Chương 37: 37: Chạm Trán
- Đứng lại! Không được chạy!- Bắt hắn lại! Không để hắn thoát!Một đám binh lính đuổi theo một hắc y nhân làm náo động khắp Vũ Pháp các kéo Hồ Trâm trở về với thực tại.*Sao lại ồn ào thế không biết?*Đột nhiên cô thấy có một bóng đen lướt qua.Nghĩ chuyện chẳng lành, cô liền định đuổi theo tên hắc y đó.Bỗng một người trong Vũ Pháp các đang hớt ha hớt hãi chạy tới và mang theo một tin tức quan trọng:- Phó trưởng sự không hay rồi! Trảm Ngọc Linh kiếm bị mất rồi!- Cái gì?Sự hoảng sợ ngập tràn trong áng mắt Hồ Trầm khi nghe tin tức ấy.Hơn ai hết cô hiểu thanh kiếm đó đáng sợ như thế nào.Nhớ năm xưa yêu giới tấn công hồ tộc, thiên giới cử người xuống dẹp loạn, giải cứu hồ tộc.Để trả ơn, hồ tộc đã dâng lên thiên giới pháp bảo gia truyền do Cửu vỹ hồ tiên đầu tiên để lại, đó là thanh Trảm Ngọc Linh kiếm này.Nó là thanh kiếm huyền thoại trong thời kì hỗn chiến phân chia ranh giới, nó có thể trảm tiên trừ ma.Chỉ cần một nhát chém, nó sẽ hấp thụ toàn bộ máu và linh lực của nạn nhân.Những kẻ được nó nhận làm chủ nhân thì phải kí một khế ước sinh mệnh, sự phản phệ của thanh kiếm sẽ dựa trên số máu và linh lực mà nó hút được.Đồng nghĩa với việc càng giết nhiều người thì kẻ giết người cũng sẽ chết thậm chí còn chết đau đớn hơn gấp vạn lần.Vì vậy cho nên từ sau trận hỗn chiến đó thì không một ai dám sử dụng thanh kiếm đó cả.Vậy mà bây giờ có kẻ trộm nó, đó là do hắn chưa biết đến mặt tối của thanh kiếm này hay do hắn không sợ chết đây?Sợ kẻ trộm là người có dã tâm nên Hồ Trâm càng nhất quyết bắt được hắn và hơn hết là không để ai đến gần thanh kiếm nên cô quyết định sẽ một mình đi bắt hắn.- --Tên hắc y nhân đang chạy thục mạng, tay ôm khư khư một vật được phủ kín bằng lớp vải đen.Đoán chắc đó là thanh kiếm bị mất.Đang chạy đột nhiên hắn té nhào xuống đất.Hắn đau đớn gào lên:- Khốn kiếp! Kẻ nào dám đánh ta?- Là ta, Hồ Trâm!Cô nói dõng dạc với giọng điệu vừa ngạo nghễ vừa thách thức.Cô đáp xuống trước mặt tên hắc y nhân và nói:- Mạng ngươi có thể giữ nhưng thanh kiếm thì không! Trả đây!Hắn bị đe doa nhưng lại chẳng chút sợ hãi, ngược lại hắn lại càng giữ chặt thanh kiếm và lên giọng với cô:- Ta không trả! Cả mạng và kiếm ta đều sẽ giữ!- Ngươi ăn cắp mà còn nói giọng đó với ta sao?-cô tức giận nói.Có phải do cô chơi với Bạch Đình nên bị lây cái tính nóng nảy đó không khi vừa dứt câu cô liền ra tay tấn công hắn.Hai người cứ thế lao vào đánh nhau.Từ khi theo Bạch Đình, Hồ Trâm đã tiến bộ lên ít nhiều.Cô ra chiêu nhanh và dứt khoát, lực tấn công cũng rất mạnh, thân thủ nhanh nhẹn và ít để lộ sơ hở.Tên hắc y nhân kia cũng là kẻ được đào tạo chuyên nghiệp.Hắn có thể đánh ngang cơ và thậm chí là nhỉn hơn Hồ Trâm một chút.*Hắn cũng khá đấy! Nhưng mình không thể thua! Mình không thể để hắn lấy thanh kiếm đi được!*Ý chí sục sôi khiến Hồ Trâm ra đòn càng ác hơn nữa.Mỗi một chiêu thức đều nhắm vào tử huyệt của hắn.Nhưng cũng xui cho tên hắc y nhân kia khi hắn ôm thanh kiếm đó từ nãy giờ.Thanh kiếm đó còn có thể hấp thụ từ từ linh lực của một người ở trạng thái tĩnh khi người đó không được nó nhận làm chủ nhân.Hắn chỉ là một con chốt thí thì làm sao biết được nguy hiểm của thanh kiếm mà hắn đang giữ.Dưới sự ra đòn như vũ bão của Hồ Trâm, hắn dần đuối sức và bị hạ đo ván sau một cú chưởng của cô.Hắn nằm bẹp dưới đất, khổ sở phun ra từng giọt máu.Hồ Trâm tiến về phía hắn.Hắn đau đớn đến lết cũng chẳng nỗi, cũng chẳng thể nhìn lên, chỉ có thể nhìn bước chân cô ngày càng gần hắn, sau cùng là câu nói rợn người:- Ngươi thua rồi! Nhưng ta không giết ngươi! Ngươi phải sống, chịu sự tra tấn đến khi chịu nôn ra cái tên chủ mưu phía sau ngươi!Rồi cô cúi người xuống nhặt lại thanh kiếm.Giây phút cô cầm được thanh kiếm thì đùng một cái cô bị một sức mạnh vô hình đánh bậc ra xa.