Chương 41
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người còn chưa theo đuổi được lại kéo đến một kẻ dài giọng gọi onii-chan, Lộ Bình này chắc chắn có bệnh.
Chu Từ Bạch nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, nhắn tin cho Lộ Bình, hỏi: [Mày có ý gì?]
Lộ Bình lập tức trả lời: [Còn có ý gì nữa! Tao đang giúp mày thử xem Cố Cố có thích mày không đó].
Chu Từ Bạch hiện giờ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ vất vả lắm mới có lúc tâm tình Cố Ký Thanh không tệ lại đột nhiên mất vui vì cái thứ ‘onii-chan’ này. Cậu mau chóng gõ chữ: [Mày đừng bày trò nữa, cách thăm dò này chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng không tôn trọng người ta.]
Kết quả mới nhấn gửi tin nhắn đi, Lộ Bình đã gửi thêm một tin nhắn mới đến: [Yên tâm, tao đã kéo diễn viên về lại cho mày, mày cứ chú ý quan sát phản ứng của Cố Cố là được].
Còn kéo lại nữa?!
Chu Từ Bạch vừa định đá vị ‘diễn viên’ kia đi, Cố Ký Thanh đã chậm rãi nói: “Tôi thấy cậu nam sinh này có chiến lực cao lắm, người cũng thú vị, cứ tiếp tục chơi đi”.
“Nhưng…” Chu Từ Bạch có ngàn vạn lời muốn nói lại không biết nói làm sao, chỉ đành nghe lời của Cố Ký Thanh.
Mà cậu nam diễn viên onii-chan kia quả nhiên không phụ kỳ vọng của mọi người, vừa trở về phòng đã ỏn ẻn cất giọng: “Onii-chan à, sao vừa rồi anh lại đá em ra thế? Anh xấu hổ à? Đừng ngại ngùng nha, đàn ông con trai chúng mình phải open hơn chút.”
Open cái đầu cậu ấy.
Chu Từ Bạch chỉ muốn làm người này ngậm miệng ngay lập tức, thế nhưng cậu phải duy trì phép lịch sự xã giao cơ bản nhất, thế nên chỉ đành lạnh giọng bảo rằng: “Đừng gọi tôi là onii-chan nữa, tôi có bạn trai rồi”.
“Ôi chao, onii-chan có bạn trai rồi sao? Bạn trai của onii-chan là ai thế ạ?” Cậu diễn viên ở phía bên kia hiển nhiên vô cùng nhập tâm vào nghề diễn.
Da đầu Chu Từ Bạch muốn nứt toác ra, chỉ có thể tắt mic, sốt ruột bảo Cố Ký Thanh: “Anh nói gì đi chứ”.
Cố Ký Thanh nhìn nét mặt sốt ruột và hai tai đỏ ửng quen thuộc của Chu Từ Bạch, trong lòng nghĩ Chu Từ Bạch thật đáng yêu, đáy mắt dâng lên ý cười, nhưng ngoài mặt vẫn chậm rãi thì thầm nói: “Ừ, cũng được. Nhưng người ta gọi cậu là onii-chan, tôi có thể gọi cậu là gì được đây? Em trai hay là anh Từ?”
Mấy chữ phía sau chậm rãi xoay quanh đầu lưỡi, vừa nhẹ vừa mềm, còn mang theo chút ngòn ngọt dinh dính mà người nói chuyện không tài nào hay biết.
Chu Từ Bạch đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cũng chỉ vì một tiếng em trai và anh Từ này, cậu đã bị hại đến nỗi đồ ôm trong lòng cũng cầm không chắc.
Vừa nhớ đến thì vành tai nóng bỏng, đáy lòng cũng nóng bỏng.
Bây giờ nhớ lại một chút, ngay lúc cậu chưa nhận ra Cố Ký Thanh là nữ thần của mình cậu đã vừa gặp là yêu anh, không thì phản ứng của cậu đã chẳng mãnh liệt đến vậy, hại cho Cố Ký Thanh tưởng rằng cậu rất ghét anh.
Còn may, phản ứng sau này của cậu không đến nỗi nào, nếu không thì đừng mơ đến mấy từ bạn trai này nữa…
Nghĩ đến đây, Chu Từ Bạch mặt dày mày dạn nhỏ giọng nói: “Vậy hôm nay anh gọi tôi là anh Từ nhé, đừng quên, thỏa thuận của chúng ta đã viết, nếu có người thứ ba có ý định quấy rối hoặc theo đuổi, trong tình trạng hai bên chưa cắt đứt quan hệ, thì nhất định phải có quyền lợi và nghĩa vụ tiến hành xác minh ngăn cản, không cho phép anh trốn nợ nữa đâu”.
“Được”. Cố Ký Thanh sợ đùa thêm nữa người như Chu Từ Bạch sẽ không quen, thế là anh chậm rãi mở mic lên, nói một câu: “Onii-chan là bạn trai của tôi”.
“…”
Toàn bộ đội ngũ lại chìm vào yên lặng.
Diễn viên bên kia gọi onii-chan để cố ý trêu chọc, cho nên khi nói ra người khác chỉ cảm thấy tê dại da đầu và buồn cười.
Nhưng giọng nói của Cố Ký Thanh trong trẻo, lời nói ra rất tùy tiện, lại làm cho tiếng onii-chan này không hiểu sao bỗng biến thành giọng điệu cưng chiều của một người lớn tuổi, khiến người ta động lòng mà không rõ nguyên nhân.
Chu Từ Bạch nghe thấy tim mình đập bình bịch.
Lộ Bình Hạ Kiều thầm hô drama đến rồi.
Diễn viên được mời đến đột nhiên bị tọng một họng thức ăn cho chó: “…”
Đệt, muốn bỏ việc không làm nữa.
Nhưng mình là người chuyên nghiệp mà.
Thế là sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cậu chàng bóp họng “Hừ” một tiếng, “Tôi không tin, onii-chan với anh có để ID tình nhân với ảnh đại diện đôi đâu, quan hệ trên game cũng không thấy, sao anh có thể là bạn trai của onii-chan được”.
Còn cãi lại?!
Chu Từ Bạch mới được giọng nói của Cố Ký Thanh rửa tai, hiện giờ ma âm lại nhập não.
Cậu bị gọi đến muốn nổ đầu, hận không thể chọc thủng màng nhĩ, cuối cùng đành kiên trì, cắn răng đoạt điện thoại trong tay Cố Ký Thanh đang ở bên hóng chuyện vui.
Một loạt thao tác liên tục, khóa lại mối quan hệ tình nhân, sau đó lập tức nạp tiền vào, tặng đủ 50 đóa hoa hồng tình yêu nồng nàn, 50 đóa hoa hồng thân mật, sau đó gửi cho Cố Ký Thanh toàn bộ trang phục anh không có, kéo thẳng giá trị thân mật của hai người họ lên 1000, tuy nhiên lúc chuẩn bị sửa ID đôi, cậu lại đột nhiên ngừng lại.
Cậu nhìn thấy một cái tên trên ghi chú bạn tốt trong danh sách của Cố Ký Thanh [White (Chu Đại Cẩu)]
Vậy là ghi chú của Cố Ký Thanh đặt cho cậu không phải định dạng Axx như những người khác nữa rồi sao.
Trái tim Chu Từ Bạch ngọt ngào, mím môi, đỏ hồng hai tai, đổi ID của mình thành [Cún lớn của Cố Miêu Miêu], đổi ID của Cố Ký Thanh thành [Mèo nhỏ của Chu Đại Cẩu], sau đó giả bộ bình tĩnh trả điện thoại lại cho anh.
“Để cho kẻ onii-chan kia đừng làm phiền tôi nữa”.
Chu Từ Bạch tìm được một lý do vô cùng chính đáng.
Cố Ký Thanh hoàn toàn tin tưởng.
Lúc hai người trở về phòng chờ, ba người còn lại muốn tự đâm mù mắt chó.
Cái ID tình nhân quái quỷ gì vậy.
Đám học sinh chíp bông bây giờ cũng không buồn nôn như hai người đâu đấy.
Nói giả tình nhân có thấy xấu hổ hay không?
Diễn viên nhắn tin thẳng cho Lộ Bình, bảo: [Anh ơi, em không làm nữa đâu, sắp tết rồi, em không muốn ăn cơm chó].
Lộ Bình trả lời: [Em à, nhịn đi em, giúp người ta theo đuổi được vợ còn hơn xây bảy tòa tháp].
Vì vậy nam diễn viên nọ kiên trì tiếp tục – cả đêm cất giọng gọi onii-chan.
Chu Từ Bạch cũng kiên trì nghe onii-chan cả một đêm hôm đó.
Cố Ký Thanh thảnh thơi chọn vị tướng Yao, ngồi trên lưng Vân Trung Quân của Chu Từ Bạch, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì thì lại cắn mấy miếng khoai tây chiên, rất ung dung nhàn nhã.
Vất vả lắm trò chơi mới kết thúc, cả người Chu Từ Bạch đã sắp nổ ngay tại chỗ, cậu nhanh chóng thoát game, kéo cậu chàng ‘onii-chan’ kia vào danh sách đen, đồng thời thuận tay xóa luôn Lộ Bình trong danh sách bạn bè, sau đó vọt vào nhà tắm tắm rửa, không cho Cố Ký Thanh một cơ hội nào chế giễu mình.
Kết quả cậu lại quên không cầm quần áo theo để thay đổi.
Cố Ký Thanh từ trên ghế sofa đứng dậy, nhặt đồ ngủ Chu Từ Bạch để đây từ hôm trước, gõ cửa phòng tắm, hững hờ gọi: “Onii-chan, cần đồ ngủ không?”
Chu Từ Bạch tạt nước lạnh lên mặt, nhanh chóng trả lời: “Bỏ ở cửa đi”.
“Được, vậy onii-chan còn cần mang hộ thứ gì tới nữa không?”
Giọng nói của Cố Ký Thanh vẫn dịu dàng mềm mại chậm rãi trước sau như một.
Cơn nóng bên tai Chu Từ Bạch vẫn không thể hạ được xuống, cậu cắn răng: “Không cần”.
