Chương 46
Thuở nhỏ cô rất hay quậy phá, tự ý chạy nhảy lung tung ra đường nên mới bị kẻ xấu bắt cóc, mẹ Kiều cũng vì quá tức giận nên đã dùng roi da này để trị tỉnh quậy phá của cô…
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy lại nó Kiều Uyển Đình không khỏi một phen kinh hãi…
**Mẹ ơi, Đình Đình biết lỗi rồi, mẹ cứ đánh đi ạ, Đình Đình sẽ không khóc nhè như lúc nhỏ đâu ạ…**
**Đình Đình lớn rồi, sai thì phải chịu phạt ạ…**
Mặc dù Kiều Uyển Đình nhìn thấy roi da cũng khá là sợ, nhưng đó chỉ là lúc nhỏ, còn bây giờ dù mẹ Kiều có đánh chết cô cũng chấp nhận…
Bởi vì suy cho cùng cô cũng là người có lỗi, khi đã giấu kín tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện kết hôn với Vũ Liên Hách…
**Vậy con nói ta nghe xem, con sai ở đâu…**
**Con sai khi đã giấu ba mẹ chuyện kết hôn, con sai khi đã nói dối mẹ chuyện dọn đến ở với Liên Hách…**
**Con sai khi chưa có sự cho phép của ba mẹ đã tự quyết định cuộc đời mình, Đình Đình biết lỗi rồi, Đình Đình xin lỗi ba mẹ…**
Dù là như vậy mẹ Kiều cũng chẳng một chút động lòng, bà liền bước đến chỗ Kiều Uyển Đình, vươn tay ra chuẩn bị đánh cho cô một roi thật đau…
Muốn nhắc nhở Kiều Uyển Đình biết rằng Kiều gia nhà họ cũng là một gia đình gia giáo, không thể tùy tiện lấy hôn nhân ra làm trò đùa như vậy…
Nhưng ngay lập tức đã bị Vũ Liên Hách giữ lại, anh sau đó liền quỳ xuống chân mẹ Kiều lên tiếng…
**Xin bác đừng đánh cô ấy, nếu bác muốn đánh thì cứ đánh cháu đi ạ…**
**Tất cả chuyện này là do cháu bày ra tất cả, bác muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được ạ, cháu cũng không dám than trách nửa lời, chỉ xin bác tha thứ cho Đình Đình lần này thôi ạ…**
Vũ Liên Hách sau đó liền ôm chặt lấy Kiều Uyển Đình vào lòng, muốn chịu thay cô bao nhiêu sự tức giận của mẹ Kiều…
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Vũ Liên Hách quỳ gối trước người khác, ngoại trừ trước mẹ anh khi bà mất…
Ngay lúc này anh chỉ muốn bảo vệ người phụ nữ trong lòng, mặc kệ tôn nghiêm của người đàn ông, chỉ để người anh yêu không bị tổn thương…
Đứng trước cảnh tượng như vậy mẹ Kiều cũng đâu thể xuống tay được nữa, bà vô cùng tức giận ném chiếc roi da xuống đất…
**Ở Giang Thành này ai không biết ngài là người thế nào, vả lại ngài từng giúp đỡ gia đình chúng tôi, làm sau tôi dám ra tay với ngài kia chứ…**
Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng mẹ Kiều cũng rất vui mừng, cuối cùng con gái cưng của bà cũng đã tìm được một người xứng đáng để gửi gắm…
**Được rồi, cậu theo tôi ra đây…**
Ngay lúc này ba Kiều cũng không thể ngồi yên được nữa, ông nhìn Vũ Liên Hách nói một câu rồi đi thẳng ra ngoài vườn…
Trong khi Kiều Uyển Đình lúc này cũng khá là lo sợ, có lẽ cũng là lần duy nhất cô thấy ba mẹ giận dữ như vậy…
Vũ Liên Hách liền hiểu ý, vỗ nhẹ tay Kiều Uyển Đình bảo cô yên tâm, sau đó đứng dậy đi ra theo…
Một lúc sau…
Mẹ Kiều lúc này cũng đã nguôi ngoai cơn giận, bà mới ngồi xuống cùng Kiều Uyển Đình trò chuyện…
