Chương : 28
Thư Anh đang đi xuyên qua một căn hầm tối tăm. Bước chân cô nhẹ bẫng như thể cô đang đi trên những cục bông mềm mại vô hình, hoặc có thể, cô đang bay...
A! Ánh sáng kia rồi! Thư Anh nheo mắt trong khi bước đi của mình vẫn hướng về nơi có ánh sáng chói chang đó. Dần dần, đôi mắt lóa lên.
Bật dậy!
Đây là...
"Thư Anh? Thư Anh!! Con thực sự đã tỉnh lại!! Con làm ba mẹ lo quá!"
Giọng nói này sao thân quen đến lạ...?
Chẳng lẽ...?
Mẹ?
Mẹ Hương?
Nheo mắt lại nhìn kĩ. Ơ, đây là... bệnh viện ở Hà Nội mà?
Còn bên cạnh giường là ba mẹ ruột của mình mà?
Nhìn xuống đôi tay, lại nhìn lên...
"Ba Hoàng! Mẹ Hương!?" Thư Anh chợt bật khóc, nghiêng mình quay sang ôm chặt lấy mẹ và ba.
"Con gái, con sao vậy?" Ba Thư Anh băn khoăn, lo lắng nhìn đứa con gái mình.
"À! Thực ra, con...con vừa có một chuyến phiêu lưu vào một cuốn truyện tranh!" Cô chưa khỏi xúc động khi nhìn thấy ba mẹ ruột và quang cảnh thành phố Hà Nội qua ô cửa sổ cạnh giường.
"Con nói sao cơ? Con nằm mơ à?" Ba Thư Anh không hiểu.
"Không! Là thật đấy! Ba mẹ phải tin con!" Thư Anh khăng khăng khẳng định "Rõ ràng con đã gặp rất nhiều các nhân vật trong cuốn truyện tranh con được đọc, đã phải vào sinh ra tử mấy lần rồi!"
"Tội nghiệp con gái, chắc con đọc nhiều quá nên mơ linh tinh rồi" Mẹ Thư Anh tỏ ra lo lắng "Nghe mẹ nói này, con nên hạn chế đọc truyện tranh, thay vào đó con nên đọc sách thì hơn. Nó sẽ giúp ích cho việc học hơn!"
"Nhưng...!"
"Bệnh nhân đã tỉnh rồi đúng không?" Bỗng, một vị bác sĩ cao lớn bước vào phòng, nơi Thư Anh cùng các bệnh nhân khác đang nằm.
"Vâng! Con bé nhà tôi đã tỉnh dậy"
Vị bác sĩ kia hài lòng nhìn Thư Anh cười trìu mến:
"Cháu có làm sao không?"
Hả?
"Ý...ý bác là gì? Ý bác là cháu...không bình thường?" Thư Anh miệng nhếch lên cứng ngắc.
"Không, bác chỉ hỏi toàn thân có thấy tê vì điện giật không, lúc ở lớp cháu ấy?"
"Ơ? Để xem..."
"Cháu không biết gì sao? Lúc nhập viện, giáo viên dạy Toán của cháu bảo, cháu ngất cùng một đứa trẻ nữa ngay trong lớp khi sét đánh vào cây cột điện gần lớp, trời lại đang mưa. Cô ấy nói rằng, vì để quên cặp xách ở lớp nên quay lại, đã thấy hai đứa bất tỉnh ngay tại đấy!"
Khoan đã! Hai đứa trẻ? Ngoài mình ra...
Còn cả Nguyên nữa!!
"Hello Thư Anh! Cậu tỉnh dậy rồi à??" Chợt, có một giọng nam trầm trầm cùng bóng hình gầy gầy cao lớn đi vào.
Giọng nói này... Dáng hình này...
"Nguyên!!! Cậu vẫn còn sống!!!" Thư Anh hét ầm lên, thu hút sự chú ý mạnh mẽ từ ba mẹ Thư Anh, vị bác sĩ cùng các bệnh nhân khác.
"Này này! Sao lại bảo tớ thế? Đừng có nói gở chứ!!" Nguyên "phẫn nộ" quắc mắt lườm Thư Anh, đồng thời mặt đỏ lên vì bị nhiều người chú ý.