“Vậy ngủ ngon nha onii-chan”. Cố Ký Thanh nhẹ nhàng ném lại một câu, xoay người chuẩn bị đi về phòng mình, nhưng mới đi được một nửa anh lại như nhớ ra chuyện gì, xoay người lại: “À, đúng rồi, onii…”
Lần này chưa đợi Cố Ký Thanh nói xong, cửa phòng tắm đã bị mở ra, một cánh tay thon dài mạnh mẽ duỗi từ bên trong tới, tóm được cổ tay anh kéo trở về.
Ngay sau đó, cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, Cố Ký Thanh bị giữ chặt eo, lưng dựa vào ván cửa.
Chu Từ Bạch thẹn quá hóa giận cúi người bịt kín môi của anh, tính trả thù mà gặm cắn lên cái miệng cố ý trêu chọc cậu.
Cố Ký Thanh sửng sốt một chút, sau đó khi Chu Từ Bạch cúi đầu nhìn vào hai mắt anh, cậu trầm giọng hỏi: “Anh không giận chút nào sao?”
Mi mắt dài dày khẽ khàng buông rủ xuống, giữa hàng lông mày và trong giọng nói không che giấu được mất mát cùng tủi thân.
Cố Ký Thanh hơi sững lại.
Trong giây phút ấy anh không hiểu sao mình lại phải không vui.
Cậu nhóc ‘onii-chan’ kia rõ ràng là do Lộ Bình tìm đến để đùa giỡn, anh cảm thấy phản ứng của Chu Từ Bạch hôm nay rất đáng yêu, cho nên mới không nhịn được đùa thêm mấy lần.
Cho dù không vui thì người không vui đáng lẽ ra phải là Chu Từ Bạch, sao anh có thể không vui được chứ?
Mà Chu Từ Bạch nhìn ánh mắt trong veo mang theo khó hiểu của anh, đã đoán được đáp án.
Hóa ra Cố Ký Thanh không hề ghen tuông một chút nào.
Cậu tưởng là Cố Ký Thanh bắt đầu tin tưởng dựa dẫm cậu, chứng tỏ anh đã thích cậu dù chỉ một chút xíu thôi.
Thế nhưng hóa ra Cố Ký Thanh thật lòng chẳng có chút tâm tư nào về phương diện ấy.
Chu Từ Bạch đứng thẳng người, buông tay xuống.
Cố Ký Thanh phát hiện ra tâm trạng cậu không ổn, trái tim đột nhiên hơi thắt lại, anh không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ nói: “Cậu không vui hả?”
Lúc anh hỏi, nét mặt ánh mắt bày tỏ sự quan tâm cùng dịu dàng.
Thế nhưng đối với ai Cố Ký Thanh cũng quan tâm dịu dàng như vậy.
Chu Từ Bạch chắc chắn rằng cậu có thể một mực chờ đợi anh, một mực chờ tới khi làn nước xung quanh mèo con bị đun nóng, thế nhưng trong một cái chớp mắt ngắn ngủi cậu vẫn cảm thấy hơi đau khổ.
Tựa như lúc cậu trông thấy cái ghi chú [Chu Đại Cẩu], cậu đã vui vẻ biết bao, đó là một loại cảm xúc không thể khống chế khi nhận được phản hồi của người đối diện.
Nhưng cậu cũng chỉ đau khổ một lát thôi.
Cậu khẽ hôn lên mi tâm Cố Ký Thanh, nói: “Điều số 7 đã quy định rồi, tôi sẽ không không vui đâu”.
Thế nhưng mùi vị của nụ hôn kia không phải là vị ngọt, Cố Ký Thanh không nói nên lời tại vì sao, anh muốn nụ hôn kia trở lại thành ngọt ngào, anh muốn để Chu Từ Bạch vui vẻ.
Thế là lúc trở lại phòng mình, anh dựng giá vẽ, lấy màu nước tới.
Anh nhớ lần trước Chu Từ Bạch đã từng nói, cậu muốn lúc nào có thời gian nhờ anh vẽ một bức ảnh đại diện tình nhân cho hai người họ, anh đã đồng ý, nhưng vì bận rộn ôn tập cho cuộc thi nên một mực chưa có dịp.
Nếu như hôm nay anh vẽ xong, ngày mai Chu Từ Bạch sẽ vui lên một chút, có phải không?
Anh nghĩ nghĩ, nhấc bút, vẽ lên một chú mèo xám nằm sấp trong góc tường, bên cạnh con mèo xám có một con cún đang nghiêng đầu nhìn nó, cong mắt cười.
Mà ở sau chậu hoa bên cạnh góc tường, cái đuôi của mèo nhỏ vô thức quấn lấy đuôi cún lớn.
Ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu xuống.
Cố Ký Thanh chưa từng nghĩ tại sao mình lại vẽ như vậy, bởi vì thuở nhỏ khi bắt đầu học vẽ, anh đã luôn vẽ theo bản năng của chính mình, giáo viên nói với anh, thiên phú của anh chính là cảm xúc.
Thế nhưng sau này anh lại lựa chọn ngành Toán học chỉ cần logic chẳng cần cảm xúc.
Lúc Cố Ký Thanh vẽ xong, đêm đã khuya.
Sáng hôm sau anh tỉnh giấc muộn hơn thường ngày một chút, rời giường ra ngoài thì Chu Từ Bạch đã không còn ở trong nhà, trên mặt bàn chỉ để lại bữa sáng cậu đã làm tươm tất.
Cố Ký Thanh ngồi xuống bàn ăn, tiện tay lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Chu Đại Cẩu: [Cậu không ở nhà hả?]
Chu Đại Cẩu nhanh chóng nhắn lại: [Ừ, sáng nay phải ra ngoài đón một cô em gái, lúc nào về sẽ tiện đường đi mua đồ ăn, hôm nay ăn canh cá chua ngọt nhé?]
Em gái?
Cố Ký Thanh nhớ lại một chút, lần trước khi tham gia bữa tiệc mừng sinh nhật của bố Chu Từ Bạch, anh không nhớ trong nhà cậu có một người thân nào có thể được cậu gọi là ’em gái’.
Vậy phải chăng ’em gái’ này là ‘thanh mai trúc mã’?
Cố Ký Thanh cảm thấy mình không tiện hỏi thêm về các mối quan hệ cá nhân của Chu Từ Bạch, chỉ nhắn lại một câu: [À, được, bao giờ cậu về tôi có một món quà nhỏ cho cậu].
Anh gửi tin nhắn xong, buông điện thoại di động xuống, vừa nhấc cốc sữa lên chuẩn bị uống đã trông thấy Chúc Chúc lại cắn áo khoác của Chu Từ Bạch. Cố Ký Thanh vội vàng đứng dậy đi qua, kết quả không cẩn thận làm nghiêng cốc sữa, đổ thẳng sữa vào áo ngủ trên người.
Cố Ký Thanh định thay đồ ra để giặt, lại phát hiện đồ ngủ còn lại vẫn để quên ở ký túc xá không mang về đây, mà làn da của anh hơi nhạy cảm, bình thường ở nhà chỉ quen mặc tơ lụa hoặc thuần cotton.
Anh cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Chu Từ Bạch, [Tôi có thể mượn đồ ngủ của cậu được không?]
Không có thêm một lời giải thích nào nhưng Chu Từ Bạch đã nhắn lại: [Được.]
Dù sao lần nào làm xong, Cố Ký Thanh đều bị cậu cọ đến phát đau, cuối cùng đều khoác áo ngủ của cậu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng món quà lại là món quà gì vậy?
Lúc Chu Từ Bạch trông thấy hai chữ này, mất mát đêm qua lập tức bay sạch không còn bóng dáng, khóe môi cậu cong lên, chỉ muốn nhanh nhanh trở về nhà.
Thế là Chu Từ Bạch ngoặt tay lái, trực tiếp lái đến siêu thị, thuận tiện kết nối một cuộc điện thoại thông qua Bluetooth: “Tô Việt Bạch, hôm nay em tự đón xe về nhà đi”.
Người bên kia lập tức gõ ra dấu hỏi chấm: “Anh, em mới từ nước ngoài về, anh có còn là người không vậy?”
Chu Từ Bạch thờ ơ: “Anh không phải, mà em cũng đủ 18 tuổi rồi, anh nghĩ em có năng lực tự đón xe trở về nhà”.
“Anh không sợ em gặp phải chuyện gì, anh sẽ ăn nói với mẹ em ra sao hả?”
“Anh nói với cô rồi, hôm nay có hẹn ăn cơm với người khác”.
Lời này mới nói xong, đầu bên kia lập tức phấn khởi: “Người khác nào thế? Chị dâu em sao?”
“Em đừng quan tâm, em gọi xe đi, chụp ảnh biển số xe lại gửi cho anh.”
“Anh không kể em sẽ không gọi xe đâu”.
Cô em họ này của Chu Từ Bạch từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, mạch não của cô bé không phải người bình thường nào cũng theo nổi, nói được nhất định sẽ làm được.
Chu Từ Bạch một lòng muốn về nhà xem Cố Ký Thanh chuẩn bị món quà gì cho mình, lười tranh cãi với cô bé, nói thẳng: “Cứ coi là chị dâu tương lai của em đi”.
“Chị dâu tương lai tức là chưa theo đuổi được! Ôi anh họ ơi, anh như thế đâu có được? Người cao dáng đẹp như vậy mà thổ lộ vẫn thất bại cơ à? Hay là để em giúp anh theo đuổi người ta nhé?”
Chu Từ Bạch nhớ tới Cố Ký Thanh đêm qua một chút ghen tuông cũng chưa có, nghe cô bé nói thế, tức giận đến mức lồng ngực hơi đau: “Anh còn chưa thổ lộ”.
“Tại sao anh chưa thổ lộ?”
“Vì anh không biết người ta có thích anh hay không”.
“Anh không thổ lộ sao biết người ta thích anh hay không thích anh chứ?”
Trong lúc nhất thời Chu Từ Bạch không biết nên phản bác làm sao. Cậu chỉ có thể nói: “Đừng nói linh tinh nữa, nhanh chóng gọi xe về nhà đi, tiền xe anh trả”.
“Thật nhé”. Giọng nói bên kia lập tức vui mừng khôn xiết: “Tổng cộng 136 tệ, chuyển khoản ngay cho em nha”.
