Chương 42
Cố Ký Thanh bắt đầu đón nhận lần tức giận đầu tiên của cuộc đời.
Trong giây phút đó chính anh cũng không thể hiểu được đến cùng là tại sao anh lại mất vui vì “cô em gái thanh mai trúc mã”, lại cũng không tự giải thích được tại sao khi biết cô bé chỉ là em họ thì anh lại thở phào một hơi.
Anh cảm thấy anh không thể hiểu nổi chính bản thân mình.
Cũng không hiểu nổi cả Chu Từ Bạch.
Mà Chu Từ Bạch cũng là con người đầu tiên khiến anh cảm thấy khó mà giao tiếp nổi kể từ khi anh chào đời tới tận bây giờ.
Anh giận, cắn Chu Từ Bạch, Chu Từ Bạch ngây ngô cười.
Anh giận, đẩy Chu Từ Bạch ra, Chu Từ Bạch ngây ngô cười.
Anh cúi đầu ngồi xuống ghế sofa đọc sách, Chu Từ Bạch ngồi bên nhìn anh ngây ngô cười.
Anh trở về phòng chơi game trên máy tính, Chu Từ Bạch vẫn còn ở bên cạnh anh ngây ngô cười.
Anh giận dữ với cậu ấy, đến cùng cậu ấy thấy vui ở chỗ nào mà cứ tiếp tục cười ngây ngô như vậy?
Cố Ký Thanh không thể hiểu nổi.
Không phải anh chưa từng gặp qua người ngốc, ví dụ như Cố Giác, thái độ đối xử của anh với Cố Giác là cứ nhường gã cho xong.
Cũng không phải anh chưa từng gặp được kẻ không thèm nói đạo lý, ví dụ như Hạ Sưởng Chi, vậy thì cứ bình tĩnh vô tình mà giải quyết.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Chu Từ Bạch vừa ngốc nghếch vừa không chịu nói lý, tính tình thì tốt đến kỳ lạ, dùng một vạn cách thức để xin lỗi anh cho bằng được, mà anh nói gì cậu cũng đều không chịu nổi giận.
Ban đầu Cố Ký Thanh vốn không tức giận là bao, cuối cùng bị hành động ngây ngô cười bên cạnh của cậu làm cho bực bội.
“Chúc Chúc, đuổi cậu ấy ra ngoài”.
Cố Ký Thanh ngồi trong phòng khách đọc sách, Chu Từ Bạch cứ chăm chăm ngồi bên ngây ngô cười với anh, cười đến mức sách cũng không đọc được, mà đã không đọc được thì giả vờ cũng không xong, chỉ đành buông sách ra, trở lại phòng của mình, cuối cùng không nhịn được nữa ra lệnh cho Chúc Chúc một câu như vậy.
Chu Đại Cẩu lập tức bị Chúc Tiểu Cẩu nhe răng trợn mắt đuổi ra cửa.
Chu Đại Cẩu ngoan ngoãn đứng bên cửa, nhìn người trong phòng bật máy tính lên chơi, hỏi: “Anh chơi gì thế?”
Cố Ký Thanh thuận miệng nói: “Cửu Kiếm”.
Chu Từ Bạch lại nghiêm túc hỏi: “Chơi vui không?”
Cố Ký Thanh nói: “Cũng được, cày cấp hơi mệt nhưng có rất nhiều thú cưng đáng yêu”.
“À”, Chu Từ Bạch yên lặng ghi nhớ trong lòng, lại hỏi: “Ngón tay anh mới bị thương, đừng chơi trò chơi vội có được không?”
Chỉ là một vết cắt sâu hơn rách da một chút xíu, chưa đau bằng Chu Từ Bạch gặm cắn anh.
Nhớ tới cảnh tượng mình vừa bị con cún kia ấn trong bếp gặm cắn một hồi, Cố Ký Thanh nắm chặt con chuột, nói: “Tôi cảm thấy nếu cậu không ngậm lấy nó thì nó đã khỏi rồi”.
“Ồ”, Chu Từ Bạch chột dạ lên tiếng: “Vậy tối nay anh muốn ăn gì, để tôi đi nấu”.
Cố Ký Thanh: “Gì cũng được”.
“Tôi giặt áo ngủ cho anh nhé”.
“Cảm ơn”.
“Không phải anh bảo anh phải đi dạy à, lúc nào đi thế?”
“Bảy giờ”.
“Có cần tôi đưa đi không?”
“Không cần”.
“Nhưng tôi muốn đưa anh đi mà”.
“Nhưng tôi muốn ngủ trưa”.
“Vậy tôi ngủ cùng anh nhé”.
Rầm.
Mắt thấy Chu Từ Bạch định cởi áo cởi giày đi vào trong, Cố Ký Thanh không nhịn nổi nữa, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, “Chu Từ Bạch, sao cậu lại dính người như thế chứ?”
“Bởi vì cún thích dính người mà”.
Chu Từ Bạch bị một lớp bụi cánh cửa phủ lên đầy mũi, đứng bên ngoài cửa thẳng thắn hùng hồn đáp.
Ghi chú cậu thành Chu Đại Cẩu thì cậu thành Chu Đại Cẩu thật đấy à?
Trong nháy mắt ấy, có một nỗi xúc động trào dâng trong lòng Cố Ký Thanh, anh không nhịn được, hỏi: “Chu Từ Bạch, cậu không biết tức giận sao?”
“Tại sao tôi phải giận?”
