Chương 54: | Phế tích
Diệp An định bụng tách ra ở ngã ba này, Tiêu Môn còn chưa kịp đáp thì đằng sau cả hai bỗng vang đến tiếng nước chảy ồ ạt.
Tiếng nước trôi càng lúc càng lớn, ầm vang như tiếng sấm chấn động cả tai, nghe mà nổi hết da gà.
Gần như ngay lập tức, một dòng nước như lũ quét tràn tới, ồ ạt cuốn theo đất đát và xác thú biến dị, quét sạh cả cái đường hầm, tạo thành đợt sóng lớn mang theo bùn đất và xương cốt, như muốn nhấn chìm mọi thứ.
Dơi biến dị truyền sang cảm xúc sợ hãi, nếu không phải đã bị Diệp An đồng hóa thì đã sớm bỏ của bay lấy thú rồi.
Diệp An không kịp nghĩ ngời, chạy thục mạng đuổi kịp bầy dơi tiến về phía trước, hòng tránh xa cơn lũ quét này.
Nhưng dù đường hầm có rộng tới mấy cũng không bằng bãi đất trống, thậm chí có là bãi đất trống thì cũng không có gì đảm bảo rằng sẽ không bị nhấm chìm khi đụng phải ngọn sóng lớn cỡ vầy.
Diệp An không biết Tiêu Môn đi hướng nào, cũng chẳng rảnh mà nghĩ. Khi tiếng nước rào rạt không ngừng tới gần, cảm giác nguy hiểm càng tới càng mạnh, một khi bị nước cuốn lấy, cậu đừng hòng rời khỏi lòng đất, kiểu gì cũng sẽ giống như thú biến dị cậu thấy ven đường, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một bộ xương trong đường hầm tối tăm này.
Bầy dơi lượn vòng trên đỉnh đầu, cảm xúc lo âu truyền tới mãi, rõ ràng là đang thúc giục cậu mau lên, mau lên chút nữa, nguy hiểm tới rồi!
Diệp An dốc hết sức, bùng phát trong thời gian ngắn, chạy nhanh hồi lâu, tốc độ gần như tới cực hạn, phổi như muốn nổ tung, hai chân mềm như cọng mì, chân như đạp lên bông, cũng không dám dừng lại.
Dù tiếng nước vang rền như rấm gần ngay bên tai, cậu cũng không dám quay đầu lại, dùng hết sức bình sinh tháo chạy về phía trước, nhưng chỉ giây lát sau vẫn bị sóng nước nhấn chìm.
Dòng nước lũ bao phủ lấy cậu, những tảng đá vỡ và xác thú biến dị quay cuồng trong nước, thi thoảng đập vào vách đá ầm ầm.
Trong lúc đập vào đó, mấy tảng đá lại vỡ ra lần nữa thành những cục đá có kích thước khác nhau, bị sóng nước cuốn tới trước. Xác thú biến dị bị ngâm trong nước trương phình lên tới giới hạn thì nổ tung như bóng bay bị vỡ, máu thịt thối rữa trôi nổi trên mặt nước, tỏa ra mùi thối gay mũi.
Diệp An giãy dụa dưới nước, không mở mắt ra được, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đạp nước, cố gắng quơ tay sải chân bơi lên trên.
Thịt thối rữa của thú biến dị và đá vỡ vụn chảy qua người Diệp An mãi không ngừng, nhưng cậu không hơi đâu chú ý, bởi lẽ phổi cậu sắp nổ tung rồi, vì thở không được mà tai ù đi, đôi mắt cũng âm ỉ đau xót.
Cậu phải hít được không khí trong lành, cậu phải sống sót!
Diệp An tựa như một con cá đang giãy dụa, chật vật rẽ nước, khi lòng bàn chân chạm tới một tảng đá xanh khổng lồ, hai chân mượn lực đạp mạnh, nháy mắt bơi ngược lên trên, cuối cùng trồi hẳn lên mặt nước, rồi mặc kệ những thứ trôi nổi xung quanh, há mồm thở hổn hển.
Do phải nín thở trong thời gian dài, lồng ngực cậu như bị bễ* thụt vào, tai ong ong, trước mắt xuất hiện những đốm đen như côn trùng bay qua bay lại.
*ống bễ: một dụng cụ có ống thụt hơi vào lò cho lửa cháy
Diệp An lau nước trên mặt, ném cục xương trôi dạt bên cạnh, đợi hơi thở ổn định lại thì tập trung đồng hóa hướng bay của bầy dơi, quẫy đạp tay chân đau nhức, gắng sức bơi về phía trước.
