Chương 6: Bạn học à, thật sự anh rất thích em, …
Editor: Tây An
“Alo?”
Bên kia rất tốt bụng gọi một tiếng.
Dường chỉ một nháy mắt là Nguyễn Túy đã kịp nhận ra rằng cái số lạ này là của Thẩm Nam Hạnh, cô dừng lại, đáp: “Đến ngay đây.”
“Chuyện lời đồn đã xử lý xong rồi.” tốc độ nói của Thẩm Nam Hạnh nhanh hơn trước một chút, nhưng vẫn cứ ôn hòa, “Xin lỗi em, vì vấn đề của anh mà khiến em không tiện.”
Hôm nay không có sao, cả hình dáng mặt trăng cũng rất mơ hồ, ngón tay Nguyễn Túy xiết chặt điện thoại, rất ít trò chuyện với người khác nên nhất thời cô không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra lỗi cũng không ở Thẩm Nam Hạnh, chỉ là anh ôm trách về người mình, nhưng rõ rành rành người không sai.
“Đang nghe không vậy?” thấy cô mãi mà không đáp, Thẩm Nam Hạnh thăm dò hỏi một câu.
“Ừm.”
Bên kia cười, “Em ở thư viện à?”
“… ờ.” Nguyễn Túy không hỏi làm sao anh biết, cuộc sống của cô là ba điểm trên một đường thẳng, rất dễ đoán.
“Anh ở trên bậc thang tầng một, em nhìn xuống đi, có thể nhìn thấy anh đấy.” Thẩm Nam Hạnh đột nhiên nói.
Tay Nguyễn Túy cầm di động sững sờ, ánh mắt của cô chậm rãi nhìn xuống từ từng tầng từng tầng bậc thang, quả nhiên phía dưới bậc thang tầng một trông thấy Thẩm Nam Hạnh đứng thẳng.
Phía sau anh có đội hộ vệ quốc kỳ đang đi nghiêm, miệng hô một hai một hai đi qua, như quang mang vạn trượng.
Thẩm Nam Hạnh và cô nhìn nhau, nói vào điện thoại: “Nguyễn Túy, chúng ta tâm sự nhé.”
Nguyễn Túy nói xong cúp điện thoại, cô cầm theo túi đi xuống từng tầng từng tầng, sau đó ở đứng vững trước mặt anh.
“Anh muốn nói gì?”
Lời Nguyễn Túy không lưu loát, cô biết Thẩm Nam Hạnh có lời muốn nói với cô, bởi vậy cô cũng dừng lại, chỉ là mỗi lần mở miệng câu đầu tiên nói đều có ngữ khí muốn đuổi người đi.
Thẩm Nam Hạnh cũng phát hiện, rất khó mà tưởng tượng được một tay biện luận mà thực ra ứng dụng ngôn ngữ rất khuyết thiếu, anh đi sang phía bên cạnh nói đùa lại: “Chúng ta có thù trọn kiếp hả, bạn Nguyễn?”
Nguyễn Túy cũng có hơi xấu hổ, cô lạnh lẽo cứng rắn nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
“Không cần đâu, anh biết em có ý gì mà.” Thẩm Nam Hạnh dừng bước lại, quay đầu nhìn cô, “Anh biết em không có ý đó.”
Người thế nào sẽ tự bế hoàn toàn lại không cho người ta tới gần? Thẩm Nam Hạnh biết Nguyễn Túy là kiểu người này, cô đạm mạc, quái gở, không quan tâm đến loài người, giống như cũng không quá quan tâm chính mình.
Nguyễn Túy nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh lại hốt hoảng nhìn về nơi khác, nhỏ giọng nói một câu.
Giọng của cô rất rất nhỏ, mà bên tai Thẩm Nam Hạnh lại toàn tiếng một hai một hai và nghiêm nghỉ, anh nghiêng về phía trước một chút hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Nguyễn Túy lui về sau một bước, đã không có ý định nói lần thứ hai, quay người về phía túc xá, “Tôi về trước đây.”
