Chương 29
Đã tám giờ tối nhưng khu chung cư vẫn chẳng hề lặng yên, tiếng trò chuyện từ các căn hộ, tiếng tivi, tiếng côn trùng ríu rít trong vườn và tiếng ồn ã của các bé thú cưng chơi đùa hòa vào nhau. Gió đêm nong nóng thoảng qua, nơi nơi ngập trong bầu không khí thảnh thơi của đời.
Vân Nhiêu xách túi rác màu đen, đi lững thững xuống sảnh. Thùng rác nằm dưới bóng cây cách cửa vào tòa nhà 15 mét.
Ngón gió ùa đến cho những ngọn cây lay động, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua những phiến lá sum sê tầng tầng lớp lớp, họa xuống mặt đất những vầng sáng huyền ảo.
Vân Nhiêu vứt rác xong rồi dẫm lên những quầng sáng ấy để quay về nhà. Phía trước con đường kia, trong màn đêm mịt mờ, một hàng xe ô tô riêng đỗ ngay cạnh vườn hoa, dường như chỗ đỗ xe đã bị chiếm hết cả rồi, trải dài từ mặt đường chính vào đến tận con ngõ sâu hun hút.
Cô không dám nhìn kĩ, chỉ chớp mắt vậy thôi, rồi cố ra vẻ bình tĩnh đi vào tòa nhà. Mãi đến khi bước vào thang máy, cô mới ôm ngực thở hổn hển.
Nếu mắt cô kém thì khó mà phát hiện ra được.
Xe của Vân Thâm nằm khuất trong những chiếc xe cùng màu, cái hướng mà Vân Nhiêu quan sát nó đen sì sì nhưng đứng ở chỗ anh mà trông ra thì tầm nhìn lại rất rộng, đã thế còn thấy siêu rõ, đúng là vị trí nằm vùng tuyệt cú mèo.
Về đến nhà, cô cẩn thận đóng kín cửa lại, ngoảnh mặt nói với Cận Trạch nhưng vẫn còn chưa hoàn hồn:
– Anh, anh đoán chuẩn đét, anh em vẫn đang ở dưới tầng.
Mặt anh điềm tĩnh quá thể, làm gì có vẻ của một người sắp chết đâu:
– Em đừng hoảng.
Anh vừa nói xong thì có tiếng “meo meo” đáp lời, Tây Kỷ đã mon men ra bên chân Vân Nhiêu rồi dụi mặt vào ống quần cô, nhắc nhở cô rằng đã đến lúc cho ông tướng thêm thức ăn rồi.
Cô bế Tây Kỷ lên, vừa vuốt lông bé vừa để cho mình được bình tĩnh lại.
Sau ấy, cô cứ đi tới đi lui trong phòng khách, lúc thì đổ thêm thức ăn cho mèo, lúc thì rót nước pha trà, không rảnh được phút nào.
Cô bận đến mất hết luôn việc để làm nên đã kiểm tra nốt lần cuối xem rèm cửa đã được kéo chặt hết chưa, cuối cùng mới bước lảo đảo đến bên Cận Trạch rồi ngồi xuống.
– Người phải căng thẳng là anh chứ.
Anh nhìn cô, không kìm được mà phải buông lời giễu cợt.
– Em thế này như kiểu bọn mình đang vụng trộm thật ý.
Anh cố nói từ “vụng trộm” sao cho vừa chậm vừa khẽ, tiếng nói khẽ khàng phả vào tai cô, khiến nó đỏ lên trong thoáng chốc.
Hình như anh thích thế này lắm thì phải, đầu tiên phải trêu cô đến mức khiến cô vừa xấu hổ vừa đáng thương, sau ấy nảy sinh lòng trắc ẩn, bắt đầu an ủi nghiêm túc.
– Với những gì anh hiểu về Vân Thâm thì nó không ở đây cả đêm đâu. Nó sợ phiền phức mà, ở thêm một hai tiếng nữa thôi, mệt thì nó tự biết đường về nhà.
Nghe anh nói xong, Vân Nhiêu phân tích qua qua rồi thấy có lí phết:
– Chắc anh em… bực vì em lừa anh ấy.
“Ừ.” Cận Trạch ngừng lại: “Em gái cũng lớn thế này rồi mà chẳng lẽ nó không cho phép em mình dẫn trai về nhà à?”