Sóng nước không ngừng ập tới, cậu tưa như một con thuyền đơn côi, khi chìm khi nổi giữa dòng nước xiết.
Cậu không biết tại sao nước trong đường hầm lại đột nhiên dâng cao, nhưng điều duy nhất cậu biết là dù có khó khăn cỡ nào, dù cho tay chân rời rạc như chẳng còn là của mình nữa, thì cậu cũng phải dùng hết sức bình sinh thoát khỏi nơi này.
Trong lúc bơi tới, tinh thạch cột trước ngực Diệp An lặng lẽ vỡ vụn, năng lượng trong tinh thạch hoàn toàn cạn kiệt, bột đá trắng xám không còn tí sức sống nào, chẳng những không còn rực rỡ lấp lánh như lúc ban đầu, mà cũng khác hẳn với bề mặt nhẵn nhụi như đá cuội.
Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi của tinh thạch, cũng biết không còn thể hấp thụ năng lượng từ tinh thạch được nữa. Điều may mắn duy nhất chính là trước khi tinh thạch vỡ nát hoàn toàn, năng lượng sót lại đã giúp cậu khôi phục chút thể lực, giúp cậu đủ sức tiếp tục bơi tới trước mà không kiệt sức chìm xuống.
Đằng trước càng lúc càng sáng, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống mặt nước, tượng trưng cho hy vọng sống sót.
Diệp An lên dây cót, tiếp tục sải cánh tay đau nhức, liều mạng muốn thoát khỏi dòng nước lũ, rời khỏi đường hầm dưới lòng đất này.
Quẹo qua một ngã rẽ, phía trước bỗng thông thoáng hẳn.
Ánh nắng chói chang rọi xuống đỉnh đầu, đại diện cho màn đêm đã qua đi, đồng thời cũng cho thấy đường hầm đã đi đến cuối, chỉ cần leo lên là cậu có thể thoát khỏi dòng nước cuồn cuộn, tạm thời sẽ an toàn.
Thế nhưng, cậu lại bị thứ gì đó hấp dẫn, bồi hồi bơi trên mặt nước, mãi mà không hành động gì thêm.
Lối ra đường hầm ngay bên trên cậu giống như một cái giếng trời, có hình vuông, hai bên có cầu thang đá để leo lên, quanh bốn bức tường có một bệ đá vỡ chìm trong nước. Xung quanh bệ đá rải rác năm, sáu cục đá cháy khét thành than, bề mặt phủ đầy vết nứt, ánh sáng lóa mắt xuyên qua những kẽ nứt ấy, đồng thời tỏa ra năng lượng mà cậu rất chi là quen thuộc.
Diệp An không nhịn được mà nuốt nước bọt, cơ thể được năng lượng bao phủ, cảm giác thoải mái gột rửa khắp tứ chi. Cơ thể đau đớn từ từ dịu đi, hơi thở nặng nề cũng bình thường lại, vết thương mới dần dần kết vảy, vết sẹo cũng mờ hẳn đi.
Tất cả mọi thứ, toàn bộ quá trình này giống y như lúc ở trong dòng sông ngầm dưới lòng đất.
Mực nước càng lúc càng dâng cao, gần như muốn ngập toàn bộ giếng trời.
Diệp An chủ động chìm xuống dưới nước, vớt hai viên đá lên, bề mặt viên đá bong ra từng mảng rồi từng lớp, chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai viên tinh thạch to cỡ trứng chim cút.
Diệp An mau chóng nổi lên mặt nước để thở, dùng vải bọc kỹ tinh thạch, cột chắc trên người, rồi chìm xuống nước lần nữa. Qua ba lần, cậu vớt được tổng cộng năm viên tinh thạch.
Thu hoạch xong thì nổi lên trên mặt nước, cậu nắm lấy thang đá trơn tuột, lẹ làng trèo lên khỏi giếng trời. Nhưng còn chưa đợi cậu đứng vững thì đã nghe tiếng vỗ cánh rào rạt xung quanh.
Hàng trăm, hàng ngàn con chim sẻ bị hoảng hốt, vỗ cánh bay lên, tụ lại thành cụm mây đỏ khổng lồ giữa không trung, hình dạng thay đổi liên tục, kêu to về phía cậu.
