Chương 41: Cháu gái cưng của bạch gia
Sân bay quốc tế Đế Thành, dòng người tấp nập qua lại, Bạch Băng tay kéo theo vali hành lý, rảo bước ra ngoài sảnh sân bay.
Trên người cô là một chiếc váy trắng tinh khiết, điểm tô trên đó là những bông hoa nhỏ li ti vô cùng bắt mắt, mái tóc dài ngang lưng thả tự do, đôi mắt to tròn được che bởi chiếc kính râm.
Dáng người cao ráo, ngũ quan tinh tế của Bạch Băng thu hút được rất nhiều ánh nhìn, cô cũng chẳng tỏ vẻ gì, điềm đạm mà bước đi. Ra đến sảnh bên ngoài sân bay, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, miệng khẽ lẩm nhẩm một câu.
“Đế Thành, tôi trở về rồi!” Dứt lời, một nụ cười tươi rói xuất hiện trên môi cô, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Sau 3 năm bị Tôn Duật Trì giam trong chiếc lồng vàng, trở thành con chim hoàng yến cuối cùng thì cô đã có được tự do, lần này tuyệt đối cô không thể thua trong ván cược này.
Bạch Băng thu lại tầm mắt, cô vẫy chiếc taxi bên đường, sau đó xếp hành lý lên xe, hướng thẳng “Bạch Trạch” đi đến. Đã nhiều năm không trở lại, Đế Thành thay đổi rất nhiều, không biết liệu lòng người có thay đổi không?
Tại “Bạch Trạch”, hôm nay là ngày cuối tuần, nên từ sáng sớm Mạn Lan Đình cùng Bạch Thiên Kình đã đi đến nhà chính, bởi ông nội Bạch đã đặt ra yêu cầu vào mỗi cuối tuần phải trở về nhà chính ăn một bữa cơm.
Đó là điều lệ mà ông nội Bạch đã đưa ra, cho nên dù có bận đến mức nào thì Bạch Thiên Kình, Mạn Lan Đình và Bạch Cẩn đều phải trở về. Riêng hôm nay còn có sự góp mặt của Giang Tầm Ngôn, ban đầu cậu có chút ngại ngùng, nhưng lâu dần cũng quen.
Lúc này đây, mọi người đang vui vẻ trò chuyện ngoài đình viện ở hoa viên, Mạn Lan Đình đang miệt mài pha trà, còn Bạch Thiên Kình và ông nội Bạch đang chơi cờ vây, hai người Bạch Cẩn và Giang Tầm Ngôn ở bên cạnh góp vui.
“Aiza…tiểu tử thúi nhà con, có nhất thiết phải chặn hết đường đi của lão già này không?! Con đúng là…” Ông nội Bạch khẽ thở dài, nhìn bàn cờ trước mặt mở lời trách móc hắn.
Nhìn số quân cờ trắng trong tay Bạch Thiên Kình, cũng như số quân cờ đen trên bàn cờ, cũng đủ hiểu hắn đang nắm giữ thế thượng phong. Gần một nửa số quân cờ trắng của ông nội Bạch đã bị Bạch Thiên Kình thu phục, trên bàn cờ quân cờ màu đen của hắn chiếm số đông, còn có ván cờ này hắn đã nắm chắc phần thắng.
“Ông nội, người nên hiểu đã ra chiến trường rồi thì không bao giờ có chuyện nhường nhịn.” Hắn nhàn nhạt đáp, nhàn hạ đặt một quần cờ đen trên tay xuống bàn cờ, thành công chặn hết mọi đường đi của ông nội Bạch.
“Tiểu tử thúi, ta không chơi với con nữa! Hừ!” Ông nội Bạch tỏ vẻ giận dỗi khẽ lườm nguýt cháu trai, quay sang nhìn Giang Tầm Ngôn bên cạnh, “Tiểu Ngôn Ngôn, con lại đây chơi với ta đi.”
