Chương 40: Bất an
Ngày trở về nước Z lại là một ngày mưa tầm tã, nhiệt độ dường như cũng hạ xuống rất nhiều, Mạn Lan Đình một tay xách hành lý, một tay kéo cao chiếc cổ áo, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn dòng người tấp nập trong sân bay.
Trong lòng có chút hụt hẫng, vốn dĩ tưởng rằng Bạch Thiên Kình sẽ trở về cùng cô, nhưng không, hắn còn có việc ở Pháp nên chưa thể trở lại. Mạn Lan Đình phải một mình trở về, dù có chút không vui nhưng cô vẫn phải chấp nhận, hắn là vì công việc.
Cô kéo hành lý ra ngoài sảnh sân bay, ngước nhìn bầu trời đen kịt cũng như những hạt mưa nặng nề đang không ngừng trút xuống, đáy lòng cô trở nên nặng nề.
Mạn Lan Đình khẽ thở dài, nhìn màn mưa phía trước vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm cô lặng lẽ ngắm nhìn, thầm nghĩ kiểu thời tiết như này cũng không bắt xe được, bác tài xế của “Bạch Viện” chắc hẳn cũng đang trên đường tới.
Nhưng là trời mưa to như vậy chắc chắn sẽ tắc đường, nhìn tình hình hiện tại e là phải tầm nửa tiếng nữa cô mới có thể về nhà.
“A, cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi! Thật có duyên nha!”
Một giọng nói tràn đầy phấn khích vang lên, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mỡ hỗn độn trong lòng, cô quay người về phía phát ra giọng nói, có chút nghi hoặc.
Nhìn người đàn ông vừa có chút quen mắt vừa xa lạ trước mặt, trong đầu cô nổi lên rất nhiều câu hỏi, bộ cô quen biết người đàn ông này sao? Lục lại mớ kí ức ít ỏi trong đầu về người đàn ông trước mặt, cuối cùng cô cũng nhớ ra, hóa ra là người mà cô gặp cách đây hơn nửa tháng trước.
Cũng chẳng có nhiều ấn tượng, cô chỉ nhớ là anh ta đã đưa khăn tay của mình cho cô, nhưng cô lại từ chối ý tốt của đối phương, còn lạnh lùng tuyên bố sẽ không gặp lại.
Bây giờ nghĩ tới, đáy lòng cô xẹt qua tia xấu hổ, nói không gặp lại nhưng bây giờ lại đứng trước mặt, Trái Đất này cũng thật tròn.
“Là anh à, trùng hợp thôi, tôi không tin vào mấy cái duyên phận gì gì đó đâu.” Cô có chút ngượng quay mặt đi, lạnh lùng đáp.
Dạ Trường Lăng khẽ cong môi, ngắm nhìn người phụ nữ anh gặp lần hai, trái tim không khỏi đập nhanh hơn bình thường. Hóa ra không chỉ là sự rung động nhất thời, mà trong lòng anh thực sự đã động lòng với cô, trong khi bản thân lại chẳng biết đối phương tên gì.
“Cô lạnh lùng thật đó.”
Dạ Trường Lăng cười trêu chọc Mạn Lan Đình, ánh mắt đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tiếp tục nói:
“Lần này gặp lại cô có thể cho tôi biết danh tính của cô không? Tôi thật sự muốn kết bạn với cô.”
Ánh mắt Dạ Trường Lăng trở nên nghiêm túc, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ rằng lại như lần trước bị từ chối thẳng thừng, nhưng không, lần này cô đã mở lời.
“Mạn Lan Đình.” Cô nhàn nhạt đáp, rời tầm mắt khỏi màn mưa phía trước, “Anh hài lòng chưa?”
Dạ Trường Lăng gãi gãi đầu, cười tươi đáp, “Rất hài lòng.”