Thẩm Nam Hạnh đứng tại chỗ cũ không cùng đi, anh nghe thấy một câu kia của Nguyễn Túy là cám ơn anh, mặc dù rất rất nhỏ, nhỏ như muỗi kêu, nhưng anh vẫn nghe thấy.
Thật sự không dễ dàng đó.
Anh cười.
Lúc này bên đầu anh lại có một cái đầu người đến gần, tóc màu nâu phi dê, tròn mắt nhìn anh: “Người đâu rồi? Bông hồng có gai đâu hả? Chạy đi đâu rồi?”
Thẩm Nam Hạnh nhìn anh ấy xách cái túi, chỉ chỉ bóng lưng bên kia nói: “Đi rồi.”
Lục Bắc Đường đáng thương quá thể, anh ấy chỉ đi chuẩn bị tí quà gặp mặt cho bông hồng có gai thôi, bố ai ngờ rằng khi về cô đã không còn đây nữa.
“Thế này sao mà được? Mau, Thẩm Nam Hạnh mày gọi điện thoại gọi em ấy về giùm cái đi!” Lục Bắc Đường nghĩ thầm quà của anh ấy vẫn chưa có tặng mà.
Thẩm Nam Hạnh quả quyết cự tuyệt: “Không đời nào.”
“Ủa bạn ơi sao lại thế?” Lục Bắc Đường hỏi lại, “Tao là ân nhân của em ấy đấy!”
Lục Bắc Đường là sinh viên viện IT, hơn nữa còn là sinh viên các thầy cô đánh giá rất cao, chuyện xóa topic lần này có nhiều việc nhờ anh ấy.
Thẩm Nam Hạnh nghĩ ngợi, nghiêm trang đáp Lục Bắc Đường: “Vậy tao thay em ấy cám ơn mày.”
——
Về ký túc xá rồi, Nguyễn Túy biết rõ toàn bộ quá trình chuyện lời đồn mới biết Thẩm Nam Hạnh giải quyết chuyện này thế nào, hiệu suất của anh nhanh nhạy, bảo vệ quyền lợi của cô.
Dư Lan kể cho cô, Thẩm Nam Hạnh này, bố rồi mẹ rồi cô bảy dì tám nhà cô ấy đều rất hài lòng về anh, tổng kết một câu chính là Thẩm Nam Hạnh là con người rất đúng mực.
Quả vậy, từ trên người anh Nguyễn Túy cảm nhận được thiện ý rất sâu.
Sau đó Dư Lan lại hóng hớt hỏi: “Nguyễn Túy, bọn tớ đều không có ảnh chụp của cậu, tấm hình kia đến từ đâu thế?”
Tấm ảnh cô đưa tay tuyên thệ kia mặc dù đã bị xóa, nhưng vẫn bị một số người nhìn thấy, Dư Lan là dân mạng hóng hớt thâm niên, đương nhiên nhìn thấy, nhưng cô ấy không rõ, dù là vòng bạn bè hay là các mạng xã hội khác Nguyễn Túy không có động thái gì, tấm hình này chảy ra từ đâu vậy?
Hỏi Nguyễn Túy, Nguyễn Túy hồi tưởng rất lâu, cuối cùng nói với cô ấy, cô cũng không biết.
Nhìn dáng vẻ ảnh chụp, giống như là người khác chụp, nhưng Nguyễn Túy cũng không tìm ai nhờ chụp, vậy đã nói rõ là có người chủ động chụp cô.
Dư Lan không chịu nổi nghi vấn, chủ động nhắn Thẩm Nam Hạnh hỏi anh ảnh chụp đến từ đâu, Thẩm Nam Hạnh một hồi lâu sau mới đáp cô ấy: “Nguyễn Túy hỏi em à?”
Dư Lan vừa gõ vừa tự hỏi em muốn hỏi không được chắc? Nhưng… Cô ấy nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên đổi thành đáp án khác.
