Chương 76
Hình như Thích Vô Biệt đang phân phó gì đó ở bên ngoài, giọng nói không lớn nên Ân Mịch Đường chỉ có thể nghe thấy giọng hắn nhưng lại không nghe rõ là đang nói cái gì. Hình như Lý Trung Luân lại vội vã thúc giục một tiếng, mới không nghe thấy giọng của Thích Vô Biệt nữa.
Ân Mịch Đường ngáp một cái, kê đầu lên cái gối mềm mại nằm xuống. Mặt vừa dính lên giường tháp liền cảm nhận được một trận lạnh lẽo. Nàng hé mắt nhìn một mảnh màu vàng trước mắt, không tự chủ được nghĩ đến Thích Vô Biệt, chậm rãi cười lên.
Thực ra Thích Vô Biệt cũng rất tốt nha.
Tuy bình thường hắn hay lạnh mặt, hung dữ, nhưng ít nhất là trước nay chưa từng hung dữ với nàng lần nào. Người trong cung đều biết Thích Vô Biệt rất tốt với Ân Mịch Đường, rất để ý đến nàng. Rất nhiều lần Thích Vô Biệt giận dữ, Lý Trung Luân sẽ lặng lẽ mời Ân Mịch Đường qua. Ân Mịch Đường mơ hồ khồng biết gì bị lừa đến, Thích Vô Biệt nhìn thấy nàng thì sẽ hạ xuống lửa giận.
Còn có một lần, Thích Vô Biệt phát giận lớn trên triều. Văn võ bá qua quỳ đầy trên đất, số quan viên bị xét nhà, bị đày không đếm hết. Lý Trung Luân to gan bảo Tiểu Giang Tử kêu Ân Mịch Đường đang còn say ngủ dậy, sau đó kéo Ân Mịch Đường đang còn mơ mơ hồ hồ đến đứng ở cửa đại điện. Lúc đó Ân Mịch Đường tám tuổi, lần đầu tiên đi đến tiền triều, nàng vừa vô thố lại cảm thấy mới mẻ mà đánh giá Minh Tuyên Điện. Hôm đó là ngày thời tiết lạnh lẽo hiếm có của Ngạc Nam thành, gió thổi như dao cắt, nàng mặc một bộ đồ thật mỏng đứng trong gió, cách nhóm triều thần quỳ đầy đất dùng khẩu hình nói với Thích Vô Biệt ở phía xa: “Lạnh, lạnh quá.”
Thích Vô Biệt đứng trước ghế rồng trên cao, đen mặt trầm mặc hít thở, lạnh lùng nói “Bãi triều”, sau đó đi một mạch đến bên người Ân Mịch Đường, đen mặt kéo nàng về tẩm điện.
Đương nhiên rồi, Ân Mịch Đường là sau đó mới biết được Lý Trung Luân bởi vì chuyện này mà bị ăn một trận gậy gỗ, đáng thương hề hề nằm trên giường mười ngày.
Nghĩ lại nghĩ, mắt Ân Mịch Đường cũng cong cong, nụ cười bên khóe miệng lại ngọt thêm mấy phần. Nàng ngáp một cái, lật người rất nhanh đi vào giấc ngủ, trong mơ còn treo nụ cười bên khóe miệng.
Tối hôm qua Ân Mịch Đường không ngủ, bây giờ lại ngủ rất ngon lành, ngủ rất lâu. Ngủ dậy đã sắp đến giờ Ngọ rồi. Nàng mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, phất qua lỗ mũi là hương trà nhàn nhạt. Nàng quay đầu qua liền nhìn thấy một chén trà đang bay ra khói trắng đặt trên chiếc bàn bên cửa sổ. Mùa thu ở thành Liên An rất lạnh, trà nước mới đặt một lát đã lạnh rồi. Chén trà này còn đang bay đầy khói trắng, hiển nhiên là mới được đặt xuống không lâu.
Ân Mịch Đường kéo chăn ngồi dậy, vội mang giày vào đến Cung Thanh Điện. Nàng vừa ra khỏi cửa thì thiếu chút đụng phải Thích Vô Biệt đang ôm một chồng sách bước vào.
Ân Mịch Đường lùi ra sau một bước.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Thích Vô Biệt nâng cằm, “Mở cửa”
Ân Mịch Đường ‘ờ’ một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa ra cho Thích Vô Biệt ôm sách tiến vào, sau đó cùng hắn đi vào thiên điện.
Thích Vô Biệt đặt sách lên bàn nhỏ trước cửa sổ. Hắn cúi đầu sửa sang lại tay áo bị sách đè nhăn, nói: “Vốn nghĩ đến đây đọc sách một lát, nhưng muội đã tỉnh rồi thì ăn chút gì trước đã.”
Hắn ngồi xuống nhìn Ân Mịch Đường, cười nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì, ngồi đi.”
Ân Mịch Đường ‘ồ’ một tiếng rồi ngồi xuống một bên khác của bàn nhỏ. Nàng cúi đầu nhìn váy của mình, lúc đi ngủ không cởi xuống nên nhăn nhíu. Nàng cau mày dùng tay vuốt nếp gấp trên váy mình.
Thích Vô Biệt nhìn nàng, cười nói: “Vốn là váy xếp, nhiều thêm vài nếp cũng không có gì.”
“Hình như tâm trạng Hoàng thượng rất tốt nha.” Ân Mịch Đường không vuốt váy nữa, bắt đầu sửa sang tay áo cùng vạt áo.
Thực ra cũng không có gì phải sửa cả, nhưng nàng cứ vuốt một lần lại một lần.
Có hơi căng thẳng.
Thích Vô Biệt cũng không vạch trần, chỉ nói: “nNghe Thư Hương nói muội đang tìm mấy cuốn sách này.”
Nghe Thư Hương nói.
Ân Mịch Đường nhìn mấy cuốn sách trên bàn nhỏ, đột nhiên trong lòng lại có chút không vui.
“Nói đi, muốn hỏi ta cái gì, hửm?” Thích Vô Biệt hơi nhích đến gần một chút.
