Chương 5: Có lẽ ấn tượng trước kia Thẩm Nam Hạnh mang đến cho người khác…
Editor: Tây An
Hai kẻ đang yêu đương lén lút trong câu lạc bộ vẫn chưa đi, nghe giọng nữ thì là cô nữ sinh tranh hạng hai cùng Nguyễn Túy tối nay, giọng nam sinh thì nghe không quá rõ, không có ấn tượng.
Thẩm Nam Hạnh cảm thấy anh và Nguyễn Túy giờ rất giống kẻ trộm, nhưng có vẻ như Nguyễn Túy cũng không nghĩ như vậy, trên mặt cô không có bất kỳ sự bất an nào, mi mắt buông xuống nhìn chằm chằm mặt đất.
Trong tay còn nắm chặt một cuốn sổ, xem ra hẳn là đồ cô đánh rơi.
Thẩm Nam Hạnh vẫn cho rằng trên người Nguyễn Túy có sự kiên định đặc biệt, hấp dẫn anh tới gần một cách vô thức.
Anh rất khó để giải thích vì sao trong hai mươi mấy năm cuộc đời anh lại gặp phải chuyện khiến chính anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng sự thực là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Túy, anh đã kìm không đặng muốn tìm hiểu cô.
Luật hấp dẫn nói rằng chúng ta sẽ chú ý tới người tương tự chúng ta, hoặc là người bổ sung cho ta, và giả thuyết về nhân cách ẩn sâu.
Thẩm Nam Hạnh không chờ mong những điều này, nhưng xưa nay anh chẳng phải kẻ giấu diếm bản thân không làm gì.
Hai người đang nói chuyện yêu đương rốt cục hạ màn kết thúc, sau khi trình diễn tiết mục em quấy anh dỗ bên tai Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh rồi, mới vừa lòng thỏa ý tắt đèn rời đi.
Lạch cạch một tiếng, câu lạc bộ biện luận khôi phục sự tối tăm lần nữa.
Nguyễn Túy như con mèo hành tẩu trong đêm tối, sau mấy giây tắt đèn cô trơn tru cong người lên, sửa sang quần áo, chuẩn bị rời khỏi cái nơi chứng kiến con quễ tình yêu* thị phi này.
*Nguyên văn là cơm chó, chắc chẳng phải giải thích thêm, nhưng tớ không thích từ này nên xin là xin đổi thành từ khác.
Vừa đi chưa đầy hai bước, cánh tay đã bị người ta giữ chặt.
Nguyễn Túy dừng bước lại, cô không quay đầu, mà kéo cánh tay mình về.
Không túm nổi.
Lúc này giọng nói lãng đãng lại ngậm lấy một chút ý cười của Thẩm Nam Hạnh truyền đến bên tai Nguyễn Túy: “Anh có chứng quáng gà, không thấy rõ ràng lắm, mang anh ra ngoài được không?”
Nguyễn Túy không trả lời, cô bất động thanh sắc nhìn khoảng cách từ bục giảng tới cửa, cũng không phải là khoảng cách anh tìm không nổi.
“Coi như nể anh từng hướng dẫn em đi.” Thẩm Nam Hạnh ôn hòa đế thêm một câu.
Nguyễn Túy thỏa hiệp, song cô vẫn nói trước: “Anh buông tay trước đã.”
“Được.” Thẩm Nam Hạnh lập tức buông cánh tay của cô ra.
Lúc anh nắm lấy cánh tay cô thật ra không dùng sức gì quá, giống con vật mang theo nhiệt độ cơ thể dán trên trên cánh tay bạn thôi. Chỉ là khi cô thu cánh tay về có hơi nắm chặt một chút.
Vì vết xe đổ, Nguyễn Túy lui về sau, trong hoàn cảnh đen kịt mở miệng với Thẩm Nam Hạnh: “Hướng phía trước đi thẳng, ba bước, rồi xuống bậc, bên cạnh là vách tường, cứ đi theo tường là ra ngoài được.”
Nguyễn Túy hoàn toàn là vẻ giải quyết việc chung thôi, điều này khiến động tác Thẩm Nam Hạnh nhấc chân dừng một chút.
