Chương 38: 38: Không Bao Giờ!
Hắn không hề biến mất.Hắn xuất hiện phía sau cô và cho cô một chưởng ngay lưng khiến cô bất ngờ mà hét toáng lên.Nỗi đau nhanh chóng ập tới, nỗi đau đó như thể cô vừa bị hắn đánh gãy toàn bộ xương sườn cùng một lúc vậy.Chỉ với một đòn đánh đã khiến cô chật vật đến thế, cô bị đánh bay, nằm bẹp dưới đất trong thật khó coi.Khi cô tỉnh táo trở lại đã nhìn thấy hắn đang giữ thanh kiếm và chuẩn bị rời đi.Cô không quan tâm bản thân mình nữa lập tức nhào tới ôm lấy chân hắn thật chặt, miệng thì mấp mấy vài từ:- Trả...lại...đây...Tên hắc y nhân bất ngờ trước hành động đó của cô.Hắn di chân liên tục khiến cơ thể cô cứ thế chà sát dưới mặt đất.Bộ xiêm y trắng pha chút màu vàng nhạt của cô bây giờ chỉ toàn là máu nhưng cô vẫn nhất quyết không buông tay.- Ngươi đúng là dai như đỉa đói!Nói xong hắn một tay túm lấy tóc rồi xách cô lên đầy thô bạo.Cô cảm nhận được nổi đau như xé da xé thịt từ trên đỉnh đầu nhưng ánh mắt cô vẫn quật cường và kiên định.Giọng cô run run thốt lên:- Trả thanh kiếm lại đây!Hắn nhếch miệng cười, tay hắn siết chặt lấy tóc của cô hơn nữa khiến cô đau mà r3n rỉ.Những giọt máu và mồ hôi cô chảy thành dòng, rơi tí tách xuống dưới mặt đất.- Thanh kiếm này quan trọng với ngươi vậy à? Vậy làm một giao dịch đi! Đổi mạng ngươi lấy thanh kiếm thế nào?Cô tròn mắt ngạc nhiên trước lời đề nghị đó của hắn.Hắn lý nào lại làm theo giao dịch gì đó chứ.Chỉ sợ hắn muốn đoạt mạng lẫn kiếm.- Ta không...AAAAAAAAA..Cô chưa kịp nói lời nào hắn liền thi triển pháp thuật rút đi linh lực của cô.Cô la lên đầy thảm thiết, đôi mắt ngắm nghiềng vì đau đớn, hai hàm răng nghiến chặt vì chịu đựng.Linh lực của cô, từng chút, từng chút một đang bị hắn cắn nuốt.Nhìn thấy cô đau đớn tột cùng mà hắn lại cười lên đầy hả hê.Lúc này cô biết bản thân đã như cá nằm trên thớt mặc hắn cấu xé.Đau đớn và tuyệt vọng xâm chiếm tâm trí khiến cô không thể suy nghĩ được kế sách nào để thoát thân nữa.Cô cảm thấy mình kém cõi biết bao!Giây phút cô sắp mất đi ý thức, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu cô:"Hồ Trâm!"Cô ngạc nhiên và sựt tỉnh.*Là...Bạch Đình tỷ tỷ?*Hóa ra cô đang bị kéo vào khoảng ký ức ngày xưa, khi cô vừa lên Thiên giới và được Bạch Đình huấn luyện."Hồ Trâm nè! Muội biết sức mạnh tiềm ẩn là gì không?""Muội không biết""Nó là loại sức mạnh ẩn sâu bên trong muội.Nó chỉ xuất hiện khi muội tuyệt vọng nhất, kiệt sức nhất.Nhưng chỉ cần ý chí muội luôn sôi trào thì nó sẽ biến thành sức mạnh.Khi đó muội hãy cảm nhận đan điền nóng lên, tụ khí lại và bộc phát sức mạnh."Muội hiểu rồi!"- Muội hiểu rồi! Cảm ơn tỷ!Cô đột nhiên thốt lên khiến cho tên hắc y nhân bất ngờ.- Ngươi hiểu cái gì?...Cô không quan tâm hắn, cô chỉ tập trung ngưng tụ khí huyết còn sót lại và vạch ra sẵn kế hoạch trong đầu.*Sức mạnh mà mình có hiện tại ắt sẽ không địch nổi hắn.Mình vẫn nên chạy đi thôi! Chạy đến một nơi nào đó cùng với thanh kiếm!*- ...Ngươi vẫn còn sức để nói chuyện à?- Ta không những có thể nói chuyện mà ta còn có thể thoát khỏi ngươi!*Đến lúc rồi!*- Ta tuyệt đối không để ngươi có được thanh kiếm! KHÔNG BAO GIỜ!Đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ cơ thể cô kèm với đó là sức mạnh khổng lồ khiến cho tên hắc ý nhân trong phút chốc đã hoảng loạn và nới lỏng cảnh giác.Chớp lấy thời cơ ngàn vàng, cô vùng thoát khỏi tay hắn, nhào tới đoạt lại thanh kiếm và biến mất.Loạt hành động xảy ra trong tích tắc khiến hắn không kịp trở tay.Khi ánh sáng dịu xuống, tên hắc y nhân đứng ngơ ngác nhìn những sợi tóc của cô còn vươn lại trên tay.Hắn nắm chặt tay lại và gào lên đầy phẫn nộ:- Chó chết! Tốt nhất đừng để ta tóm được ngươi! Không thì người khó sống!Tiểu đội của Hồng Ngài, Ngô Phỉ và Phàn Uyên cũng đã đến yêu giới.Họ đứng trên một cái vách núi đủ cao để quan sát toàn bộ thành trì của yêu giới.Hồng Ngài liền bá vai Ngô Phỉ và nói:- Nè A Phỉ, nhìn yêu giới màu sắc quá ha! Lúc đầu ta tưởng nó sẽ ảm đạm như ở ma giới cơ đấy.Ngô Phỉ cũng gật gù đồng ý.- Đúng đấy! Ta cũng từng nghe Bạch Đình luyên thuyên mãi nhưng không nghĩ nó lại đẹp như vậy.- Nhưng ai lại nghĩ ẩn sâu bên trong là một âm mưu thâm độc chứ!Phàn Uyên vừa dứt lời, Hồng Ngài và Ngô Phỉ liền sững người, trố ánh mắt ngạc nhiên nhìn chàng.Ngô Phỉ không kiềm được liền nói:- Này sao ngài lại nói vậy! Chúng ta ở đây để điều tra mà! Trước khi mọi chuyện sáng tỏ thì ngài đứng vội kết luận.Đứng trước thái độ bất bình của Ngô Phỉ, gương mặt Phàn Uyên liền sượng trận và cảm thấy khó xử.- Ta...ta...xin lỗi!Hồng Ngài cảm thấy không khí quá căng thẳng liền bước lên dỗ dành Ngô Phỉ:- Thôi huynh bình tĩnh lại đi! Đại hoàng tử, ngài ấy không cố ý nói vậy đâu mà!Song chàng cũng quay sang cáo lỗi với Phàn Uyên vì luận địa vị thì Hồng Ngài và Ngô Phỉ vẫn thấp hơn vài bậc:- Xin ngài thứ lỗi! Chẳng qua là A Phỉ, huynh ấy quá thân với Bạch Đình nên mới vô lễ với ngài như vậy.Vừa nói chàng vừa thúc tay vào người Ngô Phỉ ra hiệu cho A Phỉ cũng tạ lỗi với Phàn Uyên.Ngô Phỉ tính tình thẳng thắn, bộc trực đó giờ nên nghĩ sao liền nói như vậy mà không câu nệ gì cả.Có lẽ vì thế mà giao tình của Ngô Phỉ và Bạch Đình là khắn khít hơn cả.Nhưng chàng cũng biết phân rõ trắng đen.Lớn tiếng với hoàng tử là chàng đã mang tội lớn nên dù không muốn chàng vẫn phải tạ lỗi với Phàn Uyên:- Xin lỗi!- Gì mà cọc lốc vậy cha! - Hồng Ngài lên tiếng trách móc.- À không sao! Là ta sai trước mà!Vậy là mâu thuẫn được giải quyết nhưng bầu không khí vẫn còn quá nặng nề.Thấy thế Hồng Ngài liền đổi chủ đề:- Ahaha bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo nhỉ?Câu hỏi đó đã thành công thay đổi sự chú ý của hai người họ làm cho họ nhớ nhiệm vụ được giao.Ngô Phỉ sau nghĩ suy nghĩ một lúc liền lên tiếng:- Ta nghĩ cách tốt nhất là chúng ta nên xuống dưới điều tra.- Xuống dưới? Ý huynh là yêu giới á hả?Trước câu hỏi của Hồng Ngài, Ngô Phỉ gật đầu rồi nói:- Ừ! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! Thay vì ở đây quan sát cũng chả được gì thì chúng ta tiến thẳng vào yêu giới biết đâu phát hiện được gì đó.Hồng Ngài và Phàn Uyên đều gật gù tán thành ý kiến của Ngô Phỉ.Thế là họ cải trang và lẻn vào địa phận của yêu giới.Vừa đi Ngô Phỉ vừa tâm niệm:*Cô yên tâm đi Bạch Đình.Ta sẽ giúp cô điều tra rõ ngọn ngành, trả lại trong sạch cho yêu giới! Ta sẽ không để bọn chúng được như ý! KHÔNG BAO GIỜ!*.