Chương 36
Phong Cửu Thiên và Hạ Thiên Kỳ ở lại qua buổi trưa rồi cũng đi về, bởi vì chiều nay Hạ Thiên Kỳ có tiết nên Phong Cửu Thiên đưa đi luôn, nhưng đỗ ở xa mới để Hạ Thiên Kỳ xuống xe, có vẻ như Phong Cửu Thiên đã rút kinh nghiệm từ trước rồi.
Hạ Thiên Kỳ tạm biệt rồi nhanh chóng đi vào, hôm nay đúng là rất vui, cha mẹ Phong Cửu Thiên đúng là hiền với vui tính thật. Bọn họ đối xử với Hạ Thiên Kỳ rất tốt, có khi còn cưng mình hơn cả cưng Phong Cửu Thiên nữa ấy chứ.
Ước gì cha mẹ Hạ Thiên Kỳ cũng còn ở bên cạnh hai anh em, lúc đó kiểu gì Hạ Thiên Kỳ và Hạ Yên cũng được yêu thương, chiều chuộng như thế nhưng điều đó đã không còn tồn tại nữa rồi.
Hạ Thiên Kỳ lúc đầu tưởng cha mẹ Phong Cửu Thiên sẽ rất rất khó tính thì mới đào tạo ra một đứa trẻ hoàn hảo, tài giỏi đến như vậy nhưng lại hoàn toàn ngược lại, Hạ Thiên Kỳ rất thích cha mẹ Phong Cửu Thiên và cha mẹ Phong Cửu Thiên cũng vậy.
Hóa ra mẹ của Phong Cửu Thiên là một Omega, Phong Cửu Thiên gọi là mẹ, Hạ Thiên Kỳ cứ tưởng là con gái, đâu ai ngờ...
- *Bác trai đáng yêu thật ý. Mình thấy giám đốc lại giống với bác Tú hơn, từ màu mắt, mái tóc, khuôn mặt cũng y như đúc ra, tính cách thì chắc là từ bác Cửu Khiết ra rồi. Hai bác cũng giỏi nữa, bác Tú thì làm tiến sĩ còn bác Cửu Khiết thì đứng sau giải quyết công việc rắc rối, phức tạp cho tập đoàn PCT. Gia đình như thế này đúng là hoàn hảo mà*
- “A KỲYYYY!! CUỐI CÙNG CẬU CŨNG ĐẾN RỒIIIII!!”
Có hai người đang tiến đến chỗ Hạ Thiên Kỳ, một người chạy ra ôm chầm lấy với khuôn mặt vui vẻ là Lý Bình – một nam Omega, người còn lại chậm rãi tiến đến gỡ Lý Bình ra là Thư Doạn – một nữ Beta. Hai người đều là bạn thân của Hạ Thiên Kỳ, ba người quen nhau lúc lên đại học và chính thức biết nhau khi giáo sư giao bài tập nhóm ba người.
Rối cứ như thế, từ người dưng trở thành những người bạn thân thiết, Lý Bình và Thư Doạn cũng biết được hoàn cảnh của Hạ Thiên Kỳ nhưng không nói bất cứ cái gì với người khác cả, chuyện gì cũng giấu cho Hạ Thiên Kỳ, thi thoảng có người nói xấu vì ghen tị Hạ Thiên Kỳ quá giỏi thì bị Lý Bình đánh cho nhừ tử, bị Thư Doạn lườm cho không thể nói được gì nữa.
Vì vậy, mọi người trong trường không ai dám hó hé gì cả, bọn họ chỉ nghĩ Hạ Thiên Kỳ ở trong gia đình bình thường và là một Beta. Bọn họ rất thương hai anh em, có cái gì thì luôn luôn cho như đồ bọn họ đi mua rồi lén lén nhét vào cặp cho rồi có đồ ăn luôn cố tình mua thừa để Hạ Thiên Kỳ phần cho em, có mấy cái váy hồi nhỏ của Thư Doạn vẫn còn mới, chưa mặc lần nào lập tức cho Hạ Yên luôn.
Hạ Thiên Kỳ biết bọn họ cố tình làm vậy nhưng dù có từ chối cỡ nào thì vẫn bị bọn họ ép nhận cho bằng được mà thôi
- “Ôi, A Kỳ giỏi quá đi mất thôi. Được cả Phong tổng nổi tiếng khen đó~ Đúng là bảo bối của tụi mình mà.”
