Chương 41: Mua bán với gian thương
Trận giao chiến giữa Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi đã kết thúc rồi.
Nhưng sự chấn động do trận đấu giữa hai người mang lại cho Lâm Nhất thì chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai người đó cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng đồng thời đều đã có tu vi võ đạo tầng tám khiến người khác phải khiếp sợ, đặc biệt là Liễu Vân Phi còn mạnh một cách quá đáng.
Nếu như giao thủ với bất cứ một trong hai người, Lâm Nhất đều không dám đảm bảo có thể đỡ được nổi một chiêu.
"Ta còn phải bổ sung thêm nhiều nữa".
Lâm Nhất thầm thở dài, trong khi sống hai năm làm Kiếm Nô, người khác đã dẫn trước hắn quá xa rồi.
Huống chi, hai người này đều là kiêu tử của tông môn, thiên phú ngộ tính đều vô cùng thượng thừa, còn có nguồn tài nguyên phong phú hơn hắn rất nhiều.
"Không được!"
Đáy mắt Lâm Nhất lóe lên thần sắc kiên định, hắn đang định ra khỏi thành lại tạm thời không đi nữa.
Quay trở lại, tới Vạn Bảo các lần nữa.
Gặp lại Đồng Hổ, rõ ràng đối phương rất ngạc nhiên, cười híp mắt nói: "Lâm công tử, sao lại quay lại vậy".
Lâm Nhất trầm giọng đáp: "Ta muốn mua đan dược, đan dược có chất lượng có thể so sánh được với đồ của tông môn, đồ kém chất lượng thì ta không cần đâu".
Đồng Hổ hơi sững người, có chút kinh ngạc với khẩu khí kiên định của Lâm Nhất.
Nụ cười chợt tắt, Đồng Hổ thận trọng nói: "Thứ đồ như đan dược ngươi cũng biết đấy, đồ bên ngoài bán chắc chắn không thể bằng được tông môn. Cùng là Tôi Thể đan nhưng của tông môn và của ta bán ra lại kém nhau ít nhất hai cấp".
Lâm Nhất đương nhiên hiểu sự chênh lệch trong đó, nếu như đan dược bên ngoài cũng so sánh được với của tông môn thì sẽ chẳng có ai xếp hàng muốn vào tông môn nữa rồi.
"Nhưng ta tin, trên đời này không có việc gì mà ngân lượng không giải quyết được, chỉ là bao nhiêu mà thôi".
Lâm Nhất nhướn mày nhìn đối phương, bình tĩnh nói.
"Ngươi chắc chắn muốn trả giá cao hơn à?"
"Ta rất chắc chắn".
Thấy thái độ kiên quyết của Lâm Nhất, Đồng Hổ không phí lời nữa, trầm giọng nói: "Bây giờ ngươi có võ đạo tầng năm, không cần gấp gáp sử dụng Tôi Thể đan, nên mua Hóa Huyết đan".
"Đúng vậy, ông có bao nhiêu?"
"Hóa Huyết đan quá quý giá rồi, cửa hàng này của ta đại khái chỉ có hai viên thôi, có thể bán một viên, không nói hai lời một ngàn miếng linh thạch hạ phẩm".
"Không được, ta cần ít nhất ba viên".
Vẻ mặt Đồng Hổ tỏ ra khó xử, trầm ngâm nói: "Việc này... vậy ngươi đợi ta hai canh giờ, ta cần bàn bạc với đồng nghiệp xem sao, cửa hàng của ta bắt buộc phải giữ lại một viên Hóa Huyết đan để cho những lúc khẩn cấp".
"Thành giao".
Hai tiếng sau, Lâm Nhất thành công cầm trong tay ba viên Hóa Huyết đan.
Nhưng ba ngàn năm trăm miếng linh thạch hạ phẩm nháy mắt chỉ còn lại năm trăm miếng, tiêu tốn nhiều quá.
Lâm Nhất nhìn đống linh thạch đưa ra mà lòng đau như cắt, chỗ linh thạch này còn chưa ấm túi đã phải móc ra hết rồi.
Từ hai bàn tay trắng trước đó rồi có được ba ngàn năm trăm miếng linh thạch mang tính bùng nổ này.
Tư tưởng của Lâm Nhất vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí có thể nói là hơi chút kiêu căng, có cảm giác thành tựu cực lớn.
Nhưng sau khi chứng kiến màn giao thủ giữa Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi, cảm giác kiêu ngạo và thành tựu này nháy mắt tan thành mây khói, không còn lại chút gì.
Không có bất cứ do dự nào, hắn quyết đoán quay lại, vung tay tiêu ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm.
Đổi lại là người khác, nếu như không có chí lớn, được chăng hay chớ thì tuyết đối sẽ không thể quyết đoán như vậy được.
"Lâm công tử, hoan nghênh lần sau lại tới".
Đồng Hổ mặt mày hớn hở, trong lòng vui như nở hoa, gần như cúi người cung tiễn Lâm Nhất.
