Chương 30
Anh dựa… sát quá.
Tay Vân Nhiêu đang chống sau lưng hơi cong lại, ngả người ra sau, xém nữa thì bị anh đè xuống sofa rồi.
26 tuổi rành rành ra đấy mà lại bảo mình sắp 30, anh nói câu nào câu nấy cũng lố hết.
Cô không lùi xuống được nữa, bắt đầu thở dồn dập, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm nơi anh, không thể dời đi nơi khác.
Thỏ cáu lên thì sẽ cắn người đấy nhá, trong cái khắc căng thẳng và xấu hổ cực độ, Vân Nhiêu đã bắt đầu chống đối.
Cô chớp chớp mắt, đôi môi anh đào mấp máy, hỏi như thể mình không biết gì hết:
– Sắp 30 rồi mà vẫn tuôn trào cảm xúc được á?
Cận Trạch:?
Dường như bầu không khí đã đặc quánh lại chỉ trong tích tắc.
Màn hình bỗng sáng bừng lên, phả lên gò má, chia gương mặt anh ra làm hai mảnh trắng đen.
Thinh lặng trong thoáng chốc, nét cười thoảng qua đôi mắt anh. Đuôi mắt anh cong cong, màu mắt cũng đã tối dần đi.
– Có tuôn trào cảm xúc hay không thì thử phát là biết mà.
Anh còn chưa dứt lời mà tay Vân Nhiêu chống sau lưng đã mềm oặt cả đi, nửa người cô tự dưng nằm ụp xuống sofa.
Cận Trạch chớp mắt với cô, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên và ranh mãnh, chừng như đang cảm thán rằng: Bé con giờ chủ động thế cơ à?
Tay Vân Nhiêu bị gập sau lưng, tay khác thì bị kẹp giữa mình và gối nên trong cơn hoảng loạn, cô không tìm được điểm tựa để chống tay ngồi dậy.
– Anh, anh… Đỡ em với.
Cô quyết định bám tay lên vai Cận Trạch, xoay người để giải thoát cho cái tay đang bị kẹp sau lưng.
Tiếc rằng, cô chọn điểm tựa sai quá sai rồi.
Anh bỗng cúi người xuống, thế là tay cô cũng tuột khỏi vai anh. Ngay sau ấy, anh đã nắm được tay cô, rồi đè lên đỉnh đầu.
Hàng mi cô run lên như cánh bướm chập chờn, gò má cô đỏ ửng, sự khủng hoảng và bất lực đong đầy trong đôi mắt.
Cận Trạch không nhìn vào mắt cô nữa, anh cúi xuống, bờ môi ấm áp kề sát tai cô:
– Bé Vân Nhiêu, ăn cơm thì ăn linh tinh được chứ nói thì không nói lung tung được đâu, hiểu không?
Cô gật đầu cái rụp, xong còn định gật thêm hai lần nữa cơ. Nhưng mà khi cô gật, trái tai cô đã sượt qua môi anh. Thoáng chốc, cơn nhột lan ra khắp cơ thể hệt như bị điện giật, khiến cho người cô run bần bật, hai bên thắt lưng tê dại.
Chẳng ngờ, anh lại cụp mắt, rồi bỗng vươn tay ra nhéo bên thắt lưng đang dại đi của cô.
Đúng là làm, nhục, cô, một, cách, tàn, nhẫn.
Vân Nhiêu hét “Á” lên.
…
Không phải kiểu hét toáng lên vì sợ hãi.
Tóm lại, tiếng thét ấy kì lắm, rất rất kì.
Nãy cô bị anh đè lên sofa đã không dám chống đối gì rồi, giờ còn phải nghe tiếng mình hét y như tiếng của nữ diễn viên trong quảng cáo 18+ mà mấy web bậy bạ tự động nhảy ra vậy, khiến cô bùng nổ ngay tức khắc. Cô đã trở mình bằng tất cả sức mạnh của bản thân, và đã thành công lăn luôn từ sofa xuống đất.
Tay chân chạm xuống đất, may mà mặt suýt nữa mới phải hôn sàn nhà.
Cận Trạch từ từ ngồi thẳng người dậy, cử chỉ có hơi cứng nhắc.
Anh nhoẻn môi cười: “Em làm gì đấy?”
Vân Nhiêu bơ anh luôn, hay phải nói là không còn mặt mũi đâu mà để ý anh được nữa.
Vừa mới lồng tiếng 18+, giờ còn lăn xuống đất, khéo lục khắp showbiz cũng không tìm được nữ diễn viên nào diễn đa dạng như cô đâu.
Cô ngồi dậy, xấu hổ đến mức muốn che kín mặt, xong rồi nhận ra mình che cũng chả được nỗi gì.
Ồ, thảo nào nãy không đập mặt xuống đất, hóa ra mình làm gì có mặt đâu mà.
– Không trêu em nữa, lên đi.
Cận Trạch chạm tay lên vai cô, vừa chạm đã rụt về ngay:
– Điện thoại em rung kìa.
Vân Nhiêu thẳng người dậy, ngồi bệt xuống đất như đang bất chấp tất cả, rờ tay lên bàn quờ quờ điện thoại, check những tin nhắn chưa đọc.
Vân Thâm: Nhớ giữ an toàn đấy.
…
Anh nói rất chi là lập lờ.
Chắc anh mệt rồi, chuẩn bị đi về nên mới nhắn tin nhắc nhở cô.
Cơ mà đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc sống chung một nhà mà phải giữ an toàn thì chỉ có…
– Nhắn cái gì mà em ngây người ra thế?
Cận Trạch thấy cô cứng đờ ra, không kìm được phải hỏi: “Ai nhắn thế?”
Vân Nhiêu đứng bật dậy, chắp tay ra sau lưng, mái tóc bù xù rủ xuống bờ vai, tôn lên gương mặt ngời sáng như bóng trăng, đôi môi tựa như cánh hoa sao quá đỗi mĩ miều:
– Em… Bố em nhắn, bố nhắc em đi ngủ sớm đi, mai còn đi làm.
– Ừ.
Anh gật đầu, cũng đứng dậy khỏi sofa, dáng người cao to bao trùm lấy cô.
– Hình như nhà em có một phòng tắm thôi nhỉ, có tiện cho anh tắm không?
– Tiện.
Vân Nhiêu chạy ra tắt tivi, rồi chỉnh lại đèn trong phòng khách, tầm nhìn bỗng chốc được mở rộng.
Những cảm xúc rối bời đã biến tan, song, vẫn còn nhiều điều hẵng đang lẩn mình dưới ánh đèn. Như mái tóc xõa xưỡi của cả hai, vạt áo nhăn nhúm, gò má ửng đỏ… Rõ ràng chẳng làm gì hết nhưng lại in dấu vô vàn những vệt nồng cháy.
Khéo sao, anh chàng làm chân sai vặt mà Cận Trạch gọi tới đã mang quần áo đến. Anh không tiện ra mặt nên để Vân Nhiêu đi lấy giúp mình.