Chu Từ Bạch vô tội hỏi ngược lại, ra chiều khó hiểu lắm.
Cố Ký Thanh: “…”
Tại sao Chu Từ Bạch không tức giận?
Anh không thèm nói lý, hung dữ với cậu, cắn cậu, nổi giận với cậu, đối xử với cậu không ra sao, còn không cho cậu dỗ mình, tại sao Chu Từ Bạch không tức giận?
Chu Từ Bạch đứng ngoài cửa nói: “Anh vẫn tức giận đấy à? Tôi đã mắng Lộ Bình và Tô Việt Bạch một trận rồi, nếu anh còn giận thì tôi bắt họ xin lỗi anh thêm lần nữa nhé”.
“Tôi không giận họ”.
Cố Ký Thanh nắm tay cầm cánh cửa, rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng nói.
Anh đang nói thật.
Anh không hề giận Lộ Bình hay Tô Việt Trạch, họ cũng đã rất chân thành xin anh tha lỗi. Lộ Bình áy náy trong lòng còn tặng cho anh một đống trang phục trên game, mà em họ Chu Từ Bạch đã gửi cho anh mấy tấm ảnh thời Chu Từ Bạch còn ngồi xe nôi dỗ anh đừng giận.
Hơn nữa loại chuyện thế này trước giờ chưa từng khiến anh có cảm xúc như hiện tại.
Bởi vì Cố Giác ngốc đến vậy, Hạ Sưởng Chi xấu xa đến vậy còn không thể làm anh nổi giận, huống chi lần này lại là trò đùa mang lòng tốt và một chuyện hiểu lầm đơn giản.
Cho nên người anh giận thực ra là chính mình.
Anh không hiểu tại sao mình chỉ nghe vài câu nói của một cô gái nhỏ lại đột ngột không thể khống chế được bản thân, giận dỗi với Chu Từ Bạch, hơn nữa tình hình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, căn bản không biết quá mà dừng.
Anh chọn mối quan hệ bạn giường cố định với Chu Từ Bạch bởi vì anh thích sức tấn công mạnh mẽ của cậu sẽ làm cho anh có cảm giác mất khống chế trong thời gian ngắn ngủi.
Thế nhưng cái nỗi lòng không thể kiềm chế khi không làm việc đó thì anh không thích.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác anh lại dựa dẫm vào Chu Từ Bạch mà không hề lo nghĩ gì.
Anh không nên làm thế.
Cố Ký Thanh buông tay nắm cửa ra, quay người đi vào chỗ ngồi, ngồi xếp bằng trên ghế, tiếp tục nuôi mấy con động vật nhỏ đáng yêu trong trò chơi.
Chu Từ Bạch nghe được âm thanh của anh, mong đợi hỏi một câu: “Tôi vào được không?”
Cố Ký Thanh “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Chu Từ Bạch mở cửa phòng đi vào, không làm phiền anh, chỉ ngồi phía sau ghế của anh, nhìn một lát rồi hỏi: “Anh thích trò chơi này à?”
“Cũng được”.
Thực ra tính cách Cố Ký Thanh rất lười, cho nên trừ khi bạn bè rủ, thời gian còn lại anh không quá yêu thích mấy loại trò chơi đối kháng quá khốc liệt, mà thích ngồi ở trong nhà, một mình chơi mấy trò chơi bình tĩnh như thế này.
Giống như game online anh đang chơi vậy, vì hệ thống sinh hoạt của nó rất hoàn thiện nên có rất nhiều thú cưng đáng yêu, thế nên anh mới thường xuyên chơi nó khi rảnh rỗi.
Nhưng muốn bắt được thú cưng thì phải đi đánh phó bản, thật phiền phức.
Cố Ký Thanh buồn bực chán nản càn quét trong phó bản cấp cao, giống như làm thế sẽ lẩn tránh được một số chuyện, cũng không thèm quản Chu Từ Bạch đến cùng đang làm gì sau lưng anh nữa.
Mà tiếng động nho nhỏ từ chỗ cậu chỉ vang lên một lát, nhanh chóng yên tĩnh lại.
Ánh nắng mặt trời buổi chiều dần dần nhạt màu, lại dần u ám, chạng vạng tối vừa buông, tuyết bên ngoài cửa sổ cũng lững thững rơi xuống.
Chúc Chúc nằm lười bên chân Cố Ký Thanh, ngáp dài.
Cố Ký Thanh cảm thấy hơi đói, lúc đứng dậy định chuẩn bị đi tới phòng bếp làm chút đồ ăn, lại trông thấy Chu Từ Bạch đột ngột xoay người, ý đồ dùng bờ vai rộng của mình che đi tấm vải vẽ đằng sau.
Cố Ký Thanh khẽ nhướng mày.
Chu Từ Bạch: “…”
Vài giây đối mặt ngắn ngủi, Chu Từ Bạch nhượng bộ vô điều kiện.
Cậu nghiêng người đi, để lộ ra một con mèo quýt nhỏ lười biếng nằm sấp trên vải vẽ cùng một con chó to màu trắng đang lắc đuôi thè lưỡi che mặt trời cho mèo, trước mặt mèo con còn có một lon thịt hộp.
Cố Ký Thanh: “…”
Nhất thời anh không hiểu được Chu Từ Bạch vẽ cái này làm gì.
Chu Từ Bạch hơi xấu hổ nói: “Không phải anh bảo anh muốn vẽ lại ảnh đại diện đôi hả, tôi liền nghĩ nếu tôi vẽ, anh có vui vẻ hơn không”.
