Chương 25: Cao Lại Càng Thêm Cao, Anh Lại Càng Khó Chạm Đến
Đăng xong bài kỉ niệm, Dương Đoan Ngọc vứt điện thoại sang một bên rồi nằm thẩn thở, cô thở dài mấy cái rồi bật dậy thay quần áo đi tắm rửa.
Cho dù bận đến cở nào thì cô cũng dành ra chút thời gian để tắm, cảm giác rít rát bụi bẩn đeo bám làm cô khó chịu. Năm nay cô là học sinh cuối cấp nên việc đi học về tối khuya là chuyện không thể tránh khỏi, bà Công Dương Tịnh Thi luôn nhắc cô con gái mình là không được tắm khuya hoặc để ngày mai rồi tắm. Nhưng Dương Đoan Ngọc chưa bao giờ làm theo ý bà.
Biết là tắm khuya không tốt nhưng biết phải làm sao đây, cơ thể bẩn thì cô không thể tập trung để học tiếp được.
Khi tắm xong, Dương Đoan Ngọc mang một chiếc áo thun dài ngang đùi màu đỏ, cô đắp một chiếc mặt nạ dưỡng ẩm rồi lên giường nằm nghỉ.
Tay cô mò mẫm lấy điện thoại đặt hẹn 20 phút sau. Khi mở điện thoại, Dương Đoan Ngọc lại chú ý đến dòng thông báo có người gửi kết bạn ở trang Facebook.
Hồi nãy cô định ấn vào xem ai kết bạn, cuối cùng lại bị những tấm hình cũ lôi cuốn đi. Dương Đoan Ngọc bấm vào trang cá nhân của người gửi kết bạn.
Khi mở ra Dương Đoan Ngọc bất ngờ, đây là Facebook của Cao Vĩ Thành. Cô không ngờ anh có thể tìm ra facebook của mình.
Cô ấn chấp nhận kết bạn rồi nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh:
Dương Đoan Ngoc:[Sao tìm ra được Facebook của em thế?]
Nhắn xong Dương Đoan Ngọc tranh thủ đặt báo thức rồi tắt máy nằm nghỉ.
Được một lúc thì điện thoại reo lên có thông báo, Dương Đoan Ngọc mở lên xem, là tin nhắn của Cao Vĩ Thành gửi tới
Cao Vĩ Thành:[Muốn tìm em thì không khó]
Dưới dòng tin nhắn là một hình icon mặt cười haha, Dương Đoan Ngọc mỉm cười rồi nhắn lại
Dương Đoan Ngọc:[Ở bên đấy sao rồi? Có quen nhiều bạn mới không?]
Cao Vĩ Thành:[Ở đây rất tốt anh cảm thấy không xa lạ mấy, ngày mai anh phải vào đợt huấn luyện, có thể sẽ mất liện lạc với em khá lâu đấy]
Dương Đoan Ngọc thắc mắc hỏi.
Dương Đoan Ngọc:[Đi huấn luyện là đêm về không được nhắn tin sao?]
Cao Vĩ Thành liền nhanh chống nhắn trả lời.
Cao Vĩ Thành:[Không được, sau này có chiến tranh thì trên chiến trường có được giải trí đâu]
Dương Đoan Ngọc ngẫm nghĩ, cũng đúng thôi, cô học lịch sử nên cũng biết, ngày xưa nhiều chiến sĩ khi hy sinh, người ta đã tìm thấy rất nhiều mẩu thư viết cho người thân ở trên thi thể của những chiến sĩ, họ viết rất nhiều nhưng lại không thể được gửi đến người nhận.
Ngay cả anh cũng vậy, thực chiến mà, hy sinh cả cuộc đời để giữ gìn đất nước, đâu có để tâm gửi mấy dòng tin nhắn.
Cao Vĩ Thành:[Em học hành sao rồi? Em có nguyện vọng thi vào trường đại học gì không?]
Dương Đoan Ngọc:[Ba mẹ em bảo thi sư phạm, chắc là phải nghe theo lời của hai người đó thôi]
Cao Vĩ Thành nhìn dòng tin nhắn của cô mà lưỡng lự, mẹ anh cũng giống như ba mẹ cô, luôn bắt ép con cái đi theo hướng mà họ đã vạch ra.