Sau khi nhận được đồ, anh bảo anh muốn tắm trước. Cô thấy đúng lúc phết, nhân lúc anh tắm thì cô có thể dọn phòng ngủ phụ cho nó đẹp đẽ hơn tí.
Nhà cô chất cả đống đồ hỗ trợ giấc ngủ, loại nào cô cũng đánh giá hết rồi. Lúc mua, cô không mong rằng mình có thể đưa được cho anh. Sau khi anh đến nhà tặng mèo cho cô, cô tự tay chọn mấy món đồ để gửi anh, khi ấy cô thấy mình đã may lắm rồi.
Hôm nay, cô lại chọn thêm ít đồ hỗ trợ giấc ngủ tốt, hương trầm các thứ rồi cẩn thận đặt vào phòng ngủ phụ.
Những món đồ này sẽ bầu bạn với giấc ngủ của anh.
Mà anh thì chỉ cách cô một bức tường.
Vân Nhiêu hít sâu một hơi, thầm nghĩ, đêm nay cũng phải chuẩn bị cho mình ít đồ hỗ trợ giấc ngủ mới được.
Nếu không mình chắc chắn sẽ hưng phấn đến nỗi thức trắng đêm mất.
Cô cứ đi đi lại lại giữa hai phòng, không để ý đến giờ giấc luôn.
Trên giường có mấy vết nhăn nom rất khó chịu, cô kéo đông kéo tây nhưng nó vẫn chả phẳng ra, thành thử cô đang nghĩ xem có nên đi là cho nó thẳng ra không. Khi ngẩng lên mới biết Cận Trạch đã tắm xong, anh đứng ngoài cửa từ đời nào rồi.
Anh mặc áo phông trắng rộng thùng thình phối với chiếc quần màu xám tro. Anh vắt khăn lên vai, mái tóc đen nhánh ướt nhẹp, tóc mai nhỏ nước tong tong, để lại những vệt nước đậm nhạt trên nền vải sáng màu.
Hương nước hoa thơm mát trên người anh đã được cuốn trôi, từ đầu đến chân, từng sợi tóc, từng lỗ chân lông đã bị hương sữa tắm ngọt ngào của cô chiếm giữ.
Vân Nhiêu lại đỏ mặt, nhưng tâm trạng thì hết sức tuyệt vời.
– Anh, mai anh phải dậy sớm đấy, đi ngủ đi.
“Ừ, thế em ngủ ngon nhé.” Cận Trạch bước sang bên.
– Ngủ ngon.
Vân Nhiêu bước qua anh nhưng cô không đi ngay mà đợi anh vào rồi ân cần đóng cửa cho anh.
Giờ mới hơn 10 giờ, bình thường đến giờ này thì cô sẽ đọc sách, xem phim hay làm việc gì đó đến 12 giờ thì mới chịu ngủ. Song, hôm nay cô cũng chuẩn bị đi tắm rồi ngủ luôn.
Cô định đặt đồng hồ lúc ba giờ sáng để dậy làm bữa sáng cho anh rồi về phòng đánh thêm giấc nữa.
Nghĩ vậy, cô quay về phòng cầm khăn rồi vọt vào phòng tắm. Chỉ khi bước vào thì cô mới nhớ ra, Cận Trạch vừa mới tắm xong, cô phải phẩy hết bụi nước đi đã…
Cơ mà nước đọng trên mặt kính mỏng tang, mặc dù dưới sàn vẫn có nước nhưng Vân Nhiêu chẳng cảm nhận được hơi ấm ở đâu hết.
Cô kìm lòng chẳng đặng, phải giơ tay ra kiểm tra nước thì thấy mát lạnh.
Vậy ra.
Anh tắm nước lạnh à?
Nhưng giờ mới đầu tháng sáu, chưa đến tiết trời nắng nóng nhất mà.
Vân Nhiêu đóng cửa lại, đặt quần áo mới lên giá, rồi đứng đực trước gương mãi.
Không khí ngào ngạt hương thơm, chủ yếu là hương hoa anh đào, hương đào và cả hương mát lạnh ẩn hiện bên trong một cách khó hiểu.
Cô chợt vỗ vỗ lên mặt, cởi quần áo cái vèo rồi đi ra vòi hoa sen.
Lúc xả nước, cô không dằn được suy nghĩ, so với thời gian anh mình tắm thì hình như anh Cận Trạch tắm lâu ghê gớm.
…
Nghĩ cái gì vậy trời, chó điên sao lại giống siêu sao được!
Hôm nay Vân Nhiêu còn tắm nhanh hơn cả anh mình, cô xả hết sữa tắm, thêm mấy phút nữa là xong.
Trước khi ngủ, chẳng hiểu nghĩ gì mà cô lại vào bếp rót cốc nước ấm, vừa chu đáo vừa ngại ngùng gõ cửa phòng ngủ phụ.
Hình như Cận Trạch đã ngủ rồi, căn phòng tối om, đôi mắt anh ánh lên sự mỏi mệt. Lúc cầm cốc nước anh còn ngẩn người, sau ấy mới giơ tay xoa đầu cô.
Bấy giờ cô mới sực nhớ ra, bà nội anh hẵng còn đang nằm viện.
Có lẽ anh trêu cô quen rồi, nãy xem phim, tối um như thế nhưng anh vẫn phải ghẹo cho bằng được, cơ mà anh đang nặng lòng như vậy nên cũng không làm gì cô.
Còn cô đã nhát thì chớ nhưng lại thích nghĩ lung tung, cứ động tí lại giật cả mình, thế nên rối bời cũng phải thôi.
Quay về phòng, Vân Nhiêu tắt đèn lên giường, xung quanh chìm vào tĩnh lặng, xúc cảm trong cô cũng bình tĩnh trở lại.
Đợi anh xong việc, đến khi được gặp lại nhau, cô nhất định phải bình tĩnh, phải to gan hơn mới được.
Nếu có cơ hội, cả hai sẽ ngồi lại trò chuyện nghiêm túc với nhau, tỉ tê về quá khứ, về hiện tại và cả tương lai.
Cô thật sự rất thích anh.
Chỉ cần anh thích cô chút thôi, chút thôi là đủ rồi.
Sau khi xác nhận được tình cảm, cô rất sẵn lòng bước đến bên anh.
*
Hạ năm nay Thượng Hải đổ mưa nhiều, thời tiết cứ lên xuống thất thường, không hề nắng nóng gay gắt.
Vùng quê Dung Châu thì khác hẳn, trời nắng oi bức hơn nửa tháng trời, nhiệt độ cao nhất lên đến 41, 42 độ. Cuối cùng thì dự báo thời tiết đã thông báo rằng trời sắp mưa, siêu bão cấp 16, khuyên người dân nên tạm dừng công việc, đóng cửa các trường học để ở nhà tránh bão.
Hai năm gần đây, bác Vân với bác Khương đã mở thêm nhiều chi nhánh nhờ sự đầu tư của con trai, kinh doanh càng ngày càng phát đạt. Sau khi hai bác lên làm chủ thì đã dần rời xa căn bếp nhà hàng, toàn tâm toàn ý trở về gian bếp của gia đình.