Cô chẳng để tâm, hừ lạnh một tiếng sau đó quay người tiếp tục ngắm màn mưa phía trước, đáy lòng càng lúc càng nặng nề. Không hiểu sao, cô cảm thấy có chút bất an, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra gây bất lợi cho cô vậy.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy tâm sự của Mạn Lan Đình, Dạ Trường Lăng có chút nặng lòng, muốn mở lời nói cái gì đó, nhưng lại chẳng biết nói gì, đành im lặng đứng nhìn cô trầm ngâm.
Nửa tiếng sau, cuối cùng bác tài xế của “Bạch Viện” cũng tới, cô khẽ chào tạm biệt Dạ Trường Lăng, sau đó lên xe rời đi. Nhìn theo chiếc Bugatti Divo bạc rời đi, Dạ Trường Lăng khẽ thở dài, sau đó thu lại tầm mắt.
Về đến “Bạch Viện” trời đã xế chiều, người làm trong nhà thấy cô xách hành lý xuống xe thì vội vã chạy đến giúp đỡ, quản gia cũng đi ra ngoài chào đón.
“Thiếu phu nhân, chào mừng người quay về!” Lão quản gia cung kính chào hỏi, trên môi luôn là nụ cười phúc hậu.
“Con chào bác.” Cô lễ phép chào lại, khẽ mỉm cười đi vào bên trong.
Vừa bước vào phòng khách, cô đã mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Giang Tầm Ngôn đang ngồi ở kia, bên cạnh là Bạch Cẩn đang ân cần đút cháo cho cậu. Khóe môi Mạn Lan Đình giật giật, trong đầu trở nên hỗn loạn, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng nhất thời lại bị nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng vẫn là Giang Tầm Ngôn lên tiếng trước.
“Chị Tiểu Đình…” Cậu gọi tên cô, khóe mắt ươn ướt, giống như vừa mới chịu ủy khuất xong vậy, trông vô cùng đáng thương.
“Sao hai người lại ở đây? Còn có…mối quan hệ giữa hai người…”
Nói được một nửa cô bỗng im lặng, bởi cô không biết rốt cuộc giữa hai người trước mặt này có quan hệ gì, nhưng theo trực giác của cô mách bảo, Bạch Cẩn và Giang Tầm Ngôn có cái gì đó rất không bình thường.
Thấy được sự nghi hoặc trong đôi mắt sắc bén của Mạn Lan Đình, Bạch Cẩn cũng không muốn giấu diếm, mạnh dạn lên tiếng:
“Em với A Ngôn đang ở bên nhau.” Nói xong, anh khẽ liếc nhìn sắc mặt của cô, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu.
Bạch Cẩn sợ Mạn Lan Đình không chấp nhận mối quan hệ giữa anh và Giang Tầm Ngôn, anh biết Giang Tầm Ngôn rất quan trọng đối với cô, là người thân duy nhất mà cô dốc lòng bảo vệ.
“Bao lâu rồi?!” Cô nhíu mày, ngồi xuống sofa đối diện hai người kia, dùng ánh mắt nghiêm túc quan sát, khiến cả hai người kia có chút sợ.
“Mới đây thôi, chị Tiểu Đình…em thật sự nghiêm túc!” Giang Tầm Ngôn ngẩng cao đầu, chắc nịch đáp Mạn Lan Đình.
Cô cũng nhìn ra Giang Tầm Ngôn và Bạch Cẩn có ý với nhau, thật ra tâm tư của hai người này cô đã nhìn ra từ rất lâu rồi, chẳng qua là cô không muốn nói. Không nghĩ tới mới hai tuần lễ cô không có ở đây, họ đã chính thức hẹn hò.
Nhưng là liệu ông nội Bạch có chấp nhận? Bạch gia có chấp nhận không, hay là nói họ sẽ tìm cách gây khó dễ, cô thật sự có chút lo lắng.
“Ừm…ông nội có biết chuyện này không?” Cô cụp mắt xuống, hỏi một câu, câu này là hỏi Bạch Cẩn.
“Em đã nói rồi, ông nội không có ý kiến. Huống chi Bạch gia có anh cả là đủ rồi, em có làm gì ông nội cũng không trách đâu.” Bạch Cẩn cười đáp.