Đột nhiên có một luồng khói đen kéo tới và đằng sau màng khói đó lại là một tên hắc ý nhân khác.Sự xuất hiện của hắn khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.Hồ Trâm cũng tròn mắt ngạc nhiên trước sự áp bức kinh hồn của hắn và hơn thế là sự sợ hãi.Sự sợ hãi vô hình đè nén mà chính cô cũng không biết tại sao.Cô chỉ mới lần đầu gặp hắn cũng chưa từng chạm trán vậy tại sao lại sợ hắn đến thế?Cô chậm rãi đứng dậy và dè dặt hỏi:- Ngươi lại là kẻ nào?Hắn liếc cô một cái, chỉ thế thôi đã khiến cô không dám thở rồi.Nhưng hắn không trả lời cô mà chỉ hỏi tên bị cô đánh nằm bẹp dưới đất:- Lấy được chưa?- Vẫn...vẫn...chưa ạ! - hắn vừa mệt mỏi vừa sợ hãi thốt lên.- PHẾ VẬT!Hắn tức giận gào lên khi nghe câu trả lời và tiếp theo đó là một tràn những lời trách mắng:- Bao nhiêu đó làm cũng không xong! Cần thứ dốt nát như ngươi để làm gì? Chết đi!Dứt lời, hắn vung tay một cái, thân thể của tên kia lập tức phân rã.Từng mảnh thịt bị lóc ra, từng giọt máu bị rút cạn và sau đó là bốc hơi trong không trung.Hắn kêu lên đầy thảm thiết như thể cả linh hồn cũng đang bị xé toạc ra thành trăm mảnh vậy.Cứ thế hắn hồn phi phách tán trước mắt Hồ Trâm.Cô hoảng hốt đến sững sờ.Cô chưa bao giờ thấy một người ra tay tàn bạo đến như thế, cô cũng chưa bao giờ chứng kiến một cái chết đau đớn như thế! Chưa bao giờ!Hồ Trâm cảm nhận được mình đang đối mặt với một quái vật và cô hoàn toàn là ruồi nhặn trong mắt hắn.Cô chỉ ước, ước có Bạch Đình ở đây vì cô nghĩ nàng mới có khả năng đấu tay đôi với hắn.Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hắn đến ngay lúc "Tứ trụ Thiên giới" đều vắng mặt, không thể trùng hợp như thế, hẳn đây là âm mưu của hắn.Nghĩ đến đây cô liền hỏi:- Ngươi là kẻ gây náo động dạo gần đây phải không? Chuyện ở nhân gian cũng là tác phẩm của ngươi? Chứ không thể trùng hợp như thế khi ngươi xuất hiện ở đây lúc Tứ Đại Chiến thần đều vắng mặt.Hắn cười phá lên với giọng cười vừa ma mị vừa pha chút tự đắc.- Ahahaha.Ngươi cũng thông minh đấy? Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Một con ngũ vĩ hồ như ngươi thì có thể làm gì được ta?- Ngươi...Cô hoảng sợ lại vừa xấu hổ chẳng thể thốt nên lời.Hắn nói đúng, cô không phải đối thủ của hắn.Cô chỉ đấu với thuộc hạ của hắn thôi cũng đã tốn rất nhiều sức lực rồi huống chi là hắn với nguồn sức mạnh bá đạo như vậy.Đột nhiên không khí im lặng đến đáng sợ.Hơi thở của Hồ Trâm trở nên nặng nhọc và gấp gáp, ánh mắt nhìn tên hắc y nhân với ngập tràn sự lo lắng.- Giao ra đây!Giọng nói âm trầm đến cực độ khiến tim Hồ Trâm như muốn rớt ra ngoài.- Giao...giao...cái gì chứ?- Trảm Ngọc Linh kiếm!Vừa nghe đến tên thanh kiếm cô liền có phản ứng mạnh.- Không! Ta tuyệt đối không giao nó cho ngươi!Hắn chỉ "à" lên một tiếng rồi im bặc.Rồi đột hắn biến mất như thể bốc hơi khiến Hồ Trâm hoang mang và ngơ ngác.*Hắn...đi rồi sao?*- AAAAAAAAAAA...!.