- “Lý Bình, cậu rời khỏi người A Kỳ đi. Trời thì nóng mà cứ ôm ôm là sao?”
- “Thôi nào, mình ôm bảo bối của mình mà cũng không được sao? Lúc nào cậu cũng khó tính như vậy, khó kiếm người yêu lắm đó!”
- “Cậu...”_Thư Doạn bị đúng vào nỗi đau lập tức định giơ tay ra đánh thì Hạ Thiên Kỳ ngăn lại
- “Mình không sao đâu. Cứ để cậu ấy ôm cũng được mà. À mà hình như có đàn anh khóa trên xin số điện thoại của cậu đó, hôm trước anh ấy vừa hỏi mình xong.”
- “Ai vậy?Có đẹp không? Cậu có cho tên đàn anh đấy số của mình không vậy?”_Lý Bình khó hiểu nhíu mày lại
- “Mình không cho anh ấy tại đã có sự cho phép của cậu đâu. Với lại theo mắt mình thì anh ấy cũng bình thường thôi, không đẹp cũng không xấu”
- “Thế không cho là đúng đó. Mình biết cái tên đàn anh đó rồi, thích mình từ lâu rồi, toàn đi theo suốt thôi, học hành cũng chả ra làm sao cả. Chê nhé”
Lý Bình đứng khoanh tay, vẻ mặt không ưa nổi cái tên đàn anh, Thư Doạn và Hạ Thiên Kỳ thấy vậy liền bật cười, cũng đúng thôi, trong ba người thì có mỗi Lý Bình là Omega, đâu có dễ ăn được như vậy. Thư Doạn xem đồng hồ thì thấy đã sắp đến giờ vào lớp, khoác tay hai người rồi kéo đi. Cả ba cũng nhau nói chuyện vui vẻ suốt cả chặng đường nhưng dường như có ai đó đã chụp được bọn họ và gửi cho ai đấy.
Bên chỗ Lý Nguyên Khả
Không biết đã bao nhiêu ngày rồi bên phía thợ chụp ảnh vẫn chưa gửi được một bức ảnh nào cả, Lý Nguyên Khả chờ đợi gần như phát điên lên rồi. Đã thuê người đi chụp, đi theo dõi Hạ Thiên Kỳ và Phong Cửu Thiên rồi mà sao đến bây giờ vẫn không có thông tin dù chỉ một chút, chả nhẽ bọn họ chết hết rồi sao?
Có mỗi việc đi theo dõi thôi mà cũng không làm được nữa. Không thể chịu được nữa, Lý Nguyên Khả bắt máy gọi điện ngay cho cha mình – Lý Thành, bên Lý Thành đang có cuộc họp nên tạm thời không thể nhấc máy.
Bỗng, một tin nhắn xuất hiện, đó chính là tên hôm trước đã giao dịch với Lý Nguyên Khả, người này nói là có ảnh Hạ Thiên Kỳ nhưng muốn có được thì phải chuyển tiền cho mình.
Lý Nguyên Khả không còn cách nào khác phải chuyển một số tiền khổng lồ để nhận được đúng 3 bức ảnh, trong ảnh đó chính là Hạ Thiên Kỳ đang bước từ xe Phong Cửu Thiên ra, mà ánh mắt của Phong Cửu Thiên rát dỗi dịu dàng còn đối với Lý Nguyên Khả thì ngược lại. Điều này đã thực sự chọc tức Lý Nguyên Khả!
- “AAAA!! TÊN ĐÁNG CHẾT!! SAO CẬU TA CÓ THỂ LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH ẤY ĐƯỢC CHỨ?!!”
- “Hah...Không thể...Vị trí đó phải là của mình...VỊ TRÍ ĐÓ PHẢI LÀ CỦA MÌNH MỚI PHẢI!!”
- “Phải tiêu diệt nó...Phải giết chết nó...Bắt nó cầu xin mình tha mạng...Hahaha...Phải bắt nó cầu xin mình...”
