Chương 15: Động phòng tạo em bé
Tử Ngai dùng hết sức lực làm việc nhiều năm của mình, và lôi kéo, đẩy Bối Nhuận Dư lên cái giường đất chút xíu của mình. Chân anh dài, phải bị dư ra ngoài không trung một khoảng. Chỗ nằm cũng bị anh chiếm gần hết cái giường, may mà Tử Ngai vóc dáng nhỏ bé, nên cô có thể chen chúc nằm cạnh anh dễ dàng.
Bối Nhuận Dư là người đàn ông đã lướt qua lứa tuổi thanh niên bồng bột rồi, thế mà giờ đây, cô gái nằm bên cạnh lại có thể khiến cho lòng anh xôn xao khó tả. Ánh mắt có vài phần mong chờ.
Trong đầu thử tính toán xem, lát nữa anh nên vuốt ve eo cô trước, hay là cúi đầu hôn lên cánh môi đầy sức hút của cô đây? Hay là... Làm một lúc cả hai sẽ tốt hơn!
Sau một hồi đắn đo để đưa ra phương án hiệu quả nhất, Bối Nhuận Dư bắt đầu ngồi dậy, dự tính trở người nằm lên Tử Ngai, anh muốn bắt đầu từ tư thế truyền thống trước, nam trên nữ dưới.
Nhưng còn chưa kịp ngồi dậy, Tử Ngai nằm bên cạnh với lấy bàn tay của Bối Nhuận Dư, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Bàn tay của cô chỉ bằng một nửa tay của anh, lòng bàn tay hơi khô ráp, không kém gì so với anh.
Nhưng rơi vào tay anh, anh vẫn cảm thấy mịn màng, yêu thích không rời. Anh cho rằng cô đang hồi hộp, nên cũng nắm lấy tay cô để tiếp thêm dũng cảm và dỗ dành cô gái nhỏ.
Nào có ngờ, cô gái này không phải thẹn thùng gì hết, ngược lại cô còn đang cố làm hành động "giao phối" với anh đấy. Miệng cô lẩm bẩm đếm số thứ tự. Tuy không biết viết và đọc chữ, nhưng bà nội quá cố của cô đã chỉ cô cách đếm số.
Cô vừa nằm nhắm mắt, miệng vừa lẩm nhẩm bắt đầu việc đếm số. Đếm đến số thứ mười, cô mở mắt ra quay đầu nhìn sang hướng của Bối Nhuận Dư.
Miệng cười vui vẻ đầy phấn khích nói:
- Tạo xong rồi đó! Anh thấy Ngai Ngai có thông minh không? Em nhớ rất rõ cách giao phối của gà mái và gà trống đó!
- Hả? Xong rồi á hả?
Bối Nhuận Dư chợt nhận ra cái gì đó hơi cấn. Anh còn chưa kịp làm ăn gì hết mà cô vợ nhỏ đã nói là xong rồi. Lỡ phóng lao thì phải theo lao, anh dễ gì buông tha cho cô, chính cô là kẻ đăng giương dây cung với anh trước đó.
Anh ngồi dậy, chống người bằng một bên tay, kiểu dáng vừa nằm vừa ngồi. Đầu cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt nai chớp chớp vô tội của Tử Ngai.
Anh bất lực thở dài một hơi dài. Phải làm sao đây? Cô gái này chắc chắn lại bị bà nội quá cố của mình lừa gạt nữa rồi.
Anh đưa tay đỡ gáy Tử Ngai và giúp cô ngồi dậy, mặt đối mặt với anh. Lòng bàn tay to và ấm áp sát lên bên má hơi lành lạnh của cô. Anh khẽ khàng nói:
- Tạo em bé không phải chỉ như vậy là xong đâu.
- Hửm, Ngai Ngai được dạy như thế mà, không thể sai được.
Tử Ngai rất là nghe lời bà nội từng dặn dò. Bây giờ đến lúc thực hành thì Bối Nhuận Dư lại bảo là sai. Cô bây giờ rất bối rối không biết phải làm gì để tạo em bé đây.
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó suy nghĩ tùm lum thứ, thái độ khẩn trương vô cùng. Bối Nhuận Dư nhìn rồi lại cười cưng chiều cô:
- Ngốc quá, trước tiên thì phải làm như này này...
Bối Nhuận Dư còn chưa để cô tự ngẫm ra vấn đề, anh đã vội vàng lao tới hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của bánh bao nhỏ. Một bàn tay khác mò mẫm dưới eo nhỏ, chỗ nào đi qua trên cơ thể cũng đọng lại chút hơi ấm từ anh.