Anh nói vậy tất cả cũng đều có nguyên do, bởi lẽ Bạch gia thực chất chỉ có duy nhất một người cháu đích tôn có máu mủ ruột thịt là Bạch Thiên Kình, Bạch Cẩn anh cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi được ông nội Bạch đem về nuôi dưỡng mà thôi.
Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ cẩn thận, cũng hiểu được vị trí của mình ở Bạch gia, chính là trợ giúp Bạch Thiên Kình, hơn nữa anh cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt vị. Tất cả tài sản sớm muộn gì cũng vẫn sẽ là của anh cả, vĩnh viễn thuộc về anh ấy.
Còn anh chỉ muốn làm một bác sĩ tài giỏi, cứu chữa cho những người bệnh nhân khốn khổ mà thôi, còn có anh cũng không hợp dấn thân vào con đường chém chém giết giết.
“Được rồi, nếu ông nội không có ý kiến thì cứ như vậy đi.” Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhớ ra điều gì đó, “Nhưng mà sao Tầm Ngôn lại ở đây?”
Nghe thấy cô hỏi, Bạch Cẩn cùng Giang Tầm Ngôn khẽ nhìn nhau, sau đó quyết định kể lại mọi chuyện.
Đêm đó, sau khi uống say, nói chính xác hơn là bị hạ dược ở hộp đêm của Mộ Thừa Hiên, Giang Tầm Ngôn đã bị đưa đi. Còn Tư Khắc Lạc và Sam vì không tìm được Giang Tầm Ngôn, suýt chút nữa Tư Khắc Lạc đã san bằng cả hộp đêm của Mộ Thừa Hiên, may mà có Sam cản lại.
Vốn dĩ Giang Tầm Ngôn suýt chút nữa bị một đám đàn ông xâm hại, nhưng may mắn được Bạch Cẩn cứu giúp, tiếp đó hai người đã phát sinh quan hệ, rồi quyết định ở bên nhau.
Nghe hết mọi chuyện, ánh mắt Mạn Lan Đình tràn ngập lửa giận, nghiến răng phát ra từng chữ, “Mộ, Thừa, Hiên!”, vô cùng đáng sợ.
Hắn ta cư nhiên lại dám hãm hại Giang Tầm Ngôn, quả là tên cáo gian manh, nếu như không cho hắn ta nếm chút mùi vị đau khổ, e là hắn ta không biết thế nào là sợ.
“Chị Tiểu Đình, em…em xin lỗi…”
Giang Tầm Ngôn sợ hãi mở lời, thân thể có chút run rẩy, cậu sợ chị họ giận mình, sau đó không cần cậu nữa thì phải làm sao? Cậu cũng không muốn đến hộp đêm của Mộ Thừa Hiên một chút nào, chỉ là có kẻ đã nói tìm được chút manh mối liên quan đến vụ sát hại toàn bộ Giang gia năm xưa, nên cậu đã không màng mọi thứ mà chạy đến hộp đêm kia.
Không ngờ tới mọi chuyện lại vượt qua tầm kiểm soát của cậu, may mà có Bạch Cẩn xuất hiện, nếu không e là cậu sẽ hối hận suốt đời này…
“Không cần xin lỗi, mọi chuyện đã qua rồi thì bỏ qua đi. Em yên tâm, chị sẽ không bỏ qua cho Mộ Thừa Hiên đâu!”
Nói đoạn, cô siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, ánh mắt tràn ngập sự nguy hiểm, khiến hai người kia ở bên cạnh cũng phải rùng mình sợ hãi.
Chị dâu/Chị Tiểu Đình cư nhiên lại có thể đáng sợ như vậy, uy lực không kém anh cả/anh rể là bao, thật đáng khâm phục. Trong đầu Bạch Cẩn và Giang Tầm Ngôn đều có chung một suy nghĩ, tiếp đó ngầm liếc mắt nhìn nhau, âm thầm nuốt nước bọt, sau này vẫn là không nên chọc giận chị dâu/chị Tiểu Đình thì hơn.