Cao Vĩ Thành:[Sao em không thi vào trường mà em mong muốn?]
Dương Đoan Ngọc:[Chịu thôi em là con một mà, dù sao cũng vì ba mẹ nữa, em đành nghe theo thôi]
Lúc này Cao Vĩ Thành đang suy nghĩ cách để thuyết phục cô theo đuổi ước mơ của mình thì thấy cô nhắn là đến giờ học nên anh chỉ có thể ngừng cuộc trò chuyện này lại
Cao Vĩ Thành:[Vậy em học đi, đừng thức khuya quá, chúc em học tốt nhé]
Dương Đoan Ngọc:[Vâng anh nghỉ ngơi sớm ạ]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dương Đoan Ngọc lao đầu vào việc học còn ở bên đất nước nào đấy, Cao Vĩ Thành ung dung thư thả nằm lướt điện thoại.
Anh bấm vào trang cá nhân của cô xem những bức ảnh mà cô đăng.
Ở trang cá nhân Facebook của cô, ảnh đại diện là ảnh mà cô chụp kỉ yếu, một cô gái mang chiếc áo dài trắng, tóc uốn xoăn ngang ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn kèm theo đó là nụ cười nhẹ nhàng.
Cao Vĩ Thành nhìn đăm đăm vào tấm ảnh đại diện, anh chưa từng nhìn thấy cô mặc áo dài trắng ngoài đời như thế nào, nhưng chỉ mới nhìn qua ảnh thôi mà anh đã đổ gục trước vẻ đẹp thanh xuân ấy.
Đúng là không thể vượt qua được vẻ đẹp của thiếu nữ thời cấp ba.
Anh nhanh chống lưu lại ảnh cô vào máy của mình, rồi lướt xem những tấm hình khác. Dưới phần tin nổi bật, cô thường đăng những tấm hình của mình, khoảng khắc vui chơi cùng bạn bè, nhìn rất vui tươi.
Cao Vĩ Thành từ từ lướt xem lần lượt từng tấm hình mà cô đăng, đôi lúc anh mỉm cười, lúc thì ngại ngùng đỏ mặt. Trông anh lúc này như một thằng dở hơi đa trạng thái.
Xem hết phần tin nổi bật, Cao Vĩ Thành lướt xuống xem những bài viết mà cô đăng. Anh nhìn thấy một bài mà cô đã đăng lại cách đây một tiếng, đó là tấm hình kỉ yếu cách đây ba năm về trước.
Cao Vĩ Thành nghĩ đây chắc là ảnh của cấp hai nên anh ấn vào từng ảnh xem coi thử cô của ba năm trước như thế nào.
Khi lướt hai tấm ảnh trước, anh còn vui vẻ theo tấm hình mà cô đăng, nhưng khi lướt sang tấm hình thứ ba, sắc mặt của Cao Vĩ Thành trầm xuống.
Là ảnh cô tay trong tay với một cậu bạn khác, cả hai đều cười rất tươi, cô còn đăng với dòng ghi chú là: Hi vọng mọi chặng đường sau này của tớ sẽ có cậu kề bên.
Cao Vĩ Thành ấn vào xem phần bình luận từ ba năm trước, trong đó đều là những lời khen đẹp đôi, lời chúc hạnh phúc, anh nhìn mà ứa hết cả mắt. Anh không ngờ cô đã có người trong lòng rồi.
Đã là ba năm rồi, cô không xóa tấm hình này mà các đây một tiếng trước cô còn đăng kỉ niệm lại những tấm hình này, chắc là cô vẫn chưa chia tay người ấy.
Anh thầm nghĩ, cô và người ấy cũng yêu nhau đậm sâu thật, ba năm trước thì cũng chỉ mới mười lăm mười bốn tuổi thôi mà đã yêu nhau đến tận bây giờ.
Nhìn vậy anh ngậm ngùi tắt điện thoại.
Đúng vậy, ông trời sẽ chẳng chừa một con đường nào tốt đẹp cho anh.
