Chương 77
Nửa đêm sau bắt đầu mưa, tiếng sấm ầm ầm, tiếng mưa như nước đổ.
Ánh nắng sớm xuyên qua kẽ hở trên cửa sổ rơi vào trong điện, rơi lên mắt Ân Mịch Đường, nàng híp mắt ngẩng đầu lên, hậu tri hậu giác phát hiện trời đã sáng rồi, lẩm bẩm: “Một ngày một đêm rồi …”
Tiểu Đậu Đỏ lắc mạnh đầu, lớn tiếng nói: “Sẽ không đâu! Cữu mẫu và biểu tỷ sẽ không có chuyện gì!”
“Đúng thế, sẽ không có chuyện gì, đều sẽ không có chuyện gì!” kèm theo giọng nói của Ân Mịch Đường là tiếng sấm bên ngoài.
Mưa lớn bên ngoài tuy là đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa ngớt lại.
Ở Ngạc Nam chưa từng có mưa chớp dọa người như thế này.
Không lâu sau, cửa Cung Thanh Điện được đẩy ra từ bên ngoài, Thích Vô Biệt đạp bước đi vào mang theo một trận hơi lạnh.
“Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ vội đứng lên.
Ân Mịch Đường mím môi nhìn Thích Vô Biệt, cả người hắn đã bị nước mưa thấm ướt rồi.
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ một cái, gật đầu nói: “Đã tìm được rồi.”
Trái tim treo cao cao của Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ lúc này mới đặt xuống hơn nửa.
Thích Vô Biệt cởi chiếc áo tơi ướt đẫm đưa cho cung nữ rồi xoay người đi đến tẩm điện, rất nhanh liền thay một bộ y phục sạch sẽ trở lại. Hắn cầm lấy chiếc khăn gấm sạch sẽ cung nữ đưa đến lau nước mưa trên mặt và tóc.
Tiểu Đậu Đỏ nhịn không được nói: “Hoàng đế ca ca, hay là huynh đi ngâm nước nóng đi, đừng để bị lạnh.”
“Không sao.” Thích Vô Biệt nói.
Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn chồng tấu chường trên trường án. Tảo triều hôm nay có lẽ phải kéo dài rồi, chắc là lại có rất nhiều chuyện chất đống lại, Hoàng thượng phải vội xử lý chính sự trước.
Một thị vệ mặc đồ quân nhung chạy vội trong mưa, gấp gáp nói mấy câu với Lý Trung Luân. Lý Trung Luân lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng xoay người đi vào Cung Thanh Điện. Hắn nhìn Hoàng đế mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng nói: “Hoàng thượng, có quân báo gấp từ thành Lễ Sóc!”
Động tác lau tóc của Thích Vô Biệt ngưng lại một chút, lạnh giọng: “Triệu.”
Thị vệ lập tức được đưa vào, hắn hành lễ rồi vội vã bẩm báo: “Hoàng thượng, Lễ Sóc thành bị bao vây, Ân tướng quân bị thương nặng, cầu chi viện!”
“Nhị thúc …” Ân Mịch Đường sửng sốt mở to mắt. Sao mà … tin xấu đều đến cùng nhau thế này …
Thích Vô Biệt mím chặt môi không nói lời nào.
“Hoàng thượng?” Lý Trung Luân nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Lập tức lệnh Thẩm …” Thích Vô Biệt ngừng lại một chút, đổi lại người, “Lập tức lệnh Mộ Dung Dịch lãnh binh chi viện.”
“Thuộc hạ lĩnh chỉ!” thị vệ hành lễ xong lập tức xoay người rời đi.
“Hai muội đi về nghỉ ngơi đi.” Giọng của Thích Vô Biệt hơi khàn.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ nắm tay nhau, lo lắng nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt đi về phía trường án còn đang đặt mấy chồng tấu chương, khi hắn chưa đi đến trường án thì trước mắt đột nhiên biến đen, bước chân loạng choạng.
“Hoàng thượng!”
“Hoàng đế ca ca!”
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ vội chạy qua đỡ hắn.
Thích Vô Biệt đỡ trường án đứng vững thân mình, hắn mở mắt ra, trước mắt dường như bị nhiễm lên một tầng sắc đỏ.
Thẩm Thư Hương quả nhiên chỉ là bắt đầu.
Đời trước, cái chết của Ân Tranh chính là mồi lửa, mà sau đó Ân Đoạt vì báo thù cho huynh trưởng mà chết, tiếp đó là Thẩm Hưu chết trận, sau đó là ai đây? À, đúng rồi, là Thích Như Quy gặp phải ám sát. Thích Như Quy gặp phải ám sát, triều đình đại loạn, Triệu quốc phát động chiến tranh, Mộ Dung gia trên từ Mộ Dung lão thái thái mái tóc hoa râm, dưới đến đệ đệ của Mộ Dung Ngô Kiến mới mười một tuổi, bất luận là nam nữ già trẻ đều mặc lên khôi giáp lãnh binh ra trận chống lại Triệu quốc. Trừ Mộ Dung Ngô Kiến, toàn bộ người Mộ Dung gia đều nằm lại trên chiến trường. Lại sau đó, binh mã Triệu quốc đánh đến dưới thành, Túc quốc phái binh cứu giúp. Đương nhiên, Túc Vũ Hành đã đòi một mảnh quốc thổ rộng lớn, một lượng lớn kim ngân, còn có công chúa duy nhất của Thích quốc.
Lúc đó hắn đang ở đâu? Hắn làm theo lời hứa mang Ân Mịch Đường rời khỏi Thích quốc đi đến một nơi rất xa rất xa, trồng hoa nuôi cá, gảy đàn ủ rượu …
Khi tin tức về Thích quốc vượt biển truyền vào tai hắn, Thích quốc đã sớm trở thành nước phụ thuộc của Túc quốc rồi.
Đời này, hắn đã cứu mạng Ân Tranh, nhưng lại liên lụy Ân Mịch Đường bị vứt trên núi hoang thiếu chút mất mạng.