Anh nghĩ, có lẽ Nguyễn Túy là tảng đá kiên cố nhất anh từng gặp.
——
Về ký túc xá rồi chuyện đầu tiên Nguyễn Túy làm chính là xem trong cuốn sổ của mình có gì rơi hay không, cô cẩn thận lật ra từng li từng tí, lục được một tấm ảnh chụp ố vàng.
Từ độ rõ ràng của ảnh chụp là nhìn ra được ngay lúc ấy trình độ kỹ thuật chụp ảnh không phải tốt quá, hoặc nói ví tiền của người chụp tấm hình này có hạn.
“Đây là ai vậy?” Sau tai đột nhiên có một cái tay duỗi ra về phía trước cướp lấy tấm hình kia, đặt trước mắt mình nhìn kĩ, “Sao lại là đàn ông?”
Lâm Hiểu Hồng ngó người đàn ông trong tấm ảnh thêm vài lần, cảm thấy không có gì đặc biệt cả, không phải chỉ là một người đàn ông mặc đồ lao động thôi sao? Có cái gì hay mà nhìn.
Ban đầu cô ta còn tưởng rằng đây là người đàn ông Nguyễn Túy thích, không ngờ chỉ là một công nhân mà thôi.
Song, lòng hiếu kỳ khiến cô ta hỏi ra lời: “Nguyễn Túy, người đàn ông này là ai vậy?”
Còn đặt hẳn trong cuốn sổ, lạ quá mà.
Nguyễn Túy cũng chẳng ngăn cản Lâm Hiểu Hồng cầm ảnh chụp của mình mà quang minh chính đại nhìn, nhưng ánh mắt cô lại lãnh đạm xuống: “Cậu có thể tự mình đi hỏi ông đấy.”
“Sao tôi phải đi?”
Lâm Hiểu Hồng chẳng hề để ý trả lời một câu, cầm lấy ảnh chụp vừa đi vừa về lật xem, đột nhiên, cô ta nhìn thấy phía sau có một hàng chữ xiêu vẹo: Chụp vào ngày 12 tháng 9 năm 2005.
Mười một năm trước rồi?
Cô ta nhăn mày lại, còn muốn nhìn thêm cẩn thận một chút nữa, ảnh chụp đã bị Nguyễn Túy cầm về tay nhét vào phía dưới hộp trang điểm có khe hở.
Ngẩng đầu, Nguyễn Túy dựa vào tủ quần áo khoanh tay nhìn Lâm Hiểu Hồng: “Có ai bảo cậu chưa, đụng chạm nhiều là sẽ ăn đánh.”
“Tôi chỉ cầm xem một chút mà…” giọng Lâm Hiểu Hồng dần dần nhỏ lại, bởi vì cô ta trông thấy ánh mắt Nguyễn Túy trở nên càng ngày càng lạnh, sự lạnh lẽo không có nhiệt độ kia giống bạch quang hiện ra trên lưỡi đao, làm cô ta run lên.
May sao căn bản Nguyễn Túy khinh không thèm xanh chín với cô ta, Lâm Hiểu Hồng có thể chạy trốn.
Đến khi bên tai thanh tĩnh rồi, Nguyễn Túy lấy tấm hình kia ra một lần.
Người trên tấm ảnh, mặc đồ lao động màu vàng, đầu đội nón bảo hộ.
Mang theo nụ cười, rất hiền lành, tên Nguyễn Thành Toàn.
Đêm nay lúc rời đi, Thẩm Nam Hạnh đứng nơi con đường hẹp quanh co đã xanh hoá, để lại mấy câu: “Nếu như em muốn vào Biện luận toàn quốc, thì nhất định phải thắng tất cả mọi người ngoài ba hạng đầu, còn phải đề phòng xem có hắc mã giống em hay không.”
“Nhân tài biện luận có khối người, nhất là trong trận đấu càng có thể nổi bật. Nguyễn Túy, có đôi khi lối ra cho con đường nào đó cũng chẳng phải chỉ có một thôi, em có thể thử đi con đường khác.”