[Đúng đấy, Nguyễn Túy hỏi ạ, cậu ấy rất tò mò bức ảnh không phải cậu ấy chụp này rốt cuộc đến từ đâu. Việc này liên quan đến quyền riêng tư, Thẩm Nam Hạnh anh thành thực khai báo đê. ]
Kết quả tin nhắn này được gửi đi, mà như đá chìm đáy biển mấy giờ.
Dư Lan tức giận nện bàn, quay đầu hỏi Nguyễn Túy như hung thần ác sát: “Nguyễn Túy này, Thẩm Nam Hạnh đối xử với cậu OK không?”
Nguyễn Túy đang chỉnh lý tư liệu biện luận của mình, cúi đầu đếm số trang: “Trong phạm vi quan hệ bình thường thôi.”
Dư Lan: có phải cậu có sự hiểu lầm với mấy chữ trong phạm vi quan hệ bình thường không vậy?
Mấy tiếng sau, Thẩm Nam Hạnh đáp Dư Lan.
[ Là người khác chụp, lúc mấy thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh chụp lúc kéo quốc kỳ đấy, vì ảnh chụp đẹp nên lưu lại. ]
Dư Lan: [ Rồi, chờ lúc nữa em báo cậu ấy. ]
Lúc này Thẩm Nam Hạnh đáp vội: [ Em còn có gì muốn biết cũng có thể hỏi anh. ]
Nên thế này là biết vấn đề căn bản không phải Nguyễn Túy hỏi, Dư Lan cảm thấy mặt hơi đau một tí.
Cô ấy treo hai chân trên ghế xoay, quay qua nhìn Nguyễn Túy, nhìn chằm chằm bóng lưng cô bận rộn hỏi một câu: “Nguyễn Túy, cậu thấy bài post trên diễn đàn có người đang đàm luận cậu và Thẩm Nam Hạnh có phải quan hệ người yêu không không?”
Nguyễn Túy dừng động tác lại, sau lưng hơi thẳng lên, “Lời đồn linh tinh thôi.”
Dư Lan lại không cho là như vậy, nếu Thẩm Nam Hạnh đã có năng lực xóa chuyện liên quan đến bài post kia, vậy rõ là anh cũng có thể lựa chọn xóa bỏ bài post này. Nhưng anh không hề, rõ là anh cảm thấy không cần.
Hoặc là nói, anh chẳng ngại có bài post kiểu này xuất hiện.
——
Chuyện lời đồn kết thúc rồi, cuộc sống Nguyễn Túy trở về bình thường, nhưng người đã nhìn thấy ảnh chụp của cô thỉnh thoảng đụng phải cô sẽ rất kinh ngạc, thậm chí trực tiếp bật ra tiếng.
“Thấy không? Đó là nữ sinh học trưởng Thẩm thích đấy!”
Nguyễn Túy cầm chặt đĩa ăn trong tay không để nó rơi xuống, bình tĩnh đi đến chỗ trống ngồi xuống, vừa ăn chưa được một miếng, bèn có một nam sinh bưng đĩa ăn ngồi xuống đối diện cô.
Cậu nam sinh là một người cao lớn, thấy cô xuất hiện thì câu nói đầu tiên là: “Anh yêu em!”
Nguyễn Túy vội vàng bưng ly nước của mình lên uống một hớp để nén nhịn.
Căn cứ vào câu nói kinh thiên địa khóc quỷ thần mà nam sinh vừa nói ra, lúc này Nguyễn Túy mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta một cái, mà anh ta cũng ngậm thâm tình nhìn cô.
Nguyễn Túy cúi đầu xuống, không để ý tới anh ta.
“Anh yêu em, anh thật sự yêu em!” Nam sinh thấy cô cúi đầu xuống, lại dùng cái giọng rất là khoa trương nói, “Bạn học à, thật sự là anh rất thích em, thích em vô cùng, thích em thích đến mức trời có sập có nứt, chúng ta vẫn vai kề vai tay nắm tay!”
Nguyễn Túy nghe không nổi nữa, cô cầm giấy chùi miệng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nam sinh liền vội vàng kéo tay áo cô, liên mồm cầu xin: “Đừng đi mà!”