Ân Mịch Đường cắn môi đè xuống chút không vui trong lòng kia đi. Không được, nàng không thể tức giận, nàng không dễ dàng lấy hết dũng khí đến hỏi Thích Vô Biệt mà. Nàng mím môi, cân nhắc nên nói thế nào.
Nói cái gì đây, nói từ chỗ nào đây?
Thích Vô Biệt cũng không thúc giục, sắp xếp sách trên bàn thành hai chồng, có hai ba cuốn đặt cùng nhau là hắn muốn đọc, hai ba quyển khác là hắn tìm đến cho Ân Mịch Đường.
“Hôm nay hạ triều vừa khéo gặp Thư Hương về nhà, tỷ ấy nói khi trở lại sẽ mang bánh ngọt đến cho muội.”
Lại là Thư Hương.
Lời đã đến bên miệng lại bị Ân Mịch Đường nuốt trở lại.
Đầu mày đã bất tri bất giác mà xoắn lại với nhau rồi.
Phiền chết đi được.
“Tỷ ấy còn nói gì với huynh?” Ân Mịch Đường ngước đầu nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt nghĩ nghĩ, nói: “Tỷ ấy nói lát nữa sẽ đến chùa Kiền Chí nổi tiếng của thành Liên An, nương tỷ ấy nói hương khói ở đó rất thịnh, bùa bình an rất linh nghiệm, tỷ ấy định cầu cho mỗi người một tấm.”
“Ồ!” Ân Mịch Đường nặng nề đáp một tiếng.
Thích Vô Biệt kinh ngạc nhìn Ân Mịch Đường, phát giác ra ngữ khí của nàng có chút không đúng.
Ân Mịch Đường biết Thích Vô Biệt đang nhìn mình, nàng phồng má đứng dậy mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào. Nàng mở to mắt ‘ngắm’ cảnh thu bên ngoài.
“Không lạnh hả?”
“Không lạnh! Ngắm cảnh!”
Thích Vô Biệt không nói gì nữa, hắn đi đến giá đồ hình đầu rồng bằng gỗ hoa lê ở một bên, lấy xuống một chiếc áo khoác khoác lên người Ân Mịch Đường, bọc lấy kín không kẽ hở.
“Ngắm thì ngắm đi, nhưng đừng để bị lạnh.” Thích Vô Biệt đứng sau lưng nàng, cùng nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh cuối thu thực ra cũng không có gì đẹp, rất tiêu điều.
Ân Mịch Đường nhìn cây lớn không biết tên đã rụng sạch lá ở bên ngoài, có chút hoài niệm chuối sứ ở Ngạc Nam.
“Ở đây không trồng được chuối sứ phải không?” Ân Mịch Đường hỏi.
“Ừm, chuối sứ không sống được ở chỗ này.”
Ân Mịch Đường mím môi. Nàng từ nhỏ đến lớn quen thuộc rất nhiều loại cây cùng hoa cỏ mà đến bên này không nhìn thấy được, ở đây lại có rất nhiều loại cây cối mà nàng không biết. Nàng không biết là cây gì, rất cao to, bây giờ lá của nó đều rụng sạch rồi, nhìn không đẹp chút nào.
Thích Vô Biệt duỗi tay sờ tay Ân Mịch Đường một chút, không lạnh lắm. Sau đó hắn dùng lưng bàn tay sờ má Ân Mịch Đường, mặt nàng bị gió thổi có hơi lạnh chút. Đọc ?r??ệ? ?ại # ? r?ⅿ?r????.?? #
“Nhìn chưa đủ hả?” Thích Vô Biệt vẫn là lo lắng Ân Mịch Đường bị nhiễm lạnh. Người từ nhỏ lớn lên ở Ngạc Nam ít khi lạnh mà chuyển đến bên này rất dễ vì không thích ứng khí hậu mà bị nhiễm phong hàn. Mấy hôm nay có rất nhiều đại thần bị bệnh rồi.
Một trận gió lớn gào thét cuốn lá trên mặt đất lên, trong đó có một trận khí thế ào ào từ cửa sổ thổi vào trong điện. Ân Mịch Đường không tự chủ được nhắm mắt lại muốn xoay người tránh đi.
Thích Vô Biệt kéo nàng vào trong lòng, quay lưng ra chắn gió, lại thuận tay đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ đóng lại rồi, tiếng gió phía sau lập tức nhỏ đi rất nhiều. Ân Mịch Đường thở phào một hơi, nàng ngẩng đầu đối diện với phi long dọa người trước ngực Thích Vô Biệt.
Con phi long kia há miệng lớn với Ân Mịch Đường, xòe móng vuốt ra hung dữ với nàng.
Ân Mịch Đường trừng con phi long kia một cái, nghĩ cũng không nghĩ liền duỗi tay đánh lên đầu rồng một cái. Dọa ai chứ!
Nắm tay mềm mại đánh lên ngực Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt buồn cười nhìn Ân Mịch Đường, bật cười thành tiếng. Ân Mịch Đường có chút lúng túng, hai má đỏ lên, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nó hung dữ quá..”
Thích Vô Biệt ‘ừm’ một tiếng, cởi đai ngọc ra vứt qua một bên rồi cởi long bào xuống, chỉ còn lại trường bào màu hồng nhạt ở bên trong.
Ân Mịch Đường phồng má lùi về phía sau hai bước.
“Đến đây.” Thích Vô Biệt treo long bào lên giá xong xoay người lại nhìn Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường đứng ở chỗ cũ một lát, có hơi không tình nguyện đi đến trước mặt hắn.
“Còn không nói thì sẽ đánh gậy.” Thích Vô Biệt làm mặt lạnh, cố ý dùng ngữ khí thật hung dữ, ánh mắt lại mang theo ý cười.
Ân Mịch Đường trừng hắn một cái rồi cúi đầu nhìn váy của mình, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta đã nói rồi nhé, khi muội nói huynh không được chen lời, hôm nay muội không muốn nghe huynh nói chuyện …”
Ân Mịch Đường cúi đầu thấp hơn, nàng cảm thấy lời này của mình rất kỳ quái, nghe rất giả. Nhưng nàng thực sự không muốn nghe Thích Vô Biệt lại vô ý nhắc đến Thẩm Thư Hương chút nào!
