Chương 3: Nước bọt toàn năng
Vào thời điểm năm năm trước, Bối Nhuận Dư nhận được nhiệm vụ từ cấp trên, khi đó anh vẫn chỉ là một trung tướng thuộc Trung đoàn Đội đặc nhiệm. Dưới sự phân bổ của Đại tướng, cũng tức là cha anh, ngài Bối Lạc Sinh.
Bối Nhuận Dư phải tới một vùng núi sâu, vị trí gần sát biên giới từ nước Đông A sang nước ngoại quốc.
Có một băng đảng buôn bán ma túy và buôn người. Bọn họ đang dự định xuất khẩu hàng lậu sang biên giới ở nước ngoài, nhưng trước mắt vẫn không rõ kẻ đứng sau là ai và băng đảng đó có bao nhiêu người, thuộc tổ chức nào.
Bối Nhuận Dư được cử đi điều tra về vị trí chính xác của bọn tội phạm đang làm cứ địa, anh còn phải điều tra nguồn nhập khẩu và xuất khẩu hàng cấm và nguồn buôn bán nội tạng của bọn họ.
Một phần Bối Nhuận Dư được giao nhiệm vụ này, là bởi Bối Lạc Sinh muốn anh lập một công lớn, thuận lợi cho việc lên chức Thượng tướng Đội đặc nhiệm.
Bối Nhuận Dư nhận lệnh, một mình anh phải tự mình giải quyết bọn tội phạm và không được sự giúp đỡ của những đồng đội khác.
Trước mắt anh cần xâm nhập vào vị trí bọn tội phạm đang ẩn nấp, để làm được thì anh phải giả danh một người sống ở khu vực đó....
Ngày qua ngày của Tử Ngai đều giống như nhau. Sáng sớm tinh mơ cô phải thức dậy để quét dọn sân nhà, cho dù sân nhỏ, còn chưa đủ hai mét, nhưng cô phải dọn dẹp gọn gàng. Đây là điều cô được học từ bà nội lúc thuở nhỏ. Bây giờ bà không còn ở cạnh cô nữa, cô phải biết trưởng thành và tự chăm lo cho mình.
Sau khi dọn lá cây khô rơi dưới đất, và dọn phân gà rải rác khắp sân. Tử Ngai lau mồ hôi trán, trời rạng sáng ít nắng và nóng, ngược lại còn nhiễm chút se lạnh, nhưng vì Tử Ngai lao động tới lui nhiều, trên mặt khó mà không vã mồ hôi.
Xong việc, nhìn mặt trời dần lên cao, quầng sáng rực rỡ xanh biển và cam nhạt hiện lên. Đợi chừng hai phút, ánh sáng trong lành chiếu rọi vào căn nhà cũ kỹ và nhỏ bé của Tử Ngai.
Thấy trời đã sáng bừng, Tử Ngai đeo cái giỏ tre cao bốn mươi căn lên lưng, chiều dài chiếm hết cả mặt lưng gầy nhỏ của cô, trông cô không khác gì châu chấu cõng viên đá.
Tử Ngai theo lối đi quen thuộc đi lên núi. Đêm qua có cơn mưa nhỏ, nên hẳn cây cối trên núi sẽ tươi xanh hơn rất nhiều. Cô tìm kiếm những loại rau dại có thể ăn được, và cắt gọn bỏ vào giỏ tre sau lưng. Những đoạn sâu thì để cho cặp gà ở nhà ăn.
Mặc dù ở trên dốc núi, nhưng cũng có một cái thác nhỏ, tiếng nước chảy róc rách bên tai, Tử Ngai đặc biệt thích nghe thấy âm thanh tự nhiên này. Những ngày buồn chán và nhớ bà nội, cô đều lên trên núi cao để lắng nghe tiếng thác chảy, trong lòng bình thản được đôi chút.
Đợi xong việc hái rau dại, Tử Ngai đi tới thác nhỏ, hơi nước mát lành phả vào khuôn mặt đen nhẻm của cô. Cô kề sát hai bàn tay vào nhau, rồi múc chút nước cho lên miệng uống.
Cổ họng ẩm ướt được giải khát. Bỗng dưng Tử Ngai nghe thấy tiếng động lạ ở sau lưng, gáy cổ chậm nhịp quay đầu nhìn thử là thú hoang nào đến đây.
