Chương 36: Thắc mắc
Cô không trả lời chỉ mím môi.
“Bình thường ngủ chung giường, đắp chung một tấm chăn. Vừa tách ra, lại sợ tôi ăn thịt em hay gì mà không dám ngồi?”
“Dạ! Đâu có.” Cô ngại ngùng ngồi xuống gốc giường. Nhớ lại ánh mắt lúc chiều khi anh nhìn cô, cùng những cử chỉ dịu dàng, không hiểu sao cô lại thấy bối rối.
Uống được vài ngụm trà, anh lại quay sang làm việc.
An Tịch Vy ngồi ngẩn ra nhìn anh một lúc mà trong lòng không ngừng cảm khái. Khi đàn ông tập trung làm việc quả thực rất đẹp. Với nét đẹp trời cho của Trác Phi Vũ lại càng thu hút hơn.
“Trác Phi Vũ!”
An Tịch Vy vừa dứt lời, anh đã nhíu mày nhìn cô tỏ ra không hài lòng.
“…” Cô giật mình nuốt một ngụm nuốt bọt. Cô đột nhiên quên mất. “Anh Phi Vũ!”
“Chuyện gì?”
“Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Không phải đã nói rồi sao?” Anh thờ ơ hỏi ngược lại cô, bàn tay vẫn linh hoạt gõ lách cách trên dãy bàn phím.
“Hôm nay trong bữa tiệc, em nghe mọi người nói về vị hôn thê của anh. Đã có hôn thê rồi tại sao anh lại…”
“So với một người hữu danh vô thực, thì em nghĩ sao về quan hệ của chúng ta?”
“Không biết.” Cô thành thật trả lời.
“Tôi không thích cô ta.”
“Anh cũng đâu có thích em.”
Động tác tay liền khựng lại, anh nâng mắt nhìn cô, khoé môi cong lên ẩn hiện nụ cười không rõ ràng, khiến An Tịch Vy giật mình cảnh giác kéo chăn lên che kín thân người lại.
“Anh đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em. Em… Hức.”
Không biết Trác Phi Vũ bước qua từ lúc nào, bất ngờ ấn cô ngã rạp xuống giường, những lời chưa kịp nói xong đều bị anh làm bay đi mất.
“Vậy thì đã sao? Tôi cũng đâu ghét em. Huống gì, so với cái danh phận chỉ được xác định từ một phía, thì chúng ta thân thiết hơn.”
“…” Thân thiết? Cô bối rối chống tay trước ngực anh giữ ra khoảng cách, đôi môi mấp máy hết một lúc mới thốt được nên lời. “Anh đừng có làm bừa. Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, không phải thật đâu.”
Anh nhếch môi. “Như em đã nói, thế còn hỏi làm gì?” Anh thờ ơ ngồi thẳng người. “Nhưng dù là thật hay giả. Đã mang danh phận là người phụ nữ của Trác Phi Vũ này, thì em phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Cũng như không cần quan tâm ai nói gì. Miễn sao chúng ta đều đạt được mục đích như mong muốn là đủ.”
“Ý anh là…”
“Chỉ cần em nghe theo sắp xếp của tôi. Không cần biết quá nhiều. Còn hôm nay, vẫn muốn ngủ chung thì cứ ở lại.” Nói rồi anh đứng dậy đến thẳng phòng tắm.
Cô nhìn theo bóng lưng khuất dần sau cánh cửa được đóng sầm lại. “Đồ ngang ngược. Rõ ràng là lợi dụng.” Cô bĩu môi lẩm bẩm bước vội về phòng của mình. Thật ra vừa rồi, cô còn muốn hỏi anh, tại sao lại không cưới cô gái mà anh thích, nhưng vẫn là không có cơ hội.
***
Đại học Viễn Hoa.
An Tịch Vy đang chuẩn bị tài liệu cho tiết học, thì thầy hiệu trưởng bất ngờ gọi tên khiến cô không khỏi giật mình.
“Em An Tịch Vy.”
“Dạ!”
“Quản lý Trác có việc tìm em. Mau qua đó gấp đi.”
“…” Cô về rồi sao? Không biết có phải vì chuyện cô trở lại trường học hay không. Nhưng dù muốn dù không cô vẫn phải đến gặp bà một chuyến.
Phòng hành chính.
“Cốc! Cốc!”
Cô lịch sự gõ cửa dù cửa đang mở sẵn.
“Tới rồi sao?
“Dạ. Cháu chào cô!”
“Vào đây đi.”
Cô lễ phép gật đầu, trước khi bước vào cô vẫn không quên đóng cửa cẩn thận. Tuy hiện tại cô là thành viên của Trác gia, nhưng cô không mong mọi người sẽ biết.
“Chuyện cháu trở lại trường, ông nội đã biết chưa?”
“Dạ biết rồi. Tuy ông không được vui, nhưng ông cũng đã cho phép rồi ạ.”