***************
"May quá! Phù!"
Thư Anh khi xuất viện đã đòi sang nhà Nguyên chơi. Vì cô vừa từ bệnh viện trở về, còn Nguyên thì đã tỉnh trước Thư Anh mấy hôm, nên ba mẹ Thư Anh gợi ý mời Nguyên sang chơi sẽ hợp lí hơn.
"May quá! Cậu vẫn còn sống!" Thư Anh cảm tạ trời đất "Cậu có biết là tớ đã rất đau lòng khi lần ấy cậu nằm bất động trên nền đất như thế không!"
"Cậu ăn nói kiểu gì thế? Tớ chết hồi nào? Lần ấy là lần nào cơ?" Nguyên nhíu mày.
"Cậu...không nhớ gì sao?" Thư Anh nghi hoặc nhìn Nguyên, ánh mắt quan sát vẻ mặt của Nguyên. Có vẻ đúng thật là cậu ta không biết gì hết.
Vậy...như này là như thế nào??
Chẳng lẽ cô...?
"Này! Tớ nghe ba mẹ cậu nói rồi. Cậu... mê sảng đúng không?" Nguyên nhướn mày.
"Tớ... tớ...tớ không biết...không biết nên nói thế nào nữa..." Cô bắt đầu nghi hoặc bản thân.
Chẳng lẽ...tất cả chỉ là mơ thôi sao?
Chỉ là một giấc mơ thôi sao?
"Thư Anh! Nghe này! Có lẽ tớ sẽ không cho cậu đi mua Manga "Naruto" nữa! Vì tình hình như thế này..." Nguyên quan sát lại Thư Anh. Cô bạn này có thể đã lú lẫn giữa mơ và thực chỉ vì cuồng Manga "Naruto" rồi!
Đúng rồi! Manga "Naruto"! Sao mình không nghĩ ra nhỉ??
Ngay lập tức, Thư Anh ngồi bật dậy. Cô vội chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo. Lúc đi ra, thấy Tofu đang nhìn mình "kì thị" liền nói:
"Mau lấy xe đạp điện đèo tớ đi! Nhanh!"
"Hả? Đi đâu cơ?" Nguyên không hiểu gì hết.
"Ra hiệu sách!"
"Không được! Chẳng phải tớ đã nói rồi sao? Tớ không cho cậu đi mua nữa!"
"Xin cậu đấy, Nguyên! Tớ chỉ đến đấy xem thử thôi, không mua gì đâu!"
Sau một hồi cô năn nỉ cự cãi, rốt cuộc Nguyên cũng đồng ý cho Thư Anh đến hiệu sách.
Xem nào! Thư Anh lựa một tập của truyện "Naruto" rồi đọc mải miết, rồi lại quyển nữa, quyển nữa.
Dáng hoàng hôn ban chiều màu đỏ ối.
"Trời tối rồi! Chúng ta về thôi!" Nguyên kéo Thư Anh đang thất vọng cầm quyển truyện Naruto.
Không có gì thay đổi hết...
Phải rồi, cốt truyện Naruto không hề có một sự thay đổi nào cả...
Vậy là...cô nằm mơ? Thư Anh buồn rũ rượi, đi như một bóng ma trong ánh sáng leo lét của đèn đường, chờ Nguyên lấy xe. Nguyên giật mình nhìn bộ dạng như ma nữ của Thư Anh, rồi tiện tay cốc đầu cô:
"Sao thế Thư Anh?"
"Không có gì..."
Hai tháng sau...
Vậy là kì thi Trung học phổ thông đã kết thúc. Vì Nguyên và Thư Anh đã bắt tay vào ôn rất kĩ các môn tự nhiên cũng như xã hội ngay trước khi ngất vì bị "sét đánh", nên sau khi tỉnh dậy chỉ cần ôn lại một lượt là đã đạt điểm cao trong kì thi quan trọng này.
Thế nhưng, Nguyên không học cùng lớp với Thư Anh nữa, dù vào cùng một trường.