Ai mà ngờ rằng, hiếm hoi xuất hiện một chàng trai cao lớn, nhìn sơ cô còn tưởng ở đây mới mọc cây cổ thụ to bự.
Nhìn người đàn ông xa lạ, không phải người trong làng, cách ăn mặc cũng kỳ lạ, khác biệt với quần áo vải thô bạc màu mà Tử Ngai đang mặc. Cô nghiêng nhẹ đầu, nhìn anh ta khập khiễng đi tới.
- Anh bị thương hả? Tôi biết cách băng vết thương.
Bối Nhuận Dư dừng bước, chẳng phải theo lẽ thường thì khi thấy người lạ, cô gái này phải thốt lên sợ hãi và hỏi: "Anh là ai? Từ đâu tới!" mới đúng chứ.
Tử Ngai không phân biệt được người tốt hay người xấu, khuôn miệng cười ngây ngô, tính cách nhiệt tình đi tới đỡ anh ngồi xuống vách đá gần đó.
Cô nhìn thấy anh đang ôm hông bên phải, phía ngoài áo có loang chút màu đỏ sẫm, nhìn giống hệt máu gà. Hẳn là anh bị thương nặng lắm rồi, cô nhớ lời bà dặn, vội vàng vén áo anh lên và xử lý vết thương.
Bối Nhuận Dư nhìn cô sỗ sàng như thế, anh giật mình ngăn cản lại, động tác có vài phần thô bạo, giống như đang đối xử với người trước mặt là kẻ địch vậy.
Cổ tay nhỏ xíu của Tử Ngai bị siết chặt, cô nhíu mày thút thít đáng thương:
- Đau quá, Ngai Ngai chỉ muốn giúp anh thôi mà.
Tử Ngai như đứa trẻ bị ăn hiếp, hai má đỏ bừng lên, đôi ngươi cũng hằn đỏ đáng thương, cơ mà vì nước da đen sạm, nên Bối Nhuận Dư khóc thấy khuôn mặt nghẹn uất đang đỏ ửng lên.
Nhưng anh nhìn thấy cô gái này không giống như người xấu, nên vội thả tay cô ra và nói xin lỗi:
- Xin lỗi cô, tôi chỉ hơi giật mình xíu.
Tử Ngai không còn khóc nữa, trong đầu chỉ mắng anh là gà trống điên, cứ thích mổ người tốt và đáng yêu giống cô.
Đã làm việc tốt thì phải làm cho tới chốn. Tử Ngai vén áo Bối Nhuận Dư lên, nhìn vết thương ngay eo đỏ rực. Cô hoảng loạn không biết cầm máu. Bảo cô cắt cổ gà, nhổ lông thì cô còn biết làm. Trong đầu cô chậm chạp nhớ tới hình ảnh ngày xưa, mỗi lần bị mũi chích đỏ cả da, bà thường dùng nước bọt để xoa cho cô.
Ngẫm nghĩ tới nó, Tử Ngai nhanh chóng phun nước miếng vào lòng bàn tay, sau đó chuẩn bị hướng tới chỗ vết thương của Bối Nhuận Dư.
Còn anh thì nhìn từng hành động đang diễn ra của Tử Ngai, anh hoảng hốt chụp nhẹ tay cô rồi hỏi:
- Này, cô làm gì vậy?
- Hả? Ngai Ngai đang giúp anh trị vết thương đó. Yên tâm, cách này tôi hay dùng.
Tử Ngai mở tròn mắt, đầu nghiêng nhẹ sang một bên nhìn anh và nói, sau đó đầu để thẳng, dáng vẻ cực kỳ tự tin bản thân rất giỏi làm lành vết thương.
Hai mắt của Tử Ngai chớp chớp như lóe ánh sáng, còn đây mắt của Bối Nhuận Dư thì giật giật cơ mắt, anh muốn nói rồi lại thôi. Trong đầu nhận định cô gái trẻ tuổi này thật sự là đồ ngốc.
Trước khi tới vùng núi hoang vắng này, anh đã cho người điều tra sơ qua một chút. Dưới chân núi có ngôi làng nhỏ, đếm kỹ càng thì cũng chỉ lác đác năm sáu ngôi nhà lá xập xệ.
