Chương 39: Mùa Hè Lại Đến
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới lúc nào Dương Đoan Ngọc còn đang cắm đầu vào ôn thi để thi đại học, bây giờ cô sắp trở thành sinh viên năm hai.
Cô không còn mang dáng vẻ của thiếu nữ cấp 3, ngây ngô đơn thuần nữa, cô bắt đầu có sự chuyển biến, trở thành người trưởng thành.
Mùa hè ở Hải Sơn thật sự rất đẹp, cảm giác như lúc Dương Đoan Ngọc khi còn là học sinh năm cuối vậy, vừa xao xuyến, vừa dịu dàng.
Dương Đoan Ngọc đứng trước cổng trường đại học Sư phạm Hải Sơn, bên cạnh là hai chiếc vali lớn, cô đang đợi xe ba mình đón.
“Reng Reng”.
Nghe thấy chuông điện thoại kêu lên, Dương Đoan Ngọc bắt máy:“Alo”.
“Hôm nay em về Hải Thành hả” là Trương Vũ Nam gọi đến.
Dương Đoan Ngọc liền trả lời:“Vâng, hôm nay em về”.
“Sao em về sớm vậy, mới xong lễ tổng kết mà”.
“Do em có chút việc ở quê nhà, với lại cả năm học hành áp lực quá nên em muốn về sớm để thư giãn với gia đình” Cô cười đáp.
Từ xa, một chiếc xe ô tô trắng chạy đến, Dương Đoan Ngọc liền vẫy vẫy tay ra tín hiệu rồi nói:“Xe tới rồi, em đi đây, tạm biệt”.
“Ơ anh còn chuyện muốn nói” Trương Vũ Nam chưa kịp nói hết câu thì cô đã tắt máy, anh ta lắc đầu tiếc nuối. Hôm qua, khi buổi lễ tổng kết năm học còn đang tổ chức, anh đã mua một bó hoa rất đẹp dành tặng cô, anh muốn chúc cô đã hoàn thành một năm học xuất xắc. Nhưng vì cả ngày hôm đấy cô lại rất bận rộn vui chơi với bạn bè nên anh không muốn làm phiền cô, đợi ngày hôm sau tặng cũng được.
Thế mà chưa kịp trao cô bó hoa thì Bùi Mỹ Huệ nói cô hôm nay về Hải Thành với ba mẹ.
Trương Vũ Nam cau mày:“Sao em không cho anh một cơ hội vậy?”.
Anh ta vứt bó hoa vào thùng rác rồi đi ra ngoài.
*******************.
Trước cổng trường đại học Sư phạm Hải Sơn.
Sau khi xe của ba tới đón, Dương Đoan Ngọc niềm nở chào ba, hai cha con ôm nhau chào hỏi rồi cất hành lí và lên xe.
Đã lâu rồi không gặp con gái cưng của mình nên khi gặp lại cô, Dương Thanh Minh sụt sịt:“Ôi công chúa của ba nay lớn quá, đi học có gặp khó khăn gì không con gái?”.
“Dạ không ạ, ở đây con rất vui, mọi người yêu thương con lắm ạ” Dương Đoan Ngọc tủm tỉm cười.
“À ba có mua đồ ăn vặt cho con gái ba đây này” Dương Thanh Minh cầm túi đồ ăn để ở ghế sau lên cho Dương Đoan Ngọc, cô thấy vậy vừa bất ngờ vừa cảm động.
Hóa ra, dù cô có lớn đến đâu, thì vẫn mãi mãi bé thơ trong mắt ba mẹ. Bây giờ cô đã quá tuổi để thưởng thức những món ăn vặt này rồi nhưng nếu hỏi có muốn được ăn những món này không thì cô sẵn sàng trả lời là có, với điều kiện là ba phải mua cho cô.
Dương Đoan Ngọc cầm túi đồ ăn vặt:“Con cám ơn ba, con yêu ba nhất”.
“Ba cũng yêu con gái ba, cuộc đời ba không có tuổi thơ cũng không có người ba tốt nên ba không thể để con gái cưng của ba thiệt thòi giống ba nữa” Dương Thanh Minh mỉm cười nhìn cô đang bốc bánh bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Dương Đoan Ngọc lúc này đang nhai bánh thì nghe ba nói vậy, chợt dừng tay lại. Cuộc đời ba không có tuổi thơ cũng không có người ba tốt, phải sống trong bạo lực từ nhỏ, thế mà khi cô ra đời đến bây giờ, cô chưa bao giờ chịu đòn roi của ba.
Cô chưa bao giờ bị ba đánh hay lớn tiếng, tuy sống trong bạo lực nhưng ba không bị ảnh hưởng, ngược lại khi có con, ba còn yêu thương, làm những điều mà ngày bé, ba từng ao ước có được.
