Chương 14: Quà kết hôn
Món canh cá Tử Ngai nấu tuy đơn giản nhưng nó lại có thể thấm vào dạ dày của Bối Nhuận Dư. Anh đặc biệt khắc ghi hương vị thanh ngọt mà cô đã nấu ra.
Bữa nay còn có cơm nóng ăn kèm, suốt bữa ăn Tử Ngai đều cười vui vẻ. Mặc dù ăn có nửa bát cơm, nhưng miệng cứ nhai nhai liên tục, trông như bản thân ăn rất nhiều vậy.
Bối Nhuận Dư chỉ ăn một chút cơm và húp canh cá, thêm vài khúc khoai tây nhỏ. Còn lại cơm trong nồi đất thì đem cho Tử Ngai ăn hết. Tử Ngai rất hạnh phúc mà nâng niu từng hạt cơm quý báu.
Nắm gạo Bối Nhuận Dư lấy về có thể chia thành một bữa cơm và hai bữa cháo trắng. Buổi trưa đã ăn cơm, nên tối Tử Ngai không nấu nữa. Canh cá hồi trưa vẫn còn nửa con cá. Cô uống chút canh lỏng, rồi còn lại phần cái để dành cho Bối Nhuận Dư. Hai người cứ thế mà chia đều và nhường nhịn phần ăn của mình cho đối phương.
Qua đến hôm sau, Tử Ngai nấu cháo trứng gà, may mắn trong nhà còn dư lại quả trứng gà bổ dưỡng, cô khuấy nhẹ nồi cháo rồi đập trứng bỏ vào khuấy đều tiếp, rồi cuối cùng điểm thêm chút hành lá tự trồng, sắc xanh nổi bật trên mặt cháo trắng vàng.
Mùi thơm bay vào khứu giác, Tử Ngai hít lấy hít để. Cô cực kỳ mãn nguyện với những bữa ăn gần đây. Từ khi Bối Nhuận Dư đến ở cùng cô, anh toàn đem về cho cô những món ngon vô cùng, đối với cô, anh chính là "bà nội" thứ hai của cô vậy đó. Gặp được anh thật là tốt....
Những ngày sau đó, Bối Nhuận Dư đều xung phong đi tìm thức ăn giúp Tử Ngai. Cô gái nhỏ vô cùng chờ mong đồ ăn mà anh sẽ đem về. Tuy rằng bản thân rất muốn đi cùng anh, nhưng anh cứ một mực không cho cô đi, nên cô chỉ có thể ngồi chống cằm trước cửa nhà chờ anh trở về.
Vài thím hàng xóm cũng mới từ trên núi nhặt gỗ khô trở về. Lúc đi ngang qua thấy Tử Ngai đang thẫn thờ chờ đợi Bối Nhuận Dư, bọn họ bắt đầu trêu ghẹo cô:
- Ối, cô ngốc nhà ta bây giờ còn biết ngồi ngóng chồng ngồi nha.
- Đúng là gái lớn trong nhà, trước sau gì cũng gả đi à....
Mấy thím, mấy cô cười hí ha hí hửng với Tử Ngai, còn cô tuy không hiểu "chồng và gả" là gì. Nhưng thấy mọi người đều cười với mình, nên cô hoà động cười chào lại, đầu gật gật nói dạ.
Hai người phụ nữ trung niên che miệng cười với Tử Ngai, sau đó họ tốt bụng lấy trong sọt tre của mình ra một nắm nấm rừng.
- Tặng cho con, xem như quà kết hôn nha.
- Cho con sao? Con cảm ơn thím Hai, cảm ơn cô Vân ạ.
Ngồi không chờ Bối Nhuận Dư thế mà lại được tặng cho thức ăn. Tử Ngai nhe ra hàm răng nho nhỏ cười với hai người họ. Lưng và đầu không ngừng cúi xuống cảm ơn họ liên tục.
Khi Bối Nhuận Dư trở về, anh vẫn bắt gặp hình ảnh đã sớm quen mấy ngày nay, cô ngồi trước cửa nhà để chờ anh quay về, trong lòng của anh bất giác dấy lên một hạnh phúc nhỏ nhoi, thật giống như là một mái ấm riêng thật sự của anh vậy.
Lần nào trên môi của Tử Ngai cũng in hằn nụ cười đối với anh, nhưng bữa nay anh phát hiện, nụ cười của cô trông ngây ngốc hơn thường ngày, anh bước tới gần sát chỗ ngồi của cô mà cô vẫn không thèm để ý tới anh. Ánh mắt cong như vầng trăng khuyết, hướng mắt nhìn ra cửa, cơ mà anh về cô lại không có phản ứng gì.