Để dễ dàng xâm nhập vào ngôi làng đó, thì anh phải làm quen với người ở đây trước. Đàn ông thì là chiến hữu, còn phụ nữ thì bắt buộc phải cưới họ.
Điều tra tới lui, sau cùng anh biết được ở làng này có một cô gái ngốc, người này vừa hay thích hợp để anh lợi dụng xâm nhập vào làng. Đợi sau khi hoàn thành công việc, anh có thể bồi thường cho cô mọi thứ. Vả lại đầu óc của người khờ thì thường dễ dàng và không toan tính hơn là những kẻ bình thường.
Kế hoạch tiếp cận đầu tiên, chính là anh sẽ giả bộ bị thương, sau đó từ trên núi cao đi xuống chân dốc núi, giả vờ như mình là khách du lịch đến leo núi tập thể dục, và bất cẩn bị thú hoang làm bị thương.
Anh còn biết nhà của cô ngốc duy nhất của làng nằm ở vị trí gần nhất chân núi, cho nên khi xuống được dưới chân, anh sẽ đi vào nhà của cô đầu tiên.
Cơ mà anh không ngờ rằng ông trời cho anh gặp cô sớm đến vậy. Đang chuẩn bị xuống núi thì phát hiện gần đó có người xuất hiện. Ban đầu chỉ nghĩ là người con gái bình thường, ai dè lại trúng ngay con nhạn anh đang giăng lưới.
Cô ngốc Tử Ngai nhiệt tình nhìn anh, còn anh thì chỉ biết thở dài một hơi. Cũng may vết thương của anh là giả, chứ nếu thật thì chắc đã bị nước bọt của cô làm nhiễm trùng chết mất.
Bối Nhuận Dư nói:
- Balo của tôi bị rơi đằng kia, cô tới lấy giúp tôi đi.
- Được thôi.
Tử Ngai phấn khích chạy theo hướng anh chỉ tay, lần đầu có người khác ngoài bà tin tưởng giao cho nhiệm vụ, nên cô cực kỳ vui vẻ. Cơ mà.... Balo là gì thế?
Chạy được năm bước, cô liền khựng người lại, tay đưa lên gãi đầu, tóc tai bị làm rối tung lên, giọng điệu ngập ngừng hỏi:
- À mà... "pha lu" anh nói là cái gì vậy?
Bối Nhuận Dư phải tới một vùng núi sâu, vị trí gần sát biên giới từ nước Đông A sang nước ngoại quốc.
Có một băng đảng buôn bán ma túy và buôn người. Bọn họ đang dự định xuất khẩu hàng lậu sang biên giới ở nước ngoài, nhưng trước mắt vẫn không rõ kẻ đứng sau là ai và băng đảng đó có bao nhiêu người, thuộc tổ chức nào.
Bối Nhuận Dư được cử đi điều tra về vị trí chính xác của bọn tội phạm đang làm cứ địa, anh còn phải điều tra nguồn nhập khẩu và xuất khẩu hàng cấm và nguồn buôn bán nội tạng của bọn họ.
Một phần Bối Nhuận Dư được giao nhiệm vụ này, là bởi Bối Lạc Sinh muốn anh lập một công lớn, thuận lợi cho việc lên chức Thượng tướng Đội đặc nhiệm.
Bối Nhuận Dư nhận lệnh, một mình anh phải tự mình giải quyết bọn tội phạm và không được sự giúp đỡ của những đồng đội khác.
Trước mắt anh cần xâm nhập vào vị trí bọn tội phạm đang ẩn nấp, để làm được thì anh phải giả danh một người sống ở khu vực đó....
Ngày qua ngày của Tử Ngai đều giống như nhau. Sáng sớm tinh mơ cô phải thức dậy để quét dọn sân nhà, cho dù sân nhỏ, còn chưa đủ hai mét, nhưng cô phải dọn dẹp gọn gàng. Đây là điều cô được học từ bà nội lúc thuở nhỏ. Bây giờ bà không còn ở cạnh cô nữa, cô phải biết trưởng thành và tự chăm lo cho mình.
Sau khi dọn lá cây khô rơi dưới đất, và dọn phân gà rải rác khắp sân. Tử Ngai lau mồ hôi trán, trời rạng sáng ít nắng và nóng, ngược lại còn nhiễm chút se lạnh, nhưng vì Tử Ngai lao động tới lui nhiều, trên mặt khó mà không vã mồ hôi.