Kết quả còn chưa vẽ xong, Cố Ký Thanh đã tóm gọn.
Mà Cố Ký Thanh nhìn con mèo quýt nhỏ bé đáng yêu và con cún thật thà ngốc nghếch trên bức tranh, hỏi: “Cậu biết vẽ sao?”
Chu Từ Bạch gật đầu: “Đã từng học một khoảng thời gian”.
“Tại sao cậu đổi con mèo xám của tôi thành mèo quýt?” Cố Ký Thanh dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi thăm, tựa như một giáo viên đang kiểm tra học sinh của mình, không nhìn ra cảm xúc.
Chu Từ Bạch chỉ có thể thành thật trả lời: “Bởi vì tôi cảm thấy mèo xám không đủ đẹp, anh thích hợp với màu sắc tươi sáng hơn”.
“Vậy tại sao lại là màu cam?”
“Bởi vì anh gầy quá, tôi cảm thấy màu sắc này có ý nghĩa khá tốt”.
“Cậu đang chê tôi gầy?”
“Ơ”. Chu Từ Bạch không theo kịp logic của Cố Ký Thanh, cậu nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, sợ anh hiểu lầm, vội nói: “Không có, tôi chỉ hi vọng anh có thể béo hơn một chút, tôi…”
Nhìn Chu Từ Bạch luống cuống tay chân vụng về giải thích, Cố Ký Thanh lại mất kiềm chế thêm lần nữa: “Chu Từ Bạch, rõ ràng là tôi không có lý, tại sao cậu lại không giận?”
Chu Từ Bạch im lặng, sau đó mới thật lòng nói: “Tôi cảm thấy anh nói có lý mà”.
Một giây đó tất cả cảm xúc của Cố Ký Thanh nghẹn ứ lại trong lồng ngực.
Anh không biết đó là cảm xúc gì, cũng không biết diễn tả ra làm sao, giải tỏa nó thế nào, anh chỉ có thể nhìn Chu Từ Bạch suốt ba phút, sau đó giống như bình thường, lựa chọn im lặng, bình tĩnh mặc áo khoác, ra khỏi cửa.
Anh không biết mình nên đi đến nơi nào, thế nhưng anh lại cảm thấy mình không thể ở bên cạnh Chu Từ Bạch được nữa, anh muốn trốn tránh một vài chuyện.
Nhưng lúc ra đến cổng khu chung cư, anh mới nhớ ra mình không mặc áo len, không đi tất, không mang theo khăn quàng cổ, không mang chìa khóa, thậm chí cả điện thoại cũng quên mất.
Tuyết cứ rơi xuống rơi xuống, vô cùng lạnh lẽo.
Bên ngoài khu chung cư có một ông lão bán khoai lang, mùi hương ấm áp thơm ngọt ngon miệng thổi tới, thế nhưng trên người Cố Ký Thanh không có một đồng nào, bàn tay bàn chân cũng bắt đầu lạnh cóng đến đau đớn.
Anh bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi đó anh còn rất nhỏ, cũng là một ngày mùa đông như thế này, Cố Ký Thanh học lớp hai đang đứng chờ Cố Giác học lớp sáu tan học về nhà, lúc đứng bên cửa trường học cậu nhóc trông thấy một bà cụ bán khoai lang nướng rất ngon.
Cậu nhóc đợi thật lâu thật lâu, lúc đợi được người lớn trong nhà đến đón, cậu nhóc hỏi bọn họ có thể mua cho cậu một củ khoai lang nướng được không.
Thế nhưng hôm đó Cố Giác thi được hạng ba của lớp, người lớn trong nhà vui vẻ dẫn Cố Giác đi ăn bò bít tết, còn cậu nhóc cuối cùng cũng không được ăn món khoai lang nướng mình mong đợi.
Có lẽ câu chuyện đúng ra phải như thế.
Nếu anh được xem là một con mèo thì hẳn phải là một con mèo biết tiến biết lùi, hiểu cách ứng xử, hiểu cách tự kiếm sống trong mùa đông rét lạnh.
Mà không phải một con mèo quýt cứ uể oải nằm chờ được người ta nuôi béo.
Anh thở ra một hơi thật dài, chờ khi tất cả lý trí và bình thản đều đã quay trở lại, anh đã nghĩ ra cách nên đối mặt với Chu Từ Bạch như thế nào.
Sau đó anh xoay người, vội vàng chưa chuẩn bị gì đã thấy một chiếc khăn quàng thật dày trói ngang bên cổ.
Anh không phản ứng lại kịp, một chiếc mũ len đã trùm kín đầu, cơ thể cũng được bọc kín trong một chiếc áo lông khổng lồ, khóa bị kéo thẳng tới tận cằm, che phủ mất đi nửa gương mặt của anh.
Mà cái người ỷ vào sức lớn tay rộng kia sau khi làm xong hết những chuyện này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống bên giúp anh tròng đôi tất vào chân, “Sao không mặc gì đã chạy ra đường thế? Trời đông lạnh thế bị cảm thì sao giờ?!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Chu Từ Bạch dùng loại giọng điệu rất nặng nề lại có chút tức giận nói chuyện cùng anh.
Cố Ký Thanh bị quấn chặt đến khó mà cử động, đầu óc liền hơi mơ hồ.
Anh đứng im tại chỗ, bị quấn tròn vo như một con chim cánh cụt, không thể cử động.