Tuy nhiên, con trai con gái lại đi làm ở thành phố khác, hai bác nấu ra cũng chẳng có ai ăn, ngóng con ở Dung Châu cũng khổ quá nên cứ vài hôm thì hai bác lại đến Thượng Hải, hầu hết toàn ở một thời gian ngắn.
Mùa hè năm nay, xem tivi thấy cảnh báo nhiệt độ cao đỏ chót trên màn hình, lúc sau lại thấy cảnh báo siêu bão đỏ thẫm, trời nắng trời mưa thì cũng là tai họa hết, không phải chỗ cho con người dung thân. Thành ra, hai bác sắp xếp hành lí, đầu tháng tám đến Thượng Hải lánh nạn, dự định ở cả một tháng trời.
Trong thời gian này, Vân Nhiêu cũng dọn qua nhà anh trai. Cô đổi chỗ ở nhưng không nói cho Cận Trạch biết.
Mặc dù anh không ở bên, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi nên chẳng trò chuyện được nhiều, nhưng anh đã nói anh muốn theo đuổi cô. Anh nói được là làm được nên dù bận thế nào đi chăng nữa thì anh cũng hỏi thăm cô, xong còn gửi quà đến nhà cô như thể không cần tiền nữa vậy.
Vân Nhiêu sợ gia đình mình soi ra được gì đó.
Mới đầu anh chỉ tặng mấy món đồ chơi con con, đồ cho mèo các kiểu, cô cũng thích nên nhận luôn.
Mãi đến tháng trước, anh tặng cho cô những bộ trang phục của các nhãn hàng nổi tiếng khiến cô xoắn xuýt, hỏi anh chỗ này hết bao nhiêu tiền nhưng anh lại bảo anh không cần tiền, toàn hàng mẫu được mặc trong buổi chụp hình, thương hiệu tặng anh hết ấy mà.
Vân Nhiêu khó hiểu: “Anh còn phụ trách cả buổi chụp trang phục dành cho nữ cơ à?”
Cận Trạch trả lời hết sức cà nhỡn: “Không được à?”
Cô gần như không khui những món quá đắt tiền ấy. Mãi tới hôm nay, khi quay về nhà để nhận hàng ship như mọi khi, cô kìm lòng chẳng đặng mà mở một hộp trang sức, trong ấy có chiếc vòng tay kim cương màu hồng nằm trên tấm vải nhung đen, tựa như những vì tinh tú tỏa rạng trên bầu trời đêm. Ánh sáng chói lòa khiến lòng cô râm ran, tay cũng ngưa ngứa, cẩn thận cầm chiếc vòng lên đeo vào cổ tay trái.
Khi ngồi taxi về nhà anh mình ăn cơm, cô cầm máy chụp ảnh mình đeo vòng tay rồi gửi cho Cận Trạch.
Anh đang quay phim trong khu bào tồn thiên nhiên ở vùng Trung Bộ. Nơi ấy hoang vắng, sóng yếu, mặc dù có sóng đi nữa thì tin nhắn anh gửi cho cô vào ban ngày cũng phải đợi đến đêm mới nhận được hồi đáp, hoặc sẽ nhận được vé quay về thời đại điện thoại 2G.
Lúc Vân Nhiêu về đến nhà, mọi người đã nấu xong hết rồi, đang ngồi trên bàn đợi cô.
Cô mở cửa, tiếng chuyện trò ở phòng ăn bỗng ngừng lại trong thoáng chốc.
Khương Na hếch cằm với con gái, ra hiệu cho cô mau đi rửa tay rồi còn vào ăn cơm, sau ấy quay lại, tiếp tục nói liên miên về câu chuyện mà cả nhà còn đang dang dở.
– Con bé ấy tốt lắm.
Khương Na đè tay lên bàn, mỗi lần định “thuần hóa” Vân Thâm thì bác rất thích gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, như thể làm vậy thì mới phá bĩnh được ý chí của anh.
– Tốt nghiệp trường nổi, gia cảnh tốt, ngoại hình cũng có phúc lắm… Này, đặt đũa xuống, đợi em con ngồi vào rồi cả nhà cầm đũa sau.
Vân Thâm liếc sang nhà vệ sinh như đang ra tín hiệu cầu cứu.
Vân Nhiêu đang lau bọt trên tay mà nghe cả nhà nói chuyện thì cố gắng lau chậm lại.
– Mẹ, giờ con nhiều việc lắm, không có thời gian mà nghĩ đến mấy cái này đâu.
– Mẹ biết con nhiều việc, vất vả lắm rồi nên mới mong có người ở bên cạnh chăm sóc con chứ.
– Đừng mẹ.
Vân Thâm cau có: “Đợi con 30 rồi mẹ hẵng sốt ruột được không?”
Trong xã hội hiện đại thì thực ra con trai hơn 20 tuổi không có gì phải vội hết, đã thế Vân Thâm còn đẹp trai, thành công trong sự nghiệp. Đáng ra Khương Na không phải lo lắng gì cả, cứ đợi thôi là được rồi.
Bác nôn nóng như thế là vì dạo này, bác sực hiểu rằng, mình nuôi dạy hai đứa hơn chục năm trời, cũng rất vui vì giờ đây con mình đã trưởng thành. Nhưng rồi bác chợt nhận ra, thằng nhóc Vân Thâm từ lúc khóc oa oa chào đời đến khi kiếm tiền về cho gia đình, hơn hai mươi mấy năm cuộc đời mà giờ vẫn không thấy bóng hồng nào xuất hiện ngoài bác với em gái nó cả.
Như Vân Nhiêu trông ngây ngô vậy thôi chứ lúc bốn tuổi đã bắt đầu chơi với thằng bé nhà hàng xóm rồi. Năm tuổi còn dẫn cả cậu nhóc nhà họ Tần về nhà, bảo đây là bạn thân nhất mẫu giáo của con đấy.
Trong khi thằng Vân Thâm anh nó, khi ngồi trên ghế nhà trường, ngoài việc học ra thì chỉ có đúng hai chủ đề muôn thưở – bóng rổ và bóng rổ, nó thuộc hết các ngôi sao của NBA nhưng cứ thử “bắt bừa” một bạn nữ cùng lớp rồi hỏi nó có quen không thì nó lại trả lời ai thế ạ, trông quen quen.
Mới đầu Khương Na cũng không quan tâm, còn nghĩ rằng con trai mình không thích chơi với con gái thì sẽ không yêu sớm, không ảnh hưởng đến học tập, tốt quá rồi.
Sau ấy, Vân Thâm đỗ vào Thanh Hoa – ngôi trường với tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, thế là lại làm trai công nghệ độc thân thêm bốn năm nữa, không kiếm được người yêu cũng là chuyện bình thường.
Sau khi áo bông Vân Nhiêu đi du học, Khương Na chỉ theo dõi được mỗi đứa con trai này, có lẽ bắt đầu từ lúc đấy, bác càng ngày càng thấy có gì sai sai.
Cái sai sai cứ kìm nén trong lòng bác, để rồi mấy năm qua đi, và nó đã bùng nổ vào đầu năm nay.
