Chương 55: | Nguy cơ
Mặc dù kích cỡ chim sẻ không lớn, nhưng bù lại rất đông, tính công kích cũng rất mạnh. Mấy thợ săn vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, giờ ai nấy đều vật vã không thôi, giờ mà lỡ phát sinh mâu thuẫn thì chắc chắn chẳng có tí lợi thế nào.
Tiêu Môn hiểu rõ, cũng từng tự mình trải nghiệm dị năng của Diệp An, bèn đi đầu tỏ ý nhượng bộ, tỏ rõ hai bên không ai phạm ai, anh sẽ không tấn công cậu, cũng sẽ kiềm chế thuộc hạ của mình. Đổi lại, Diệp An phải dẫn đàn sẻ đi, không được để chúng tấn công mấy thợ săn vẫn chưa hồi lại sức lực này.
"Được."
Hai bên thống nhất xong, Diệp An mang bầy sẻ trở lại chiếm lấy giếng trời, giữ một khoảng cách nhất định với nhóm Tiêu Môn. Nếu anh đã không nhắc tới tinh thạch, cũng không có ý ra tay, thì cậu cũng không có ý định khơi mào tranh chấp, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Bầy sẻ vẫn bay quanh chỗ Diệp An, tần suất vỗ cánh thay đổi theo tâm trạng của cậu. Lát sau, chúng không còn tỏa ác ý nữa, dần dần bình tĩnh lại.
Bầy dơi núp trong bóng tối rối rít bay ra, bay tới tập hợp tại chỗ giếng trời nơi Diệp An ở, rồi treo ngược mình dưới mấy cột đá ngả nghiêng, vừa khéo ngay vòng ngoài của đàn sẻ.
Cả đám Jason thấy tình huống lạ thường ở chỗ Diệp An, rồi nhớ tới những gì mình đã thấy trên cô đảo, nháo nhào quay sang nhìn Tiêu Môn.
"Thủ lĩnh, giờ làm sao đây?"
Họ không phải dị năng giả nên không thể nhận ra trên người Diệp An có giấu cái gì, nhưng ăn thịt thú biến dị trong thời gian dài, nên ít nhiều cũng cảm giác được năng lượng tràn ra từ tinh thạch, tuy không rõ ràng, nhưng có thể chắc chắn cậu đang giấu món đồ tốt nào đó.
"Không có làm sao cả." Tiêu Môn đứng cạnh giếng trời, đưa mắt nhìn quanh, đáy mắt thoáng qua một nỗi phức tạp. Thu lại cảm xúc, anh ra hiệu cả bọn đi thu gom vật liệu, dựng doanh địa gần chỗ giếng trời.
"Không có xe cải tạo, tạm thời không thể rời khỏi, có lẽ phải tạm ở đây mấy ngày."
Nghĩ tới tình huống hiện tại mà họ đang phải đối mặt, nguyên đám Jason chẳng thèm tìm hiểu Diệp An đang giữ cái giống gì nữa, bản năng sinh tồn trỗi dậy, cả bọn phân công công việc cho nhau.
Mọi người tản ra tìm kiếm quanh phế tích, thu gom những tảng đá và gỗ có thể sử dụng được, còn tìm thấy một mảnh rừng nhỏ sát rìa phế tích, bèn chặt cậy rồi gom cành khô rơi dưới tàng cây lại, chuẩn bị vật liệu dựng doanh địa.
Rose đào ba cái hố sưởi thẳng hàng nhau, chất đầy cành cây và cỏ khô vào trong, rồi gom góp diêm và đá đánh lửa của mấy thợ săn, mới phát hiện hầu hết mọi người đánh rơi hết rồi, lúc nhận tới tay chỉ có vài ba hộp diêm và ba cục đá đánh lửa, mà diêm lại còn phải phơi nắng cho khô mới dùng được.
Chuẩn bị xong vật liệu, ai nấy đều mau chóng dựng chỗ trú ẩn. Chỉ lát sau đã dựng xong bốn cái lều gỗ cao hơn hai mét, có thể chứa hai, ba người nằm song song trong đó.
Trong lều gỗ lót cành cây và cỏ khô, mặc dù không thoải mái lắm, nhưng tốt hơn ngủ ngoài trời nhiều. Quan trọng nhất là có thể che nắng vào ban ngày, mọi người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, sớm khôi phục thể lực.
So với nhóm thợ săn luôn tay thì bên Diệp An trông nhàn nhã hơn rất nhiều.
Cậu không cần tốn công dựng chỗ trú ẩn, bầy sẻ chủ động nhường một cái tổ cho cậu sử dụng, nghỉ ngơi.