Nhận thấy ánh mắt mong đợi của ông nội Bạch, Giang Tầm Ngôn không nỡ từ chối, bèn đi đến thay chỗ ngồi của Bạch Thiên Kình, còn Bạch Thiên Kình thì lại gần phía cô ngồi.
“Con chơi không được tốt lắm, mong ông nội Bạch chỉ giáo thêm ạ.” Giang Tầm Ngôn cười híp mắt nhìn ông nội Bạch, khiêm tốn nói.
Ông nội Bạch cười cười xua tay nói không sao, sau đó bắt đầu ván cờ mới. Bạch Cẩn bên cạnh thầm bĩu môi suy nghĩ, trình độ chơi cờ vây của Giang Tầm Ngôn rất giỏi, phải nói sánh ngang với Bạch Thiên Kình, ông nội anh vốn dĩ không phải đối thủ của hai người họ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Bạch Cẩn cũng không muốn ông nội mình mất hứng nên chỉ ở bên cạnh quan sát, lâu lâu nói vài câu.
Còn bên này, Mạn Lan Đình đã pha xong trà, cô nhẹ nhàng bưng cho ông nội Bạch một tách trước, tiếp đó là hai người kia. Đến lượt Bạch Thiên Kình, khi hắn không thấy cô đưa cho thì có chút không vui, nhíu mày nhìn cô, hỏi.
“Vợ à, phần của anh đâu?” Giọng điệu của hắn có chút ủy khuất, hai mắt long lanh ngước nhìn cô.
“Đây đây, ai cũng có phần mà.” Cô khẽ cười nhìn hắn, sao mà tính tình giống trẻ con quá vậy.
Mạn Lan Đình cầm tách trà vừa rót, đưa đến trước mặt Bạch Thiên Kình, “Anh thử xem tay nghề của em ra sao?”, nói xong cô dán chặt mắt vào hắn, có chút mong chờ.
Nhận thấy sự mong chờ trong đôi mắt long lanh của cô, hắn khẽ cong môi, tiếp đó nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị thơm mát của trà hoa cúc lan tỏa khắp khoang miệng, cả mùi vị lẫn hương thơm đều khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như một loại thuốc du ngủ vậy.
Nghe nói trà hoa cúc có tác dụng an thần, bây giờ hắn mới được thưởng thức, hương vị rất ngon. Ngon hơn rất nhiều so với tách cafe đắng ngắt mà hắn thường xuyên uống.
“Sao rồi? Ổn không anh?” Mạn Lan Đình có chút căng thẳng nhìn hắn, cô rất muốn một lời nhận xét từ hắn.
“Không tệ.” Hắn đáp.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Cô có chút ủ rũ đáp, đáy mắt xẹt qua tia mất mát, bộ hắn mở miệng ra khen ngợi cô một câu khó lắm sao, thật đáng ghét.
Thấy sắc mắt cô trùng xuống, hắn khẽ cười, nắm lấy tay cô, “Anh đùa thôi, hương vị rất ngon, anh rất thích!”
Tâm tình vốn dĩ có chút xấu của cô bỗng trở nên phấn khích, đâu đó trong trái tim như được an ủi, trở nên ấm áp đến lạ thường. Cô khẽ phụng phịu má lườm nguýt hắn, hắn chẳng để tâm, khẽ véo má cô, rồi giúp cô pha trà tiếp.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt hồ yên ả, khẽ lay động làn nước tĩnh lặng, nơi phản chiếu khung cảnh gia đình ấm áp đoàn tụ, rơi vào tầm mắt người nhìn thật đẹp biết bao.
Bên ngoài “Bạch Trạch”, Bạch Băng vừa bước xuống taxi, cô trả tiền rồi xách hành lý đi về phía cổng. Nhìn tòa biệt thự cổ kính trước mặt, tâm trạng trở nên phấn khích lạ thường, nơi này vẫn y như trước kia, vẫn không thay đổi.
Cô nhẹ nhàng ấn chuông cửa, ánh mắt có chút chờ mong nhìn vào bên trong khung cửa, trong lòng có chút hồi hộp.