Một buổi chiều ở hồ A, gần hiệu sách ở trung tâm thành phố, ánh nắng chiếu từ hướng Tây xuống chói chang, nhưng không còn gắt như ban trưa nữa, mà nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô ấm áp.
Vậy là truyện tranh Naruto đã kết thúc được một tuần rồi...
Thư Anh bồi hồi đứng ở một góc trong một hiệu sách nhỏ. Không ngờ, đó chỉ là một giấc mơ dài. Thư Anh buồn tiu nghỉu, với tay lên kệ cao nhất được xếp những quyển "Naruto" tập cuối. Nhưng, với chiều cao hạn chế của mình, Thư Anh bắt buộc phải kiễng lên. Và cô lại thấp quá, dù có rướn chân thế nào cũng không với tới.
Chợt. Có một bàn tay gầy cầm một cuốn Naruto lên ở kệ cao nhất đó.
Thư Anh cảm thấy một thân hình cao lớn áp sát lưng cô nên đành rụt người lại, đi ra chỗ khác.
"Không phải em cần cuốn truyện này sao?"
Giọng nói này... mùi hương này...
"Sao thế? Nhận ra tôi không?" Chàng trai kia mỉm cười. Nụ cười nhếch môi vẫn in hằn trong tâm trí cô trong suốt thời gian qua.
"Itachi?" Thư Anh ngẩng lên, bắt gặp gương mặt điển trai cùng ánh nhìn điềm tĩnh quen thuộc.
"Anh... tại sao...?"
Thư Anh sốc nặng. Cô lấy tay dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi, ngước lên, vẫn thấy khuôn mặt đó.
Cô bước nhanh lại gần Itachi, đưa tay ôm chặt anh. Sau khi đã xác nhận được anh đúng là Itachi, bằng xương bằng thịt, mùi cơ thể lan tỏa hương bạc hà dễ chịu, cô bắt đầu khóc.
"Sao lại khóc thế? Không giống em chút nào"
Vậy ra, đó không phải mơ... Là sự thật 100% đó!!
Thư Anh vui mừng gục vào ngực anh, nước mắt vẫn chảy. Cho tới khi nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn mình đầy ghen tị bởi được một anh chàng đẹp trai ôm vào lòng, cô mới đỏ mặt, giọng vẫn còn run run:
"Chúng ta ra quán cà phê đằng kia nhé!"
"Nhưng tại sao, anh lại ở đây? Em tưởng anh chỉ là một nhân vật trong truyện tranh thôi mà?" Thư Anh cực kì ngạc nhiên.
"Em đoán xem" Itachi mỉm cười. Trông anh đã khác trước kia, cười nhiều hơn, ấm áp hơn, và... đẹp trai hơn!
"Em chưa bao giờ biết được một nhân vật trong truyện tranh lại có thể xuyên không ra ngoài đời thực đấy!"
"Đúng như em nói, tôi cũng không ngờ tới điều này" Itachi trầm ngâm. Anh nhớ lại lúc mới đầu xuyên không tới thế giới thực, anh còn rất bỡ ngỡ với thế giới xa lạ này. Khi mở mắt ra, anh thấy mình nằm ở một bệnh viện ở Nhật. Xung quanh là ông bà và cha mẹ của thân xác anh xuyên vào.
Khi anh tỉnh dậy, họ đã rất bất ngờ và vui mừng khôn xiết. Họ nói anh đã hôn mê hai năm.
Khi đó, dù còn bỡ ngỡ, anh bắt đầu có kí ức của cơ thể này. Nhưng cũng không mất đi kí ức của Uchiha Itachi trong truyện.
Anh không ngờ, khi họ gọi anh cũng bằng tên Itachi. Và khi nhìn vào gương, anh thấy một Uchiha Itachi trong truyện. Tức là, hình dáng anh được giữ nguyên ở ngoài đời!
Tại sao ư?
Một điều thú vị ở đây là, bạn của cha mẹ anh ngoài đời, chính là tác giả cuốn truyện tranh Naruto nổi tiếng thế giới- Masashi Kishimoto! Đúng vậy, nguyên tác và tên thật của anh được ông tác giả đó mang vào trong truyện. Thật bất ngờ!
