Chương 29
Vua Nam Vương cau mày, khuôn mặt già nua trở nên u ám, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, chàng trai năm năm trước chưa giết chết, hôm nay trở về lại có năng lực sánh ngang với Tông Sư.
“Chẳng trách cậu ta dám giết người, coi thường quy tắc của Giang Nam như thế! Tông Sư trẻ tuổi? Chỉ mới năm năm, sao có thể chứ! Năm năm này cậu ta đã trải qua những gì?”
Vào lúc vua Giang Nam thầm thấy khiếp sợ.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người Diệp Bắc Minh và Dương Thiên Huyền đã giao thủ hơn ba mươi chiêu.
Dương Thiên Huyền mới là người ngạc nhiên nhất, mí mắt lão ta liên tục giật mạnh, lão ta cho rằng có thể đánh bại Diệp Bắc Minh bằng một chiêu, nhưng không ngờ đối phương lại đáng sợ đến thế.
“Chơi đủ rồi, lên đường đi!”
Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, Diệp Bắc Minh tiến tới một bước, di chuyển đến bên cạnh Doãn Thanh Nham, vung tay đấm một phát.
“Bốp!”
Dương Thiên Huyền vô thức giơ tay đỡ đòn.
“Rắc”.
Một âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay của vị Tông Sư Thái Cực này cứ thế gãy lìa.
Lực lượng tiếp tục đánh xuống đầu Dương Thiên Huyền, lão ta hoàn toàn không thể chịu được, một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, hai đầu gối lão ta mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, đập ra một cái hố sâu.
Hố sâu lấy đầu gối của Dương Thiên Huyền làm trung tâm, lan ra bên ngoài như mạng nhện.
“Cậu…”
Cơ thể Dương Thiên Huyền không ngừng run rẩy, lão ta nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sợ hãi.
“Tôi từng nói rồi, cút, hoặc là chết!”
“Rõ ràng là ông chọn vế sau”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt lên một câu, sau đó, anh thẳng tay đấm xuống một phát.
“Phập!”
Não của Tông Sư Thái Cực Dương Thiên Huyền bị Diệp Bắc Minh đấm vỡ nát từ giữa đầu.
Dương Thiên Huyền – Tông Sư Thái Cực một đời cứ thế bỏ mạng!
“Shhh!”
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên một lần nữa.
Lúc đầu, Diệp Bắc Minh tiến vào phủ vua Giang Nam, mọi người chỉ cảm thấy anh tự tìm đường chết.
Hiện tại, Diệp Bắc Minh đấm chết Tông Sư Thái Cực, cuối cùng các nhân vật lớn ở đây mới cảm nhận được sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh.
Chàng trai trẻ này thật sự giống như yêu nghiệt, vô địch!
Khoé mắt mấy người nhóm Giả Dịch Thu, Sử Thiên Vân, Tiết Vạn Lý liên tục giật giật, không nói được câu nào.
Thấy cảnh này, sắc mặt vua Giang Nam tái mét, sự khôn ngoan biết bao năm cũng mất sạch vào lúc này.
Dù ông ta có thủ đoạn đến mấy, ngay cả Tông Sư Thái Cực mà Diệp Bắc Minh còn đánh chết, thì ông ta còn có thể làm gì?
“Vua Giang Nam, người giết ba mẹ và anh cả của tôi là ông đúng không?”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lại vang lên như thần chết.
“Hầy”.
Vua Giang Nam thở dài, biết hôm nay ông ta chết chắc rồi: “Diệp Bắc Minh, bản vương không ngờ mới năm năm trôi qua mà cậu đã trưởng thành đến mức này!”
“Chẳng trách cậu ta dám giết người, coi thường quy tắc của Giang Nam như thế! Tông Sư trẻ tuổi? Chỉ mới năm năm, sao có thể chứ! Năm năm này cậu ta đã trải qua những gì?”
Vào lúc vua Giang Nam thầm thấy khiếp sợ.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người Diệp Bắc Minh và Dương Thiên Huyền đã giao thủ hơn ba mươi chiêu.
Dương Thiên Huyền mới là người ngạc nhiên nhất, mí mắt lão ta liên tục giật mạnh, lão ta cho rằng có thể đánh bại Diệp Bắc Minh bằng một chiêu, nhưng không ngờ đối phương lại đáng sợ đến thế.
“Chơi đủ rồi, lên đường đi!”
Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số người, Diệp Bắc Minh tiến tới một bước, di chuyển đến bên cạnh Doãn Thanh Nham, vung tay đấm một phát.
“Bốp!”
Dương Thiên Huyền vô thức giơ tay đỡ đòn.
“Rắc”.
Một âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay của vị Tông Sư Thái Cực này cứ thế gãy lìa.
Lực lượng tiếp tục đánh xuống đầu Dương Thiên Huyền, lão ta hoàn toàn không thể chịu được, một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, hai đầu gối lão ta mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, đập ra một cái hố sâu.
Hố sâu lấy đầu gối của Dương Thiên Huyền làm trung tâm, lan ra bên ngoài như mạng nhện.
“Cậu…”
Cơ thể Dương Thiên Huyền không ngừng run rẩy, lão ta nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sợ hãi.
“Tôi từng nói rồi, cút, hoặc là chết!”
“Rõ ràng là ông chọn vế sau”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt lên một câu, sau đó, anh thẳng tay đấm xuống một phát.
“Phập!”
Não của Tông Sư Thái Cực Dương Thiên Huyền bị Diệp Bắc Minh đấm vỡ nát từ giữa đầu.
Dương Thiên Huyền – Tông Sư Thái Cực một đời cứ thế bỏ mạng!
“Shhh!”
Tiếng hít khí lạnh lại vang lên một lần nữa.
Lúc đầu, Diệp Bắc Minh tiến vào phủ vua Giang Nam, mọi người chỉ cảm thấy anh tự tìm đường chết.
Hiện tại, Diệp Bắc Minh đấm chết Tông Sư Thái Cực, cuối cùng các nhân vật lớn ở đây mới cảm nhận được sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh.
Chàng trai trẻ này thật sự giống như yêu nghiệt, vô địch!
Khoé mắt mấy người nhóm Giả Dịch Thu, Sử Thiên Vân, Tiết Vạn Lý liên tục giật giật, không nói được câu nào.
Thấy cảnh này, sắc mặt vua Giang Nam tái mét, sự khôn ngoan biết bao năm cũng mất sạch vào lúc này.
Dù ông ta có thủ đoạn đến mấy, ngay cả Tông Sư Thái Cực mà Diệp Bắc Minh còn đánh chết, thì ông ta còn có thể làm gì?
“Vua Giang Nam, người giết ba mẹ và anh cả của tôi là ông đúng không?”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lại vang lên như thần chết.
“Hầy”.
Vua Giang Nam thở dài, biết hôm nay ông ta chết chắc rồi: “Diệp Bắc Minh, bản vương không ngờ mới năm năm trôi qua mà cậu đã trưởng thành đến mức này!”