Chương 40: Kết cục không ai ngờ
Khi sắp tiến đến gần, hắn ta nhảy vọt lên, vung tay chém xuống khiến cuồng phong nổi lên. Một chưởng này sắc bén như đao. mang theo uy thế kinh người.
Liễu Vân Phi không né tránh mà trực tiếp điểm một ngón tay ngăn cản.
Ầm!
Giữa không trung, Bạch Vũ Phàm với uy thế kinh người lại bị đánh lui trở về chỉ bằng một ngón tay!
Lâm Nhất nhắm mắt lại, vừa rồi, khi ngón tay kia điểm trên bàn tay Bạch Vũ Phàm, dường như toàn bộ đều biến thành màu xanh biếc.
Một chiêu không thành, Bạch Vũ Phàm cũng không hoảng loạn.
Hắn ta xoay tròn một vòng giữa không trung, trong khoảnh khắc, chưởng biến thành trảo chộp đến.
Ưng Chưởng Công!
Lâm Nhất nhìn mà kinh sợ, Bạch Vũ Phàm này quả không hổ là Thiếu môn chủ, trong tình thế như vậy mà vẫn có thể biến chiêu.
Cùng là Ưng Chưởng Công, nhưng trong tay Bạch Vũ Phàm lại có thể phát huy sức mạnh gấp vô số lần so với Chu Bình.
Hiển nhiên, Liễu Vân Phi cũng không khỏi ngây người, hắn ta thật sự không ngờ Bạch Vũ Phàm lại biến chiêu nhanh như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải lui về sau.
Bạch Vũ Phàm thành công chiếm được ưu thế, sau khi hạ xuống, thân thể hắn tựa như chim ưng mang theo móng vuốt nhanh nhẹn mà hung hãn.
Quần chúng vây xem kinh ngạc không thôi, Lâm Nhất tự nhận bản thân không thể nào ngăn nổi mười chiêu Ưng Chưởng Công này.
Quá nhanh, quá ác!
Nhưng nói đi nói lại, Liễu Vân Phi vẫn là Liễu Vân Phi, sau khi lui lại mấy bước, hắn ta đã nhanh chóng trụ vững, một lần nữa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc hai người đã giao thủ gần mười chiêu.
Tình hình lúc này có vẻ như Bạch Vũ Phàm đang chiếm ưu thế, nhưng nhất thời vẫn bất phân thắng bại.
Đột nhiên, ngay lúc này, bóng dáng Liễu Vân Phi đan xen vào nhau, đong đưa một cách quái dị, kế đó hắn ta lắc người một cái, bay đến sau lưng Bạch Vũ Phàm.
Víu!
Rồi sau đó, Liễu Vân Phi không chút do dự duỗi ngón tay ra điểm một cái.
Bạch Vũ Phàm muốn xoay người những đã không còn kịp nữa, hắn bị một chỉ của Liễu Vân Phi đánh bay ra ngoài.
Lâm Nhất nhìn thấy rất rõ, hắn có thể xác định khi đối phương dùng ngón trỏ điểm ra thì nó lập tức biến thành màu xanh biếc.
Soạt!
Từng sợi khói màu xanh biếc tản ra trên người Liễu Vân Phi. Bạch Vũ Phàm vừa rơi xuống đất, đang định phản công thì lúc này…
Khi hắn ta còn chưa đứng vững, Liễu Vân Phi đã bay vọt đến, đánh ra một chưởng.
Một chưởng này lóe lên ánh sáng xanh, bàn tay hắn ta tựa như ngọc, trong suốt như lưu ly.
Ánh mắt Bạch Vũ Phàm hiện lên sự kinh ngạc, trong lúc cấp bách hắn ta đã dùng toàn lực ngăn cản một chưởng này.
Ầm!
Không ngoài dự đoán, Bạch Vũ Phàm bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ máu.
Hắn ta che ngực, mãi một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy được.
Hiển nhiên một chưởng này đã khiến nội tạng của hắn ta bị tổn thương, không còn khả năng tái chiến.
Tình thế trên võ đài đảo ngược một cách bất ngờ.
Không ai ngờ rằng thoạt nhìn hai người có thực lực ngang nhau, Bạch Vũ Phàm chiếm được ưu thế vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
“Tử Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng năm rồi ư?”
Bạch Vũ Phàm che ngực, nhìn về phía Liễu Vân Phi, giọng hắn ta có chút khiếp sợ.
Tử Vân Quyết là công pháp trấn tông của Tử Viêm Môn, mỗi một tầng sẽ biến hóa thành một màu sắc, khi đạt đến tầng cao nhất – tầng sáu sẽ biến thành màu tím.