Hôm đó là một ngày cuối tuần, buổi trưa thì phải, bác thấy con trai hình như vẫn chưa dậy nên định vào phòng gọi nó dậy ăn cơm.
Cửa mới mở he hé nhưng bác đã nghe thấy tiếng Vân Thâm cười hố hố trên bàn laptop:
– Cục cưng nói yêu anh thêm lần nữa thôi, xin em đấy.
Khương Na: …
Anh ở trong phòng nên lười đeo tai nghe, loa laptop vang tiếng trả lời của đầu dây bên kia, giọng nam trầm ấm 100%:
– Em cũng yêu anh lắm.
Khương Na hãi quá đóng luôn cửa lại, để lỡ mất cuộc đối thoại đằng sau:
– Lòn, vợ tao lườm tao rồi đấy.
Vân Thâm cười sảng: “Mày im mồm đi, mau ném súng trường cho bố mày.”
– Thằng đểu, còn vừa mới nói yêu tao xong.
– Cho tao thêm cái cung nỏ, yêu mày mười nghìn năm nữa luôn.
…
– Nếu con không ưng cô này thì mẹ vẫn còn biết mấy cô nhỏ hơn, ngang ngang em con thôi, có cả cô mới tốt nghiệp đại học nữa…
Vân Thâm chẳng biết phải đỡ thế nào, thấy Vân Nhiêu chậm chạp lau tay xong đi ra thì ụp luôn cái nồi sang chỗ khác:
– Mẹ, mẹ có thời gian thì quan tâm Nạo nhà mình đi, con thấy nó có gì rồi đấy.
Vân Nhiêu dừng bước, bàn ăn hình vuông còn mỗi chỗ bên cạnh Vân Thâm, cô đành phải kéo ghế ngồi xuống, giả vờ không nghe thấy lời anh nói.
Sau khi nghe xong thì Khương Na quan tâm thật: “Có gì?”
Những món ngon trên bàn đã gần nguội mất rồi, Vân Nhiêu lắc đầu không nói gì hết, cô cầm đũa lên, bảo mọi người mau ăn cơm đi đã.
Vân Thâm ngồi bên trái cô, liếc thấy chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay em gái mình thì tự dưng duỗi ngón trỏ ra móc cái vòng:
– Ái chà, trang sức mới cơ đấy, chắc phải đắt lắm nhỉ.
Vân Nhiêu để tay trái xuống gầm bàn, bình tĩnh đáp lời:
– Đi làm hơn nửa năm thì cũng phải mua được cái vòng tay chứ.
Nói qua nói lại mà không dò ra được con gái “có gì đó” nên trọng tâm câu chuyện của Khương Na lại quay về con trai, bác bảo anh 26 rồi mà vẫn ế, công việc càng bận thì càng phải suy nghĩ đến đại sự của mình.
Vân Thâm sứt đầu mẻ trán vì mẹ cứ lải nhà lải nhải, không nuốt nổi cơm nữa, cáu bửn đưa ví dụ cho mẹ xem:
– Mẹ, con có thằng bạn, nó tên là Cận Trạch…
Vân Nhiêu nghe thấy hai chữ “Cận Trạch” mà tự dưng mắt giật giật.
Nghe thấy mỗi tiếng Vân Thâm nói tiếp:
– Siêu sao đấy, còn hơn con hai tháng mà người ta cũng chưa yêu bao giờ đâu. Thế chứng tỏ cái gì, chứng tỏ là đàn ông trọng sự nghiệp thì chả có hơi đâu mà đi làm ba cái chuyện này.
Khương Na hừ với anh: “Người ta bảo mình chưa yêu bao giờ mà con cũng tin à?”
Vân Nhiêu húp canh, chớp mắt với mẹ: “Anh ấy chưa yêu đâu.”
Vân Thâm: “Đấy mẹ xem, fan não tàn cũng nói thế còn gì. Nó mà yêu thật thì Nạo có mà khóc ói.
Vân Nhiêu: …
Vân Thâm chẳng còn lạ gì cái chuyện Cận Trạch chưa yêu bao giờ nhưng nó lại hút hồn Khương Na mất rồi.
– Thật á?
Bác chọc vào tay chồng: “Anh có tin không?”
Nãy cả nhà nói chuyện với nhau mà Vân Lỗi không nói được câu nào, giờ lại đưa micro cho bác làm bác cứng họng.
– Chuyện của idol thì làm sao anh biết được.
Bác nói từ tốn: “Mà có yêu thì người ta cũng chả để tâm đâu, yêu mà cứ như không thôi.”
Tay Vân Nhiêu đương gắp thức ăn tự dưng đơ lại, khóe môi đang hơi cong cong bỗng vô thức trở lại bình thường.
Khương Na thấy chồng mình nói có lí phết, đành buông lời thở than:
– Ừ đấy. Làm người yêu của idol đáng thương quá.
Vân Nhiêu nuốt đồ ăn, nhẹ nhàng xen vào:
– Mọi người không biết gì mà sao lại nói này nọ thế.
Cô nói rất bình tĩnh, ba người ngồi trên bàn chỉ thấy cô đang bất bình thay cho idol chứ cũng chẳng nghĩ ngợi gì.
Vân Lỗi nhìn con gái rồi tiếp tục nói lên quan điểm của mình:
– Làm cha làm mẹ thì có ai lại đồng ý cho con mình đi yêu idol? Trông ngoài thì hạnh phúc đấy nhưng đằng sau thì không biết phải vất vả tới mức nào, đã vậy còn phải giấu giấu giếm giếm, với lại yêu thì cũng không đi được đến cuối cùng.
Khương Na gắp món cho hai con: “Nghe chưa, hai đứa đừng có yêu idol làm gì hết.”
Vân Thâm giễu cợt: “Mẹ tự tin vào bọn con quá nhỉ.”
Thật ra thì Khương Na vẫn tự tin lắm. Nếu phải xét về ngoại hình thì hai đứa con của bác có bị đẩy vào giữa đám idol thì cũng chả kém cạnh gì.
Dường như, bữa tối hôm nay đã mở ra cuộc họp tám chuyện gia đình, nói cho hết chuyện rồi thì cuối cùng cũng yên lặng trở lại.
Màn đêm dần bao bọc toàn thành phố, ở đây khá xa khu trung tâm nên sắc trời cũng tối hơn, vầng trăng từ từ tiến bước vào giữa không trung, tỏa ra những tia sáng nhạt màu.
Vân Nhiêu không muốn ăn gì nữa, mặt cô ủ rũ, đương định húp nốt miếng canh rồi rời bàn ăn.
Bấy giờ, điện thoại cô đặt trên bàn bỗng rung lên.
Di động nằm giữa cô với Vân Thâm, cả hai cùng nhìn sang, anh còn phản ứng nhanh hơn cô, lúng túng đọc lên một con chữ xa lạ:
– Calamita là gì thế?
Vân Nhiêu hết cả hồn, vội vàng cầm máy lên chạy vụt ra ban công.