Nguyễn Túy không hiểu cái gì gọi là con đường khác, ánh đèn chiếu vào mũi cô vẽ ra trên mặt đất một cái bóng, cô thu bức ảnh chụp, nhớ lại năm 2005.
Năm đó Nguyễn Túy vừa tan học trở về, cầm chìa khoá mở cửa, dù là gọi bố hay là gọi dì Ngọc cũng không có ai đáp. Trên bàn có đồ ăn vừa làm xong nhưng đã nguội, cô còn đếm, ba món mặn một bát canh, vừa đủ.
Cô đã quen không ai quan tâm cuộc sống của cô, nên Nguyễn Túy cũng không hề để ý, cô buồn bực ngán ngẩm đổi kênh, đến khi nhìn thấy một bản tin nào đó.
Công nhân bất ngờ té lầu, phía trên viết là Nguyễn gì đó Toàn.
Ngay từ đầu Nguyễn Túy cũng không ý thức được đây là bố của mình, cô chỉ nhìn thấy ống kính chuyển sang thân nhân có người chết khóc đến nức nở là dì Ngọc, mới dần kịp phản ứng chết không phải ai khác, mà là bố cô.
Năm 2005 ấy mùa đông phá lệ dài dòng, dì Ngọc chạy vạy ngược xuôi muốn tìm một sự công bằng, dì rát cuống họng nói Nguyễn Thành Toàn, là người chồng mười ngày nữa dì sẽ kết hôn! Giờ người không còn, công ty cho một khoản tiền rồi không để ý tới người nữa! Một người tiếc mạng như ông, cẩn thận nhiều năm như vậy, đặt sinh mệnh ở vị thứ nhất, làm sao có thể nói đi là đi?
Dì Ngọc khóc đến thở không ra hơi, đi công ty quấy phá, đi tìm luật sư, vô dụng! Không có chứng cớ bản án tựa như tường thành, xi măng cốt thép cứng rắn đục không xuyên.
Nhưng về sau dì Ngọc nói với cô, Túy Túy à, cái chết của bố cháu thực sự không đơn giản.
Bởi vì bố nói với dì Ngọc một bí mật, khi dì nói với mọi người, không ai tin, tất cả mọi người rằng là dì điên, còn vu cáo dì phỉ báng.
Chứng cứ đâu? Tất cả mọi người đang đòi chứng cứ.
Lúc Tết Thanh Minh dì Ngọc dẫn cô đi thăm mộ bố, dì Ngọc ngồi trên mặt bùn đất nói xin lỗi ông, không thể cho ông công bằng.
Mà ngày đó, cũng trở thành lần thứ hai Nguyễn Túy nghẹn ngào gào lên.
——
Sau khi cuộc đấu phục sinh kết thúc chính là vòng bán kết thi biện luận toàn trường, khi cách vòng bán kết còn hai tuần lễ, Nguyễn Túy bắt đầu chuẩn bị tư liệu.
Nhưng lúc này, lời đồn như gió không kìm được thổi khắp toàn bộ đại học A.
Bên trên diễn đàn Đại học A không hiểu sao lại có thêm rất nhiều bài post, bài post chỉ đơn giản nói hôm thi đấu phục sinh, Thẩm Nam Hạnh khoa Luật bầu cho Nguyễn Túy một phiếu, nguyên nhân là bọn họ quen nhau.
Bài post cắt câu lấy nghĩa, viết theo phương pháp giật tít giải trí, nhác trông câu mở này thì cũng không có vấn đề gì, nhưng người sáng suốt đều đoán được mục đích thật sự của bài post là Thẩm Nam Hạnh không công chính, Nguyễn Túy đứng hạng hai là hữu danh vô thực.
Nhưng không ai ngờ trận gió này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Chuyện lời đồn là Dư Lan kể cho Nguyễn Túy, không biết Thẩm Nam Hạnh biết cô và Dư Lan là bạn cùng phòng từ đâu, nhờ Dư Lan nói cho cô, bảo cô không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.
Đối với lời đồn công kích Nguyễn Túy chẳng có cảm thụ gì nhiều, cô đã là khinh khí cầu bị đâm thủng, khi bạn đâm thêm lần thứ hai thật ra cũng chẳng tạo nên tổn thương đặc biệt lớn gì.