Chu Từ Bạch: “?”
Là sao?
Từ sân bay đến nhà cô của cậu sao chỉ tốn có 136 tệ?
Trừ khi.
Đệt!
Chu Từ Bạch vừa ý thức được tình huống sẽ xảy ra, Tô Việt Bạch bên kia đã nói: “Anh không ngờ đúng không, em muốn tránh nghe mẹ cằn nhằn nên đã bay chuyến sớm hơn đấy, em đến cửa nhà anh rồi, mau ra mở cửa cho em!”
“Đừng…”
Chu Từ Bạch còn chưa kịp nói xong ba chữ “Đừng gọi cửa”, Tô Việt Bạch đã nhấn chuông.
Cố Ký Thanh ở trong nhà tưởng rằng Chu Từ Bạch không mang theo chìa khóa trở về nhà sớm hơn dự định, không suy nghĩ nhiều thêm, đạp dép lê đi ra mở cửa.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí im lặng.
Cố Ký Thanh đứng trong nhà nhìn Tô Việt Bạch đứng ngoài cửa, Tô Việt Bạch đứng ngoài cửa nhìn Cố Ký Thanh đứng bên trong.
Chu Từ Bạch đầu bên kia điện thoại: “…”
Xong rồi!
Cậu nhanh chóng bỏ lại một câu: “Đó là chị dâu tương lai của em, đừng nói lung tung gì đấy, không thì anh sẽ lập tức kể chuyện yêu sớm của em cho cô nghe”, sau đó quay ngược đầu xe, tăng tốc độ chạy về nhà.
Để lại Tô Việt Bạch giơ điện thoại, đứng bên cửa, nghe thấy mấy chữ ‘chị dâu tương lai’, lại nhìn đại mỹ nhân đang khoác áo ngủ của anh họ mình, da trắng, ngũ quan đẹp đẽ, khí chất cực kỳ khiến người ta yêu thích, thầm hít một hơi thật sâu.
Anh họ trâu quá là trâu, mười mấy năm làm học sinh mẫu mực điển hình, không gây chuyện bao giờ, nhưng một khi đã làm là phải làm thật lớn.
Mà thẩm mỹ của anh họ, chao ôi tuyệt vời.
Chu Từ Bạch này giẫm phải bãi phân chó nào mà lại kim ốc tàng kiều một đại mỹ nhân như vậy?
Tô Việt Bạch chăm chăm nhìn Cố Ký Thanh, trong lòng hâm mộ Chu Từ Bạch một vạn lần.
Mà Cố Ký Thanh nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp xách hành lý đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, thầm giật mình. Sau đó anh nhanh chóng nhớ ra tin nhắn lúc nãy của Chu Từ Bạch, anh điều chỉnh lại sắc mặt của mình, dịu dàng hỏi: “Em là em gái của Chu Từ Bạch, phải không?”
“Dạ đúng”. Tô Việt Bạch tỉnh hồn, lập tức bày ra nụ cười ngây thơ xán lạn: “Em là Tô Việt Bạch, em tới tìm anh Từ Bạch ạ”.
Họ Tô, không phải họ Chu.
Anh Từ Bạch.
Xem ra đúng là em gái thanh mai trúc mã.
Cố Ký Thanh mở rộng cửa, lấy một đôi dép đi trong nhà dùng một lần, sau đó giúp cô bé xách hành lý: “Hình như cậu ấy ra ngoài đón em, em cứ vào trong chờ trước nhé”.
“Dạ, cảm ơn anh”. Tô Việt Bạch vô cùng vui sướng đi vào phòng khách, hỏi: “Anh là bạn của anh Từ Bạch ạ?”
“Ừ”. Cố Ký Thanh rót nước cho cô, “Bạn học đại học, anh họ Cố”.
“Ồ, vậy mối quan hệ của hai người chắc là tốt lắm nhỉ?”
Tô Việt Bạch chớp mắt nói.
Cố Ký Thanh nói thật: “Ừ, không tệ lắm”.
Tô Việt Bạch lập tức hỏi thêm: “Vậy anh cảm thấy anh Từ Bạch là người thế nào ạ?”
“Cậu ấy rất tốt, bề ngoài đẹp mắt, chơi bóng rổ tốt, tính cách cũng tốt”.
“Vậy anh cảm thấy anh ấy ở trong trường có được hoan nghênh không ạ? Chẳng hạn nếu như anh ấy đang thầm mến một người thì liệu có thể theo đuổi được người ta không? Hoặc có khi nào anh đấy đang vụng trộm yêu đương cũng không chừng ấy, anh nhỉ?”
Đôi mắt nữ sinh ngập tràn trông mong.
Cố Ký Thanh không hiểu tại sao cô gái này lại quan tâm đến phương diện tình cảm của Chu Từ Bạch đến vậy.
Không đợi Cố Ký Thanh ý thức được chính mình bắt đầu đế ý đến vấn đề này, Tô Việt Bạch đã lập tức giải thích: “Em với anh Từ Bạch lớn lên cùng nhau, trước giờ chưa từng thấy anh ấy nói thêm vài câu với cô gái nào, cho nên em rất tò mò”.
Cho nên từ nhỏ đến giờ bên cạnh Chu Từ Bạch chỉ có một cô gái này?
Vậy có thể xem cô ấy là một người đặc biệt trong lòng Chu Từ Bạch?
Không hiểu tại sao suy nghĩ của Cố Ký Thanh càng lúc càng bay xa, anh rũ mi mắt, dịu dàng nói: “Em muốn ăn hoa quả không, anh đi bổ cho em nhé”.
“Không được không được, chờ anh Từ Bạch về đi anh”. Tô Việt Bạch lập tức nói: “Gia quy nhà họ Chu có dặn, đàn ông nhà họ Chu mới được xuống nhà bếp”.
Cô bé này cũng biết gia quy nhà họ Chu?
Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, dù sao hai người họ cũng là thanh mai trúc mã, nếu không phải có một người đột ngột xuất hiện như mình, thì cô gái xinh đẹp được lớn lên trong ánh sáng và tình yêu thương thế này vốn là người môn đăng hộ đối nhất với Chu Từ Bạch.
Cho dù Cố Ký Thanh biết, với nhân phẩm và tính cách của Chu Từ Bạch, khi mối quan hệ của hai người bọn họ còn tồn tại, cậu sẽ không có bất cứ quan hệ mập mờ với cô gái nào khác.
Nhưng đột nhiên Cố Ký Thanh lại rất muốn tìm việc gì đó để làm, thế nên anh nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, cứ để anh làm”.
Ngón tay của anh đẹp mắt khéo léo, quả táo nhanh chóng bị anh đặt trên chiếc thớt trong phòng bếp, cắt thành hình một con thỏ nhỏ xinh đẹp, bởi vì anh nghĩ cô gái đáng yêu có đôi mắt to trước mặt này quả thật rất phù hợp với nó.
Tô Việt Bạch nắm sấp bên cạnh bồn rửa bát, phát ra tiếng than thở thán phục hết sức thiếu hiểu biết: “Oa, anh giỏi quá, em có thể theo anh học cắt mấy thứ này được không ạ? Hồi nhỏ anh Từ Bạch đã luôn thích mấy con mèo nhỏ thỏ nhỏ mềm mại thế này, cũng từng mang về nhà không ít lần nữa”.
Ý của Tô Việt Bạch chính là mèo nhỏ thỏ nhỏ y như mặt chữ.
Còn Cố Ký Thanh không biết tại sao, dao gọt trái cây đột nhiên lệch một cái, nhẹ nhàng trượt qua đầu ngón tay, giọt máu đỏ tươi lập tức tuôn ra từ làn da tái nhợt.
Tô Việt Bạch cũng không hiểu tại sao mình chỉ nói bừa mấy câu lại tạo thành họa lớn thế này, vội vã hét lên một tiếng, chạy đi tìm băng dán cá nhân che miệng vết thương lại.
Kết quả mới quay người, cửa nhà đã mở rộng, Chu Từ Bạch sải bước đi tới. Lúc trông thấy ngón tay Cố Ký Thanh bị thương, cậu không hề nghĩ ngợi đi tới cửa bê hộp y tế về, vừa tìm băng dán cá nhân, vừa thấp giọng nói: “Tô Việt Bạch, anh cho em một phút, nhanh chóng rời khỏi nhà anh. Nếu em đi ngay anh sẽ trả tiền phòng khách sạn cho em, còn không thì anh sẽ gọi mẹ em đến”.
“Anh ơi, em sai rồi. Em đi ngay đây”.
Tô Việt Bạch xách hành lý xông thẳng ra khỏi cửa.
Cánh cửa rầm một tiếng, đóng lại.
Chu Từ Bạch cúi đầu xử lý vết thương cho Cố Ký Thanh, cẩn thận từng li từng tí tựa như vết cắt này là một vết thương vô cùng nghiêm trọng, động tác quấn băng dán nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Sau đó cậu dịu dàng nói: “Anh có đau không? Tô Việt Bạch lại gây ra chuyện gì hả? Con bé còn nhỏ tuổi, bình thường xem quá nhiều phim truyền hình, lúc nào cũng thích coi mình là trung tâm của thế giới. Nếu anh không vui thì cứ mắng nó đi”.
Chu Từ Bạch sợ Tô Việt Bạch đã nói sai câu gì khiến Cố Ký Thanh khó chịu trong lòng.
Cố Ký Thanh lại chỉ nhỏ giọng lên tiếng: “Không có gì, cứ để tôi tự làm cũng được”.
Chu Từ Bạch dừng lại.
Tuy rằng giọng nói của Cố Ký Thanh vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, nhưng cậu nghe ra được có chút không đúng, thật giống như tâm trạng của anh bỗng nhiên bị chìm sâu xuống, đột ngột xa cách thêm mấy phần.
Chu Từ Bạch hoảng hốt, sau khi quấn xong miệng vết thương, cậu nhìn Cố Ký Thanh hỏi: “Có phải con bé nói gì sai chọc giận anh rồi không? Anh không vui thì nói tôi nghe, tôi sẽ trị nó một trận”.
“Không đâu, cô bé đáng yêu lắm”.
