Chương 10
Khách xung quanh cũng hít sâu.
“Trời ạ!”
“Đây là đang quay phim à?”
“Kỹ xảo, chắc chắn là kỹ xảo”, tất cả các đại gia đều nhìn đến mức ngây người, dù với kiến thức của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy chuyện thế này bao giờ.
“Cạch!”, Triệu Nhị Thần lại bóp cò một lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta trước khi ông ta bóp cò, giơ ngón tay chặn trước nòng súng.
Nội kình chấn động, tiếng lạch cạch vang lên.
Súng lục trong tay Triệu Nhị Thần thoáng chóc tách ra, biến thành mấy chục linh kiện, rơi rải rác dưới đất!
Một ngón tay phá hỏng cả khẩu súng.
“Cậu…”
Triệu Nhị Thần sợ đến mức cơ thể xụi lơ, ngã ngồi dưới đất, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh đang đứng trước mặt: “Rốt… Rốt cuộc cậu là người hay ma?”
“Ông đoán xem?”
Diệp Bắc Minh cười châm chọc, cuối cùng Triệu Nhị Thần cũng nếm trải được cảm giác sợ hãi rồi.
Anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, nhảy vào trong sông lớn suýt mất mạng, may mà có Lục sư tỷ cứu.
Nếu không chắc chắn sẽ không có Diệp Bắc Minh của ngày hôm nay!
“Nói đi, là ai bảo ông đuổi giết tôi?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Triệu Nhị Thần, thề nhất định phải tìm thấy hung thủ năm đó. Anh biết những người tiến vào nhà họ Diệp trước đây không phải người nhà họ Triệu.
Những người đó là võ giả, đều là võ giả cấp Thiên trở lên.
“Tôi… Tôi không biết”, sâu trong mắt Triệu Nhị Thần thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Chắc chắn là ông ta biết!
Nhưng ông ta không dám nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhà họ Triệu là sĩ tộc ở Giang Nam, truyền thừa hơn trăm năm.
Ngay cả Triệu Nhị Thần cũng không dám nói thì e rằng lai lịch không nhỏ.
“Nếu không nói thì ông chết luôn đi”, Diệp Bắc Minh lười nhiều lời, nếu anh đã trở lại, thì chắc chắn anh có thể tìm thấy kẻ đầu sỏ giết người.
“Đợi đã!”
Một ông lão đột nhiên ngăn cản Diệp Bắc Minh.
“Ông có chuyện gì à?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về phía ông lão mặc đồ thời Đường trước mắt.
“Tôi tên Đường Kính, người đứng đầu nhà họ Đường ở Giang Nam, đại diện vua Giang Nam, cậu muốn tuỳ ý giết người ở nơi này, có phải là không coi vua Giang Nam ra gì không?”, Đường Kính lạnh lùng nói.
“Vua Giang Nam thì sao, dù ông ta có đích thân đến đây, tôi muốn giết người, ông ta có thể làm gì được chứ?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười.
“Shhh!”
Xung quanh lại vang lên tiếng hít sâu, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức cảm thấy sởn gai óc.
“Trời ạ!”
“Đây là đang quay phim à?”
“Kỹ xảo, chắc chắn là kỹ xảo”, tất cả các đại gia đều nhìn đến mức ngây người, dù với kiến thức của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy chuyện thế này bao giờ.
“Cạch!”, Triệu Nhị Thần lại bóp cò một lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta trước khi ông ta bóp cò, giơ ngón tay chặn trước nòng súng.
Nội kình chấn động, tiếng lạch cạch vang lên.
Súng lục trong tay Triệu Nhị Thần thoáng chóc tách ra, biến thành mấy chục linh kiện, rơi rải rác dưới đất!
Một ngón tay phá hỏng cả khẩu súng.
“Cậu…”
Triệu Nhị Thần sợ đến mức cơ thể xụi lơ, ngã ngồi dưới đất, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh đang đứng trước mặt: “Rốt… Rốt cuộc cậu là người hay ma?”
“Ông đoán xem?”
Diệp Bắc Minh cười châm chọc, cuối cùng Triệu Nhị Thần cũng nếm trải được cảm giác sợ hãi rồi.
Anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, nhảy vào trong sông lớn suýt mất mạng, may mà có Lục sư tỷ cứu.
Nếu không chắc chắn sẽ không có Diệp Bắc Minh của ngày hôm nay!
“Nói đi, là ai bảo ông đuổi giết tôi?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Triệu Nhị Thần, thề nhất định phải tìm thấy hung thủ năm đó. Anh biết những người tiến vào nhà họ Diệp trước đây không phải người nhà họ Triệu.
Những người đó là võ giả, đều là võ giả cấp Thiên trở lên.
“Tôi… Tôi không biết”, sâu trong mắt Triệu Nhị Thần thoáng lộ vẻ sợ hãi.
Chắc chắn là ông ta biết!
Nhưng ông ta không dám nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhà họ Triệu là sĩ tộc ở Giang Nam, truyền thừa hơn trăm năm.
Ngay cả Triệu Nhị Thần cũng không dám nói thì e rằng lai lịch không nhỏ.
“Nếu không nói thì ông chết luôn đi”, Diệp Bắc Minh lười nhiều lời, nếu anh đã trở lại, thì chắc chắn anh có thể tìm thấy kẻ đầu sỏ giết người.
“Đợi đã!”
Một ông lão đột nhiên ngăn cản Diệp Bắc Minh.
“Ông có chuyện gì à?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về phía ông lão mặc đồ thời Đường trước mắt.
“Tôi tên Đường Kính, người đứng đầu nhà họ Đường ở Giang Nam, đại diện vua Giang Nam, cậu muốn tuỳ ý giết người ở nơi này, có phải là không coi vua Giang Nam ra gì không?”, Đường Kính lạnh lùng nói.
“Vua Giang Nam thì sao, dù ông ta có đích thân đến đây, tôi muốn giết người, ông ta có thể làm gì được chứ?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy buồn cười.
“Shhh!”
Xung quanh lại vang lên tiếng hít sâu, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức cảm thấy sởn gai óc.