Cái tổ này nằm đằng sau một bưc tường đá đã sụp mất một nửa, chân tường chất đầy cành cây và cỏ khô, còn có cả lớp lông tơ mềm mại, không gian vô cùng rộng rãi.
Chuyện Diệp An cần làm là gom cỏ khô và lông tơ lại với nhau, làm thành một cái giường, rồi dời mấy trụ đá tới chống bên bức tường, lợp cành cây và tán lá lên trên để che nắng, còn lại chẳng cần tốn sức thêm nữa.
Giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh điểm, ánh nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất, quanh phế tích không thấy dấu hiệu hoạt động của bất kỳ sinh vật sống nào. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách qua mương, mặt nước phản xạ ánh mặt trời, tạo thành một vầng sáng ngũ sắc.
Dù cả đám thợ săn có dũng mãnh tới đâu cũng sẽ không hoạt động cái nóng gay gắt này, ai nấy đều quay vào trong lều tránh nắng, ngồi hoặc nằm để khôi phục thể lực. Jason cởi quần áo ướt đẫm ra rồi khoác lên người, vừa hưởng thụ cái mát ngắn ngủi, vừa dùng dao găm vót nhọn cành cây, tạm thay cho cây giáo ngắn.
Tiêu Môn không cảm nhận được nhiệt độ, tất nhiên sẽ không bị nhiệt độ cao ảnh hưởng, nhưng anh cũng chẳng rảnh hơi đâu mà đứng phơi mình dưới nắng.
Đưa mắt về phía Diệp An, Tiêu Môn quay lại trước lều gỗ ngồi xuống, dựa lưng vào một cây cột gỗ, gập một chân, ngón tay vuốt ve hoa văn cá trên trường đao, vừa nhìn những tòa nhà sụp đổ cách đó không xa, trong lòng có hơi rối bời, rơi vào trầm tư rất lâu.
Cả buổi chiều, mọi người đều gà gật trong phế tích, không có hành động nào cả.
Tới gần chạng vạng, nhiệt độ hơi giảm dần, Diệp An tựa đằng sau tường đá, vỗ mặt mấy cái, rồi vốc nước rửa mặt, mau chóng lên tinh thần chuẩn bị làm bữa tối.
Từ lúc rơi xuống đáy đầm nước, trừ một miếng thịt tươi nhỏ thì cậu chưa ăn gì hết. Sau khi trải qua mấy lần sống chết, thể lực đã cạn kiệt gần hết, đói meo cả bụng.
Tinh thạch có thể giúp cậu khôi phục thể lực, giúp vết thương lành mau hơn, nhưng không thể làm dịu cơn đói.
Cậu cần ăn cái gì đó để bản thân có cảm giác no bụng, có như vậy mới áp được cảm xúc bồn chồn trong lòng, đêm tới thì nghỉ ngơi thật tốt, để có thể ứng phó với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra.
"Ăn gì giờ?"
Diệp An ngồi dậy, tay vuốt tóc lấy mấy cọng cỏ khô bị dính vào tóc lúc nằm xuống vừa nãy ra.
Bầy sẻ tràn trề sức lực, bay quanh trên đầu, hót to.
Thời điểm nóng nhất trong ngày sắp trôi qua, đêm xuống là thời cơ tốt nhất cho bầy chim ra ngoài đi săn. Trong lúc săn mồi, chúng cũng sẽ đụng phải nguy hiểm, như chim ưng, chim cắt và diều hâu đều là thiên địch của chúng.
Thời gian hoạt động của bầy dơi thì trễ hơn chút, chúng đã quen đi săn vào ban đêm, bằng sóng âm, không có bất kỳ con mồi nào thoát khỏi răng nanh và vuốt sắc của chúng.
Diệp An quyết định đi săn chung với bầy sẻ.
Trước khi rời đi, Diệp An đồng hóa sâu thêm với bầy dơi xung quanh, dẫn dắt tư duy của chúng để đảm bảo rằng trước khi cậu trở lại, sẽ không có bất kỳ ai có thể đến gần giếng trời này.
Bầy dơi treo ngược dưới trụ đá, bị suy nghĩ và cảm xúc của Diệp An lôi kéo, giương cặp cánh bao phủ kín người vỗ phành phạch, kêu mấy tiếng chói tai, nhe hàm răng sắc bén, trông rất chi là dữ dằn.
"Không cho bất kỳ ai tới gần, bảo vệ tốt bản thân."