Khi Thư Anh đang lắng nghe chăm chú câu chuyện của anh thì điện thoại chợt reo.
Là Nguyên.
"Thư Anh! Tớ đã nhớ ra tất cả! Chuyện tớ và cậu xuyên không vào Naruto!" Nguyên sốt sắng nói "Cậu đang ở hiệu sách đúng không? Có chuyện này tớ muốn nói với cậu! Cậu đứng đó đợi tớ nhé!"
Khi Nguyên tới, cậu nhìn thấy cả Thư Anh và Itachi ở đó, vẻ bất ngờ hiện rõ. Cả nỗi buồn bực nôn nóng cũng tới.
"Tại sao anh lại ở đây?" Nguyên hỏi Itachi.
"Vậy tại sao cậu lại đến đây?"
"Trả lời câu hỏi của tôi trước!" Nguyên cau mày.
Thư Anh ngay lập tức nhận ra thái độ bất thường của cậu, liền nói:
"Itachi nhờ chiếc vòng đã từng chứa Chakra của tớ tìm tới đây"
"Vậy sao?" Nguyên trầm xuống, bó hoa cùng tấm thiệp giấu sau lưng cậu xuôi xuống.
"Cậu đến đây tìm tớ có chuyện gì?" Thư Anh thắc mắc.
"Không có gì! Tớ...tớ về đây!" Nguyên ủ rũ quay đi, chợt tấm thiệp từ bó hoa rơi xuống. Khi Nguyên đi, Thư Anh mới để ý đến nó.
"Khoan đã! Cậu đánh rơi... này" Thư Anh ngạc nhiên khi mở tấm thiệp ra.
"Tớ thích cậu nhiều lắm, Thư Anh!"
Tấm thiệp trên bó hoa của Nguyên hiện ra những dòng chữ nắn nót.
"Cậu ấy thích em" Itachi dõi theo bóng dáng của Nguyên đã đi xa.
"Nhưng...tôi... cũng không bỏ cuộc đâu!" Itachi nhẹ hôn lên trán Thư Anh. Cô nhắm mắt đón chờ làn môi anh ghé trên môi cô.
Thắm thiết và nồng nàn.
++++++++++ Hết ++++++++++++
A! Ánh sáng kia rồi! Thư Anh nheo mắt trong khi bước đi của mình vẫn hướng về nơi có ánh sáng chói chang đó. Dần dần, đôi mắt lóa lên.
Bật dậy!
Đây là...
"Thư Anh? Thư Anh!! Con thực sự đã tỉnh lại!! Con làm ba mẹ lo quá!"
Giọng nói này sao thân quen đến lạ...?
Chẳng lẽ...?
Mẹ?
Mẹ Hương?
Nheo mắt lại nhìn kĩ. Ơ, đây là... bệnh viện ở Hà Nội mà?
Còn bên cạnh giường là ba mẹ ruột của mình mà?
Nhìn xuống đôi tay, lại nhìn lên...
"Ba Hoàng! Mẹ Hương!?" Thư Anh chợt bật khóc, nghiêng mình quay sang ôm chặt lấy mẹ và ba.
"Con gái, con sao vậy?" Ba Thư Anh băn khoăn, lo lắng nhìn đứa con gái mình.
"À! Thực ra, con...con vừa có một chuyến phiêu lưu vào một cuốn truyện tranh!" Cô chưa khỏi xúc động khi nhìn thấy ba mẹ ruột và quang cảnh thành phố Hà Nội qua ô cửa sổ cạnh giường.
"Con nói sao cơ? Con nằm mơ à?" Ba Thư Anh không hiểu.
"Không! Là thật đấy! Ba mẹ phải tin con!" Thư Anh khăng khăng khẳng định "Rõ ràng con đã gặp rất nhiều các nhân vật trong cuốn truyện tranh con được đọc, đã phải vào sinh ra tử mấy lần rồi!"
"Tội nghiệp con gái, chắc con đọc nhiều quá nên mơ linh tinh rồi" Mẹ Thư Anh tỏ ra lo lắng "Nghe mẹ nói này, con nên hạn chế đọc truyện tranh, thay vào đó con nên đọc sách thì hơn. Nó sẽ giúp ích cho việc học hơn!"