Hạ triều vừa khéo gặp được thì gặp thôi, nói nhiều lần như thế làm gì chứ!
“Được, đều nghe muội, cũng không biết chuyện gì mà làm khó đứa nhỏ muội thành thế này nữa.” Thích Vô Biệt cười cười, uống một ngụm trà sắp nguội.
Lời này của Thích Vô Biệt đột nhiên chọc đến Ân Mịch Đường, nàng nhíu mày phản bác: “Muội không phải là đứa nhỏ nữa rồi!”
Thích Vô Biệt ngẩng đầu đánh giá Ân Mịch Đường một cái. Đúng thế, nàng lớn rồi. Thích Vô Biệt có chút sửng sốt, đời này hắn nhìn những người bên cạnh lớn lên, trong ý thức vẫn luôn xem bọn họ là đứa nhỏ, xem ra hắn phải thay đổi quan niệm của mình rồi.
Ân Mịch Đường ủ rũ cúi thấp đầu: “Hay lần sau lại nói đi …”
“Không được, không nói thì đánh gậy.” Thích Vô Biệt cười, “Ta thực tò mò là chuyện gì làm khó muội, mà lại không nói ra miệng được. Nói đi, chỉ cần muội nói, tất cả đều cho muội, đều nghe muội.”
Thích Vô Biệt cảm thấy Ân Mịch Đường vẫn giống như lúc nhỏ, lại đến cầu hắn giúp đỡ hoặc là muốn thứ gì đó. Mỗi khi nàng gặp phải chuyện gì phiền phức đều mặt mày đau khổ đến cầu Thích Vô Biệt. Tuy nhưng chuyện nàng cầu đều rất nhỏ, mấy thứ nàng mở miệng xin cũng đều là những … đồ chơi nhỏ loạn thất bát tao mà thôi.
“Hoàng thượng ….” Ân Mịch Đường trộm nhìn Thích Vô Biệt một cái, lấy dũng khí nói, “Cái đó, chính là … muội tức giận huynh rồi!”
“Ừm, nói xem sao lại thế.” Thích Vô Biệt kinh ngạc nhìn nàng.
“Cái đó …”
Lý Trung Luân ở bên ngoài gõ cửa vang lên tiếng thùng thùng thùng nghe rất vội vã.
“Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi!”
“Đi vào.” Thích Vô Biệt thu lại nụ cười trên mặt.
Lý Trung Luân vội vã tiến vào, mặt trắng bệch bẩm báo: “Hai mẹ con Thẩm phu nhân trên đường trở về từ chùa Kiền Chí bị thổ phỉ bắt đi rồi!”
Thích Vô Biệt đứng mạnh dậy.
Sao lại thế được.
Rõ ràng hắn đã dời đô rồi mà, tại sao chuyện ở Ngạc Nam đời trước kéo dài mấy năm lại vẫn phát sinh giống vậy ở thành Liên An đây?
Ân Mịch Đường sửng sốt bịt lấy miệng mình, vội truy hỏi: “Tìm được người chưa?”
Lý Trung Luân mặt mày đau khổ lắc đầu: “Gia đinh cùng nha hoàn đi cùng đều bị giết rồi, chỉ có hai mẹ con bị bắt đi …”
Ân Mịch Đường bị dọa đến mặt trắng bệch.
“Phái binh đi tìm!” Thích Vô Biệt cất bước lớn đi ra ngoài.
Hắn đứng trong đình viện, một trận gió lạnh buốt thổi qua đập vào mặt, giống như một cái tát ác liệt đánh trên mặt hắn vậy.
Nhìn gốc cây lá rơi tán loạn trong sân, sắc mặt của Thích Vô Biệt còn lạnh hơn cả cái lạnh cuối thu ở Thành Liên An.
Đời trước, Thẩm Thư Hương lớn lên bên cạnh Thái Hậu. Lúc đó cữu cữu Thẩm Hưu của Thích Vô Biệt chết trận không lâu, cữu mẫu đau thương không muốn sống, lại trải qua biến cố hai mẹ con bị bắt cóc, nàng một đêm tâm như tro tàn đem trưởng nữ Thẩm Thư Hương và tiểu nhi tử Thẩm Thư Ý giao phó cho Thái Hậu, sau đó cắt tóc xuất gia làm ni cô. Thẩm Thư Hương là biểu tỷ của Thích Vô Biệt, nhưng cũng chỉ lớn hơn hắn nửa tuổi mà thôi. Nàng càng lớn càng giống Tiểu Đậu Đỏ. Thích Vô Biệt đời trước vẫn luôn xem nàng như thân muội muội giống Tiểu Đậu Đỏ mà chăm sóc.
Trong nhóm tiểu cô nương thì Thẩm Thư Hương là gan nhỏ nhất. Một con kiến cũng có thể dọa nàng đỏ mắt. Nhưng người có lá gan nhỏ nhất như nàng lại vào lúc quân địch đến dưới thành ép Tiểu Đậu Đỏ hòa thân, lại bỏ thuốc mê Tiểu Đậu Đỏ rồi đưa Tiểu Đậu Đỏ đi, tự mình mặc lên bộ đồ cưới đỏ tươi đóng giả Tiểu Đậu Đỏ xuất giá đến địch quốc. Khi Tiểu Đậu Đỏ tỉnh lại đã là mấy ngày sau, đội ngũ hòa thân đã rời đi gần ngàn dặm rồi. Cho dù Tiểu Đậu Đỏ không muốn hòa thân thế nào đi nữa, thì nàng cũng càng không muốn để người khác thay nàng chịu. Nàng cầu Lưu Minh Thứ mang mình đi, ngày đêm không ngủ cưỡi ngựa đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp Thẩm Thư Hương trước cửa khẩu Túc quốc.
Đó là đã mấy năm sau khi Thích Vô Biệt lần nữa trở về Thích quốc, nhịn không được mà trách mắng Thẩm Thư Hương hồ nháo, nàng lại cười nói: “Là Thái Hậu chăm sóc tỷ đệ bọn ta nhiều năm, ta cũng phải làm chút gì đó để báo đáp chứ. Càng huống chi lúc nhỏ ta đã từng bị bắt cóc, danh tiếng vốn đã không tốt, đời này cũng sẽ không gả cho ai được nữa.”