Cố Ký Thanh nói sự thực.
Anh có thể cảm nhận được trong nụ cười cô bé kia tràn đầy ý tốt, lại hoạt bát khiến người ta yêu thích, thế nhưng anh không nói rõ được cái cảm giác sa sút trong lòng mình là tại vì sao.
Anh nói hết câu, định quay người trở về phòng.
Chu Từ Bạch lại ôm eo anh giữ lại: “Anh không vui thì nói tôi nghe đi, mà anh còn chưa kể cho tôi món quà muốn tặng tôi là gì đấy”.
“Không có gì”. Cố Ký Thanh rũ mi mắt, giọng nói khẽ khàng: “Chỉ là mới vẽ một con mèo con và một con chó con, nhưng đợi thêm chút nữa tôi sẽ vẽ lại”.
Chu Từ Bạch cuống cuồng: “Tại sao phải vẽ lại?”
“Không phải cậu có rất nhiều mèo nhỏ thỏ nhỏ hả, tôi muốn vẽ một thứ khác với chúng”.
Giọng điệu của anh cứ chậm rãi dịu dàng từ đầu tới cuối, nhưng lời nói ra lại thật giống như hờn dỗi.
Chu Từ Bạch sững sờ, cậu có mèo nhỏ thỏ nhỏ bao giờ? Không phải cậu chỉ có một mình con mèo Cố Ký Thanh này sao?
Cậu còn đang định nói gì đó, điện thoại di động lại bỗng reo vang.
[Tô Việt Bạch: Anh ơi anh, em sai rồi!!! Em vốn chỉ định thân mật với chị dâu xem có giúp gì được cho anh không, nhưng không biết đã nói sai ở chỗ nào!!!]
Cái đồ đần như nó còn muốn giúp cậu cơ đấy.
Chu Từ Bạch ghét bỏ cất điện thoại đi, Cố Ký Thanh lại khẽ đẩy tay cậu chuẩn bị đi về phòng: “Cậu trả lời người ta trước đi”.
Không phải, chắc chắn Cố Ký Thanh đang không vui, rốt cuộc là tại sao?
Chu Từ Bạch gấp muốn chết rồi, đang nghĩ nên mở miệng hỏi thế nào thì đột nhiên Cố Ký Thanh lại thản nhiên nói trước: “Cậu mau giải thích với em gái thanh mai trúc mã của cậu đi, không thì người ta giận thì làm sao giờ”.
Chờ chút, thanh mai trúc mã là sao?
Chờ chút, em gái thanh mai trúc mã là người nào?
Chu Từ Bạch ý thức được lý do Cố Ký Thanh không vui, trái tim đột nhiên tăng tốc.
Cậu nhốt chặt Cố Ký Thanh trong lòng, dịch chuyển đến trước mặt anh, cúi đầu, nhìn vào mắt Cố Ký Thanh, chờ mong hỏi: “Anh đang không vui đúng không?”
Thật khó hiểu.
Nào có ai lại dùng cái vẻ mặt này đi hỏi người ta có vui không cơ chứ?
Cố Ký Thanh tránh ánh mắt của cậu, muốn đẩy cậu ta: “Không có”.
Nhưng Chu Từ Bạch không thèm quan tâm, lập tức ôm anh chặt hơn nữa, hỏi: “Anh đang không vui, có phải không?”
“Không có”.
“Anh đang không vui thật mà”.
“Không có”.
“Anh đang không vui”.
“Tôi nói rồi, tôi không có”.
Chu Từ Bạch mới ra khỏi nhà một chuyến, sao đầu óc đã không tốt thành thế này.
Không biết Cố Ký Thanh góp nhặt được mấy thứ cảm xúc không tên từ chỗ nào, dùng sức đẩy Chu Từ Bạch một cái thật mạnh.
Nhưng Chu Từ Bạch lại lập tức cười thành một thằng ngốc, ôm lấy eo Chu Từ Bạch đặt anh lên bệ bếp, cúi đầu hung tợn hôn anh một cái: “Anh có”.
Không hiểu tại sao Cố Ký Thanh lại càng giận hơn: “Tôi không có”.
Chu Từ Bạch lại hôn một cái: “Anh có”.
“Tôi không có”
Hôn một cái.
“Anh có.”
“Tôi không có.”
Hôn một cái.
“Anh có.”
“Tôi không có “
Hôn một cái.
“Anh… á… “
Không đợi Chu Từ Bạch nói hết lời, Cố Ký Thanh đã tức giận cắn lên yết hầu của cậu một cái: “Tôi không có”.
Một câu “Tôi không có” này đã chứa đựng giọng điệu nặng nề gần như chưa bao giờ anh dùng đến, cũng chứa đựng cả cơn tức giận không biết sinh ra từ nơi nào.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình xử sự như thế này là vô lý, anh cũng rất ghét chính bản thân mỗi khi anh vô lý đến vậy.
Thế nhưng anh lại cảm thấy anh không sai.
Bởi vì tại Chu Từ Bạch vô lý trước.
Cho nên anh không nhịn được, hung dữ cắn cậu, còn tỏ thái độ.
Anh nghĩ Chu Từ Bạch chắc hẳn sẽ buông anh ra ngay.
Nhưng có lẽ do anh không biết cách nổi giận, một cái cắn kia chẳng khác gì mèo sữa mài răng, giọng điệu cố tình nhấn mạnh vẫn mang theo mềm dịu như cũ, cả hai con mắt đang tức giận trợn tròn kia cũng xinh đẹp biết bao.
Hóa ra Cố Ký Thanh nổi giận là như thế này.
Mà Cố Ký Thanh còn nổi giận vì cậu nữa.
Xưa nay Cố Ký Thanh chưa bao giờ nóng nảy nổi giận với cậu.
Giây phút ấy, Chu Từ Bạch không thể sử dụng bất cứ từ ngữ nào diễn tả được toàn bộ tâm tình mừng rỡ cuồng loạn của bản thân. Cậu chỉ có thể cúi đầu, hôn mạnh xuống môi anh, chân thành nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đáng lẽ ra tôi phải nói sớm với anh rằng con bé đó là em họ tôi mới đúng, không nên để anh giận”.
Em họ?
Cố Ký Thanh ngạc nhiên.
Chu Từ Bạch nói: “Ừ, thế anh còn không vui nữa không?”
Hình như không còn không vui như lúc nãy nữa.
Cố Ký Thanh rũ mi mắt, móng vuốt sắc nhọn mới vung ra ngoan ngoãn thu về.
Có lẽ chính anh cũng không phát hiện ra những biến hóa tâm tình của anh trong mấy phút ngắn ngủi ban nãy.
Nhưng Chu Từ Bạch đã nhìn hết vào trong mắt.
Cho nên không phải Cố Ký Thanh không ghen, chỉ do diễn viên hôm qua Lộ Bình tìm tới diễn vụng về quá, người thông minh như Cố Ký Thanh nhận ra được nên anh chỉ đùa giỡn gọi cậu là onii-chan.
Kết quả hôm nay vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Bởi vì một cái hiểu lầm nho nhỏ, Cố Ký Thanh thường ngày tính tình rất tốt cũng sẽ ghen tuông nổi giận.
Hơn nữa cuối cùng anh cũng nguyện ý nổi giận rồi.
Mèo con của cậu bị ngâm trong nước ấm cuối cùng cũng chịu bày tỏ cảm xúc của mình, lúc nóng giận còn vươn cả móng vuốt nhỏ ra.
Trong lòng Chu Từ Bạch tràn ngập cảm giác tìm được vật báu tưởng như đã đánh mất, hoàn toàn không thể khống chế nổi chính mình, cúi đầu vừa cười vừa hôn Cố Ký Thanh: “Hơn nữa hôm nay anh đã nổi giận với tôi”.
Không phải, anh nổi giận với Chu Từ Bạch, cậu vui sướng nỗi gì?!
Cố Ký Thanh vừa cảm thấy không giải thích được, Chu Từ Bạch lại cười cúi đầu hôn anh thêm cái nữa: “Anh còn cắn tôi nữa”.
Cắn cậu cậu cũng cười sao?
Cố Ký Thanh không nhịn được, nói: “Chu Từ Bạch, cậu có tật xấu gì phải không?”
Câu mắng chửi này đừng nói là tức giận, thà rằng bảo là xấu hổ mất tự nhiên thì đúng hơn.
Chu Từ Bạch càng cười vui vẻ hơn, lại cúi đầu hôn mạnh thêm một cái.
Cố Ký Thanh thấy cậu không khác gì Chúc Chúc: “Chu Từ Bạch, cậu là chó đấy hả?”
“Ừa, anh gọi tôi là Chu Đại Cẩu rồi còn gì”.
Chu Từ Bạch lại hôn anh thêm một cái.
Cố Ký Thanh cảm thấy hôm nay anh không thể nói chuyện tử tế với Chu Từ Bạch được thêm nữa, chỉ đành đẩy cậu ra. Chu Từ Bạch lại ôm anh về, nghiêm túc gọi: “Cố Ký Thanh”.
Cố Ký Thanh ngẩng đầu.
Chu Từ Bạch nhìn anh nói: “Hôm nay anh giận tôi, tôi rất vui, tôi hi vọng sau này anh có thể tiếp tục nổi giận với tôi như thế”.
Cậu nói rất nghiêm túc, tựa như Cố Ký Thanh giận cậu là một chuyện rất quý báu, lại giống như Cố Ký Thanh chính là báu vật trong lòng cậu.
Trái tim Cố Ký Thanh rung động, ánh mắt cũng dịu dàng đi.
Thế là một giây sau, cái mặt chó kia lại cắn tới.
“Chu Từ Bạch! Đây là phòng bếp! Đừng… ưm”.
Sức lực đẩy ra không đủ, áo ngủ mới thay trên người Cố Ký Thanh cuối cùng chỉ có thể cùng rơi xuống đất với miếng táo nhỏ hình con thỏ.
Mà cuối cùng, lúc anh cáu giận cắn lên đầu vai Chu Từ Bạch, Chu Từ Bạch chỉ mang theo nụ cười, ghé đến sát tai anh, nói: “Cố Ký Thanh, tôi thật sự rất rất vui”.
