Chương 10: Muốn "làm" cô ở tư thế này
Sau khi tắm rửa xong cho Tử Ngai, Bối Nhuận Dư bắt đầu dẫn hai mẹ con Tử Ngai và Điền Điền đi dạo phố. Lần đầu hai mẹ con đến trung tâm mua sắm, hai người đều giống hệt nhau, đầu ngó nghía lung tung, ánh mắt sáng rực đầy thích thú.
Điền Điền là con nít, nên thấy thứ đồ chơi nào sặc sỡ cũng đều đứng lại mà nhìn. Bối Nhuận Dư là ai chứ? Anh là người giàu có nhất nhì ở thủ đô Nam Kinh, món đồ con trai yêu thích, làm sao mà không thể mua cho được.
Anh lấy ra chiếc thẻ đen quyền lực, ting ting thanh toán món đồ chơi rô bốt siêu nhân và một cái tàu vũ trụ mô hình. Còn phía của Tử Ngai, mặc dù không nhìn thấy giá món đồ chơi của Điền Điền, nhưng cô biết nó rất là đắt đỏ.
Ăn ở nhà anh, ngủ ở anh, bây giờ còn xài tiền phung phí của anh, Tử Ngai cảm thấy rất có lỗi. Thà là để mua đồ cho Điền Điền thì được, chứ còn cô thì có gì đâu để mà chi tiêu. Nên bản thân chỉ có thể biết chừng mực đứng im ở sau lưng Điền Điền. Nhìn con trai mua được món mình thích, cô cũng vui lây rồi.
Bối Nhuận Dư biết trong đầu vợ yêu đang nghĩ gì, anh thở dài bất lực. Bảo cô ngốc cô lại không chịu. Rõ ràng chồng cô giàu có như vậy, sao lại không thử chi cho bản thân một chút.
Anh đưa mắt nhìn từ đầu Tử Ngai cho xuống đến gót chân. Ngoại trừ bộ quần áo đắt tiền phiên bản giới hạn ra, thì anh chẳng thấy cô trau chuốt gì cho bản thân cả.
Tuy rằng nước da trắng ngần lên, nhưng sắc mặt không được khoẻ khoắn, đặc biệt là quầng thâm dưới mắt, cả ngày lẫn đêm ngoại trừ làm việc thì cũng là chăm lo cho Điền Điền, một chút thư giãn cho bản thân cũng không tồn tại với cô.
Càng nghĩ tới lòng Bối Nhuận Dư càng đau nhói. Anh kéo tay Tử Ngai đi vào cửa hàng thời trang đứng đầu tiêu thụ ở trung tâm thương mại. Ở đây có đủ quần áo, đồ lót, túi xách và cả giày dép.
Bởi vì bán nhiều loại sản phẩm, nên không gian rất lớn. Bối Nhuận Dư sợ Điền Điền đi mệt, nên anh đặt một phòng nghỉ riêng biệt cho khách Vip, và đưa Điền Điền vào trong ngồi chơi và ăn bánh, uống nước đợi cha mẹ.
Đi ngang qua chỗ nào, cứ trong tầm mắt nhìn thấy quần áo phù hợp với Tử Ngai là Bối Nhuận Dư lấy hết. Anh không để cho nhân viên đi theo mình, một phần để cho thoải mái và giúp Tử Ngai không cần ngượng ngùng dưới ánh mắt của người ngoài.
Thoáng chốc trên tay anh vắt đầy quần áo, mặc cho Tử Ngai ngăn cản hết lời vẫn không thể làm lung lay ý định của anh được.
Tử Ngai mím môi nhìn anh, cô lưỡng lự cầm quần áo đi vào nơi thử đồ. Có vài bộ là váy chữ A liền thân, nên mặc vào rất dễ. Còn có một số bộ thì thuộc kiểu khoá kéo sau lưng, hoặc có bộ thì cột dây. Tử Ngai không biết mặc, cô cứ đứng loay hoay ở bên trong.
Cô không có biết được việc gọi nhân viên nữ tới hỗ trợ, nên bản thân cứ ngây ngốc nghiêng đầu và trầm tư nghĩ cách mặc quần áo.