Sau đó thì sao? Bây giờ Ân Đoạt vẫn xảy ra chuyện rồi.
Lại sau đó sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Có phải là, tất cả những gì hắn đã làm đều là trắng công vô ích, tất cả đều sẽ phải đi theo quỹ tích đời trước không?
Ân Mịch Đường đỏ mắt, nàng cau mày tức giận nói: “Hoàng thượng, chuyện gì cũng không thể vội vàng nhất thời được! Ngài phải nghỉ ngơi đã!”
Nói xong, nước mắt của Ân Mịch Đường cũng rơi xuống.
Thích Vô Biệt đứng trong mưa lớn quá lâu, tiếng sấm rền vang chấn lỗ tai hắn ong ong. Thanh âm của Ân Mịch Đường cùng Tiểu Đậu Đỏ vào trong tai hắn lại một trận tiếng vọng lại.
Hắn quay đầu nhìn Ân Mịch Đường, cong khóe môi cười một chút, dùng bụng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Ân Mịch Đường, cười trêu nàng: “Khóc cái gì.”
“Hai đứa muội cả đêm không ngủ phải không? Được rồi, đều đã qua rồi, không có chuyện gì rồi. Hai đứa muội đều trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn cố ý nói nặng lời, “Nghe lời.”
Nhưng giọng hắn lại khàn khàn, nghe vào tai không hề dữ chút nào.
Thích Vô Biệt muốn ngồi xuống sau trường án, Ân Mịch Đường lại cố chấp cản trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Một ngày không xử lý thì làm sao chứ!”
Một ngày không xử lý thì sẽ làm sao?
Thích Vô Biệt không biết nên trả lời thế nào.
Tiểu Đậu Đỏ từ sau lưng đi đến bên cạnh hắn, dùng sức vòng lấy cánh tay của Thích Vô Biệt, cái gì cũng không nói mà trừng mắt tức giận nhìn Thích Vô Biệt chằm chằm.
Thích Vô Biệt đặt tay lên vai hai người, trầm mặc rất lâu mới nói: “Ta đứng rất lâu, lại đi rất lâu nên mệt rồi, muốn ngồi một lát.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ lúc này mới một người tránh ra, một người buông tay.
Thích Vô Biệt ngồi trên ghế, hơi thả lỏng người dựa vào tấm dựa rộng lớn, chậm rãi lau tóc.
Ân Mịch Đường cắn môi dưới, cướp lấy chiếc khăn từ trong tay hắn rồi đi ra phía sau giúp hắn lau tóc.
Tiểu Đậu Đỏ nghĩ nghĩ liền xoay người chạy ra khỏi Cung Thanh Điện. Mặc dù nàng biết lát nữa thái y sẽ đến bắt mạch cho Hoàng đế ca ca, nhưng nàng vẫn có chút không yên tâm, nàng muốn chạy đến nơi ở của Minh Thứ ca ca, kêu Minh Thứ ca ca tiến cung xem cho Hoàng đế ca ca một chút.
Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt đang nhắm mắt một chút, không biết hắn đã ngủ hay chưa. Động tác lau tóc của nàng không tự chủ được chậm lại một chút. Sự đau lòng không biết từ đâu mà đến làm nàng quên hết tất cả, lúc này chỉ muốn chia sẻ lo lắng cùng Thích Vô Biệt.
Nàng nhìn chồng tấu chương cao cao trên trường án, nàng có thể làm gì để giúp Thích Vô Biệt đây? Nàng cũng không biết …
Nửa buổi chiều mưa mới ngừng lại. Thích Vô Biệt chạng vạng xuất cung một chuyến đến Thẩm gia. Ngoại tổ phụ của Thích Vô Biệt vẫn còn, Thẩm gia cũng là nhà ngoại tổ phụ. Hắn thời gian gấp gáp nên cũng không đi thăm ngoại tổ phụ mà trực tiếp đến gặp Thẩm Thư Hương.
Thẩm Thư Hương quả nhiên bị dọa hoảng, vừa trở về liền đổ bệnh. Thích Vô Biệt đến, nàng cứng rắn chống đỡ muốn ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, trong mắt là sự kinh hoảng sợ hãi còn chưa lui.
“Đừng sợ, đừng lo lắng.” ngoại trừ lời này, Thích Vô Biệt nhất thời không biết nên nói gì với nàng nữa.
Thẩm Thư Hương gật gật đầu, đưa mấy tấm bùa bình an cho Thích Vô Biệt.
“Đây là của Hoàng thượng, còn có Như Quy, Tiểu Đậu Đỏ và Mịch Đường. Hoàng thượng giúp ta đưa cho bọn họ nhé, có lẽ ta rất lâu sẽ không vào cung được.” Thẩm Thư Hương cố gắng nở nụ cười, giọng nàng khàn khàn, nàng bị kinh hách nên khóc khàn cả giọng.
“Ừm.” Thích Vô Biệt đáp ứng.
Thích Vô Biệt không ở lại Thẩm gia lâu liền hồi cung. Hắn có chút không biết nên đối mặt với Thẩm Thư Hương và cữu mẫu thế nào. Còn có khi đối mặt với bọn họ, cái loại cảm giác vô lực kia thực sự quá nặng nề.
Hắn kéo lê thân thể mệt mỏi trở lại Cung Thanh Điện, đứng ở cửa nhìn Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ dẫm cái thang đặt sách lên mấy tầng trên cùng của giá sách.
Khi trước hắn sợ các nàng bị ngã nên không cho các nàng đặt sách lên mấy tầng cao nhất, nói là để cung nhân làm là được. Chỉ là mấy ngày này thái giám và cung nữ trong cung vẫn bận bịu như cũ, hắn cũng không vội nên đặt sách ở đó trước.