Người trong tay nơi nào cũng mềm mại, tựa hệt như cô thật sự làm từ bánh bao vậy. Mềm mềm, nắn bóp rất đã tay.
Tử Ngai không rõ anh đang làm gì, chỉ thấy bên eo nhồn nhột, làm cho cô cứ mắc cười. Bất thình lình cô thật sự cười ra tiếng.
Bối Nhuận Dư kết thúc nụ hôn đầu của cả hai. Anh quệt nhẹ lớp nước óng ánh còn dính sót trên môi Tử Ngai. Còn cô thì ôm bụng cười khúc khích:
- Anh trai làm em nhột quá, em muốn cười.
- Không được gọi là anh trai, phải gọi là chồng.
Ai đời để vợ gọi là "anh trai" chứ, nghe tình thú quá rồi, anh không thích như thế. Bây giờ anh đã được lên cấp, không thể làm anh trai của Tử Ngai mãi được.
Tử Ngai nghe ra được từ ngữ quen thuộc, cô vội a lên một tiếng:
- Thím Hai cũng nói anh là chồng em đó! Tức là.... Anh thật sự là con gà trống ngoài sân đúng không?
Bối Nhuận Dư hết cách với cô, chỉ có thể hùa theo cô gái nhỏ và nói:
- Ừm, còn em là con gà mái đáng yêu ngoài kia đó!
- Ô....
Tử Ngai mở to mồm ngạc nhiên, ánh mắt nhận ra điều gì đó mới mẻ. Hồi sau cô gật gật đầu với anh, coi như là đã hiểu rõ cụm từ "kết hôn", "vợ chồng" mà thím Hai và cô Vân nói lúc sáng.
Bây giờ tâm trạng của Tử Ngai cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc. Bối Nhuận Dư bữa nay có hỷ sự vui vẻ, nên anh xung phong xuống bếp nấu cơm, còn Tử Ngai thì được nằm nghỉ ngơi ở trên giường đất.
Anh nào có biết rằng, Tử Ngai vẫn cho rằng hai người đã tạo em bé thành công. Hiện tại cô còn đang nằm vuốt ve cái bụng xẹp lép của mình. Cái đầu nhỏ bắt đầu ngẫm nghĩ. Cô sẽ cố gắng sinh ra đứa bé vừa giống cô và vừa giống anh. Cô không muốn đẻ ra trái trứng và bị người ta ăn mất đâu.
Về sau nếu có trứng gà cô cũng sẽ không dám ăn nữa, để cho gà mái ấp thành gà con mới được. Đôi bên đều hạnh phúc như nhau bên cạnh con cái á.
Bối Nhuận Dư là người đàn ông đã lướt qua lứa tuổi thanh niên bồng bột rồi, thế mà giờ đây, cô gái nằm bên cạnh lại có thể khiến cho lòng anh xôn xao khó tả. Ánh mắt có vài phần mong chờ.
Trong đầu thử tính toán xem, lát nữa anh nên vuốt ve eo cô trước, hay là cúi đầu hôn lên cánh môi đầy sức hút của cô đây? Hay là... Làm một lúc cả hai sẽ tốt hơn!
Sau một hồi đắn đo để đưa ra phương án hiệu quả nhất, Bối Nhuận Dư bắt đầu ngồi dậy, dự tính trở người nằm lên Tử Ngai, anh muốn bắt đầu từ tư thế truyền thống trước, nam trên nữ dưới.
Nhưng còn chưa kịp ngồi dậy, Tử Ngai nằm bên cạnh với lấy bàn tay của Bối Nhuận Dư, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Bàn tay của cô chỉ bằng một nửa tay của anh, lòng bàn tay hơi khô ráp, không kém gì so với anh.
Nhưng rơi vào tay anh, anh vẫn cảm thấy mịn màng, yêu thích không rời. Anh cho rằng cô đang hồi hộp, nên cũng nắm lấy tay cô để tiếp thêm dũng cảm và dỗ dành cô gái nhỏ.
Nào có ngờ, cô gái này không phải thẹn thùng gì hết, ngược lại cô còn đang cố làm hành động "giao phối" với anh đấy. Miệng cô lẩm bẩm đếm số thứ tự. Tuy không biết viết và đọc chữ, nhưng bà nội quá cố của cô đã chỉ cô cách đếm số.
Cô vừa nằm nhắm mắt, miệng vừa lẩm nhẩm bắt đầu việc đếm số. Đếm đến số thứ mười, cô mở mắt ra quay đầu nhìn sang hướng của Bối Nhuận Dư.
Miệng cười vui vẻ đầy phấn khích nói:
- Tạo xong rồi đó! Anh thấy Ngai Ngai có thông minh không? Em nhớ rất rõ cách giao phối của gà mái và gà trống đó!