Trong lòng có chút hụt hẫng, vốn dĩ tưởng rằng Bạch Thiên Kình sẽ trở về cùng cô, nhưng không, hắn còn có việc ở Pháp nên chưa thể trở lại. Mạn Lan Đình phải một mình trở về, dù có chút không vui nhưng cô vẫn phải chấp nhận, hắn là vì công việc.
Cô kéo hành lý ra ngoài sảnh sân bay, ngước nhìn bầu trời đen kịt cũng như những hạt mưa nặng nề đang không ngừng trút xuống, đáy lòng cô trở nên nặng nề.
Mạn Lan Đình khẽ thở dài, nhìn màn mưa phía trước vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm cô lặng lẽ ngắm nhìn, thầm nghĩ kiểu thời tiết như này cũng không bắt xe được, bác tài xế của “Bạch Viện” chắc hẳn cũng đang trên đường tới.
Nhưng là trời mưa to như vậy chắc chắn sẽ tắc đường, nhìn tình hình hiện tại e là phải tầm nửa tiếng nữa cô mới có thể về nhà.
“A, cô gái, chúng ta lại gặp nhau rồi! Thật có duyên nha!”
Một giọng nói tràn đầy phấn khích vang lên, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mỡ hỗn độn trong lòng, cô quay người về phía phát ra giọng nói, có chút nghi hoặc.
Nhìn người đàn ông vừa có chút quen mắt vừa xa lạ trước mặt, trong đầu cô nổi lên rất nhiều câu hỏi, bộ cô quen biết người đàn ông này sao? Lục lại mớ kí ức ít ỏi trong đầu về người đàn ông trước mặt, cuối cùng cô cũng nhớ ra, hóa ra là người mà cô gặp cách đây hơn nửa tháng trước.
Cũng chẳng có nhiều ấn tượng, cô chỉ nhớ là anh ta đã đưa khăn tay của mình cho cô, nhưng cô lại từ chối ý tốt của đối phương, còn lạnh lùng tuyên bố sẽ không gặp lại.
Bây giờ nghĩ tới, đáy lòng cô xẹt qua tia xấu hổ, nói không gặp lại nhưng bây giờ lại đứng trước mặt, Trái Đất này cũng thật tròn.
“Là anh à, trùng hợp thôi, tôi không tin vào mấy cái duyên phận gì gì đó đâu.” Cô có chút ngượng quay mặt đi, lạnh lùng đáp.
Dạ Trường Lăng khẽ cong môi, ngắm nhìn người phụ nữ anh gặp lần hai, trái tim không khỏi đập nhanh hơn bình thường. Hóa ra không chỉ là sự rung động nhất thời, mà trong lòng anh thực sự đã động lòng với cô, trong khi bản thân lại chẳng biết đối phương tên gì.
“Cô lạnh lùng thật đó.”
Dạ Trường Lăng cười trêu chọc Mạn Lan Đình, ánh mắt đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tiếp tục nói:
“Lần này gặp lại cô có thể cho tôi biết danh tính của cô không? Tôi thật sự muốn kết bạn với cô.”
Ánh mắt Dạ Trường Lăng trở nên nghiêm túc, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ rằng lại như lần trước bị từ chối thẳng thừng, nhưng không, lần này cô đã mở lời.
“Mạn Lan Đình.” Cô nhàn nhạt đáp, rời tầm mắt khỏi màn mưa phía trước, “Anh hài lòng chưa?”
Dạ Trường Lăng gãi gãi đầu, cười tươi đáp, “Rất hài lòng.”
Cô chẳng để tâm, hừ lạnh một tiếng sau đó quay người tiếp tục ngắm màn mưa phía trước, đáy lòng càng lúc càng nặng nề. Không hiểu sao, cô cảm thấy có chút bất an, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra gây bất lợi cho cô vậy.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy tâm sự của Mạn Lan Đình, Dạ Trường Lăng có chút nặng lòng, muốn mở lời nói cái gì đó, nhưng lại chẳng biết nói gì, đành im lặng đứng nhìn cô trầm ngâm.