"Nhưng...!"
"Bệnh nhân đã tỉnh rồi đúng không?" Bỗng, một vị bác sĩ cao lớn bước vào phòng, nơi Thư Anh cùng các bệnh nhân khác đang nằm.
"Vâng! Con bé nhà tôi đã tỉnh dậy"
Vị bác sĩ kia hài lòng nhìn Thư Anh cười trìu mến:
"Cháu có làm sao không?"
Hả?
"Ý...ý bác là gì? Ý bác là cháu...không bình thường?" Thư Anh miệng nhếch lên cứng ngắc.
"Không, bác chỉ hỏi toàn thân có thấy tê vì điện giật không, lúc ở lớp cháu ấy?"
"Ơ? Để xem..."
"Cháu không biết gì sao? Lúc nhập viện, giáo viên dạy Toán của cháu bảo, cháu ngất cùng một đứa trẻ nữa ngay trong lớp khi sét đánh vào cây cột điện gần lớp, trời lại đang mưa. Cô ấy nói rằng, vì để quên cặp xách ở lớp nên quay lại, đã thấy hai đứa bất tỉnh ngay tại đấy!"
Khoan đã! Hai đứa trẻ? Ngoài mình ra...
Còn cả Nguyên nữa!!
"Hello Thư Anh! Cậu tỉnh dậy rồi à??" Chợt, có một giọng nam trầm trầm cùng bóng hình gầy gầy cao lớn đi vào.
Giọng nói này... Dáng hình này...
"Nguyên!!! Cậu vẫn còn sống!!!" Thư Anh hét ầm lên, thu hút sự chú ý mạnh mẽ từ ba mẹ Thư Anh, vị bác sĩ cùng các bệnh nhân khác.
"Này này! Sao lại bảo tớ thế? Đừng có nói gở chứ!!" Nguyên "phẫn nộ" quắc mắt lườm Thư Anh, đồng thời mặt đỏ lên vì bị nhiều người chú ý.
***************
"May quá! Phù!"
Thư Anh khi xuất viện đã đòi sang nhà Nguyên chơi. Vì cô vừa từ bệnh viện trở về, còn Nguyên thì đã tỉnh trước Thư Anh mấy hôm, nên ba mẹ Thư Anh gợi ý mời Nguyên sang chơi sẽ hợp lí hơn.
"May quá! Cậu vẫn còn sống!" Thư Anh cảm tạ trời đất "Cậu có biết là tớ đã rất đau lòng khi lần ấy cậu nằm bất động trên nền đất như thế không!"
"Cậu ăn nói kiểu gì thế? Tớ chết hồi nào? Lần ấy là lần nào cơ?" Nguyên nhíu mày.
"Cậu...không nhớ gì sao?" Thư Anh nghi hoặc nhìn Nguyên, ánh mắt quan sát vẻ mặt của Nguyên. Có vẻ đúng thật là cậu ta không biết gì hết.
Vậy...như này là như thế nào??
Chẳng lẽ cô...?
"Này! Tớ nghe ba mẹ cậu nói rồi. Cậu... mê sảng đúng không?" Nguyên nhướn mày.
"Tớ... tớ...tớ không biết...không biết nên nói thế nào nữa..." Cô bắt đầu nghi hoặc bản thân.
Chẳng lẽ...tất cả chỉ là mơ thôi sao?
Chỉ là một giấc mơ thôi sao?
"Thư Anh! Nghe này! Có lẽ tớ sẽ không cho cậu đi mua Manga "Naruto" nữa! Vì tình hình như thế này..." Nguyên quan sát lại Thư Anh. Cô bạn này có thể đã lú lẫn giữa mơ và thực chỉ vì cuồng Manga "Naruto" rồi!
Đúng rồi! Manga "Naruto"! Sao mình không nghĩ ra nhỉ??
Ngay lập tức, Thư Anh ngồi bật dậy. Cô vội chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo. Lúc đi ra, thấy Tofu đang nhìn mình "kì thị" liền nói:
"Mau lấy xe đạp điện đèo tớ đi! Nhanh!"