Sau khi chắc chắn đàn dơi hiểu rõ ý mình, Diệp An mới đứng lên, định bụng tạm rời khỏi phế tích, cùng bầy sẻ đi săn.
Có lẽ là chê tốc độ của cậu quá chậm, đàn sẻ bỗng tụ lại, bay quanh cậu mấy vòng, kêu to liên hồi như đang bàn bạc cái gì đó. Sau khi thống nhất thì lần lượt tụ lại bên chân cậu, truyền sang suy nghĩ, Diệp An trợn to mắt nhìn, tưởng đâu mình hiểu sai.
"Thiệt hả?"
Sau nhiều lần xác nhận, Diệp An mới gật đầu với chúng.
Gần như ngay lập tức, cậu được bầy sẻ tụ lại nâng lên khỏi mặt đất, tựa như đang ngồi trên một tấm thảm bay mềm mượt, là đà bay về phía trước.
Diệp An ngừng thỏ, mới đầu cực kỳ căng thẳng, theo bản năng muốn tìm chỗ mược lực giữ vững cơ thể. Đến khi tay chạm phải lớp lông mềm mại ấm áp, cậu mới nhận ra thứ đang nâng mình bay lên chính là một đàn chim sẻ biến dị đến cơ thể còn chưa to bằng bàn tay cậu, sao thể cho cậu mượn lực được chứ.
Cảnh tượng này không chỉ làm Diệp An kinh ngạc, mà còn thu hút cả đám thợ săn trong phế tích.
Nhìn bầy sẻ nâng Diệp An lên bay ở độ cao trung nhưng với tốc độ khá nhanh, trông qua như là một cụm mây đỏ bay nhanh, làm ai nấy đều trầm trồ cả lên.
"Thủ lĩnh, còn có biến dị giả thế này nữa à?" Jason thốt lên.
Hắn từng thấy Diệp An điều khiển bầy trùng độc, cũng chứng kiến cảnh cậu đồng háo thú biến dị, nhưng vẫn kinh ngạc trước cảnh tượng này. Cảnh được cả bầy chim biến dị nâng lên bay giữa trời, nếu không phải tự mình trông thấy thì căn bản hắn sẽ không bao giờ tin được.
Tiêu Môn không nói lời nào, thu lại trường đao đã lau qua mấy lần, bảo mọi người không được rời khỏi phế tích quá xa, chỉ cần đi săn ở khu vực xung quanh, còn bản thân thì đi về hướng khác của phế tích.
Nơi đó sừng sững tòa nhà cao nhất trong thành, cũng là nơi tập trung nhiều hoa văn cá nhất.
"Thủ lĩnh, cậu đi đâu vậy?"
Jason vừa định đi theo thì đã bị Rose níu áo kéo lại từ phía sau, do không kịp đề phòng nên cổ bị cổ áo siết chặt, suýt nữa tắt thở.
"Thành chủ làm gì tự khắc có lý do của ngài ấy, anh bớt hỏi linh tinh lại đi, có sức thì qua đây giúp này."
Giọng nói của Rose mang theo ý cảnh cáo, Jason dù có tò mò cũng đành phải từ bỏ ý định đó. Đợi đến khi Rose buông tay ra, vuốt cái cổ ho khục khục, lúc đường nhìn của cô nàng quét tới, hắn bèn nuốt lại lời phàn nàn bên miệng, nhặt cây giáo ngắn mới chế hồi chiều lên, cùng đi quanh phế tích tìm kiếm con mồi.
Sau khi Diệp An rời khỏi phế tích, cậu được đàn sẻ mang tới một vùng bụi rậm.
Xung quanh bụi rậm toàn là cát, sát ngoài rìa mọc mấy cây dừa rất cao, rất giống với sự phân bố của thảm vật gần đầm nước.
Mục tiêu của bầy sẻ là bò cạp giấu mình dưới cát, cheo cheo núp trong bụi cỏ, và cả chuột đất trốn trong lỗ đào dưới đất. Mỗi khi đi săn, chúng đều chọn một vùng bụi rậm, lần sau thì đổi chỗ khác để đảm bảo thức ăn không bị săn hết.
Diệp An đặt chân xuống đất, giẫm lên lớp cát bị mặt trời chiếu đến nóng hổi, vô thức nhớ tới xoáy cát kinh khủng đó, bèn vội vã lắc đầu.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, tìm thức ăn trước đã."
Kiềm nén suy nghĩ lung tung trong đầu lại, cậu và đàn sẻ tạm thời tách ra, đi về phía cây dừa ngoài rìa lùm cây.
