Chương 28
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, một ông lão chậm rãi đi ra từ đại sảnh sau lưng vua Giang Nam.
“Ông Dương!”
Vua Giang Nam gật nhẹ đầu, ngay cả ông ta cũng phải kính trọng người này ba phần.
“Ông là ai?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
“Tôi tên Dương Thiên Huyền”.
Ông lão chậm rãi cất lời, lão ta tiến tới một bước, xuất hiện trước mặt vua Giang Nam một cách kỳ quái.
“Dương Thiên Huyền?”
“Tông Sư Thái Cực!”
Mọi người tỏ vẻ khiếp sợ!
Ở toàn bộ Giang Nam, Giang Đông, Giang Bắc, Kim Lăng, thậm chí là các tỉnh phía Đông Nam Long Bắc, không ai không biết đến tiếng tăm của Dương Thiên Huyền.
Thái Cực áp đảo thiên hạ, nổi tiếng Đông Nam!
Giả Dịch Thu sợ hãi, thầm nói trong lòng: ‘Xem ra dã tâm của vua Giang Nam không chỉ dừng lại ở đây! Hợp tác với nhà họ Dương của Thái Cực, ông ta là muốn mở rộng phạm vi thế lực sao? Xem ra lần này đến đây mừng thọ cũng không phải uổng công’.
Hai người Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Thì ra là có một Tông Sư Thái Cực ở đây!”
“Chẳng trách vua Giang Nam lại không sợ!”
“Vua Giang Nam hợp tác với nhà họ Dương à?”
Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý, Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên đều hiểu ra, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh vẫn không hề sợ hãi khi phải đối mặt với Tông Sư Thái Cực:
“Cút! Hoặc là chết!”
“Ghê gớm đấy, không được xem thường Tông Sư đâu, chỉ với những lời này của cậu, tôi đã có thể giết chết cậu rồi!”, Dương Thiên Huyền sa sầm mặt, lão ta giẫm chân một cái, gạch lót dưới đại sảnh phủ vua ầm ầm vỡ vụn.
Khi mọi người lấy lại tinh thần, Dương Thiên Huyền đã xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh, lão ta vung tay, đấm tới một cái.
“Ầm!”
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, còn giơ tay đấm ra một phát đỡ đòn.
Vô số người thay đổi sắc mặt, nội kình đáng sợ dâng trào, thổi đến mức người ta cảm thấy gò má đau đớn.
“Cậu ta có thể đỡ được cú đấm của Tông Sư Thái Cực?”, mọi người hít sâu một hơi.
Vua Nam Vương cau mày, khuôn mặt già nua trở nên u ám, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, chàng trai năm năm trước chưa giết chết, hôm nay trở về lại có năng lực sánh ngang với Tông Sư.
“Chẳng trách cậu ta dám giết người, coi thường quy tắc của Giang Nam như thế! Tông Sư trẻ tuổi? Chỉ mới năm năm, sao có thể chứ! Năm năm này cậu ta đã trải qua những gì?”
Vào lúc vua Giang Nam thầm thấy khiếp sợ.
“Ầm ầm ầm!”
“Ông Dương!”
Vua Giang Nam gật nhẹ đầu, ngay cả ông ta cũng phải kính trọng người này ba phần.
“Ông là ai?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
“Tôi tên Dương Thiên Huyền”.
Ông lão chậm rãi cất lời, lão ta tiến tới một bước, xuất hiện trước mặt vua Giang Nam một cách kỳ quái.
“Dương Thiên Huyền?”
“Tông Sư Thái Cực!”
Mọi người tỏ vẻ khiếp sợ!
Ở toàn bộ Giang Nam, Giang Đông, Giang Bắc, Kim Lăng, thậm chí là các tỉnh phía Đông Nam Long Bắc, không ai không biết đến tiếng tăm của Dương Thiên Huyền.
Thái Cực áp đảo thiên hạ, nổi tiếng Đông Nam!
Giả Dịch Thu sợ hãi, thầm nói trong lòng: ‘Xem ra dã tâm của vua Giang Nam không chỉ dừng lại ở đây! Hợp tác với nhà họ Dương của Thái Cực, ông ta là muốn mở rộng phạm vi thế lực sao? Xem ra lần này đến đây mừng thọ cũng không phải uổng công’.
Hai người Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Thì ra là có một Tông Sư Thái Cực ở đây!”
“Chẳng trách vua Giang Nam lại không sợ!”
“Vua Giang Nam hợp tác với nhà họ Dương à?”
Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý, Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên đều hiểu ra, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh vẫn không hề sợ hãi khi phải đối mặt với Tông Sư Thái Cực:
“Cút! Hoặc là chết!”
“Ghê gớm đấy, không được xem thường Tông Sư đâu, chỉ với những lời này của cậu, tôi đã có thể giết chết cậu rồi!”, Dương Thiên Huyền sa sầm mặt, lão ta giẫm chân một cái, gạch lót dưới đại sảnh phủ vua ầm ầm vỡ vụn.
Khi mọi người lấy lại tinh thần, Dương Thiên Huyền đã xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh, lão ta vung tay, đấm tới một cái.
“Ầm!”
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, còn giơ tay đấm ra một phát đỡ đòn.
Vô số người thay đổi sắc mặt, nội kình đáng sợ dâng trào, thổi đến mức người ta cảm thấy gò má đau đớn.
“Cậu ta có thể đỡ được cú đấm của Tông Sư Thái Cực?”, mọi người hít sâu một hơi.
Vua Nam Vương cau mày, khuôn mặt già nua trở nên u ám, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, chàng trai năm năm trước chưa giết chết, hôm nay trở về lại có năng lực sánh ngang với Tông Sư.
“Chẳng trách cậu ta dám giết người, coi thường quy tắc của Giang Nam như thế! Tông Sư trẻ tuổi? Chỉ mới năm năm, sao có thể chứ! Năm năm này cậu ta đã trải qua những gì?”
Vào lúc vua Giang Nam thầm thấy khiếp sợ.
“Ầm ầm ầm!”