Nửa tiếng sau, cuối cùng bác tài xế của “Bạch Viện” cũng tới, cô khẽ chào tạm biệt Dạ Trường Lăng, sau đó lên xe rời đi. Nhìn theo chiếc Bugatti Divo bạc rời đi, Dạ Trường Lăng khẽ thở dài, sau đó thu lại tầm mắt.
Về đến “Bạch Viện” trời đã xế chiều, người làm trong nhà thấy cô xách hành lý xuống xe thì vội vã chạy đến giúp đỡ, quản gia cũng đi ra ngoài chào đón.
“Thiếu phu nhân, chào mừng người quay về!” Lão quản gia cung kính chào hỏi, trên môi luôn là nụ cười phúc hậu.
“Con chào bác.” Cô lễ phép chào lại, khẽ mỉm cười đi vào bên trong.
Vừa bước vào phòng khách, cô đã mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Giang Tầm Ngôn đang ngồi ở kia, bên cạnh là Bạch Cẩn đang ân cần đút cháo cho cậu. Khóe môi Mạn Lan Đình giật giật, trong đầu trở nên hỗn loạn, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng nhất thời lại bị nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng vẫn là Giang Tầm Ngôn lên tiếng trước.
“Chị Tiểu Đình…” Cậu gọi tên cô, khóe mắt ươn ướt, giống như vừa mới chịu ủy khuất xong vậy, trông vô cùng đáng thương.
“Sao hai người lại ở đây? Còn có…mối quan hệ giữa hai người…”
Nói được một nửa cô bỗng im lặng, bởi cô không biết rốt cuộc giữa hai người trước mặt này có quan hệ gì, nhưng theo trực giác của cô mách bảo, Bạch Cẩn và Giang Tầm Ngôn có cái gì đó rất không bình thường.
Thấy được sự nghi hoặc trong đôi mắt sắc bén của Mạn Lan Đình, Bạch Cẩn cũng không muốn giấu diếm, mạnh dạn lên tiếng:
“Em với A Ngôn đang ở bên nhau.” Nói xong, anh khẽ liếc nhìn sắc mặt của cô, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu.
Bạch Cẩn sợ Mạn Lan Đình không chấp nhận mối quan hệ giữa anh và Giang Tầm Ngôn, anh biết Giang Tầm Ngôn rất quan trọng đối với cô, là người thân duy nhất mà cô dốc lòng bảo vệ.
“Bao lâu rồi?!” Cô nhíu mày, ngồi xuống sofa đối diện hai người kia, dùng ánh mắt nghiêm túc quan sát, khiến cả hai người kia có chút sợ.
“Mới đây thôi, chị Tiểu Đình…em thật sự nghiêm túc!” Giang Tầm Ngôn ngẩng cao đầu, chắc nịch đáp Mạn Lan Đình.
Cô cũng nhìn ra Giang Tầm Ngôn và Bạch Cẩn có ý với nhau, thật ra tâm tư của hai người này cô đã nhìn ra từ rất lâu rồi, chẳng qua là cô không muốn nói. Không nghĩ tới mới hai tuần lễ cô không có ở đây, họ đã chính thức hẹn hò.
Nhưng là liệu ông nội Bạch có chấp nhận? Bạch gia có chấp nhận không, hay là nói họ sẽ tìm cách gây khó dễ, cô thật sự có chút lo lắng.
“Ừm…ông nội có biết chuyện này không?” Cô cụp mắt xuống, hỏi một câu, câu này là hỏi Bạch Cẩn.
“Em đã nói rồi, ông nội không có ý kiến. Huống chi Bạch gia có anh cả là đủ rồi, em có làm gì ông nội cũng không trách đâu.” Bạch Cẩn cười đáp.