Có rất nhiều trái dừa treo trên ngọn cây, cậu định bụng chặt nhiều một chút, nạo hết cơm dừa, chừa lại phần gáo thì dùng để đun nước nấu canh thịt.
Lúc cậu đi tới dưới tán cây dừa, trong cơn gió thổi tới bỗng mang theo một mùi vị mằn mặn.
Diệp An hơi khựng lại, rồi không kiềm nổi lòng tò mò, đi về phía gió thổi.
Vòng qua cây dừa đồ sộ, băng qua vùng sa thạch đen [1], đập vào mắt là bãi biển cát vàng óng ánh, mà nhìn ra xa chính là một vùng biển cả vô tận.
Sóng biển xô vào bờ, dõi mắt nhìn ra xa, bầu trời xanh biếc một màu, trên không trung không có lấy một gợn mây.
Phong cảnh quá đẹp, nhưng lại vắng lặng đến kỳ lạ.
Dù là bãi cát vàng hay nham thạch, không có một cái tổ chim, cũng không thấy một con hải âu nào.
Bên dưới sự yên bình ẩn chứa nguy hiểm.
Tuy cách biển còn rất xa, nhưng Diệp An vẫn phát hiện ra một luồng ý chí khủng bố đến đáng sợ, là một sinh vật có thể nghiền ép tất cả đến mức nuốt chửng cậu hoàn toàn.
Tim cậu đập loạn xa, đây là phản ứng của bản năng khi đụng phải nguy hiểm. Diệp An vô thức lùi lại, sau đó xoay người chạy ra phía sau cây dừa, tránh xa khỏi bờ biển này, cũng là tránh xa khỏi nguy hiểm rình rập bên dưới lòng biển kia.
Bầy sẻ đang bận đi săn, đuổi mấy con cheo cheo ra khỏi lùm cây, phối hợp nhau bao vây con mồi, rồi dùng cái mỏ cứng của mình mổ vỡ hộp sọ của chúng, kết liễu tính mạng con mồi rồi vui vẻ ăn thịt ngay tại chỗ.
Vì trốn bầy chim, mấy con cheo cheo hoảng sợ chạy bừa, hốt nhiên chạy về phía Diệp An đang lao tới.
Phản ứng cơ thể nhanh hơn não, Diệp An dùng tay không bắt lấy một con bẻ gãy cổ tại chỗ, đưa con mồi tới bên miệng, cắn rách vùng da nơi cần cổ, há mồm uống một ngụm máu.
Máu men theo khóe miệng cậu chảy dọc xuống theo cổ và xương quai xanh, nhưng cậu lại chẳng để tâm, cổ họng không ngừng nuốt ừng ực, mãi tới khi thức ăn làm ấm dạ dày, cảm giác kinh hoảng và lo lắng vơi bớt phần nào, mới giơ tay chùi vết máu, liếm phần máu đỏ tươi còn sót lại vào trong miệng.
Sau khi liên tiếp bẻ gãy cổ ba con cheo cheo, Diệp An dùng đoản đao chặt vỏ cây dừa, kéo căng ra thành từng dải dài rồi cột chặt con mồi lại. Sau đó nắm tay lại đục một đoạn thân cây, lấy phần lõi dài bằng cánh tay ra, rồi nhặt va trái dừa rơi trên đất, xong xuôi thì chuẩn bị cùng bầy sẻ trở lại phế tích.
Mà sau khi cậu rời khỏi đó không bao lâu, trên mặt biển phía xa nổi lên một bóng đen vĩ đại, một sinh vật khổng lộ gạt sóng biển, quơ cái vòi đầy giác hút đập xuống mặt nước làm bọt sóng bắn tung tóe và gây ra tiếng động chói tai.
Chú thích:
[1] Sa thạch đen: Sa thạch hay cát kết là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là felspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, calci, oxit sắt... Sa thạch được hình thành qua hai giai đoạn. Đầu tiên là quá trình lắng đọng các hạt cát thành các lớp trầm tích. Các trầm tích cát này có thể được lắng đọng trong các môi trường như sông, hồ, biển hay không khí. Sau khi lắng đọng, các hạt cát bị nén ép bởi các lớp đất nằm bên trên và được liên kết với nhau bởi các vật liệu khác (xi măng) lắng đọng cùng lúc với chúng. Môi trường trầm tích sẽ quyết định các đặc trưng của đá cát được tạo ra như kích thước hạt, độ chọn lọc, thành phần ở mức độ vi mô (kiến trúc) và cấu tạo của đá ở mức độ vĩ mô như tính phân lớp... Các môi trường chủ yếu của quá trình trầm tích là môi trường lục địa (lục nguyên) và môi trường biển, trong truyện thì sa thạch này có màu đen và được hình thành bên bờ biển. Hình minh họa bên dưới. (Trích Wikipedia)
Tiêu Môn hiểu rõ, cũng từng tự mình trải nghiệm dị năng của Diệp An, bèn đi đầu tỏ ý nhượng bộ, tỏ rõ hai bên không ai phạm ai, anh sẽ không tấn công cậu, cũng sẽ kiềm chế thuộc hạ của mình. Đổi lại, Diệp An phải dẫn đàn sẻ đi, không được để chúng tấn công mấy thợ săn vẫn chưa hồi lại sức lực này.
