Chương 9: Cổ họng khô nóng vì cô
Bối Nhuận Dư quay về phòng ngủ chính của mình, cũng là phòng mà sáng nay anh và Tử Ngai ôm nhau nằm ngủ. Thật ra nói đúng hơn, là do anh lén bế cô từ phòng của Điền Điền sang phòng mình. Cục bông mà anh hằng đêm đều mong nhớ, cớ gì không nhân cơ hội đó để ăn đậu hũ chứ.
Anh mỉm cười ghi nhớ cảm giác mềm mại trên người Tử Ngai, dáng vẻ ngủ say của cô cũng cực kỳ đáng yêu. Hồi trước thì da mặt có hơi đen sạm, nhưng hiện tại thì khác, có lẽ vì suốt thời gian qua cô đều dành cho công việc thu ngân và bán hàng, ở bên trong cửa hàng tiện lợi nhỏ có mái che, nên ánh nắng hạn chế tiếp xúc lên da mặt của cô.
Mà Tử Ngai vốn dĩ sinh ra đã trắng tự nhiên, bởi vì sao anh lại biết rõ điều đó? Bởi vì chính anh đã vô tình nhìn thấy cô thay quần áo, bờ lưng trắng nõn, mượt mà, chỉ riêng từ bắp tay cho đến phần mặt thì hơi ngả sậm màu da.
Đang ngẩn ngơ nghĩ về diễn cảnh từng làm lưu manh của mình, bên tai vang lên tiếng hét nhỏ, Bối Nhuận Dư xuất thân từ quân đội, tai rất nhạy bén, đã thế anh còn vừa đứng ngay cửa phòng, nên tiếng la của cô đối với anh rất lớn.
Anh không kịp nghĩ nguyên do gì, bản thân một mực sốt sắng chạy vào bên trong, anh sợ... Sợ lỡ như cô gặp nạn ngay trước mặt anh, thì cả đời sẽ hối hận, có khi là cả kiếp sau...
Âm thanh phát ra từ trong nhà tắm, lúc Bối Nhuận Dư đi vào, nhìn thấy vòi sen gắn trên tường đang xối nước ào ạt vào người Tử Ngai.
Anh vội chạy đến tắt vòi nước và kéo Tử Ngai sang chỗ khô ráo, thao tác của anh nhanh chóng, không biết từ giây phút nào mà trên tay anh đã cầm hai cái khăn khô, một cái dùng để lau mặt và người của Tử Ngai, cái còn lại thì được làm như vỏ bánh, đem gói Tử Ngai thành sủi cảo nhân thịt.
Cũng may nước Tử Ngai bật lên là nước lạnh chứ nếu là nước nóng... Anh không dám tưởng tượng nữa.
Tử Ngai mếu mặt, ánh mánh đầy sự hối lỗi, hai cánh tay khép vào nhau và đặt ngay ngắn trước bụng. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
- Em xin lỗi, en xin lỗi....
- Ngốc quá, không phải lỗi của em, đừng có việc gì xấu xảy ra cũng đẩy lên người mình.
Tử Ngai lúc nào cũng thiệt tình đến mức bị người khác lừa gạt. Vào ngày đầu tiên sống chung, xém chút Tử Ngai đã bị dì Lý hàng xóm lừa hết giỏ rau dại và nấm mối tươi ngon.
Nếu không phải anh vừa hay có mặt ở đó và ra oai cho cô, thì chắc những ngày tháng tiếp theo cô sẽ thường xuyên bị bóc lột hơn nữa.
Bối Nhuận Dư đưa tay xoa đầu Tử Ngai, anh hỏi:
- Em muốn đi tắm sao?
- Vâng, nhưng vòi nước tự bật, nó như mưa lũ trút lên người em á!
Tử Ngai lên tinh thần để kể lể với Bối Nhuận Dư, kể xong mới chợt nhận ra bản thân còn đang rất giận Bối Nhuận Dư. Cho nên thái độ của cô liền biến hoá nhanh chóng. Hai má phồng lên, môi chu ra trông như con cá nóc.
- Để anh giúp em tắm.
Bối Nhuận Dư làm lơ đi hành động của Tử Ngai, anh hành động dứt khoát kéo khăn tắm của ra, bàn tay nhỏ lướt từ bờ mông tròn trịa đi đến chiếc eo con ong quyến rũ.
Trời sinh cô gái này trông gầy ốm, nhưng khi cởi áo quần ra, thì lại đầy đặn đúng những chỗ tốt. Bối Nhuận Dư càng nghĩ, cổ họng càng trở nên khô nóng. Trái yết hầu của anh lên xuống liên tục, trông rất là gấp rút.