Tử Vân Quyết màu xanh lá đã là tầng năm, hắn ta chỉ còn thiếu một tầng nữa là hoàn thành.
“Thua trong mười chiêu, ta đã nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Năm nay, Tứ tông tranh tài chỉ có một người là đối thủ của ta”.
Liễu Vân Phi cười nhạt, hắn ta không trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Phàm, cũng không liếc nhìn đối phương dù chỉ là một cái, cứ thế rời đi.
Sắc mặt Bạch Vũ Phàm thay đổi, thầm cảm thấy nhục nhã, cái tên Liễu Vân Phi này đúng là không coi ai ra gì!
Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, thua trong mười chiêu, nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Vậy là xong rồi à… Đúng là khó tin mà!”
“Đúng vậy, mười chiêu đã thua, tôi còn tưởng ít nhất phải hơn trăm chiêu đấy!”
“Một năm nay, Liễu Vân Phi tiến bộ quá nhanh, không ngờ hắn ta có thể tu luyện Tử Vân Quyết đến tầng năm”.
“Đối thủ chính thức mà hắn nói hẳn là Tô Hàm Nguyệt!”
“Ha ha, theo tôi thấy với thực lực của Liễu Vân Phi, e là Tô Hàm Nguyệt cũng chưa chắc là đối thủ. Có điều, chỉ với Tử Vân Quyết tầng năm, Liễu Vân Phi không thể thắng nhanh như vậy, thân pháp của hắn mới là mấu chốt quyết định thắng bại”.
“Chưa chắc, tôi nghe đồn Bạch Vũ Phàm từ lâu đã không phải đối thủ của Tô Hàm Nguyệt!”
“Thực lực của Bạch Vũ Phàm cũng rất mạnh, tiếc là lại bại một cách nhục nhã như vậy!”
Kết quả trận chiến tuy có hơi khác so với tưởng tượng của mọi người, nhưng có thể thấy được thực lực mạnh mẽ của Liễu Vân Phi cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Lâm Nhất đứng lẫn trong đám người không hề lên tiếng, hồi lâu sau, hắn vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem bí quyết.
Vốn có chút khả năng quan sát, Lâm Nhất có thể nhìn ra trận chiến vừa rồi quả thật chấn động lòng người.
Nhất là bước ngoặt trong lúc giao chiến, Liễu Vân Phi lướt qua Bạch Vũ Phàm, đi đến sau lưng hắn ta, điểm một ngón tay giành chiến thắng.
Liễu Vân Phi không né tránh mà trực tiếp điểm một ngón tay ngăn cản.
Ầm!
Giữa không trung, Bạch Vũ Phàm với uy thế kinh người lại bị đánh lui trở về chỉ bằng một ngón tay!
Lâm Nhất nhắm mắt lại, vừa rồi, khi ngón tay kia điểm trên bàn tay Bạch Vũ Phàm, dường như toàn bộ đều biến thành màu xanh biếc.
Một chiêu không thành, Bạch Vũ Phàm cũng không hoảng loạn.
Hắn ta xoay tròn một vòng giữa không trung, trong khoảnh khắc, chưởng biến thành trảo chộp đến.
Ưng Chưởng Công!
Lâm Nhất nhìn mà kinh sợ, Bạch Vũ Phàm này quả không hổ là Thiếu môn chủ, trong tình thế như vậy mà vẫn có thể biến chiêu.
Cùng là Ưng Chưởng Công, nhưng trong tay Bạch Vũ Phàm lại có thể phát huy sức mạnh gấp vô số lần so với Chu Bình.
Hiển nhiên, Liễu Vân Phi cũng không khỏi ngây người, hắn ta thật sự không ngờ Bạch Vũ Phàm lại biến chiêu nhanh như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải lui về sau.
Bạch Vũ Phàm thành công chiếm được ưu thế, sau khi hạ xuống, thân thể hắn tựa như chim ưng mang theo móng vuốt nhanh nhẹn mà hung hãn.
Quần chúng vây xem kinh ngạc không thôi, Lâm Nhất tự nhận bản thân không thể nào ngăn nổi mười chiêu Ưng Chưởng Công này.
Quá nhanh, quá ác!
Nhưng nói đi nói lại, Liễu Vân Phi vẫn là Liễu Vân Phi, sau khi lui lại mấy bước, hắn ta đã nhanh chóng trụ vững, một lần nữa lấy lại bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc hai người đã giao thủ gần mười chiêu.
Tình hình lúc này có vẻ như Bạch Vũ Phàm đang chiếm ưu thế, nhưng nhất thời vẫn bất phân thắng bại.