Tuổi thơ của cô lớn lên trong sự hanh phúc với tình yêu thương của ba lẫn mẹ, còn ba cô lại lam lũ vất vả chịu bạo hành từ ba dượng. Như vậy có phải quá bất công với ba không?
Dương Đoan Ngọc có chút trầm lặng, nhìn ba lái xe với khuôn mặt đầy nếp nhăn, cô bóc một miệng bánh rồi đưa tới trước mặt Dương Thanh Minh.
“Ba há miệng ra ăn thử món này đi”.
Dương Thanh Minh cũng phối hợp với con gái, há miệng ra ăn, nhai vài cái rồi dơ ngón cái lên:“Cái này ngon quá”.
“Sau này con mua về hai ba con mình ăn tiếp nha” Dương Đoan Ngọc gặm một miếng ăn rồi bóc ra một miếng đưa cho ông.
Ăn hết túi đồ ăn vặt, Dương Đoan Ngọc ngồi im lặng để cho Dương Thanh Minh tập trung lái xe, cô tựa đầu lên cửa sổ suy nghĩ.
Khi nghe ba nói về cuộc đời ba, cô cũng có chút nhớ về Cao Vĩ Thành, anh ấy không còn gia đình, nợ nần chồng chất, không còn nhà để về, thậm chí mọi người không quý mến gì anh. Từ lúc biết anh là con của Giám đốc kho bạc Nhà nước - Hà Huyền Châu, cô thường hay lên mạng tìm kiếm thông tin của gia đình anh, những dòng bình luận ác ý, thâm độc ngày càng tăng lên.
Mỗi lần đọc những dòng nhắn đó, Dương Đoan Ngọc cảm thấy rất tổn thương, không biết khi anh đọc nó, anh cảm thấy như thế nào.
Cũng lâu rồi cô không liên lạc với anh, lần gọi điện gần nhất là hai tháng trước, khi đó là Cao Vĩ Thành chủ động gọi trước, anh ấy nói rằng là sắp vào đợt huấn luyện nên không dùng điện thoại một thời gian dài, báo trước để cô biết.
Dương Đoan Ngọc nghe anh nói xong thì gật đầu, cô cũng hiểu tính chất công việc của anh, được đưa sang Nga đào tạo thì đương nhiên phải được rèn luyện kĩ càng hơn rồi.
Nhưng cô nhớ lại, trước lúc tắt máy, anh đã nói với cô rằng:“Em hẵng khoan tắt máy, em hãy nhìn vào camera để anh có thể ngắm em thêm một chút, chỉ một vài giây thôi cũng được”
Cô không còn mang dáng vẻ của thiếu nữ cấp 3, ngây ngô đơn thuần nữa, cô bắt đầu có sự chuyển biến, trở thành người trưởng thành.
Mùa hè ở Hải Sơn thật sự rất đẹp, cảm giác như lúc Dương Đoan Ngọc khi còn là học sinh năm cuối vậy, vừa xao xuyến, vừa dịu dàng.
Dương Đoan Ngọc đứng trước cổng trường đại học Sư phạm Hải Sơn, bên cạnh là hai chiếc vali lớn, cô đang đợi xe ba mình đón.
“Reng Reng”.
Nghe thấy chuông điện thoại kêu lên, Dương Đoan Ngọc bắt máy:“Alo”.
“Hôm nay em về Hải Thành hả” là Trương Vũ Nam gọi đến.
Dương Đoan Ngọc liền trả lời:“Vâng, hôm nay em về”.
“Sao em về sớm vậy, mới xong lễ tổng kết mà”.
“Do em có chút việc ở quê nhà, với lại cả năm học hành áp lực quá nên em muốn về sớm để thư giãn với gia đình” Cô cười đáp.
Từ xa, một chiếc xe ô tô trắng chạy đến, Dương Đoan Ngọc liền vẫy vẫy tay ra tín hiệu rồi nói:“Xe tới rồi, em đi đây, tạm biệt”.
“Ơ anh còn chuyện muốn nói” Trương Vũ Nam chưa kịp nói hết câu thì cô đã tắt máy, anh ta lắc đầu tiếc nuối. Hôm qua, khi buổi lễ tổng kết năm học còn đang tổ chức, anh đã mua một bó hoa rất đẹp dành tặng cô, anh muốn chúc cô đã hoàn thành một năm học xuất xắc. Nhưng vì cả ngày hôm đấy cô lại rất bận rộn vui chơi với bạn bè nên anh không muốn làm phiền cô, đợi ngày hôm sau tặng cũng được.
Thế mà chưa kịp trao cô bó hoa thì Bùi Mỹ Huệ nói cô hôm nay về Hải Thành với ba mẹ.
Trương Vũ Nam cau mày:“Sao em không cho anh một cơ hội vậy?”.
Anh ta vứt bó hoa vào thùng rác rồi đi ra ngoài.