Tuy cô chậm chạp, nhưng chồng cô nhanh nhẹn. Bối Nhuận Dư kéo rèm cửa ra nhanh chóng và đóng lại cũng mau. Từ trong gương, Tử Ngai nhìn thấy khuôn mặt quá quen thuộc, cô sốt sắng a lên một tiếng rồi quay đầu nói:
- Anh vào đây làm gì, em còn phải thử đồ nữa đó!
- Anh vào để giúp em mặc đồ đó. Đừng có ngại, chỗ nào trên người em anh cũng từng thấy qua rồi còn gì.
- Không chịu, em không chịu đâu mà…..
Tử Ngai rớm nước mắt nhảy cẫng lên. Lúc tạo Điền Điền cô có thể bỏ qua, lúc chiều tắm chung cô cũng có thể ậm ừ lướt nhẹ. Nhưng bây giờ cô muốn tự lập thay đồ, anh thì cứ nằng nặc chui vào trong đây. Tất nhiên là cô không đồng ý rồi.
Nước mắt của cô là vũ khí đứng đầu có thể hạ gục được Bối Nhuận Dư. Chỉ là bây giờ con thú trong người anh đã trỗi dậy, anh còn cố tình chọn chiếc váy khó mặc nhất đứa cho cô, hiện tại dễ gì mà thợ săn phải thả con mồi đi chứ.
Bối Nhuận Dư nhếch mép cười gian xảo. Anh cúi thấp đầu, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ thon nhỏ của Tư Ngai, giọng nói trầm ấm tiến vào tai mềm:
- Nói nhỏ một chút, chẳng lẽ em muốn cho người ngoài phát hiện sao?
- Hức… anh chỉ giỏi bắt nạt người ngoan không à…
Từ lúc tới thủ đô Nam Kinh, Tử Ngai biết rõ sự phân cách giữa nam và nữ. Nếu người ta mà thấy cô đang mập mờ tiếp cận Bối Nhuận Dư, có khi họ sẽ nói thầm cô là kẻ lẳng lơ mất. ngôn tình ngược
Giống như cách mà bà chủ Lưu lần trước mắng cô vậy. Đợt đó tuy cô không biết nghĩa của những từ mà bà chủ Lưu chửi, nhưng khi về nhà của Bối Nhuận Dư, có có hỏi thử anh. Ban đầu anh vẫn im lặng không nói gì, sau một hồi nài nỉ thì anh mới bắt đầu dạy bảo cho cô.
Anh có nói: " Từ lẳng lơ là chỉ hạng người phụ nữ thích tiếp xúc thân mật với đàn ông. Từ này không phải để chỉ em, cho nên đừng nghĩ nhiều nữa."
Khi đó Tử Ngai cúi đầu buồn bã. Cô biết vì sao bà chủ Lưu hay chửi cô như thế rồi. Là bởi vì con trai của bà ta thường hay tới tiệm để tiếp xúc thân mật với cô. Cô không rõ hành động của con trai bà ấy có ý gì, nhưng cảm giác rất khó chịu, rất khác biệt so với cách mà Bối Nhuận Dư chạm vào người cô.
Cho nên cô đã hết lần này đến lần khác đẩy con trai bà chủ Lưu cách xa mình. Nhiều lúc anh ta quá phận, thì có bà chủ tới quán và nhìn thấy, có lẽ chột dạ nên anh ta chỉ cười cười vài cái rồi rời đi. Bà chủ Lưu liếc xéo cô, mỉa mai vài câu rồi lấy tiền trong két và đi đánh mạt chược.
Thấy Tử Ngai thất thần không chú tâm tới mình. Anh hơi dỗi nên cúi đầu xuống, mạnh mẽ chiếm lấy hai cánh môi mê người của Tử Ngai.
Tử Ngai đỏ mặt giãy dụa, Bối Nhuận Dư một tay ghì chặt lấy eo, tay khác đặt sau gáy của cô. Chiếc lưỡi dày nóng của anh biến thành con lươn, chen chúc vào khoang miệng ẩm ướt, ngọt ngào của Tử Ngai.