—
Người còn chưa theo đuổi được lại kéo đến một kẻ dài giọng gọi onii-chan, Lộ Bình này chắc chắn có bệnh.
Chu Từ Bạch nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, nhắn tin cho Lộ Bình, hỏi: [Mày có ý gì?]
Lộ Bình lập tức trả lời: [Còn có ý gì nữa! Tao đang giúp mày thử xem Cố Cố có thích mày không đó].
Chu Từ Bạch hiện giờ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ vất vả lắm mới có lúc tâm tình Cố Ký Thanh không tệ lại đột nhiên mất vui vì cái thứ ‘onii-chan’ này. Cậu mau chóng gõ chữ: [Mày đừng bày trò nữa, cách thăm dò này chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng không tôn trọng người ta.]
Kết quả mới nhấn gửi tin nhắn đi, Lộ Bình đã gửi thêm một tin nhắn mới đến: [Yên tâm, tao đã kéo diễn viên về lại cho mày, mày cứ chú ý quan sát phản ứng của Cố Cố là được].
Còn kéo lại nữa?!
Chu Từ Bạch vừa định đá vị ‘diễn viên’ kia đi, Cố Ký Thanh đã chậm rãi nói: “Tôi thấy cậu nam sinh này có chiến lực cao lắm, người cũng thú vị, cứ tiếp tục chơi đi”.
“Nhưng…” Chu Từ Bạch có ngàn vạn lời muốn nói lại không biết nói làm sao, chỉ đành nghe lời của Cố Ký Thanh.
Mà cậu nam diễn viên onii-chan kia quả nhiên không phụ kỳ vọng của mọi người, vừa trở về phòng đã ỏn ẻn cất giọng: “Onii-chan à, sao vừa rồi anh lại đá em ra thế? Anh xấu hổ à? Đừng ngại ngùng nha, đàn ông con trai chúng mình phải open hơn chút.”
Open cái đầu cậu ấy.
Chu Từ Bạch chỉ muốn làm người này ngậm miệng ngay lập tức, thế nhưng cậu phải duy trì phép lịch sự xã giao cơ bản nhất, thế nên chỉ đành lạnh giọng bảo rằng: “Đừng gọi tôi là onii-chan nữa, tôi có bạn trai rồi”.
“Ôi chao, onii-chan có bạn trai rồi sao? Bạn trai của onii-chan là ai thế ạ?” Cậu diễn viên ở phía bên kia hiển nhiên vô cùng nhập tâm vào nghề diễn.
Da đầu Chu Từ Bạch muốn nứt toác ra, chỉ có thể tắt mic, sốt ruột bảo Cố Ký Thanh: “Anh nói gì đi chứ”.
Cố Ký Thanh nhìn nét mặt sốt ruột và hai tai đỏ ửng quen thuộc của Chu Từ Bạch, trong lòng nghĩ Chu Từ Bạch thật đáng yêu, đáy mắt dâng lên ý cười, nhưng ngoài mặt vẫn chậm rãi thì thầm nói: “Ừ, cũng được. Nhưng người ta gọi cậu là onii-chan, tôi có thể gọi cậu là gì được đây? Em trai hay là anh Từ?”
Mấy chữ phía sau chậm rãi xoay quanh đầu lưỡi, vừa nhẹ vừa mềm, còn mang theo chút ngòn ngọt dinh dính mà người nói chuyện không tài nào hay biết.
Chu Từ Bạch đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cũng chỉ vì một tiếng em trai và anh Từ này, cậu đã bị hại đến nỗi đồ ôm trong lòng cũng cầm không chắc.
Vừa nhớ đến thì vành tai nóng bỏng, đáy lòng cũng nóng bỏng.
Bây giờ nhớ lại một chút, ngay lúc cậu chưa nhận ra Cố Ký Thanh là nữ thần của mình cậu đã vừa gặp là yêu anh, không thì phản ứng của cậu đã chẳng mãnh liệt đến vậy, hại cho Cố Ký Thanh tưởng rằng cậu rất ghét anh.
Còn may, phản ứng sau này của cậu không đến nỗi nào, nếu không thì đừng mơ đến mấy từ bạn trai này nữa…
Nghĩ đến đây, Chu Từ Bạch mặt dày mày dạn nhỏ giọng nói: “Vậy hôm nay anh gọi tôi là anh Từ nhé, đừng quên, thỏa thuận của chúng ta đã viết, nếu có người thứ ba có ý định quấy rối hoặc theo đuổi, trong tình trạng hai bên chưa cắt đứt quan hệ, thì nhất định phải có quyền lợi và nghĩa vụ tiến hành xác minh ngăn cản, không cho phép anh trốn nợ nữa đâu”.
“Được”. Cố Ký Thanh sợ đùa thêm nữa người như Chu Từ Bạch sẽ không quen, thế là anh chậm rãi mở mic lên, nói một câu: “Onii-chan là bạn trai của tôi”.
“…”
Toàn bộ đội ngũ lại chìm vào yên lặng.
Diễn viên bên kia gọi onii-chan để cố ý trêu chọc, cho nên khi nói ra người khác chỉ cảm thấy tê dại da đầu và buồn cười.
Nhưng giọng nói của Cố Ký Thanh trong trẻo, lời nói ra rất tùy tiện, lại làm cho tiếng onii-chan này không hiểu sao bỗng biến thành giọng điệu cưng chiều của một người lớn tuổi, khiến người ta động lòng mà không rõ nguyên nhân.
Chu Từ Bạch nghe thấy tim mình đập bình bịch.
Lộ Bình Hạ Kiều thầm hô drama đến rồi.
Diễn viên được mời đến đột nhiên bị tọng một họng thức ăn cho chó: “…”
Đệt, muốn bỏ việc không làm nữa.
Nhưng mình là người chuyên nghiệp mà.
Thế là sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cậu chàng bóp họng “Hừ” một tiếng, “Tôi không tin, onii-chan với anh có để ID tình nhân với ảnh đại diện đôi đâu, quan hệ trên game cũng không thấy, sao anh có thể là bạn trai của onii-chan được”.
Còn cãi lại?!
Chu Từ Bạch mới được giọng nói của Cố Ký Thanh rửa tai, hiện giờ ma âm lại nhập não.
Cậu bị gọi đến muốn nổ đầu, hận không thể chọc thủng màng nhĩ, cuối cùng đành kiên trì, cắn răng đoạt điện thoại trong tay Cố Ký Thanh đang ở bên hóng chuyện vui.
Một loạt thao tác liên tục, khóa lại mối quan hệ tình nhân, sau đó lập tức nạp tiền vào, tặng đủ 50 đóa hoa hồng tình yêu nồng nàn, 50 đóa hoa hồng thân mật, sau đó gửi cho Cố Ký Thanh toàn bộ trang phục anh không có, kéo thẳng giá trị thân mật của hai người họ lên 1000, tuy nhiên lúc chuẩn bị sửa ID đôi, cậu lại đột nhiên ngừng lại.
Cậu nhìn thấy một cái tên trên ghi chú bạn tốt trong danh sách của Cố Ký Thanh [White (Chu Đại Cẩu)]
Vậy là ghi chú của Cố Ký Thanh đặt cho cậu không phải định dạng Axx như những người khác nữa rồi sao.
Trái tim Chu Từ Bạch ngọt ngào, mím môi, đỏ hồng hai tai, đổi ID của mình thành [Cún lớn của Cố Miêu Miêu], đổi ID của Cố Ký Thanh thành [Mèo nhỏ của Chu Đại Cẩu], sau đó giả bộ bình tĩnh trả điện thoại lại cho anh.
“Để cho kẻ onii-chan kia đừng làm phiền tôi nữa”.
Chu Từ Bạch tìm được một lý do vô cùng chính đáng.
Cố Ký Thanh hoàn toàn tin tưởng.
Lúc hai người trở về phòng chờ, ba người còn lại muốn tự đâm mù mắt chó.
Cái ID tình nhân quái quỷ gì vậy.
Đám học sinh chíp bông bây giờ cũng không buồn nôn như hai người đâu đấy.
Nói giả tình nhân có thấy xấu hổ hay không?
Diễn viên nhắn tin thẳng cho Lộ Bình, bảo: [Anh ơi, em không làm nữa đâu, sắp tết rồi, em không muốn ăn cơm chó].
Lộ Bình trả lời: [Em à, nhịn đi em, giúp người ta theo đuổi được vợ còn hơn xây bảy tòa tháp].
Vì vậy nam diễn viên nọ kiên trì tiếp tục – cả đêm cất giọng gọi onii-chan.
Chu Từ Bạch cũng kiên trì nghe onii-chan cả một đêm hôm đó.
Cố Ký Thanh thảnh thơi chọn vị tướng Yao, ngồi trên lưng Vân Trung Quân của Chu Từ Bạch, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì thì lại cắn mấy miếng khoai tây chiên, rất ung dung nhàn nhã.
Vất vả lắm trò chơi mới kết thúc, cả người Chu Từ Bạch đã sắp nổ ngay tại chỗ, cậu nhanh chóng thoát game, kéo cậu chàng ‘onii-chan’ kia vào danh sách đen, đồng thời thuận tay xóa luôn Lộ Bình trong danh sách bạn bè, sau đó vọt vào nhà tắm tắm rửa, không cho Cố Ký Thanh một cơ hội nào chế giễu mình.
Kết quả cậu lại quên không cầm quần áo theo để thay đổi.
Cố Ký Thanh từ trên ghế sofa đứng dậy, nhặt đồ ngủ Chu Từ Bạch để đây từ hôm trước, gõ cửa phòng tắm, hững hờ gọi: “Onii-chan, cần đồ ngủ không?”
Chu Từ Bạch tạt nước lạnh lên mặt, nhanh chóng trả lời: “Bỏ ở cửa đi”.
“Được, vậy onii-chan còn cần mang hộ thứ gì tới nữa không?”
Giọng nói của Cố Ký Thanh vẫn dịu dàng mềm mại chậm rãi trước sau như một.
Cơn nóng bên tai Chu Từ Bạch vẫn không thể hạ được xuống, cậu cắn răng: “Không cần”.
