Chương 50
Lâm Vân quay đầu lại, đập vào trong mắt là một cô gái trẻ tóc buộc đuôi ngựa.
Cô gái mặc áo khoác trăng và quân jean, có đội chân thon dài, lông mi dài, đôi mắt sáng rực và cái miệng nhỏ nhắn như anh đào.
Người đẹp!
Người đẹp!
Đây chắc chắn là một mỹ nhân tràn đây ánh năng và hơi thở thanh xuân, không chỉ là mỹ nhân mà rất có khí chât. Thành thật mà nói, cô ây như là một thỏi nam châm có từ tính, Lâm Vân vừa nhìn đã bị cô ây thu hút, cho nên không khỏi nhìn thêm vài lần.
Cô gái đi thẳng tới và dừng lại trước mặt Lâm Vân.
“Giám đốc, tôi trả tiền cho họ. Quẹt thẻ.” Cô gái đưa một tắm thẻ cho giám đốc, giọng nói nhẹ nhàng thanh tú.
“Người đẹp, cô thực sự muốn trả tiền cho họ? Nhìn cậu ta như một kẻ nói dồi! Cô bị họ lừa rồi đó!” Giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ lại có người bước ra trả tiên cho hai người Lâm Vân.
“Bị lừa là chuyện của tôi, nhà hàng của các ông chỉ cân thu tiền là được rồi.” Cô gái nói.
“Cái này… được rồi.”
Giám đốc gật đầu, sau đó cầm thẻ ngân hàng đi quẹt.
Đối với nhà hàng của bọn họ, chỉ cần bọn họ nhận được tiền, đây là chuyện quan trọng nhất, nêu bọn họ báo cảnh sát, cho dù hai người Lâm Vân bị bắt đi cũng không có ai trả tiền ăn, thay vào đó nhà hàng của bọn họ sẽ bị lỗ.
Cảnh tượng này đã thu hút sự bàn luận của nhiêu thực khách có mặt, họ đều có quan điểm giống nhau, họ đều cho răng cô gái này thật ngu ngôc, còn tin vào điêu đó.
Khi giám đốc đi quẹt thẻ.
“Người đẹp, cảm ơn vì đã tin tưởng chúng tôi không phải kẻ dối trá, cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi” Mập không ngừng cảm on.
“Không cần cảm on, ai cũng có lúc khó khăn cả.” Cô gái cười lễ phép.
Lâm Vân bất ngờ nhìn cô ây, Lâm Vân không ngờ có người băng lòng giúp đỡ, mà lại là một người xinh đẹp như vậy.
“Xin chào, người đẹp, tôi tên là Lâm Vân, mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người lại cho rằng chúng tôi là kẻ nói dôi, nhưng cô lại tin bọn tôi?” Lâm Vân tò mò hỏi.
“Nếu anh là kẻ nói dối, thì xem như tôi xui xẻo đi. Nếu anh ¡không phải là kẻ nói dối, thì tôi có thể giúp đỡ người khác trong lúc gặp khó khăn. Tôi nghĩ điều đó là xứng đáng.”
Nghe được những thật lòng của cô gái, Lâm Vân không khỏi sửng sốt một chút, đây có gọi là một cô nàng tốt bụng không nhỉ?
Lúc này, giám đốc quay lại.
“Cô này, thẻ đã được quẹt thành công. Đây là hóa đơn!” Giám đốc đưa thẻ và hóa đơn lại cho cô gái.
Khi thấy điều này, Lâm Vận nói với cô gái: “Người đẹp, tôi sẽ viết giấy mượn tiên cho cô ngay bây giờ. Hãy để lại số điện thoại của cô cho tôi. Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô gập mười lân. Tôi sẽ cho cô thây là tôi không phải là kẻ nói dồi.”
Lúc nãy Lâm Vân đã nói ai cho anh mượn tiền, anh sẽ trả gấp mười lần, nên bây giờ anh phải thực hiện lời nói đói Cô gái lắc đầu: “Không cần, tôi không phải giúp anh vì tiên, mà chỉ đơn giản là muôn giúp đỡ người khác thôi.”
Nói xong cô gái trực tiếp bước ra ngoài.