Ân Mịch Đường hơi nhấc váy lên bước xuống từ trên thang, lúc đi lấy thêm sách lại nhìn thấy Thích Vô Biệt đứng ở cửa, nàng vội giải thích: “Hoàng thượng, không phải bọn muội không nghe lời, chỉ là muốn … giúp đỡ chút mà thôi.”
Thích Vô Biệt cười đi vào, cong eo cầm lên mấy cuốn sách rồi bước lên thang, đặt mấy cuốn sách kia lên tầng cao nhất, sau đó cúi đầu nhìn Ân Mịch Đường nói: “Đưa sách cho ta nào.”
“Được!” Ân Mịch Đường vội ôm mấy cuốn sách lên, từng cuốn từng cuốn đưa cho Thích Vô Biệt.
Ba người đều có tâm sự nên không nói chuyện, yên yên lặng lặng sắp xếp chỉnh tề mấy rương sách. Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi lúc bọn họ đặt cuốn sách cuối cùng lên giá đã là rất muộn rồi.
Thích Vô Biệt đưa bùa bình an mà Thẩm Thư Hương nhờ hắn đưa cho Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ, lại đưa tấm bùa Thẩm Thư Hương cho Thích Như Quy đưa cho Tiểu Đậu Đỏ, nói: “Đưa cái này cho nhị ca muội đi.”
“Ừm, được!”
Trước khi đi ra ngoài, Tiểu Đậu Đỏ thì thầm hai câu bên tai Ân Mịch Đường.
Thích Vô Biệt yên lặng nhìn hai nàng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Muội ấy nói gì với muội thế?” sau khi Tiểu Đậu Đỏ rời đi, Thích Vô Biệt liền hỏi Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường nhìn mặt Thích Vô Biệt, nói: “Hoàng thượng, huynh không muốn cười thì đừng cố cười nữa ….”
Thích Vô Biệt cười khổ.
Thích Vô Biệt có mấy phần lười biếng dựa vào phía sau, tiện tay cầm một phần tấu chương quân sự lên. Ân Mịch Đường biết hắn phải làm việc nên yên tĩnh ngồi trên giường la hán. Tiểu Đậu Đỏ nói nàng đừng rời đi, phải nhìn chằm chằm Thích Vô Biệt. Thực ra nào cần Tiểu Đậu Đỏ phải nói chứ? Ân Mịch Đường vốn cũng không định đi, muốn ở lại đây nhìn Thích Vô Biệt.
Người có mắt đều có thể nhìn ra Thích Vô Biệt không đúng lắm, nụ cười ôn nhu trên mặt hắn kia nhìn thực làm người ta khó chịu, hơn nữa còn rất dọa người. Tuy lúc trước Ân Mịch Đường thầm oán Thích Vô Biệt cứ luôn lạnh mặt, nhưng giờ này khắc này nàng lại thà rằng Thích Vô Biệt đừng có cười nữa, tiếp tục lạnh mặt mới tốt, ít nhất như thế mới là bình thường.
Ân Mịch Đường mở tay ra, nhìn tấm bùa bình an yên lặng nằm trong lòng bàn tay.
Thẩm Thư Hương và mẫu thân nàng ấy đều đã bình an trở về rồi, thực tốt.
Nhưng chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng tới nàng ấy. Ân Mịch Đường nghĩ đến đêm qua Tiểu Đậu Đỏ có nói với nàng, trong nhà Thẩm Thư Hương đang muốn định hôn sự cho nàng ấy. Ân Mịch Đường không tự chủ được chau mày lại.
Nhưng mặc kệ nói thế nào đi nữa, thì trở về là tốt rồi. Bây giờ đã là trong cái rủi có cái may rồi.
Ân Mịch Đường từ từ nắm chặt tấm bùa bình an trong tay.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thích Vô Biệt ở chỗ kia, trong lòng đột nhiên lại có chút không phải tư vị gì. Thích Vô Biệt buồn bã như thế, không bình thường như thế là bởi vì lo lắng cho Thẩm Thư Hương sao?
Lúc trước Ân Mịch Đường chi lo lắng cho an nguy của mẹ con Thẩm Thư Hương, căn bản không kịp nghĩ đến những thứ khác. Bây giờ nàng mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến những thứ kia.
Nàng nghĩ đến lúc Thích Vô Biệt nhận được tin tức Thẩm Thư Hương xảy ra chuyện, bàn tay nhẹ nhàng phát run.
Nàng nghĩ đến dáng vẻ ướt đẫm khi Thích Vô Biệt trở về.
Nàng nghĩ đến dáng vẻ Thích Vô Biệt mặt không chút máu lại treo lên ý cười ôn nhu.
Lại nhìn Thích Vô Biệt suy sụp trước mắt, trong lòng Ân Mịch Đường càng không có tư vị gì nữa. Nàng từ nhỏ cùng Thích Vô Biệt lớn lên, trong mắt nàng Thích Vô Biệt là Hoàng đế, là Hoàng đế không gì không thể, là trước nay chưa bao giờ gặp khó khăn, là một Hoàng đế chưa bao giờ có thời khắc yếu ớt nào.
Nhưng mà hai ngày này, Ân Mịch Đường được nhìn thấy một mặt khác của Thích Vô Biệt, một Thích Vô Biệt như thế này làm cho Ân Mịch Đường cảm thấy rất lạ lẫm, cũng làm cho lòng nàng rất không dễ chịu.
Nhất định là huynh ấy rất để ý Thẩm Thư Hương nhỉ?
Trong đầu Ân Mịch Đường đột nhiên lóe qua một ý nghĩ - - Nếu nàng và Thẩm Thư Hương cùng nhau xảy ra chuyện thì Thích Vô Biệt sẽ cứu ai trước đây?
Ý nghĩ này chợt lóe qua, Ân Mịch Đường đều bị mình tự dọa mình một trận. Nàng lại cúi thấp đầu nhìn tấm bùa bình an yên lặng nằm trong tay mình, cả người đều ngây ngẩn.
Nàng đang suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?
Thẩm Thư Hương vừa xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn không quên cho nàng bùa bình an, còn nàng vậy mà còn đang nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao này ư?