“Vậy ngủ ngon nha onii-chan”. Cố Ký Thanh nhẹ nhàng ném lại một câu, xoay người chuẩn bị đi về phòng mình, nhưng mới đi được một nửa anh lại như nhớ ra chuyện gì, xoay người lại: “À, đúng rồi, onii…”
Lần này chưa đợi Cố Ký Thanh nói xong, cửa phòng tắm đã bị mở ra, một cánh tay thon dài mạnh mẽ duỗi từ bên trong tới, tóm được cổ tay anh kéo trở về.
Ngay sau đó, cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, Cố Ký Thanh bị giữ chặt eo, lưng dựa vào ván cửa.
Chu Từ Bạch thẹn quá hóa giận cúi người bịt kín môi của anh, tính trả thù mà gặm cắn lên cái miệng cố ý trêu chọc cậu.
Cố Ký Thanh sửng sốt một chút, sau đó khi Chu Từ Bạch cúi đầu nhìn vào hai mắt anh, cậu trầm giọng hỏi: “Anh không giận chút nào sao?”
Mi mắt dài dày khẽ khàng buông rủ xuống, giữa hàng lông mày và trong giọng nói không che giấu được mất mát cùng tủi thân.
Cố Ký Thanh hơi sững lại.
Trong giây phút ấy anh không hiểu sao mình lại phải không vui.
Cậu nhóc ‘onii-chan’ kia rõ ràng là do Lộ Bình tìm đến để đùa giỡn, anh cảm thấy phản ứng của Chu Từ Bạch hôm nay rất đáng yêu, cho nên mới không nhịn được đùa thêm mấy lần.
Cho dù không vui thì người không vui đáng lẽ ra phải là Chu Từ Bạch, sao anh có thể không vui được chứ?
Mà Chu Từ Bạch nhìn ánh mắt trong veo mang theo khó hiểu của anh, đã đoán được đáp án.
Hóa ra Cố Ký Thanh không hề ghen tuông một chút nào.
Cậu tưởng là Cố Ký Thanh bắt đầu tin tưởng dựa dẫm cậu, chứng tỏ anh đã thích cậu dù chỉ một chút xíu thôi.
Thế nhưng hóa ra Cố Ký Thanh thật lòng chẳng có chút tâm tư nào về phương diện ấy.
Chu Từ Bạch đứng thẳng người, buông tay xuống.
Cố Ký Thanh phát hiện ra tâm trạng cậu không ổn, trái tim đột nhiên hơi thắt lại, anh không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ nói: “Cậu không vui hả?”
Lúc anh hỏi, nét mặt ánh mắt bày tỏ sự quan tâm cùng dịu dàng.
Thế nhưng đối với ai Cố Ký Thanh cũng quan tâm dịu dàng như vậy.
Chu Từ Bạch chắc chắn rằng cậu có thể một mực chờ đợi anh, một mực chờ tới khi làn nước xung quanh mèo con bị đun nóng, thế nhưng trong một cái chớp mắt ngắn ngủi cậu vẫn cảm thấy hơi đau khổ.
Tựa như lúc cậu trông thấy cái ghi chú [Chu Đại Cẩu], cậu đã vui vẻ biết bao, đó là một loại cảm xúc không thể khống chế khi nhận được phản hồi của người đối diện.
Nhưng cậu cũng chỉ đau khổ một lát thôi.
Cậu khẽ hôn lên mi tâm Cố Ký Thanh, nói: “Điều số 7 đã quy định rồi, tôi sẽ không không vui đâu”.
Thế nhưng mùi vị của nụ hôn kia không phải là vị ngọt, Cố Ký Thanh không nói nên lời tại vì sao, anh muốn nụ hôn kia trở lại thành ngọt ngào, anh muốn để Chu Từ Bạch vui vẻ.
Thế là lúc trở lại phòng mình, anh dựng giá vẽ, lấy màu nước tới.
Anh nhớ lần trước Chu Từ Bạch đã từng nói, cậu muốn lúc nào có thời gian nhờ anh vẽ một bức ảnh đại diện tình nhân cho hai người họ, anh đã đồng ý, nhưng vì bận rộn ôn tập cho cuộc thi nên một mực chưa có dịp.
Nếu như hôm nay anh vẽ xong, ngày mai Chu Từ Bạch sẽ vui lên một chút, có phải không?
Anh nghĩ nghĩ, nhấc bút, vẽ lên một chú mèo xám nằm sấp trong góc tường, bên cạnh con mèo xám có một con cún đang nghiêng đầu nhìn nó, cong mắt cười.
Mà ở sau chậu hoa bên cạnh góc tường, cái đuôi của mèo nhỏ vô thức quấn lấy đuôi cún lớn.
Ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu xuống.
Cố Ký Thanh chưa từng nghĩ tại sao mình lại vẽ như vậy, bởi vì thuở nhỏ khi bắt đầu học vẽ, anh đã luôn vẽ theo bản năng của chính mình, giáo viên nói với anh, thiên phú của anh chính là cảm xúc.
Thế nhưng sau này anh lại lựa chọn ngành Toán học chỉ cần logic chẳng cần cảm xúc.
Lúc Cố Ký Thanh vẽ xong, đêm đã khuya.
Sáng hôm sau anh tỉnh giấc muộn hơn thường ngày một chút, rời giường ra ngoài thì Chu Từ Bạch đã không còn ở trong nhà, trên mặt bàn chỉ để lại bữa sáng cậu đã làm tươm tất.
Cố Ký Thanh ngồi xuống bàn ăn, tiện tay lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Chu Đại Cẩu: [Cậu không ở nhà hả?]
Chu Đại Cẩu nhanh chóng nhắn lại: [Ừ, sáng nay phải ra ngoài đón một cô em gái, lúc nào về sẽ tiện đường đi mua đồ ăn, hôm nay ăn canh cá chua ngọt nhé?]
Em gái?
Cố Ký Thanh nhớ lại một chút, lần trước khi tham gia bữa tiệc mừng sinh nhật của bố Chu Từ Bạch, anh không nhớ trong nhà cậu có một người thân nào có thể được cậu gọi là ’em gái’.
Vậy phải chăng ’em gái’ này là ‘thanh mai trúc mã’?
Cố Ký Thanh cảm thấy mình không tiện hỏi thêm về các mối quan hệ cá nhân của Chu Từ Bạch, chỉ nhắn lại một câu: [À, được, bao giờ cậu về tôi có một món quà nhỏ cho cậu].
Anh gửi tin nhắn xong, buông điện thoại di động xuống, vừa nhấc cốc sữa lên chuẩn bị uống đã trông thấy Chúc Chúc lại cắn áo khoác của Chu Từ Bạch. Cố Ký Thanh vội vàng đứng dậy đi qua, kết quả không cẩn thận làm nghiêng cốc sữa, đổ thẳng sữa vào áo ngủ trên người.
Cố Ký Thanh định thay đồ ra để giặt, lại phát hiện đồ ngủ còn lại vẫn để quên ở ký túc xá không mang về đây, mà làn da của anh hơi nhạy cảm, bình thường ở nhà chỉ quen mặc tơ lụa hoặc thuần cotton.
Anh cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Chu Từ Bạch, [Tôi có thể mượn đồ ngủ của cậu được không?]
Không có thêm một lời giải thích nào nhưng Chu Từ Bạch đã nhắn lại: [Được.]
Dù sao lần nào làm xong, Cố Ký Thanh đều bị cậu cọ đến phát đau, cuối cùng đều khoác áo ngủ của cậu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng món quà lại là món quà gì vậy?
Lúc Chu Từ Bạch trông thấy hai chữ này, mất mát đêm qua lập tức bay sạch không còn bóng dáng, khóe môi cậu cong lên, chỉ muốn nhanh nhanh trở về nhà.
Thế là Chu Từ Bạch ngoặt tay lái, trực tiếp lái đến siêu thị, thuận tiện kết nối một cuộc điện thoại thông qua Bluetooth: “Tô Việt Bạch, hôm nay em tự đón xe về nhà đi”.
Người bên kia lập tức gõ ra dấu hỏi chấm: “Anh, em mới từ nước ngoài về, anh có còn là người không vậy?”
Chu Từ Bạch thờ ơ: “Anh không phải, mà em cũng đủ 18 tuổi rồi, anh nghĩ em có năng lực tự đón xe trở về nhà”.
“Anh không sợ em gặp phải chuyện gì, anh sẽ ăn nói với mẹ em ra sao hả?”
“Anh nói với cô rồi, hôm nay có hẹn ăn cơm với người khác”.
Lời này mới nói xong, đầu bên kia lập tức phấn khởi: “Người khác nào thế? Chị dâu em sao?”
“Em đừng quan tâm, em gọi xe đi, chụp ảnh biển số xe lại gửi cho anh.”
“Anh không kể em sẽ không gọi xe đâu”.
Cô em họ này của Chu Từ Bạch từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, mạch não của cô bé không phải người bình thường nào cũng theo nổi, nói được nhất định sẽ làm được.
Chu Từ Bạch một lòng muốn về nhà xem Cố Ký Thanh chuẩn bị món quà gì cho mình, lười tranh cãi với cô bé, nói thẳng: “Cứ coi là chị dâu tương lai của em đi”.
“Chị dâu tương lai tức là chưa theo đuổi được! Ôi anh họ ơi, anh như thế đâu có được? Người cao dáng đẹp như vậy mà thổ lộ vẫn thất bại cơ à? Hay là để em giúp anh theo đuổi người ta nhé?”
Chu Từ Bạch nhớ tới Cố Ký Thanh đêm qua một chút ghen tuông cũng chưa có, nghe cô bé nói thế, tức giận đến mức lồng ngực hơi đau: “Anh còn chưa thổ lộ”.
“Tại sao anh chưa thổ lộ?”
“Vì anh không biết người ta có thích anh hay không”.
“Anh không thổ lộ sao biết người ta thích anh hay không thích anh chứ?”
Trong lúc nhất thời Chu Từ Bạch không biết nên phản bác làm sao. Cậu chỉ có thể nói: “Đừng nói linh tinh nữa, nhanh chóng gọi xe về nhà đi, tiền xe anh trả”.
“Thật nhé”. Giọng nói bên kia lập tức vui mừng khôn xiết: “Tổng cộng 136 tệ, chuyển khoản ngay cho em nha”.