"Hả? Đi đâu cơ?" Nguyên không hiểu gì hết.
"Ra hiệu sách!"
"Không được! Chẳng phải tớ đã nói rồi sao? Tớ không cho cậu đi mua nữa!"
"Xin cậu đấy, Nguyên! Tớ chỉ đến đấy xem thử thôi, không mua gì đâu!"
Sau một hồi cô năn nỉ cự cãi, rốt cuộc Nguyên cũng đồng ý cho Thư Anh đến hiệu sách.
Xem nào! Thư Anh lựa một tập của truyện "Naruto" rồi đọc mải miết, rồi lại quyển nữa, quyển nữa.
Dáng hoàng hôn ban chiều màu đỏ ối.
"Trời tối rồi! Chúng ta về thôi!" Nguyên kéo Thư Anh đang thất vọng cầm quyển truyện Naruto.
Không có gì thay đổi hết...
Phải rồi, cốt truyện Naruto không hề có một sự thay đổi nào cả...
Vậy là...cô nằm mơ? Thư Anh buồn rũ rượi, đi như một bóng ma trong ánh sáng leo lét của đèn đường, chờ Nguyên lấy xe. Nguyên giật mình nhìn bộ dạng như ma nữ của Thư Anh, rồi tiện tay cốc đầu cô:
"Sao thế Thư Anh?"
"Không có gì..."
Hai tháng sau...
Vậy là kì thi Trung học phổ thông đã kết thúc. Vì Nguyên và Thư Anh đã bắt tay vào ôn rất kĩ các môn tự nhiên cũng như xã hội ngay trước khi ngất vì bị "sét đánh", nên sau khi tỉnh dậy chỉ cần ôn lại một lượt là đã đạt điểm cao trong kì thi quan trọng này.
Thế nhưng, Nguyên không học cùng lớp với Thư Anh nữa, dù vào cùng một trường.
Một buổi chiều ở hồ A, gần hiệu sách ở trung tâm thành phố, ánh nắng chiếu từ hướng Tây xuống chói chang, nhưng không còn gắt như ban trưa nữa, mà nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô ấm áp.
Vậy là truyện tranh Naruto đã kết thúc được một tuần rồi...
Thư Anh bồi hồi đứng ở một góc trong một hiệu sách nhỏ. Không ngờ, đó chỉ là một giấc mơ dài. Thư Anh buồn tiu nghỉu, với tay lên kệ cao nhất được xếp những quyển "Naruto" tập cuối. Nhưng, với chiều cao hạn chế của mình, Thư Anh bắt buộc phải kiễng lên. Và cô lại thấp quá, dù có rướn chân thế nào cũng không với tới.
Chợt. Có một bàn tay gầy cầm một cuốn Naruto lên ở kệ cao nhất đó.
Thư Anh cảm thấy một thân hình cao lớn áp sát lưng cô nên đành rụt người lại, đi ra chỗ khác.
"Không phải em cần cuốn truyện này sao?"
Giọng nói này... mùi hương này...
"Sao thế? Nhận ra tôi không?" Chàng trai kia mỉm cười. Nụ cười nhếch môi vẫn in hằn trong tâm trí cô trong suốt thời gian qua.
"Itachi?" Thư Anh ngẩng lên, bắt gặp gương mặt điển trai cùng ánh nhìn điềm tĩnh quen thuộc.
"Anh... tại sao...?"
Thư Anh sốc nặng. Cô lấy tay dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi, ngước lên, vẫn thấy khuôn mặt đó.
Cô bước nhanh lại gần Itachi, đưa tay ôm chặt anh. Sau khi đã xác nhận được anh đúng là Itachi, bằng xương bằng thịt, mùi cơ thể lan tỏa hương bạc hà dễ chịu, cô bắt đầu khóc.
"Sao lại khóc thế? Không giống em chút nào"
Vậy ra, đó không phải mơ... Là sự thật 100% đó!!
Thư Anh vui mừng gục vào ngực anh, nước mắt vẫn chảy. Cho tới khi nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn mình đầy ghen tị bởi được một anh chàng đẹp trai ôm vào lòng, cô mới đỏ mặt, giọng vẫn còn run run:
"Chúng ta ra quán cà phê đằng kia nhé!"