Lần này trở về, Bạch Băng rất tự tin, với thân phận cháu gái cưng của Bạch gia cô tin chắc bản thân sẽ nhanh chóng khiến tất cả mọi người phải chú ý tới cô, bao gồm cả hắn - người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm.
Nếu ai đó hỏi rằng tại sao Bạch Băng cô lại tự tin như vậy, thì cô cũng sẽ trả lời một cách thẳng thắn, bởi Bạch Thiên Kình nợ cô một mạng.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã tạo cho Bạch Băng một cơ hội rồi, dù cho có sử dụng bao nhiêu thủ đoạn đi chẳng nữa thì cô nhất định phải có được Bạch Thiên Kình, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Còn về cô vợ của hắn, cũng chỉ là một cô Tiểu thư khuê các mà thôi, Bạch Băng cô có đủ khả năng để khiến cô vợ kia của hắn từ bỏ. Nghĩ đến đây, khóe môi cô bất giác cong lên, nở một nụ cười nham hiểm.
Cùng lúc đó, người làm đã ra mở cửa, thấy Bạch Băng cô nữ hầu có chút nghi hoặc, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Cho hỏi Tiểu thư tìm ai ạ?” Vừa nói nữ hầu vừa thầm quan sát người trước mặt.
“Phiền cô vào thông báo với ông nội Bạch một tiếng, nói là Bạch Băng muốn gặp người.” Bạch Băng khẽ nhìn nữ hầu, có chút mất kiên nhẫn, đáp.
Mới chỉ 3 năm thôi, người làm trong nhà đã thay đổi rồi, thật sự có chút không quen. Nhưng không sao, miễn là cô có thể danh chính ngôn thuận ở đây, trở về làm cô cháu gái ngoan của Bạch gia, rồi sẽ có một ngày cô có được tất cả.
“Vậy phiền Tiểu thư đợi một lát.” Nữ hầu khẽ cúi đầu, đi vào bên trong.
Lúc này đây, sau ba ván cờ đều thua liên tiếp, Bạch lão gia mất hứng, bắt đầu ngồi giảng trà đạo cho Mạn Lan Đình. Nhường lại bàn cờ cho Bạch Thiên Kình và Giang Tầm Ngôn, hai đối thủ đáng gờm gặp nhau, thật sự khiến Bạch Cẩn mở mang tầm mắt.
Đúng lúc đang vui vẻ, thì nữ hầu hồi này đi tới báo tin, khiến sắc mặt mọi người trong đình viện đều trở nên thay đổi. Nhất là ông nội Bạch và Bạch Cẩn, sắc mặt họ tràn ngập sự cả kinh, xen lẫn vui mừng, chỉ có Mạn Lan Đình ở bên cạnh là chẳng biết chuyện gì.
Cô chỉ làm thấy trong lòng có chút mất mát, xen lẫn sự tủi thân, bởi cô thấy Bạch Thiên Kình dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng hắn đã đánh rơi quân cờ trên tay khi nghe đến cái tên Bạch Băng. Hơn nữa vừa nghe nữ hầu kia thông báo, họ đã vội vã rời đi, hành động như vậy thử hỏi làm sao mà Mạn Lan Đình vui được cơ chứ.
“Chị Tiểu Đình, chị ổn chứ?” Nhìn thấy sắc mặt cô không mấy tốt, Giang Tầm Ngôn tiến lại hỏi han.
“Chị không sao.” Cô trả lời cho có lệ, nhưng thực chất trong lòng cô hiện tại đang rất rối loạn, xen lẫn nỗi bất an, “Chúng ta cũng đi xem thử đi.”
Mạn Lan Đình hít một hơi thật sâu, quyết định đi xem thử xem rốt cuộc thì cô gái nào mà có thể khiến người của Bạch gia thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Giang Tầm Ngôn không nói gì, lặng lẽ đi theo sau Mạn Lan Đình, trong lòng cậu cũng có chút phức tạp, cậu dường như cảm nhận được sắp tới sẽ có sóng gió ập tới gây bất lợi cho Mạn Lan Đình.