Sau khi biết Vũ Liên Hách vì cô mà làm rất nhiều chuyện, mẹ Kiều cũng yên tâm phần nào, có lẽ ai ở vị trí người mẹ như bà cũng sẽ tức giận như vậy…
Nhưng cũng đâu ai có thể giận dỗi con mình mãi được, sau cuối cùng bà vẫn muốn Kiều Uyển Đình tìm được hạnh phúc…
Sau cùng hai mẹ con vẫn trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bà cẩn thận căn dặn Kiều Uyển Đình rất nhiều việc…
**Sau này con phải sống thật hạnh phúc có biết không…**
**Nếu ở bên ấy không vui thì cứ về đây với mẹ, mẹ luôn mở cửa chờ đón con về biết chưa hả…**
**Dạ, con nhớ rồi ạ…**
**Bà lại như vậy nữa rồi, con gái đã đi lấy chồng rồi còn có thể quay về được nữa sau…**
**Nếu có về thì cũng chỉ là khách, đâu thể cứ không hạnh phúc là quay về nhà kia chứ…**
Ba Kiều từ ngoài bước vào, vừa hay nghe mẹ Kiều nói vậy liền lên tiếng đáp lại ngay…
Sau đó ông bước đến ngồi cạnh Kiều Uyển Đình, nắm chặt lấy bàn tay cô nói, tuy giọng có một chút không nỡ nhưng vẫn phải nở nụ cười…
**Con gái lớn rồi, không giữ được nữa, cuộc đời sau này của con ba mẹ không thể can thiệp được nữa, con phải cố gắng vun đắp hạnh phúc cho mình biết không…**
**Dạ con biết rồi ạ…**
Sau khi nghe mấy lời này của ba Kiều, Kiều Uyển Đình không kìm được mà bật khóc nức nở ôm lấy ba Kiều…
Vũ Liên Hách cũng đi vào theo sau, nhìn thấy cảnh tượng này anh cũng chỉ dám ngồi một bên im lặng…
**Lớn rồi không được khóc nhè nữa, để người ngoài thấy sẽ cười chê đấy…**
Ba Kiều nói xong liền nắm lấy tay Kiều Uyển Đình đặt lên tay Vũ Liên Hách…
**Ta giao con gái lại cưng của ta cho con, hi vọng con sẽ giữ lời, mang lại thật nhiều hạnh phúc cho con bé…**
**Bác yên tâm, con nhất định sẽ không làm được…**
Cho nên bây giờ khi nhìn thấy lại nó Kiều Uyển Đình không khỏi một phen kinh hãi…
**Mẹ ơi, Đình Đình biết lỗi rồi, mẹ cứ đánh đi ạ, Đình Đình sẽ không khóc nhè như lúc nhỏ đâu ạ…**
**Đình Đình lớn rồi, sai thì phải chịu phạt ạ…**
Mặc dù Kiều Uyển Đình nhìn thấy roi da cũng khá là sợ, nhưng đó chỉ là lúc nhỏ, còn bây giờ dù mẹ Kiều có đánh chết cô cũng chấp nhận…
Bởi vì suy cho cùng cô cũng là người có lỗi, khi đã giấu kín tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện kết hôn với Vũ Liên Hách…
**Vậy con nói ta nghe xem, con sai ở đâu…**
**Con sai khi đã giấu ba mẹ chuyện kết hôn, con sai khi đã nói dối mẹ chuyện dọn đến ở với Liên Hách…**
**Con sai khi chưa có sự cho phép của ba mẹ đã tự quyết định cuộc đời mình, Đình Đình biết lỗi rồi, Đình Đình xin lỗi ba mẹ…**
Dù là như vậy mẹ Kiều cũng chẳng một chút động lòng, bà liền bước đến chỗ Kiều Uyển Đình, vươn tay ra chuẩn bị đánh cho cô một roi thật đau…
Muốn nhắc nhở Kiều Uyển Đình biết rằng Kiều gia nhà họ cũng là một gia đình gia giáo, không thể tùy tiện lấy hôn nhân ra làm trò đùa như vậy…
Nhưng ngay lập tức đã bị Vũ Liên Hách giữ lại, anh sau đó liền quỳ xuống chân mẹ Kiều lên tiếng…
**Xin bác đừng đánh cô ấy, nếu bác muốn đánh thì cứ đánh cháu đi ạ…**
**Tất cả chuyện này là do cháu bày ra tất cả, bác muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được ạ, cháu cũng không dám than trách nửa lời, chỉ xin bác tha thứ cho Đình Đình lần này thôi ạ…**
Vũ Liên Hách sau đó liền ôm chặt lấy Kiều Uyển Đình vào lòng, muốn chịu thay cô bao nhiêu sự tức giận của mẹ Kiều…