Vân Nhiêu “Ừ” với anh, nhưng lát sau đã thấy lời mình nói cứ kì kì sao ấy.
Ngẫm lại lần nữa thì hình như nó cũng đúng. Cô dẫn trai về nhà thật mà.
Cận Trạch: “Thật ra thì nếu nó không quen người đó thì cũng đành thôi.”
Nhưng người đó không thể là thằng bạn chí cốt như hình với bóng với mình được, thế khác nào Vân Thâm dẫn sói vào nhà, thịt mỡ nhà mình bị sói tha đi, đã vậy còn giấu mình nữa chứ, mà cũng chả biết con sói đuôi to đấy đã nhăm nhe thịt mỡ nhà mình bao lâu rồi, ai mà chịu cho nổi.
Anh không nói ra những lời sau ấy, nhưng Vân Nhiêu cũng tự hiểu được.
Vậy ra, ý của Vân Thâm được tóm tắt như sau:
Hẹn hò với em tao cũng được, nhưng người yêu em tao lại là thằng họ Cận tên Trạch thì mày chết chắc rồi.
Vân Nhiêu lau mồ hôi cho idol đã, sau ấy thì ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói với anh:
– Anh, giờ chắc chắn anh em không đoán ra anh được đâu. Lát nữa anh em mệt rồi đi về, em xuống quan sát cho anh, thế là anh về được rồi.
Cận Trạch nhìn cô, nheo mắt lại:
– Vội đuổi anh đi thế cơ à?
– Làm gì có chuyện đấy…
Anh: “Sắp tám giờ rồi, không biết bao giờ anh em mới đi nữa. Bốn giờ sáng mai anh phải dậy, cứ đi đi lại lại mấy chỗ thì cũng không tiện.”
Anh nói chả khách sáo gì cả.
Vân Nhiêu chà tay vào nhau, thầm nhủ rằng: Nếu thế thì để anh ở lại đây vậy.
Thật ra cô không bài xích chuyện anh ở lại nhà mình, dù sao thì nhà vẫn có phòng ngủ, chăn gối cũng đủ hết luôn. Chỉ là cô bồn chồn quá, nghĩ đến việc anh ngủ ngay cạnh phòng mình thì cô đã lo rằng mình sẽ thao láo cả đêm mất, mà cô cũng lo phòng bé quá, đồ đạc thì đơn sơ, không biết anh có quen không nữa.
Còn có ít đồ không phù hợp nữa chứ… Thâm tâm cô đang giơ ba ngón tay lên xin thề rằng, hôm nay là mùng một tháng sáu, là Tết Thiếu nhi, không hợp với trẻ nhỏ, không hợp với trẻ nhỏ chút nào đâu, cô không hề nghĩ bậy, không hề.
Bạn nhỏ Tây Kỷ ăn no xong thì vác cái bụng tròn xoe lên sofa, tìm đại một chỗ, gác chân lên đầu, chuẩn bị đánh giấc nồng.
Cận Trạch thấy đùi mình tự dưng lại xuất hiện thằng nhóc nào đấy, thản nhiên bế nó lên, ném nó ra cái sofa bên cạnh.
Bấy giờ, Vân Nhiêu đang cúi đầu lục phim, nghĩ xem nên coi phim gì.
Cuối cùng thì cô chọn một bộ phim hài nước ngoài, hề hước từ đầu đến cuối, như thế thì xuyên suốt bộ phim sẽ không có cảnh nào kì lạ, sau khi xem xong sẽ không vướng bận trong lòng, ổn đấy.
Đèn trong phòng khách được bật ở chế độ tối, căn phòng tựa sắc hoàng hôn, chỉ có chiếc tivi treo trên tường cất tiếng, nhân vật trong phim nhảy múa sống động, mang đến một trải nghiệm điện ảnh vô cùng tuyệt vời.
Song, sự thật đã chứng minh rằng, xem phim là thời điểm ảnh hưởng đến khán giả nhất, không phải vì bộ phim, cũng không phải vì không khí xung quanh mà ấy là người xem phim cùng mình.
Anh ngồi ngay bên cạnh cô, lặng thinh, khoác tay lên sofa, ánh sáng từ bộ phim phả lên khuôn mặt góc cạnh của anh hệt như chú đom đóm đang bay nhảy vô định, khiến người ta chú ý hơn cả phim nữa.