Tử Ngai đầu nhỏ nhưng suy nghĩ rất lâu, đợi cho Bối Nhuận Dư cởi được nút áo của mình, thấy không khí mát mẻ phả lên người, lúc này mới giật mình nhìn nhận sự việc đang diễn ra.
- Ây da, ây da, anh là tên lưu manh hả?
Tử Ngai đập lên bàn tay xấu xa đang lấn lướt cơ thể mình, cô kéo hai mép áo vào và xoay lưng với Bối Nhuận Dư. Anh đừng có nghĩ cô hiền mà làm tới, trong lòng vẫn còn cực kỳ tức giận với anh đó!
Bối Nhuận Dư lần này không dùng đầu để suy nghĩ nữa, mà anh quyết định, muốn dỗ vợ hiền thì phải sử dụng thân dưới....
Dứt suy nghĩ, Bối Nhuận Dư bế Tử Ngai lên cao, sau đó đặt cô vào bồn tắm, nước xả ra nhanh chóng, vòi nước đang xả cũng là lúc anh đang làm thao tác lột vỏ bánh trên người Tử Ngai. Cô có ngăn cản cũng không kịp, ai bảo tay chân cô tuy lam lũ làm nhiều việc vẫn không bằng người đàn ông tập huấn trong quân đội chứ.
Giờ có tức giận cỡ nào, thì cô vẫn bị anh lột sạch hết cả rồi. Thân hình trắng bóc giống như vỏ trứng gà vừa lột ra. Còn thân hình của Bối Nhuận Dư thì đối lập hoàn toàn, anh là đàn ông, thích tập luyện mà cởi trần, cho nên làn da thành màu đồng rám nắng.
Hai con người nằm chen chúc trong bồn tắm cỡ vừa, màu sắc da đối lập, làm cho người ta bất giác liên tưởng đến cà phê đen và sữa tươi, kết hợp hoà chung thành cà phê sữa thơm ngon.
Tử Ngai ngồi bó gối trong bồn tắm, mặt mũi đen xì, miệng lẩm bẩm mắng Bối Nhuận Dư liên hồi. Bối Nhuận Dư ngồi đằng sau ôm cả người cô, anh bất lực không biết, rốt cuộc trong năm năm qua cô đã học thói xấu này từ ai đây. Không phải anh, cũng không thể là Điền Điền, vậy thì là ai. Tất nhiên là do bà chủ Lưu xấu xa...
Anh mỉm cười ghi nhớ cảm giác mềm mại trên người Tử Ngai, dáng vẻ ngủ say của cô cũng cực kỳ đáng yêu. Hồi trước thì da mặt có hơi đen sạm, nhưng hiện tại thì khác, có lẽ vì suốt thời gian qua cô đều dành cho công việc thu ngân và bán hàng, ở bên trong cửa hàng tiện lợi nhỏ có mái che, nên ánh nắng hạn chế tiếp xúc lên da mặt của cô.
Mà Tử Ngai vốn dĩ sinh ra đã trắng tự nhiên, bởi vì sao anh lại biết rõ điều đó? Bởi vì chính anh đã vô tình nhìn thấy cô thay quần áo, bờ lưng trắng nõn, mượt mà, chỉ riêng từ bắp tay cho đến phần mặt thì hơi ngả sậm màu da.
Đang ngẩn ngơ nghĩ về diễn cảnh từng làm lưu manh của mình, bên tai vang lên tiếng hét nhỏ, Bối Nhuận Dư xuất thân từ quân đội, tai rất nhạy bén, đã thế anh còn vừa đứng ngay cửa phòng, nên tiếng la của cô đối với anh rất lớn.
Anh không kịp nghĩ nguyên do gì, bản thân một mực sốt sắng chạy vào bên trong, anh sợ... Sợ lỡ như cô gặp nạn ngay trước mặt anh, thì cả đời sẽ hối hận, có khi là cả kiếp sau...
Âm thanh phát ra từ trong nhà tắm, lúc Bối Nhuận Dư đi vào, nhìn thấy vòi sen gắn trên tường đang xối nước ào ạt vào người Tử Ngai.
Anh vội chạy đến tắt vòi nước và kéo Tử Ngai sang chỗ khô ráo, thao tác của anh nhanh chóng, không biết từ giây phút nào mà trên tay anh đã cầm hai cái khăn khô, một cái dùng để lau mặt và người của Tử Ngai, cái còn lại thì được làm như vỏ bánh, đem gói Tử Ngai thành sủi cảo nhân thịt.