Cô gái đột ngột rời đi khiến Lâm Vân có chút bối rôi.
Cô gái mặc áo khoác trăng và quân jean, có đội chân thon dài, lông mi dài, đôi mắt sáng rực và cái miệng nhỏ nhắn như anh đào.
Người đẹp!
Người đẹp!
Đây chắc chắn là một mỹ nhân tràn đây ánh năng và hơi thở thanh xuân, không chỉ là mỹ nhân mà rất có khí chât. Thành thật mà nói, cô ây như là một thỏi nam châm có từ tính, Lâm Vân vừa nhìn đã bị cô ây thu hút, cho nên không khỏi nhìn thêm vài lần.
Cô gái đi thẳng tới và dừng lại trước mặt Lâm Vân.
“Giám đốc, tôi trả tiền cho họ. Quẹt thẻ.” Cô gái đưa một tắm thẻ cho giám đốc, giọng nói nhẹ nhàng thanh tú.
“Người đẹp, cô thực sự muốn trả tiền cho họ? Nhìn cậu ta như một kẻ nói dồi! Cô bị họ lừa rồi đó!” Giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ lại có người bước ra trả tiên cho hai người Lâm Vân.
“Bị lừa là chuyện của tôi, nhà hàng của các ông chỉ cân thu tiền là được rồi.” Cô gái nói.
“Cái này… được rồi.”
Giám đốc gật đầu, sau đó cầm thẻ ngân hàng đi quẹt.
Đối với nhà hàng của bọn họ, chỉ cần bọn họ nhận được tiền, đây là chuyện quan trọng nhất, nêu bọn họ báo cảnh sát, cho dù hai người Lâm Vân bị bắt đi cũng không có ai trả tiền ăn, thay vào đó nhà hàng của bọn họ sẽ bị lỗ.
Cảnh tượng này đã thu hút sự bàn luận của nhiêu thực khách có mặt, họ đều có quan điểm giống nhau, họ đều cho răng cô gái này thật ngu ngôc, còn tin vào điêu đó.
Khi giám đốc đi quẹt thẻ.
“Người đẹp, cảm ơn vì đã tin tưởng chúng tôi không phải kẻ dối trá, cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi” Mập không ngừng cảm on.
“Không cần cảm on, ai cũng có lúc khó khăn cả.” Cô gái cười lễ phép.
Lâm Vân bất ngờ nhìn cô ây, Lâm Vân không ngờ có người băng lòng giúp đỡ, mà lại là một người xinh đẹp như vậy.
“Xin chào, người đẹp, tôi tên là Lâm Vân, mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người lại cho rằng chúng tôi là kẻ nói dôi, nhưng cô lại tin bọn tôi?” Lâm Vân tò mò hỏi.
“Nếu anh là kẻ nói dối, thì xem như tôi xui xẻo đi. Nếu anh ¡không phải là kẻ nói dối, thì tôi có thể giúp đỡ người khác trong lúc gặp khó khăn. Tôi nghĩ điều đó là xứng đáng.”
Nghe được những thật lòng của cô gái, Lâm Vân không khỏi sửng sốt một chút, đây có gọi là một cô nàng tốt bụng không nhỉ?
Lúc này, giám đốc quay lại.
“Cô này, thẻ đã được quẹt thành công. Đây là hóa đơn!” Giám đốc đưa thẻ và hóa đơn lại cho cô gái.
Khi thấy điều này, Lâm Vận nói với cô gái: “Người đẹp, tôi sẽ viết giấy mượn tiên cho cô ngay bây giờ. Hãy để lại số điện thoại của cô cho tôi. Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô gập mười lân. Tôi sẽ cho cô thây là tôi không phải là kẻ nói dồi.”
Lúc nãy Lâm Vân đã nói ai cho anh mượn tiền, anh sẽ trả gấp mười lần, nên bây giờ anh phải thực hiện lời nói đói Cô gái lắc đầu: “Không cần, tôi không phải giúp anh vì tiên, mà chỉ đơn giản là muôn giúp đỡ người khác thôi.”
Nói xong cô gái trực tiếp bước ra ngoài.
Cô gái đột ngột rời đi khiến Lâm Vân có chút bối rôi.