Trước kia cô từng chịu đựng các kiểu lời đồn, ánh mắt, chả sợ mấy cơn gió nhỏ như này.
Thế là cô vẫn giống như trước thu dọn đồ đạc đến thư viện tìm đọc tư liệu, học tập, chuẩn bị thi biện luận.
Hiệu suất của Thẩm Nam Hạnh rất cao, không đầy một buổi sáng, tất cả bài post có liên quan đến lời đồn này bị xóa không còn một mống, khi đó Nguyễn Túy đang ở thư viện, hoàn toàn không biết giống gì.
Lúc chiều Thẩm Nam Hạnh đến tòa nhà hành chính một chuyến, tìm thầy cô phụ trách nói rõ tình hình, tìm ra ID post bài đầu tiên, liên lạc với đối phương.
Lại xin bộ phận tuyên truyền video ngày thi đấu phục sinh để đưa cho thầy cô chuyên nghiệp xem xét, hi vọng thầy cô có thể lên tiếng nói rõ ít nhiều.
Đại khái trước kia ấn tượng Thẩm Nam Hạnh cho người khác quá mức ôn hòa và khiêm tốn, khiến tất cả mọi người cho rằng anh sẽ không làm gì, cũng dám tung tin đồn đến trên đầu anh.
Nhưng điều mọi người không ngờ chính là, vào đêm web trường liên tục đăng hai thông báo đến mọi người, Thẩm Nam Hạnh cũng chẳng phải là người ngồi chờ chết.
Thông báo đầu có liên quan đến việc xử lý người tung tin đồn nhảm.
Thông báo thứ hai lên tiếng về cuộc đấu phục sinh.
Bấy giờ mọi người mới ý thức được, Thẩm Nam Hạnh là sinh viên Luật, trình độ hiểu biết Luật của anh có thể giúp anh thuần thục lợi dụng pháp luật để đảm bảo quyền lợi cho chính mình và người khác.
Chuyện này, khiến người ở viện khác ở đại học A học lại nhiệt liệt thảo luận sự kiện lần này, nhưng không giống bài post một ngày trước, bài post lần này phần lớn biểu sự sùng bái, kính nể, kính ngưỡng… với Thẩm Nam Hạnh
Còn có sự hiếu kì với kỳ nhân Nguyễn Túy chỉ nghe tên không biết người.
Dân mạng rất tốc độ, nhất là sinh viên viện IT, đào ảnh chụp đến mức vô cùng thuận tay. Chẳng mất bao lâu, một tấm ảnh Nguyễn Túy đưa tay tuyên thệ được truyền nhau ầm ầm, share khắp nơi.
Tình thế còn hơn chiến trận hôm trước.
Đám dân mạng đại học A hôm trước còn ngược gió hôm nay lại phản chiến, ào ào bình luận bên dưới——
“Chị này xinh thế!”
“Trông hơi lạnh lùng, đàn anh Thẩm thích kiểu này hả?”
“Ủa alo lầu trên bạn ơi bạn nói gì thế, hai người ai cũng xinh trai đẹp gái mà được chửa?”
“…”
Nhưng không đợi dân mạng thảo luận vui vẻ được mấy hồi, họ thần kỳ phát hiện, toang rồi*, ảnh chụp mỹ nữ không load được nữa.
*Nguyên văn [加载], phát âm là /O huo/, phương ngữ Tứ Xuyên sau thành tiếng lóng mạng, biểu đạt sự tiếc hận và bất đắc dĩ, chuyển thành gòy xong, toang rồi, còn cái nịt chắc cũng được.
Có người cẩn thận đăng một bài post: đàn anh Thẩm đang… xem à?
Sau đó, diễn đàn đêm ấy sôi trào thực sự.
Trước khi Nguyễn Túy biết những điều này, còn vừa đọc sách xong chuẩn bị từ thư viện về ký túc xá, trên đường nhận cuộc điện thoại Thẩm Nam Hạnh gọi tới.