Thích Vô Biệt vẫn luôn nhớ lúc đó trên mặt Thẩm Thư Hương mang theo nụ cười cô đơn.
Nàng vẫn là bị bắt cóc đi.
Thích Vô Biệt từ từ nhắm mắt lại, hắn cho là mình đã làm rất nhiều, hắn cho là dựa vào sức mạnh của mình có thể thay đổi rất nhiều chuyện ở đời này. Thế mà một chuyện lại một chuyện, lại trở về quỹ tích đời trước.
Có lẽ Thẩm Thư Hương chỉ là một cái bắt đầu, rất nhiều chuyện đều sẽ quay về quỹ tích ban đầu của nó.
Cảm giác lần đầu tiên bị đánh bại sau khi trọng sinh ác liệt đập xuống.
“Hoàng thượng, chúng ta nhất định có thể cứu bọn họ trở về.” Ân Mịch Đường đi ra theo, nắm lấy tay Thích Vô Biệt.
Tay của Thích Vô Biệt nhẹ run. Ân Mịch Đường ngây ra.
Thích Vô Biệt trở tay nắm chặt tay Ân Mịch Đường, nói: “Đừng lo, bọn họ đều sẽ không có chuyện gì, muội an tâm ở lại trong cung đi.”
Hắn buông tay Ân Mịch Đường ra, cất bước lớn đi ra ngoài.
Ân Mịch Đường ngây ngẩn nhìn bóng lưng của hắn, nàng nhanh chóng phản ứng lại vội vàng đuổi theo Thích Vô Biệt. Nàng vừa cởi áo khoác trên người vừa nói: “Hoàng thượng, huynh mặc vào đi, lạnh lắm!”
Tay nàng sắp bị đông cứng rồi, nhất thời không cởi được dây áo ra.
Thích Vô Biệt nắm tay nàng, nói: “Không cần đâu.”
“Muội không lạnh …” Ân Mịch Đường giãy dụa một chút, lại không thoát được tay của Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt nhẹ nhàng ôm nàng một lát, nói: “Gió lớn, nhanh về đi.”
Ân Mịch Đường mím môi, gật gật đầu.
Thích Vô Biệt không chỉ phái ra binh mã đóng quân ở kinh thành mà chính mình cũng xuất cung đi tìm. Hắn giữa trưa xuất cung, đến khi trời tối cũng không trở lại.
Ân Mịch Đường lúc đầu vẫn luôn ở lại thiên điện của Cung Thanh Điện, sau lại đến Lăng Phượng Cung cùng Tiểu Đậu Đỏ thấp thỏm đợi tin tức. Sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng, một người mười ba, một người mười hai, đều là cái tuổi không lớn không nhỏ, rất rõ ràng chuyện bị bắt cóc này cho dù có cứu được về, cho dù không xảy ra chuyện gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương.
Tiểu Đậu Đỏ nằm bò ra bàn, đột nhiên nói: “Hôm trước biểu tỷ còn đến tổ khổ với tỷ, nói cữu mẫu muốn định chuyện hôn sự cho tỷ ấy trước đó ….”
Thanh âm của nàng từ từ thấp xuống.
“Nghe nói gia bộc và nha hoàn đi cùng đều bị giết rồi …” Ân Mịch Đường trừ lo lắng thì không làm được gì nữa.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ cơ hồ chưa ăn bữa trưa, đến bữa tối khi các cung nữ đưa thức ăn đến cũng không có khẩu vị. Kéo dài rất lâu sau vẫn là Ân Mịch Đường cứng rắn kéo Tiểu Đậu Đỏ ăn chút đồ ăn.
Hai người ăn hai miếng liền không ăn nổi nữa, đều nghĩ đến tạp thư lúc trước cùng nhau trộm xem, bên trong cũng nhắc đến chuyện bị thổ phỉ bắt cóc …
“Nghe nói Hoàng đế ca ca còn chưa ăn trưa đã xuất cung rồi, muội nói huynh ấy ở bên ngoài có ăn gì hay không?” Tiểu Đậu Đỏ không vui đặt đũa xuống.
Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, nàng không biết.
Đến nửa đêm cũng không có tin tức gì, Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ căn bản không có ý tứ muốn ngủ.
Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đến Lăng Thiên Cung đợi đi, Hoàng thượng trở lại chắc chắn sẽ về đó trước.”
“Ừm, cũng được.”
Tiểu Đậu Đỏ vội bảo cung nữ cầm áo khoác đến, hai người đều dùng áo khoác thật dày bọc kín kẽ, trong gió lạnh tay nắm tay đi về phía Lăng Thiên Cung.
Mặt bị gió thổi đến phát đau, Ân Mịch Đường lại càng lo lắng. Khi người xấu bắt mẹ con Thẩm Thư Hương, không biết bọn họ có mặc nhiều hay không, cũng không biết Hoàng thượng ở bên ngoài tìm bọn họ có bị lạnh hay không.
Ân Mịch Đường đoán, Thích Vô Biệt chắc chắn là cưỡi ngựa đi tìm, sẽ không ngồi trong xe ngựa tránh gió.
“Chúng ta đi tẩm điện hả?” Tiểu Đậu Đỏ hỏi.
Ân Mịch Đường lắc đầu, nói: “Đi Cung Thanh Điện đi, Hoàng thượng trở về chắc chắn sẽ không muốn nghỉ ngơi mà bận chuyện khác …”
Tiểu Đậu Đỏ nghiêng đầu qua nhìn Ân Mịch Đường thở dài, uể oải nói: “Đậu Đỏ à, thực ra tỷ rất đau lòng cho Hoàng đế ca ca, muội nói xem, làm Hoàng đế sao mà có nhiều chuyện như vậy chứ? Tỷ muốn giúp Hoàng đế ca ca.”
Ân Mịch Đường cắn môi không nói chuyện.