Lý Nguyên Khả lấy điện thoại ra, gọi điện cho tay sai của mình – người này chuyên đi xử lý những người mà Lý Nguyên Khả chướng mắt, một khi ra tay thì rất tàn độc, không chết thì phế cả đời.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, tên này bắt đầu bắt tay vào công việc của mình với sự đắc ý, tự tin đầy mình. Nhìn ảnh thì đó là một thanh niên mảnh mai, nhìn qua thấy chả có tý sức mạnh nào cả, vụ này xử lý dễ như ăn bánh ấy mà~
Hạ Thiên Kỳ tạm biệt rồi nhanh chóng đi vào, hôm nay đúng là rất vui, cha mẹ Phong Cửu Thiên đúng là hiền với vui tính thật. Bọn họ đối xử với Hạ Thiên Kỳ rất tốt, có khi còn cưng mình hơn cả cưng Phong Cửu Thiên nữa ấy chứ.
Ước gì cha mẹ Hạ Thiên Kỳ cũng còn ở bên cạnh hai anh em, lúc đó kiểu gì Hạ Thiên Kỳ và Hạ Yên cũng được yêu thương, chiều chuộng như thế nhưng điều đó đã không còn tồn tại nữa rồi.
Hạ Thiên Kỳ lúc đầu tưởng cha mẹ Phong Cửu Thiên sẽ rất rất khó tính thì mới đào tạo ra một đứa trẻ hoàn hảo, tài giỏi đến như vậy nhưng lại hoàn toàn ngược lại, Hạ Thiên Kỳ rất thích cha mẹ Phong Cửu Thiên và cha mẹ Phong Cửu Thiên cũng vậy.
Hóa ra mẹ của Phong Cửu Thiên là một Omega, Phong Cửu Thiên gọi là mẹ, Hạ Thiên Kỳ cứ tưởng là con gái, đâu ai ngờ...
- *Bác trai đáng yêu thật ý. Mình thấy giám đốc lại giống với bác Tú hơn, từ màu mắt, mái tóc, khuôn mặt cũng y như đúc ra, tính cách thì chắc là từ bác Cửu Khiết ra rồi. Hai bác cũng giỏi nữa, bác Tú thì làm tiến sĩ còn bác Cửu Khiết thì đứng sau giải quyết công việc rắc rối, phức tạp cho tập đoàn PCT. Gia đình như thế này đúng là hoàn hảo mà*
- “A KỲYYYY!! CUỐI CÙNG CẬU CŨNG ĐẾN RỒIIIII!!”
Có hai người đang tiến đến chỗ Hạ Thiên Kỳ, một người chạy ra ôm chầm lấy với khuôn mặt vui vẻ là Lý Bình – một nam Omega, người còn lại chậm rãi tiến đến gỡ Lý Bình ra là Thư Doạn – một nữ Beta. Hai người đều là bạn thân của Hạ Thiên Kỳ, ba người quen nhau lúc lên đại học và chính thức biết nhau khi giáo sư giao bài tập nhóm ba người.
Rối cứ như thế, từ người dưng trở thành những người bạn thân thiết, Lý Bình và Thư Doạn cũng biết được hoàn cảnh của Hạ Thiên Kỳ nhưng không nói bất cứ cái gì với người khác cả, chuyện gì cũng giấu cho Hạ Thiên Kỳ, thi thoảng có người nói xấu vì ghen tị Hạ Thiên Kỳ quá giỏi thì bị Lý Bình đánh cho nhừ tử, bị Thư Doạn lườm cho không thể nói được gì nữa.
Vì vậy, mọi người trong trường không ai dám hó hé gì cả, bọn họ chỉ nghĩ Hạ Thiên Kỳ ở trong gia đình bình thường và là một Beta. Bọn họ rất thương hai anh em, có cái gì thì luôn luôn cho như đồ bọn họ đi mua rồi lén lén nhét vào cặp cho rồi có đồ ăn luôn cố tình mua thừa để Hạ Thiên Kỳ phần cho em, có mấy cái váy hồi nhỏ của Thư Doạn vẫn còn mới, chưa mặc lần nào lập tức cho Hạ Yên luôn.
Hạ Thiên Kỳ biết bọn họ cố tình làm vậy nhưng dù có từ chối cỡ nào thì vẫn bị bọn họ ép nhận cho bằng được mà thôi
- “Ôi, A Kỳ giỏi quá đi mất thôi. Được cả Phong tổng nổi tiếng khen đó~ Đúng là bảo bối của tụi mình mà.”
- “Lý Bình, cậu rời khỏi người A Kỳ đi. Trời thì nóng mà cứ ôm ôm là sao?”