- Hả? Xong rồi á hả?
Bối Nhuận Dư chợt nhận ra cái gì đó hơi cấn. Anh còn chưa kịp làm ăn gì hết mà cô vợ nhỏ đã nói là xong rồi. Lỡ phóng lao thì phải theo lao, anh dễ gì buông tha cho cô, chính cô là kẻ đăng giương dây cung với anh trước đó.
Anh ngồi dậy, chống người bằng một bên tay, kiểu dáng vừa nằm vừa ngồi. Đầu cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt nai chớp chớp vô tội của Tử Ngai.
Anh bất lực thở dài một hơi dài. Phải làm sao đây? Cô gái này chắc chắn lại bị bà nội quá cố của mình lừa gạt nữa rồi.
Anh đưa tay đỡ gáy Tử Ngai và giúp cô ngồi dậy, mặt đối mặt với anh. Lòng bàn tay to và ấm áp sát lên bên má hơi lành lạnh của cô. Anh khẽ khàng nói:
- Tạo em bé không phải chỉ như vậy là xong đâu.
- Hửm, Ngai Ngai được dạy như thế mà, không thể sai được.
Tử Ngai rất là nghe lời bà nội từng dặn dò. Bây giờ đến lúc thực hành thì Bối Nhuận Dư lại bảo là sai. Cô bây giờ rất bối rối không biết phải làm gì để tạo em bé đây.
Khuôn mặt nhỏ nhăn nhó suy nghĩ tùm lum thứ, thái độ khẩn trương vô cùng. Bối Nhuận Dư nhìn rồi lại cười cưng chiều cô:
- Ngốc quá, trước tiên thì phải làm như này này...
Bối Nhuận Dư còn chưa để cô tự ngẫm ra vấn đề, anh đã vội vàng lao tới hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của bánh bao nhỏ. Một bàn tay khác mò mẫm dưới eo nhỏ, chỗ nào đi qua trên cơ thể cũng đọng lại chút hơi ấm từ anh.
Người trong tay nơi nào cũng mềm mại, tựa hệt như cô thật sự làm từ bánh bao vậy. Mềm mềm, nắn bóp rất đã tay.
Tử Ngai không rõ anh đang làm gì, chỉ thấy bên eo nhồn nhột, làm cho cô cứ mắc cười. Bất thình lình cô thật sự cười ra tiếng.
Bối Nhuận Dư kết thúc nụ hôn đầu của cả hai. Anh quệt nhẹ lớp nước óng ánh còn dính sót trên môi Tử Ngai. Còn cô thì ôm bụng cười khúc khích:
- Anh trai làm em nhột quá, em muốn cười.
- Không được gọi là anh trai, phải gọi là chồng.
Ai đời để vợ gọi là "anh trai" chứ, nghe tình thú quá rồi, anh không thích như thế. Bây giờ anh đã được lên cấp, không thể làm anh trai của Tử Ngai mãi được.
Tử Ngai nghe ra được từ ngữ quen thuộc, cô vội a lên một tiếng:
- Thím Hai cũng nói anh là chồng em đó! Tức là.... Anh thật sự là con gà trống ngoài sân đúng không?
Bối Nhuận Dư hết cách với cô, chỉ có thể hùa theo cô gái nhỏ và nói:
- Ừm, còn em là con gà mái đáng yêu ngoài kia đó!
- Ô....
Tử Ngai mở to mồm ngạc nhiên, ánh mắt nhận ra điều gì đó mới mẻ. Hồi sau cô gật gật đầu với anh, coi như là đã hiểu rõ cụm từ "kết hôn", "vợ chồng" mà thím Hai và cô Vân nói lúc sáng.
Bây giờ tâm trạng của Tử Ngai cực kỳ vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc. Bối Nhuận Dư bữa nay có hỷ sự vui vẻ, nên anh xung phong xuống bếp nấu cơm, còn Tử Ngai thì được nằm nghỉ ngơi ở trên giường đất.
Anh nào có biết rằng, Tử Ngai vẫn cho rằng hai người đã tạo em bé thành công. Hiện tại cô còn đang nằm vuốt ve cái bụng xẹp lép của mình. Cái đầu nhỏ bắt đầu ngẫm nghĩ. Cô sẽ cố gắng sinh ra đứa bé vừa giống cô và vừa giống anh. Cô không muốn đẻ ra trái trứng và bị người ta ăn mất đâu.
Về sau nếu có trứng gà cô cũng sẽ không dám ăn nữa, để cho gà mái ấp thành gà con mới được. Đôi bên đều hạnh phúc như nhau bên cạnh con cái á.