Và cô cũng sẽ mãi ở một đỉnh cao nào đấy, nơi mà anh dù có cố gắng đến thể nào cũng không đủ để chạm đến.
Mãi mãi và mãi mãi.
Cho dù bận đến cở nào thì cô cũng dành ra chút thời gian để tắm, cảm giác rít rát bụi bẩn đeo bám làm cô khó chịu. Năm nay cô là học sinh cuối cấp nên việc đi học về tối khuya là chuyện không thể tránh khỏi, bà Công Dương Tịnh Thi luôn nhắc cô con gái mình là không được tắm khuya hoặc để ngày mai rồi tắm. Nhưng Dương Đoan Ngọc chưa bao giờ làm theo ý bà.
Biết là tắm khuya không tốt nhưng biết phải làm sao đây, cơ thể bẩn thì cô không thể tập trung để học tiếp được.
Khi tắm xong, Dương Đoan Ngọc mang một chiếc áo thun dài ngang đùi màu đỏ, cô đắp một chiếc mặt nạ dưỡng ẩm rồi lên giường nằm nghỉ.
Tay cô mò mẫm lấy điện thoại đặt hẹn 20 phút sau. Khi mở điện thoại, Dương Đoan Ngọc lại chú ý đến dòng thông báo có người gửi kết bạn ở trang Facebook.
Hồi nãy cô định ấn vào xem ai kết bạn, cuối cùng lại bị những tấm hình cũ lôi cuốn đi. Dương Đoan Ngọc bấm vào trang cá nhân của người gửi kết bạn.
Khi mở ra Dương Đoan Ngọc bất ngờ, đây là Facebook của Cao Vĩ Thành. Cô không ngờ anh có thể tìm ra facebook của mình.
Cô ấn chấp nhận kết bạn rồi nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh:
Dương Đoan Ngoc:[Sao tìm ra được Facebook của em thế?]
Nhắn xong Dương Đoan Ngọc tranh thủ đặt báo thức rồi tắt máy nằm nghỉ.
Được một lúc thì điện thoại reo lên có thông báo, Dương Đoan Ngọc mở lên xem, là tin nhắn của Cao Vĩ Thành gửi tới
Cao Vĩ Thành:[Muốn tìm em thì không khó]
Dưới dòng tin nhắn là một hình icon mặt cười haha, Dương Đoan Ngọc mỉm cười rồi nhắn lại
Dương Đoan Ngọc:[Ở bên đấy sao rồi? Có quen nhiều bạn mới không?]
Cao Vĩ Thành:[Ở đây rất tốt anh cảm thấy không xa lạ mấy, ngày mai anh phải vào đợt huấn luyện, có thể sẽ mất liện lạc với em khá lâu đấy]
Dương Đoan Ngọc thắc mắc hỏi.
Dương Đoan Ngọc:[Đi huấn luyện là đêm về không được nhắn tin sao?]
Cao Vĩ Thành liền nhanh chống nhắn trả lời.
Cao Vĩ Thành:[Không được, sau này có chiến tranh thì trên chiến trường có được giải trí đâu]
Dương Đoan Ngọc ngẫm nghĩ, cũng đúng thôi, cô học lịch sử nên cũng biết, ngày xưa nhiều chiến sĩ khi hy sinh, người ta đã tìm thấy rất nhiều mẩu thư viết cho người thân ở trên thi thể của những chiến sĩ, họ viết rất nhiều nhưng lại không thể được gửi đến người nhận.
Ngay cả anh cũng vậy, thực chiến mà, hy sinh cả cuộc đời để giữ gìn đất nước, đâu có để tâm gửi mấy dòng tin nhắn.
Cao Vĩ Thành:[Em học hành sao rồi? Em có nguyện vọng thi vào trường đại học gì không?]
Dương Đoan Ngọc:[Ba mẹ em bảo thi sư phạm, chắc là phải nghe theo lời của hai người đó thôi]
Cao Vĩ Thành nhìn dòng tin nhắn của cô mà lưỡng lự, mẹ anh cũng giống như ba mẹ cô, luôn bắt ép con cái đi theo hướng mà họ đã vạch ra.
Cao Vĩ Thành:[Sao em không thi vào trường mà em mong muốn?]