Tuy Trác Mỹ Chi cũng không đồng ý, việc cháu trai để vợ trở lại trường trong khi bụng mang dạ chửa, nhưng anh đã muốn vậy thì bà làm sao dám có ý kiến.
“Nói thì nói vậy. Nhưng dù gì cháu cũng là thai phụ, nếu không khỏe chỗ nào thì nhất định phải nói với cô. Không được cố gắng quá sức biết chưa.”
“Dạ! Cháu biết rồi.”
“À, khoan đã.”
“Còn chuyện gì ạ?”
Bà vội mở túi xách, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. “Vốn định mua quần áo cho cháu nhưng thấy Phi Vũ mua nhiều rồi, nên cô mua cho cháu đôi hoa tai. Cháu xem có thích không?”
Cô ngại ngùng khi thấy đôi hoa tai hình hoa tuyết lấp lánh. Nhìn sơ thôi đã biết giá trị không nhỏ. “Cô giữ lại đi. Cháu…”
“Cháu không thích sao?”
“Dạ không phải. Chỉ là nó quý quá, cháu không dám nhận.”
“Sao vậy được. Cô còn sợ cháu dâu không thích. Để cô mang giúp cháu.”
Chưa nói dứt câu, đôi hoa tai đã yên vị trên tai cô.
“Thật ra, trước đó cô đối với cháu có chút thành kiến, nên cư xử có hơi không được tốt. Nhận món quà này rồi, xem như cô cháu chúng ta xí xóa chuyện cũ hết nhé!”
Cô bất đắc dĩ gật đầu. Giờ đành phải nhận trước, lúc này cô mà tháo xuống thì chẳng khác nào công khai từ chối lời hòa giải của bà.
“Tịch Vy cảm ơn cô!”
“Nói ra cháu đừng cười. Cô không biết cháu thích cái gì, nên đặc biệt nhờ Phi Vũ chọn giúp cô đấy.”
“Cháu rất thích.”
“Thích là tốt. Hôm trước về, cô đã định qua thăm cháu, sẵn tiện tặng cháu luôn, nhưng bận mãi không có thời gian. Phải rồi, mấy nay có ai nói gì cháu không?”
“Dạ không có.” Cúi chào bà xong, cô vội trở lại lớp học.
Tuy cô cũng rất tò mò, không biết anh đã dùng cách gì, nhưng chuyện ồn ào vừa qua cứ vậy lắng xuống như chưa từng tồn tại. Mấy nay trở lại trường, cô cũng không nghe ai nói gì. Hiện tại, cô còn kết thân được một vài người bạn.
***
“Bình thường ngủ chung giường, đắp chung một tấm chăn. Vừa tách ra, lại sợ tôi ăn thịt em hay gì mà không dám ngồi?”
“Dạ! Đâu có.” Cô ngại ngùng ngồi xuống gốc giường. Nhớ lại ánh mắt lúc chiều khi anh nhìn cô, cùng những cử chỉ dịu dàng, không hiểu sao cô lại thấy bối rối.
Uống được vài ngụm trà, anh lại quay sang làm việc.
An Tịch Vy ngồi ngẩn ra nhìn anh một lúc mà trong lòng không ngừng cảm khái. Khi đàn ông tập trung làm việc quả thực rất đẹp. Với nét đẹp trời cho của Trác Phi Vũ lại càng thu hút hơn.
“Trác Phi Vũ!”
An Tịch Vy vừa dứt lời, anh đã nhíu mày nhìn cô tỏ ra không hài lòng.
“…” Cô giật mình nuốt một ngụm nuốt bọt. Cô đột nhiên quên mất. “Anh Phi Vũ!”
“Chuyện gì?”
“Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Không phải đã nói rồi sao?” Anh thờ ơ hỏi ngược lại cô, bàn tay vẫn linh hoạt gõ lách cách trên dãy bàn phím.
“Hôm nay trong bữa tiệc, em nghe mọi người nói về vị hôn thê của anh. Đã có hôn thê rồi tại sao anh lại…”
“So với một người hữu danh vô thực, thì em nghĩ sao về quan hệ của chúng ta?”
“Không biết.” Cô thành thật trả lời.
“Tôi không thích cô ta.”
“Anh cũng đâu có thích em.”
Động tác tay liền khựng lại, anh nâng mắt nhìn cô, khoé môi cong lên ẩn hiện nụ cười không rõ ràng, khiến An Tịch Vy giật mình cảnh giác kéo chăn lên che kín thân người lại.
“Anh đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em. Em… Hức.”
Không biết Trác Phi Vũ bước qua từ lúc nào, bất ngờ ấn cô ngã rạp xuống giường, những lời chưa kịp nói xong đều bị anh làm bay đi mất.
“Vậy thì đã sao? Tôi cũng đâu ghét em. Huống gì, so với cái danh phận chỉ được xác định từ một phía, thì chúng ta thân thiết hơn.”