*
Tay Vân Nhiêu đang chống sau lưng hơi cong lại, ngả người ra sau, xém nữa thì bị anh đè xuống sofa rồi.
26 tuổi rành rành ra đấy mà lại bảo mình sắp 30, anh nói câu nào câu nấy cũng lố hết.
Cô không lùi xuống được nữa, bắt đầu thở dồn dập, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm nơi anh, không thể dời đi nơi khác.
Thỏ cáu lên thì sẽ cắn người đấy nhá, trong cái khắc căng thẳng và xấu hổ cực độ, Vân Nhiêu đã bắt đầu chống đối.
Cô chớp chớp mắt, đôi môi anh đào mấp máy, hỏi như thể mình không biết gì hết:
– Sắp 30 rồi mà vẫn tuôn trào cảm xúc được á?
Cận Trạch:?
Dường như bầu không khí đã đặc quánh lại chỉ trong tích tắc.
Màn hình bỗng sáng bừng lên, phả lên gò má, chia gương mặt anh ra làm hai mảnh trắng đen.
Thinh lặng trong thoáng chốc, nét cười thoảng qua đôi mắt anh. Đuôi mắt anh cong cong, màu mắt cũng đã tối dần đi.
– Có tuôn trào cảm xúc hay không thì thử phát là biết mà.
Anh còn chưa dứt lời mà tay Vân Nhiêu chống sau lưng đã mềm oặt cả đi, nửa người cô tự dưng nằm ụp xuống sofa.
Cận Trạch chớp mắt với cô, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên và ranh mãnh, chừng như đang cảm thán rằng: Bé con giờ chủ động thế cơ à?
Tay Vân Nhiêu bị gập sau lưng, tay khác thì bị kẹp giữa mình và gối nên trong cơn hoảng loạn, cô không tìm được điểm tựa để chống tay ngồi dậy.
– Anh, anh… Đỡ em với.
Cô quyết định bám tay lên vai Cận Trạch, xoay người để giải thoát cho cái tay đang bị kẹp sau lưng.
Tiếc rằng, cô chọn điểm tựa sai quá sai rồi.
Anh bỗng cúi người xuống, thế là tay cô cũng tuột khỏi vai anh. Ngay sau ấy, anh đã nắm được tay cô, rồi đè lên đỉnh đầu.
Hàng mi cô run lên như cánh bướm chập chờn, gò má cô đỏ ửng, sự khủng hoảng và bất lực đong đầy trong đôi mắt.
Cận Trạch không nhìn vào mắt cô nữa, anh cúi xuống, bờ môi ấm áp kề sát tai cô:
– Bé Vân Nhiêu, ăn cơm thì ăn linh tinh được chứ nói thì không nói lung tung được đâu, hiểu không?
Cô gật đầu cái rụp, xong còn định gật thêm hai lần nữa cơ. Nhưng mà khi cô gật, trái tai cô đã sượt qua môi anh. Thoáng chốc, cơn nhột lan ra khắp cơ thể hệt như bị điện giật, khiến cho người cô run bần bật, hai bên thắt lưng tê dại.
Chẳng ngờ, anh lại cụp mắt, rồi bỗng vươn tay ra nhéo bên thắt lưng đang dại đi của cô.
Đúng là làm, nhục, cô, một, cách, tàn, nhẫn.
Vân Nhiêu hét “Á” lên.
…
Không phải kiểu hét toáng lên vì sợ hãi.
Tóm lại, tiếng thét ấy kì lắm, rất rất kì.
Nãy cô bị anh đè lên sofa đã không dám chống đối gì rồi, giờ còn phải nghe tiếng mình hét y như tiếng của nữ diễn viên trong quảng cáo 18+ mà mấy web bậy bạ tự động nhảy ra vậy, khiến cô bùng nổ ngay tức khắc. Cô đã trở mình bằng tất cả sức mạnh của bản thân, và đã thành công lăn luôn từ sofa xuống đất.
Tay chân chạm xuống đất, may mà mặt suýt nữa mới phải hôn sàn nhà.
Cận Trạch từ từ ngồi thẳng người dậy, cử chỉ có hơi cứng nhắc.
Anh nhoẻn môi cười: “Em làm gì đấy?”
Vân Nhiêu bơ anh luôn, hay phải nói là không còn mặt mũi đâu mà để ý anh được nữa.
Vừa mới lồng tiếng 18+, giờ còn lăn xuống đất, khéo lục khắp showbiz cũng không tìm được nữ diễn viên nào diễn đa dạng như cô đâu.
Cô ngồi dậy, xấu hổ đến mức muốn che kín mặt, xong rồi nhận ra mình che cũng chả được nỗi gì.
Ồ, thảo nào nãy không đập mặt xuống đất, hóa ra mình làm gì có mặt đâu mà.
– Không trêu em nữa, lên đi.
Cận Trạch chạm tay lên vai cô, vừa chạm đã rụt về ngay:
– Điện thoại em rung kìa.
Vân Nhiêu thẳng người dậy, ngồi bệt xuống đất như đang bất chấp tất cả, rờ tay lên bàn quờ quờ điện thoại, check những tin nhắn chưa đọc.
Vân Thâm: Nhớ giữ an toàn đấy.
…
Anh nói rất chi là lập lờ.
Chắc anh mệt rồi, chuẩn bị đi về nên mới nhắn tin nhắc nhở cô.
Cơ mà đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc sống chung một nhà mà phải giữ an toàn thì chỉ có…
– Nhắn cái gì mà em ngây người ra thế?
Cận Trạch thấy cô cứng đờ ra, không kìm được phải hỏi: “Ai nhắn thế?”
Vân Nhiêu đứng bật dậy, chắp tay ra sau lưng, mái tóc bù xù rủ xuống bờ vai, tôn lên gương mặt ngời sáng như bóng trăng, đôi môi tựa như cánh hoa sao quá đỗi mĩ miều:
– Em… Bố em nhắn, bố nhắc em đi ngủ sớm đi, mai còn đi làm.
– Ừ.
Anh gật đầu, cũng đứng dậy khỏi sofa, dáng người cao to bao trùm lấy cô.
– Hình như nhà em có một phòng tắm thôi nhỉ, có tiện cho anh tắm không?
– Tiện.
Vân Nhiêu chạy ra tắt tivi, rồi chỉnh lại đèn trong phòng khách, tầm nhìn bỗng chốc được mở rộng.
Những cảm xúc rối bời đã biến tan, song, vẫn còn nhiều điều hẵng đang lẩn mình dưới ánh đèn. Như mái tóc xõa xưỡi của cả hai, vạt áo nhăn nhúm, gò má ửng đỏ… Rõ ràng chẳng làm gì hết nhưng lại in dấu vô vàn những vệt nồng cháy.
Khéo sao, anh chàng làm chân sai vặt mà Cận Trạch gọi tới đã mang quần áo đến. Anh không tiện ra mặt nên để Vân Nhiêu đi lấy giúp mình.