Anh không ngồi gần cô nhưng sự hiện diện của anh lại quá đỗi mãnh liệt.
Cả hương nước hoa gỗ nhàn nhạt ấy nữa, trước giờ Vân Nhiêu vẫn thấy mùi này rất nhạt nhưng vào khoảnh khắc này, mùi hương nơi anh như đang bao bọc lấy cô. Cảnh vật tối tăm, tĩnh lặng khiến cho mọi giác quan của cô càng trở nên nhạy cảm.
Hết thảy đang hướng về anh.
Thi thoảng cùi chỏ của anh sẽ lướt nhẹ qua cánh tay cô, cô phải giả vờ bình tĩnh, không cựa quậy tẹo nào.
Khoảng nửa tiếng sau, bên cạnh cô lóe lên một vầng sáng nhè nhẹ.
Hình như Cận Trạch không xem phim được, anh cầm điện thoại lên lướt mạng. Màn hình đang chiếu một cảnh làm người ta cười phá lên nhưng ngoài kia, hai người đang chìm trong sự trầm lặng quái đản.
Cuối cùng thì Vân Nhiêu không chịu được nữa, phải chủ động hỏi anh:
– Anh đang nhìn gì đấy?
Cận Trạch như thể mới hoàn hồn lại: “Xin lỗi. Nãy anh Hoa mới gửi cho kịch bản mới, đã kí hợp đồng rồi, chuyển thể rộng lắm, anh đang đọc thử.”
“À.” Cô hỏi tiếp: “Cho em biết tên phim đấy được không?”
– Được. Phim tạm thời được đặt tên là Cuối Thu.
Cô chớp mắt, khóe môi bỗng giật giật.
– Em biết phim này. Nữ chính, nữ phụ với nữ phụ hai toàn mời các chị đẹp diễn thôi.
…
Cận Trạch nhếch môi, cứ cảm giác trong không khí có mùi chua chua đến lạ.
– Mấy cô ấy cộng vào cũng không xinh bằng tóc của bé Vân Nhiêu.
Anh vô tình quấn một sợi tóc của cô, ngón tay cứ vo vê chơi đùa với nó.
– Với lại đây là phim chiến tranh mà, đến lúc đấy mọi người toàn đất với bụi, không thấy ai xinh ai đẹp đâu.
Mấy cô ấy cộng vào cũng không xinh bằng tóc của bé Vân Nhiêu.
Anh nói ngoa quá, ngoa đến mức khiến người nghe chẳng sung sướng gì cho cam mà còn thấy chưng hửng.
Thế giới trong phim đã chìm vào màn đêm, ánh sáng cũng đang tối dần đi.
Có lẽ vì không thấy rõ mặt anh nên Vân Nhiêu tự dưng có gan hỏi anh rằng:
– Anh, phim có cảnh tình cảm không?
Cận Trạch ngước lên, ánh sáng của những chú đom đóm lấp lánh trong đôi mắt đen láy của anh.
Dường như tâm trạng anh đã tốt lên, trước khi trả lời còn chủ động ngồi dịch sang phía Vân Nhiêu, lại vắt tay lên sofa, như vừa lướt qua bả vai cô.
– Không có cảnh tình cảm.
Anh chớp mắt, nói nốt câu sau với gương mặt hết sức dửng dưng: “Nhưng vẫn có cảnh cảm xúc tuôn trào.”
…
Bất ngờ sao khi Vân Nhiêu chẳng phản ứng gì hết.
Không có cảnh yêu đương thì tốt, cô âm thầm cho lòng mình được thảnh thơi.
Còn cảnh cảm xúc tuôn trào thì, mấy năm gần đây Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình nghiêm khắc lắm, những cảnh phim không phù hợp với thiếu nhi không được dài quá năm giây, với lại chỉ được ngầm hiểu chứ không được cất lên thành lời. Một khi cảm xúc tuôn trào thì máy quay sẽ lia ra xa, không thì sẽ là cảnh ánh nến lung linh trên giường, mà cũng chẳng cần lên giường đâu, đặt hai con búp bê vào đấy rồi thỉnh thoảng cho chúng nó chạm chạm vào nhau là được rồi.
Cận Trạch nhìn đăm đăm vào gò má cô.
Bảo có cảnh cảm xúc tuôn trào mà cô lại thở phào, nom còn hài lòng thế này?