Nhà ăn vốn líu ríu bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn về bên này, đã có người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nguyễn Túy không thể làm gì hơn ngoài nhìn nam sinh mặt dày mày dạn trước mắt đây, cô biết không kết thúc đàng hoàng chắc sẽ lại thành chủ đề trên diễn đàn.
Thế là cô ngồi xuống lần nữa, hai tay khoanh ngực nhìn chằm chằm anh ta: “Anh muốn nói gì?”
Nguyễn Túy là người không có tính nhẫn nại, cô dùng tốc độ nói cực nhanh lạnh lùng hỏi ra lời.
Nam sinh hình như bị nét mặt của cô dọa đến mức khẽ giật mình, có lẽ là tâm lý tố chất cao, sau đó anh ta dùng vẻ mặt khoa trương nói: “Anh muốn nói là anh thích em, bạn học, em nhận lời tỏ tình của anh được không?”
“Không được.” Nguyễn Túy rất thẳng thắn.
“Vì sao?” Nam sinh rất tủi thân hỏi.
Nguyễn Túy đột nhiên đau đầu từng cơn, cô ấn huyệt Thái Dương rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve, đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.
Lần này nam sinh không tiếp tục giữ cô lại, mà là bưng đĩa ăn rời đi, đồng thời còn không quên nói với đám người hớt chuyện: “Giận dỗi, giận dỗi thôi!”
Mọi người: “…”
Là người ai cũng nhìn ra là ai đang giận dỗi.
Đi ra nhà ăn, cơn đau đầu của Nguyễn Túy rốt cục ổn hơn một chút, hôm nay là thứ bảy không có tiết, cô chuẩn bị đi thư viện đợi đến trưa, cũng không quan tâm nam sinh vừa rồi tỏ tình với cô vì sao lại hoang đường xông ra như thế, càng không chú ý có người chụp lại đăng lên diễn đàn trường.
Lúc Lục Bắc Đường trông thấy đoạn video tỏ tình này rồi vội vàng gửi cho Thẩm Nam Hạnh xem, cũng phối hợp viết một đoạn—— Thẩm Nam Hạnh, bông hồng có gai được người ta tỏ tình này!
Kết quả Thẩm Nam Hạnh biến mất mấy giờ không thấy đâu, mặc cho Lục Bắc Đường nói bóng nói gió ra sao cũng vô dụng.
Dư Lan xem video này xong ngạc nhiên rớt cả cằm, cũng lập gửi phát cho Thẩm Nam Hạnh, sau đó mới gửi cho Nguyễn Túy.
Nguyễn Túy đáp nhanh hơn Thẩm Nam Hạnh: [ Cảm ơn. ]
Nguyễn Túy cũng không phải là không hiểu, nam sinh kia đột nhiên xông ra than thở khóc lóc thổ lộ nói yêu cô, đầu óc người bình thường không có vấn đề cũng sẽ không làm như thế.
Suy nghĩ một lát, cô bật máy tính lên.
——
Trong con đường đá của viện kinh tế Đại học A, trên ghế dài trong một công viên có một nam một nữ đang ngồi, nam khoác chân lên trên đầu gối, nữ tựa sát cánh tay của anh ta, đậm vị tình yêu.
Con đường xen lẫn tiếng chim thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng Victory* (tức là thắng), đến khi nữ sinh bên cạnh bất mãn, nam sinh mới bằng lòng để điện thoại di động xuống, xoay đầu lại mổ một cái lên mặt cô ta.
Hôn khẽ xong nam sinh cảm thấy có hơi không ổn, không có vì sao cả, chỉ là bằng trực giác cảm thấy rất không ổn, vì sự không ổn này bỗng anh ta nghiêng người nhìn ra sau, khi nhìn thấy dưới gốc cây nào đó có người nào đó, tròng mắt lập tức trối lồi lớn.
Dưới một cây đại thụ, Nguyễn Túy mặt không đổi sắc nhìn tên nam sinh.
Tên nam sinh buổi sáng vừa thâm tình thổ lộ với cô.