"Được."
Hai bên thống nhất xong, Diệp An mang bầy sẻ trở lại chiếm lấy giếng trời, giữ một khoảng cách nhất định với nhóm Tiêu Môn. Nếu anh đã không nhắc tới tinh thạch, cũng không có ý ra tay, thì cậu cũng không có ý định khơi mào tranh chấp, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Bầy sẻ vẫn bay quanh chỗ Diệp An, tần suất vỗ cánh thay đổi theo tâm trạng của cậu. Lát sau, chúng không còn tỏa ác ý nữa, dần dần bình tĩnh lại.
Bầy dơi núp trong bóng tối rối rít bay ra, bay tới tập hợp tại chỗ giếng trời nơi Diệp An ở, rồi treo ngược mình dưới mấy cột đá ngả nghiêng, vừa khéo ngay vòng ngoài của đàn sẻ.
Cả đám Jason thấy tình huống lạ thường ở chỗ Diệp An, rồi nhớ tới những gì mình đã thấy trên cô đảo, nháo nhào quay sang nhìn Tiêu Môn.
"Thủ lĩnh, giờ làm sao đây?"
Họ không phải dị năng giả nên không thể nhận ra trên người Diệp An có giấu cái gì, nhưng ăn thịt thú biến dị trong thời gian dài, nên ít nhiều cũng cảm giác được năng lượng tràn ra từ tinh thạch, tuy không rõ ràng, nhưng có thể chắc chắn cậu đang giấu món đồ tốt nào đó.
"Không có làm sao cả." Tiêu Môn đứng cạnh giếng trời, đưa mắt nhìn quanh, đáy mắt thoáng qua một nỗi phức tạp. Thu lại cảm xúc, anh ra hiệu cả bọn đi thu gom vật liệu, dựng doanh địa gần chỗ giếng trời.
"Không có xe cải tạo, tạm thời không thể rời khỏi, có lẽ phải tạm ở đây mấy ngày."
Nghĩ tới tình huống hiện tại mà họ đang phải đối mặt, nguyên đám Jason chẳng thèm tìm hiểu Diệp An đang giữ cái giống gì nữa, bản năng sinh tồn trỗi dậy, cả bọn phân công công việc cho nhau.
Mọi người tản ra tìm kiếm quanh phế tích, thu gom những tảng đá và gỗ có thể sử dụng được, còn tìm thấy một mảnh rừng nhỏ sát rìa phế tích, bèn chặt cậy rồi gom cành khô rơi dưới tàng cây lại, chuẩn bị vật liệu dựng doanh địa.
Rose đào ba cái hố sưởi thẳng hàng nhau, chất đầy cành cây và cỏ khô vào trong, rồi gom góp diêm và đá đánh lửa của mấy thợ săn, mới phát hiện hầu hết mọi người đánh rơi hết rồi, lúc nhận tới tay chỉ có vài ba hộp diêm và ba cục đá đánh lửa, mà diêm lại còn phải phơi nắng cho khô mới dùng được.
Chuẩn bị xong vật liệu, ai nấy đều mau chóng dựng chỗ trú ẩn. Chỉ lát sau đã dựng xong bốn cái lều gỗ cao hơn hai mét, có thể chứa hai, ba người nằm song song trong đó.
Trong lều gỗ lót cành cây và cỏ khô, mặc dù không thoải mái lắm, nhưng tốt hơn ngủ ngoài trời nhiều. Quan trọng nhất là có thể che nắng vào ban ngày, mọi người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, sớm khôi phục thể lực.
So với nhóm thợ săn luôn tay thì bên Diệp An trông nhàn nhã hơn rất nhiều.
Cậu không cần tốn công dựng chỗ trú ẩn, bầy sẻ chủ động nhường một cái tổ cho cậu sử dụng, nghỉ ngơi.
Cái tổ này nằm đằng sau một bưc tường đá đã sụp mất một nửa, chân tường chất đầy cành cây và cỏ khô, còn có cả lớp lông tơ mềm mại, không gian vô cùng rộng rãi.