Bối Nhuận Dư khó hiểu nhìn Tử Ngai, anh đưa tay tới trước mặt cô và búng một cái. Âm thanh tách vang ở bên tai. Tử Ngai hồi thần lại, nhìn thấy anh đã đứng ngay trước mặt mình lúc nào không hay. Nụ cười căng ra lớn hơn, cô đứng dậy, chiều cao ngang với lồng ngực của anh.
- Anh về rồi!
Nói xong, cô chạy vội vào nhà lấy ra một tách nước đã nấu sôi đưa cho anh. Anh theo thói quen nhận lấy, miệng nói cảm ơn rồi ngửa cổ uống một hơi sạch sẽ.
Cái ly trà nhỏ xíu không đủ lấp đầy cổ họng khô khốc của anh, Tử Ngai miệng nhỏ, cô thường uống ly nhỏ là thấy đủ, nên cho rằng anh cũng giống cô vậy.
Cái ly đã nhỏ đã đành, nó còn bị mẻ ở mấy chỗ. Lúc uống, Bối Nhuận Dư phải cẩn thận tránh đi những chỗ bén nhọn. Xem ra anh phải làm ly mới cho cô uống rồi.
Hai người đi vào trong nhà, Tử Ngai bắt đầu kể với anh về những chuyện xảy ra sáng nay. Cô lấy cái rổ nhỏ ra khoe với anh phần quà mà thím Hai và cô Vân tặng cho.
- Họ bảo rằng đây là quà cưới cho em và anh. "Chồng và gả đi" nghĩa là gì thế ạ.
Cách cô nói chuyện cứ thẳng thắng làm sao ấy, khiến cho Bối Nhuận Dư một thanh niên trai tráng hai mươi lăm tuổi phải đỏ mắt và đỏ mang tai. Anh làm thành nắm tay và đặt ngay mép miệng, giả vờ ho khan vài cái cho tâm tĩnh lặng lại.
Sau đó anh bắt đầu dành ra chút thời gian nhỏ để chỉ điểm cho Tử Ngai:
- Tức là anh và em giống gà mái gà trống vậy đó. Cùng nhau kết đôi và sinh con.
- Hả? Nếu vậy mai mốt Ngai Ngai sẽ đẻ ra trứng sao? Người khác sẽ lấy trứng của Ngai Ngai ăn sao?
Tử Ngai giống như đã nghe thấy cái gì đó rất kinh khủng. Cô trợn to mắt mà thốt lên, trán chảy đầm đìa mồ hôi con. Đầu lắc lia lịa không đồng ý.
Bối Nhuận Dư hơi sững người vì lời nói ngây ngô của cô. Sau đó anh phụt cười ra tiếng, hai tay ôm bụng chịu không nói.
- Ha ha. Sai rồi.... Khi em sinh con thì sẽ sinh ra một đứa trẻ giống em vậy đó, nhưng kích cỡ sẽ rất nhỏ, lớn bằng con gà mái nhà em đó. Với lại không có ai đi ăn thịt con em đâu. Nếu có, anh nhất định đập chết m* chúng nó.
- Thật sao? Sinh ra sẽ giống Ngai Ngai hả? Mà "chết m*" nghĩa là gì.
Bối Nhuận Dư quên mất chửi bậy, cố gắng nhịn cười, anh vươn tay tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô, hạnh động đầy sự nuông chiều bất ngờ:
- Từ đó anh nói bậy, em đừng có học theo. Còn con thì có thể giống em, hoặc cũng có thể giống anh.
- Thế.... Vì sao không phải là giống cả hai. Như thế hai chúng ta đều không bị lỗ rồi.
Tử Ngai dảnh môi nói ra những suy nghĩ trong đầu mình. Chẳng biết đúng hay sai, cứ nghĩ gì nói nấy.
Dáng vẻ đáng yêu này của cô cứ thế xâm chiếm một góc trong tim của Bối Nhuận Dư. Anh cảm thấy có cô vợ ngây ngô giống vậy cũng rất vui, có thể thường xuyên trêu chọc cô gái nhỏ này nha.
Bối Nhuận Dư tiếp tục gật đầu trả lời câu hỏi trước đó của cô:
- Được chứ! Chỉ cần em và anh cố gắng hợp tác tạo em bé là được. Nhất định sinh ra sẽ dễ thương giống em, và mạnh mẽ giống anh vậy.
- Thật á! Thế thì mau tạo ra thôi.
Tử Ngai phấn khích kéo Bối Nhuận Dư đi tạo em bé. Nếu có con, thì sau này sẽ có người chơi đùa cùng với cô. Đã thế em bé nhỏ nhỏ xinh xinh, chỉ nghĩ thôi cũng thật đáng yêu. Giống hệt mấy con gà con mà cô từng thấy vậy. Bên phía Bối Nhuận Dư thì giật mình vì động tác táo bạo của cô. Anh ngớ người bị Tử Ngai dắt đi tạo em bé....