“Alo?”
Bên kia rất tốt bụng gọi một tiếng.
Dường chỉ một nháy mắt là Nguyễn Túy đã kịp nhận ra rằng cái số lạ này là của Thẩm Nam Hạnh, cô dừng lại, đáp: “Đến ngay đây.”
“Chuyện lời đồn đã xử lý xong rồi.” tốc độ nói của Thẩm Nam Hạnh nhanh hơn trước một chút, nhưng vẫn cứ ôn hòa, “Xin lỗi em, vì vấn đề của anh mà khiến em không tiện.”
Hôm nay không có sao, cả hình dáng mặt trăng cũng rất mơ hồ, ngón tay Nguyễn Túy xiết chặt điện thoại, rất ít trò chuyện với người khác nên nhất thời cô không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra lỗi cũng không ở Thẩm Nam Hạnh, chỉ là anh ôm trách về người mình, nhưng rõ rành rành người không sai.
“Đang nghe không vậy?” thấy cô mãi mà không đáp, Thẩm Nam Hạnh thăm dò hỏi một câu.
“Ừm.”
Bên kia cười, “Em ở thư viện à?”
“… ờ.” Nguyễn Túy không hỏi làm sao anh biết, cuộc sống của cô là ba điểm trên một đường thẳng, rất dễ đoán.
“Anh ở trên bậc thang tầng một, em nhìn xuống đi, có thể nhìn thấy anh đấy.” Thẩm Nam Hạnh đột nhiên nói.
Tay Nguyễn Túy cầm di động sững sờ, ánh mắt của cô chậm rãi nhìn xuống từ từng tầng từng tầng bậc thang, quả nhiên phía dưới bậc thang tầng một trông thấy Thẩm Nam Hạnh đứng thẳng.
Phía sau anh có đội hộ vệ quốc kỳ đang đi nghiêm, miệng hô một hai một hai đi qua, như quang mang vạn trượng.
Thẩm Nam Hạnh và cô nhìn nhau, nói vào điện thoại: “Nguyễn Túy, chúng ta tâm sự nhé.”
Nguyễn Túy nói xong cúp điện thoại, cô cầm theo túi đi xuống từng tầng từng tầng, sau đó ở đứng vững trước mặt anh.
“Anh muốn nói gì?”
Lời Nguyễn Túy không lưu loát, cô biết Thẩm Nam Hạnh có lời muốn nói với cô, bởi vậy cô cũng dừng lại, chỉ là mỗi lần mở miệng câu đầu tiên nói đều có ngữ khí muốn đuổi người đi.
Thẩm Nam Hạnh cũng phát hiện, rất khó mà tưởng tượng được một tay biện luận mà thực ra ứng dụng ngôn ngữ rất khuyết thiếu, anh đi sang phía bên cạnh nói đùa lại: “Chúng ta có thù trọn kiếp hả, bạn Nguyễn?”
Nguyễn Túy cũng có hơi xấu hổ, cô lạnh lẽo cứng rắn nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
“Không cần đâu, anh biết em có ý gì mà.” Thẩm Nam Hạnh dừng bước lại, quay đầu nhìn cô, “Anh biết em không có ý đó.”
Người thế nào sẽ tự bế hoàn toàn lại không cho người ta tới gần? Thẩm Nam Hạnh biết Nguyễn Túy là kiểu người này, cô đạm mạc, quái gở, không quan tâm đến loài người, giống như cũng không quá quan tâm chính mình.
Nguyễn Túy nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh lại hốt hoảng nhìn về nơi khác, nhỏ giọng nói một câu.
Giọng của cô rất rất nhỏ, mà bên tai Thẩm Nam Hạnh lại toàn tiếng một hai một hai và nghiêm nghỉ, anh nghiêng về phía trước một chút hỏi: “Cái gì cơ?”
“Không có gì.” Nguyễn Túy lui về sau một bước, đã không có ý định nói lần thứ hai, quay người về phía túc xá, “Tôi về trước đây.”