“Chát” một tiếng, Ân Mịch Đường không tự chủ được tự cho mình một bạt tai.
Thích Vô Biệt ngẩng mạnh đầu lên nhìn nàng, ngẩn ra.
“Muội đang làm gì vậy?” Thích Vô Biệt vội đi đến trước mặt Ân Mịch Đường, nắm cằm nàng giơ lên muốn nhìn mặt nàng.
Ân Mịch Đường lúc này mới tỉnh táo lại, trong lòng nàng hận mình ác độc liền chẳng hề nghĩ ngợi gì mà tự cho mình một bạt tai. Bây giờ bị Thích Vô Biệt nắm lấy cằm, nàng nhìn ánh mắt của Thích Vô Biệt, há miệng lại không biết nên nói cái gì.
“Muội, muội, muội …”
“Muội cái gì?” Thích Vô Biệt duỗi tay sờ sờ cái trán của Ân Mịch Đường, “Muội bị sốt hỏng đầu rồi hả?”
Ân Mịch Đường dùng sức đẩy tay Thích Vô Biệt ra, đứng mạnh lên nói: “Muội, muội, muội phải về nhà!”
“Đường, muội …”
Ân Mịch Đường không để ý hắn, một tay nhấc váy một tay nắm chặt tấm bùa bình an Thẩm Thư Hương mang về từ chùa Kiền Chí cho nàng, xoay người đi ra ngoài. Mặc kệ Thích Vô Biệt ở phía sau gọi nàng, nàng cũng không ngừng bước chân lại.
Trên đường về nhà, Ân Mịch Đường đều đang ngây người.
Nàng ngu dốt suy nghĩ lung tung, hận mình chẳng hiểu ra làm sao.
Ân Mịch Đường vừa về đến nhà, Ân Lạc Thanh ở trong sân kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Sao muội lại về lúc này?”
“Nương đâu rồi?” Ân Mịch Đường vội hỏi.
“Đang ở hậu viện, muội sao thế?” Ân Lạc Thanh nhìn chằm chằm mặt của Ân Mịch Đường, cảm thấy vẻ mặt của muội muội có chút không đúng lắm.
Ân Mịch Đường cũng không trả lời mà xoay người chạy đến hậu viện.
Ân Lạc Thanh vốn đang ôm một cuốn sách ngồi trên ghế đá dưới tán cây, thấy tình hình của muội muội không đúng chạy về phía hậu viện, liền cũng bị dọa. Liên tưởng đến việc Thẩm Thư Hương xảy ra chuyện, nàng hoang mang đứng dậy, không phải có người ức hiếp muội muội rồi đó chứ?
Nàng vội vứt cuốn sách trong tay xuống, đuổi theo đến hậu viện.
Ở hậu viện, Ngụy Giai Minh và Ân Tranh đang thương lượng trồng hoa gì ở hậu viện. Hai người bọn họ nhìn thấy Ân Mịch Đường mặt mày trắng bệch hoảng hoảng hốt hốt chạy về, đều bị dọa giật nảy.
“Mịch Đường, còn làm sao thế? Ai ức hiếp con hả?” Ân Tranh hỏi.
“Đường Đường, xảy ra chuyện gì rồi?” Ngụy Giai Minh cũng hỏi.
Ân Mịch Đường nhào vào lòng Ngụy Giai Minh, vùi mặt vào trước ngực nương, thấp giọng khóc nghẹn ngào.
“Đây là làm sao vậy? Nhanh nói với nương đi.” Ngụy Giai Minh vứt cái cuốc trong tay đi, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Ân Mịch Đường.
Ân Tranh cũng đổi sắc mặt, truy hỏi: “Ai ức hiếp con? Nói với cha, cha làm chủ cho con! Mặc kệ là ai, có là thiên hoàng lão tử cũng không sợ!”
“Hoàng thượng …” giọng của Ân Mịch Đường đều là tiếng nức nở ủy khuất.
Ân Tranh ngây người.
Hoàng thượng? Hoàng thượng ức hiếp khuê nữ hắn? Này … làm chủ không dễ à ….
Bây giờ hắn có thể thu hồi lời nói lúc nãy không?
Ân Lạc Thanh cũng đi đến đứng sau người Ân Tranh, vừa nóng ruột lại vừa lo lắng, mà cũng tò mò nhìn Ân Mịch Đường. Hiển nhiên, nàng cũng không nghĩ đến là Hoàng thượng ức hiếp muội muội.
Ngụy Giai Minh nghe thấy Ân Mịch Đường nói ra Hoàng thượng cũng đơ người, nàng nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Ân Tranh nói: “Chàng đưa Lạc Thanh đến tiền viện đi.”
Ân Tranh nhìn Ngụy Giai Minh, phu thê hai người trao đổi ánh mắt một chút, Ân Tranh gật gật đầu, nói với Ân Lạc Thanh: “Đi thôi, chúng ta đi tiền viện.”
“Nhưng Mịch Đường muội ấy …” Ân Lạc Thanh lo lắng nhìn Ân Mịch Đường.
Ân Tranh lắc đầu với nàng, Ân Lạc Thanh liền không nói gì nữa, nghe lời cùng Ân Tranh đi đến tiền viện. Lúc đi đến cửa nguyệt nha, hai cha con không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Ân Mịch Đường một cái, có chút lo lắng.
Ngụy Giai Minh kéo Ân Mịch Đường đến ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh, nàng vỗ vỗ lưng Ân Mịch Đường, ôn nhu an ủi: “Không có chuyện gì rồi ha, có nương ở đây. Hoàng thượng ức hiếp con thế nào, nói cho nương nghe.”
Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải Hoàng thượng ức hiếp con, là con cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên xấu xa … con, con …”
Ngụy Giai Minh nhẹ thở phào, nàng còn tưởng Hoàng đế từ nhỏ đã thành thục nhất thời vội vã, ngủ với tiểu nữ nhi còn chưa đến mười ba tuổi của nàng rồi chứ …
Ánh nắng sớm xuyên qua kẽ hở trên cửa sổ rơi vào trong điện, rơi lên mắt Ân Mịch Đường, nàng híp mắt ngẩng đầu lên, hậu tri hậu giác phát hiện trời đã sáng rồi, lẩm bẩm: “Một ngày một đêm rồi …”
Tiểu Đậu Đỏ lắc mạnh đầu, lớn tiếng nói: “Sẽ không đâu! Cữu mẫu và biểu tỷ sẽ không có chuyện gì!”
“Đúng thế, sẽ không có chuyện gì, đều sẽ không có chuyện gì!” kèm theo giọng nói của Ân Mịch Đường là tiếng sấm bên ngoài.
Mưa lớn bên ngoài tuy là đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa ngớt lại.
Ở Ngạc Nam chưa từng có mưa chớp dọa người như thế này.
Không lâu sau, cửa Cung Thanh Điện được đẩy ra từ bên ngoài, Thích Vô Biệt đạp bước đi vào mang theo một trận hơi lạnh.
“Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ vội đứng lên.
Ân Mịch Đường mím môi nhìn Thích Vô Biệt, cả người hắn đã bị nước mưa thấm ướt rồi.
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ một cái, gật đầu nói: “Đã tìm được rồi.”
Trái tim treo cao cao của Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ lúc này mới đặt xuống hơn nửa.
Thích Vô Biệt cởi chiếc áo tơi ướt đẫm đưa cho cung nữ rồi xoay người đi đến tẩm điện, rất nhanh liền thay một bộ y phục sạch sẽ trở lại. Hắn cầm lấy chiếc khăn gấm sạch sẽ cung nữ đưa đến lau nước mưa trên mặt và tóc.
Tiểu Đậu Đỏ nhịn không được nói: “Hoàng đế ca ca, hay là huynh đi ngâm nước nóng đi, đừng để bị lạnh.”
“Không sao.” Thích Vô Biệt nói.
Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn chồng tấu chường trên trường án. Tảo triều hôm nay có lẽ phải kéo dài rồi, chắc là lại có rất nhiều chuyện chất đống lại, Hoàng thượng phải vội xử lý chính sự trước.
Một thị vệ mặc đồ quân nhung chạy vội trong mưa, gấp gáp nói mấy câu với Lý Trung Luân. Lý Trung Luân lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng xoay người đi vào Cung Thanh Điện. Hắn nhìn Hoàng đế mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng nói: “Hoàng thượng, có quân báo gấp từ thành Lễ Sóc!”
Động tác lau tóc của Thích Vô Biệt ngưng lại một chút, lạnh giọng: “Triệu.”
Thị vệ lập tức được đưa vào, hắn hành lễ rồi vội vã bẩm báo: “Hoàng thượng, Lễ Sóc thành bị bao vây, Ân tướng quân bị thương nặng, cầu chi viện!”
“Nhị thúc …” Ân Mịch Đường sửng sốt mở to mắt. Sao mà … tin xấu đều đến cùng nhau thế này …
Thích Vô Biệt mím chặt môi không nói lời nào.
“Hoàng thượng?” Lý Trung Luân nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Lập tức lệnh Thẩm …” Thích Vô Biệt ngừng lại một chút, đổi lại người, “Lập tức lệnh Mộ Dung Dịch lãnh binh chi viện.”
“Thuộc hạ lĩnh chỉ!” thị vệ hành lễ xong lập tức xoay người rời đi.
“Hai muội đi về nghỉ ngơi đi.” Giọng của Thích Vô Biệt hơi khàn.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ nắm tay nhau, lo lắng nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt đi về phía trường án còn đang đặt mấy chồng tấu chương, khi hắn chưa đi đến trường án thì trước mắt đột nhiên biến đen, bước chân loạng choạng.
“Hoàng thượng!”
“Hoàng đế ca ca!”
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ vội chạy qua đỡ hắn.
Thích Vô Biệt đỡ trường án đứng vững thân mình, hắn mở mắt ra, trước mắt dường như bị nhiễm lên một tầng sắc đỏ.
Thẩm Thư Hương quả nhiên chỉ là bắt đầu.
Đời trước, cái chết của Ân Tranh chính là mồi lửa, mà sau đó Ân Đoạt vì báo thù cho huynh trưởng mà chết, tiếp đó là Thẩm Hưu chết trận, sau đó là ai đây? À, đúng rồi, là Thích Như Quy gặp phải ám sát. Thích Như Quy gặp phải ám sát, triều đình đại loạn, Triệu quốc phát động chiến tranh, Mộ Dung gia trên từ Mộ Dung lão thái thái mái tóc hoa râm, dưới đến đệ đệ của Mộ Dung Ngô Kiến mới mười một tuổi, bất luận là nam nữ già trẻ đều mặc lên khôi giáp lãnh binh ra trận chống lại Triệu quốc. Trừ Mộ Dung Ngô Kiến, toàn bộ người Mộ Dung gia đều nằm lại trên chiến trường. Lại sau đó, binh mã Triệu quốc đánh đến dưới thành, Túc quốc phái binh cứu giúp. Đương nhiên, Túc Vũ Hành đã đòi một mảnh quốc thổ rộng lớn, một lượng lớn kim ngân, còn có công chúa duy nhất của Thích quốc.
Lúc đó hắn đang ở đâu? Hắn làm theo lời hứa mang Ân Mịch Đường rời khỏi Thích quốc đi đến một nơi rất xa rất xa, trồng hoa nuôi cá, gảy đàn ủ rượu …
Khi tin tức về Thích quốc vượt biển truyền vào tai hắn, Thích quốc đã sớm trở thành nước phụ thuộc của Túc quốc rồi.
Đời này, hắn đã cứu mạng Ân Tranh, nhưng lại liên lụy Ân Mịch Đường bị vứt trên núi hoang thiếu chút mất mạng.