“…” Thân thiết? Cô bối rối chống tay trước ngực anh giữ ra khoảng cách, đôi môi mấp máy hết một lúc mới thốt được nên lời. “Anh đừng có làm bừa. Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, không phải thật đâu.”
Anh nhếch môi. “Như em đã nói, thế còn hỏi làm gì?” Anh thờ ơ ngồi thẳng người. “Nhưng dù là thật hay giả. Đã mang danh phận là người phụ nữ của Trác Phi Vũ này, thì em phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Cũng như không cần quan tâm ai nói gì. Miễn sao chúng ta đều đạt được mục đích như mong muốn là đủ.”
“Ý anh là…”
“Chỉ cần em nghe theo sắp xếp của tôi. Không cần biết quá nhiều. Còn hôm nay, vẫn muốn ngủ chung thì cứ ở lại.” Nói rồi anh đứng dậy đến thẳng phòng tắm.
Cô nhìn theo bóng lưng khuất dần sau cánh cửa được đóng sầm lại. “Đồ ngang ngược. Rõ ràng là lợi dụng.” Cô bĩu môi lẩm bẩm bước vội về phòng của mình. Thật ra vừa rồi, cô còn muốn hỏi anh, tại sao lại không cưới cô gái mà anh thích, nhưng vẫn là không có cơ hội.
***
Đại học Viễn Hoa.
An Tịch Vy đang chuẩn bị tài liệu cho tiết học, thì thầy hiệu trưởng bất ngờ gọi tên khiến cô không khỏi giật mình.
“Em An Tịch Vy.”
“Dạ!”
“Quản lý Trác có việc tìm em. Mau qua đó gấp đi.”
“…” Cô về rồi sao? Không biết có phải vì chuyện cô trở lại trường học hay không. Nhưng dù muốn dù không cô vẫn phải đến gặp bà một chuyến.
Phòng hành chính.
“Cốc! Cốc!”
Cô lịch sự gõ cửa dù cửa đang mở sẵn.
“Tới rồi sao?
“Dạ. Cháu chào cô!”
“Vào đây đi.”
Cô lễ phép gật đầu, trước khi bước vào cô vẫn không quên đóng cửa cẩn thận. Tuy hiện tại cô là thành viên của Trác gia, nhưng cô không mong mọi người sẽ biết.
“Chuyện cháu trở lại trường, ông nội đã biết chưa?”
“Dạ biết rồi. Tuy ông không được vui, nhưng ông cũng đã cho phép rồi ạ.”
Tuy Trác Mỹ Chi cũng không đồng ý, việc cháu trai để vợ trở lại trường trong khi bụng mang dạ chửa, nhưng anh đã muốn vậy thì bà làm sao dám có ý kiến.
“Nói thì nói vậy. Nhưng dù gì cháu cũng là thai phụ, nếu không khỏe chỗ nào thì nhất định phải nói với cô. Không được cố gắng quá sức biết chưa.”
“Dạ! Cháu biết rồi.”
“À, khoan đã.”
“Còn chuyện gì ạ?”
Bà vội mở túi xách, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. “Vốn định mua quần áo cho cháu nhưng thấy Phi Vũ mua nhiều rồi, nên cô mua cho cháu đôi hoa tai. Cháu xem có thích không?”
Cô ngại ngùng khi thấy đôi hoa tai hình hoa tuyết lấp lánh. Nhìn sơ thôi đã biết giá trị không nhỏ. “Cô giữ lại đi. Cháu…”
“Cháu không thích sao?”
“Dạ không phải. Chỉ là nó quý quá, cháu không dám nhận.”
“Sao vậy được. Cô còn sợ cháu dâu không thích. Để cô mang giúp cháu.”
Chưa nói dứt câu, đôi hoa tai đã yên vị trên tai cô.
“Thật ra, trước đó cô đối với cháu có chút thành kiến, nên cư xử có hơi không được tốt. Nhận món quà này rồi, xem như cô cháu chúng ta xí xóa chuyện cũ hết nhé!”
Cô bất đắc dĩ gật đầu. Giờ đành phải nhận trước, lúc này cô mà tháo xuống thì chẳng khác nào công khai từ chối lời hòa giải của bà.
“Tịch Vy cảm ơn cô!”
“Nói ra cháu đừng cười. Cô không biết cháu thích cái gì, nên đặc biệt nhờ Phi Vũ chọn giúp cô đấy.”
“Cháu rất thích.”
“Thích là tốt. Hôm trước về, cô đã định qua thăm cháu, sẵn tiện tặng cháu luôn, nhưng bận mãi không có thời gian. Phải rồi, mấy nay có ai nói gì cháu không?”
“Dạ không có.” Cúi chào bà xong, cô vội trở lại lớp học.
Tuy cô cũng rất tò mò, không biết anh đã dùng cách gì, nhưng chuyện ồn ào vừa qua cứ vậy lắng xuống như chưa từng tồn tại. Mấy nay trở lại trường, cô cũng không nghe ai nói gì. Hiện tại, cô còn kết thân được một vài người bạn.
***