Chuyện Diệp An cần làm là gom cỏ khô và lông tơ lại với nhau, làm thành một cái giường, rồi dời mấy trụ đá tới chống bên bức tường, lợp cành cây và tán lá lên trên để che nắng, còn lại chẳng cần tốn sức thêm nữa.
Giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh điểm, ánh nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất, quanh phế tích không thấy dấu hiệu hoạt động của bất kỳ sinh vật sống nào. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách qua mương, mặt nước phản xạ ánh mặt trời, tạo thành một vầng sáng ngũ sắc.
Dù cả đám thợ săn có dũng mãnh tới đâu cũng sẽ không hoạt động cái nóng gay gắt này, ai nấy đều quay vào trong lều tránh nắng, ngồi hoặc nằm để khôi phục thể lực. Jason cởi quần áo ướt đẫm ra rồi khoác lên người, vừa hưởng thụ cái mát ngắn ngủi, vừa dùng dao găm vót nhọn cành cây, tạm thay cho cây giáo ngắn.
Tiêu Môn không cảm nhận được nhiệt độ, tất nhiên sẽ không bị nhiệt độ cao ảnh hưởng, nhưng anh cũng chẳng rảnh hơi đâu mà đứng phơi mình dưới nắng.
Đưa mắt về phía Diệp An, Tiêu Môn quay lại trước lều gỗ ngồi xuống, dựa lưng vào một cây cột gỗ, gập một chân, ngón tay vuốt ve hoa văn cá trên trường đao, vừa nhìn những tòa nhà sụp đổ cách đó không xa, trong lòng có hơi rối bời, rơi vào trầm tư rất lâu.
Cả buổi chiều, mọi người đều gà gật trong phế tích, không có hành động nào cả.
Tới gần chạng vạng, nhiệt độ hơi giảm dần, Diệp An tựa đằng sau tường đá, vỗ mặt mấy cái, rồi vốc nước rửa mặt, mau chóng lên tinh thần chuẩn bị làm bữa tối.
Từ lúc rơi xuống đáy đầm nước, trừ một miếng thịt tươi nhỏ thì cậu chưa ăn gì hết. Sau khi trải qua mấy lần sống chết, thể lực đã cạn kiệt gần hết, đói meo cả bụng.
Tinh thạch có thể giúp cậu khôi phục thể lực, giúp vết thương lành mau hơn, nhưng không thể làm dịu cơn đói.
Cậu cần ăn cái gì đó để bản thân có cảm giác no bụng, có như vậy mới áp được cảm xúc bồn chồn trong lòng, đêm tới thì nghỉ ngơi thật tốt, để có thể ứng phó với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra.
"Ăn gì giờ?"
Diệp An ngồi dậy, tay vuốt tóc lấy mấy cọng cỏ khô bị dính vào tóc lúc nằm xuống vừa nãy ra.
Bầy sẻ tràn trề sức lực, bay quanh trên đầu, hót to.
Thời điểm nóng nhất trong ngày sắp trôi qua, đêm xuống là thời cơ tốt nhất cho bầy chim ra ngoài đi săn. Trong lúc săn mồi, chúng cũng sẽ đụng phải nguy hiểm, như chim ưng, chim cắt và diều hâu đều là thiên địch của chúng.
Thời gian hoạt động của bầy dơi thì trễ hơn chút, chúng đã quen đi săn vào ban đêm, bằng sóng âm, không có bất kỳ con mồi nào thoát khỏi răng nanh và vuốt sắc của chúng.
Diệp An quyết định đi săn chung với bầy sẻ.
Trước khi rời đi, Diệp An đồng hóa sâu thêm với bầy dơi xung quanh, dẫn dắt tư duy của chúng để đảm bảo rằng trước khi cậu trở lại, sẽ không có bất kỳ ai có thể đến gần giếng trời này.
Bầy dơi treo ngược dưới trụ đá, bị suy nghĩ và cảm xúc của Diệp An lôi kéo, giương cặp cánh bao phủ kín người vỗ phành phạch, kêu mấy tiếng chói tai, nhe hàm răng sắc bén, trông rất chi là dữ dằn.
"Không cho bất kỳ ai tới gần, bảo vệ tốt bản thân."
Sau khi chắc chắn đàn dơi hiểu rõ ý mình, Diệp An mới đứng lên, định bụng tạm rời khỏi phế tích, cùng bầy sẻ đi săn.