Chu Từ Bạch nhanh tay quen chuyện đi tất vào hộ anh, sốt ruột nói thêm: “Xin lỗi, tôi biết hôm nay là tôi làm sai, là lỗi của tôi, tôi không nên để anh giận. Tôi cam đoan từ nay về sau chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa, cũng sẽ không để bất cứ người nào ép buộc anh. Anh không thích tôi dính anh thì tôi sẽ không dính, anh không thích mèo quýt thì tôi sẽ vẽ mèo xám. Anh thích ở một mình thì cứ ở một mình, cứ chuyên tâm làm chuyện mà anh muốn, được chứ?”
Trong lời nói của cậu đầy những bối rối và bất an, giống như Cố Ký Thanh là một bảo bối cậu vô cùng quý trọng.
Thế nhưng anh nào có phải bảo bối gì đâu.
Anh chỉ là một con người ích kỷ thích trốn tránh.
Cố Ký Thanh không phải người ngu, mặc dù anh đã tránh né vô số lần, thế nhưng làm sao anh có thể nhìn không ra mục đích mấy hành vi khó hiểu của Lộ Bình và cô bé gái kia cơ chứ, lại làm sao anh có thể không nhìn ra lý do Chu Từ Bạch vui vẻ và bối rối khi ở bên cạnh anh?
Nhưng anh không phải một người tốt.
Anh không có dũng cảm và nhiệt tình như Chu Từ Bạch.
Anh sợ mất đi, anh sợ cả thất vọng.
Anh nói rất nhỏ rất nhẹ: “Chu Từ Bạch, cậu đừng làm thế”.
Chu Từ Bạch ngẩng đầu.
Cố Ký Thanh nói: “Bởi vì tôi sẽ quen”.
Giây phút ấy, gió tuyết lạnh lẽo ùa qua, mặt cỏ được che đậy ấm áp cuối cùng cũng hốt hoảng khi bị cơn gió ngang qua cuốn lên một góc tấm phủ.
Chu Từ Bạch hình như đã đoán được Cố Ký Thanh đang nghĩ đến chuyện gì.
Cậu bối rối đứng lên, nói: “Vậy anh cứ quen đi”.
Cố Ký Thanh còn định nói gì đó, Chu Từ Bạch lại mở miệng trước anh: “Cố Ký Thanh, tôi biết anh đang sợ cái gì, tôi cũng biết anh đang trốn tránh thứ gì. Tôi không ép anh, cũng sẽ không hỏi anh, thế nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng, nếu như có một người yêu anh thì chắc chắn người đó yêu chính sự tồn tại của anh. Có lẽ người đó sẽ rất rất yêu anh, yêu nhiều đến nỗi không muốn bắt anh làm cái gì cả, không bắt anh phải nỗ lực, cũng không cần anh hi sinh bất cứ thứ gì. Người đó chỉ hi vọng trước tiên anh hãy học được cách tự yêu chính bản thân mình, Cố Ký Thanh, nhất định trên đời này sẽ có một người như thế tồn tại”.
Dù cho người kia chưa chắc đã là cậu.
Dù cho có thể ngay ngày hôm nay Cố Ký Thanh sẽ rời khỏi cậu.
Nhưng cậu muốn nói với anh rằng, Cố Ký Thanh, trên thế giới này, nhất định sẽ có một tình yêu như vậy.
“Cố Ký Thanh, tình yêu này không bắt nguồn từ tính hướng, cũng không bắt nguồn từ những thứ anh phải trả giá, đó chỉ là yêu và rất yêu, là loại tình yêu chỉ yêu duy nhất một người, anh có hiểu không?”
Chu Từ Bạch đã từng tưởng tượng ra một vạn phương pháp thổ lộ với Cố Ký Thanh.
Có thể là trước một giáo đường đầy chim bồ câu trắng bay múa, cũng có thể là trên một bờ biển nào đó khi cậu hôn Cố Ký Thanh, cũng có thể là trong một bữa tiệc tối cậu đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng, khi tiếng đàn violon bắt đầu vang lên.
Tóm lại nhất định nó phải trịnh trọng, lãng mạn, mọi sự đều được chuẩn bị đầy đủ.
Dù sao cũng không giống như bây giờ, sau một vụ hiểu lầm ngoài dự đoán, cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, Cố Ký Thanh lại bị quấn thành con chim cánh cụt, cùng nhau đứng trên một con phố vô cùng bình thường của thành phố Bắc Kinh, tuyết theo gió bay bay, con đường đối diện chỉ có một mình ông lão bán khoai lang đang đứng.
Sau đó cậu tựa như đứa bé sợ mất đi món bảo bối mình yêu mến nhất, vụng về hốt hoảng bộc lộ cõi lòng.
“Cố Ký Thanh, tôi không cần anh trả lời, cũng không cần anh đáp lại, tôi chỉ muốn anh hãy tin tưởng, anh đáng giá có được tình yêu như thế”.
Chu Từ Bạch đứng trong gió tuyết, vóc dáng cao lớn, vai rộng mũi cao, đứng dưới ánh đèn đẹp đẽ đến vậy.
Mà lời cậu nói ra mới chắc chắn làm sao, gió tuyết nghe xong dường như cũng muốn ngừng vì nó.
Thế là thời khắc ấy, Cố Ký Thanh nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim mình, đáng xấu hổ thay nó lại bị lỡ một nhịp.
Anh nghĩ, Chu Từ Bạch đúng là đồ ngốc.