Sao có thể không vui được, tay trái đổ sang tay phải, chỗ linh thạch này lại về tay ông ta rồi.
Chênh lệch giá quá lớn khiến ông ta kiếm được một vố cực hời.
Đối với Lâm Nhất thì hắn không có lựa chọn.
Mặc dù tông môn cũng cung cấp Hóa Huyết đan, giá không đến một ngàn linh thạch hạ phẩm nhưng lại có hạn mức quy đổi.
Đa số đệ tử ngoại môn mặc dù đã đến võ đạo tầng năm, nhưng vẫn phải dùng Tôi Thể đan để tu luyện.
Đối với bọn họ mà nói, Tôi Thể đan đã là vật quý hiếm rồi chứ chưa nói đến Hóa Huyết đan.
"Cáo từ".
Hao tốn đúng ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm mới đổi lại được ba viên Hóa Huyết đan giá trị đắt đỏ.
Lâm Nhất không vội rời khỏi thành Bạch Thủy ngay mà quyết định tạm thời ở lại.
Khi màn đêm như một cái lồng bao trùm xuống thành Bạch Thủy, Lâm Nhất thuê một căn nhà nhỏ, đồng thời bắt đầu việc tu luyện của bản thân.
Ngồi xuống xếp bằng, lấy ra một viên Hóa Huyết đan.
Võ đạo tầng năm rèn luyện khí huyết, khí huyết cường hãn sẽ khiến tinh thần võ giả minh mẫn sáng suốt, duy trì khí lực dồi dào.
Khí huyết cường đại thì khí lực mới cường đại được.
Lâm Nhất nhìn viên Hóa Huyết đan trong tay mà xúc động không thôi.
"Hy vọng không khiến ta thất vọng".
Ngay sau đó không chút do dự cho viên Hóa Huyết đan quý giá vào miệng, yên lặng chờ đợi hiệu quả phát tác.
Không lâu sau.
Lâm Nhất liền cảm nhận được khí huyết trong cơ thể trào lên, có một luồng nhiệt lưu từ đan điền đi lên.
Oanh!
Đầu óc giống như có tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó, tinh thần của hắn đã đạt đến cấp độ nhạy bén mà trước đây chưa từng có.
Suy nghĩ nhanh nhẹn, tinh thần tràn đầy, dường như toàn thân có một cỗ khí lực dùng mãi không hết.
Tim đập liên hồi, phát ra âm thanh có tiết tấu, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn như trường giang không ngừng tuôn trào.
Nhưng sự chấn động do trận đấu giữa hai người mang lại cho Lâm Nhất thì chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai người đó cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng đồng thời đều đã có tu vi võ đạo tầng tám khiến người khác phải khiếp sợ, đặc biệt là Liễu Vân Phi còn mạnh một cách quá đáng.
Nếu như giao thủ với bất cứ một trong hai người, Lâm Nhất đều không dám đảm bảo có thể đỡ được nổi một chiêu.
"Ta còn phải bổ sung thêm nhiều nữa".
Lâm Nhất thầm thở dài, trong khi sống hai năm làm Kiếm Nô, người khác đã dẫn trước hắn quá xa rồi.
Huống chi, hai người này đều là kiêu tử của tông môn, thiên phú ngộ tính đều vô cùng thượng thừa, còn có nguồn tài nguyên phong phú hơn hắn rất nhiều.
"Không được!"
Đáy mắt Lâm Nhất lóe lên thần sắc kiên định, hắn đang định ra khỏi thành lại tạm thời không đi nữa.
Quay trở lại, tới Vạn Bảo các lần nữa.
Gặp lại Đồng Hổ, rõ ràng đối phương rất ngạc nhiên, cười híp mắt nói: "Lâm công tử, sao lại quay lại vậy".
Lâm Nhất trầm giọng đáp: "Ta muốn mua đan dược, đan dược có chất lượng có thể so sánh được với đồ của tông môn, đồ kém chất lượng thì ta không cần đâu".
Đồng Hổ hơi sững người, có chút kinh ngạc với khẩu khí kiên định của Lâm Nhất.
Nụ cười chợt tắt, Đồng Hổ thận trọng nói: "Thứ đồ như đan dược ngươi cũng biết đấy, đồ bên ngoài bán chắc chắn không thể bằng được tông môn. Cùng là Tôi Thể đan nhưng của tông môn và của ta bán ra lại kém nhau ít nhất hai cấp".
Lâm Nhất đương nhiên hiểu sự chênh lệch trong đó, nếu như đan dược bên ngoài cũng so sánh được với của tông môn thì sẽ chẳng có ai xếp hàng muốn vào tông môn nữa rồi.
"Nhưng ta tin, trên đời này không có việc gì mà ngân lượng không giải quyết được, chỉ là bao nhiêu mà thôi".
Lâm Nhất nhướn mày nhìn đối phương, bình tĩnh nói.