Anh nói vậy tất cả cũng đều có nguyên do, bởi lẽ Bạch gia thực chất chỉ có duy nhất một người cháu đích tôn có máu mủ ruột thịt là Bạch Thiên Kình, Bạch Cẩn anh cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi được ông nội Bạch đem về nuôi dưỡng mà thôi.
Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ cẩn thận, cũng hiểu được vị trí của mình ở Bạch gia, chính là trợ giúp Bạch Thiên Kình, hơn nữa anh cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt vị. Tất cả tài sản sớm muộn gì cũng vẫn sẽ là của anh cả, vĩnh viễn thuộc về anh ấy.
Còn anh chỉ muốn làm một bác sĩ tài giỏi, cứu chữa cho những người bệnh nhân khốn khổ mà thôi, còn có anh cũng không hợp dấn thân vào con đường chém chém giết giết.
“Được rồi, nếu ông nội không có ý kiến thì cứ như vậy đi.” Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhớ ra điều gì đó, “Nhưng mà sao Tầm Ngôn lại ở đây?”
Nghe thấy cô hỏi, Bạch Cẩn cùng Giang Tầm Ngôn khẽ nhìn nhau, sau đó quyết định kể lại mọi chuyện.
Đêm đó, sau khi uống say, nói chính xác hơn là bị hạ dược ở hộp đêm của Mộ Thừa Hiên, Giang Tầm Ngôn đã bị đưa đi. Còn Tư Khắc Lạc và Sam vì không tìm được Giang Tầm Ngôn, suýt chút nữa Tư Khắc Lạc đã san bằng cả hộp đêm của Mộ Thừa Hiên, may mà có Sam cản lại.
Vốn dĩ Giang Tầm Ngôn suýt chút nữa bị một đám đàn ông xâm hại, nhưng may mắn được Bạch Cẩn cứu giúp, tiếp đó hai người đã phát sinh quan hệ, rồi quyết định ở bên nhau.
Nghe hết mọi chuyện, ánh mắt Mạn Lan Đình tràn ngập lửa giận, nghiến răng phát ra từng chữ, “Mộ, Thừa, Hiên!”, vô cùng đáng sợ.
Hắn ta cư nhiên lại dám hãm hại Giang Tầm Ngôn, quả là tên cáo gian manh, nếu như không cho hắn ta nếm chút mùi vị đau khổ, e là hắn ta không biết thế nào là sợ.
“Chị Tiểu Đình, em…em xin lỗi…”
Giang Tầm Ngôn sợ hãi mở lời, thân thể có chút run rẩy, cậu sợ chị họ giận mình, sau đó không cần cậu nữa thì phải làm sao? Cậu cũng không muốn đến hộp đêm của Mộ Thừa Hiên một chút nào, chỉ là có kẻ đã nói tìm được chút manh mối liên quan đến vụ sát hại toàn bộ Giang gia năm xưa, nên cậu đã không màng mọi thứ mà chạy đến hộp đêm kia.
Không ngờ tới mọi chuyện lại vượt qua tầm kiểm soát của cậu, may mà có Bạch Cẩn xuất hiện, nếu không e là cậu sẽ hối hận suốt đời này…
“Không cần xin lỗi, mọi chuyện đã qua rồi thì bỏ qua đi. Em yên tâm, chị sẽ không bỏ qua cho Mộ Thừa Hiên đâu!”
Nói đoạn, cô siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm, ánh mắt tràn ngập sự nguy hiểm, khiến hai người kia ở bên cạnh cũng phải rùng mình sợ hãi.
Chị dâu/Chị Tiểu Đình cư nhiên lại có thể đáng sợ như vậy, uy lực không kém anh cả/anh rể là bao, thật đáng khâm phục. Trong đầu Bạch Cẩn và Giang Tầm Ngôn đều có chung một suy nghĩ, tiếp đó ngầm liếc mắt nhìn nhau, âm thầm nuốt nước bọt, sau này vẫn là không nên chọc giận chị dâu/chị Tiểu Đình thì hơn.