Đột nhiên, ngay lúc này, bóng dáng Liễu Vân Phi đan xen vào nhau, đong đưa một cách quái dị, kế đó hắn ta lắc người một cái, bay đến sau lưng Bạch Vũ Phàm.
Víu!
Rồi sau đó, Liễu Vân Phi không chút do dự duỗi ngón tay ra điểm một cái.
Bạch Vũ Phàm muốn xoay người những đã không còn kịp nữa, hắn bị một chỉ của Liễu Vân Phi đánh bay ra ngoài.
Lâm Nhất nhìn thấy rất rõ, hắn có thể xác định khi đối phương dùng ngón trỏ điểm ra thì nó lập tức biến thành màu xanh biếc.
Soạt!
Từng sợi khói màu xanh biếc tản ra trên người Liễu Vân Phi. Bạch Vũ Phàm vừa rơi xuống đất, đang định phản công thì lúc này…
Khi hắn ta còn chưa đứng vững, Liễu Vân Phi đã bay vọt đến, đánh ra một chưởng.
Một chưởng này lóe lên ánh sáng xanh, bàn tay hắn ta tựa như ngọc, trong suốt như lưu ly.
Ánh mắt Bạch Vũ Phàm hiện lên sự kinh ngạc, trong lúc cấp bách hắn ta đã dùng toàn lực ngăn cản một chưởng này.
Ầm!
Không ngoài dự đoán, Bạch Vũ Phàm bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ máu.
Hắn ta che ngực, mãi một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy được.
Hiển nhiên một chưởng này đã khiến nội tạng của hắn ta bị tổn thương, không còn khả năng tái chiến.
Tình thế trên võ đài đảo ngược một cách bất ngờ.
Không ai ngờ rằng thoạt nhìn hai người có thực lực ngang nhau, Bạch Vũ Phàm chiếm được ưu thế vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
“Tử Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng năm rồi ư?”
Bạch Vũ Phàm che ngực, nhìn về phía Liễu Vân Phi, giọng hắn ta có chút khiếp sợ.
Tử Vân Quyết là công pháp trấn tông của Tử Viêm Môn, mỗi một tầng sẽ biến hóa thành một màu sắc, khi đạt đến tầng cao nhất – tầng sáu sẽ biến thành màu tím.
Tử Vân Quyết màu xanh lá đã là tầng năm, hắn ta chỉ còn thiếu một tầng nữa là hoàn thành.
“Thua trong mười chiêu, ta đã nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Năm nay, Tứ tông tranh tài chỉ có một người là đối thủ của ta”.
Liễu Vân Phi cười nhạt, hắn ta không trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Phàm, cũng không liếc nhìn đối phương dù chỉ là một cái, cứ thế rời đi.
Sắc mặt Bạch Vũ Phàm thay đổi, thầm cảm thấy nhục nhã, cái tên Liễu Vân Phi này đúng là không coi ai ra gì!
Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, thua trong mười chiêu, nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Vậy là xong rồi à… Đúng là khó tin mà!”
“Đúng vậy, mười chiêu đã thua, tôi còn tưởng ít nhất phải hơn trăm chiêu đấy!”
“Một năm nay, Liễu Vân Phi tiến bộ quá nhanh, không ngờ hắn ta có thể tu luyện Tử Vân Quyết đến tầng năm”.
“Đối thủ chính thức mà hắn nói hẳn là Tô Hàm Nguyệt!”
“Ha ha, theo tôi thấy với thực lực của Liễu Vân Phi, e là Tô Hàm Nguyệt cũng chưa chắc là đối thủ. Có điều, chỉ với Tử Vân Quyết tầng năm, Liễu Vân Phi không thể thắng nhanh như vậy, thân pháp của hắn mới là mấu chốt quyết định thắng bại”.
“Chưa chắc, tôi nghe đồn Bạch Vũ Phàm từ lâu đã không phải đối thủ của Tô Hàm Nguyệt!”
“Thực lực của Bạch Vũ Phàm cũng rất mạnh, tiếc là lại bại một cách nhục nhã như vậy!”
Kết quả trận chiến tuy có hơi khác so với tưởng tượng của mọi người, nhưng có thể thấy được thực lực mạnh mẽ của Liễu Vân Phi cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Lâm Nhất đứng lẫn trong đám người không hề lên tiếng, hồi lâu sau, hắn vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem bí quyết.
Vốn có chút khả năng quan sát, Lâm Nhất có thể nhìn ra trận chiến vừa rồi quả thật chấn động lòng người.
Nhất là bước ngoặt trong lúc giao chiến, Liễu Vân Phi lướt qua Bạch Vũ Phàm, đi đến sau lưng hắn ta, điểm một ngón tay giành chiến thắng.