Anh bỗng cười khẩy:
– Sao, bé Vân Nhiêu muốn nhìn anh diễn cảnh cảm xúc tuôn trào lắm à?
Vân Nhiêu chẳng hiểu sao anh lại kết luận như thế:
– Đâu mà.
Cận Trạch: “Em có muốn thì cũng chịu thôi, anh không diễn được.”
Cô hé môi, gò má ứng lên, nhìn anh với vẻ buồn bực.
Căn phòng tối mịt nhưng nước da anh trắng ngần, những tia sáng bé nhỏ càng tôn lên nét đẹp của anh, không chỉ có làn da đẹp mà các đường nét trên gương mặt anh cũng vô cùng xuất sắc, dường như anh được sinh ra để dành cho màn ảnh rộng.
Khuôn mặt đáng lẽ phải xuất hiện trên màn ảnh thì giờ đang nhìn cô với đôi mắt khép hờ, cả hai gần sát bên nhau.
Vân Nhiêu thở loạn hết cả lên, nói cũng không vững, giọng run cầm cập:
– Em… Em không muốn xem. Anh không diễn là tốt rồi.
– Sao em không hỏi vì sao anh không diễn được?
Hình như anh lại ngồi dịch vào, một hành động rất nhẹ nhàng nhưng vì anh cao quá nên cảm giác như đang chèn ép người ta vậy.
Vân Nhiêu chớp chớp mắt. Cô nhìn lướt qua bờ vai rộng của anh, dưới ánh đèn mờ ảo, dường như cô được nhìn thấy một chú công đang xòe ra chiếc đuôi rực rỡ sắc màu, trông thật to và dày dạn làm sao.
Anh là yêu, tinh, biến, hình, mới, đúng.
Anh, lại, chuẩn bị, mồi, chài, người, ta, rồi, đấy.
Vân Nhiêu chống một tay lên sofa, bé con tội nghiệp bất lực lùi ra sau, nhắc lại lời anh nói:
– Vì sao anh không diễn được?
Cận Trạch khẽ thở dài, giọng anh nhẹ nhàng như tiếng bong bóng vỡ tan:
– Vì anh sắp 30 rồi mà còn chưa được trải qua cảm xúc tuôn trào đích thực.
Đôi mắt anh tựa ngọc sáng trong đêm, ánh mắt ấy “vồ lấy” cô, chừng như đang trách móc rằng:
Lí do anh không diễn được là tại em hết đấy.
*
Vân Nhiêu xách túi rác màu đen, đi lững thững xuống sảnh. Thùng rác nằm dưới bóng cây cách cửa vào tòa nhà 15 mét.
Ngón gió ùa đến cho những ngọn cây lay động, ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua những phiến lá sum sê tầng tầng lớp lớp, họa xuống mặt đất những vầng sáng huyền ảo.
Vân Nhiêu vứt rác xong rồi dẫm lên những quầng sáng ấy để quay về nhà. Phía trước con đường kia, trong màn đêm mịt mờ, một hàng xe ô tô riêng đỗ ngay cạnh vườn hoa, dường như chỗ đỗ xe đã bị chiếm hết cả rồi, trải dài từ mặt đường chính vào đến tận con ngõ sâu hun hút.
Cô không dám nhìn kĩ, chỉ chớp mắt vậy thôi, rồi cố ra vẻ bình tĩnh đi vào tòa nhà. Mãi đến khi bước vào thang máy, cô mới ôm ngực thở hổn hển.
Nếu mắt cô kém thì khó mà phát hiện ra được.
Xe của Vân Thâm nằm khuất trong những chiếc xe cùng màu, cái hướng mà Vân Nhiêu quan sát nó đen sì sì nhưng đứng ở chỗ anh mà trông ra thì tầm nhìn lại rất rộng, đã thế còn thấy siêu rõ, đúng là vị trí nằm vùng tuyệt cú mèo.
Về đến nhà, cô cẩn thận đóng kín cửa lại, ngoảnh mặt nói với Cận Trạch nhưng vẫn còn chưa hoàn hồn:
– Anh, anh đoán chuẩn đét, anh em vẫn đang ở dưới tầng.
Mặt anh điềm tĩnh quá thể, làm gì có vẻ của một người sắp chết đâu:
– Em đừng hoảng.