Cô đi ra thư viện, nhìn bầu trời tối thui bên ngoài, nhấn nghe.
Hai kẻ đang yêu đương lén lút trong câu lạc bộ vẫn chưa đi, nghe giọng nữ thì là cô nữ sinh tranh hạng hai cùng Nguyễn Túy tối nay, giọng nam sinh thì nghe không quá rõ, không có ấn tượng.
Thẩm Nam Hạnh cảm thấy anh và Nguyễn Túy giờ rất giống kẻ trộm, nhưng có vẻ như Nguyễn Túy cũng không nghĩ như vậy, trên mặt cô không có bất kỳ sự bất an nào, mi mắt buông xuống nhìn chằm chằm mặt đất.
Trong tay còn nắm chặt một cuốn sổ, xem ra hẳn là đồ cô đánh rơi.
Thẩm Nam Hạnh vẫn cho rằng trên người Nguyễn Túy có sự kiên định đặc biệt, hấp dẫn anh tới gần một cách vô thức.
Anh rất khó để giải thích vì sao trong hai mươi mấy năm cuộc đời anh lại gặp phải chuyện khiến chính anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng sự thực là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Túy, anh đã kìm không đặng muốn tìm hiểu cô.
Luật hấp dẫn nói rằng chúng ta sẽ chú ý tới người tương tự chúng ta, hoặc là người bổ sung cho ta, và giả thuyết về nhân cách ẩn sâu.
Thẩm Nam Hạnh không chờ mong những điều này, nhưng xưa nay anh chẳng phải kẻ giấu diếm bản thân không làm gì.
Hai người đang nói chuyện yêu đương rốt cục hạ màn kết thúc, sau khi trình diễn tiết mục em quấy anh dỗ bên tai Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh rồi, mới vừa lòng thỏa ý tắt đèn rời đi.
Lạch cạch một tiếng, câu lạc bộ biện luận khôi phục sự tối tăm lần nữa.
Nguyễn Túy như con mèo hành tẩu trong đêm tối, sau mấy giây tắt đèn cô trơn tru cong người lên, sửa sang quần áo, chuẩn bị rời khỏi cái nơi chứng kiến con quễ tình yêu* thị phi này.
*Nguyên văn là cơm chó, chắc chẳng phải giải thích thêm, nhưng tớ không thích từ này nên xin là xin đổi thành từ khác.
Vừa đi chưa đầy hai bước, cánh tay đã bị người ta giữ chặt.
Nguyễn Túy dừng bước lại, cô không quay đầu, mà kéo cánh tay mình về.
Không túm nổi.
Lúc này giọng nói lãng đãng lại ngậm lấy một chút ý cười của Thẩm Nam Hạnh truyền đến bên tai Nguyễn Túy: “Anh có chứng quáng gà, không thấy rõ ràng lắm, mang anh ra ngoài được không?”
Nguyễn Túy không trả lời, cô bất động thanh sắc nhìn khoảng cách từ bục giảng tới cửa, cũng không phải là khoảng cách anh tìm không nổi.
“Coi như nể anh từng hướng dẫn em đi.” Thẩm Nam Hạnh ôn hòa đế thêm một câu.
Nguyễn Túy thỏa hiệp, song cô vẫn nói trước: “Anh buông tay trước đã.”
“Được.” Thẩm Nam Hạnh lập tức buông cánh tay của cô ra.
Lúc anh nắm lấy cánh tay cô thật ra không dùng sức gì quá, giống con vật mang theo nhiệt độ cơ thể dán trên trên cánh tay bạn thôi. Chỉ là khi cô thu cánh tay về có hơi nắm chặt một chút.
Vì vết xe đổ, Nguyễn Túy lui về sau, trong hoàn cảnh đen kịt mở miệng với Thẩm Nam Hạnh: “Hướng phía trước đi thẳng, ba bước, rồi xuống bậc, bên cạnh là vách tường, cứ đi theo tường là ra ngoài được.”
Nguyễn Túy hoàn toàn là vẻ giải quyết việc chung thôi, điều này khiến động tác Thẩm Nam Hạnh nhấc chân dừng một chút.