Xong việc, nhìn mặt trời dần lên cao, quầng sáng rực rỡ xanh biển và cam nhạt hiện lên. Đợi chừng hai phút, ánh sáng trong lành chiếu rọi vào căn nhà cũ kỹ và nhỏ bé của Tử Ngai.
Thấy trời đã sáng bừng, Tử Ngai đeo cái giỏ tre cao bốn mươi căn lên lưng, chiều dài chiếm hết cả mặt lưng gầy nhỏ của cô, trông cô không khác gì châu chấu cõng viên đá.
Tử Ngai theo lối đi quen thuộc đi lên núi. Đêm qua có cơn mưa nhỏ, nên hẳn cây cối trên núi sẽ tươi xanh hơn rất nhiều. Cô tìm kiếm những loại rau dại có thể ăn được, và cắt gọn bỏ vào giỏ tre sau lưng. Những đoạn sâu thì để cho cặp gà ở nhà ăn.
Mặc dù ở trên dốc núi, nhưng cũng có một cái thác nhỏ, tiếng nước chảy róc rách bên tai, Tử Ngai đặc biệt thích nghe thấy âm thanh tự nhiên này. Những ngày buồn chán và nhớ bà nội, cô đều lên trên núi cao để lắng nghe tiếng thác chảy, trong lòng bình thản được đôi chút.
Đợi xong việc hái rau dại, Tử Ngai đi tới thác nhỏ, hơi nước mát lành phả vào khuôn mặt đen nhẻm của cô. Cô kề sát hai bàn tay vào nhau, rồi múc chút nước cho lên miệng uống.
Cổ họng ẩm ướt được giải khát. Bỗng dưng Tử Ngai nghe thấy tiếng động lạ ở sau lưng, gáy cổ chậm nhịp quay đầu nhìn thử là thú hoang nào đến đây.
Ai mà ngờ rằng, hiếm hoi xuất hiện một chàng trai cao lớn, nhìn sơ cô còn tưởng ở đây mới mọc cây cổ thụ to bự.
Nhìn người đàn ông xa lạ, không phải người trong làng, cách ăn mặc cũng kỳ lạ, khác biệt với quần áo vải thô bạc màu mà Tử Ngai đang mặc. Cô nghiêng nhẹ đầu, nhìn anh ta khập khiễng đi tới.
- Anh bị thương hả? Tôi biết cách băng vết thương.
Bối Nhuận Dư dừng bước, chẳng phải theo lẽ thường thì khi thấy người lạ, cô gái này phải thốt lên sợ hãi và hỏi: "Anh là ai? Từ đâu tới!" mới đúng chứ.
Tử Ngai không phân biệt được người tốt hay người xấu, khuôn miệng cười ngây ngô, tính cách nhiệt tình đi tới đỡ anh ngồi xuống vách đá gần đó.
Cô nhìn thấy anh đang ôm hông bên phải, phía ngoài áo có loang chút màu đỏ sẫm, nhìn giống hệt máu gà. Hẳn là anh bị thương nặng lắm rồi, cô nhớ lời bà dặn, vội vàng vén áo anh lên và xử lý vết thương.
Bối Nhuận Dư nhìn cô sỗ sàng như thế, anh giật mình ngăn cản lại, động tác có vài phần thô bạo, giống như đang đối xử với người trước mặt là kẻ địch vậy.
Cổ tay nhỏ xíu của Tử Ngai bị siết chặt, cô nhíu mày thút thít đáng thương:
- Đau quá, Ngai Ngai chỉ muốn giúp anh thôi mà.
Tử Ngai như đứa trẻ bị ăn hiếp, hai má đỏ bừng lên, đôi ngươi cũng hằn đỏ đáng thương, cơ mà vì nước da đen sạm, nên Bối Nhuận Dư khóc thấy khuôn mặt nghẹn uất đang đỏ ửng lên.
Nhưng anh nhìn thấy cô gái này không giống như người xấu, nên vội thả tay cô ra và nói xin lỗi:
- Xin lỗi cô, tôi chỉ hơi giật mình xíu.