Sau đó thì sao? Bây giờ Ân Đoạt vẫn xảy ra chuyện rồi.
Lại sau đó sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Có phải là, tất cả những gì hắn đã làm đều là trắng công vô ích, tất cả đều sẽ phải đi theo quỹ tích đời trước không?
Ân Mịch Đường đỏ mắt, nàng cau mày tức giận nói: “Hoàng thượng, chuyện gì cũng không thể vội vàng nhất thời được! Ngài phải nghỉ ngơi đã!”
Nói xong, nước mắt của Ân Mịch Đường cũng rơi xuống.
Thích Vô Biệt đứng trong mưa lớn quá lâu, tiếng sấm rền vang chấn lỗ tai hắn ong ong. Thanh âm của Ân Mịch Đường cùng Tiểu Đậu Đỏ vào trong tai hắn lại một trận tiếng vọng lại.
Hắn quay đầu nhìn Ân Mịch Đường, cong khóe môi cười một chút, dùng bụng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Ân Mịch Đường, cười trêu nàng: “Khóc cái gì.”
“Hai đứa muội cả đêm không ngủ phải không? Được rồi, đều đã qua rồi, không có chuyện gì rồi. Hai đứa muội đều trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn cố ý nói nặng lời, “Nghe lời.”
Nhưng giọng hắn lại khàn khàn, nghe vào tai không hề dữ chút nào.
Thích Vô Biệt muốn ngồi xuống sau trường án, Ân Mịch Đường lại cố chấp cản trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Một ngày không xử lý thì làm sao chứ!”
Một ngày không xử lý thì sẽ làm sao?
Thích Vô Biệt không biết nên trả lời thế nào.
Tiểu Đậu Đỏ từ sau lưng đi đến bên cạnh hắn, dùng sức vòng lấy cánh tay của Thích Vô Biệt, cái gì cũng không nói mà trừng mắt tức giận nhìn Thích Vô Biệt chằm chằm.
Thích Vô Biệt đặt tay lên vai hai người, trầm mặc rất lâu mới nói: “Ta đứng rất lâu, lại đi rất lâu nên mệt rồi, muốn ngồi một lát.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ lúc này mới một người tránh ra, một người buông tay.
Thích Vô Biệt ngồi trên ghế, hơi thả lỏng người dựa vào tấm dựa rộng lớn, chậm rãi lau tóc.
Ân Mịch Đường cắn môi dưới, cướp lấy chiếc khăn từ trong tay hắn rồi đi ra phía sau giúp hắn lau tóc.
Tiểu Đậu Đỏ nghĩ nghĩ liền xoay người chạy ra khỏi Cung Thanh Điện. Mặc dù nàng biết lát nữa thái y sẽ đến bắt mạch cho Hoàng đế ca ca, nhưng nàng vẫn có chút không yên tâm, nàng muốn chạy đến nơi ở của Minh Thứ ca ca, kêu Minh Thứ ca ca tiến cung xem cho Hoàng đế ca ca một chút.
Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt đang nhắm mắt một chút, không biết hắn đã ngủ hay chưa. Động tác lau tóc của nàng không tự chủ được chậm lại một chút. Sự đau lòng không biết từ đâu mà đến làm nàng quên hết tất cả, lúc này chỉ muốn chia sẻ lo lắng cùng Thích Vô Biệt.
Nàng nhìn chồng tấu chương cao cao trên trường án, nàng có thể làm gì để giúp Thích Vô Biệt đây? Nàng cũng không biết …
Nửa buổi chiều mưa mới ngừng lại. Thích Vô Biệt chạng vạng xuất cung một chuyến đến Thẩm gia. Ngoại tổ phụ của Thích Vô Biệt vẫn còn, Thẩm gia cũng là nhà ngoại tổ phụ. Hắn thời gian gấp gáp nên cũng không đi thăm ngoại tổ phụ mà trực tiếp đến gặp Thẩm Thư Hương.
Thẩm Thư Hương quả nhiên bị dọa hoảng, vừa trở về liền đổ bệnh. Thích Vô Biệt đến, nàng cứng rắn chống đỡ muốn ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, trong mắt là sự kinh hoảng sợ hãi còn chưa lui.
“Đừng sợ, đừng lo lắng.” ngoại trừ lời này, Thích Vô Biệt nhất thời không biết nên nói gì với nàng nữa.
Thẩm Thư Hương gật gật đầu, đưa mấy tấm bùa bình an cho Thích Vô Biệt.
“Đây là của Hoàng thượng, còn có Như Quy, Tiểu Đậu Đỏ và Mịch Đường. Hoàng thượng giúp ta đưa cho bọn họ nhé, có lẽ ta rất lâu sẽ không vào cung được.” Thẩm Thư Hương cố gắng nở nụ cười, giọng nàng khàn khàn, nàng bị kinh hách nên khóc khàn cả giọng.
“Ừm.” Thích Vô Biệt đáp ứng.
Thích Vô Biệt không ở lại Thẩm gia lâu liền hồi cung. Hắn có chút không biết nên đối mặt với Thẩm Thư Hương và cữu mẫu thế nào. Còn có khi đối mặt với bọn họ, cái loại cảm giác vô lực kia thực sự quá nặng nề.
Hắn kéo lê thân thể mệt mỏi trở lại Cung Thanh Điện, đứng ở cửa nhìn Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ dẫm cái thang đặt sách lên mấy tầng trên cùng của giá sách.
Khi trước hắn sợ các nàng bị ngã nên không cho các nàng đặt sách lên mấy tầng cao nhất, nói là để cung nhân làm là được. Chỉ là mấy ngày này thái giám và cung nữ trong cung vẫn bận bịu như cũ, hắn cũng không vội nên đặt sách ở đó trước.
Ân Mịch Đường hơi nhấc váy lên bước xuống từ trên thang, lúc đi lấy thêm sách lại nhìn thấy Thích Vô Biệt đứng ở cửa, nàng vội giải thích: “Hoàng thượng, không phải bọn muội không nghe lời, chỉ là muốn … giúp đỡ chút mà thôi.”