Anh nghĩ, có lẽ Nguyễn Túy là tảng đá kiên cố nhất anh từng gặp.
——
Về ký túc xá rồi chuyện đầu tiên Nguyễn Túy làm chính là xem trong cuốn sổ của mình có gì rơi hay không, cô cẩn thận lật ra từng li từng tí, lục được một tấm ảnh chụp ố vàng.
Từ độ rõ ràng của ảnh chụp là nhìn ra được ngay lúc ấy trình độ kỹ thuật chụp ảnh không phải tốt quá, hoặc nói ví tiền của người chụp tấm hình này có hạn.
“Đây là ai vậy?” Sau tai đột nhiên có một cái tay duỗi ra về phía trước cướp lấy tấm hình kia, đặt trước mắt mình nhìn kĩ, “Sao lại là đàn ông?”
Lâm Hiểu Hồng ngó người đàn ông trong tấm ảnh thêm vài lần, cảm thấy không có gì đặc biệt cả, không phải chỉ là một người đàn ông mặc đồ lao động thôi sao? Có cái gì hay mà nhìn.
Ban đầu cô ta còn tưởng rằng đây là người đàn ông Nguyễn Túy thích, không ngờ chỉ là một công nhân mà thôi.
Song, lòng hiếu kỳ khiến cô ta hỏi ra lời: “Nguyễn Túy, người đàn ông này là ai vậy?”
Còn đặt hẳn trong cuốn sổ, lạ quá mà.
Nguyễn Túy cũng chẳng ngăn cản Lâm Hiểu Hồng cầm ảnh chụp của mình mà quang minh chính đại nhìn, nhưng ánh mắt cô lại lãnh đạm xuống: “Cậu có thể tự mình đi hỏi ông đấy.”
“Sao tôi phải đi?”
Lâm Hiểu Hồng chẳng hề để ý trả lời một câu, cầm lấy ảnh chụp vừa đi vừa về lật xem, đột nhiên, cô ta nhìn thấy phía sau có một hàng chữ xiêu vẹo: Chụp vào ngày 12 tháng 9 năm 2005.
Mười một năm trước rồi?
Cô ta nhăn mày lại, còn muốn nhìn thêm cẩn thận một chút nữa, ảnh chụp đã bị Nguyễn Túy cầm về tay nhét vào phía dưới hộp trang điểm có khe hở.
Ngẩng đầu, Nguyễn Túy dựa vào tủ quần áo khoanh tay nhìn Lâm Hiểu Hồng: “Có ai bảo cậu chưa, đụng chạm nhiều là sẽ ăn đánh.”
“Tôi chỉ cầm xem một chút mà…” giọng Lâm Hiểu Hồng dần dần nhỏ lại, bởi vì cô ta trông thấy ánh mắt Nguyễn Túy trở nên càng ngày càng lạnh, sự lạnh lẽo không có nhiệt độ kia giống bạch quang hiện ra trên lưỡi đao, làm cô ta run lên.
May sao căn bản Nguyễn Túy khinh không thèm xanh chín với cô ta, Lâm Hiểu Hồng có thể chạy trốn.
Đến khi bên tai thanh tĩnh rồi, Nguyễn Túy lấy tấm hình kia ra một lần.
Người trên tấm ảnh, mặc đồ lao động màu vàng, đầu đội nón bảo hộ.
Mang theo nụ cười, rất hiền lành, tên Nguyễn Thành Toàn.
Đêm nay lúc rời đi, Thẩm Nam Hạnh đứng nơi con đường hẹp quanh co đã xanh hoá, để lại mấy câu: “Nếu như em muốn vào Biện luận toàn quốc, thì nhất định phải thắng tất cả mọi người ngoài ba hạng đầu, còn phải đề phòng xem có hắc mã giống em hay không.”
“Nhân tài biện luận có khối người, nhất là trong trận đấu càng có thể nổi bật. Nguyễn Túy, có đôi khi lối ra cho con đường nào đó cũng chẳng phải chỉ có một thôi, em có thể thử đi con đường khác.”