Trong giây phút đó chính anh cũng không thể hiểu được đến cùng là tại sao anh lại mất vui vì “cô em gái thanh mai trúc mã”, lại cũng không tự giải thích được tại sao khi biết cô bé chỉ là em họ thì anh lại thở phào một hơi.
Anh cảm thấy anh không thể hiểu nổi chính bản thân mình.
Cũng không hiểu nổi cả Chu Từ Bạch.
Mà Chu Từ Bạch cũng là con người đầu tiên khiến anh cảm thấy khó mà giao tiếp nổi kể từ khi anh chào đời tới tận bây giờ.
Anh giận, cắn Chu Từ Bạch, Chu Từ Bạch ngây ngô cười.
Anh giận, đẩy Chu Từ Bạch ra, Chu Từ Bạch ngây ngô cười.
Anh cúi đầu ngồi xuống ghế sofa đọc sách, Chu Từ Bạch ngồi bên nhìn anh ngây ngô cười.
Anh trở về phòng chơi game trên máy tính, Chu Từ Bạch vẫn còn ở bên cạnh anh ngây ngô cười.
Anh giận dữ với cậu ấy, đến cùng cậu ấy thấy vui ở chỗ nào mà cứ tiếp tục cười ngây ngô như vậy?
Cố Ký Thanh không thể hiểu nổi.
Không phải anh chưa từng gặp qua người ngốc, ví dụ như Cố Giác, thái độ đối xử của anh với Cố Giác là cứ nhường gã cho xong.
Cũng không phải anh chưa từng gặp được kẻ không thèm nói đạo lý, ví dụ như Hạ Sưởng Chi, vậy thì cứ bình tĩnh vô tình mà giải quyết.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Chu Từ Bạch vừa ngốc nghếch vừa không chịu nói lý, tính tình thì tốt đến kỳ lạ, dùng một vạn cách thức để xin lỗi anh cho bằng được, mà anh nói gì cậu cũng đều không chịu nổi giận.
Ban đầu Cố Ký Thanh vốn không tức giận là bao, cuối cùng bị hành động ngây ngô cười bên cạnh của cậu làm cho bực bội.
“Chúc Chúc, đuổi cậu ấy ra ngoài”.
Cố Ký Thanh ngồi trong phòng khách đọc sách, Chu Từ Bạch cứ chăm chăm ngồi bên ngây ngô cười với anh, cười đến mức sách cũng không đọc được, mà đã không đọc được thì giả vờ cũng không xong, chỉ đành buông sách ra, trở lại phòng của mình, cuối cùng không nhịn được nữa ra lệnh cho Chúc Chúc một câu như vậy.
Chu Đại Cẩu lập tức bị Chúc Tiểu Cẩu nhe răng trợn mắt đuổi ra cửa.
Chu Đại Cẩu ngoan ngoãn đứng bên cửa, nhìn người trong phòng bật máy tính lên chơi, hỏi: “Anh chơi gì thế?”
Cố Ký Thanh thuận miệng nói: “Cửu Kiếm”.
Chu Từ Bạch lại nghiêm túc hỏi: “Chơi vui không?”
Cố Ký Thanh nói: “Cũng được, cày cấp hơi mệt nhưng có rất nhiều thú cưng đáng yêu”.
“À”, Chu Từ Bạch yên lặng ghi nhớ trong lòng, lại hỏi: “Ngón tay anh mới bị thương, đừng chơi trò chơi vội có được không?”
Chỉ là một vết cắt sâu hơn rách da một chút xíu, chưa đau bằng Chu Từ Bạch gặm cắn anh.
Nhớ tới cảnh tượng mình vừa bị con cún kia ấn trong bếp gặm cắn một hồi, Cố Ký Thanh nắm chặt con chuột, nói: “Tôi cảm thấy nếu cậu không ngậm lấy nó thì nó đã khỏi rồi”.
“Ồ”, Chu Từ Bạch chột dạ lên tiếng: “Vậy tối nay anh muốn ăn gì, để tôi đi nấu”.
Cố Ký Thanh: “Gì cũng được”.
“Tôi giặt áo ngủ cho anh nhé”.
“Cảm ơn”.
“Không phải anh bảo anh phải đi dạy à, lúc nào đi thế?”
“Bảy giờ”.
“Có cần tôi đưa đi không?”
“Không cần”.
“Nhưng tôi muốn đưa anh đi mà”.
“Nhưng tôi muốn ngủ trưa”.
“Vậy tôi ngủ cùng anh nhé”.
Rầm.
Mắt thấy Chu Từ Bạch định cởi áo cởi giày đi vào trong, Cố Ký Thanh không nhịn nổi nữa, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, “Chu Từ Bạch, sao cậu lại dính người như thế chứ?”
“Bởi vì cún thích dính người mà”.
Chu Từ Bạch bị một lớp bụi cánh cửa phủ lên đầy mũi, đứng bên ngoài cửa thẳng thắn hùng hồn đáp.
Ghi chú cậu thành Chu Đại Cẩu thì cậu thành Chu Đại Cẩu thật đấy à?
Trong nháy mắt ấy, có một nỗi xúc động trào dâng trong lòng Cố Ký Thanh, anh không nhịn được, hỏi: “Chu Từ Bạch, cậu không biết tức giận sao?”
“Tại sao tôi phải giận?”
Chu Từ Bạch vô tội hỏi ngược lại, ra chiều khó hiểu lắm.