Nàng cũng đau lòng nữa.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ ngồi trên giường la hán ở Cung Thanh Điện, hai người nắm tay nhau không buông. Phần lớn thời gian ở trong điện rất yên tĩnh, loại yên tĩnh này kéo dài không bao lâu, hai người liền sẽ nghĩ ra những lời lạc quan an ủi lẫn nhau.
Ân Mịch Đường ngáp một cái, kê đầu lên cái gối mềm mại nằm xuống. Mặt vừa dính lên giường tháp liền cảm nhận được một trận lạnh lẽo. Nàng hé mắt nhìn một mảnh màu vàng trước mắt, không tự chủ được nghĩ đến Thích Vô Biệt, chậm rãi cười lên.
Thực ra Thích Vô Biệt cũng rất tốt nha.
Tuy bình thường hắn hay lạnh mặt, hung dữ, nhưng ít nhất là trước nay chưa từng hung dữ với nàng lần nào. Người trong cung đều biết Thích Vô Biệt rất tốt với Ân Mịch Đường, rất để ý đến nàng. Rất nhiều lần Thích Vô Biệt giận dữ, Lý Trung Luân sẽ lặng lẽ mời Ân Mịch Đường qua. Ân Mịch Đường mơ hồ khồng biết gì bị lừa đến, Thích Vô Biệt nhìn thấy nàng thì sẽ hạ xuống lửa giận.
Còn có một lần, Thích Vô Biệt phát giận lớn trên triều. Văn võ bá qua quỳ đầy trên đất, số quan viên bị xét nhà, bị đày không đếm hết. Lý Trung Luân to gan bảo Tiểu Giang Tử kêu Ân Mịch Đường đang còn say ngủ dậy, sau đó kéo Ân Mịch Đường đang còn mơ mơ hồ hồ đến đứng ở cửa đại điện. Lúc đó Ân Mịch Đường tám tuổi, lần đầu tiên đi đến tiền triều, nàng vừa vô thố lại cảm thấy mới mẻ mà đánh giá Minh Tuyên Điện. Hôm đó là ngày thời tiết lạnh lẽo hiếm có của Ngạc Nam thành, gió thổi như dao cắt, nàng mặc một bộ đồ thật mỏng đứng trong gió, cách nhóm triều thần quỳ đầy đất dùng khẩu hình nói với Thích Vô Biệt ở phía xa: “Lạnh, lạnh quá.”
Thích Vô Biệt đứng trước ghế rồng trên cao, đen mặt trầm mặc hít thở, lạnh lùng nói “Bãi triều”, sau đó đi một mạch đến bên người Ân Mịch Đường, đen mặt kéo nàng về tẩm điện.
Đương nhiên rồi, Ân Mịch Đường là sau đó mới biết được Lý Trung Luân bởi vì chuyện này mà bị ăn một trận gậy gỗ, đáng thương hề hề nằm trên giường mười ngày.
Nghĩ lại nghĩ, mắt Ân Mịch Đường cũng cong cong, nụ cười bên khóe miệng lại ngọt thêm mấy phần. Nàng ngáp một cái, lật người rất nhanh đi vào giấc ngủ, trong mơ còn treo nụ cười bên khóe miệng.
Tối hôm qua Ân Mịch Đường không ngủ, bây giờ lại ngủ rất ngon lành, ngủ rất lâu. Ngủ dậy đã sắp đến giờ Ngọ rồi. Nàng mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, phất qua lỗ mũi là hương trà nhàn nhạt. Nàng quay đầu qua liền nhìn thấy một chén trà đang bay ra khói trắng đặt trên chiếc bàn bên cửa sổ. Mùa thu ở thành Liên An rất lạnh, trà nước mới đặt một lát đã lạnh rồi. Chén trà này còn đang bay đầy khói trắng, hiển nhiên là mới được đặt xuống không lâu.
Ân Mịch Đường kéo chăn ngồi dậy, vội mang giày vào đến Cung Thanh Điện. Nàng vừa ra khỏi cửa thì thiếu chút đụng phải Thích Vô Biệt đang ôm một chồng sách bước vào.
Ân Mịch Đường lùi ra sau một bước.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Thích Vô Biệt nâng cằm, “Mở cửa”
Ân Mịch Đường ‘ờ’ một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa ra cho Thích Vô Biệt ôm sách tiến vào, sau đó cùng hắn đi vào thiên điện.
Thích Vô Biệt đặt sách lên bàn nhỏ trước cửa sổ. Hắn cúi đầu sửa sang lại tay áo bị sách đè nhăn, nói: “Vốn nghĩ đến đây đọc sách một lát, nhưng muội đã tỉnh rồi thì ăn chút gì trước đã.”
Hắn ngồi xuống nhìn Ân Mịch Đường, cười nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì, ngồi đi.”
Ân Mịch Đường ‘ồ’ một tiếng rồi ngồi xuống một bên khác của bàn nhỏ. Nàng cúi đầu nhìn váy của mình, lúc đi ngủ không cởi xuống nên nhăn nhíu. Nàng cau mày dùng tay vuốt nếp gấp trên váy mình.
Thích Vô Biệt nhìn nàng, cười nói: “Vốn là váy xếp, nhiều thêm vài nếp cũng không có gì.”
“Hình như tâm trạng Hoàng thượng rất tốt nha.” Ân Mịch Đường không vuốt váy nữa, bắt đầu sửa sang tay áo cùng vạt áo.
Thực ra cũng không có gì phải sửa cả, nhưng nàng cứ vuốt một lần lại một lần.
Có hơi căng thẳng.
Thích Vô Biệt cũng không vạch trần, chỉ nói: “nNghe Thư Hương nói muội đang tìm mấy cuốn sách này.”
Nghe Thư Hương nói.
Ân Mịch Đường nhìn mấy cuốn sách trên bàn nhỏ, đột nhiên trong lòng lại có chút không vui.
“Nói đi, muốn hỏi ta cái gì, hửm?” Thích Vô Biệt hơi nhích đến gần một chút.
Ân Mịch Đường cắn môi đè xuống chút không vui trong lòng kia đi. Không được, nàng không thể tức giận, nàng không dễ dàng lấy hết dũng khí đến hỏi Thích Vô Biệt mà. Nàng mím môi, cân nhắc nên nói thế nào.
