Chương 40: Ám sát
Sau khi giữ chức thị trưởng thành phố, công việc của Ân Kiếm dần trở nên thuận lợi hơn, nhưng vẫn có một khuất tất duy nhất chính là Hà Uy Kiệt. Dường như hắn muốn đuổi cùng giết tận ông ta nên lần này cố tình làm căng mọi việc lên, huống chi hắn còn hiên ngang trở thành giám đốc của sở cảnh sát chỉ một thời gian rất ngắn sau khi Lưu Trí Cương bị kết án…
Dù sao trong mắt Ân Kiếm thì Hà Uy Kiệt cũng chỉ đơn giản là một tên cảnh sát nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn ông ta đã ngồi vững trên chức vị thị trưởng này rồi nên hoàn toàn có khả năng trừ khử một kẻ như Hà Uy Kiệt…
Ân Kiếm ra lệnh cho trợ lí đi kiếm vài tên lính bắn tỉa chuyên nghiệp, những kẻ đã từng làm việc cho ông ta trước đây trong việc trừ khử những tên không nghe lời. Dù sao chỉ cần trả cho bọn họ một số tiền lớn thì dù là bất cứ ai bọn họ cũng hoàn toàn có thể giải quyết được…
Về phía Hà Uy Kiệt vẫn tích cực điều tra sau khi Tôn Giai Ân khỏi hẳn. Vì không nỡ xa cô nên hôm nay hắn đưa cô cùng đến chỗ làm, nhân tiện cho những kẻ hay tò mò vợ hắn là người như thế nào được sáng mắt. Lúc đó cô sẽ sợ sệt mà ngồi yên bên cạnh hắn cả ngày, hắn có thể vừa ôm cô vừa làm việc…càng nghĩ càng cảm thấy kích thích…
Nhưng không, chỉ sau mười lăm phút nói chuyện thì Tôn Giai Ân đã hòa nhập được hết với tất cả mọi người ở chỗ làm, thậm chí cô còn tàn nhẫn bỏ hắn để đi ăn trưa cùng với bọn họ…
Hà Uy Kiệt không được lòng người khác bao nhiêu thì Tôn Giai Ân hoàn toàn có thể bù đắp lại bấy nhiêu khuyết điểm của hắn, thậm chí thông qua cô mà mọi người dần dần suy nghĩ theo cách khác về Hà Uy Kiệt. Ngay lập tức đã có người khoác tay Giai Ân để thì thầm to nhỏ với cô…
“Em sống với người khó tính như Hà Uy Kiệt có cảm thấy khó chịu không…hay ngài ấy có hay bắt nạt em không…?”
Tôn Giai Ân mỉm cười lắc đầu, cô nhẹ nhàng đáp lại…
“Không đâu ạ, anh ấy chiều em lắm, việc nhà không tới tay em bao giờ, thậm chí mọi bữa trong ngày đều là anh ấy nấu hết đấy ạ…!”
Vị đồng nghiệp nữ kia có vẻ vô cùng ngạc nhiên vẫn chưa hình dung ra được một người ghét loài người như Hà Uy Kiệt có thể mang vẻ mặt gì để chiều chuộng người khác, nhưng xem ra có vẻ Tôn Giai Ân vô cùng hạnh phúc…
“Vậy thì tốt, em cố gắng dùng lời lẽ ngọt ngào để xoa dịu chồng nhé, để bọn chị còn dễ thở một tí…chứ như lúc trước thì khổ lắm…!”
Đồng nghiệp nam khác cũng không kiềm được mà sáp lại để nhiều chuyện cùng hai người họ…
“Thật đấy, cái thời gian mà giám đốc không tìm thấy em, anh ta như sắp phát điên đến nơi rồi, ép bọn anh túc trực ngày đêm để tìm kiếm em thôi đấy, trời ơi chỉ cần bọn anh lơ là một tí là bị đuổi việc ngay lập tức…”
Tôn Giai Ân cảm thấy có chút kì lạ liền tiếp tục sáp đầu lại để nghe kể chuyện, nhưng chưa được bao lâu thì Hà Uy Kiệt đã tiến đến để tách bọn họ ra…
“Đến giờ tan làm rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi Giai Ân à…!”
Tôn Giai Ân cũng vui vẻ chào tạm biệt mấy người ở sở cảnh sát để về nhà cùng Hà Uy Kiệt. Trước khi đi hắn còn tặng cho nam đồng nghiệp kia một cái nhìn vô cùng rét buốt…
“Lần sau anh sẽ không mang em theo nữa, em chỉ toàn ở cùng bọn họ thôi…!”
Tôn Giai Ân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Hà Uy Kiệt, cô tưởng hắn muốn cô làm quen với đồng nghiệp của hắn nên mới mang cô theo chứ…
“Ủa em cứ nghĩ anh muốn ra mắt em với mọi người…?”
