Chương 40: Chuyện Tình Dang Dở Suốt Ba Năm Thanh Xuân Đã Kết Thúc, Hẹn Gặp Lại
Sau một khoảng thời gian dài không trở về Hải Thành, bây giờ gặp lại Dương Đoan Ngọc không nghĩ nơi này phát triển đến vậy.
Nhà cao tầng ngày càng tăng, công viên, nơi ăn chơi, cái gì cũng có. Nhà của ba mẹ cô hiện đang xây nên tạm thời ở nhà của dì cô.
Hai cha con vừa tới nơi thì dừng xe, Dương Đoan Ngọc nhanh chân bước xuống, đi ra sau cốp xe mở lấy vali, ba cô còn đang đứng ở cửa xe tìm điện thoại.
Bỗng có một người chạy tới chổ ba cô nói:“Chú ơi đừng đỗ xe ở đây, chổ này cấm đỗ xe, chú nhanh đậu xe ở chổ khác đi có nhiều người từng để xe đây rồi bị phạt nặng lắm”.
Dương Đoan Ngọc liền nghe ba cô nói:“Vậy hả, cám ơn cháu đã nhắc nhở”.
Cậu thanh niên kia cười:“Dạ không sao ạ, mà chú mới chuyển về đây đúng không? Cháu thấy biển số xe hơi khác”.
“À đúng đúng, chú mới chuyển tới, nhà chú đang xây ở đầu kia kìa”
Nghe ba mình đang nói chuyện với người lạ, Dương Đoan Ngọc nhanh chóng lấy đồ ra khỏi cốp, cô đống cốp xe rồi di chuyển lên phía trước xe.
“Ba đang nói chuyện với ai vậy?” Cô hỏi.
Dương Thanh Minh đang nói với cậu thanh niên kia, thấy Dương Đoan Ngọc đi tới thì liền quay sang kéo cô tới:“Đây là con gái của chú, nay nghỉ hè nên chú dẫn con bé về thăm quê nhà”.
Cậu thanh niên kia à một tiếng, mỉm cười nhìn về phía cô:“Chào em”.
“Anh này là hàng xóm của chúng ta đấy, nhà kế bên luôn” Dương Thanh Minh quay sang nói với cô:“Nhanh chào lại anh đi”.
Dương Đoan Ngọc đứng sượng người một lúc rồi nhanh chóng cúi đầu:“Em chào anh”.
Dương Thanh Minh cười rồi quay sang giải thích cho cậu thanh niên kia:“Con gái chú học hành áp lực nên hơi mệt chút, cháu thông cảm”.
“Không sao đâu bác ạ, bác có cần gì không cháu giúp cho” Cậu thanh niên thấy cô cầm cả đống vali thì hỏi khéo.
“Không cần đâu” Dương Đoan Ngọc nhanh chóng trả lời:“Con mệt rồi con vào nhà trước đây”. Dương Đoan Ngọc túi to túi nhỏ ôm vào nhà, khi đến ngang cửa nhà, cô dừng bước, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Lúc nãy, khi ba cô kéo tay tới trước mặt anh ta, cô đã đứng hình mất vài giây, cô không biết có phải mình quá ám ảnh với Chung Trạch Dương hay không mà khi nhìn người hàng xóm kia, cô lại nhớ tới anh.
Thật sự Chung Trạch Dương và cậu thanh niên kia có vài nét rất giống nhau, cậu thanh niên kia cứ như là Chung Trạch Dương khi trưởng thành vậy.
Dương Đoan Ngọc thở dài, ngón tay lau vệt nước mắt, miệng lẩm bẩm:“Không phải đâu cậu ấy đang sống hạnh phúc ở thế giới khác rồi, đừng khóc”.
Nếu nói rằng cô có còn tình cảm với Chung Trạch Dương không, thì chắc chắn là có. Người con trai đã đồng hành cùng cô từ những năm tháng thơ ấu đến khi đi học, làm sao mà cô không rung động. Thậm chí khi người con trai ấy qua đời, cô vẫn lặng lẽ ôm cuộc tình này đi hết ba năm thanh xuân cấp ba cho đến bây giờ, làm sao cô có thể từ bỏ tình cảm này được.
Nhưng, vào ngày giỗ của ba mẹ Cao Vĩ Thành, người sư thầy đó đã nói với cô:“Người bạn trai đó của con đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu ấy ở thế giới này, bây giờ cậu ấy đã đầu thai ở thế giới khác, sống một quãng đời bình an cho đến già, cậu ấy sẽ sống hạnh phúc với những điều cậu ấy đã từng mơ ước ở kiếp này, nên con đừng buồn”.
“Cuộc sống với hàng ngàn lần tương ngộ, nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại”.
Chung Trạch Dương, nếu chúng ta không có duyên và cậu sẽ sống hạnh phúc với những điều cậu xứng đáng có được.
Vậy thì tớ sẵn sàng lùi lại một chút, ngần ấy đã là quá đủ rồi. Tớ lùi lại một chút để cậu có thể an tâm hơn. Tớ vẫn yêu cậu nhiều lắm.