Nói cái gì đây, nói từ chỗ nào đây?
Thích Vô Biệt cũng không thúc giục, sắp xếp sách trên bàn thành hai chồng, có hai ba cuốn đặt cùng nhau là hắn muốn đọc, hai ba quyển khác là hắn tìm đến cho Ân Mịch Đường.
“Hôm nay hạ triều vừa khéo gặp Thư Hương về nhà, tỷ ấy nói khi trở lại sẽ mang bánh ngọt đến cho muội.”
Lại là Thư Hương.
Lời đã đến bên miệng lại bị Ân Mịch Đường nuốt trở lại.
Đầu mày đã bất tri bất giác mà xoắn lại với nhau rồi.
Phiền chết đi được.
“Tỷ ấy còn nói gì với huynh?” Ân Mịch Đường ngước đầu nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt nghĩ nghĩ, nói: “Tỷ ấy nói lát nữa sẽ đến chùa Kiền Chí nổi tiếng của thành Liên An, nương tỷ ấy nói hương khói ở đó rất thịnh, bùa bình an rất linh nghiệm, tỷ ấy định cầu cho mỗi người một tấm.”
“Ồ!” Ân Mịch Đường nặng nề đáp một tiếng.
Thích Vô Biệt kinh ngạc nhìn Ân Mịch Đường, phát giác ra ngữ khí của nàng có chút không đúng.
Ân Mịch Đường biết Thích Vô Biệt đang nhìn mình, nàng phồng má đứng dậy mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài lập tức tràn vào. Nàng mở to mắt ‘ngắm’ cảnh thu bên ngoài.
“Không lạnh hả?”
“Không lạnh! Ngắm cảnh!”
Thích Vô Biệt không nói gì nữa, hắn đi đến giá đồ hình đầu rồng bằng gỗ hoa lê ở một bên, lấy xuống một chiếc áo khoác khoác lên người Ân Mịch Đường, bọc lấy kín không kẽ hở.
“Ngắm thì ngắm đi, nhưng đừng để bị lạnh.” Thích Vô Biệt đứng sau lưng nàng, cùng nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh cuối thu thực ra cũng không có gì đẹp, rất tiêu điều.
Ân Mịch Đường nhìn cây lớn không biết tên đã rụng sạch lá ở bên ngoài, có chút hoài niệm chuối sứ ở Ngạc Nam.
“Ở đây không trồng được chuối sứ phải không?” Ân Mịch Đường hỏi.
“Ừm, chuối sứ không sống được ở chỗ này.”
Ân Mịch Đường mím môi. Nàng từ nhỏ đến lớn quen thuộc rất nhiều loại cây cùng hoa cỏ mà đến bên này không nhìn thấy được, ở đây lại có rất nhiều loại cây cối mà nàng không biết. Nàng không biết là cây gì, rất cao to, bây giờ lá của nó đều rụng sạch rồi, nhìn không đẹp chút nào.
Thích Vô Biệt duỗi tay sờ tay Ân Mịch Đường một chút, không lạnh lắm. Sau đó hắn dùng lưng bàn tay sờ má Ân Mịch Đường, mặt nàng bị gió thổi có hơi lạnh chút. Đọc ?r??ệ? ?ại # ? r?ⅿ?r????.?? #
“Nhìn chưa đủ hả?” Thích Vô Biệt vẫn là lo lắng Ân Mịch Đường bị nhiễm lạnh. Người từ nhỏ lớn lên ở Ngạc Nam ít khi lạnh mà chuyển đến bên này rất dễ vì không thích ứng khí hậu mà bị nhiễm phong hàn. Mấy hôm nay có rất nhiều đại thần bị bệnh rồi.
Một trận gió lớn gào thét cuốn lá trên mặt đất lên, trong đó có một trận khí thế ào ào từ cửa sổ thổi vào trong điện. Ân Mịch Đường không tự chủ được nhắm mắt lại muốn xoay người tránh đi.
Thích Vô Biệt kéo nàng vào trong lòng, quay lưng ra chắn gió, lại thuận tay đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ đóng lại rồi, tiếng gió phía sau lập tức nhỏ đi rất nhiều. Ân Mịch Đường thở phào một hơi, nàng ngẩng đầu đối diện với phi long dọa người trước ngực Thích Vô Biệt.
Con phi long kia há miệng lớn với Ân Mịch Đường, xòe móng vuốt ra hung dữ với nàng.
Ân Mịch Đường trừng con phi long kia một cái, nghĩ cũng không nghĩ liền duỗi tay đánh lên đầu rồng một cái. Dọa ai chứ!
Nắm tay mềm mại đánh lên ngực Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt buồn cười nhìn Ân Mịch Đường, bật cười thành tiếng. Ân Mịch Đường có chút lúng túng, hai má đỏ lên, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nó hung dữ quá..”
Thích Vô Biệt ‘ừm’ một tiếng, cởi đai ngọc ra vứt qua một bên rồi cởi long bào xuống, chỉ còn lại trường bào màu hồng nhạt ở bên trong.
Ân Mịch Đường phồng má lùi về phía sau hai bước.
“Đến đây.” Thích Vô Biệt treo long bào lên giá xong xoay người lại nhìn Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường đứng ở chỗ cũ một lát, có hơi không tình nguyện đi đến trước mặt hắn.
“Còn không nói thì sẽ đánh gậy.” Thích Vô Biệt làm mặt lạnh, cố ý dùng ngữ khí thật hung dữ, ánh mắt lại mang theo ý cười.
Ân Mịch Đường trừng hắn một cái rồi cúi đầu nhìn váy của mình, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta đã nói rồi nhé, khi muội nói huynh không được chen lời, hôm nay muội không muốn nghe huynh nói chuyện …”
Ân Mịch Đường cúi đầu thấp hơn, nàng cảm thấy lời này của mình rất kỳ quái, nghe rất giả. Nhưng nàng thực sự không muốn nghe Thích Vô Biệt lại vô ý nhắc đến Thẩm Thư Hương chút nào!
Hạ triều vừa khéo gặp được thì gặp thôi, nói nhiều lần như thế làm gì chứ!