Cũng may nước Tử Ngai bật lên là nước lạnh chứ nếu là nước nóng... Anh không dám tưởng tượng nữa.
Tử Ngai mếu mặt, ánh mánh đầy sự hối lỗi, hai cánh tay khép vào nhau và đặt ngay ngắn trước bụng. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
- Em xin lỗi, en xin lỗi....
- Ngốc quá, không phải lỗi của em, đừng có việc gì xấu xảy ra cũng đẩy lên người mình.
Tử Ngai lúc nào cũng thiệt tình đến mức bị người khác lừa gạt. Vào ngày đầu tiên sống chung, xém chút Tử Ngai đã bị dì Lý hàng xóm lừa hết giỏ rau dại và nấm mối tươi ngon.
Nếu không phải anh vừa hay có mặt ở đó và ra oai cho cô, thì chắc những ngày tháng tiếp theo cô sẽ thường xuyên bị bóc lột hơn nữa.
Bối Nhuận Dư đưa tay xoa đầu Tử Ngai, anh hỏi:
- Em muốn đi tắm sao?
- Vâng, nhưng vòi nước tự bật, nó như mưa lũ trút lên người em á!
Tử Ngai lên tinh thần để kể lể với Bối Nhuận Dư, kể xong mới chợt nhận ra bản thân còn đang rất giận Bối Nhuận Dư. Cho nên thái độ của cô liền biến hoá nhanh chóng. Hai má phồng lên, môi chu ra trông như con cá nóc.
- Để anh giúp em tắm.
Bối Nhuận Dư làm lơ đi hành động của Tử Ngai, anh hành động dứt khoát kéo khăn tắm của ra, bàn tay nhỏ lướt từ bờ mông tròn trịa đi đến chiếc eo con ong quyến rũ.
Trời sinh cô gái này trông gầy ốm, nhưng khi cởi áo quần ra, thì lại đầy đặn đúng những chỗ tốt. Bối Nhuận Dư càng nghĩ, cổ họng càng trở nên khô nóng. Trái yết hầu của anh lên xuống liên tục, trông rất là gấp rút.
Tử Ngai đầu nhỏ nhưng suy nghĩ rất lâu, đợi cho Bối Nhuận Dư cởi được nút áo của mình, thấy không khí mát mẻ phả lên người, lúc này mới giật mình nhìn nhận sự việc đang diễn ra.
- Ây da, ây da, anh là tên lưu manh hả?
Tử Ngai đập lên bàn tay xấu xa đang lấn lướt cơ thể mình, cô kéo hai mép áo vào và xoay lưng với Bối Nhuận Dư. Anh đừng có nghĩ cô hiền mà làm tới, trong lòng vẫn còn cực kỳ tức giận với anh đó!
Bối Nhuận Dư lần này không dùng đầu để suy nghĩ nữa, mà anh quyết định, muốn dỗ vợ hiền thì phải sử dụng thân dưới....
Dứt suy nghĩ, Bối Nhuận Dư bế Tử Ngai lên cao, sau đó đặt cô vào bồn tắm, nước xả ra nhanh chóng, vòi nước đang xả cũng là lúc anh đang làm thao tác lột vỏ bánh trên người Tử Ngai. Cô có ngăn cản cũng không kịp, ai bảo tay chân cô tuy lam lũ làm nhiều việc vẫn không bằng người đàn ông tập huấn trong quân đội chứ.
Giờ có tức giận cỡ nào, thì cô vẫn bị anh lột sạch hết cả rồi. Thân hình trắng bóc giống như vỏ trứng gà vừa lột ra. Còn thân hình của Bối Nhuận Dư thì đối lập hoàn toàn, anh là đàn ông, thích tập luyện mà cởi trần, cho nên làn da thành màu đồng rám nắng.
Hai con người nằm chen chúc trong bồn tắm cỡ vừa, màu sắc da đối lập, làm cho người ta bất giác liên tưởng đến cà phê đen và sữa tươi, kết hợp hoà chung thành cà phê sữa thơm ngon.
Tử Ngai ngồi bó gối trong bồn tắm, mặt mũi đen xì, miệng lẩm bẩm mắng Bối Nhuận Dư liên hồi. Bối Nhuận Dư ngồi đằng sau ôm cả người cô, anh bất lực không biết, rốt cuộc trong năm năm qua cô đã học thói xấu này từ ai đây. Không phải anh, cũng không thể là Điền Điền, vậy thì là ai. Tất nhiên là do bà chủ Lưu xấu xa...