Tử Ngai không còn khóc nữa, trong đầu chỉ mắng anh là gà trống điên, cứ thích mổ người tốt và đáng yêu giống cô.
Đã làm việc tốt thì phải làm cho tới chốn. Tử Ngai vén áo Bối Nhuận Dư lên, nhìn vết thương ngay eo đỏ rực. Cô hoảng loạn không biết cầm máu. Bảo cô cắt cổ gà, nhổ lông thì cô còn biết làm. Trong đầu cô chậm chạp nhớ tới hình ảnh ngày xưa, mỗi lần bị mũi chích đỏ cả da, bà thường dùng nước bọt để xoa cho cô.
Ngẫm nghĩ tới nó, Tử Ngai nhanh chóng phun nước miếng vào lòng bàn tay, sau đó chuẩn bị hướng tới chỗ vết thương của Bối Nhuận Dư.
Còn anh thì nhìn từng hành động đang diễn ra của Tử Ngai, anh hoảng hốt chụp nhẹ tay cô rồi hỏi:
- Này, cô làm gì vậy?
- Hả? Ngai Ngai đang giúp anh trị vết thương đó. Yên tâm, cách này tôi hay dùng.
Tử Ngai mở tròn mắt, đầu nghiêng nhẹ sang một bên nhìn anh và nói, sau đó đầu để thẳng, dáng vẻ cực kỳ tự tin bản thân rất giỏi làm lành vết thương.
Hai mắt của Tử Ngai chớp chớp như lóe ánh sáng, còn đây mắt của Bối Nhuận Dư thì giật giật cơ mắt, anh muốn nói rồi lại thôi. Trong đầu nhận định cô gái trẻ tuổi này thật sự là đồ ngốc.
Trước khi tới vùng núi hoang vắng này, anh đã cho người điều tra sơ qua một chút. Dưới chân núi có ngôi làng nhỏ, đếm kỹ càng thì cũng chỉ lác đác năm sáu ngôi nhà lá xập xệ.
Để dễ dàng xâm nhập vào ngôi làng đó, thì anh phải làm quen với người ở đây trước. Đàn ông thì là chiến hữu, còn phụ nữ thì bắt buộc phải cưới họ.
Điều tra tới lui, sau cùng anh biết được ở làng này có một cô gái ngốc, người này vừa hay thích hợp để anh lợi dụng xâm nhập vào làng. Đợi sau khi hoàn thành công việc, anh có thể bồi thường cho cô mọi thứ. Vả lại đầu óc của người khờ thì thường dễ dàng và không toan tính hơn là những kẻ bình thường.
Kế hoạch tiếp cận đầu tiên, chính là anh sẽ giả bộ bị thương, sau đó từ trên núi cao đi xuống chân dốc núi, giả vờ như mình là khách du lịch đến leo núi tập thể dục, và bất cẩn bị thú hoang làm bị thương.
Anh còn biết nhà của cô ngốc duy nhất của làng nằm ở vị trí gần nhất chân núi, cho nên khi xuống được dưới chân, anh sẽ đi vào nhà của cô đầu tiên.
Cơ mà anh không ngờ rằng ông trời cho anh gặp cô sớm đến vậy. Đang chuẩn bị xuống núi thì phát hiện gần đó có người xuất hiện. Ban đầu chỉ nghĩ là người con gái bình thường, ai dè lại trúng ngay con nhạn anh đang giăng lưới.
Cô ngốc Tử Ngai nhiệt tình nhìn anh, còn anh thì chỉ biết thở dài một hơi. Cũng may vết thương của anh là giả, chứ nếu thật thì chắc đã bị nước bọt của cô làm nhiễm trùng chết mất.
Bối Nhuận Dư nói:
- Balo của tôi bị rơi đằng kia, cô tới lấy giúp tôi đi.
- Được thôi.
Tử Ngai phấn khích chạy theo hướng anh chỉ tay, lần đầu có người khác ngoài bà tin tưởng giao cho nhiệm vụ, nên cô cực kỳ vui vẻ. Cơ mà.... Balo là gì thế?
Chạy được năm bước, cô liền khựng người lại, tay đưa lên gãi đầu, tóc tai bị làm rối tung lên, giọng điệu ngập ngừng hỏi:
- À mà... "pha lu" anh nói là cái gì vậy?