Chu Từ Bạch: “?”
Là sao?
Từ sân bay đến nhà cô của cậu sao chỉ tốn có 136 tệ?
Trừ khi.
Đệt!
Chu Từ Bạch vừa ý thức được tình huống sẽ xảy ra, Tô Việt Bạch bên kia đã nói: “Anh không ngờ đúng không, em muốn tránh nghe mẹ cằn nhằn nên đã bay chuyến sớm hơn đấy, em đến cửa nhà anh rồi, mau ra mở cửa cho em!”
“Đừng…”
Chu Từ Bạch còn chưa kịp nói xong ba chữ “Đừng gọi cửa”, Tô Việt Bạch đã nhấn chuông.
Cố Ký Thanh ở trong nhà tưởng rằng Chu Từ Bạch không mang theo chìa khóa trở về nhà sớm hơn dự định, không suy nghĩ nhiều thêm, đạp dép lê đi ra mở cửa.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí im lặng.
Cố Ký Thanh đứng trong nhà nhìn Tô Việt Bạch đứng ngoài cửa, Tô Việt Bạch đứng ngoài cửa nhìn Cố Ký Thanh đứng bên trong.
Chu Từ Bạch đầu bên kia điện thoại: “…”
Xong rồi!
Cậu nhanh chóng bỏ lại một câu: “Đó là chị dâu tương lai của em, đừng nói lung tung gì đấy, không thì anh sẽ lập tức kể chuyện yêu sớm của em cho cô nghe”, sau đó quay ngược đầu xe, tăng tốc độ chạy về nhà.
Để lại Tô Việt Bạch giơ điện thoại, đứng bên cửa, nghe thấy mấy chữ ‘chị dâu tương lai’, lại nhìn đại mỹ nhân đang khoác áo ngủ của anh họ mình, da trắng, ngũ quan đẹp đẽ, khí chất cực kỳ khiến người ta yêu thích, thầm hít một hơi thật sâu.
Anh họ trâu quá là trâu, mười mấy năm làm học sinh mẫu mực điển hình, không gây chuyện bao giờ, nhưng một khi đã làm là phải làm thật lớn.
Mà thẩm mỹ của anh họ, chao ôi tuyệt vời.
Chu Từ Bạch này giẫm phải bãi phân chó nào mà lại kim ốc tàng kiều một đại mỹ nhân như vậy?
Tô Việt Bạch chăm chăm nhìn Cố Ký Thanh, trong lòng hâm mộ Chu Từ Bạch một vạn lần.
Mà Cố Ký Thanh nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp xách hành lý đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, thầm giật mình. Sau đó anh nhanh chóng nhớ ra tin nhắn lúc nãy của Chu Từ Bạch, anh điều chỉnh lại sắc mặt của mình, dịu dàng hỏi: “Em là em gái của Chu Từ Bạch, phải không?”
“Dạ đúng”. Tô Việt Bạch tỉnh hồn, lập tức bày ra nụ cười ngây thơ xán lạn: “Em là Tô Việt Bạch, em tới tìm anh Từ Bạch ạ”.
Họ Tô, không phải họ Chu.
Anh Từ Bạch.
Xem ra đúng là em gái thanh mai trúc mã.
Cố Ký Thanh mở rộng cửa, lấy một đôi dép đi trong nhà dùng một lần, sau đó giúp cô bé xách hành lý: “Hình như cậu ấy ra ngoài đón em, em cứ vào trong chờ trước nhé”.
“Dạ, cảm ơn anh”. Tô Việt Bạch vô cùng vui sướng đi vào phòng khách, hỏi: “Anh là bạn của anh Từ Bạch ạ?”
“Ừ”. Cố Ký Thanh rót nước cho cô, “Bạn học đại học, anh họ Cố”.
“Ồ, vậy mối quan hệ của hai người chắc là tốt lắm nhỉ?”
Tô Việt Bạch chớp mắt nói.
Cố Ký Thanh nói thật: “Ừ, không tệ lắm”.
Tô Việt Bạch lập tức hỏi thêm: “Vậy anh cảm thấy anh Từ Bạch là người thế nào ạ?”
“Cậu ấy rất tốt, bề ngoài đẹp mắt, chơi bóng rổ tốt, tính cách cũng tốt”.
“Vậy anh cảm thấy anh ấy ở trong trường có được hoan nghênh không ạ? Chẳng hạn nếu như anh ấy đang thầm mến một người thì liệu có thể theo đuổi được người ta không? Hoặc có khi nào anh đấy đang vụng trộm yêu đương cũng không chừng ấy, anh nhỉ?”
Đôi mắt nữ sinh ngập tràn trông mong.
Cố Ký Thanh không hiểu tại sao cô gái này lại quan tâm đến phương diện tình cảm của Chu Từ Bạch đến vậy.
Không đợi Cố Ký Thanh ý thức được chính mình bắt đầu đế ý đến vấn đề này, Tô Việt Bạch đã lập tức giải thích: “Em với anh Từ Bạch lớn lên cùng nhau, trước giờ chưa từng thấy anh ấy nói thêm vài câu với cô gái nào, cho nên em rất tò mò”.
Cho nên từ nhỏ đến giờ bên cạnh Chu Từ Bạch chỉ có một cô gái này?
Vậy có thể xem cô ấy là một người đặc biệt trong lòng Chu Từ Bạch?
Không hiểu tại sao suy nghĩ của Cố Ký Thanh càng lúc càng bay xa, anh rũ mi mắt, dịu dàng nói: “Em muốn ăn hoa quả không, anh đi bổ cho em nhé”.
“Không được không được, chờ anh Từ Bạch về đi anh”. Tô Việt Bạch lập tức nói: “Gia quy nhà họ Chu có dặn, đàn ông nhà họ Chu mới được xuống nhà bếp”.
Cô bé này cũng biết gia quy nhà họ Chu?
Thực ra chuyện này cũng rất bình thường, dù sao hai người họ cũng là thanh mai trúc mã, nếu không phải có một người đột ngột xuất hiện như mình, thì cô gái xinh đẹp được lớn lên trong ánh sáng và tình yêu thương thế này vốn là người môn đăng hộ đối nhất với Chu Từ Bạch.
Cho dù Cố Ký Thanh biết, với nhân phẩm và tính cách của Chu Từ Bạch, khi mối quan hệ của hai người bọn họ còn tồn tại, cậu sẽ không có bất cứ quan hệ mập mờ với cô gái nào khác.
Nhưng đột nhiên Cố Ký Thanh lại rất muốn tìm việc gì đó để làm, thế nên anh nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, cứ để anh làm”.
Ngón tay của anh đẹp mắt khéo léo, quả táo nhanh chóng bị anh đặt trên chiếc thớt trong phòng bếp, cắt thành hình một con thỏ nhỏ xinh đẹp, bởi vì anh nghĩ cô gái đáng yêu có đôi mắt to trước mặt này quả thật rất phù hợp với nó.
Tô Việt Bạch nắm sấp bên cạnh bồn rửa bát, phát ra tiếng than thở thán phục hết sức thiếu hiểu biết: “Oa, anh giỏi quá, em có thể theo anh học cắt mấy thứ này được không ạ? Hồi nhỏ anh Từ Bạch đã luôn thích mấy con mèo nhỏ thỏ nhỏ mềm mại thế này, cũng từng mang về nhà không ít lần nữa”.
Ý của Tô Việt Bạch chính là mèo nhỏ thỏ nhỏ y như mặt chữ.
Còn Cố Ký Thanh không biết tại sao, dao gọt trái cây đột nhiên lệch một cái, nhẹ nhàng trượt qua đầu ngón tay, giọt máu đỏ tươi lập tức tuôn ra từ làn da tái nhợt.
Tô Việt Bạch cũng không hiểu tại sao mình chỉ nói bừa mấy câu lại tạo thành họa lớn thế này, vội vã hét lên một tiếng, chạy đi tìm băng dán cá nhân che miệng vết thương lại.
Kết quả mới quay người, cửa nhà đã mở rộng, Chu Từ Bạch sải bước đi tới. Lúc trông thấy ngón tay Cố Ký Thanh bị thương, cậu không hề nghĩ ngợi đi tới cửa bê hộp y tế về, vừa tìm băng dán cá nhân, vừa thấp giọng nói: “Tô Việt Bạch, anh cho em một phút, nhanh chóng rời khỏi nhà anh. Nếu em đi ngay anh sẽ trả tiền phòng khách sạn cho em, còn không thì anh sẽ gọi mẹ em đến”.
“Anh ơi, em sai rồi. Em đi ngay đây”.
Tô Việt Bạch xách hành lý xông thẳng ra khỏi cửa.
Cánh cửa rầm một tiếng, đóng lại.
Chu Từ Bạch cúi đầu xử lý vết thương cho Cố Ký Thanh, cẩn thận từng li từng tí tựa như vết cắt này là một vết thương vô cùng nghiêm trọng, động tác quấn băng dán nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Sau đó cậu dịu dàng nói: “Anh có đau không? Tô Việt Bạch lại gây ra chuyện gì hả? Con bé còn nhỏ tuổi, bình thường xem quá nhiều phim truyền hình, lúc nào cũng thích coi mình là trung tâm của thế giới. Nếu anh không vui thì cứ mắng nó đi”.
Chu Từ Bạch sợ Tô Việt Bạch đã nói sai câu gì khiến Cố Ký Thanh khó chịu trong lòng.
Cố Ký Thanh lại chỉ nhỏ giọng lên tiếng: “Không có gì, cứ để tôi tự làm cũng được”.
Chu Từ Bạch dừng lại.
Tuy rằng giọng nói của Cố Ký Thanh vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, nhưng cậu nghe ra được có chút không đúng, thật giống như tâm trạng của anh bỗng nhiên bị chìm sâu xuống, đột ngột xa cách thêm mấy phần.
Chu Từ Bạch hoảng hốt, sau khi quấn xong miệng vết thương, cậu nhìn Cố Ký Thanh hỏi: “Có phải con bé nói gì sai chọc giận anh rồi không? Anh không vui thì nói tôi nghe, tôi sẽ trị nó một trận”.
“Không đâu, cô bé đáng yêu lắm”.