“Được, đều nghe muội, cũng không biết chuyện gì mà làm khó đứa nhỏ muội thành thế này nữa.” Thích Vô Biệt cười cười, uống một ngụm trà sắp nguội.
Lời này của Thích Vô Biệt đột nhiên chọc đến Ân Mịch Đường, nàng nhíu mày phản bác: “Muội không phải là đứa nhỏ nữa rồi!”
Thích Vô Biệt ngẩng đầu đánh giá Ân Mịch Đường một cái. Đúng thế, nàng lớn rồi. Thích Vô Biệt có chút sửng sốt, đời này hắn nhìn những người bên cạnh lớn lên, trong ý thức vẫn luôn xem bọn họ là đứa nhỏ, xem ra hắn phải thay đổi quan niệm của mình rồi.
Ân Mịch Đường ủ rũ cúi thấp đầu: “Hay lần sau lại nói đi …”
“Không được, không nói thì đánh gậy.” Thích Vô Biệt cười, “Ta thực tò mò là chuyện gì làm khó muội, mà lại không nói ra miệng được. Nói đi, chỉ cần muội nói, tất cả đều cho muội, đều nghe muội.”
Thích Vô Biệt cảm thấy Ân Mịch Đường vẫn giống như lúc nhỏ, lại đến cầu hắn giúp đỡ hoặc là muốn thứ gì đó. Mỗi khi nàng gặp phải chuyện gì phiền phức đều mặt mày đau khổ đến cầu Thích Vô Biệt. Tuy nhưng chuyện nàng cầu đều rất nhỏ, mấy thứ nàng mở miệng xin cũng đều là những … đồ chơi nhỏ loạn thất bát tao mà thôi.
“Hoàng thượng ….” Ân Mịch Đường trộm nhìn Thích Vô Biệt một cái, lấy dũng khí nói, “Cái đó, chính là … muội tức giận huynh rồi!”
“Ừm, nói xem sao lại thế.” Thích Vô Biệt kinh ngạc nhìn nàng.
“Cái đó …”
Lý Trung Luân ở bên ngoài gõ cửa vang lên tiếng thùng thùng thùng nghe rất vội vã.
“Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi!”
“Đi vào.” Thích Vô Biệt thu lại nụ cười trên mặt.
Lý Trung Luân vội vã tiến vào, mặt trắng bệch bẩm báo: “Hai mẹ con Thẩm phu nhân trên đường trở về từ chùa Kiền Chí bị thổ phỉ bắt đi rồi!”
Thích Vô Biệt đứng mạnh dậy.
Sao lại thế được.
Rõ ràng hắn đã dời đô rồi mà, tại sao chuyện ở Ngạc Nam đời trước kéo dài mấy năm lại vẫn phát sinh giống vậy ở thành Liên An đây?
Ân Mịch Đường sửng sốt bịt lấy miệng mình, vội truy hỏi: “Tìm được người chưa?”
Lý Trung Luân mặt mày đau khổ lắc đầu: “Gia đinh cùng nha hoàn đi cùng đều bị giết rồi, chỉ có hai mẹ con bị bắt đi …”
Ân Mịch Đường bị dọa đến mặt trắng bệch.
“Phái binh đi tìm!” Thích Vô Biệt cất bước lớn đi ra ngoài.
Hắn đứng trong đình viện, một trận gió lạnh buốt thổi qua đập vào mặt, giống như một cái tát ác liệt đánh trên mặt hắn vậy.
Nhìn gốc cây lá rơi tán loạn trong sân, sắc mặt của Thích Vô Biệt còn lạnh hơn cả cái lạnh cuối thu ở Thành Liên An.
Đời trước, Thẩm Thư Hương lớn lên bên cạnh Thái Hậu. Lúc đó cữu cữu Thẩm Hưu của Thích Vô Biệt chết trận không lâu, cữu mẫu đau thương không muốn sống, lại trải qua biến cố hai mẹ con bị bắt cóc, nàng một đêm tâm như tro tàn đem trưởng nữ Thẩm Thư Hương và tiểu nhi tử Thẩm Thư Ý giao phó cho Thái Hậu, sau đó cắt tóc xuất gia làm ni cô. Thẩm Thư Hương là biểu tỷ của Thích Vô Biệt, nhưng cũng chỉ lớn hơn hắn nửa tuổi mà thôi. Nàng càng lớn càng giống Tiểu Đậu Đỏ. Thích Vô Biệt đời trước vẫn luôn xem nàng như thân muội muội giống Tiểu Đậu Đỏ mà chăm sóc.
Trong nhóm tiểu cô nương thì Thẩm Thư Hương là gan nhỏ nhất. Một con kiến cũng có thể dọa nàng đỏ mắt. Nhưng người có lá gan nhỏ nhất như nàng lại vào lúc quân địch đến dưới thành ép Tiểu Đậu Đỏ hòa thân, lại bỏ thuốc mê Tiểu Đậu Đỏ rồi đưa Tiểu Đậu Đỏ đi, tự mình mặc lên bộ đồ cưới đỏ tươi đóng giả Tiểu Đậu Đỏ xuất giá đến địch quốc. Khi Tiểu Đậu Đỏ tỉnh lại đã là mấy ngày sau, đội ngũ hòa thân đã rời đi gần ngàn dặm rồi. Cho dù Tiểu Đậu Đỏ không muốn hòa thân thế nào đi nữa, thì nàng cũng càng không muốn để người khác thay nàng chịu. Nàng cầu Lưu Minh Thứ mang mình đi, ngày đêm không ngủ cưỡi ngựa đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp Thẩm Thư Hương trước cửa khẩu Túc quốc.
Đó là đã mấy năm sau khi Thích Vô Biệt lần nữa trở về Thích quốc, nhịn không được mà trách mắng Thẩm Thư Hương hồ nháo, nàng lại cười nói: “Là Thái Hậu chăm sóc tỷ đệ bọn ta nhiều năm, ta cũng phải làm chút gì đó để báo đáp chứ. Càng huống chi lúc nhỏ ta đã từng bị bắt cóc, danh tiếng vốn đã không tốt, đời này cũng sẽ không gả cho ai được nữa.”