Thẩm Nam Hạnh đứng tại chỗ cũ không cùng đi, anh nghe thấy một câu kia của Nguyễn Túy là cám ơn anh, mặc dù rất rất nhỏ, nhỏ như muỗi kêu, nhưng anh vẫn nghe thấy.
Thật sự không dễ dàng đó.
Anh cười.
Lúc này bên đầu anh lại có một cái đầu người đến gần, tóc màu nâu phi dê, tròn mắt nhìn anh: “Người đâu rồi? Bông hồng có gai đâu hả? Chạy đi đâu rồi?”
Thẩm Nam Hạnh nhìn anh ấy xách cái túi, chỉ chỉ bóng lưng bên kia nói: “Đi rồi.”
Lục Bắc Đường đáng thương quá thể, anh ấy chỉ đi chuẩn bị tí quà gặp mặt cho bông hồng có gai thôi, bố ai ngờ rằng khi về cô đã không còn đây nữa.
“Thế này sao mà được? Mau, Thẩm Nam Hạnh mày gọi điện thoại gọi em ấy về giùm cái đi!” Lục Bắc Đường nghĩ thầm quà của anh ấy vẫn chưa có tặng mà.
Thẩm Nam Hạnh quả quyết cự tuyệt: “Không đời nào.”
“Ủa bạn ơi sao lại thế?” Lục Bắc Đường hỏi lại, “Tao là ân nhân của em ấy đấy!”
Lục Bắc Đường là sinh viên viện IT, hơn nữa còn là sinh viên các thầy cô đánh giá rất cao, chuyện xóa topic lần này có nhiều việc nhờ anh ấy.
Thẩm Nam Hạnh nghĩ ngợi, nghiêm trang đáp Lục Bắc Đường: “Vậy tao thay em ấy cám ơn mày.”
——
Về ký túc xá rồi, Nguyễn Túy biết rõ toàn bộ quá trình chuyện lời đồn mới biết Thẩm Nam Hạnh giải quyết chuyện này thế nào, hiệu suất của anh nhanh nhạy, bảo vệ quyền lợi của cô.
Dư Lan kể cho cô, Thẩm Nam Hạnh này, bố rồi mẹ rồi cô bảy dì tám nhà cô ấy đều rất hài lòng về anh, tổng kết một câu chính là Thẩm Nam Hạnh là con người rất đúng mực.
Quả vậy, từ trên người anh Nguyễn Túy cảm nhận được thiện ý rất sâu.
Sau đó Dư Lan lại hóng hớt hỏi: “Nguyễn Túy, bọn tớ đều không có ảnh chụp của cậu, tấm hình kia đến từ đâu thế?”
Tấm ảnh cô đưa tay tuyên thệ kia mặc dù đã bị xóa, nhưng vẫn bị một số người nhìn thấy, Dư Lan là dân mạng hóng hớt thâm niên, đương nhiên nhìn thấy, nhưng cô ấy không rõ, dù là vòng bạn bè hay là các mạng xã hội khác Nguyễn Túy không có động thái gì, tấm hình này chảy ra từ đâu vậy?
Hỏi Nguyễn Túy, Nguyễn Túy hồi tưởng rất lâu, cuối cùng nói với cô ấy, cô cũng không biết.
Nhìn dáng vẻ ảnh chụp, giống như là người khác chụp, nhưng Nguyễn Túy cũng không tìm ai nhờ chụp, vậy đã nói rõ là có người chủ động chụp cô.
Dư Lan không chịu nổi nghi vấn, chủ động nhắn Thẩm Nam Hạnh hỏi anh ảnh chụp đến từ đâu, Thẩm Nam Hạnh một hồi lâu sau mới đáp cô ấy: “Nguyễn Túy hỏi em à?”
Dư Lan vừa gõ vừa tự hỏi em muốn hỏi không được chắc? Nhưng… Cô ấy nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên đổi thành đáp án khác.
