Chương 48
Trước đây, gọi nhiều món như vậy một lúc chắc chắn là điều mà Lâm Vân không thể tưởng tượng nồi, mà còn là những món ăn đất tiên, đặt biệt nữa chứ.
Sau nửa giờ, Lâm Vân và Mập đã no nê.
“Tính tiền!”
Lâm Vân gọi người phục vụ đến để trả tiên.
“Chào ngài, của ngài tông cộng hệt 4330, bớt số lẻ là 30, còn lại 4300 đồng. Ngài dùng thẻ hay tiền mặt?”
Cô phục vụ tươi cười. z Một bữa cơm hết hơn bốn nghìn đồng, lúc trước Lâm Vân cũng không dám nghĩ tới, đây là sinh hoạt phí một năm Lâm Vân.
“Quet thẻ.”
Lâm Vân vừa sờ ví tiền vừa nói.
“Hả? Ví của mình đâu?”
Lâm Vân chợt nhận ra ví của mình đã biến mắt!
Lâm Vân nhanh chóng đứng dậy, lục tung khắp. người nhưng vân không tìm thây ví.
“Mẹ nó, lẽ nào bị móc mất rồi sao?”
Lâm Vân đột nhiên nhớ tới lúc nãy vừa đi nhà vệ sinh, liền bị một người đàn ông lén la lén lút đâm vào mình.
Lúc ấy Lâm Vân cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bị mất ví, Lâm Vân liên nghĩ tới hắn ta.
Lâm Vân liếc nhìn xung quanh không tìm thấy người đàn ông trong quán, e răng hắn ta đã trốn mất dạng từ sau khi lấy được ví rồi.
*Ví bị trộm rồi à?” Mập cũng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, lúc mới vừa đi vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh có đụng phải một người, SỢ, là tên khốn kiệp đó đã lấy mắt ví rồi.” Lâm Vân cười khổ nói.
“Vậy để mình trả cho!”
Mập nhanh chóng móc tiền trong túi, nhưng cuôi cùng cũng chỉ có 286, thậm chí còn không đủ trả sô lẻ nữa là.
Lúc tính tiền mới biết mình không có tiền, đây mới là chuyện đáng xấu hỗ nhất.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, trông có vẻ là giám đốc của nhà hàng.
“Tiểu Lâm, có chuyện gì ở đây vậy?”
Giám đốc hỏi người phục vụ.
“Giám đốc, hai người họ nói rằng họ bị mắt ví nên không có tiền để trả.”
Cô phục vụ nói.
“Tôi hiểu rồi, cô đi làm việc đi, chỗ này để tôi!” Giám đốc vậy tay với nhà viên phục vụ.
Ngay sau đó, giám đốc nhìn về phía hai người Lâm Vân: “Các vị, tôi là giám đốc ở đây.” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Uh… Giám đốc, ví tiền của tôi vừa rồi bị trộm khi đi vệ sinh, cho nên… có thê cho chúng tôi nợ lại không? Tôi viết giây nợ cho ông, ngày mai tôi đem tiền tới được không?” Lâm Vân tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Bị trộm mát ví, hay là muốn ăn cơm chùa, cái này khó mà nói được nhai”
Giám đốc lạnh lùng chế nhạo.
Từ khi Lâm Vân và Mập bước vào, giám đốc đã chú ý đến hai bọn họ, bởi vì ở đây giá cả tương đối mắc, cho nên những người đên đây ăn cơm đều ăn mặc rất đẳng cáp.
Nhưng Lâm Vân và Mập, cả hai đều mặc đồ rẻ tiên.
Sau nửa giờ, Lâm Vân và Mập đã no nê.
“Tính tiền!”
Lâm Vân gọi người phục vụ đến để trả tiên.
“Chào ngài, của ngài tông cộng hệt 4330, bớt số lẻ là 30, còn lại 4300 đồng. Ngài dùng thẻ hay tiền mặt?”
Cô phục vụ tươi cười. z Một bữa cơm hết hơn bốn nghìn đồng, lúc trước Lâm Vân cũng không dám nghĩ tới, đây là sinh hoạt phí một năm Lâm Vân.
“Quet thẻ.”
Lâm Vân vừa sờ ví tiền vừa nói.
“Hả? Ví của mình đâu?”
Lâm Vân chợt nhận ra ví của mình đã biến mắt!
Lâm Vân nhanh chóng đứng dậy, lục tung khắp. người nhưng vân không tìm thây ví.
“Mẹ nó, lẽ nào bị móc mất rồi sao?”
Lâm Vân đột nhiên nhớ tới lúc nãy vừa đi nhà vệ sinh, liền bị một người đàn ông lén la lén lút đâm vào mình.
Lúc ấy Lâm Vân cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bị mất ví, Lâm Vân liên nghĩ tới hắn ta.
Lâm Vân liếc nhìn xung quanh không tìm thấy người đàn ông trong quán, e răng hắn ta đã trốn mất dạng từ sau khi lấy được ví rồi.
*Ví bị trộm rồi à?” Mập cũng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, lúc mới vừa đi vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh có đụng phải một người, SỢ, là tên khốn kiệp đó đã lấy mắt ví rồi.” Lâm Vân cười khổ nói.
“Vậy để mình trả cho!”
Mập nhanh chóng móc tiền trong túi, nhưng cuôi cùng cũng chỉ có 286, thậm chí còn không đủ trả sô lẻ nữa là.
Lúc tính tiền mới biết mình không có tiền, đây mới là chuyện đáng xấu hỗ nhất.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, trông có vẻ là giám đốc của nhà hàng.
“Tiểu Lâm, có chuyện gì ở đây vậy?”
Giám đốc hỏi người phục vụ.
“Giám đốc, hai người họ nói rằng họ bị mắt ví nên không có tiền để trả.”
Cô phục vụ nói.
“Tôi hiểu rồi, cô đi làm việc đi, chỗ này để tôi!” Giám đốc vậy tay với nhà viên phục vụ.
Ngay sau đó, giám đốc nhìn về phía hai người Lâm Vân: “Các vị, tôi là giám đốc ở đây.” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Uh… Giám đốc, ví tiền của tôi vừa rồi bị trộm khi đi vệ sinh, cho nên… có thê cho chúng tôi nợ lại không? Tôi viết giây nợ cho ông, ngày mai tôi đem tiền tới được không?” Lâm Vân tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Bị trộm mát ví, hay là muốn ăn cơm chùa, cái này khó mà nói được nhai”
Giám đốc lạnh lùng chế nhạo.
Từ khi Lâm Vân và Mập bước vào, giám đốc đã chú ý đến hai bọn họ, bởi vì ở đây giá cả tương đối mắc, cho nên những người đên đây ăn cơm đều ăn mặc rất đẳng cáp.
Nhưng Lâm Vân và Mập, cả hai đều mặc đồ rẻ tiên.