Hà Uy Kiệt bày ra bộ mặt khó ở nhanh chóng đáp lại Tôn Giai Ân…
“Anh tưởng em sẽ nhút nhát chỉ ngồi bên cạnh anh, để anh ôm em cả buổi, ai ngờ đâu em lại năng nổ như vậy, quen gần hết mấy người trong đội rồi còn gì…”
Tôn Giai Ân không ngờ lý do lại như vậy, cô tự hỏi không biết Hà Uy Kiệt có bám người quá không, dù gì đi chăng nữa thì chồng cô vẫn là người đáng yêu nhất trên đời này. Ngay lập tức, Tôn Giai Ân nhổm dậy hôn môi Hà Uy Kiệt một cái…
“Đừng giận nha…em yêu anh nhất mà…”
Hà Uy Kiệt định đè Tôn Giai Ân xuống xe hôn thêm mấy cái nữa nhưng chợt hắn phát hiện ra điều gì đó khác thường liền giữ đầu Tôn Giai Ân xuống, hắn ra hiệu cho cô không được di chuyển…
“Đùng…!”
Không biết một làn khói trắng từ đâu lan ra khiến cả căn hầm ngập trong sương mù, Hà Uy Kiệt nhăn mày liền lấy khẩu súng được giấu ở trong hộp dự trữ ra, hắn cũng không quên dặn dò Tôn Giai Ân phải cẩn thận…
“Ngồi yên ở đây…đừng phát ra tiếng động gì cả…!”
Tôn Giai Ân sợ hãi dùng tay bịt miệng lại, ngay lập tức cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nổ súng nhưng rất nhỏ, sau đó là hàng loạt tiếng súng lớn liên tục vang lên xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Khoảng hai phút sau làn khói tan hết, cảnh sát nghe thấy tiếng súng cũng nhanh chóng xuất hiện ở hầm gửi xe, bọn họ không hiểu là kẻ nào cả gan dám ám sát ở ngay sở cảnh sát như thế này…
“ĐỘI TRƯỞNG HÀ…ANH BỊ TRÚNG ĐẠN RỒI…!”
Tôn Giai Ân nghe thấy Hà Uy Kiệt bị thương liền mở cửa chạy ra ngoài, cô không kiềm được run rẩy tiến về phía Hà Uy Kiệt đang ôm lấy bả vai đầy máu dựa vào tường…
“Gọi cấp cứu đi trời ơi…”
Tôn Giai Ân không nói không rằng liền cởi áo ngoài của mình ra để chặn vết thương đang chảy ra của Hà Uy Kiệt, tay cô run đến nỗi hắn cũng có thể cảm nhận được…
“Không sao đâu…em bình tĩnh đi…vợ à”
Dù sao trong mắt Ân Kiếm thì Hà Uy Kiệt cũng chỉ đơn giản là một tên cảnh sát nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn ông ta đã ngồi vững trên chức vị thị trưởng này rồi nên hoàn toàn có khả năng trừ khử một kẻ như Hà Uy Kiệt…
Ân Kiếm ra lệnh cho trợ lí đi kiếm vài tên lính bắn tỉa chuyên nghiệp, những kẻ đã từng làm việc cho ông ta trước đây trong việc trừ khử những tên không nghe lời. Dù sao chỉ cần trả cho bọn họ một số tiền lớn thì dù là bất cứ ai bọn họ cũng hoàn toàn có thể giải quyết được…
Về phía Hà Uy Kiệt vẫn tích cực điều tra sau khi Tôn Giai Ân khỏi hẳn. Vì không nỡ xa cô nên hôm nay hắn đưa cô cùng đến chỗ làm, nhân tiện cho những kẻ hay tò mò vợ hắn là người như thế nào được sáng mắt. Lúc đó cô sẽ sợ sệt mà ngồi yên bên cạnh hắn cả ngày, hắn có thể vừa ôm cô vừa làm việc…càng nghĩ càng cảm thấy kích thích…
Nhưng không, chỉ sau mười lăm phút nói chuyện thì Tôn Giai Ân đã hòa nhập được hết với tất cả mọi người ở chỗ làm, thậm chí cô còn tàn nhẫn bỏ hắn để đi ăn trưa cùng với bọn họ…
Hà Uy Kiệt không được lòng người khác bao nhiêu thì Tôn Giai Ân hoàn toàn có thể bù đắp lại bấy nhiêu khuyết điểm của hắn, thậm chí thông qua cô mà mọi người dần dần suy nghĩ theo cách khác về Hà Uy Kiệt. Ngay lập tức đã có người khoác tay Giai Ân để thì thầm to nhỏ với cô…
“Em sống với người khó tính như Hà Uy Kiệt có cảm thấy khó chịu không…hay ngài ấy có hay bắt nạt em không…?”
