Chương 45
**Đừng lo ngày mai anh sẽ đi cùng với em về nhà…**
**Nhưng mà…**
**Không sao đâu, anh sẽ có cách thuyết phục ba mẹ vợ, em đừng lo…**
Nhưng Kiều Uyển Đình lại đang lo lắng chuyện khác, cô là con gái yêu quý của bọn họ, chắc chắn cũng chỉ la mắng một chút là quên…
Nhưng còn đối với Vũ Liên Hách thỉ cô không chắc lắm, bởi vì sau chuyện lần trước với Lâm Hàn, ba mẹ Kiều đã không còn dễ tính nữa…
Bọn họ lo lắng cho hạnh phúc sau này của Kiều Uyển Đình, nên chắc chắn sẽ rất khắc khe với Vũ Liên Hách…
Liền nghĩ đến vẻ mặt lúc tức giận của ba mẹ Kiều, Kiều Uyển Đình liền rùng mình một cái, tưởng tượng cảnh Vũ Liên Hách bị ba mẹ Kiều đuổi khỏi nhà mà run nhẹ…
**Nhưng em vẫn rất lo lắng, ba mẹ rất khó, em sợ họ sẽ làm khó anh…**
**Lại sợ chúng ta vừa mới hạnh phúc, em không muốn rời xa anh đâu…**
Kiều Uyển Đình mè nheo càng lúc ôm càng chặt lấy thắt lưng của Vũ Liên Hách…
**Ngốc quá, dù bất luận có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em đâu…**
**Cả đời này em cũng chỉ có thể làm vợ anh mà thôi, muốn rời khỏi anh cũng đừng hòng, có chết anh cũng làm ma bám lấy em…**
**Thật không vậy…**
**Thật, anh hề đấy…**
Nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Uyển Đình cứ bí xị như vậy, làm sao Vũ Liên Hách có thể vui được đây…<code>Mặc dù trong lòng anh đang rất hứng khởi, có lẽ cái ngày chính thức ra mắt ba mẹ vợ này, Vũ Liên Hách đã đợi lâu lắm rồi đấy... </code>**Được rồi em đừng lo, về phần ba mẹ vợ anh chắc chắn sẽ xử lý được…**
**Bây giờ em có thể cười lên một cái được không nào, em cứ như vậy anh cũng sẽ buồn theo đấy…**
Vũ Liên Hách cưng chiều xoa xoa hai bên má của Kiều Uyển Đình dịu dàng…
**Ừm…**
Sau ngày hôm đó, cả hai đã thổ lộ hết tình cảm của mình cho nhau, cùng nhau bắt đầu bước vào cuộc sống mới…
Tuy không biết có bao nhiêu sóng gió phía trước, nhưng hai người họ đã ước thề cùng nhau nắm tay vượt qua tất cả…
Ngày hôm sau ở Kiều gia…
Chiếc xe màu đen vừa dừng lại trước cổng Kiều thị, quản gia đã đứng đợi ở đấy từ trước theo sự sắp xếp của ông bà chủ…
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ đến, quản gia liền bước đến cúi đầu chào hỏi, trong khi đó tài xế đã bước xuống xe mở cửa cho hai người họ…
**Tiểu thư cô về rồi…**
**Vũ tổng…**
**Dì à, ba mẹ con đang ở phòng khách sau…**
**Dạ đúng vậy thưa tiểu thư…**
**Vậy dì thấy hai người bọn họ có tức giận không ạ…**
Kiều Uyển Đình vừa nhìn thấy quản gia liền chạy ngay đến ôm một bên tay bà thì thầm, trong khi Vũ Liên Hách đang xách vỏ quà ra mắt ba mẹ vợ đi phía sau…
**Tôi thấy lần này ông bà chủ có vẻ rất giận dữ đấy thưa tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông bà chủ giận như vậy đấy…**
**Lúc cô vào đấy nhớ phải làm nũng thật nhiều vào, ông bà chủ thương tiểu thư như vậy, chắc chắn sẽ bỏ qua thôi…**
**Thật không dì…**
**Cũng không chắc lắm, nhưng tiểu thư cứ thử một lần xem, biết đâu thành công thì sao…**
Sau đó quản gia cầm lấy tay của Kiều Uyển Đình đưa lại cho Vũ Liên Hách, còn bà đi vào trong trước để thông báo với ông bà chủ…