Cố Ký Thanh: “…”
Tại sao Chu Từ Bạch không tức giận?
Anh không thèm nói lý, hung dữ với cậu, cắn cậu, nổi giận với cậu, đối xử với cậu không ra sao, còn không cho cậu dỗ mình, tại sao Chu Từ Bạch không tức giận?
Chu Từ Bạch đứng ngoài cửa nói: “Anh vẫn tức giận đấy à? Tôi đã mắng Lộ Bình và Tô Việt Bạch một trận rồi, nếu anh còn giận thì tôi bắt họ xin lỗi anh thêm lần nữa nhé”.
“Tôi không giận họ”.
Cố Ký Thanh nắm tay cầm cánh cửa, rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng nói.
Anh đang nói thật.
Anh không hề giận Lộ Bình hay Tô Việt Trạch, họ cũng đã rất chân thành xin anh tha lỗi. Lộ Bình áy náy trong lòng còn tặng cho anh một đống trang phục trên game, mà em họ Chu Từ Bạch đã gửi cho anh mấy tấm ảnh thời Chu Từ Bạch còn ngồi xe nôi dỗ anh đừng giận.
Hơn nữa loại chuyện thế này trước giờ chưa từng khiến anh có cảm xúc như hiện tại.
Bởi vì Cố Giác ngốc đến vậy, Hạ Sưởng Chi xấu xa đến vậy còn không thể làm anh nổi giận, huống chi lần này lại là trò đùa mang lòng tốt và một chuyện hiểu lầm đơn giản.
Cho nên người anh giận thực ra là chính mình.
Anh không hiểu tại sao mình chỉ nghe vài câu nói của một cô gái nhỏ lại đột ngột không thể khống chế được bản thân, giận dỗi với Chu Từ Bạch, hơn nữa tình hình càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, căn bản không biết quá mà dừng.
Anh chọn mối quan hệ bạn giường cố định với Chu Từ Bạch bởi vì anh thích sức tấn công mạnh mẽ của cậu sẽ làm cho anh có cảm giác mất khống chế trong thời gian ngắn ngủi.
Thế nhưng cái nỗi lòng không thể kiềm chế khi không làm việc đó thì anh không thích.
Nhưng cứ hết lần này đến lần khác anh lại dựa dẫm vào Chu Từ Bạch mà không hề lo nghĩ gì.
Anh không nên làm thế.
Cố Ký Thanh buông tay nắm cửa ra, quay người đi vào chỗ ngồi, ngồi xếp bằng trên ghế, tiếp tục nuôi mấy con động vật nhỏ đáng yêu trong trò chơi.
Chu Từ Bạch nghe được âm thanh của anh, mong đợi hỏi một câu: “Tôi vào được không?”
Cố Ký Thanh “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Chu Từ Bạch mở cửa phòng đi vào, không làm phiền anh, chỉ ngồi phía sau ghế của anh, nhìn một lát rồi hỏi: “Anh thích trò chơi này à?”
“Cũng được”.
Thực ra tính cách Cố Ký Thanh rất lười, cho nên trừ khi bạn bè rủ, thời gian còn lại anh không quá yêu thích mấy loại trò chơi đối kháng quá khốc liệt, mà thích ngồi ở trong nhà, một mình chơi mấy trò chơi bình tĩnh như thế này.
Giống như game online anh đang chơi vậy, vì hệ thống sinh hoạt của nó rất hoàn thiện nên có rất nhiều thú cưng đáng yêu, thế nên anh mới thường xuyên chơi nó khi rảnh rỗi.
Nhưng muốn bắt được thú cưng thì phải đi đánh phó bản, thật phiền phức.
Cố Ký Thanh buồn bực chán nản càn quét trong phó bản cấp cao, giống như làm thế sẽ lẩn tránh được một số chuyện, cũng không thèm quản Chu Từ Bạch đến cùng đang làm gì sau lưng anh nữa.
Mà tiếng động nho nhỏ từ chỗ cậu chỉ vang lên một lát, nhanh chóng yên tĩnh lại.
Ánh nắng mặt trời buổi chiều dần dần nhạt màu, lại dần u ám, chạng vạng tối vừa buông, tuyết bên ngoài cửa sổ cũng lững thững rơi xuống.
Chúc Chúc nằm lười bên chân Cố Ký Thanh, ngáp dài.
Cố Ký Thanh cảm thấy hơi đói, lúc đứng dậy định chuẩn bị đi tới phòng bếp làm chút đồ ăn, lại trông thấy Chu Từ Bạch đột ngột xoay người, ý đồ dùng bờ vai rộng của mình che đi tấm vải vẽ đằng sau.
Cố Ký Thanh khẽ nhướng mày.
Chu Từ Bạch: “…”
Vài giây đối mặt ngắn ngủi, Chu Từ Bạch nhượng bộ vô điều kiện.
Cậu nghiêng người đi, để lộ ra một con mèo quýt nhỏ lười biếng nằm sấp trên vải vẽ cùng một con chó to màu trắng đang lắc đuôi thè lưỡi che mặt trời cho mèo, trước mặt mèo con còn có một lon thịt hộp.
Cố Ký Thanh: “…”
Nhất thời anh không hiểu được Chu Từ Bạch vẽ cái này làm gì.
Chu Từ Bạch hơi xấu hổ nói: “Không phải anh bảo anh muốn vẽ lại ảnh đại diện đôi hả, tôi liền nghĩ nếu tôi vẽ, anh có vui vẻ hơn không”.