Nguyễn Túy không hiểu cái gì gọi là con đường khác, ánh đèn chiếu vào mũi cô vẽ ra trên mặt đất một cái bóng, cô thu bức ảnh chụp, nhớ lại năm 2005.
Năm đó Nguyễn Túy vừa tan học trở về, cầm chìa khoá mở cửa, dù là gọi bố hay là gọi dì Ngọc cũng không có ai đáp. Trên bàn có đồ ăn vừa làm xong nhưng đã nguội, cô còn đếm, ba món mặn một bát canh, vừa đủ.
Cô đã quen không ai quan tâm cuộc sống của cô, nên Nguyễn Túy cũng không hề để ý, cô buồn bực ngán ngẩm đổi kênh, đến khi nhìn thấy một bản tin nào đó.
Công nhân bất ngờ té lầu, phía trên viết là Nguyễn gì đó Toàn.
Ngay từ đầu Nguyễn Túy cũng không ý thức được đây là bố của mình, cô chỉ nhìn thấy ống kính chuyển sang thân nhân có người chết khóc đến nức nở là dì Ngọc, mới dần kịp phản ứng chết không phải ai khác, mà là bố cô.
Năm 2005 ấy mùa đông phá lệ dài dòng, dì Ngọc chạy vạy ngược xuôi muốn tìm một sự công bằng, dì rát cuống họng nói Nguyễn Thành Toàn, là người chồng mười ngày nữa dì sẽ kết hôn! Giờ người không còn, công ty cho một khoản tiền rồi không để ý tới người nữa! Một người tiếc mạng như ông, cẩn thận nhiều năm như vậy, đặt sinh mệnh ở vị thứ nhất, làm sao có thể nói đi là đi?
Dì Ngọc khóc đến thở không ra hơi, đi công ty quấy phá, đi tìm luật sư, vô dụng! Không có chứng cớ bản án tựa như tường thành, xi măng cốt thép cứng rắn đục không xuyên.
Nhưng về sau dì Ngọc nói với cô, Túy Túy à, cái chết của bố cháu thực sự không đơn giản.
Bởi vì bố nói với dì Ngọc một bí mật, khi dì nói với mọi người, không ai tin, tất cả mọi người rằng là dì điên, còn vu cáo dì phỉ báng.
Chứng cứ đâu? Tất cả mọi người đang đòi chứng cứ.
Lúc Tết Thanh Minh dì Ngọc dẫn cô đi thăm mộ bố, dì Ngọc ngồi trên mặt bùn đất nói xin lỗi ông, không thể cho ông công bằng.
Mà ngày đó, cũng trở thành lần thứ hai Nguyễn Túy nghẹn ngào gào lên.
——
Sau khi cuộc đấu phục sinh kết thúc chính là vòng bán kết thi biện luận toàn trường, khi cách vòng bán kết còn hai tuần lễ, Nguyễn Túy bắt đầu chuẩn bị tư liệu.
Nhưng lúc này, lời đồn như gió không kìm được thổi khắp toàn bộ đại học A.
Bên trên diễn đàn Đại học A không hiểu sao lại có thêm rất nhiều bài post, bài post chỉ đơn giản nói hôm thi đấu phục sinh, Thẩm Nam Hạnh khoa Luật bầu cho Nguyễn Túy một phiếu, nguyên nhân là bọn họ quen nhau.
Bài post cắt câu lấy nghĩa, viết theo phương pháp giật tít giải trí, nhác trông câu mở này thì cũng không có vấn đề gì, nhưng người sáng suốt đều đoán được mục đích thật sự của bài post là Thẩm Nam Hạnh không công chính, Nguyễn Túy đứng hạng hai là hữu danh vô thực.
Nhưng không ai ngờ trận gió này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Chuyện lời đồn là Dư Lan kể cho Nguyễn Túy, không biết Thẩm Nam Hạnh biết cô và Dư Lan là bạn cùng phòng từ đâu, nhờ Dư Lan nói cho cô, bảo cô không cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.
Đối với lời đồn công kích Nguyễn Túy chẳng có cảm thụ gì nhiều, cô đã là khinh khí cầu bị đâm thủng, khi bạn đâm thêm lần thứ hai thật ra cũng chẳng tạo nên tổn thương đặc biệt lớn gì.
