Chương 11
Đây là vua Giang Nam, quản lý toàn bộ Giang Nam, có một trăm nghìn cấm quân bảo vệ, cũng không phải là trò đùa.
Diệp Bắc Minh điên rồi sao?
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai kích động đến mức không ngừng run rẩy.
Cô thầm nghĩ: ‘Đây là người đàn ông của mình, đây là người đàn ông mà mình muốn! Thật bá đạo, thật oai phong, dù bây giờ mình có chết cùng anh ấy cũng đáng’.
Hai vợ chồng Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà cũng vô cùng rung động.
‘Năm năm qua, rốt cuộc Bắc Minh đã trải qua những gì? Sao thằng bé dám…’, hai vợ chồng không hẹn mà cùng nghĩ.
“Cậu nói gì cơ?”
Đường Kính cũng sửng sốt đến mức trợn mắt há mồm, sau đó mới lấy lại tinh thần, thẹn quá hoá giận nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không? Nơi này là Giang Nam, vua Giang Nam chính là ông trời! Nếu cậu ở Giang Nam thì phải tuân theo quy tắc của vua Giang Nam”.
“Tôi đã nói rồi, vua Giang Nam có đến cũng không quản lý được tôi, cút!”, Diệp Bắc Minh thẳng thừng ra tay, vung một cái tát từ xa.
“Chát…!”
Đường Kính bay ra ngoài như một con chó chết, nằm im bất động dưới đất.
“Ha ha ha ha, đúng là to gan, dám bất kính với cả vua Giang Nam? Chàng trai trẻ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Ở khu vực Giang Nam này, là rồng cũng phải cuộn, là hổ cũng phải nằm!”
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Sau đó, một người đàn ông mặc chiến bào bước vào đại sảnh khách sạn một cách hiên ngang.
“Anh Hắc Hổ!”
Thấy người này, Triệu Nhị Thần vô cùng vui mừng, cảm giác sợ hãi thoáng chốc biến mất.
“Tổng chỉ huy của ba nghìn Hắc Hổ Vệ – Trương Hắc Hổ!”
“Sao ông ta lại đến đây?”, mấy nhân vật lớn ở xung quanh thấy người này đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Dưới trướng vua Giang Nam có một trăm nghìn cấm quân, hơn ba nghìn người tạo thành một “Vệ”, tổng cộng có ba mươi vị tổng chỉ huy.
Trương Hắc Hổ chính là một trong số đó, ông ta quyền thế ngút trời, tửu sắc hay làm ăn cũng đều dính dáng vào.
Toàn bộ Giang Nam không một ai dám động vào người này, Triệu Nhị Thần và Trương Hắc Hổ là anh em kết nghĩa.
“Anh cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”, Trương Hắc Hổ sải bước tiến lên, mang theo khí thế của người thống lĩnh, ba nghìn Hắc Hổ Vệ xông vào trong đại sảnh khách sạn, vô cùng hùng hổ, khí thế đáng sợ bao phủ, khiến tất cả mọi người đều tái mặt.
“Anh Bắc Minh!”
Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng, cô nắm chặt tay mẹ ở bên cạnh.
Chu Thiên Hạo cũng thầm thấy căng thẳng, chuyện này đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát được rồi.
“Vua Giang Nam muốn xen vào chuyện này ư?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cất lời, anh nhìn về phía Trương Hắc Hổ.
Diệp Bắc Minh điên rồi sao?
“Anh Bắc Minh…”, Chu Nhược Giai kích động đến mức không ngừng run rẩy.
Cô thầm nghĩ: ‘Đây là người đàn ông của mình, đây là người đàn ông mà mình muốn! Thật bá đạo, thật oai phong, dù bây giờ mình có chết cùng anh ấy cũng đáng’.
Hai vợ chồng Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà cũng vô cùng rung động.
‘Năm năm qua, rốt cuộc Bắc Minh đã trải qua những gì? Sao thằng bé dám…’, hai vợ chồng không hẹn mà cùng nghĩ.
“Cậu nói gì cơ?”
Đường Kính cũng sửng sốt đến mức trợn mắt há mồm, sau đó mới lấy lại tinh thần, thẹn quá hoá giận nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói gì không? Nơi này là Giang Nam, vua Giang Nam chính là ông trời! Nếu cậu ở Giang Nam thì phải tuân theo quy tắc của vua Giang Nam”.
“Tôi đã nói rồi, vua Giang Nam có đến cũng không quản lý được tôi, cút!”, Diệp Bắc Minh thẳng thừng ra tay, vung một cái tát từ xa.
“Chát…!”
Đường Kính bay ra ngoài như một con chó chết, nằm im bất động dưới đất.
“Ha ha ha ha, đúng là to gan, dám bất kính với cả vua Giang Nam? Chàng trai trẻ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Ở khu vực Giang Nam này, là rồng cũng phải cuộn, là hổ cũng phải nằm!”
Một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Sau đó, một người đàn ông mặc chiến bào bước vào đại sảnh khách sạn một cách hiên ngang.
“Anh Hắc Hổ!”
Thấy người này, Triệu Nhị Thần vô cùng vui mừng, cảm giác sợ hãi thoáng chốc biến mất.
“Tổng chỉ huy của ba nghìn Hắc Hổ Vệ – Trương Hắc Hổ!”
“Sao ông ta lại đến đây?”, mấy nhân vật lớn ở xung quanh thấy người này đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Dưới trướng vua Giang Nam có một trăm nghìn cấm quân, hơn ba nghìn người tạo thành một “Vệ”, tổng cộng có ba mươi vị tổng chỉ huy.
Trương Hắc Hổ chính là một trong số đó, ông ta quyền thế ngút trời, tửu sắc hay làm ăn cũng đều dính dáng vào.
Toàn bộ Giang Nam không một ai dám động vào người này, Triệu Nhị Thần và Trương Hắc Hổ là anh em kết nghĩa.
“Anh cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo”, Trương Hắc Hổ sải bước tiến lên, mang theo khí thế của người thống lĩnh, ba nghìn Hắc Hổ Vệ xông vào trong đại sảnh khách sạn, vô cùng hùng hổ, khí thế đáng sợ bao phủ, khiến tất cả mọi người đều tái mặt.
“Anh Bắc Minh!”
Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng, cô nắm chặt tay mẹ ở bên cạnh.
Chu Thiên Hạo cũng thầm thấy căng thẳng, chuyện này đã phát triển theo hướng không thể kiểm soát được rồi.
“Vua Giang Nam muốn xen vào chuyện này ư?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cất lời, anh nhìn về phía Trương Hắc Hổ.