Có lẽ là chê tốc độ của cậu quá chậm, đàn sẻ bỗng tụ lại, bay quanh cậu mấy vòng, kêu to liên hồi như đang bàn bạc cái gì đó. Sau khi thống nhất thì lần lượt tụ lại bên chân cậu, truyền sang suy nghĩ, Diệp An trợn to mắt nhìn, tưởng đâu mình hiểu sai.
"Thiệt hả?"
Sau nhiều lần xác nhận, Diệp An mới gật đầu với chúng.
Gần như ngay lập tức, cậu được bầy sẻ tụ lại nâng lên khỏi mặt đất, tựa như đang ngồi trên một tấm thảm bay mềm mượt, là đà bay về phía trước.
Diệp An ngừng thỏ, mới đầu cực kỳ căng thẳng, theo bản năng muốn tìm chỗ mược lực giữ vững cơ thể. Đến khi tay chạm phải lớp lông mềm mại ấm áp, cậu mới nhận ra thứ đang nâng mình bay lên chính là một đàn chim sẻ biến dị đến cơ thể còn chưa to bằng bàn tay cậu, sao thể cho cậu mượn lực được chứ.
Cảnh tượng này không chỉ làm Diệp An kinh ngạc, mà còn thu hút cả đám thợ săn trong phế tích.
Nhìn bầy sẻ nâng Diệp An lên bay ở độ cao trung nhưng với tốc độ khá nhanh, trông qua như là một cụm mây đỏ bay nhanh, làm ai nấy đều trầm trồ cả lên.
"Thủ lĩnh, còn có biến dị giả thế này nữa à?" Jason thốt lên.
Hắn từng thấy Diệp An điều khiển bầy trùng độc, cũng chứng kiến cảnh cậu đồng háo thú biến dị, nhưng vẫn kinh ngạc trước cảnh tượng này. Cảnh được cả bầy chim biến dị nâng lên bay giữa trời, nếu không phải tự mình trông thấy thì căn bản hắn sẽ không bao giờ tin được.
Tiêu Môn không nói lời nào, thu lại trường đao đã lau qua mấy lần, bảo mọi người không được rời khỏi phế tích quá xa, chỉ cần đi săn ở khu vực xung quanh, còn bản thân thì đi về hướng khác của phế tích.
Nơi đó sừng sững tòa nhà cao nhất trong thành, cũng là nơi tập trung nhiều hoa văn cá nhất.
"Thủ lĩnh, cậu đi đâu vậy?"
Jason vừa định đi theo thì đã bị Rose níu áo kéo lại từ phía sau, do không kịp đề phòng nên cổ bị cổ áo siết chặt, suýt nữa tắt thở.
"Thành chủ làm gì tự khắc có lý do của ngài ấy, anh bớt hỏi linh tinh lại đi, có sức thì qua đây giúp này."
Giọng nói của Rose mang theo ý cảnh cáo, Jason dù có tò mò cũng đành phải từ bỏ ý định đó. Đợi đến khi Rose buông tay ra, vuốt cái cổ ho khục khục, lúc đường nhìn của cô nàng quét tới, hắn bèn nuốt lại lời phàn nàn bên miệng, nhặt cây giáo ngắn mới chế hồi chiều lên, cùng đi quanh phế tích tìm kiếm con mồi.
Sau khi Diệp An rời khỏi phế tích, cậu được đàn sẻ mang tới một vùng bụi rậm.
Xung quanh bụi rậm toàn là cát, sát ngoài rìa mọc mấy cây dừa rất cao, rất giống với sự phân bố của thảm vật gần đầm nước.
Mục tiêu của bầy sẻ là bò cạp giấu mình dưới cát, cheo cheo núp trong bụi cỏ, và cả chuột đất trốn trong lỗ đào dưới đất. Mỗi khi đi săn, chúng đều chọn một vùng bụi rậm, lần sau thì đổi chỗ khác để đảm bảo thức ăn không bị săn hết.
Diệp An đặt chân xuống đất, giẫm lên lớp cát bị mặt trời chiếu đến nóng hổi, vô thức nhớ tới xoáy cát kinh khủng đó, bèn vội vã lắc đầu.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, tìm thức ăn trước đã."
Kiềm nén suy nghĩ lung tung trong đầu lại, cậu và đàn sẻ tạm thời tách ra, đi về phía cây dừa ngoài rìa lùm cây.
Có rất nhiều trái dừa treo trên ngọn cây, cậu định bụng chặt nhiều một chút, nạo hết cơm dừa, chừa lại phần gáo thì dùng để đun nước nấu canh thịt.