Trước kia cô từng chịu đựng các kiểu lời đồn, ánh mắt, chả sợ mấy cơn gió nhỏ như này.
Thế là cô vẫn giống như trước thu dọn đồ đạc đến thư viện tìm đọc tư liệu, học tập, chuẩn bị thi biện luận.
Hiệu suất của Thẩm Nam Hạnh rất cao, không đầy một buổi sáng, tất cả bài post có liên quan đến lời đồn này bị xóa không còn một mống, khi đó Nguyễn Túy đang ở thư viện, hoàn toàn không biết giống gì.
Lúc chiều Thẩm Nam Hạnh đến tòa nhà hành chính một chuyến, tìm thầy cô phụ trách nói rõ tình hình, tìm ra ID post bài đầu tiên, liên lạc với đối phương.
Lại xin bộ phận tuyên truyền video ngày thi đấu phục sinh để đưa cho thầy cô chuyên nghiệp xem xét, hi vọng thầy cô có thể lên tiếng nói rõ ít nhiều.
Đại khái trước kia ấn tượng Thẩm Nam Hạnh cho người khác quá mức ôn hòa và khiêm tốn, khiến tất cả mọi người cho rằng anh sẽ không làm gì, cũng dám tung tin đồn đến trên đầu anh.
Nhưng điều mọi người không ngờ chính là, vào đêm web trường liên tục đăng hai thông báo đến mọi người, Thẩm Nam Hạnh cũng chẳng phải là người ngồi chờ chết.
Thông báo đầu có liên quan đến việc xử lý người tung tin đồn nhảm.
Thông báo thứ hai lên tiếng về cuộc đấu phục sinh.
Bấy giờ mọi người mới ý thức được, Thẩm Nam Hạnh là sinh viên Luật, trình độ hiểu biết Luật của anh có thể giúp anh thuần thục lợi dụng pháp luật để đảm bảo quyền lợi cho chính mình và người khác.
Chuyện này, khiến người ở viện khác ở đại học A học lại nhiệt liệt thảo luận sự kiện lần này, nhưng không giống bài post một ngày trước, bài post lần này phần lớn biểu sự sùng bái, kính nể, kính ngưỡng… với Thẩm Nam Hạnh
Còn có sự hiếu kì với kỳ nhân Nguyễn Túy chỉ nghe tên không biết người.
Dân mạng rất tốc độ, nhất là sinh viên viện IT, đào ảnh chụp đến mức vô cùng thuận tay. Chẳng mất bao lâu, một tấm ảnh Nguyễn Túy đưa tay tuyên thệ được truyền nhau ầm ầm, share khắp nơi.
Tình thế còn hơn chiến trận hôm trước.
Đám dân mạng đại học A hôm trước còn ngược gió hôm nay lại phản chiến, ào ào bình luận bên dưới——
“Chị này xinh thế!”
“Trông hơi lạnh lùng, đàn anh Thẩm thích kiểu này hả?”
“Ủa alo lầu trên bạn ơi bạn nói gì thế, hai người ai cũng xinh trai đẹp gái mà được chửa?”
“…”
Nhưng không đợi dân mạng thảo luận vui vẻ được mấy hồi, họ thần kỳ phát hiện, toang rồi*, ảnh chụp mỹ nữ không load được nữa.
*Nguyên văn [加载], phát âm là /O huo/, phương ngữ Tứ Xuyên sau thành tiếng lóng mạng, biểu đạt sự tiếc hận và bất đắc dĩ, chuyển thành gòy xong, toang rồi, còn cái nịt chắc cũng được.
Có người cẩn thận đăng một bài post: đàn anh Thẩm đang… xem à?
Sau đó, diễn đàn đêm ấy sôi trào thực sự.
Trước khi Nguyễn Túy biết những điều này, còn vừa đọc sách xong chuẩn bị từ thư viện về ký túc xá, trên đường nhận cuộc điện thoại Thẩm Nam Hạnh gọi tới.
Cô đi ra thư viện, nhìn bầu trời tối thui bên ngoài, nhấn nghe.