Cố Ký Thanh nói sự thực.
Anh có thể cảm nhận được trong nụ cười cô bé kia tràn đầy ý tốt, lại hoạt bát khiến người ta yêu thích, thế nhưng anh không nói rõ được cái cảm giác sa sút trong lòng mình là tại vì sao.
Anh nói hết câu, định quay người trở về phòng.
Chu Từ Bạch lại ôm eo anh giữ lại: “Anh không vui thì nói tôi nghe đi, mà anh còn chưa kể cho tôi món quà muốn tặng tôi là gì đấy”.
“Không có gì”. Cố Ký Thanh rũ mi mắt, giọng nói khẽ khàng: “Chỉ là mới vẽ một con mèo con và một con chó con, nhưng đợi thêm chút nữa tôi sẽ vẽ lại”.
Chu Từ Bạch cuống cuồng: “Tại sao phải vẽ lại?”
“Không phải cậu có rất nhiều mèo nhỏ thỏ nhỏ hả, tôi muốn vẽ một thứ khác với chúng”.
Giọng điệu của anh cứ chậm rãi dịu dàng từ đầu tới cuối, nhưng lời nói ra lại thật giống như hờn dỗi.
Chu Từ Bạch sững sờ, cậu có mèo nhỏ thỏ nhỏ bao giờ? Không phải cậu chỉ có một mình con mèo Cố Ký Thanh này sao?
Cậu còn đang định nói gì đó, điện thoại di động lại bỗng reo vang.
[Tô Việt Bạch: Anh ơi anh, em sai rồi!!! Em vốn chỉ định thân mật với chị dâu xem có giúp gì được cho anh không, nhưng không biết đã nói sai ở chỗ nào!!!]
Cái đồ đần như nó còn muốn giúp cậu cơ đấy.
Chu Từ Bạch ghét bỏ cất điện thoại đi, Cố Ký Thanh lại khẽ đẩy tay cậu chuẩn bị đi về phòng: “Cậu trả lời người ta trước đi”.
Không phải, chắc chắn Cố Ký Thanh đang không vui, rốt cuộc là tại sao?
Chu Từ Bạch gấp muốn chết rồi, đang nghĩ nên mở miệng hỏi thế nào thì đột nhiên Cố Ký Thanh lại thản nhiên nói trước: “Cậu mau giải thích với em gái thanh mai trúc mã của cậu đi, không thì người ta giận thì làm sao giờ”.
Chờ chút, thanh mai trúc mã là sao?
Chờ chút, em gái thanh mai trúc mã là người nào?
Chu Từ Bạch ý thức được lý do Cố Ký Thanh không vui, trái tim đột nhiên tăng tốc.
Cậu nhốt chặt Cố Ký Thanh trong lòng, dịch chuyển đến trước mặt anh, cúi đầu, nhìn vào mắt Cố Ký Thanh, chờ mong hỏi: “Anh đang không vui đúng không?”
Thật khó hiểu.
Nào có ai lại dùng cái vẻ mặt này đi hỏi người ta có vui không cơ chứ?
Cố Ký Thanh tránh ánh mắt của cậu, muốn đẩy cậu ta: “Không có”.
Nhưng Chu Từ Bạch không thèm quan tâm, lập tức ôm anh chặt hơn nữa, hỏi: “Anh đang không vui, có phải không?”
“Không có”.
“Anh đang không vui thật mà”.
“Không có”.
“Anh đang không vui”.
“Tôi nói rồi, tôi không có”.
Chu Từ Bạch mới ra khỏi nhà một chuyến, sao đầu óc đã không tốt thành thế này.
Không biết Cố Ký Thanh góp nhặt được mấy thứ cảm xúc không tên từ chỗ nào, dùng sức đẩy Chu Từ Bạch một cái thật mạnh.
Nhưng Chu Từ Bạch lại lập tức cười thành một thằng ngốc, ôm lấy eo Chu Từ Bạch đặt anh lên bệ bếp, cúi đầu hung tợn hôn anh một cái: “Anh có”.
Không hiểu tại sao Cố Ký Thanh lại càng giận hơn: “Tôi không có”.
Chu Từ Bạch lại hôn một cái: “Anh có”.
“Tôi không có”
Hôn một cái.
“Anh có.”
“Tôi không có.”
Hôn một cái.
“Anh có.”
“Tôi không có “
Hôn một cái.
“Anh… á… “
Không đợi Chu Từ Bạch nói hết lời, Cố Ký Thanh đã tức giận cắn lên yết hầu của cậu một cái: “Tôi không có”.
Một câu “Tôi không có” này đã chứa đựng giọng điệu nặng nề gần như chưa bao giờ anh dùng đến, cũng chứa đựng cả cơn tức giận không biết sinh ra từ nơi nào.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình xử sự như thế này là vô lý, anh cũng rất ghét chính bản thân mỗi khi anh vô lý đến vậy.
Thế nhưng anh lại cảm thấy anh không sai.
Bởi vì tại Chu Từ Bạch vô lý trước.
Cho nên anh không nhịn được, hung dữ cắn cậu, còn tỏ thái độ.
Anh nghĩ Chu Từ Bạch chắc hẳn sẽ buông anh ra ngay.
Nhưng có lẽ do anh không biết cách nổi giận, một cái cắn kia chẳng khác gì mèo sữa mài răng, giọng điệu cố tình nhấn mạnh vẫn mang theo mềm dịu như cũ, cả hai con mắt đang tức giận trợn tròn kia cũng xinh đẹp biết bao.
Hóa ra Cố Ký Thanh nổi giận là như thế này.
Mà Cố Ký Thanh còn nổi giận vì cậu nữa.
Xưa nay Cố Ký Thanh chưa bao giờ nóng nảy nổi giận với cậu.
Giây phút ấy, Chu Từ Bạch không thể sử dụng bất cứ từ ngữ nào diễn tả được toàn bộ tâm tình mừng rỡ cuồng loạn của bản thân. Cậu chỉ có thể cúi đầu, hôn mạnh xuống môi anh, chân thành nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đáng lẽ ra tôi phải nói sớm với anh rằng con bé đó là em họ tôi mới đúng, không nên để anh giận”.
Em họ?
Cố Ký Thanh ngạc nhiên.
Chu Từ Bạch nói: “Ừ, thế anh còn không vui nữa không?”
Hình như không còn không vui như lúc nãy nữa.
Cố Ký Thanh rũ mi mắt, móng vuốt sắc nhọn mới vung ra ngoan ngoãn thu về.
Có lẽ chính anh cũng không phát hiện ra những biến hóa tâm tình của anh trong mấy phút ngắn ngủi ban nãy.
Nhưng Chu Từ Bạch đã nhìn hết vào trong mắt.
Cho nên không phải Cố Ký Thanh không ghen, chỉ do diễn viên hôm qua Lộ Bình tìm tới diễn vụng về quá, người thông minh như Cố Ký Thanh nhận ra được nên anh chỉ đùa giỡn gọi cậu là onii-chan.
Kết quả hôm nay vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Bởi vì một cái hiểu lầm nho nhỏ, Cố Ký Thanh thường ngày tính tình rất tốt cũng sẽ ghen tuông nổi giận.
Hơn nữa cuối cùng anh cũng nguyện ý nổi giận rồi.
Mèo con của cậu bị ngâm trong nước ấm cuối cùng cũng chịu bày tỏ cảm xúc của mình, lúc nóng giận còn vươn cả móng vuốt nhỏ ra.
Trong lòng Chu Từ Bạch tràn ngập cảm giác tìm được vật báu tưởng như đã đánh mất, hoàn toàn không thể khống chế nổi chính mình, cúi đầu vừa cười vừa hôn Cố Ký Thanh: “Hơn nữa hôm nay anh đã nổi giận với tôi”.
Không phải, anh nổi giận với Chu Từ Bạch, cậu vui sướng nỗi gì?!
Cố Ký Thanh vừa cảm thấy không giải thích được, Chu Từ Bạch lại cười cúi đầu hôn anh thêm cái nữa: “Anh còn cắn tôi nữa”.
Cắn cậu cậu cũng cười sao?
Cố Ký Thanh không nhịn được, nói: “Chu Từ Bạch, cậu có tật xấu gì phải không?”
Câu mắng chửi này đừng nói là tức giận, thà rằng bảo là xấu hổ mất tự nhiên thì đúng hơn.
Chu Từ Bạch càng cười vui vẻ hơn, lại cúi đầu hôn mạnh thêm một cái.
Cố Ký Thanh thấy cậu không khác gì Chúc Chúc: “Chu Từ Bạch, cậu là chó đấy hả?”
“Ừa, anh gọi tôi là Chu Đại Cẩu rồi còn gì”.
Chu Từ Bạch lại hôn anh thêm một cái.
Cố Ký Thanh cảm thấy hôm nay anh không thể nói chuyện tử tế với Chu Từ Bạch được thêm nữa, chỉ đành đẩy cậu ra. Chu Từ Bạch lại ôm anh về, nghiêm túc gọi: “Cố Ký Thanh”.
Cố Ký Thanh ngẩng đầu.
Chu Từ Bạch nhìn anh nói: “Hôm nay anh giận tôi, tôi rất vui, tôi hi vọng sau này anh có thể tiếp tục nổi giận với tôi như thế”.
Cậu nói rất nghiêm túc, tựa như Cố Ký Thanh giận cậu là một chuyện rất quý báu, lại giống như Cố Ký Thanh chính là báu vật trong lòng cậu.
Trái tim Cố Ký Thanh rung động, ánh mắt cũng dịu dàng đi.
Thế là một giây sau, cái mặt chó kia lại cắn tới.
“Chu Từ Bạch! Đây là phòng bếp! Đừng… ưm”.
Sức lực đẩy ra không đủ, áo ngủ mới thay trên người Cố Ký Thanh cuối cùng chỉ có thể cùng rơi xuống đất với miếng táo nhỏ hình con thỏ.
Mà cuối cùng, lúc anh cáu giận cắn lên đầu vai Chu Từ Bạch, Chu Từ Bạch chỉ mang theo nụ cười, ghé đến sát tai anh, nói: “Cố Ký Thanh, tôi thật sự rất rất vui”.
—