Thích Vô Biệt cười đi vào, cong eo cầm lên mấy cuốn sách rồi bước lên thang, đặt mấy cuốn sách kia lên tầng cao nhất, sau đó cúi đầu nhìn Ân Mịch Đường nói: “Đưa sách cho ta nào.”
“Được!” Ân Mịch Đường vội ôm mấy cuốn sách lên, từng cuốn từng cuốn đưa cho Thích Vô Biệt.
Ba người đều có tâm sự nên không nói chuyện, yên yên lặng lặng sắp xếp chỉnh tề mấy rương sách. Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi lúc bọn họ đặt cuốn sách cuối cùng lên giá đã là rất muộn rồi.
Thích Vô Biệt đưa bùa bình an mà Thẩm Thư Hương nhờ hắn đưa cho Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ, lại đưa tấm bùa Thẩm Thư Hương cho Thích Như Quy đưa cho Tiểu Đậu Đỏ, nói: “Đưa cái này cho nhị ca muội đi.”
“Ừm, được!”
Trước khi đi ra ngoài, Tiểu Đậu Đỏ thì thầm hai câu bên tai Ân Mịch Đường.
Thích Vô Biệt yên lặng nhìn hai nàng, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Muội ấy nói gì với muội thế?” sau khi Tiểu Đậu Đỏ rời đi, Thích Vô Biệt liền hỏi Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường nhìn mặt Thích Vô Biệt, nói: “Hoàng thượng, huynh không muốn cười thì đừng cố cười nữa ….”
Thích Vô Biệt cười khổ.
Thích Vô Biệt có mấy phần lười biếng dựa vào phía sau, tiện tay cầm một phần tấu chương quân sự lên. Ân Mịch Đường biết hắn phải làm việc nên yên tĩnh ngồi trên giường la hán. Tiểu Đậu Đỏ nói nàng đừng rời đi, phải nhìn chằm chằm Thích Vô Biệt. Thực ra nào cần Tiểu Đậu Đỏ phải nói chứ? Ân Mịch Đường vốn cũng không định đi, muốn ở lại đây nhìn Thích Vô Biệt.
Người có mắt đều có thể nhìn ra Thích Vô Biệt không đúng lắm, nụ cười ôn nhu trên mặt hắn kia nhìn thực làm người ta khó chịu, hơn nữa còn rất dọa người. Tuy lúc trước Ân Mịch Đường thầm oán Thích Vô Biệt cứ luôn lạnh mặt, nhưng giờ này khắc này nàng lại thà rằng Thích Vô Biệt đừng có cười nữa, tiếp tục lạnh mặt mới tốt, ít nhất như thế mới là bình thường.
Ân Mịch Đường mở tay ra, nhìn tấm bùa bình an yên lặng nằm trong lòng bàn tay.
Thẩm Thư Hương và mẫu thân nàng ấy đều đã bình an trở về rồi, thực tốt.
Nhưng chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng tới nàng ấy. Ân Mịch Đường nghĩ đến đêm qua Tiểu Đậu Đỏ có nói với nàng, trong nhà Thẩm Thư Hương đang muốn định hôn sự cho nàng ấy. Ân Mịch Đường không tự chủ được chau mày lại.
Nhưng mặc kệ nói thế nào đi nữa, thì trở về là tốt rồi. Bây giờ đã là trong cái rủi có cái may rồi.
Ân Mịch Đường từ từ nắm chặt tấm bùa bình an trong tay.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thích Vô Biệt ở chỗ kia, trong lòng đột nhiên lại có chút không phải tư vị gì. Thích Vô Biệt buồn bã như thế, không bình thường như thế là bởi vì lo lắng cho Thẩm Thư Hương sao?
Lúc trước Ân Mịch Đường chi lo lắng cho an nguy của mẹ con Thẩm Thư Hương, căn bản không kịp nghĩ đến những thứ khác. Bây giờ nàng mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến những thứ kia.
Nàng nghĩ đến lúc Thích Vô Biệt nhận được tin tức Thẩm Thư Hương xảy ra chuyện, bàn tay nhẹ nhàng phát run.
Nàng nghĩ đến dáng vẻ ướt đẫm khi Thích Vô Biệt trở về.
Nàng nghĩ đến dáng vẻ Thích Vô Biệt mặt không chút máu lại treo lên ý cười ôn nhu.
Lại nhìn Thích Vô Biệt suy sụp trước mắt, trong lòng Ân Mịch Đường càng không có tư vị gì nữa. Nàng từ nhỏ cùng Thích Vô Biệt lớn lên, trong mắt nàng Thích Vô Biệt là Hoàng đế, là Hoàng đế không gì không thể, là trước nay chưa bao giờ gặp khó khăn, là một Hoàng đế chưa bao giờ có thời khắc yếu ớt nào.
Nhưng mà hai ngày này, Ân Mịch Đường được nhìn thấy một mặt khác của Thích Vô Biệt, một Thích Vô Biệt như thế này làm cho Ân Mịch Đường cảm thấy rất lạ lẫm, cũng làm cho lòng nàng rất không dễ chịu.
Nhất định là huynh ấy rất để ý Thẩm Thư Hương nhỉ?
Trong đầu Ân Mịch Đường đột nhiên lóe qua một ý nghĩ - - Nếu nàng và Thẩm Thư Hương cùng nhau xảy ra chuyện thì Thích Vô Biệt sẽ cứu ai trước đây?
Ý nghĩ này chợt lóe qua, Ân Mịch Đường đều bị mình tự dọa mình một trận. Nàng lại cúi thấp đầu nhìn tấm bùa bình an yên lặng nằm trong tay mình, cả người đều ngây ngẩn.
Nàng đang suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?
Thẩm Thư Hương vừa xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn không quên cho nàng bùa bình an, còn nàng vậy mà còn đang nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao này ư?