**Yên tâm, anh lo được…**
Vũ Liên Hách xoa dịu Kiều Uyển Đình bằng cách vỗ nhẹ lên tay cô, sau đó quay lại trạng thái nghiêm tú, nắm chặt tay cô đi vào trong…
**Thưa ông chủ, bà chủ, tiểu thư và Vũ tổng đến rồi ạ…**
**Được rồi, bà vào trong làm việc đi…**
**Dạ…**
Lúc đi ngang qua Kiều Uyển Đình, quản gia không quên ra hiệu bảo cô phải dũng cảm lên…
Bởi lẽ từ nhỏ quản gia đã ở bên cạnh nhìn Kiều Uyển Đình ngày một khôn lớn, thế nên đã cũng hiểu rất rõ về cô, chẳng sợ ai cả chỉ sợ mỗi ba Kiều giận dữ…
Có lẽ quản gia cũng đã nhận ra, Kiều Uyển Đình từ lâu đã xem bà ấy như người thân trong nhà mà đối đáp…
**Ba mẹ con về rồi…**
**Cháu chào bác trai, bác gái ạ…**
**Ừm…**
**Cháu có mang một ít quà đến, mong hai bác nhận lấy ạ…**
**Cậu cứ đặt xuống bàn đi…**
**Dạ…**
Ba Kiều nghiêm nghị không nhìn hai người họ lấy một cái, khuôn mặt vô cùng khó coi…
Vũ Liên Hách nghe thấy vậy liền bước đến đặt vỏ quà xuống bàn, sau đó lùi lại cầm lấy tay Kiều Uyển Đình nắm chặt…
**Đình Đình, con mau quỳ xuống ngay cho mẹ…**
Mẹ Kiều lúc này liền đứng dậy, cầm lấy cây roi da đã chuẩn bị sẵn được đặt ở trên bàn, nhìn về phía Kiều Uyển Đình nói lớn…
Mà Kiều Uyển Đình sau khi nhìn thấy cây roi da quen thuộc, liền đứng không vững nữa mà lập tức quỳ xuống…
Đến ngay cả Vũ Liên Hách cũng phải sợ khí thế lúc giận dữ này của mẹ Kiều, tuy một bên cánh tay vẫn còn đang băng bó, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ uy nghiêm của bà ấy…
Đây cũng có thể được xem là chiếc roi gia truyền của nhà họ Kiều, vì nó vẫn luôn gắn liền với tuổi thơ của Kiều Uyển Đình…
**Nhưng mà…**
**Không sao đâu, anh sẽ có cách thuyết phục ba mẹ vợ, em đừng lo…**
Nhưng Kiều Uyển Đình lại đang lo lắng chuyện khác, cô là con gái yêu quý của bọn họ, chắc chắn cũng chỉ la mắng một chút là quên…
Nhưng còn đối với Vũ Liên Hách thỉ cô không chắc lắm, bởi vì sau chuyện lần trước với Lâm Hàn, ba mẹ Kiều đã không còn dễ tính nữa…
Bọn họ lo lắng cho hạnh phúc sau này của Kiều Uyển Đình, nên chắc chắn sẽ rất khắc khe với Vũ Liên Hách…
Liền nghĩ đến vẻ mặt lúc tức giận của ba mẹ Kiều, Kiều Uyển Đình liền rùng mình một cái, tưởng tượng cảnh Vũ Liên Hách bị ba mẹ Kiều đuổi khỏi nhà mà run nhẹ…
**Nhưng em vẫn rất lo lắng, ba mẹ rất khó, em sợ họ sẽ làm khó anh…**
**Lại sợ chúng ta vừa mới hạnh phúc, em không muốn rời xa anh đâu…**
Kiều Uyển Đình mè nheo càng lúc ôm càng chặt lấy thắt lưng của Vũ Liên Hách…
**Ngốc quá, dù bất luận có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em đâu…**
**Cả đời này em cũng chỉ có thể làm vợ anh mà thôi, muốn rời khỏi anh cũng đừng hòng, có chết anh cũng làm ma bám lấy em…**
**Thật không vậy…**
**Thật, anh hề đấy…**
Nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Uyển Đình cứ bí xị như vậy, làm sao Vũ Liên Hách có thể vui được đây…<code>Mặc dù trong lòng anh đang rất hứng khởi, có lẽ cái ngày chính thức ra mắt ba mẹ vợ này, Vũ Liên Hách đã đợi lâu lắm rồi đấy... </code>**Được rồi em đừng lo, về phần ba mẹ vợ anh chắc chắn sẽ xử lý được…**
