, anh khẽ hỏi:
– Hai đứa vẫn chưa trả lời anh, lúc nãy đang nói chuyện gì thế?
Vân Nhiêu giật mình thảng thốt: “Em quên…”
Lê Lê nhéo tay cô: “Hình như nãy bọn em đang nói về… Nội thất, đúng rồi, đàn anh, nội thất trong nhà anh trông lạnh lẽo quá, khác với phong cách mà công chúa của bọn em thích.”
Cận Trạch nhướng mày: “Vậy à, thế phải làm sao thì mới bớt lạnh?”
…
Đủ rồi.
Trong lòng Vân Nhiêu đang thét ầm lên: Xin anh lạnh lùng tí đi!
Sau đấy, đầu cô ù ù, chẳng nghe được Cận Trạch với Lê Lê đang nói cái gì mà chỉ thấy anh tự dưng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi rồi đi đâu đó một lúc, đến khi quay lại thì trong tay anh đã có thêm một chiếc thẻ tín dụng màu đen.
Cô ngẩng lên, ngơ ngạc nhìn anh thả chiếc thẻ vào trong tay mình, sau đó thấp giọng nói:
– Muốn mua thêm gì thì mua, mật khẩu là sinh nhật em.”
– À.
Vân Nhiêu nắm tay lại: “Cảm ơn anh.”
– Cảm ơn cái đầu á.
Lê Lê ngồi cạnh huých cô: “Hôm trước lúc bọn mình đi shopping, tao nhớ mày sung sức lắm cơ mà, sao nay lại hiền thục thế?”
Vân Nhiêu nắm chặt chiếc thẻ của Cận Trạch, mặt đỏ lên: “Tao có thế đâu?”
Cận Trạch cũng thấy được giờ cô đang gượng.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do đêm qua anh ác quá.
Mặt cô mỏng thế cơ mà, giờ anh không nên ở lại đây nữa, không thì sẽ làm phiền cô nói chuyện với bạn thân.
– Anh đi tập thể dục, bọn em cứ nói chuyện đi.
Cận Trạch nói xong thì đứng dậy, bình thản đi vào phòng.
Vân Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, Lê Lê cũng vậy.
Không biết anh có nhận ra ánh mắt của mình hệt như chó hoang nhìn thấy xương khi bị bỏ đói mười năm hay không, Vân Nhiêu bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô có thể thả lỏng mới là lạ đấy.
Lê Lê sực nhớ đến vấn đề mà cô và tiên Ôn đã thảo luận trong buổi hẹn gần đây.
Đại tiên tâm linh lắm, dù cô ấy có nói bừa cái gì thì Lê Lê cũng sẽ ghi tạc trong lòng.
Đại tiên bảo, con bé cứ thấy chuyện của anh Cận Trạch với Vân Nhiêu giống kiểu đã có tính toán từ trước chứ không phải bất ngờ xảy ra.
– Những lời anh ấy nói, ánh mắt và cả hành động cũng quá trớn.
Ôn Dữu phân tích: “Mặc dù anh ấy là ảnh đế, diễn giỏi nhưng từ trước Vân Nhiêu đã thích người ta lắm rồi, tao thấy ảnh không cần phải theo đuổi mãnh liệt đến như vậy.”
Lúc ấy Lê Lê nói: “Chắc do công chúa nhà mình làm người ta thích quá đấy.”
Ôn Dữu: “Chắc vậy.”
Mãi đến hôm nay, khi ở nhà Cận Trạch, Lê Lê đã được nhìn thấy cảnh yêu đương nồng nhiệt của hai người.
Cô biết Vân Nhiêu đã đơn phương Cận Trạch rất nhiều năm.
Thế nhưng vào khắc này đây, sâu thẳm trong cõi lòng cô lại có cảm giác Cận Trạch yêu Vân Nhiêu hơn tình cảm Vân Nhiêu dành cho anh rất nhiều.
Cả hai đều yêu nhau nhưng thật ra, rất dễ thấy được ai yêu nhiều hơn ai.
Lúc nãy khi Cận Trạch nói mật khẩu của thẻ tín dụng thì anh cũng không tránh Lê Lê.