Sau khi nhận được đồ, anh bảo anh muốn tắm trước. Cô thấy đúng lúc phết, nhân lúc anh tắm thì cô có thể dọn phòng ngủ phụ cho nó đẹp đẽ hơn tí.
Nhà cô chất cả đống đồ hỗ trợ giấc ngủ, loại nào cô cũng đánh giá hết rồi. Lúc mua, cô không mong rằng mình có thể đưa được cho anh. Sau khi anh đến nhà tặng mèo cho cô, cô tự tay chọn mấy món đồ để gửi anh, khi ấy cô thấy mình đã may lắm rồi.
Hôm nay, cô lại chọn thêm ít đồ hỗ trợ giấc ngủ tốt, hương trầm các thứ rồi cẩn thận đặt vào phòng ngủ phụ.
Những món đồ này sẽ bầu bạn với giấc ngủ của anh.
Mà anh thì chỉ cách cô một bức tường.
Vân Nhiêu hít sâu một hơi, thầm nghĩ, đêm nay cũng phải chuẩn bị cho mình ít đồ hỗ trợ giấc ngủ mới được.
Nếu không mình chắc chắn sẽ hưng phấn đến nỗi thức trắng đêm mất.
Cô cứ đi đi lại lại giữa hai phòng, không để ý đến giờ giấc luôn.
Trên giường có mấy vết nhăn nom rất khó chịu, cô kéo đông kéo tây nhưng nó vẫn chả phẳng ra, thành thử cô đang nghĩ xem có nên đi là cho nó thẳng ra không. Khi ngẩng lên mới biết Cận Trạch đã tắm xong, anh đứng ngoài cửa từ đời nào rồi.
Anh mặc áo phông trắng rộng thùng thình phối với chiếc quần màu xám tro. Anh vắt khăn lên vai, mái tóc đen nhánh ướt nhẹp, tóc mai nhỏ nước tong tong, để lại những vệt nước đậm nhạt trên nền vải sáng màu.
Hương nước hoa thơm mát trên người anh đã được cuốn trôi, từ đầu đến chân, từng sợi tóc, từng lỗ chân lông đã bị hương sữa tắm ngọt ngào của cô chiếm giữ.
Vân Nhiêu lại đỏ mặt, nhưng tâm trạng thì hết sức tuyệt vời.
– Anh, mai anh phải dậy sớm đấy, đi ngủ đi.
“Ừ, thế em ngủ ngon nhé.” Cận Trạch bước sang bên.
– Ngủ ngon.
Vân Nhiêu bước qua anh nhưng cô không đi ngay mà đợi anh vào rồi ân cần đóng cửa cho anh.
Giờ mới hơn 10 giờ, bình thường đến giờ này thì cô sẽ đọc sách, xem phim hay làm việc gì đó đến 12 giờ thì mới chịu ngủ. Song, hôm nay cô cũng chuẩn bị đi tắm rồi ngủ luôn.
Cô định đặt đồng hồ lúc ba giờ sáng để dậy làm bữa sáng cho anh rồi về phòng đánh thêm giấc nữa.
Nghĩ vậy, cô quay về phòng cầm khăn rồi vọt vào phòng tắm. Chỉ khi bước vào thì cô mới nhớ ra, Cận Trạch vừa mới tắm xong, cô phải phẩy hết bụi nước đi đã…
Cơ mà nước đọng trên mặt kính mỏng tang, mặc dù dưới sàn vẫn có nước nhưng Vân Nhiêu chẳng cảm nhận được hơi ấm ở đâu hết.
Cô kìm lòng chẳng đặng, phải giơ tay ra kiểm tra nước thì thấy mát lạnh.
Vậy ra.
Anh tắm nước lạnh à?
Nhưng giờ mới đầu tháng sáu, chưa đến tiết trời nắng nóng nhất mà.
Vân Nhiêu đóng cửa lại, đặt quần áo mới lên giá, rồi đứng đực trước gương mãi.
Không khí ngào ngạt hương thơm, chủ yếu là hương hoa anh đào, hương đào và cả hương mát lạnh ẩn hiện bên trong một cách khó hiểu.
Cô chợt vỗ vỗ lên mặt, cởi quần áo cái vèo rồi đi ra vòi hoa sen.
Lúc xả nước, cô không dằn được suy nghĩ, so với thời gian anh mình tắm thì hình như anh Cận Trạch tắm lâu ghê gớm.
…
Nghĩ cái gì vậy trời, chó điên sao lại giống siêu sao được!
Hôm nay Vân Nhiêu còn tắm nhanh hơn cả anh mình, cô xả hết sữa tắm, thêm mấy phút nữa là xong.
Trước khi ngủ, chẳng hiểu nghĩ gì mà cô lại vào bếp rót cốc nước ấm, vừa chu đáo vừa ngại ngùng gõ cửa phòng ngủ phụ.
Hình như Cận Trạch đã ngủ rồi, căn phòng tối om, đôi mắt anh ánh lên sự mỏi mệt. Lúc cầm cốc nước anh còn ngẩn người, sau ấy mới giơ tay xoa đầu cô.
Bấy giờ cô mới sực nhớ ra, bà nội anh hẵng còn đang nằm viện.
Có lẽ anh trêu cô quen rồi, nãy xem phim, tối um như thế nhưng anh vẫn phải ghẹo cho bằng được, cơ mà anh đang nặng lòng như vậy nên cũng không làm gì cô.
Còn cô đã nhát thì chớ nhưng lại thích nghĩ lung tung, cứ động tí lại giật cả mình, thế nên rối bời cũng phải thôi.
Quay về phòng, Vân Nhiêu tắt đèn lên giường, xung quanh chìm vào tĩnh lặng, xúc cảm trong cô cũng bình tĩnh trở lại.
Đợi anh xong việc, đến khi được gặp lại nhau, cô nhất định phải bình tĩnh, phải to gan hơn mới được.
Nếu có cơ hội, cả hai sẽ ngồi lại trò chuyện nghiêm túc với nhau, tỉ tê về quá khứ, về hiện tại và cả tương lai.
Cô thật sự rất thích anh.
Chỉ cần anh thích cô chút thôi, chút thôi là đủ rồi.
Sau khi xác nhận được tình cảm, cô rất sẵn lòng bước đến bên anh.
*
Hạ năm nay Thượng Hải đổ mưa nhiều, thời tiết cứ lên xuống thất thường, không hề nắng nóng gay gắt.
Vùng quê Dung Châu thì khác hẳn, trời nắng oi bức hơn nửa tháng trời, nhiệt độ cao nhất lên đến 41, 42 độ. Cuối cùng thì dự báo thời tiết đã thông báo rằng trời sắp mưa, siêu bão cấp 16, khuyên người dân nên tạm dừng công việc, đóng cửa các trường học để ở nhà tránh bão.
Hai năm gần đây, bác Vân với bác Khương đã mở thêm nhiều chi nhánh nhờ sự đầu tư của con trai, kinh doanh càng ngày càng phát đạt. Sau khi hai bác lên làm chủ thì đã dần rời xa căn bếp nhà hàng, toàn tâm toàn ý trở về gian bếp của gia đình.