Cuống họng của cô bị nghẹn lại, cô ân a vài cái rồi im lặng, mắt nhắm nghiền hưởng thụ nụ hôn mãnh liệt của anh. Cô rất nhớ, rất yêu anh. Nếu không phải năm năm trước anh bỏ đi, thì chắc giờ này hai người vẫn còn đang vui vẻ ở sâu trong vùng núi hẻo lánh kia rồi.
Rốt cuộc thì… Anh có thật sự yêu cô hay không? Và vì sao khi đó anh lại bỏ rơi cô chứ. Nghĩ tới đây, Tử Ngai được một gáo nước lạnh tạt vào người. Cô tỉnh táo hẳn lên và dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra xa.
Nước mắt chảy thành sông, cô nghẹn ngào hỏi:
- Vì sao anh ác như vậy chứ? Năm đó tại sao rời đi mà không nói câu nào với em? Bây giờ xuất hiện trước mặt, và cứ ăn môi của em hoài vậy?
Bối Nhuận Dư nhìn chăm chú vào khuôn mặt bị uất ức của Tử Ngai. Anh nhói trong tim, và bắt đầu trả lời:
- Vợ ngoan nào, mau nín đi, đợi thay đồ xong anh sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho em.
- Được, vậy anh mau ra ngoài đi. Xùy xùy.
Tử Ngai vừa khóc, tay vừa phủi phủi đuổi tên lưu manh mau đi đi. Bối Nhuận Dư vốn mặt dày đóng đinh tại chỗ không chịu đi, bản thân cứ nhất quyết ở lại không rời. Anh còn đưa ra lời dọa dẫm cô:
- Em đuổi anh đi, vậy thì anh sẽ không chịu giải thích với em đâu, ngày nào cũng ăn trọn môi em hết đó.
- Hic, anh tệ quá, càng lúc càng giống con gà trống xấu xá năm đó rồi.
Bối Nhuận Dư bỏ qua tai lời cô nói. Cô đúng là không thay đổi, cứ chấp niệm những người xấu thành con gà trống của cô. Anh cong môi xoay người Tử Ngai lại, đối diện với anh là bờ lưng trắng xinh xắn, còn gương phía trước phản chiếu gương mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ. Trong đầu anh bắt đầu nảy ra ý tưởng xấu xa, thật muốn làm cô tại đây và với tư thế này.
Điền Điền là con nít, nên thấy thứ đồ chơi nào sặc sỡ cũng đều đứng lại mà nhìn. Bối Nhuận Dư là ai chứ? Anh là người giàu có nhất nhì ở thủ đô Nam Kinh, món đồ con trai yêu thích, làm sao mà không thể mua cho được.
Anh lấy ra chiếc thẻ đen quyền lực, ting ting thanh toán món đồ chơi rô bốt siêu nhân và một cái tàu vũ trụ mô hình. Còn phía của Tử Ngai, mặc dù không nhìn thấy giá món đồ chơi của Điền Điền, nhưng cô biết nó rất là đắt đỏ.
Ăn ở nhà anh, ngủ ở anh, bây giờ còn xài tiền phung phí của anh, Tử Ngai cảm thấy rất có lỗi. Thà là để mua đồ cho Điền Điền thì được, chứ còn cô thì có gì đâu để mà chi tiêu. Nên bản thân chỉ có thể biết chừng mực đứng im ở sau lưng Điền Điền. Nhìn con trai mua được món mình thích, cô cũng vui lây rồi.
Bối Nhuận Dư biết trong đầu vợ yêu đang nghĩ gì, anh thở dài bất lực. Bảo cô ngốc cô lại không chịu. Rõ ràng chồng cô giàu có như vậy, sao lại không thử chi cho bản thân một chút.
Anh đưa mắt nhìn từ đầu Tử Ngai cho xuống đến gót chân. Ngoại trừ bộ quần áo đắt tiền phiên bản giới hạn ra, thì anh chẳng thấy cô trau chuốt gì cho bản thân cả.
Tuy rằng nước da trắng ngần lên, nhưng sắc mặt không được khoẻ khoắn, đặc biệt là quầng thâm dưới mắt, cả ngày lẫn đêm ngoại trừ làm việc thì cũng là chăm lo cho Điền Điền, một chút thư giãn cho bản thân cũng không tồn tại với cô.
