Chương 35: Bất giác quan tâm
Sau khi đến studio trang điểm và chọn lễ phục xong, An Tịch Vy đã cùng anh đến dự một buổi tiệc mừng thọ của một vị giáo sư cũ, rất thân với anh.
Nhìn họ khoác tay nhau, cùng bước ra nhảy một bài mở đầu, mà ai nấy cũng đều suýt xoa khen ngợi. Nhìn họ cứ như một đôi kim đồng ngọc nữ được trời đất tạo thành.
Nhưng họ nào biết rằng, đây là lần thứ hai cô nàng vụng về nhà anh khiêu vũ, tuy không mắc nhiều lỗi như lần đầu, nhưng vẫn không ít lần giẫm phải chân anh. Chỉ là Trác Phi Vũ quá biết dẫn dắt và nhường nhịn, mà An Tịch Vy lần nữa thuận lợi qua ải.
Cô nghĩ những chuyện tương tự thế này sẽ còn tiếp diễn, cô vẫn nên tìm một lớp học để Trác Phi Vũ không phải khổ sở vì bị cô giẫm chân.
Bản nhạc vừa kết thúc, cũng là lúc cả hai chuẩn bị ra về.
“Em ra ngoài trước đi. Tôi qua kia nói vài câu với giáo sư.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, anh nhanh bước trở ra. Nhìn tới nhìn lui chẳng thấy cô ở đâu, đang định gọi thì thấy cô từ phía đằng xa đi đến.
Bên kia đường còn có một bà lão. Anh không lên tiếng, chỉ yên lặng quan sát.
“Bà ơi, bà ăn ít bánh ngọt cho đỡ đói. Cháu đi lòng vòng nhưng không thấy quán ăn nào quanh đây hết.”
“Nhiêu đây là quý lắm rồi. Cảm ơn cô gái!”
“Con cháu bà đâu, sao lại để bà một mình ở đây?”
“Cái lũ bất hiếu đó, bảo lão ăn uống nhiều hao tốn. Già rồi không giúp ít được gì nên đuổi lão đi.”
Nhìn bà lão ăn một cách ngon lành mà cô thấy xót. “Bà ăn chậm thôi ạ!”
Từ trong túi xách, cô lấy ra một ít tiền, đó là tất cả số tiền mà cô kiếm được lúc làm thêm ở cửa hàng, trước khi chưa dính phải ồn ào với Trác Phi Vũ.
“Cháu chỉ có nhiêu đây, bà cầm đỡ mà tiêu. Với lại, nếu con cháu đã bỏ bê bà, bà có thể thử đến viện dưỡng lão dành cho các cụ neo đơn. Ở đó có rất nhiều mạnh thường quân, họ sẽ cho bà ăn uống đầy đủ.”
“Cảm ơn cô gái! Cháu đúng là một đứa trẻ lương thiện. Mong mọi điều tốt lành sẽ đến với cháu.”
Cô mỉm cười với bà rồi quay đi, nhưng bàn tay lại vô thức chạm xuống chiếc bụng nhỏ phẳng lì. Đang bước thẫn thờ, suýt chút đã va vào ai đó khiến cô giật mình lùi bước. Vì không cẩn thận mà lật chân.
Trác Phi Vũ liền nhanh bước chạy qua, đỡ lấy cô ôm gọn vào lòng.
“Đi đứng kiểu gì vậy?”
Cô mím môi rời khỏi vòng tay anh. “Anh ra lúc nào sao không gọi cho em?”
“Nãy giờ em đi đâu? Tôi bảo em ra đây đợi, là để hít thở không khí trong lành, không phải để em đi lại lung tung.”
“Em xin lỗi! Vừa rồi em thấy có bà lão than đói, nên em đi mua chút gì đó cho bà ấy ăn.”
“Rồi sau đó?”
“Rồi sau đó, em gửi bà ấy ít tiền.” Vừa nói xong cô liền ngẩng mặt nhìn anh. “Anh thấy hết rồi sao còn phải hỏi?”
“Vì em quá lương thiện. Tôi sợ lòng tốt của em bị lừa gạt.”
Cô gật đầu. Vì anh nói không sai. Trước kia, ba cũng từng nói với cô như vậy. “Nhưng nếu cứ phớt lờ, thì những người thật sự cần, cũng sẽ không nhận được sự giúp đỡ.”
Ánh nắng xế chiều vô tình chiếu rọi lên gương mặt, khiến đôi mắt cô nheo nhúm lại, đôi hàng mi theo hành động của cô cũng khẽ run lên. Một vẻ đẹp kiều mị, trong phút chốc lại khiến trái tim ai kia có phần lệch nhịp.