Cô nàng ngẫm nghĩ một lát rồi huých vào khuỷu tay Vân Nhiêu, nói như đang giỡn:
– Công chúa, tao nghĩ mật khẩu tất cả thẻ của anh Cận Trạch là sinh nhật mày hết đấy.
Vân Nhiêu quay lại nhìn cô: “Sao lại thế được.”
– Cậu cứ đi hỏi ảnh thì biết thôi.
Lê Lê xúi giục: “Bọn mình cá cược đi, nếu thua thì tao sẽ mời mày với đại tiên đi ăn nhà hàng được danh hiệu ba ngọc trai đen luôn nhá! Nếu mày thua thì mày mời, trả bằng thẻ của Cận Trạch nha.”
Vân Nhiêu cười nói: “Nếu tao hỏi anh ấy rồi thì mày cũng biết luôn mật khẩu tất cả các thẻ của anh Cận Trạch rồi còn gì?”
– Tao mà còn không có tí tiền của bọn mày à?
Lê Lê ngừng lại: “Mày xem, chính mày cũng tin lời tao nói rồi kìa.”
Bấy giờ Vân Nhiêu mới nhận ra: “Tao lỡ lời thôi.”
Vân Nhiêu không quan trọng thắng thua gì hết, tất nhiên cô cũng sẽ không hiểu nhầm Lê Lê muốn dò mật khẩu của Cận Trạch.
Vậy nhưng, dưới sự xúi bậy của Lê Lê thì cô tò mò rồi đấy.
Có khả năng tất cả mật khẩu đều là sinh nhật cô không?
Hay là, chỉ vì tấm thẻ này được dành riêng cho cô nên mới để mật khẩu là sinh nhật cô?
Cuối cùng Vân Nhiêu vẫn không kiềm chế được, lấy điện thoại ra, cúi đầu nghĩ xem nên viết như thế nào.
Cô lựa lời mà nói sao cho thật uyển chuyển: Anh, chắc thẻ của anh không dùng chung mật khẩu đâu nhỉ?
Tại phòng thể dục cách đó mấy bức tường.
Cận Trạch đang ngồi trên ghế tập tạ, chân dài chạm đất, vẫn chưa bắt đầu vận động.
Hai tay anh cầm điện thoại, hơi nghiêng người về phía trước, chỉ gõ đúng một chữ: Ừ.
Vân Nhiêu không ngờ anh lại trả lời nhanh như vậy.
Nhìn thấy chữ “Ừ” đó, cô chỉ nhún vai, không hụt hẫng cho lắm.
– Anh ấy bảo vẫn còn nhiều pass khác nữa.
Vân Nhiêu nói với Lê Lê: “Sao chỉ dùng mỗi sinh nhật của tao được chứ, bọn tao mới yêu nhau thôi, mà giờ chỉ dùng đúng một pass thì cũng nguy hiểm lắm.”
Lê Lê gật đầu: “Thôi được rồi.”
Cả hai vươn vai rồi tựa vào gối dựa mềm mại, bắt đầu xem tivi.
Lát sau, điện thoại trong tay Vân Nhiêu bỗng rung rung.
Cô cầm điện thoại lên nhìn lướt qua màn hình.
Cận Trạch: 110926
Cận Trạch: Các thẻ khác thì dùng mật khẩu này.
Cô sững sờ.
Thoạt nhìn thì đây chỉ là mật khẩu được chọn bừa mà thôi.
Anh định chia hết tài sản cho mình à?
Vân Nhiêu mỉm cười, trả lời anh: À [đáng yêu][đáng yêu]
Trong phòng thể dục.
Cận Trạch úp ngược điện thoại lên đùi, chống một tay lên trán, ngồi bất động trên ghế tập tạ.
Cô trả lời rồi
Anh căng thẳng cầm máy lên, xương cằm bạnh ra.
Cô nhắn “À”.
Chờ thêm lúc nữa thì cũng không thấy cô nhắn thêm gì khác.
Anh để máy sang một bên, hai tay kéo tay cầm trên đầu xuống.
Cùng lúc ấy, anh khẽ buông tiếng thở dài.
Không biết là nhẹ nhõm hay là tiếc nuối nữa.
*