Trên người cô là một chiếc váy trắng tinh khiết, điểm tô trên đó là những bông hoa nhỏ li ti vô cùng bắt mắt, mái tóc dài ngang lưng thả tự do, đôi mắt to tròn được che bởi chiếc kính râm.
Dáng người cao ráo, ngũ quan tinh tế của Bạch Băng thu hút được rất nhiều ánh nhìn, cô cũng chẳng tỏ vẻ gì, điềm đạm mà bước đi. Ra đến sảnh bên ngoài sân bay, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, miệng khẽ lẩm nhẩm một câu.
“Đế Thành, tôi trở về rồi!” Dứt lời, một nụ cười tươi rói xuất hiện trên môi cô, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Sau 3 năm bị Tôn Duật Trì giam trong chiếc lồng vàng, trở thành con chim hoàng yến cuối cùng thì cô đã có được tự do, lần này tuyệt đối cô không thể thua trong ván cược này.
Bạch Băng thu lại tầm mắt, cô vẫy chiếc taxi bên đường, sau đó xếp hành lý lên xe, hướng thẳng “Bạch Trạch” đi đến. Đã nhiều năm không trở lại, Đế Thành thay đổi rất nhiều, không biết liệu lòng người có thay đổi không?
Tại “Bạch Trạch”, hôm nay là ngày cuối tuần, nên từ sáng sớm Mạn Lan Đình cùng Bạch Thiên Kình đã đi đến nhà chính, bởi ông nội Bạch đã đặt ra yêu cầu vào mỗi cuối tuần phải trở về nhà chính ăn một bữa cơm.
Đó là điều lệ mà ông nội Bạch đã đưa ra, cho nên dù có bận đến mức nào thì Bạch Thiên Kình, Mạn Lan Đình và Bạch Cẩn đều phải trở về. Riêng hôm nay còn có sự góp mặt của Giang Tầm Ngôn, ban đầu cậu có chút ngại ngùng, nhưng lâu dần cũng quen.
Lúc này đây, mọi người đang vui vẻ trò chuyện ngoài đình viện ở hoa viên, Mạn Lan Đình đang miệt mài pha trà, còn Bạch Thiên Kình và ông nội Bạch đang chơi cờ vây, hai người Bạch Cẩn và Giang Tầm Ngôn ở bên cạnh góp vui.
“Aiza…tiểu tử thúi nhà con, có nhất thiết phải chặn hết đường đi của lão già này không?! Con đúng là…” Ông nội Bạch khẽ thở dài, nhìn bàn cờ trước mặt mở lời trách móc hắn.
Nhìn số quân cờ trắng trong tay Bạch Thiên Kình, cũng như số quân cờ đen trên bàn cờ, cũng đủ hiểu hắn đang nắm giữ thế thượng phong. Gần một nửa số quân cờ trắng của ông nội Bạch đã bị Bạch Thiên Kình thu phục, trên bàn cờ quân cờ màu đen của hắn chiếm số đông, còn có ván cờ này hắn đã nắm chắc phần thắng.
“Ông nội, người nên hiểu đã ra chiến trường rồi thì không bao giờ có chuyện nhường nhịn.” Hắn nhàn nhạt đáp, nhàn hạ đặt một quần cờ đen trên tay xuống bàn cờ, thành công chặn hết mọi đường đi của ông nội Bạch.
“Tiểu tử thúi, ta không chơi với con nữa! Hừ!” Ông nội Bạch tỏ vẻ giận dỗi khẽ lườm nguýt cháu trai, quay sang nhìn Giang Tầm Ngôn bên cạnh, “Tiểu Ngôn Ngôn, con lại đây chơi với ta đi.”
Nhận thấy ánh mắt mong đợi của ông nội Bạch, Giang Tầm Ngôn không nỡ từ chối, bèn đi đến thay chỗ ngồi của Bạch Thiên Kình, còn Bạch Thiên Kình thì lại gần phía cô ngồi.