Dương Đoan Ngọc:[Chịu thôi em là con một mà, dù sao cũng vì ba mẹ nữa, em đành nghe theo thôi]
Lúc này Cao Vĩ Thành đang suy nghĩ cách để thuyết phục cô theo đuổi ước mơ của mình thì thấy cô nhắn là đến giờ học nên anh chỉ có thể ngừng cuộc trò chuyện này lại
Cao Vĩ Thành:[Vậy em học đi, đừng thức khuya quá, chúc em học tốt nhé]
Dương Đoan Ngọc:[Vâng anh nghỉ ngơi sớm ạ]
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dương Đoan Ngọc lao đầu vào việc học còn ở bên đất nước nào đấy, Cao Vĩ Thành ung dung thư thả nằm lướt điện thoại.
Anh bấm vào trang cá nhân của cô xem những bức ảnh mà cô đăng.
Ở trang cá nhân Facebook của cô, ảnh đại diện là ảnh mà cô chụp kỉ yếu, một cô gái mang chiếc áo dài trắng, tóc uốn xoăn ngang ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn kèm theo đó là nụ cười nhẹ nhàng.
Cao Vĩ Thành nhìn đăm đăm vào tấm ảnh đại diện, anh chưa từng nhìn thấy cô mặc áo dài trắng ngoài đời như thế nào, nhưng chỉ mới nhìn qua ảnh thôi mà anh đã đổ gục trước vẻ đẹp thanh xuân ấy.
Đúng là không thể vượt qua được vẻ đẹp của thiếu nữ thời cấp ba.
Anh nhanh chống lưu lại ảnh cô vào máy của mình, rồi lướt xem những tấm hình khác. Dưới phần tin nổi bật, cô thường đăng những tấm hình của mình, khoảng khắc vui chơi cùng bạn bè, nhìn rất vui tươi.
Cao Vĩ Thành từ từ lướt xem lần lượt từng tấm hình mà cô đăng, đôi lúc anh mỉm cười, lúc thì ngại ngùng đỏ mặt. Trông anh lúc này như một thằng dở hơi đa trạng thái.
Xem hết phần tin nổi bật, Cao Vĩ Thành lướt xuống xem những bài viết mà cô đăng. Anh nhìn thấy một bài mà cô đã đăng lại cách đây một tiếng, đó là tấm hình kỉ yếu cách đây ba năm về trước.
Cao Vĩ Thành nghĩ đây chắc là ảnh của cấp hai nên anh ấn vào từng ảnh xem coi thử cô của ba năm trước như thế nào.
Khi lướt hai tấm ảnh trước, anh còn vui vẻ theo tấm hình mà cô đăng, nhưng khi lướt sang tấm hình thứ ba, sắc mặt của Cao Vĩ Thành trầm xuống.
Là ảnh cô tay trong tay với một cậu bạn khác, cả hai đều cười rất tươi, cô còn đăng với dòng ghi chú là: Hi vọng mọi chặng đường sau này của tớ sẽ có cậu kề bên.
Cao Vĩ Thành ấn vào xem phần bình luận từ ba năm trước, trong đó đều là những lời khen đẹp đôi, lời chúc hạnh phúc, anh nhìn mà ứa hết cả mắt. Anh không ngờ cô đã có người trong lòng rồi.
Đã là ba năm rồi, cô không xóa tấm hình này mà các đây một tiếng trước cô còn đăng kỉ niệm lại những tấm hình này, chắc là cô vẫn chưa chia tay người ấy.
Anh thầm nghĩ, cô và người ấy cũng yêu nhau đậm sâu thật, ba năm trước thì cũng chỉ mới mười lăm mười bốn tuổi thôi mà đã yêu nhau đến tận bây giờ.
Nhìn vậy anh ngậm ngùi tắt điện thoại.
Đúng vậy, ông trời sẽ chẳng chừa một con đường nào tốt đẹp cho anh.
Và cô cũng sẽ mãi ở một đỉnh cao nào đấy, nơi mà anh dù có cố gắng đến thể nào cũng không đủ để chạm đến.
Mãi mãi và mãi mãi.