Càng nghĩ tới lòng Bối Nhuận Dư càng đau nhói. Anh kéo tay Tử Ngai đi vào cửa hàng thời trang đứng đầu tiêu thụ ở trung tâm thương mại. Ở đây có đủ quần áo, đồ lót, túi xách và cả giày dép.
Bởi vì bán nhiều loại sản phẩm, nên không gian rất lớn. Bối Nhuận Dư sợ Điền Điền đi mệt, nên anh đặt một phòng nghỉ riêng biệt cho khách Vip, và đưa Điền Điền vào trong ngồi chơi và ăn bánh, uống nước đợi cha mẹ.
Đi ngang qua chỗ nào, cứ trong tầm mắt nhìn thấy quần áo phù hợp với Tử Ngai là Bối Nhuận Dư lấy hết. Anh không để cho nhân viên đi theo mình, một phần để cho thoải mái và giúp Tử Ngai không cần ngượng ngùng dưới ánh mắt của người ngoài.
Thoáng chốc trên tay anh vắt đầy quần áo, mặc cho Tử Ngai ngăn cản hết lời vẫn không thể làm lung lay ý định của anh được.
Tử Ngai mím môi nhìn anh, cô lưỡng lự cầm quần áo đi vào nơi thử đồ. Có vài bộ là váy chữ A liền thân, nên mặc vào rất dễ. Còn có một số bộ thì thuộc kiểu khoá kéo sau lưng, hoặc có bộ thì cột dây. Tử Ngai không biết mặc, cô cứ đứng loay hoay ở bên trong.
Cô không có biết được việc gọi nhân viên nữ tới hỗ trợ, nên bản thân cứ ngây ngốc nghiêng đầu và trầm tư nghĩ cách mặc quần áo.
Tuy cô chậm chạp, nhưng chồng cô nhanh nhẹn. Bối Nhuận Dư kéo rèm cửa ra nhanh chóng và đóng lại cũng mau. Từ trong gương, Tử Ngai nhìn thấy khuôn mặt quá quen thuộc, cô sốt sắng a lên một tiếng rồi quay đầu nói:
- Anh vào đây làm gì, em còn phải thử đồ nữa đó!
- Anh vào để giúp em mặc đồ đó. Đừng có ngại, chỗ nào trên người em anh cũng từng thấy qua rồi còn gì.
- Không chịu, em không chịu đâu mà…..
Tử Ngai rớm nước mắt nhảy cẫng lên. Lúc tạo Điền Điền cô có thể bỏ qua, lúc chiều tắm chung cô cũng có thể ậm ừ lướt nhẹ. Nhưng bây giờ cô muốn tự lập thay đồ, anh thì cứ nằng nặc chui vào trong đây. Tất nhiên là cô không đồng ý rồi.
Nước mắt của cô là vũ khí đứng đầu có thể hạ gục được Bối Nhuận Dư. Chỉ là bây giờ con thú trong người anh đã trỗi dậy, anh còn cố tình chọn chiếc váy khó mặc nhất đứa cho cô, hiện tại dễ gì mà thợ săn phải thả con mồi đi chứ.
Bối Nhuận Dư nhếch mép cười gian xảo. Anh cúi thấp đầu, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ thon nhỏ của Tư Ngai, giọng nói trầm ấm tiến vào tai mềm:
- Nói nhỏ một chút, chẳng lẽ em muốn cho người ngoài phát hiện sao?
- Hức… anh chỉ giỏi bắt nạt người ngoan không à…
Từ lúc tới thủ đô Nam Kinh, Tử Ngai biết rõ sự phân cách giữa nam và nữ. Nếu người ta mà thấy cô đang mập mờ tiếp cận Bối Nhuận Dư, có khi họ sẽ nói thầm cô là kẻ lẳng lơ mất. ngôn tình ngược
Giống như cách mà bà chủ Lưu lần trước mắng cô vậy. Đợt đó tuy cô không biết nghĩa của những từ mà bà chủ Lưu chửi, nhưng khi về nhà của Bối Nhuận Dư, có có hỏi thử anh. Ban đầu anh vẫn im lặng không nói gì, sau một hồi nài nỉ thì anh mới bắt đầu dạy bảo cho cô.