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Vũ Liên Hách quỳ gối trước người khác, ngoại trừ trước mẹ anh khi bà mất…
Ngay lúc này anh chỉ muốn bảo vệ người phụ nữ trong lòng, mặc kệ tôn nghiêm của người đàn ông, chỉ để người anh yêu không bị tổn thương…
Đứng trước cảnh tượng như vậy mẹ Kiều cũng đâu thể xuống tay được nữa, bà vô cùng tức giận ném chiếc roi da xuống đất…
**Ở Giang Thành này ai không biết ngài là người thế nào, vả lại ngài từng giúp đỡ gia đình chúng tôi, làm sau tôi dám ra tay với ngài kia chứ…**
Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng mẹ Kiều cũng rất vui mừng, cuối cùng con gái cưng của bà cũng đã tìm được một người xứng đáng để gửi gắm…
**Được rồi, cậu theo tôi ra đây…**
Ngay lúc này ba Kiều cũng không thể ngồi yên được nữa, ông nhìn Vũ Liên Hách nói một câu rồi đi thẳng ra ngoài vườn…
Trong khi Kiều Uyển Đình lúc này cũng khá là lo sợ, có lẽ cũng là lần duy nhất cô thấy ba mẹ giận dữ như vậy…
Vũ Liên Hách liền hiểu ý, vỗ nhẹ tay Kiều Uyển Đình bảo cô yên tâm, sau đó đứng dậy đi ra theo…
Một lúc sau…
Mẹ Kiều lúc này cũng đã nguôi ngoai cơn giận, bà mới ngồi xuống cùng Kiều Uyển Đình trò chuyện…
Sau khi biết Vũ Liên Hách vì cô mà làm rất nhiều chuyện, mẹ Kiều cũng yên tâm phần nào, có lẽ ai ở vị trí người mẹ như bà cũng sẽ tức giận như vậy…
Nhưng cũng đâu ai có thể giận dỗi con mình mãi được, sau cuối cùng bà vẫn muốn Kiều Uyển Đình tìm được hạnh phúc…
Sau cùng hai mẹ con vẫn trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bà cẩn thận căn dặn Kiều Uyển Đình rất nhiều việc…
**Sau này con phải sống thật hạnh phúc có biết không…**
**Nếu ở bên ấy không vui thì cứ về đây với mẹ, mẹ luôn mở cửa chờ đón con về biết chưa hả…**
**Dạ, con nhớ rồi ạ…**
**Bà lại như vậy nữa rồi, con gái đã đi lấy chồng rồi còn có thể quay về được nữa sau…**
**Nếu có về thì cũng chỉ là khách, đâu thể cứ không hạnh phúc là quay về nhà kia chứ…**
Ba Kiều từ ngoài bước vào, vừa hay nghe mẹ Kiều nói vậy liền lên tiếng đáp lại ngay…
Sau đó ông bước đến ngồi cạnh Kiều Uyển Đình, nắm chặt lấy bàn tay cô nói, tuy giọng có một chút không nỡ nhưng vẫn phải nở nụ cười…
**Con gái lớn rồi, không giữ được nữa, cuộc đời sau này của con ba mẹ không thể can thiệp được nữa, con phải cố gắng vun đắp hạnh phúc cho mình biết không…**
**Dạ con biết rồi ạ…**
Sau khi nghe mấy lời này của ba Kiều, Kiều Uyển Đình không kìm được mà bật khóc nức nở ôm lấy ba Kiều…
Vũ Liên Hách cũng đi vào theo sau, nhìn thấy cảnh tượng này anh cũng chỉ dám ngồi một bên im lặng…
**Lớn rồi không được khóc nhè nữa, để người ngoài thấy sẽ cười chê đấy…**
Ba Kiều nói xong liền nắm lấy tay Kiều Uyển Đình đặt lên tay Vũ Liên Hách…
**Ta giao con gái lại cưng của ta cho con, hi vọng con sẽ giữ lời, mang lại thật nhiều hạnh phúc cho con bé…**
**Bác yên tâm, con nhất định sẽ không làm được…**