Bàn tay to với những ngón thon dài, vô thức che chắn cho cô, còn tiện tay vén sợi tóc rối trên trán, từng cử chỉ hành động của anh đều rất dịu dàng, khiến trái tim nhỏ bé của An Tịch Vy cũng không ngừng dồn dập từng nhịp đập.
Bốn mắt đang say đắm nhìn nhau, thì bỗng bị tiếng còi xe đánh thức, An Tịch Vy không nói gì vội tránh ánh mắt anh.
Anh cũng không nói gì cứ vậy mà quay đi.
Từ bữa tiệc trở về. Cả hai không ai nói chuyện với ai, cho đến khi xe về đến cổng lớn.
“Em không định vào?” Thanh âm trầm lạnh bất ngờ truyền lại khiến những dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô bị cắt ngang.
“Vâng!” Cô nhanh chân bước vội theo anh vào nhà.
“Về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“…” Cô bối rối nuốt một ngụm nước bọt. Muốn hỏi gì đó lại không biết có nên hỏi hay không.
Anh nhìn ra được cô muốn hỏi gì liền lên tiếng trước để cô được yên tâm. “Như em đã nghe, bà Văn đi nghỉ dưỡng rồi.”
“Vậy…”
“Tuy chúng ta đã kết hôn, nhưng giờ không có người ngoài, không cần thiết phải ngủ chung nữa. Tôi ở phòng bên cạnh, cần gì thì gọi.”
Cô gật đầu bước vội lên tầng.
Tắm rửa thay quần áo xong, cô nghĩ mình nên giúp anh pha một tách trà giải rượu, vì dạ dày anh không được khỏe, hôm nay lại uống hơi nhiều.
“Cốc! Cốc!”
Còn chưa kịp hỏi anh ngủ chưa. Thì cánh cửa đã được mở ra.
“Em có pha trà giải rượu cho anh.”
Anh không nhận lấy chỉ né sang tránh cửa.
“…” An Tịch Vy đành phải bước vào.
Nhìn chiếc laptop được mở sáng trên bàn. Cô đoán là anh lại đang làm việc.
“Hôm nay bận cả ngày rồi, sao anh không ngủ sớm?”
“Em đang quan tâm tôi sao?”
***
Nhìn họ khoác tay nhau, cùng bước ra nhảy một bài mở đầu, mà ai nấy cũng đều suýt xoa khen ngợi. Nhìn họ cứ như một đôi kim đồng ngọc nữ được trời đất tạo thành.
Nhưng họ nào biết rằng, đây là lần thứ hai cô nàng vụng về nhà anh khiêu vũ, tuy không mắc nhiều lỗi như lần đầu, nhưng vẫn không ít lần giẫm phải chân anh. Chỉ là Trác Phi Vũ quá biết dẫn dắt và nhường nhịn, mà An Tịch Vy lần nữa thuận lợi qua ải.
Cô nghĩ những chuyện tương tự thế này sẽ còn tiếp diễn, cô vẫn nên tìm một lớp học để Trác Phi Vũ không phải khổ sở vì bị cô giẫm chân.
Bản nhạc vừa kết thúc, cũng là lúc cả hai chuẩn bị ra về.
“Em ra ngoài trước đi. Tôi qua kia nói vài câu với giáo sư.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, anh nhanh bước trở ra. Nhìn tới nhìn lui chẳng thấy cô ở đâu, đang định gọi thì thấy cô từ phía đằng xa đi đến.
Bên kia đường còn có một bà lão. Anh không lên tiếng, chỉ yên lặng quan sát.
“Bà ơi, bà ăn ít bánh ngọt cho đỡ đói. Cháu đi lòng vòng nhưng không thấy quán ăn nào quanh đây hết.”
“Nhiêu đây là quý lắm rồi. Cảm ơn cô gái!”
“Con cháu bà đâu, sao lại để bà một mình ở đây?”
“Cái lũ bất hiếu đó, bảo lão ăn uống nhiều hao tốn. Già rồi không giúp ít được gì nên đuổi lão đi.”
Nhìn bà lão ăn một cách ngon lành mà cô thấy xót. “Bà ăn chậm thôi ạ!”
Từ trong túi xách, cô lấy ra một ít tiền, đó là tất cả số tiền mà cô kiếm được lúc làm thêm ở cửa hàng, trước khi chưa dính phải ồn ào với Trác Phi Vũ.