Kết quả còn chưa vẽ xong, Cố Ký Thanh đã tóm gọn.
Mà Cố Ký Thanh nhìn con mèo quýt nhỏ bé đáng yêu và con cún thật thà ngốc nghếch trên bức tranh, hỏi: “Cậu biết vẽ sao?”
Chu Từ Bạch gật đầu: “Đã từng học một khoảng thời gian”.
“Tại sao cậu đổi con mèo xám của tôi thành mèo quýt?” Cố Ký Thanh dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi thăm, tựa như một giáo viên đang kiểm tra học sinh của mình, không nhìn ra cảm xúc.
Chu Từ Bạch chỉ có thể thành thật trả lời: “Bởi vì tôi cảm thấy mèo xám không đủ đẹp, anh thích hợp với màu sắc tươi sáng hơn”.
“Vậy tại sao lại là màu cam?”
“Bởi vì anh gầy quá, tôi cảm thấy màu sắc này có ý nghĩa khá tốt”.
“Cậu đang chê tôi gầy?”
“Ơ”. Chu Từ Bạch không theo kịp logic của Cố Ký Thanh, cậu nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, sợ anh hiểu lầm, vội nói: “Không có, tôi chỉ hi vọng anh có thể béo hơn một chút, tôi…”
Nhìn Chu Từ Bạch luống cuống tay chân vụng về giải thích, Cố Ký Thanh lại mất kiềm chế thêm lần nữa: “Chu Từ Bạch, rõ ràng là tôi không có lý, tại sao cậu lại không giận?”
Chu Từ Bạch im lặng, sau đó mới thật lòng nói: “Tôi cảm thấy anh nói có lý mà”.
Một giây đó tất cả cảm xúc của Cố Ký Thanh nghẹn ứ lại trong lồng ngực.
Anh không biết đó là cảm xúc gì, cũng không biết diễn tả ra làm sao, giải tỏa nó thế nào, anh chỉ có thể nhìn Chu Từ Bạch suốt ba phút, sau đó giống như bình thường, lựa chọn im lặng, bình tĩnh mặc áo khoác, ra khỏi cửa.
Anh không biết mình nên đi đến nơi nào, thế nhưng anh lại cảm thấy mình không thể ở bên cạnh Chu Từ Bạch được nữa, anh muốn trốn tránh một vài chuyện.
Nhưng lúc ra đến cổng khu chung cư, anh mới nhớ ra mình không mặc áo len, không đi tất, không mang theo khăn quàng cổ, không mang chìa khóa, thậm chí cả điện thoại cũng quên mất.
Tuyết cứ rơi xuống rơi xuống, vô cùng lạnh lẽo.
Bên ngoài khu chung cư có một ông lão bán khoai lang, mùi hương ấm áp thơm ngọt ngon miệng thổi tới, thế nhưng trên người Cố Ký Thanh không có một đồng nào, bàn tay bàn chân cũng bắt đầu lạnh cóng đến đau đớn.
Anh bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi đó anh còn rất nhỏ, cũng là một ngày mùa đông như thế này, Cố Ký Thanh học lớp hai đang đứng chờ Cố Giác học lớp sáu tan học về nhà, lúc đứng bên cửa trường học cậu nhóc trông thấy một bà cụ bán khoai lang nướng rất ngon.
Cậu nhóc đợi thật lâu thật lâu, lúc đợi được người lớn trong nhà đến đón, cậu nhóc hỏi bọn họ có thể mua cho cậu một củ khoai lang nướng được không.
Thế nhưng hôm đó Cố Giác thi được hạng ba của lớp, người lớn trong nhà vui vẻ dẫn Cố Giác đi ăn bò bít tết, còn cậu nhóc cuối cùng cũng không được ăn món khoai lang nướng mình mong đợi.
Có lẽ câu chuyện đúng ra phải như thế.
Nếu anh được xem là một con mèo thì hẳn phải là một con mèo biết tiến biết lùi, hiểu cách ứng xử, hiểu cách tự kiếm sống trong mùa đông rét lạnh.
Mà không phải một con mèo quýt cứ uể oải nằm chờ được người ta nuôi béo.
Anh thở ra một hơi thật dài, chờ khi tất cả lý trí và bình thản đều đã quay trở lại, anh đã nghĩ ra cách nên đối mặt với Chu Từ Bạch như thế nào.
Sau đó anh xoay người, vội vàng chưa chuẩn bị gì đã thấy một chiếc khăn quàng thật dày trói ngang bên cổ.
Anh không phản ứng lại kịp, một chiếc mũ len đã trùm kín đầu, cơ thể cũng được bọc kín trong một chiếc áo lông khổng lồ, khóa bị kéo thẳng tới tận cằm, che phủ mất đi nửa gương mặt của anh.
Mà cái người ỷ vào sức lớn tay rộng kia sau khi làm xong hết những chuyện này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống bên giúp anh tròng đôi tất vào chân, “Sao không mặc gì đã chạy ra đường thế? Trời đông lạnh thế bị cảm thì sao giờ?!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Chu Từ Bạch dùng loại giọng điệu rất nặng nề lại có chút tức giận nói chuyện cùng anh.
Cố Ký Thanh bị quấn chặt đến khó mà cử động, đầu óc liền hơi mơ hồ.
Anh đứng im tại chỗ, bị quấn tròn vo như một con chim cánh cụt, không thể cử động.