Anh vừa nói xong thì có tiếng “meo meo” đáp lời, Tây Kỷ đã mon men ra bên chân Vân Nhiêu rồi dụi mặt vào ống quần cô, nhắc nhở cô rằng đã đến lúc cho ông tướng thêm thức ăn rồi.
Cô bế Tây Kỷ lên, vừa vuốt lông bé vừa để cho mình được bình tĩnh lại.
Sau ấy, cô cứ đi tới đi lui trong phòng khách, lúc thì đổ thêm thức ăn cho mèo, lúc thì rót nước pha trà, không rảnh được phút nào.
Cô bận đến mất hết luôn việc để làm nên đã kiểm tra nốt lần cuối xem rèm cửa đã được kéo chặt hết chưa, cuối cùng mới bước lảo đảo đến bên Cận Trạch rồi ngồi xuống.
– Người phải căng thẳng là anh chứ.
Anh nhìn cô, không kìm được mà phải buông lời giễu cợt.
– Em thế này như kiểu bọn mình đang vụng trộm thật ý.
Anh cố nói từ “vụng trộm” sao cho vừa chậm vừa khẽ, tiếng nói khẽ khàng phả vào tai cô, khiến nó đỏ lên trong thoáng chốc.
Hình như anh thích thế này lắm thì phải, đầu tiên phải trêu cô đến mức khiến cô vừa xấu hổ vừa đáng thương, sau ấy nảy sinh lòng trắc ẩn, bắt đầu an ủi nghiêm túc.
– Với những gì anh hiểu về Vân Thâm thì nó không ở đây cả đêm đâu. Nó sợ phiền phức mà, ở thêm một hai tiếng nữa thôi, mệt thì nó tự biết đường về nhà.
Nghe anh nói xong, Vân Nhiêu phân tích qua qua rồi thấy có lí phết:
– Chắc anh em… bực vì em lừa anh ấy.
“Ừ.” Cận Trạch ngừng lại: “Em gái cũng lớn thế này rồi mà chẳng lẽ nó không cho phép em mình dẫn trai về nhà à?”
Vân Nhiêu “Ừ” với anh, nhưng lát sau đã thấy lời mình nói cứ kì kì sao ấy.
Ngẫm lại lần nữa thì hình như nó cũng đúng. Cô dẫn trai về nhà thật mà.
Cận Trạch: “Thật ra thì nếu nó không quen người đó thì cũng đành thôi.”
Nhưng người đó không thể là thằng bạn chí cốt như hình với bóng với mình được, thế khác nào Vân Thâm dẫn sói vào nhà, thịt mỡ nhà mình bị sói tha đi, đã vậy còn giấu mình nữa chứ, mà cũng chả biết con sói đuôi to đấy đã nhăm nhe thịt mỡ nhà mình bao lâu rồi, ai mà chịu cho nổi.
Anh không nói ra những lời sau ấy, nhưng Vân Nhiêu cũng tự hiểu được.
Vậy ra, ý của Vân Thâm được tóm tắt như sau:
Hẹn hò với em tao cũng được, nhưng người yêu em tao lại là thằng họ Cận tên Trạch thì mày chết chắc rồi.
Vân Nhiêu lau mồ hôi cho idol đã, sau ấy thì ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói với anh:
– Anh, giờ chắc chắn anh em không đoán ra anh được đâu. Lát nữa anh em mệt rồi đi về, em xuống quan sát cho anh, thế là anh về được rồi.
Cận Trạch nhìn cô, nheo mắt lại:
– Vội đuổi anh đi thế cơ à?
– Làm gì có chuyện đấy…
Anh: “Sắp tám giờ rồi, không biết bao giờ anh em mới đi nữa. Bốn giờ sáng mai anh phải dậy, cứ đi đi lại lại mấy chỗ thì cũng không tiện.”
Anh nói chả khách sáo gì cả.
Vân Nhiêu chà tay vào nhau, thầm nhủ rằng: Nếu thế thì để anh ở lại đây vậy.
Thật ra cô không bài xích chuyện anh ở lại nhà mình, dù sao thì nhà vẫn có phòng ngủ, chăn gối cũng đủ hết luôn. Chỉ là cô bồn chồn quá, nghĩ đến việc anh ngủ ngay cạnh phòng mình thì cô đã lo rằng mình sẽ thao láo cả đêm mất, mà cô cũng lo phòng bé quá, đồ đạc thì đơn sơ, không biết anh có quen không nữa.