Lúc này gió nổi lên, cuốn những chiếc lá ở cành cây rơi xuống, cả gió và lá cây dần lướt qua Dương Đoan Ngọc, cô mỉm cười đón nhận tất cả.
Nhà cao tầng ngày càng tăng, công viên, nơi ăn chơi, cái gì cũng có. Nhà của ba mẹ cô hiện đang xây nên tạm thời ở nhà của dì cô.
Hai cha con vừa tới nơi thì dừng xe, Dương Đoan Ngọc nhanh chân bước xuống, đi ra sau cốp xe mở lấy vali, ba cô còn đang đứng ở cửa xe tìm điện thoại.
Bỗng có một người chạy tới chổ ba cô nói:“Chú ơi đừng đỗ xe ở đây, chổ này cấm đỗ xe, chú nhanh đậu xe ở chổ khác đi có nhiều người từng để xe đây rồi bị phạt nặng lắm”.
Dương Đoan Ngọc liền nghe ba cô nói:“Vậy hả, cám ơn cháu đã nhắc nhở”.
Cậu thanh niên kia cười:“Dạ không sao ạ, mà chú mới chuyển về đây đúng không? Cháu thấy biển số xe hơi khác”.
“À đúng đúng, chú mới chuyển tới, nhà chú đang xây ở đầu kia kìa”
Nghe ba mình đang nói chuyện với người lạ, Dương Đoan Ngọc nhanh chóng lấy đồ ra khỏi cốp, cô đống cốp xe rồi di chuyển lên phía trước xe.
“Ba đang nói chuyện với ai vậy?” Cô hỏi.
Dương Thanh Minh đang nói với cậu thanh niên kia, thấy Dương Đoan Ngọc đi tới thì liền quay sang kéo cô tới:“Đây là con gái của chú, nay nghỉ hè nên chú dẫn con bé về thăm quê nhà”.
Cậu thanh niên kia à một tiếng, mỉm cười nhìn về phía cô:“Chào em”.
“Anh này là hàng xóm của chúng ta đấy, nhà kế bên luôn” Dương Thanh Minh quay sang nói với cô:“Nhanh chào lại anh đi”.
Dương Đoan Ngọc đứng sượng người một lúc rồi nhanh chóng cúi đầu:“Em chào anh”.
Dương Thanh Minh cười rồi quay sang giải thích cho cậu thanh niên kia:“Con gái chú học hành áp lực nên hơi mệt chút, cháu thông cảm”.
“Không sao đâu bác ạ, bác có cần gì không cháu giúp cho” Cậu thanh niên thấy cô cầm cả đống vali thì hỏi khéo.
“Không cần đâu” Dương Đoan Ngọc nhanh chóng trả lời:“Con mệt rồi con vào nhà trước đây”. Dương Đoan Ngọc túi to túi nhỏ ôm vào nhà, khi đến ngang cửa nhà, cô dừng bước, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Lúc nãy, khi ba cô kéo tay tới trước mặt anh ta, cô đã đứng hình mất vài giây, cô không biết có phải mình quá ám ảnh với Chung Trạch Dương hay không mà khi nhìn người hàng xóm kia, cô lại nhớ tới anh.
Thật sự Chung Trạch Dương và cậu thanh niên kia có vài nét rất giống nhau, cậu thanh niên kia cứ như là Chung Trạch Dương khi trưởng thành vậy.
Dương Đoan Ngọc thở dài, ngón tay lau vệt nước mắt, miệng lẩm bẩm:“Không phải đâu cậu ấy đang sống hạnh phúc ở thế giới khác rồi, đừng khóc”.
Nếu nói rằng cô có còn tình cảm với Chung Trạch Dương không, thì chắc chắn là có. Người con trai đã đồng hành cùng cô từ những năm tháng thơ ấu đến khi đi học, làm sao mà cô không rung động. Thậm chí khi người con trai ấy qua đời, cô vẫn lặng lẽ ôm cuộc tình này đi hết ba năm thanh xuân cấp ba cho đến bây giờ, làm sao cô có thể từ bỏ tình cảm này được.
Nhưng, vào ngày giỗ của ba mẹ Cao Vĩ Thành, người sư thầy đó đã nói với cô:“Người bạn trai đó của con đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu ấy ở thế giới này, bây giờ cậu ấy đã đầu thai ở thế giới khác, sống một quãng đời bình an cho đến già, cậu ấy sẽ sống hạnh phúc với những điều cậu ấy đã từng mơ ước ở kiếp này, nên con đừng buồn”.
“Cuộc sống với hàng ngàn lần tương ngộ, nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại”.
Chung Trạch Dương, nếu chúng ta không có duyên và cậu sẽ sống hạnh phúc với những điều cậu xứng đáng có được.
Vậy thì tớ sẵn sàng lùi lại một chút, ngần ấy đã là quá đủ rồi. Tớ lùi lại một chút để cậu có thể an tâm hơn. Tớ vẫn yêu cậu nhiều lắm.
Lúc này gió nổi lên, cuốn những chiếc lá ở cành cây rơi xuống, cả gió và lá cây dần lướt qua Dương Đoan Ngọc, cô mỉm cười đón nhận tất cả.