Chu Từ Bạch nhanh tay quen chuyện đi tất vào hộ anh, sốt ruột nói thêm: “Xin lỗi, tôi biết hôm nay là tôi làm sai, là lỗi của tôi, tôi không nên để anh giận. Tôi cam đoan từ nay về sau chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa, cũng sẽ không để bất cứ người nào ép buộc anh. Anh không thích tôi dính anh thì tôi sẽ không dính, anh không thích mèo quýt thì tôi sẽ vẽ mèo xám. Anh thích ở một mình thì cứ ở một mình, cứ chuyên tâm làm chuyện mà anh muốn, được chứ?”
Trong lời nói của cậu đầy những bối rối và bất an, giống như Cố Ký Thanh là một bảo bối cậu vô cùng quý trọng.
Thế nhưng anh nào có phải bảo bối gì đâu.
Anh chỉ là một con người ích kỷ thích trốn tránh.
Cố Ký Thanh không phải người ngu, mặc dù anh đã tránh né vô số lần, thế nhưng làm sao anh có thể nhìn không ra mục đích mấy hành vi khó hiểu của Lộ Bình và cô bé gái kia cơ chứ, lại làm sao anh có thể không nhìn ra lý do Chu Từ Bạch vui vẻ và bối rối khi ở bên cạnh anh?
Nhưng anh không phải một người tốt.
Anh không có dũng cảm và nhiệt tình như Chu Từ Bạch.
Anh sợ mất đi, anh sợ cả thất vọng.
Anh nói rất nhỏ rất nhẹ: “Chu Từ Bạch, cậu đừng làm thế”.
Chu Từ Bạch ngẩng đầu.
Cố Ký Thanh nói: “Bởi vì tôi sẽ quen”.
Giây phút ấy, gió tuyết lạnh lẽo ùa qua, mặt cỏ được che đậy ấm áp cuối cùng cũng hốt hoảng khi bị cơn gió ngang qua cuốn lên một góc tấm phủ.
Chu Từ Bạch hình như đã đoán được Cố Ký Thanh đang nghĩ đến chuyện gì.
Cậu bối rối đứng lên, nói: “Vậy anh cứ quen đi”.
Cố Ký Thanh còn định nói gì đó, Chu Từ Bạch lại mở miệng trước anh: “Cố Ký Thanh, tôi biết anh đang sợ cái gì, tôi cũng biết anh đang trốn tránh thứ gì. Tôi không ép anh, cũng sẽ không hỏi anh, thế nhưng tôi vẫn muốn nói với anh rằng, nếu như có một người yêu anh thì chắc chắn người đó yêu chính sự tồn tại của anh. Có lẽ người đó sẽ rất rất yêu anh, yêu nhiều đến nỗi không muốn bắt anh làm cái gì cả, không bắt anh phải nỗ lực, cũng không cần anh hi sinh bất cứ thứ gì. Người đó chỉ hi vọng trước tiên anh hãy học được cách tự yêu chính bản thân mình, Cố Ký Thanh, nhất định trên đời này sẽ có một người như thế tồn tại”.
Dù cho người kia chưa chắc đã là cậu.
Dù cho có thể ngay ngày hôm nay Cố Ký Thanh sẽ rời khỏi cậu.
Nhưng cậu muốn nói với anh rằng, Cố Ký Thanh, trên thế giới này, nhất định sẽ có một tình yêu như vậy.
“Cố Ký Thanh, tình yêu này không bắt nguồn từ tính hướng, cũng không bắt nguồn từ những thứ anh phải trả giá, đó chỉ là yêu và rất yêu, là loại tình yêu chỉ yêu duy nhất một người, anh có hiểu không?”
Chu Từ Bạch đã từng tưởng tượng ra một vạn phương pháp thổ lộ với Cố Ký Thanh.
Có thể là trước một giáo đường đầy chim bồ câu trắng bay múa, cũng có thể là trên một bờ biển nào đó khi cậu hôn Cố Ký Thanh, cũng có thể là trong một bữa tiệc tối cậu đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng, khi tiếng đàn violon bắt đầu vang lên.
Tóm lại nhất định nó phải trịnh trọng, lãng mạn, mọi sự đều được chuẩn bị đầy đủ.
Dù sao cũng không giống như bây giờ, sau một vụ hiểu lầm ngoài dự đoán, cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, Cố Ký Thanh lại bị quấn thành con chim cánh cụt, cùng nhau đứng trên một con phố vô cùng bình thường của thành phố Bắc Kinh, tuyết theo gió bay bay, con đường đối diện chỉ có một mình ông lão bán khoai lang đang đứng.
Sau đó cậu tựa như đứa bé sợ mất đi món bảo bối mình yêu mến nhất, vụng về hốt hoảng bộc lộ cõi lòng.
“Cố Ký Thanh, tôi không cần anh trả lời, cũng không cần anh đáp lại, tôi chỉ muốn anh hãy tin tưởng, anh đáng giá có được tình yêu như thế”.
Chu Từ Bạch đứng trong gió tuyết, vóc dáng cao lớn, vai rộng mũi cao, đứng dưới ánh đèn đẹp đẽ đến vậy.
Mà lời cậu nói ra mới chắc chắn làm sao, gió tuyết nghe xong dường như cũng muốn ngừng vì nó.
Thế là thời khắc ấy, Cố Ký Thanh nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim mình, đáng xấu hổ thay nó lại bị lỡ một nhịp.
Anh nghĩ, Chu Từ Bạch đúng là đồ ngốc.