"Ngươi chắc chắn muốn trả giá cao hơn à?"
"Ta rất chắc chắn".
Thấy thái độ kiên quyết của Lâm Nhất, Đồng Hổ không phí lời nữa, trầm giọng nói: "Bây giờ ngươi có võ đạo tầng năm, không cần gấp gáp sử dụng Tôi Thể đan, nên mua Hóa Huyết đan".
"Đúng vậy, ông có bao nhiêu?"
"Hóa Huyết đan quá quý giá rồi, cửa hàng này của ta đại khái chỉ có hai viên thôi, có thể bán một viên, không nói hai lời một ngàn miếng linh thạch hạ phẩm".
"Không được, ta cần ít nhất ba viên".
Vẻ mặt Đồng Hổ tỏ ra khó xử, trầm ngâm nói: "Việc này... vậy ngươi đợi ta hai canh giờ, ta cần bàn bạc với đồng nghiệp xem sao, cửa hàng của ta bắt buộc phải giữ lại một viên Hóa Huyết đan để cho những lúc khẩn cấp".
"Thành giao".
Hai tiếng sau, Lâm Nhất thành công cầm trong tay ba viên Hóa Huyết đan.
Nhưng ba ngàn năm trăm miếng linh thạch hạ phẩm nháy mắt chỉ còn lại năm trăm miếng, tiêu tốn nhiều quá.
Lâm Nhất nhìn đống linh thạch đưa ra mà lòng đau như cắt, chỗ linh thạch này còn chưa ấm túi đã phải móc ra hết rồi.
Từ hai bàn tay trắng trước đó rồi có được ba ngàn năm trăm miếng linh thạch mang tính bùng nổ này.
Tư tưởng của Lâm Nhất vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí có thể nói là hơi chút kiêu căng, có cảm giác thành tựu cực lớn.
Nhưng sau khi chứng kiến màn giao thủ giữa Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi, cảm giác kiêu ngạo và thành tựu này nháy mắt tan thành mây khói, không còn lại chút gì.
Không có bất cứ do dự nào, hắn quyết đoán quay lại, vung tay tiêu ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm.
Đổi lại là người khác, nếu như không có chí lớn, được chăng hay chớ thì tuyết đối sẽ không thể quyết đoán như vậy được.
"Lâm công tử, hoan nghênh lần sau lại tới".
Đồng Hổ mặt mày hớn hở, trong lòng vui như nở hoa, gần như cúi người cung tiễn Lâm Nhất.
Sao có thể không vui được, tay trái đổ sang tay phải, chỗ linh thạch này lại về tay ông ta rồi.
Chênh lệch giá quá lớn khiến ông ta kiếm được một vố cực hời.
Đối với Lâm Nhất thì hắn không có lựa chọn.
Mặc dù tông môn cũng cung cấp Hóa Huyết đan, giá không đến một ngàn linh thạch hạ phẩm nhưng lại có hạn mức quy đổi.
Đa số đệ tử ngoại môn mặc dù đã đến võ đạo tầng năm, nhưng vẫn phải dùng Tôi Thể đan để tu luyện.
Đối với bọn họ mà nói, Tôi Thể đan đã là vật quý hiếm rồi chứ chưa nói đến Hóa Huyết đan.
"Cáo từ".
Hao tốn đúng ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm mới đổi lại được ba viên Hóa Huyết đan giá trị đắt đỏ.
Lâm Nhất không vội rời khỏi thành Bạch Thủy ngay mà quyết định tạm thời ở lại.
Khi màn đêm như một cái lồng bao trùm xuống thành Bạch Thủy, Lâm Nhất thuê một căn nhà nhỏ, đồng thời bắt đầu việc tu luyện của bản thân.
Ngồi xuống xếp bằng, lấy ra một viên Hóa Huyết đan.
Võ đạo tầng năm rèn luyện khí huyết, khí huyết cường hãn sẽ khiến tinh thần võ giả minh mẫn sáng suốt, duy trì khí lực dồi dào.
Khí huyết cường đại thì khí lực mới cường đại được.
Lâm Nhất nhìn viên Hóa Huyết đan trong tay mà xúc động không thôi.
"Hy vọng không khiến ta thất vọng".
Ngay sau đó không chút do dự cho viên Hóa Huyết đan quý giá vào miệng, yên lặng chờ đợi hiệu quả phát tác.
Không lâu sau.
Lâm Nhất liền cảm nhận được khí huyết trong cơ thể trào lên, có một luồng nhiệt lưu từ đan điền đi lên.
Oanh!
Đầu óc giống như có tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó, tinh thần của hắn đã đạt đến cấp độ nhạy bén mà trước đây chưa từng có.
Suy nghĩ nhanh nhẹn, tinh thần tràn đầy, dường như toàn thân có một cỗ khí lực dùng mãi không hết.
Tim đập liên hồi, phát ra âm thanh có tiết tấu, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn như trường giang không ngừng tuôn trào.