[Đúng đấy, Nguyễn Túy hỏi ạ, cậu ấy rất tò mò bức ảnh không phải cậu ấy chụp này rốt cuộc đến từ đâu. Việc này liên quan đến quyền riêng tư, Thẩm Nam Hạnh anh thành thực khai báo đê. ]
Kết quả tin nhắn này được gửi đi, mà như đá chìm đáy biển mấy giờ.
Dư Lan tức giận nện bàn, quay đầu hỏi Nguyễn Túy như hung thần ác sát: “Nguyễn Túy này, Thẩm Nam Hạnh đối xử với cậu OK không?”
Nguyễn Túy đang chỉnh lý tư liệu biện luận của mình, cúi đầu đếm số trang: “Trong phạm vi quan hệ bình thường thôi.”
Dư Lan: có phải cậu có sự hiểu lầm với mấy chữ trong phạm vi quan hệ bình thường không vậy?
Mấy tiếng sau, Thẩm Nam Hạnh đáp Dư Lan.
[ Là người khác chụp, lúc mấy thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh chụp lúc kéo quốc kỳ đấy, vì ảnh chụp đẹp nên lưu lại. ]
Dư Lan: [ Rồi, chờ lúc nữa em báo cậu ấy. ]
Lúc này Thẩm Nam Hạnh đáp vội: [ Em còn có gì muốn biết cũng có thể hỏi anh. ]
Nên thế này là biết vấn đề căn bản không phải Nguyễn Túy hỏi, Dư Lan cảm thấy mặt hơi đau một tí.
Cô ấy treo hai chân trên ghế xoay, quay qua nhìn Nguyễn Túy, nhìn chằm chằm bóng lưng cô bận rộn hỏi một câu: “Nguyễn Túy, cậu thấy bài post trên diễn đàn có người đang đàm luận cậu và Thẩm Nam Hạnh có phải quan hệ người yêu không không?”
Nguyễn Túy dừng động tác lại, sau lưng hơi thẳng lên, “Lời đồn linh tinh thôi.”
Dư Lan lại không cho là như vậy, nếu Thẩm Nam Hạnh đã có năng lực xóa chuyện liên quan đến bài post kia, vậy rõ là anh cũng có thể lựa chọn xóa bỏ bài post này. Nhưng anh không hề, rõ là anh cảm thấy không cần.
Hoặc là nói, anh chẳng ngại có bài post kiểu này xuất hiện.
——
Chuyện lời đồn kết thúc rồi, cuộc sống Nguyễn Túy trở về bình thường, nhưng người đã nhìn thấy ảnh chụp của cô thỉnh thoảng đụng phải cô sẽ rất kinh ngạc, thậm chí trực tiếp bật ra tiếng.
“Thấy không? Đó là nữ sinh học trưởng Thẩm thích đấy!”
Nguyễn Túy cầm chặt đĩa ăn trong tay không để nó rơi xuống, bình tĩnh đi đến chỗ trống ngồi xuống, vừa ăn chưa được một miếng, bèn có một nam sinh bưng đĩa ăn ngồi xuống đối diện cô.
Cậu nam sinh là một người cao lớn, thấy cô xuất hiện thì câu nói đầu tiên là: “Anh yêu em!”
Nguyễn Túy vội vàng bưng ly nước của mình lên uống một hớp để nén nhịn.
Căn cứ vào câu nói kinh thiên địa khóc quỷ thần mà nam sinh vừa nói ra, lúc này Nguyễn Túy mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta một cái, mà anh ta cũng ngậm thâm tình nhìn cô.
Nguyễn Túy cúi đầu xuống, không để ý tới anh ta.
“Anh yêu em, anh thật sự yêu em!” Nam sinh thấy cô cúi đầu xuống, lại dùng cái giọng rất là khoa trương nói, “Bạn học à, thật sự là anh rất thích em, thích em vô cùng, thích em thích đến mức trời có sập có nứt, chúng ta vẫn vai kề vai tay nắm tay!”
Nguyễn Túy nghe không nổi nữa, cô cầm giấy chùi miệng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nam sinh liền vội vàng kéo tay áo cô, liên mồm cầu xin: “Đừng đi mà!”