- “Thôi nào, mình ôm bảo bối của mình mà cũng không được sao? Lúc nào cậu cũng khó tính như vậy, khó kiếm người yêu lắm đó!”
- “Cậu...”_Thư Doạn bị đúng vào nỗi đau lập tức định giơ tay ra đánh thì Hạ Thiên Kỳ ngăn lại
- “Mình không sao đâu. Cứ để cậu ấy ôm cũng được mà. À mà hình như có đàn anh khóa trên xin số điện thoại của cậu đó, hôm trước anh ấy vừa hỏi mình xong.”
- “Ai vậy?Có đẹp không? Cậu có cho tên đàn anh đấy số của mình không vậy?”_Lý Bình khó hiểu nhíu mày lại
- “Mình không cho anh ấy tại đã có sự cho phép của cậu đâu. Với lại theo mắt mình thì anh ấy cũng bình thường thôi, không đẹp cũng không xấu”
- “Thế không cho là đúng đó. Mình biết cái tên đàn anh đó rồi, thích mình từ lâu rồi, toàn đi theo suốt thôi, học hành cũng chả ra làm sao cả. Chê nhé”
Lý Bình đứng khoanh tay, vẻ mặt không ưa nổi cái tên đàn anh, Thư Doạn và Hạ Thiên Kỳ thấy vậy liền bật cười, cũng đúng thôi, trong ba người thì có mỗi Lý Bình là Omega, đâu có dễ ăn được như vậy. Thư Doạn xem đồng hồ thì thấy đã sắp đến giờ vào lớp, khoác tay hai người rồi kéo đi. Cả ba cũng nhau nói chuyện vui vẻ suốt cả chặng đường nhưng dường như có ai đó đã chụp được bọn họ và gửi cho ai đấy.
Bên chỗ Lý Nguyên Khả
Không biết đã bao nhiêu ngày rồi bên phía thợ chụp ảnh vẫn chưa gửi được một bức ảnh nào cả, Lý Nguyên Khả chờ đợi gần như phát điên lên rồi. Đã thuê người đi chụp, đi theo dõi Hạ Thiên Kỳ và Phong Cửu Thiên rồi mà sao đến bây giờ vẫn không có thông tin dù chỉ một chút, chả nhẽ bọn họ chết hết rồi sao?
Có mỗi việc đi theo dõi thôi mà cũng không làm được nữa. Không thể chịu được nữa, Lý Nguyên Khả bắt máy gọi điện ngay cho cha mình – Lý Thành, bên Lý Thành đang có cuộc họp nên tạm thời không thể nhấc máy.
Bỗng, một tin nhắn xuất hiện, đó chính là tên hôm trước đã giao dịch với Lý Nguyên Khả, người này nói là có ảnh Hạ Thiên Kỳ nhưng muốn có được thì phải chuyển tiền cho mình.
Lý Nguyên Khả không còn cách nào khác phải chuyển một số tiền khổng lồ để nhận được đúng 3 bức ảnh, trong ảnh đó chính là Hạ Thiên Kỳ đang bước từ xe Phong Cửu Thiên ra, mà ánh mắt của Phong Cửu Thiên rát dỗi dịu dàng còn đối với Lý Nguyên Khả thì ngược lại. Điều này đã thực sự chọc tức Lý Nguyên Khả!
- “AAAA!! TÊN ĐÁNG CHẾT!! SAO CẬU TA CÓ THỂ LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH ẤY ĐƯỢC CHỨ?!!”
- “Hah...Không thể...Vị trí đó phải là của mình...VỊ TRÍ ĐÓ PHẢI LÀ CỦA MÌNH MỚI PHẢI!!”
- “Phải tiêu diệt nó...Phải giết chết nó...Bắt nó cầu xin mình tha mạng...Hahaha...Phải bắt nó cầu xin mình...”
Lý Nguyên Khả lấy điện thoại ra, gọi điện cho tay sai của mình – người này chuyên đi xử lý những người mà Lý Nguyên Khả chướng mắt, một khi ra tay thì rất tàn độc, không chết thì phế cả đời.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, tên này bắt đầu bắt tay vào công việc của mình với sự đắc ý, tự tin đầy mình. Nhìn ảnh thì đó là một thanh niên mảnh mai, nhìn qua thấy chả có tý sức mạnh nào cả, vụ này xử lý dễ như ăn bánh ấy mà~