Còn có ít đồ không phù hợp nữa chứ… Thâm tâm cô đang giơ ba ngón tay lên xin thề rằng, hôm nay là mùng một tháng sáu, là Tết Thiếu nhi, không hợp với trẻ nhỏ, không hợp với trẻ nhỏ chút nào đâu, cô không hề nghĩ bậy, không hề.
Bạn nhỏ Tây Kỷ ăn no xong thì vác cái bụng tròn xoe lên sofa, tìm đại một chỗ, gác chân lên đầu, chuẩn bị đánh giấc nồng.
Cận Trạch thấy đùi mình tự dưng lại xuất hiện thằng nhóc nào đấy, thản nhiên bế nó lên, ném nó ra cái sofa bên cạnh.
Bấy giờ, Vân Nhiêu đang cúi đầu lục phim, nghĩ xem nên coi phim gì.
Cuối cùng thì cô chọn một bộ phim hài nước ngoài, hề hước từ đầu đến cuối, như thế thì xuyên suốt bộ phim sẽ không có cảnh nào kì lạ, sau khi xem xong sẽ không vướng bận trong lòng, ổn đấy.
Đèn trong phòng khách được bật ở chế độ tối, căn phòng tựa sắc hoàng hôn, chỉ có chiếc tivi treo trên tường cất tiếng, nhân vật trong phim nhảy múa sống động, mang đến một trải nghiệm điện ảnh vô cùng tuyệt vời.
Song, sự thật đã chứng minh rằng, xem phim là thời điểm ảnh hưởng đến khán giả nhất, không phải vì bộ phim, cũng không phải vì không khí xung quanh mà ấy là người xem phim cùng mình.
Anh ngồi ngay bên cạnh cô, lặng thinh, khoác tay lên sofa, ánh sáng từ bộ phim phả lên khuôn mặt góc cạnh của anh hệt như chú đom đóm đang bay nhảy vô định, khiến người ta chú ý hơn cả phim nữa.
Anh không ngồi gần cô nhưng sự hiện diện của anh lại quá đỗi mãnh liệt.
Cả hương nước hoa gỗ nhàn nhạt ấy nữa, trước giờ Vân Nhiêu vẫn thấy mùi này rất nhạt nhưng vào khoảnh khắc này, mùi hương nơi anh như đang bao bọc lấy cô. Cảnh vật tối tăm, tĩnh lặng khiến cho mọi giác quan của cô càng trở nên nhạy cảm.
Hết thảy đang hướng về anh.
Thi thoảng cùi chỏ của anh sẽ lướt nhẹ qua cánh tay cô, cô phải giả vờ bình tĩnh, không cựa quậy tẹo nào.
Khoảng nửa tiếng sau, bên cạnh cô lóe lên một vầng sáng nhè nhẹ.
Hình như Cận Trạch không xem phim được, anh cầm điện thoại lên lướt mạng. Màn hình đang chiếu một cảnh làm người ta cười phá lên nhưng ngoài kia, hai người đang chìm trong sự trầm lặng quái đản.
Cuối cùng thì Vân Nhiêu không chịu được nữa, phải chủ động hỏi anh:
– Anh đang nhìn gì đấy?
Cận Trạch như thể mới hoàn hồn lại: “Xin lỗi. Nãy anh Hoa mới gửi cho kịch bản mới, đã kí hợp đồng rồi, chuyển thể rộng lắm, anh đang đọc thử.”
“À.” Cô hỏi tiếp: “Cho em biết tên phim đấy được không?”
– Được. Phim tạm thời được đặt tên là Cuối Thu.
Cô chớp mắt, khóe môi bỗng giật giật.
– Em biết phim này. Nữ chính, nữ phụ với nữ phụ hai toàn mời các chị đẹp diễn thôi.
…
Cận Trạch nhếch môi, cứ cảm giác trong không khí có mùi chua chua đến lạ.
– Mấy cô ấy cộng vào cũng không xinh bằng tóc của bé Vân Nhiêu.
Anh vô tình quấn một sợi tóc của cô, ngón tay cứ vo vê chơi đùa với nó.
– Với lại đây là phim chiến tranh mà, đến lúc đấy mọi người toàn đất với bụi, không thấy ai xinh ai đẹp đâu.
Mấy cô ấy cộng vào cũng không xinh bằng tóc của bé Vân Nhiêu.