Nhà ăn vốn líu ríu bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn về bên này, đã có người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nguyễn Túy không thể làm gì hơn ngoài nhìn nam sinh mặt dày mày dạn trước mắt đây, cô biết không kết thúc đàng hoàng chắc sẽ lại thành chủ đề trên diễn đàn.
Thế là cô ngồi xuống lần nữa, hai tay khoanh ngực nhìn chằm chằm anh ta: “Anh muốn nói gì?”
Nguyễn Túy là người không có tính nhẫn nại, cô dùng tốc độ nói cực nhanh lạnh lùng hỏi ra lời.
Nam sinh hình như bị nét mặt của cô dọa đến mức khẽ giật mình, có lẽ là tâm lý tố chất cao, sau đó anh ta dùng vẻ mặt khoa trương nói: “Anh muốn nói là anh thích em, bạn học, em nhận lời tỏ tình của anh được không?”
“Không được.” Nguyễn Túy rất thẳng thắn.
“Vì sao?” Nam sinh rất tủi thân hỏi.
Nguyễn Túy đột nhiên đau đầu từng cơn, cô ấn huyệt Thái Dương rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve, đứng dậy đi ra ngoài phòng ăn.
Lần này nam sinh không tiếp tục giữ cô lại, mà là bưng đĩa ăn rời đi, đồng thời còn không quên nói với đám người hớt chuyện: “Giận dỗi, giận dỗi thôi!”
Mọi người: “…”
Là người ai cũng nhìn ra là ai đang giận dỗi.
Đi ra nhà ăn, cơn đau đầu của Nguyễn Túy rốt cục ổn hơn một chút, hôm nay là thứ bảy không có tiết, cô chuẩn bị đi thư viện đợi đến trưa, cũng không quan tâm nam sinh vừa rồi tỏ tình với cô vì sao lại hoang đường xông ra như thế, càng không chú ý có người chụp lại đăng lên diễn đàn trường.
Lúc Lục Bắc Đường trông thấy đoạn video tỏ tình này rồi vội vàng gửi cho Thẩm Nam Hạnh xem, cũng phối hợp viết một đoạn—— Thẩm Nam Hạnh, bông hồng có gai được người ta tỏ tình này!
Kết quả Thẩm Nam Hạnh biến mất mấy giờ không thấy đâu, mặc cho Lục Bắc Đường nói bóng nói gió ra sao cũng vô dụng.
Dư Lan xem video này xong ngạc nhiên rớt cả cằm, cũng lập gửi phát cho Thẩm Nam Hạnh, sau đó mới gửi cho Nguyễn Túy.
Nguyễn Túy đáp nhanh hơn Thẩm Nam Hạnh: [ Cảm ơn. ]
Nguyễn Túy cũng không phải là không hiểu, nam sinh kia đột nhiên xông ra than thở khóc lóc thổ lộ nói yêu cô, đầu óc người bình thường không có vấn đề cũng sẽ không làm như thế.
Suy nghĩ một lát, cô bật máy tính lên.
——
Trong con đường đá của viện kinh tế Đại học A, trên ghế dài trong một công viên có một nam một nữ đang ngồi, nam khoác chân lên trên đầu gối, nữ tựa sát cánh tay của anh ta, đậm vị tình yêu.
Con đường xen lẫn tiếng chim thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng Victory* (tức là thắng), đến khi nữ sinh bên cạnh bất mãn, nam sinh mới bằng lòng để điện thoại di động xuống, xoay đầu lại mổ một cái lên mặt cô ta.
Hôn khẽ xong nam sinh cảm thấy có hơi không ổn, không có vì sao cả, chỉ là bằng trực giác cảm thấy rất không ổn, vì sự không ổn này bỗng anh ta nghiêng người nhìn ra sau, khi nhìn thấy dưới gốc cây nào đó có người nào đó, tròng mắt lập tức trối lồi lớn.
Dưới một cây đại thụ, Nguyễn Túy mặt không đổi sắc nhìn tên nam sinh.
Tên nam sinh buổi sáng vừa thâm tình thổ lộ với cô.