Thích Vô Biệt vẫn luôn nhớ lúc đó trên mặt Thẩm Thư Hương mang theo nụ cười cô đơn.
Nàng vẫn là bị bắt cóc đi.
Thích Vô Biệt từ từ nhắm mắt lại, hắn cho là mình đã làm rất nhiều, hắn cho là dựa vào sức mạnh của mình có thể thay đổi rất nhiều chuyện ở đời này. Thế mà một chuyện lại một chuyện, lại trở về quỹ tích đời trước.
Có lẽ Thẩm Thư Hương chỉ là một cái bắt đầu, rất nhiều chuyện đều sẽ quay về quỹ tích ban đầu của nó.
Cảm giác lần đầu tiên bị đánh bại sau khi trọng sinh ác liệt đập xuống.
“Hoàng thượng, chúng ta nhất định có thể cứu bọn họ trở về.” Ân Mịch Đường đi ra theo, nắm lấy tay Thích Vô Biệt.
Tay của Thích Vô Biệt nhẹ run. Ân Mịch Đường ngây ra.
Thích Vô Biệt trở tay nắm chặt tay Ân Mịch Đường, nói: “Đừng lo, bọn họ đều sẽ không có chuyện gì, muội an tâm ở lại trong cung đi.”
Hắn buông tay Ân Mịch Đường ra, cất bước lớn đi ra ngoài.
Ân Mịch Đường ngây ngẩn nhìn bóng lưng của hắn, nàng nhanh chóng phản ứng lại vội vàng đuổi theo Thích Vô Biệt. Nàng vừa cởi áo khoác trên người vừa nói: “Hoàng thượng, huynh mặc vào đi, lạnh lắm!”
Tay nàng sắp bị đông cứng rồi, nhất thời không cởi được dây áo ra.
Thích Vô Biệt nắm tay nàng, nói: “Không cần đâu.”
“Muội không lạnh …” Ân Mịch Đường giãy dụa một chút, lại không thoát được tay của Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt nhẹ nhàng ôm nàng một lát, nói: “Gió lớn, nhanh về đi.”
Ân Mịch Đường mím môi, gật gật đầu.
Thích Vô Biệt không chỉ phái ra binh mã đóng quân ở kinh thành mà chính mình cũng xuất cung đi tìm. Hắn giữa trưa xuất cung, đến khi trời tối cũng không trở lại.
Ân Mịch Đường lúc đầu vẫn luôn ở lại thiên điện của Cung Thanh Điện, sau lại đến Lăng Phượng Cung cùng Tiểu Đậu Đỏ thấp thỏm đợi tin tức. Sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng, một người mười ba, một người mười hai, đều là cái tuổi không lớn không nhỏ, rất rõ ràng chuyện bị bắt cóc này cho dù có cứu được về, cho dù không xảy ra chuyện gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương.
Tiểu Đậu Đỏ nằm bò ra bàn, đột nhiên nói: “Hôm trước biểu tỷ còn đến tổ khổ với tỷ, nói cữu mẫu muốn định chuyện hôn sự cho tỷ ấy trước đó ….”
Thanh âm của nàng từ từ thấp xuống.
“Nghe nói gia bộc và nha hoàn đi cùng đều bị giết rồi …” Ân Mịch Đường trừ lo lắng thì không làm được gì nữa.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ cơ hồ chưa ăn bữa trưa, đến bữa tối khi các cung nữ đưa thức ăn đến cũng không có khẩu vị. Kéo dài rất lâu sau vẫn là Ân Mịch Đường cứng rắn kéo Tiểu Đậu Đỏ ăn chút đồ ăn.
Hai người ăn hai miếng liền không ăn nổi nữa, đều nghĩ đến tạp thư lúc trước cùng nhau trộm xem, bên trong cũng nhắc đến chuyện bị thổ phỉ bắt cóc …
“Nghe nói Hoàng đế ca ca còn chưa ăn trưa đã xuất cung rồi, muội nói huynh ấy ở bên ngoài có ăn gì hay không?” Tiểu Đậu Đỏ không vui đặt đũa xuống.
Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, nàng không biết.
Đến nửa đêm cũng không có tin tức gì, Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ căn bản không có ý tứ muốn ngủ.
Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta đến Lăng Thiên Cung đợi đi, Hoàng thượng trở lại chắc chắn sẽ về đó trước.”
“Ừm, cũng được.”
Tiểu Đậu Đỏ vội bảo cung nữ cầm áo khoác đến, hai người đều dùng áo khoác thật dày bọc kín kẽ, trong gió lạnh tay nắm tay đi về phía Lăng Thiên Cung.
Mặt bị gió thổi đến phát đau, Ân Mịch Đường lại càng lo lắng. Khi người xấu bắt mẹ con Thẩm Thư Hương, không biết bọn họ có mặc nhiều hay không, cũng không biết Hoàng thượng ở bên ngoài tìm bọn họ có bị lạnh hay không.
Ân Mịch Đường đoán, Thích Vô Biệt chắc chắn là cưỡi ngựa đi tìm, sẽ không ngồi trong xe ngựa tránh gió.
“Chúng ta đi tẩm điện hả?” Tiểu Đậu Đỏ hỏi.
Ân Mịch Đường lắc đầu, nói: “Đi Cung Thanh Điện đi, Hoàng thượng trở về chắc chắn sẽ không muốn nghỉ ngơi mà bận chuyện khác …”
Tiểu Đậu Đỏ nghiêng đầu qua nhìn Ân Mịch Đường thở dài, uể oải nói: “Đậu Đỏ à, thực ra tỷ rất đau lòng cho Hoàng đế ca ca, muội nói xem, làm Hoàng đế sao mà có nhiều chuyện như vậy chứ? Tỷ muốn giúp Hoàng đế ca ca.”
Ân Mịch Đường cắn môi không nói chuyện.
Nàng cũng đau lòng nữa.
Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ ngồi trên giường la hán ở Cung Thanh Điện, hai người nắm tay nhau không buông. Phần lớn thời gian ở trong điện rất yên tĩnh, loại yên tĩnh này kéo dài không bao lâu, hai người liền sẽ nghĩ ra những lời lạc quan an ủi lẫn nhau.