“Chát” một tiếng, Ân Mịch Đường không tự chủ được tự cho mình một bạt tai.
Thích Vô Biệt ngẩng mạnh đầu lên nhìn nàng, ngẩn ra.
“Muội đang làm gì vậy?” Thích Vô Biệt vội đi đến trước mặt Ân Mịch Đường, nắm cằm nàng giơ lên muốn nhìn mặt nàng.
Ân Mịch Đường lúc này mới tỉnh táo lại, trong lòng nàng hận mình ác độc liền chẳng hề nghĩ ngợi gì mà tự cho mình một bạt tai. Bây giờ bị Thích Vô Biệt nắm lấy cằm, nàng nhìn ánh mắt của Thích Vô Biệt, há miệng lại không biết nên nói cái gì.
“Muội, muội, muội …”
“Muội cái gì?” Thích Vô Biệt duỗi tay sờ sờ cái trán của Ân Mịch Đường, “Muội bị sốt hỏng đầu rồi hả?”
Ân Mịch Đường dùng sức đẩy tay Thích Vô Biệt ra, đứng mạnh lên nói: “Muội, muội, muội phải về nhà!”
“Đường, muội …”
Ân Mịch Đường không để ý hắn, một tay nhấc váy một tay nắm chặt tấm bùa bình an Thẩm Thư Hương mang về từ chùa Kiền Chí cho nàng, xoay người đi ra ngoài. Mặc kệ Thích Vô Biệt ở phía sau gọi nàng, nàng cũng không ngừng bước chân lại.
Trên đường về nhà, Ân Mịch Đường đều đang ngây người.
Nàng ngu dốt suy nghĩ lung tung, hận mình chẳng hiểu ra làm sao.
Ân Mịch Đường vừa về đến nhà, Ân Lạc Thanh ở trong sân kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Sao muội lại về lúc này?”
“Nương đâu rồi?” Ân Mịch Đường vội hỏi.
“Đang ở hậu viện, muội sao thế?” Ân Lạc Thanh nhìn chằm chằm mặt của Ân Mịch Đường, cảm thấy vẻ mặt của muội muội có chút không đúng lắm.
Ân Mịch Đường cũng không trả lời mà xoay người chạy đến hậu viện.
Ân Lạc Thanh vốn đang ôm một cuốn sách ngồi trên ghế đá dưới tán cây, thấy tình hình của muội muội không đúng chạy về phía hậu viện, liền cũng bị dọa. Liên tưởng đến việc Thẩm Thư Hương xảy ra chuyện, nàng hoang mang đứng dậy, không phải có người ức hiếp muội muội rồi đó chứ?
Nàng vội vứt cuốn sách trong tay xuống, đuổi theo đến hậu viện.
Ở hậu viện, Ngụy Giai Minh và Ân Tranh đang thương lượng trồng hoa gì ở hậu viện. Hai người bọn họ nhìn thấy Ân Mịch Đường mặt mày trắng bệch hoảng hoảng hốt hốt chạy về, đều bị dọa giật nảy.
“Mịch Đường, còn làm sao thế? Ai ức hiếp con hả?” Ân Tranh hỏi.
“Đường Đường, xảy ra chuyện gì rồi?” Ngụy Giai Minh cũng hỏi.
Ân Mịch Đường nhào vào lòng Ngụy Giai Minh, vùi mặt vào trước ngực nương, thấp giọng khóc nghẹn ngào.
“Đây là làm sao vậy? Nhanh nói với nương đi.” Ngụy Giai Minh vứt cái cuốc trong tay đi, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Ân Mịch Đường.
Ân Tranh cũng đổi sắc mặt, truy hỏi: “Ai ức hiếp con? Nói với cha, cha làm chủ cho con! Mặc kệ là ai, có là thiên hoàng lão tử cũng không sợ!”
“Hoàng thượng …” giọng của Ân Mịch Đường đều là tiếng nức nở ủy khuất.
Ân Tranh ngây người.
Hoàng thượng? Hoàng thượng ức hiếp khuê nữ hắn? Này … làm chủ không dễ à ….
Bây giờ hắn có thể thu hồi lời nói lúc nãy không?
Ân Lạc Thanh cũng đi đến đứng sau người Ân Tranh, vừa nóng ruột lại vừa lo lắng, mà cũng tò mò nhìn Ân Mịch Đường. Hiển nhiên, nàng cũng không nghĩ đến là Hoàng thượng ức hiếp muội muội.
Ngụy Giai Minh nghe thấy Ân Mịch Đường nói ra Hoàng thượng cũng đơ người, nàng nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Ân Tranh nói: “Chàng đưa Lạc Thanh đến tiền viện đi.”
Ân Tranh nhìn Ngụy Giai Minh, phu thê hai người trao đổi ánh mắt một chút, Ân Tranh gật gật đầu, nói với Ân Lạc Thanh: “Đi thôi, chúng ta đi tiền viện.”
“Nhưng Mịch Đường muội ấy …” Ân Lạc Thanh lo lắng nhìn Ân Mịch Đường.
Ân Tranh lắc đầu với nàng, Ân Lạc Thanh liền không nói gì nữa, nghe lời cùng Ân Tranh đi đến tiền viện. Lúc đi đến cửa nguyệt nha, hai cha con không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Ân Mịch Đường một cái, có chút lo lắng.
Ngụy Giai Minh kéo Ân Mịch Đường đến ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh, nàng vỗ vỗ lưng Ân Mịch Đường, ôn nhu an ủi: “Không có chuyện gì rồi ha, có nương ở đây. Hoàng thượng ức hiếp con thế nào, nói cho nương nghe.”
Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải Hoàng thượng ức hiếp con, là con cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên xấu xa … con, con …”
Ngụy Giai Minh nhẹ thở phào, nàng còn tưởng Hoàng đế từ nhỏ đã thành thục nhất thời vội vã, ngủ với tiểu nữ nhi còn chưa đến mười ba tuổi của nàng rồi chứ …