“Con chơi không được tốt lắm, mong ông nội Bạch chỉ giáo thêm ạ.” Giang Tầm Ngôn cười híp mắt nhìn ông nội Bạch, khiêm tốn nói.
Ông nội Bạch cười cười xua tay nói không sao, sau đó bắt đầu ván cờ mới. Bạch Cẩn bên cạnh thầm bĩu môi suy nghĩ, trình độ chơi cờ vây của Giang Tầm Ngôn rất giỏi, phải nói sánh ngang với Bạch Thiên Kình, ông nội anh vốn dĩ không phải đối thủ của hai người họ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Bạch Cẩn cũng không muốn ông nội mình mất hứng nên chỉ ở bên cạnh quan sát, lâu lâu nói vài câu.
Còn bên này, Mạn Lan Đình đã pha xong trà, cô nhẹ nhàng bưng cho ông nội Bạch một tách trước, tiếp đó là hai người kia. Đến lượt Bạch Thiên Kình, khi hắn không thấy cô đưa cho thì có chút không vui, nhíu mày nhìn cô, hỏi.
“Vợ à, phần của anh đâu?” Giọng điệu của hắn có chút ủy khuất, hai mắt long lanh ngước nhìn cô.
“Đây đây, ai cũng có phần mà.” Cô khẽ cười nhìn hắn, sao mà tính tình giống trẻ con quá vậy.
Mạn Lan Đình cầm tách trà vừa rót, đưa đến trước mặt Bạch Thiên Kình, “Anh thử xem tay nghề của em ra sao?”, nói xong cô dán chặt mắt vào hắn, có chút mong chờ.
Nhận thấy sự mong chờ trong đôi mắt long lanh của cô, hắn khẽ cong môi, tiếp đó nhấp một ngụm nhỏ. Hương vị thơm mát của trà hoa cúc lan tỏa khắp khoang miệng, cả mùi vị lẫn hương thơm đều khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như một loại thuốc du ngủ vậy.
Nghe nói trà hoa cúc có tác dụng an thần, bây giờ hắn mới được thưởng thức, hương vị rất ngon. Ngon hơn rất nhiều so với tách cafe đắng ngắt mà hắn thường xuyên uống.
“Sao rồi? Ổn không anh?” Mạn Lan Đình có chút căng thẳng nhìn hắn, cô rất muốn một lời nhận xét từ hắn.
“Không tệ.” Hắn đáp.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Cô có chút ủ rũ đáp, đáy mắt xẹt qua tia mất mát, bộ hắn mở miệng ra khen ngợi cô một câu khó lắm sao, thật đáng ghét.
Thấy sắc mắt cô trùng xuống, hắn khẽ cười, nắm lấy tay cô, “Anh đùa thôi, hương vị rất ngon, anh rất thích!”
Tâm tình vốn dĩ có chút xấu của cô bỗng trở nên phấn khích, đâu đó trong trái tim như được an ủi, trở nên ấm áp đến lạ thường. Cô khẽ phụng phịu má lườm nguýt hắn, hắn chẳng để tâm, khẽ véo má cô, rồi giúp cô pha trà tiếp.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt hồ yên ả, khẽ lay động làn nước tĩnh lặng, nơi phản chiếu khung cảnh gia đình ấm áp đoàn tụ, rơi vào tầm mắt người nhìn thật đẹp biết bao.
Bên ngoài “Bạch Trạch”, Bạch Băng vừa bước xuống taxi, cô trả tiền rồi xách hành lý đi về phía cổng. Nhìn tòa biệt thự cổ kính trước mặt, tâm trạng trở nên phấn khích lạ thường, nơi này vẫn y như trước kia, vẫn không thay đổi.
Cô nhẹ nhàng ấn chuông cửa, ánh mắt có chút chờ mong nhìn vào bên trong khung cửa, trong lòng có chút hồi hộp.