Lúc cậu đi tới dưới tán cây dừa, trong cơn gió thổi tới bỗng mang theo một mùi vị mằn mặn.
Diệp An hơi khựng lại, rồi không kiềm nổi lòng tò mò, đi về phía gió thổi.
Vòng qua cây dừa đồ sộ, băng qua vùng sa thạch đen [1], đập vào mắt là bãi biển cát vàng óng ánh, mà nhìn ra xa chính là một vùng biển cả vô tận.
Sóng biển xô vào bờ, dõi mắt nhìn ra xa, bầu trời xanh biếc một màu, trên không trung không có lấy một gợn mây.
Phong cảnh quá đẹp, nhưng lại vắng lặng đến kỳ lạ.
Dù là bãi cát vàng hay nham thạch, không có một cái tổ chim, cũng không thấy một con hải âu nào.
Bên dưới sự yên bình ẩn chứa nguy hiểm.
Tuy cách biển còn rất xa, nhưng Diệp An vẫn phát hiện ra một luồng ý chí khủng bố đến đáng sợ, là một sinh vật có thể nghiền ép tất cả đến mức nuốt chửng cậu hoàn toàn.
Tim cậu đập loạn xa, đây là phản ứng của bản năng khi đụng phải nguy hiểm. Diệp An vô thức lùi lại, sau đó xoay người chạy ra phía sau cây dừa, tránh xa khỏi bờ biển này, cũng là tránh xa khỏi nguy hiểm rình rập bên dưới lòng biển kia.
Bầy sẻ đang bận đi săn, đuổi mấy con cheo cheo ra khỏi lùm cây, phối hợp nhau bao vây con mồi, rồi dùng cái mỏ cứng của mình mổ vỡ hộp sọ của chúng, kết liễu tính mạng con mồi rồi vui vẻ ăn thịt ngay tại chỗ.
Vì trốn bầy chim, mấy con cheo cheo hoảng sợ chạy bừa, hốt nhiên chạy về phía Diệp An đang lao tới.
Phản ứng cơ thể nhanh hơn não, Diệp An dùng tay không bắt lấy một con bẻ gãy cổ tại chỗ, đưa con mồi tới bên miệng, cắn rách vùng da nơi cần cổ, há mồm uống một ngụm máu.
Máu men theo khóe miệng cậu chảy dọc xuống theo cổ và xương quai xanh, nhưng cậu lại chẳng để tâm, cổ họng không ngừng nuốt ừng ực, mãi tới khi thức ăn làm ấm dạ dày, cảm giác kinh hoảng và lo lắng vơi bớt phần nào, mới giơ tay chùi vết máu, liếm phần máu đỏ tươi còn sót lại vào trong miệng.
Sau khi liên tiếp bẻ gãy cổ ba con cheo cheo, Diệp An dùng đoản đao chặt vỏ cây dừa, kéo căng ra thành từng dải dài rồi cột chặt con mồi lại. Sau đó nắm tay lại đục một đoạn thân cây, lấy phần lõi dài bằng cánh tay ra, rồi nhặt va trái dừa rơi trên đất, xong xuôi thì chuẩn bị cùng bầy sẻ trở lại phế tích.
Mà sau khi cậu rời khỏi đó không bao lâu, trên mặt biển phía xa nổi lên một bóng đen vĩ đại, một sinh vật khổng lộ gạt sóng biển, quơ cái vòi đầy giác hút đập xuống mặt nước làm bọt sóng bắn tung tóe và gây ra tiếng động chói tai.
Chú thích:
[1] Sa thạch đen: Sa thạch hay cát kết là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là felspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, calci, oxit sắt... Sa thạch được hình thành qua hai giai đoạn. Đầu tiên là quá trình lắng đọng các hạt cát thành các lớp trầm tích. Các trầm tích cát này có thể được lắng đọng trong các môi trường như sông, hồ, biển hay không khí. Sau khi lắng đọng, các hạt cát bị nén ép bởi các lớp đất nằm bên trên và được liên kết với nhau bởi các vật liệu khác (xi măng) lắng đọng cùng lúc với chúng. Môi trường trầm tích sẽ quyết định các đặc trưng của đá cát được tạo ra như kích thước hạt, độ chọn lọc, thành phần ở mức độ vi mô (kiến trúc) và cấu tạo của đá ở mức độ vĩ mô như tính phân lớp... Các môi trường chủ yếu của quá trình trầm tích là môi trường lục địa (lục nguyên) và môi trường biển, trong truyện thì sa thạch này có màu đen và được hình thành bên bờ biển. Hình minh họa bên dưới. (Trích Wikipedia)