*******************.
Trước cổng trường đại học Sư phạm Hải Sơn.
Sau khi xe của ba tới đón, Dương Đoan Ngọc niềm nở chào ba, hai cha con ôm nhau chào hỏi rồi cất hành lí và lên xe.
Đã lâu rồi không gặp con gái cưng của mình nên khi gặp lại cô, Dương Thanh Minh sụt sịt:“Ôi công chúa của ba nay lớn quá, đi học có gặp khó khăn gì không con gái?”.
“Dạ không ạ, ở đây con rất vui, mọi người yêu thương con lắm ạ” Dương Đoan Ngọc tủm tỉm cười.
“À ba có mua đồ ăn vặt cho con gái ba đây này” Dương Thanh Minh cầm túi đồ ăn để ở ghế sau lên cho Dương Đoan Ngọc, cô thấy vậy vừa bất ngờ vừa cảm động.
Hóa ra, dù cô có lớn đến đâu, thì vẫn mãi mãi bé thơ trong mắt ba mẹ. Bây giờ cô đã quá tuổi để thưởng thức những món ăn vặt này rồi nhưng nếu hỏi có muốn được ăn những món này không thì cô sẵn sàng trả lời là có, với điều kiện là ba phải mua cho cô.
Dương Đoan Ngọc cầm túi đồ ăn vặt:“Con cám ơn ba, con yêu ba nhất”.
“Ba cũng yêu con gái ba, cuộc đời ba không có tuổi thơ cũng không có người ba tốt nên ba không thể để con gái cưng của ba thiệt thòi giống ba nữa” Dương Thanh Minh mỉm cười nhìn cô đang bốc bánh bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Dương Đoan Ngọc lúc này đang nhai bánh thì nghe ba nói vậy, chợt dừng tay lại. Cuộc đời ba không có tuổi thơ cũng không có người ba tốt, phải sống trong bạo lực từ nhỏ, thế mà khi cô ra đời đến bây giờ, cô chưa bao giờ chịu đòn roi của ba.
Cô chưa bao giờ bị ba đánh hay lớn tiếng, tuy sống trong bạo lực nhưng ba không bị ảnh hưởng, ngược lại khi có con, ba còn yêu thương, làm những điều mà ngày bé, ba từng ao ước có được.
Tuổi thơ của cô lớn lên trong sự hanh phúc với tình yêu thương của ba lẫn mẹ, còn ba cô lại lam lũ vất vả chịu bạo hành từ ba dượng. Như vậy có phải quá bất công với ba không?
Dương Đoan Ngọc có chút trầm lặng, nhìn ba lái xe với khuôn mặt đầy nếp nhăn, cô bóc một miệng bánh rồi đưa tới trước mặt Dương Thanh Minh.
“Ba há miệng ra ăn thử món này đi”.
Dương Thanh Minh cũng phối hợp với con gái, há miệng ra ăn, nhai vài cái rồi dơ ngón cái lên:“Cái này ngon quá”.
“Sau này con mua về hai ba con mình ăn tiếp nha” Dương Đoan Ngọc gặm một miếng ăn rồi bóc ra một miếng đưa cho ông.
Ăn hết túi đồ ăn vặt, Dương Đoan Ngọc ngồi im lặng để cho Dương Thanh Minh tập trung lái xe, cô tựa đầu lên cửa sổ suy nghĩ.
Khi nghe ba nói về cuộc đời ba, cô cũng có chút nhớ về Cao Vĩ Thành, anh ấy không còn gia đình, nợ nần chồng chất, không còn nhà để về, thậm chí mọi người không quý mến gì anh. Từ lúc biết anh là con của Giám đốc kho bạc Nhà nước - Hà Huyền Châu, cô thường hay lên mạng tìm kiếm thông tin của gia đình anh, những dòng bình luận ác ý, thâm độc ngày càng tăng lên.
Mỗi lần đọc những dòng nhắn đó, Dương Đoan Ngọc cảm thấy rất tổn thương, không biết khi anh đọc nó, anh cảm thấy như thế nào.
Cũng lâu rồi cô không liên lạc với anh, lần gọi điện gần nhất là hai tháng trước, khi đó là Cao Vĩ Thành chủ động gọi trước, anh ấy nói rằng là sắp vào đợt huấn luyện nên không dùng điện thoại một thời gian dài, báo trước để cô biết.
Dương Đoan Ngọc nghe anh nói xong thì gật đầu, cô cũng hiểu tính chất công việc của anh, được đưa sang Nga đào tạo thì đương nhiên phải được rèn luyện kĩ càng hơn rồi.
Nhưng cô nhớ lại, trước lúc tắt máy, anh đã nói với cô rằng:“Em hẵng khoan tắt máy, em hãy nhìn vào camera để anh có thể ngắm em thêm một chút, chỉ một vài giây thôi cũng được”