Lần này trở về, Bạch Băng rất tự tin, với thân phận cháu gái cưng của Bạch gia cô tin chắc bản thân sẽ nhanh chóng khiến tất cả mọi người phải chú ý tới cô, bao gồm cả hắn - người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm.
Nếu ai đó hỏi rằng tại sao Bạch Băng cô lại tự tin như vậy, thì cô cũng sẽ trả lời một cách thẳng thắn, bởi Bạch Thiên Kình nợ cô một mạng.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đã tạo cho Bạch Băng một cơ hội rồi, dù cho có sử dụng bao nhiêu thủ đoạn đi chẳng nữa thì cô nhất định phải có được Bạch Thiên Kình, cả thể xác lẫn tâm hồn.
Còn về cô vợ của hắn, cũng chỉ là một cô Tiểu thư khuê các mà thôi, Bạch Băng cô có đủ khả năng để khiến cô vợ kia của hắn từ bỏ. Nghĩ đến đây, khóe môi cô bất giác cong lên, nở một nụ cười nham hiểm.
Cùng lúc đó, người làm đã ra mở cửa, thấy Bạch Băng cô nữ hầu có chút nghi hoặc, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Cho hỏi Tiểu thư tìm ai ạ?” Vừa nói nữ hầu vừa thầm quan sát người trước mặt.
“Phiền cô vào thông báo với ông nội Bạch một tiếng, nói là Bạch Băng muốn gặp người.” Bạch Băng khẽ nhìn nữ hầu, có chút mất kiên nhẫn, đáp.
Mới chỉ 3 năm thôi, người làm trong nhà đã thay đổi rồi, thật sự có chút không quen. Nhưng không sao, miễn là cô có thể danh chính ngôn thuận ở đây, trở về làm cô cháu gái ngoan của Bạch gia, rồi sẽ có một ngày cô có được tất cả.
“Vậy phiền Tiểu thư đợi một lát.” Nữ hầu khẽ cúi đầu, đi vào bên trong.
Lúc này đây, sau ba ván cờ đều thua liên tiếp, Bạch lão gia mất hứng, bắt đầu ngồi giảng trà đạo cho Mạn Lan Đình. Nhường lại bàn cờ cho Bạch Thiên Kình và Giang Tầm Ngôn, hai đối thủ đáng gờm gặp nhau, thật sự khiến Bạch Cẩn mở mang tầm mắt.
Đúng lúc đang vui vẻ, thì nữ hầu hồi này đi tới báo tin, khiến sắc mặt mọi người trong đình viện đều trở nên thay đổi. Nhất là ông nội Bạch và Bạch Cẩn, sắc mặt họ tràn ngập sự cả kinh, xen lẫn vui mừng, chỉ có Mạn Lan Đình ở bên cạnh là chẳng biết chuyện gì.
Cô chỉ làm thấy trong lòng có chút mất mát, xen lẫn sự tủi thân, bởi cô thấy Bạch Thiên Kình dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng hắn đã đánh rơi quân cờ trên tay khi nghe đến cái tên Bạch Băng. Hơn nữa vừa nghe nữ hầu kia thông báo, họ đã vội vã rời đi, hành động như vậy thử hỏi làm sao mà Mạn Lan Đình vui được cơ chứ.
“Chị Tiểu Đình, chị ổn chứ?” Nhìn thấy sắc mặt cô không mấy tốt, Giang Tầm Ngôn tiến lại hỏi han.
“Chị không sao.” Cô trả lời cho có lệ, nhưng thực chất trong lòng cô hiện tại đang rất rối loạn, xen lẫn nỗi bất an, “Chúng ta cũng đi xem thử đi.”
Mạn Lan Đình hít một hơi thật sâu, quyết định đi xem thử xem rốt cuộc thì cô gái nào mà có thể khiến người của Bạch gia thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Giang Tầm Ngôn không nói gì, lặng lẽ đi theo sau Mạn Lan Đình, trong lòng cậu cũng có chút phức tạp, cậu dường như cảm nhận được sắp tới sẽ có sóng gió ập tới gây bất lợi cho Mạn Lan Đình.