"Nhưng tại sao, anh lại ở đây? Em tưởng anh chỉ là một nhân vật trong truyện tranh thôi mà?" Thư Anh cực kì ngạc nhiên.
"Em đoán xem" Itachi mỉm cười. Trông anh đã khác trước kia, cười nhiều hơn, ấm áp hơn, và... đẹp trai hơn!
"Em chưa bao giờ biết được một nhân vật trong truyện tranh lại có thể xuyên không ra ngoài đời thực đấy!"
"Đúng như em nói, tôi cũng không ngờ tới điều này" Itachi trầm ngâm. Anh nhớ lại lúc mới đầu xuyên không tới thế giới thực, anh còn rất bỡ ngỡ với thế giới xa lạ này. Khi mở mắt ra, anh thấy mình nằm ở một bệnh viện ở Nhật. Xung quanh là ông bà và cha mẹ của thân xác anh xuyên vào.
Khi anh tỉnh dậy, họ đã rất bất ngờ và vui mừng khôn xiết. Họ nói anh đã hôn mê hai năm.
Khi đó, dù còn bỡ ngỡ, anh bắt đầu có kí ức của cơ thể này. Nhưng cũng không mất đi kí ức của Uchiha Itachi trong truyện.
Anh không ngờ, khi họ gọi anh cũng bằng tên Itachi. Và khi nhìn vào gương, anh thấy một Uchiha Itachi trong truyện. Tức là, hình dáng anh được giữ nguyên ở ngoài đời!
Tại sao ư?
Một điều thú vị ở đây là, bạn của cha mẹ anh ngoài đời, chính là tác giả cuốn truyện tranh Naruto nổi tiếng thế giới- Masashi Kishimoto! Đúng vậy, nguyên tác và tên thật của anh được ông tác giả đó mang vào trong truyện. Thật bất ngờ!
Khi Thư Anh đang lắng nghe chăm chú câu chuyện của anh thì điện thoại chợt reo.
Là Nguyên.
"Thư Anh! Tớ đã nhớ ra tất cả! Chuyện tớ và cậu xuyên không vào Naruto!" Nguyên sốt sắng nói "Cậu đang ở hiệu sách đúng không? Có chuyện này tớ muốn nói với cậu! Cậu đứng đó đợi tớ nhé!"
Khi Nguyên tới, cậu nhìn thấy cả Thư Anh và Itachi ở đó, vẻ bất ngờ hiện rõ. Cả nỗi buồn bực nôn nóng cũng tới.
"Tại sao anh lại ở đây?" Nguyên hỏi Itachi.
"Vậy tại sao cậu lại đến đây?"
"Trả lời câu hỏi của tôi trước!" Nguyên cau mày.
Thư Anh ngay lập tức nhận ra thái độ bất thường của cậu, liền nói:
"Itachi nhờ chiếc vòng đã từng chứa Chakra của tớ tìm tới đây"
"Vậy sao?" Nguyên trầm xuống, bó hoa cùng tấm thiệp giấu sau lưng cậu xuôi xuống.
"Cậu đến đây tìm tớ có chuyện gì?" Thư Anh thắc mắc.
"Không có gì! Tớ...tớ về đây!" Nguyên ủ rũ quay đi, chợt tấm thiệp từ bó hoa rơi xuống. Khi Nguyên đi, Thư Anh mới để ý đến nó.
"Khoan đã! Cậu đánh rơi... này" Thư Anh ngạc nhiên khi mở tấm thiệp ra.
"Tớ thích cậu nhiều lắm, Thư Anh!"
Tấm thiệp trên bó hoa của Nguyên hiện ra những dòng chữ nắn nót.
"Cậu ấy thích em" Itachi dõi theo bóng dáng của Nguyên đã đi xa.
"Nhưng...tôi... cũng không bỏ cuộc đâu!" Itachi nhẹ hôn lên trán Thư Anh. Cô nhắm mắt đón chờ làn môi anh ghé trên môi cô.
Thắm thiết và nồng nàn.
++++++++++ Hết ++++++++++++