**Bây giờ em có thể cười lên một cái được không nào, em cứ như vậy anh cũng sẽ buồn theo đấy…**
Vũ Liên Hách cưng chiều xoa xoa hai bên má của Kiều Uyển Đình dịu dàng…
**Ừm…**
Sau ngày hôm đó, cả hai đã thổ lộ hết tình cảm của mình cho nhau, cùng nhau bắt đầu bước vào cuộc sống mới…
Tuy không biết có bao nhiêu sóng gió phía trước, nhưng hai người họ đã ước thề cùng nhau nắm tay vượt qua tất cả…
Ngày hôm sau ở Kiều gia…
Chiếc xe màu đen vừa dừng lại trước cổng Kiều thị, quản gia đã đứng đợi ở đấy từ trước theo sự sắp xếp của ông bà chủ…
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ đến, quản gia liền bước đến cúi đầu chào hỏi, trong khi đó tài xế đã bước xuống xe mở cửa cho hai người họ…
**Tiểu thư cô về rồi…**
**Vũ tổng…**
**Dì à, ba mẹ con đang ở phòng khách sau…**
**Dạ đúng vậy thưa tiểu thư…**
**Vậy dì thấy hai người bọn họ có tức giận không ạ…**
Kiều Uyển Đình vừa nhìn thấy quản gia liền chạy ngay đến ôm một bên tay bà thì thầm, trong khi Vũ Liên Hách đang xách vỏ quà ra mắt ba mẹ vợ đi phía sau…
**Tôi thấy lần này ông bà chủ có vẻ rất giận dữ đấy thưa tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông bà chủ giận như vậy đấy…**
**Lúc cô vào đấy nhớ phải làm nũng thật nhiều vào, ông bà chủ thương tiểu thư như vậy, chắc chắn sẽ bỏ qua thôi…**
**Thật không dì…**
**Cũng không chắc lắm, nhưng tiểu thư cứ thử một lần xem, biết đâu thành công thì sao…**
Sau đó quản gia cầm lấy tay của Kiều Uyển Đình đưa lại cho Vũ Liên Hách, còn bà đi vào trong trước để thông báo với ông bà chủ…
**Yên tâm, anh lo được…**
Vũ Liên Hách xoa dịu Kiều Uyển Đình bằng cách vỗ nhẹ lên tay cô, sau đó quay lại trạng thái nghiêm tú, nắm chặt tay cô đi vào trong…
**Thưa ông chủ, bà chủ, tiểu thư và Vũ tổng đến rồi ạ…**
**Được rồi, bà vào trong làm việc đi…**
**Dạ…**
Lúc đi ngang qua Kiều Uyển Đình, quản gia không quên ra hiệu bảo cô phải dũng cảm lên…
Bởi lẽ từ nhỏ quản gia đã ở bên cạnh nhìn Kiều Uyển Đình ngày một khôn lớn, thế nên đã cũng hiểu rất rõ về cô, chẳng sợ ai cả chỉ sợ mỗi ba Kiều giận dữ…
Có lẽ quản gia cũng đã nhận ra, Kiều Uyển Đình từ lâu đã xem bà ấy như người thân trong nhà mà đối đáp…
**Ba mẹ con về rồi…**
**Cháu chào bác trai, bác gái ạ…**
**Ừm…**
**Cháu có mang một ít quà đến, mong hai bác nhận lấy ạ…**
**Cậu cứ đặt xuống bàn đi…**
**Dạ…**
Ba Kiều nghiêm nghị không nhìn hai người họ lấy một cái, khuôn mặt vô cùng khó coi…
Vũ Liên Hách nghe thấy vậy liền bước đến đặt vỏ quà xuống bàn, sau đó lùi lại cầm lấy tay Kiều Uyển Đình nắm chặt…
**Đình Đình, con mau quỳ xuống ngay cho mẹ…**
Mẹ Kiều lúc này liền đứng dậy, cầm lấy cây roi da đã chuẩn bị sẵn được đặt ở trên bàn, nhìn về phía Kiều Uyển Đình nói lớn…
Mà Kiều Uyển Đình sau khi nhìn thấy cây roi da quen thuộc, liền đứng không vững nữa mà lập tức quỳ xuống…
Đến ngay cả Vũ Liên Hách cũng phải sợ khí thế lúc giận dữ này của mẹ Kiều, tuy một bên cánh tay vẫn còn đang băng bó, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ uy nghiêm của bà ấy…
Đây cũng có thể được xem là chiếc roi gia truyền của nhà họ Kiều, vì nó vẫn luôn gắn liền với tuổi thơ của Kiều Uyển Đình…