Tuy nhiên, con trai con gái lại đi làm ở thành phố khác, hai bác nấu ra cũng chẳng có ai ăn, ngóng con ở Dung Châu cũng khổ quá nên cứ vài hôm thì hai bác lại đến Thượng Hải, hầu hết toàn ở một thời gian ngắn.
Mùa hè năm nay, xem tivi thấy cảnh báo nhiệt độ cao đỏ chót trên màn hình, lúc sau lại thấy cảnh báo siêu bão đỏ thẫm, trời nắng trời mưa thì cũng là tai họa hết, không phải chỗ cho con người dung thân. Thành ra, hai bác sắp xếp hành lí, đầu tháng tám đến Thượng Hải lánh nạn, dự định ở cả một tháng trời.
Trong thời gian này, Vân Nhiêu cũng dọn qua nhà anh trai. Cô đổi chỗ ở nhưng không nói cho Cận Trạch biết.
Mặc dù anh không ở bên, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi nên chẳng trò chuyện được nhiều, nhưng anh đã nói anh muốn theo đuổi cô. Anh nói được là làm được nên dù bận thế nào đi chăng nữa thì anh cũng hỏi thăm cô, xong còn gửi quà đến nhà cô như thể không cần tiền nữa vậy.
Vân Nhiêu sợ gia đình mình soi ra được gì đó.
Mới đầu anh chỉ tặng mấy món đồ chơi con con, đồ cho mèo các kiểu, cô cũng thích nên nhận luôn.
Mãi đến tháng trước, anh tặng cho cô những bộ trang phục của các nhãn hàng nổi tiếng khiến cô xoắn xuýt, hỏi anh chỗ này hết bao nhiêu tiền nhưng anh lại bảo anh không cần tiền, toàn hàng mẫu được mặc trong buổi chụp hình, thương hiệu tặng anh hết ấy mà.
Vân Nhiêu khó hiểu: “Anh còn phụ trách cả buổi chụp trang phục dành cho nữ cơ à?”
Cận Trạch trả lời hết sức cà nhỡn: “Không được à?”
Cô gần như không khui những món quá đắt tiền ấy. Mãi tới hôm nay, khi quay về nhà để nhận hàng ship như mọi khi, cô kìm lòng chẳng đặng mà mở một hộp trang sức, trong ấy có chiếc vòng tay kim cương màu hồng nằm trên tấm vải nhung đen, tựa như những vì tinh tú tỏa rạng trên bầu trời đêm. Ánh sáng chói lòa khiến lòng cô râm ran, tay cũng ngưa ngứa, cẩn thận cầm chiếc vòng lên đeo vào cổ tay trái.
Khi ngồi taxi về nhà anh mình ăn cơm, cô cầm máy chụp ảnh mình đeo vòng tay rồi gửi cho Cận Trạch.
Anh đang quay phim trong khu bào tồn thiên nhiên ở vùng Trung Bộ. Nơi ấy hoang vắng, sóng yếu, mặc dù có sóng đi nữa thì tin nhắn anh gửi cho cô vào ban ngày cũng phải đợi đến đêm mới nhận được hồi đáp, hoặc sẽ nhận được vé quay về thời đại điện thoại 2G.
Lúc Vân Nhiêu về đến nhà, mọi người đã nấu xong hết rồi, đang ngồi trên bàn đợi cô.
Cô mở cửa, tiếng chuyện trò ở phòng ăn bỗng ngừng lại trong thoáng chốc.
Khương Na hếch cằm với con gái, ra hiệu cho cô mau đi rửa tay rồi còn vào ăn cơm, sau ấy quay lại, tiếp tục nói liên miên về câu chuyện mà cả nhà còn đang dang dở.
– Con bé ấy tốt lắm.
Khương Na đè tay lên bàn, mỗi lần định “thuần hóa” Vân Thâm thì bác rất thích gõ ngón trỏ xuống mặt bàn, như thể làm vậy thì mới phá bĩnh được ý chí của anh.
– Tốt nghiệp trường nổi, gia cảnh tốt, ngoại hình cũng có phúc lắm… Này, đặt đũa xuống, đợi em con ngồi vào rồi cả nhà cầm đũa sau.
Vân Thâm liếc sang nhà vệ sinh như đang ra tín hiệu cầu cứu.
Vân Nhiêu đang lau bọt trên tay mà nghe cả nhà nói chuyện thì cố gắng lau chậm lại.
– Mẹ, giờ con nhiều việc lắm, không có thời gian mà nghĩ đến mấy cái này đâu.
– Mẹ biết con nhiều việc, vất vả lắm rồi nên mới mong có người ở bên cạnh chăm sóc con chứ.
– Đừng mẹ.
Vân Thâm cau có: “Đợi con 30 rồi mẹ hẵng sốt ruột được không?”
Trong xã hội hiện đại thì thực ra con trai hơn 20 tuổi không có gì phải vội hết, đã thế Vân Thâm còn đẹp trai, thành công trong sự nghiệp. Đáng ra Khương Na không phải lo lắng gì cả, cứ đợi thôi là được rồi.
Bác nôn nóng như thế là vì dạo này, bác sực hiểu rằng, mình nuôi dạy hai đứa hơn chục năm trời, cũng rất vui vì giờ đây con mình đã trưởng thành. Nhưng rồi bác chợt nhận ra, thằng nhóc Vân Thâm từ lúc khóc oa oa chào đời đến khi kiếm tiền về cho gia đình, hơn hai mươi mấy năm cuộc đời mà giờ vẫn không thấy bóng hồng nào xuất hiện ngoài bác với em gái nó cả.
Như Vân Nhiêu trông ngây ngô vậy thôi chứ lúc bốn tuổi đã bắt đầu chơi với thằng bé nhà hàng xóm rồi. Năm tuổi còn dẫn cả cậu nhóc nhà họ Tần về nhà, bảo đây là bạn thân nhất mẫu giáo của con đấy.
Trong khi thằng Vân Thâm anh nó, khi ngồi trên ghế nhà trường, ngoài việc học ra thì chỉ có đúng hai chủ đề muôn thưở – bóng rổ và bóng rổ, nó thuộc hết các ngôi sao của NBA nhưng cứ thử “bắt bừa” một bạn nữ cùng lớp rồi hỏi nó có quen không thì nó lại trả lời ai thế ạ, trông quen quen.
Mới đầu Khương Na cũng không quan tâm, còn nghĩ rằng con trai mình không thích chơi với con gái thì sẽ không yêu sớm, không ảnh hưởng đến học tập, tốt quá rồi.
Sau ấy, Vân Thâm đỗ vào Thanh Hoa – ngôi trường với tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, thế là lại làm trai công nghệ độc thân thêm bốn năm nữa, không kiếm được người yêu cũng là chuyện bình thường.
Sau khi áo bông Vân Nhiêu đi du học, Khương Na chỉ theo dõi được mỗi đứa con trai này, có lẽ bắt đầu từ lúc đấy, bác càng ngày càng thấy có gì sai sai.
Cái sai sai cứ kìm nén trong lòng bác, để rồi mấy năm qua đi, và nó đã bùng nổ vào đầu năm nay.