Bữa nay còn có cơm nóng ăn kèm, suốt bữa ăn Tử Ngai đều cười vui vẻ. Mặc dù ăn có nửa bát cơm, nhưng miệng cứ nhai nhai liên tục, trông như bản thân ăn rất nhiều vậy.
Bối Nhuận Dư chỉ ăn một chút cơm và húp canh cá, thêm vài khúc khoai tây nhỏ. Còn lại cơm trong nồi đất thì đem cho Tử Ngai ăn hết. Tử Ngai rất hạnh phúc mà nâng niu từng hạt cơm quý báu.
Nắm gạo Bối Nhuận Dư lấy về có thể chia thành một bữa cơm và hai bữa cháo trắng. Buổi trưa đã ăn cơm, nên tối Tử Ngai không nấu nữa. Canh cá hồi trưa vẫn còn nửa con cá. Cô uống chút canh lỏng, rồi còn lại phần cái để dành cho Bối Nhuận Dư. Hai người cứ thế mà chia đều và nhường nhịn phần ăn của mình cho đối phương.
Qua đến hôm sau, Tử Ngai nấu cháo trứng gà, may mắn trong nhà còn dư lại quả trứng gà bổ dưỡng, cô khuấy nhẹ nồi cháo rồi đập trứng bỏ vào khuấy đều tiếp, rồi cuối cùng điểm thêm chút hành lá tự trồng, sắc xanh nổi bật trên mặt cháo trắng vàng.
Mùi thơm bay vào khứu giác, Tử Ngai hít lấy hít để. Cô cực kỳ mãn nguyện với những bữa ăn gần đây. Từ khi Bối Nhuận Dư đến ở cùng cô, anh toàn đem về cho cô những món ngon vô cùng, đối với cô, anh chính là "bà nội" thứ hai của cô vậy đó. Gặp được anh thật là tốt....
Những ngày sau đó, Bối Nhuận Dư đều xung phong đi tìm thức ăn giúp Tử Ngai. Cô gái nhỏ vô cùng chờ mong đồ ăn mà anh sẽ đem về. Tuy rằng bản thân rất muốn đi cùng anh, nhưng anh cứ một mực không cho cô đi, nên cô chỉ có thể ngồi chống cằm trước cửa nhà chờ anh trở về.
Vài thím hàng xóm cũng mới từ trên núi nhặt gỗ khô trở về. Lúc đi ngang qua thấy Tử Ngai đang thẫn thờ chờ đợi Bối Nhuận Dư, bọn họ bắt đầu trêu ghẹo cô:
- Ối, cô ngốc nhà ta bây giờ còn biết ngồi ngóng chồng ngồi nha.
- Đúng là gái lớn trong nhà, trước sau gì cũng gả đi à....
Mấy thím, mấy cô cười hí ha hí hửng với Tử Ngai, còn cô tuy không hiểu "chồng và gả" là gì. Nhưng thấy mọi người đều cười với mình, nên cô hoà động cười chào lại, đầu gật gật nói dạ.
Hai người phụ nữ trung niên che miệng cười với Tử Ngai, sau đó họ tốt bụng lấy trong sọt tre của mình ra một nắm nấm rừng.
- Tặng cho con, xem như quà kết hôn nha.
- Cho con sao? Con cảm ơn thím Hai, cảm ơn cô Vân ạ.
Ngồi không chờ Bối Nhuận Dư thế mà lại được tặng cho thức ăn. Tử Ngai nhe ra hàm răng nho nhỏ cười với hai người họ. Lưng và đầu không ngừng cúi xuống cảm ơn họ liên tục.
Khi Bối Nhuận Dư trở về, anh vẫn bắt gặp hình ảnh đã sớm quen mấy ngày nay, cô ngồi trước cửa nhà để chờ anh quay về, trong lòng của anh bất giác dấy lên một hạnh phúc nhỏ nhoi, thật giống như là một mái ấm riêng thật sự của anh vậy.
Lần nào trên môi của Tử Ngai cũng in hằn nụ cười đối với anh, nhưng bữa nay anh phát hiện, nụ cười của cô trông ngây ngốc hơn thường ngày, anh bước tới gần sát chỗ ngồi của cô mà cô vẫn không thèm để ý tới anh. Ánh mắt cong như vầng trăng khuyết, hướng mắt nhìn ra cửa, cơ mà anh về cô lại không có phản ứng gì.
Bối Nhuận Dư khó hiểu nhìn Tử Ngai, anh đưa tay tới trước mặt cô và búng một cái. Âm thanh tách vang ở bên tai. Tử Ngai hồi thần lại, nhìn thấy anh đã đứng ngay trước mặt mình lúc nào không hay. Nụ cười căng ra lớn hơn, cô đứng dậy, chiều cao ngang với lồng ngực của anh.