Anh nói ngoa quá, ngoa đến mức khiến người nghe chẳng sung sướng gì cho cam mà còn thấy chưng hửng.
Thế giới trong phim đã chìm vào màn đêm, ánh sáng cũng đang tối dần đi.
Có lẽ vì không thấy rõ mặt anh nên Vân Nhiêu tự dưng có gan hỏi anh rằng:
– Anh, phim có cảnh tình cảm không?
Cận Trạch ngước lên, ánh sáng của những chú đom đóm lấp lánh trong đôi mắt đen láy của anh.
Dường như tâm trạng anh đã tốt lên, trước khi trả lời còn chủ động ngồi dịch sang phía Vân Nhiêu, lại vắt tay lên sofa, như vừa lướt qua bả vai cô.
– Không có cảnh tình cảm.
Anh chớp mắt, nói nốt câu sau với gương mặt hết sức dửng dưng: “Nhưng vẫn có cảnh cảm xúc tuôn trào.”
…
Bất ngờ sao khi Vân Nhiêu chẳng phản ứng gì hết.
Không có cảnh yêu đương thì tốt, cô âm thầm cho lòng mình được thảnh thơi.
Còn cảnh cảm xúc tuôn trào thì, mấy năm gần đây Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình nghiêm khắc lắm, những cảnh phim không phù hợp với thiếu nhi không được dài quá năm giây, với lại chỉ được ngầm hiểu chứ không được cất lên thành lời. Một khi cảm xúc tuôn trào thì máy quay sẽ lia ra xa, không thì sẽ là cảnh ánh nến lung linh trên giường, mà cũng chẳng cần lên giường đâu, đặt hai con búp bê vào đấy rồi thỉnh thoảng cho chúng nó chạm chạm vào nhau là được rồi.
Cận Trạch nhìn đăm đăm vào gò má cô.
Bảo có cảnh cảm xúc tuôn trào mà cô lại thở phào, nom còn hài lòng thế này?
Anh bỗng cười khẩy:
– Sao, bé Vân Nhiêu muốn nhìn anh diễn cảnh cảm xúc tuôn trào lắm à?
Vân Nhiêu chẳng hiểu sao anh lại kết luận như thế:
– Đâu mà.
Cận Trạch: “Em có muốn thì cũng chịu thôi, anh không diễn được.”
Cô hé môi, gò má ứng lên, nhìn anh với vẻ buồn bực.
Căn phòng tối mịt nhưng nước da anh trắng ngần, những tia sáng bé nhỏ càng tôn lên nét đẹp của anh, không chỉ có làn da đẹp mà các đường nét trên gương mặt anh cũng vô cùng xuất sắc, dường như anh được sinh ra để dành cho màn ảnh rộng.
Khuôn mặt đáng lẽ phải xuất hiện trên màn ảnh thì giờ đang nhìn cô với đôi mắt khép hờ, cả hai gần sát bên nhau.
Vân Nhiêu thở loạn hết cả lên, nói cũng không vững, giọng run cầm cập:
– Em… Em không muốn xem. Anh không diễn là tốt rồi.
– Sao em không hỏi vì sao anh không diễn được?
Hình như anh lại ngồi dịch vào, một hành động rất nhẹ nhàng nhưng vì anh cao quá nên cảm giác như đang chèn ép người ta vậy.
Vân Nhiêu chớp chớp mắt. Cô nhìn lướt qua bờ vai rộng của anh, dưới ánh đèn mờ ảo, dường như cô được nhìn thấy một chú công đang xòe ra chiếc đuôi rực rỡ sắc màu, trông thật to và dày dạn làm sao.
Anh là yêu, tinh, biến, hình, mới, đúng.
Anh, lại, chuẩn bị, mồi, chài, người, ta, rồi, đấy.
Vân Nhiêu chống một tay lên sofa, bé con tội nghiệp bất lực lùi ra sau, nhắc lại lời anh nói:
– Vì sao anh không diễn được?
Cận Trạch khẽ thở dài, giọng anh nhẹ nhàng như tiếng bong bóng vỡ tan:
– Vì anh sắp 30 rồi mà còn chưa được trải qua cảm xúc tuôn trào đích thực.
Đôi mắt anh tựa ngọc sáng trong đêm, ánh mắt ấy “vồ lấy” cô, chừng như đang trách móc rằng:
Lí do anh không diễn được là tại em hết đấy.
*