Hôm đó là một ngày cuối tuần, buổi trưa thì phải, bác thấy con trai hình như vẫn chưa dậy nên định vào phòng gọi nó dậy ăn cơm.
Cửa mới mở he hé nhưng bác đã nghe thấy tiếng Vân Thâm cười hố hố trên bàn laptop:
– Cục cưng nói yêu anh thêm lần nữa thôi, xin em đấy.
Khương Na: …
Anh ở trong phòng nên lười đeo tai nghe, loa laptop vang tiếng trả lời của đầu dây bên kia, giọng nam trầm ấm 100%:
– Em cũng yêu anh lắm.
Khương Na hãi quá đóng luôn cửa lại, để lỡ mất cuộc đối thoại đằng sau:
– Lòn, vợ tao lườm tao rồi đấy.
Vân Thâm cười sảng: “Mày im mồm đi, mau ném súng trường cho bố mày.”
– Thằng đểu, còn vừa mới nói yêu tao xong.
– Cho tao thêm cái cung nỏ, yêu mày mười nghìn năm nữa luôn.
…
– Nếu con không ưng cô này thì mẹ vẫn còn biết mấy cô nhỏ hơn, ngang ngang em con thôi, có cả cô mới tốt nghiệp đại học nữa…
Vân Thâm chẳng biết phải đỡ thế nào, thấy Vân Nhiêu chậm chạp lau tay xong đi ra thì ụp luôn cái nồi sang chỗ khác:
– Mẹ, mẹ có thời gian thì quan tâm Nạo nhà mình đi, con thấy nó có gì rồi đấy.
Vân Nhiêu dừng bước, bàn ăn hình vuông còn mỗi chỗ bên cạnh Vân Thâm, cô đành phải kéo ghế ngồi xuống, giả vờ không nghe thấy lời anh nói.
Sau khi nghe xong thì Khương Na quan tâm thật: “Có gì?”
Những món ngon trên bàn đã gần nguội mất rồi, Vân Nhiêu lắc đầu không nói gì hết, cô cầm đũa lên, bảo mọi người mau ăn cơm đi đã.
Vân Thâm ngồi bên trái cô, liếc thấy chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay em gái mình thì tự dưng duỗi ngón trỏ ra móc cái vòng:
– Ái chà, trang sức mới cơ đấy, chắc phải đắt lắm nhỉ.
Vân Nhiêu để tay trái xuống gầm bàn, bình tĩnh đáp lời:
– Đi làm hơn nửa năm thì cũng phải mua được cái vòng tay chứ.
Nói qua nói lại mà không dò ra được con gái “có gì đó” nên trọng tâm câu chuyện của Khương Na lại quay về con trai, bác bảo anh 26 rồi mà vẫn ế, công việc càng bận thì càng phải suy nghĩ đến đại sự của mình.
Vân Thâm sứt đầu mẻ trán vì mẹ cứ lải nhà lải nhải, không nuốt nổi cơm nữa, cáu bửn đưa ví dụ cho mẹ xem:
– Mẹ, con có thằng bạn, nó tên là Cận Trạch…
Vân Nhiêu nghe thấy hai chữ “Cận Trạch” mà tự dưng mắt giật giật.
Nghe thấy mỗi tiếng Vân Thâm nói tiếp:
– Siêu sao đấy, còn hơn con hai tháng mà người ta cũng chưa yêu bao giờ đâu. Thế chứng tỏ cái gì, chứng tỏ là đàn ông trọng sự nghiệp thì chả có hơi đâu mà đi làm ba cái chuyện này.
Khương Na hừ với anh: “Người ta bảo mình chưa yêu bao giờ mà con cũng tin à?”
Vân Nhiêu húp canh, chớp mắt với mẹ: “Anh ấy chưa yêu đâu.”
Vân Thâm: “Đấy mẹ xem, fan não tàn cũng nói thế còn gì. Nó mà yêu thật thì Nạo có mà khóc ói.
Vân Nhiêu: …
Vân Thâm chẳng còn lạ gì cái chuyện Cận Trạch chưa yêu bao giờ nhưng nó lại hút hồn Khương Na mất rồi.
– Thật á?
Bác chọc vào tay chồng: “Anh có tin không?”
Nãy cả nhà nói chuyện với nhau mà Vân Lỗi không nói được câu nào, giờ lại đưa micro cho bác làm bác cứng họng.
– Chuyện của idol thì làm sao anh biết được.
Bác nói từ tốn: “Mà có yêu thì người ta cũng chả để tâm đâu, yêu mà cứ như không thôi.”
Tay Vân Nhiêu đương gắp thức ăn tự dưng đơ lại, khóe môi đang hơi cong cong bỗng vô thức trở lại bình thường.
Khương Na thấy chồng mình nói có lí phết, đành buông lời thở than:
– Ừ đấy. Làm người yêu của idol đáng thương quá.
Vân Nhiêu nuốt đồ ăn, nhẹ nhàng xen vào:
– Mọi người không biết gì mà sao lại nói này nọ thế.
Cô nói rất bình tĩnh, ba người ngồi trên bàn chỉ thấy cô đang bất bình thay cho idol chứ cũng chẳng nghĩ ngợi gì.
Vân Lỗi nhìn con gái rồi tiếp tục nói lên quan điểm của mình:
– Làm cha làm mẹ thì có ai lại đồng ý cho con mình đi yêu idol? Trông ngoài thì hạnh phúc đấy nhưng đằng sau thì không biết phải vất vả tới mức nào, đã vậy còn phải giấu giấu giếm giếm, với lại yêu thì cũng không đi được đến cuối cùng.
Khương Na gắp món cho hai con: “Nghe chưa, hai đứa đừng có yêu idol làm gì hết.”
Vân Thâm giễu cợt: “Mẹ tự tin vào bọn con quá nhỉ.”
Thật ra thì Khương Na vẫn tự tin lắm. Nếu phải xét về ngoại hình thì hai đứa con của bác có bị đẩy vào giữa đám idol thì cũng chả kém cạnh gì.
Dường như, bữa tối hôm nay đã mở ra cuộc họp tám chuyện gia đình, nói cho hết chuyện rồi thì cuối cùng cũng yên lặng trở lại.
Màn đêm dần bao bọc toàn thành phố, ở đây khá xa khu trung tâm nên sắc trời cũng tối hơn, vầng trăng từ từ tiến bước vào giữa không trung, tỏa ra những tia sáng nhạt màu.
Vân Nhiêu không muốn ăn gì nữa, mặt cô ủ rũ, đương định húp nốt miếng canh rồi rời bàn ăn.
Bấy giờ, điện thoại cô đặt trên bàn bỗng rung lên.
Di động nằm giữa cô với Vân Thâm, cả hai cùng nhìn sang, anh còn phản ứng nhanh hơn cô, lúng túng đọc lên một con chữ xa lạ:
– Calamita là gì thế?
Vân Nhiêu hết cả hồn, vội vàng cầm máy lên chạy vụt ra ban công.
*