- Anh về rồi!
Nói xong, cô chạy vội vào nhà lấy ra một tách nước đã nấu sôi đưa cho anh. Anh theo thói quen nhận lấy, miệng nói cảm ơn rồi ngửa cổ uống một hơi sạch sẽ.
Cái ly trà nhỏ xíu không đủ lấp đầy cổ họng khô khốc của anh, Tử Ngai miệng nhỏ, cô thường uống ly nhỏ là thấy đủ, nên cho rằng anh cũng giống cô vậy.
Cái ly đã nhỏ đã đành, nó còn bị mẻ ở mấy chỗ. Lúc uống, Bối Nhuận Dư phải cẩn thận tránh đi những chỗ bén nhọn. Xem ra anh phải làm ly mới cho cô uống rồi.
Hai người đi vào trong nhà, Tử Ngai bắt đầu kể với anh về những chuyện xảy ra sáng nay. Cô lấy cái rổ nhỏ ra khoe với anh phần quà mà thím Hai và cô Vân tặng cho.
- Họ bảo rằng đây là quà cưới cho em và anh. "Chồng và gả đi" nghĩa là gì thế ạ.
Cách cô nói chuyện cứ thẳng thắng làm sao ấy, khiến cho Bối Nhuận Dư một thanh niên trai tráng hai mươi lăm tuổi phải đỏ mắt và đỏ mang tai. Anh làm thành nắm tay và đặt ngay mép miệng, giả vờ ho khan vài cái cho tâm tĩnh lặng lại.
Sau đó anh bắt đầu dành ra chút thời gian nhỏ để chỉ điểm cho Tử Ngai:
- Tức là anh và em giống gà mái gà trống vậy đó. Cùng nhau kết đôi và sinh con.
- Hả? Nếu vậy mai mốt Ngai Ngai sẽ đẻ ra trứng sao? Người khác sẽ lấy trứng của Ngai Ngai ăn sao?
Tử Ngai giống như đã nghe thấy cái gì đó rất kinh khủng. Cô trợn to mắt mà thốt lên, trán chảy đầm đìa mồ hôi con. Đầu lắc lia lịa không đồng ý.
Bối Nhuận Dư hơi sững người vì lời nói ngây ngô của cô. Sau đó anh phụt cười ra tiếng, hai tay ôm bụng chịu không nói.
- Ha ha. Sai rồi.... Khi em sinh con thì sẽ sinh ra một đứa trẻ giống em vậy đó, nhưng kích cỡ sẽ rất nhỏ, lớn bằng con gà mái nhà em đó. Với lại không có ai đi ăn thịt con em đâu. Nếu có, anh nhất định đập chết m* chúng nó.
- Thật sao? Sinh ra sẽ giống Ngai Ngai hả? Mà "chết m*" nghĩa là gì.
Bối Nhuận Dư quên mất chửi bậy, cố gắng nhịn cười, anh vươn tay tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô, hạnh động đầy sự nuông chiều bất ngờ:
- Từ đó anh nói bậy, em đừng có học theo. Còn con thì có thể giống em, hoặc cũng có thể giống anh.
- Thế.... Vì sao không phải là giống cả hai. Như thế hai chúng ta đều không bị lỗ rồi.
Tử Ngai dảnh môi nói ra những suy nghĩ trong đầu mình. Chẳng biết đúng hay sai, cứ nghĩ gì nói nấy.
Dáng vẻ đáng yêu này của cô cứ thế xâm chiếm một góc trong tim của Bối Nhuận Dư. Anh cảm thấy có cô vợ ngây ngô giống vậy cũng rất vui, có thể thường xuyên trêu chọc cô gái nhỏ này nha.
Bối Nhuận Dư tiếp tục gật đầu trả lời câu hỏi trước đó của cô:
- Được chứ! Chỉ cần em và anh cố gắng hợp tác tạo em bé là được. Nhất định sinh ra sẽ dễ thương giống em, và mạnh mẽ giống anh vậy.
- Thật á! Thế thì mau tạo ra thôi.
Tử Ngai phấn khích kéo Bối Nhuận Dư đi tạo em bé. Nếu có con, thì sau này sẽ có người chơi đùa cùng với cô. Đã thế em bé nhỏ nhỏ xinh xinh, chỉ nghĩ thôi cũng thật đáng yêu. Giống hệt mấy con gà con mà cô từng thấy vậy. Bên phía Bối Nhuận Dư thì giật mình vì động tác táo bạo của cô. Anh ngớ người bị Tử Ngai dắt đi tạo em bé....