Anh có nói: " Từ lẳng lơ là chỉ hạng người phụ nữ thích tiếp xúc thân mật với đàn ông. Từ này không phải để chỉ em, cho nên đừng nghĩ nhiều nữa."
Khi đó Tử Ngai cúi đầu buồn bã. Cô biết vì sao bà chủ Lưu hay chửi cô như thế rồi. Là bởi vì con trai của bà ta thường hay tới tiệm để tiếp xúc thân mật với cô. Cô không rõ hành động của con trai bà ấy có ý gì, nhưng cảm giác rất khó chịu, rất khác biệt so với cách mà Bối Nhuận Dư chạm vào người cô.
Cho nên cô đã hết lần này đến lần khác đẩy con trai bà chủ Lưu cách xa mình. Nhiều lúc anh ta quá phận, thì có bà chủ tới quán và nhìn thấy, có lẽ chột dạ nên anh ta chỉ cười cười vài cái rồi rời đi. Bà chủ Lưu liếc xéo cô, mỉa mai vài câu rồi lấy tiền trong két và đi đánh mạt chược.
Thấy Tử Ngai thất thần không chú tâm tới mình. Anh hơi dỗi nên cúi đầu xuống, mạnh mẽ chiếm lấy hai cánh môi mê người của Tử Ngai.
Tử Ngai đỏ mặt giãy dụa, Bối Nhuận Dư một tay ghì chặt lấy eo, tay khác đặt sau gáy của cô. Chiếc lưỡi dày nóng của anh biến thành con lươn, chen chúc vào khoang miệng ẩm ướt, ngọt ngào của Tử Ngai.
Cuống họng của cô bị nghẹn lại, cô ân a vài cái rồi im lặng, mắt nhắm nghiền hưởng thụ nụ hôn mãnh liệt của anh. Cô rất nhớ, rất yêu anh. Nếu không phải năm năm trước anh bỏ đi, thì chắc giờ này hai người vẫn còn đang vui vẻ ở sâu trong vùng núi hẻo lánh kia rồi.
Rốt cuộc thì… Anh có thật sự yêu cô hay không? Và vì sao khi đó anh lại bỏ rơi cô chứ. Nghĩ tới đây, Tử Ngai được một gáo nước lạnh tạt vào người. Cô tỉnh táo hẳn lên và dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra xa.
Nước mắt chảy thành sông, cô nghẹn ngào hỏi:
- Vì sao anh ác như vậy chứ? Năm đó tại sao rời đi mà không nói câu nào với em? Bây giờ xuất hiện trước mặt, và cứ ăn môi của em hoài vậy?
Bối Nhuận Dư nhìn chăm chú vào khuôn mặt bị uất ức của Tử Ngai. Anh nhói trong tim, và bắt đầu trả lời:
- Vợ ngoan nào, mau nín đi, đợi thay đồ xong anh sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho em.
- Được, vậy anh mau ra ngoài đi. Xùy xùy.
Tử Ngai vừa khóc, tay vừa phủi phủi đuổi tên lưu manh mau đi đi. Bối Nhuận Dư vốn mặt dày đóng đinh tại chỗ không chịu đi, bản thân cứ nhất quyết ở lại không rời. Anh còn đưa ra lời dọa dẫm cô:
- Em đuổi anh đi, vậy thì anh sẽ không chịu giải thích với em đâu, ngày nào cũng ăn trọn môi em hết đó.
- Hic, anh tệ quá, càng lúc càng giống con gà trống xấu xá năm đó rồi.
Bối Nhuận Dư bỏ qua tai lời cô nói. Cô đúng là không thay đổi, cứ chấp niệm những người xấu thành con gà trống của cô. Anh cong môi xoay người Tử Ngai lại, đối diện với anh là bờ lưng trắng xinh xắn, còn gương phía trước phản chiếu gương mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ. Trong đầu anh bắt đầu nảy ra ý tưởng xấu xa, thật muốn làm cô tại đây và với tư thế này.