Tôn Giai Ân mỉm cười lắc đầu, cô nhẹ nhàng đáp lại…
“Không đâu ạ, anh ấy chiều em lắm, việc nhà không tới tay em bao giờ, thậm chí mọi bữa trong ngày đều là anh ấy nấu hết đấy ạ…!”
Vị đồng nghiệp nữ kia có vẻ vô cùng ngạc nhiên vẫn chưa hình dung ra được một người ghét loài người như Hà Uy Kiệt có thể mang vẻ mặt gì để chiều chuộng người khác, nhưng xem ra có vẻ Tôn Giai Ân vô cùng hạnh phúc…
“Vậy thì tốt, em cố gắng dùng lời lẽ ngọt ngào để xoa dịu chồng nhé, để bọn chị còn dễ thở một tí…chứ như lúc trước thì khổ lắm…!”
Đồng nghiệp nam khác cũng không kiềm được mà sáp lại để nhiều chuyện cùng hai người họ…
“Thật đấy, cái thời gian mà giám đốc không tìm thấy em, anh ta như sắp phát điên đến nơi rồi, ép bọn anh túc trực ngày đêm để tìm kiếm em thôi đấy, trời ơi chỉ cần bọn anh lơ là một tí là bị đuổi việc ngay lập tức…”
Tôn Giai Ân cảm thấy có chút kì lạ liền tiếp tục sáp đầu lại để nghe kể chuyện, nhưng chưa được bao lâu thì Hà Uy Kiệt đã tiến đến để tách bọn họ ra…
“Đến giờ tan làm rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi Giai Ân à…!”
Tôn Giai Ân cũng vui vẻ chào tạm biệt mấy người ở sở cảnh sát để về nhà cùng Hà Uy Kiệt. Trước khi đi hắn còn tặng cho nam đồng nghiệp kia một cái nhìn vô cùng rét buốt…
“Lần sau anh sẽ không mang em theo nữa, em chỉ toàn ở cùng bọn họ thôi…!”
Tôn Giai Ân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Hà Uy Kiệt, cô tưởng hắn muốn cô làm quen với đồng nghiệp của hắn nên mới mang cô theo chứ…
“Ủa em cứ nghĩ anh muốn ra mắt em với mọi người…?”
Hà Uy Kiệt bày ra bộ mặt khó ở nhanh chóng đáp lại Tôn Giai Ân…
“Anh tưởng em sẽ nhút nhát chỉ ngồi bên cạnh anh, để anh ôm em cả buổi, ai ngờ đâu em lại năng nổ như vậy, quen gần hết mấy người trong đội rồi còn gì…”
Tôn Giai Ân không ngờ lý do lại như vậy, cô tự hỏi không biết Hà Uy Kiệt có bám người quá không, dù gì đi chăng nữa thì chồng cô vẫn là người đáng yêu nhất trên đời này. Ngay lập tức, Tôn Giai Ân nhổm dậy hôn môi Hà Uy Kiệt một cái…
“Đừng giận nha…em yêu anh nhất mà…”
Hà Uy Kiệt định đè Tôn Giai Ân xuống xe hôn thêm mấy cái nữa nhưng chợt hắn phát hiện ra điều gì đó khác thường liền giữ đầu Tôn Giai Ân xuống, hắn ra hiệu cho cô không được di chuyển…
“Đùng…!”
Không biết một làn khói trắng từ đâu lan ra khiến cả căn hầm ngập trong sương mù, Hà Uy Kiệt nhăn mày liền lấy khẩu súng được giấu ở trong hộp dự trữ ra, hắn cũng không quên dặn dò Tôn Giai Ân phải cẩn thận…
“Ngồi yên ở đây…đừng phát ra tiếng động gì cả…!”
Tôn Giai Ân sợ hãi dùng tay bịt miệng lại, ngay lập tức cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nổ súng nhưng rất nhỏ, sau đó là hàng loạt tiếng súng lớn liên tục vang lên xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Khoảng hai phút sau làn khói tan hết, cảnh sát nghe thấy tiếng súng cũng nhanh chóng xuất hiện ở hầm gửi xe, bọn họ không hiểu là kẻ nào cả gan dám ám sát ở ngay sở cảnh sát như thế này…
“ĐỘI TRƯỞNG HÀ…ANH BỊ TRÚNG ĐẠN RỒI…!”
Tôn Giai Ân nghe thấy Hà Uy Kiệt bị thương liền mở cửa chạy ra ngoài, cô không kiềm được run rẩy tiến về phía Hà Uy Kiệt đang ôm lấy bả vai đầy máu dựa vào tường…
“Gọi cấp cứu đi trời ơi…”
Tôn Giai Ân không nói không rằng liền cởi áo ngoài của mình ra để chặn vết thương đang chảy ra của Hà Uy Kiệt, tay cô run đến nỗi hắn cũng có thể cảm nhận được…
“Không sao đâu…em bình tĩnh đi…vợ à”