“Cháu chỉ có nhiêu đây, bà cầm đỡ mà tiêu. Với lại, nếu con cháu đã bỏ bê bà, bà có thể thử đến viện dưỡng lão dành cho các cụ neo đơn. Ở đó có rất nhiều mạnh thường quân, họ sẽ cho bà ăn uống đầy đủ.”
“Cảm ơn cô gái! Cháu đúng là một đứa trẻ lương thiện. Mong mọi điều tốt lành sẽ đến với cháu.”
Cô mỉm cười với bà rồi quay đi, nhưng bàn tay lại vô thức chạm xuống chiếc bụng nhỏ phẳng lì. Đang bước thẫn thờ, suýt chút đã va vào ai đó khiến cô giật mình lùi bước. Vì không cẩn thận mà lật chân.
Trác Phi Vũ liền nhanh bước chạy qua, đỡ lấy cô ôm gọn vào lòng.
“Đi đứng kiểu gì vậy?”
Cô mím môi rời khỏi vòng tay anh. “Anh ra lúc nào sao không gọi cho em?”
“Nãy giờ em đi đâu? Tôi bảo em ra đây đợi, là để hít thở không khí trong lành, không phải để em đi lại lung tung.”
“Em xin lỗi! Vừa rồi em thấy có bà lão than đói, nên em đi mua chút gì đó cho bà ấy ăn.”
“Rồi sau đó?”
“Rồi sau đó, em gửi bà ấy ít tiền.” Vừa nói xong cô liền ngẩng mặt nhìn anh. “Anh thấy hết rồi sao còn phải hỏi?”
“Vì em quá lương thiện. Tôi sợ lòng tốt của em bị lừa gạt.”
Cô gật đầu. Vì anh nói không sai. Trước kia, ba cũng từng nói với cô như vậy. “Nhưng nếu cứ phớt lờ, thì những người thật sự cần, cũng sẽ không nhận được sự giúp đỡ.”
Ánh nắng xế chiều vô tình chiếu rọi lên gương mặt, khiến đôi mắt cô nheo nhúm lại, đôi hàng mi theo hành động của cô cũng khẽ run lên. Một vẻ đẹp kiều mị, trong phút chốc lại khiến trái tim ai kia có phần lệch nhịp.
Bàn tay to với những ngón thon dài, vô thức che chắn cho cô, còn tiện tay vén sợi tóc rối trên trán, từng cử chỉ hành động của anh đều rất dịu dàng, khiến trái tim nhỏ bé của An Tịch Vy cũng không ngừng dồn dập từng nhịp đập.
Bốn mắt đang say đắm nhìn nhau, thì bỗng bị tiếng còi xe đánh thức, An Tịch Vy không nói gì vội tránh ánh mắt anh.
Anh cũng không nói gì cứ vậy mà quay đi.
Từ bữa tiệc trở về. Cả hai không ai nói chuyện với ai, cho đến khi xe về đến cổng lớn.
“Em không định vào?” Thanh âm trầm lạnh bất ngờ truyền lại khiến những dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô bị cắt ngang.
“Vâng!” Cô nhanh chân bước vội theo anh vào nhà.
“Về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“…” Cô bối rối nuốt một ngụm nước bọt. Muốn hỏi gì đó lại không biết có nên hỏi hay không.
Anh nhìn ra được cô muốn hỏi gì liền lên tiếng trước để cô được yên tâm. “Như em đã nghe, bà Văn đi nghỉ dưỡng rồi.”
“Vậy…”
“Tuy chúng ta đã kết hôn, nhưng giờ không có người ngoài, không cần thiết phải ngủ chung nữa. Tôi ở phòng bên cạnh, cần gì thì gọi.”
Cô gật đầu bước vội lên tầng.
Tắm rửa thay quần áo xong, cô nghĩ mình nên giúp anh pha một tách trà giải rượu, vì dạ dày anh không được khỏe, hôm nay lại uống hơi nhiều.
“Cốc! Cốc!”
Còn chưa kịp hỏi anh ngủ chưa. Thì cánh cửa đã được mở ra.
“Em có pha trà giải rượu cho anh.”
Anh không nhận lấy chỉ né sang tránh cửa.
“…” An Tịch Vy đành phải bước vào.
Nhìn chiếc laptop được mở sáng trên bàn. Cô đoán là anh lại đang làm việc.
“Hôm nay bận cả ngày rồi, sao anh không ngủ sớm?”
“Em đang quan tâm tôi sao?”
***