Quanh giếng trời là tổ của bầy chim sẻ, chúng nó rất quen thuộc với năng lượng bên dưới giếng trời. Khi lớp vỏ bong ra để lộ tinh thạch bên dưới, năng lượng tỏa ra càng thêm thuần khiết, lại còn được Diệp An đeo trên người, bầy chim bỗng bị kích thích. Mặc dù không tấn công Diệp An ngay, nhưng chúng cũng tụ lại như mây đen phủ đầy trời, cứ bay lượn tầng tầng lớp lớp trên đỉnh đầu cậu.
Dơi biến dị bay ra khỏi giếng trời trước, đụng phải cả bầy chim sẻ đông nghìn nghịt như vậy, mà ban ngày không phải ưu thế của chúng, chỉ đành tìm mấy trụ đá nghiêng ngả trên mặt đất rồi treo ngược nấp mình trong đó, chả dám đối đầu chính diện.
Diệp An chống hai tay cạnh giếng trời, đứng dậy ngước nhìn bầy sẻ, điên cuồng hấp thụ năng lượng trong tinh thạch, phóng ra ý chí đầy khủng bố, dần dần bao phủ toàn bộ bầy chim.
Tiếng sẻ kêu vang dần dừng lại, chỉ còn lại tiếng vỗ cánh phành phạch dày đặc.
Hơn ngàn con chim sẻ bị ý chí Diệp An bao phủ, bị cảm xúc của cậu dẫn dắt, từ từ mất đi địch ý và cáu gắt, bắt đầu bay quanh người cậu, hấp thụ năng lượng tràn ra từ tinh thạch. Có năm, sáu con to gan bay tới gần rồi đậu trên vai và đỉnh đầu cậu, hót mấy tiếng vui tai.
Diệp An mở lòng bàn tay, chú sẻ trên đầu nhảy vào tay cậu, móng vuốt vàng kim vốn cực kỳ sắc bén thì nay lại cẩn thận không để cứa phải tay cậu. Dưới ánh nắng, lớp lông vũ trên lưng nó trông rất đẹp, tựa như cụm mây lửa đang rực cháy.
Chú chim ngoẹo cái đầu nhỏ tròn vo, vỗ cánh vài lần, lớp lông vũ trước ức xù lên, trông như một cục lông tròn xoe. Diệp An phải dựa vào ý chí cực kỳ mạnh mẽ của mình mới không giơ tay xoa.
Nước lũ trào ra khỏi giếng trời, nhưng cũng không ngập cả ra đất, mà trôi xuôi theo một đường mương bằng đá.
Diệp An đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhận ra mình đang đứng trong một phế tích của một tòa thành, khắp nơi là các tàn tích sụp đổ, cùng với mặt đường lát đá xanh và mương dẫn nước thông khắp tứ phía.
Mà lối đi ngay trước mắt cậu, chính là nơi đặt đường mương rút nước của tòa thành, chỉ cần nhấc tảng đá xanh lên là nước sẽ liên tục tràn vào đường mương, rồi dọc theo đó chảy vào trong thành, cung cấp cho người dân sử dụng.
Công trình lớn thế này, rốt cuộc là ai làm?
Vì sao tòa thành này lại bị phá hủy, đã hủy bao lâu rồi?
Trong lòng cậu có vô vàn nghi vấn, nhớ tới tảng đá xanh trên cô đảo, cùng với dòng nước ngầm dưới lòng đất, láng máng có một ý nghĩ.
Nếu suy đoán của cậu là thật, vậy diện tích tòa thành này chỉ e là lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Từ lúc đến thế giới này, Diệp An luôn lang thang bên ngoài những tòa thành, dù đúng là có từng tới gần điểm tụ cư nhưng cả quá trình cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, vậy nên cậu mới kiên trì sống tách khỏi đoàn người, cũng chưa từng nghĩ tới việc đến gần nơi có người.
Mà phế tích trước mặt cậu chính là tòa thành đầu tiên của con người mà cậu đặt chân tới, dù rằng đã bị phá hủy.
Nước sông không ngừng chảy vào trong đường mương, cuốn trôi mọi bùn đất và đá vụn vào trong mương, nước bùn trộn lẫn cỏ vụn và cành khô dâng lên dịch tới trước.
Đường mương dâng lên rồi hạ xuống, băng qua đống tàn tích đổ nát, để Diệp An thấy trọn vẹn toàn bộ tòa thành.
Bầy sẻ vô cùng đông, bay vòng quanh giếng trời, tổ chim chiếm diện tích lớn, vừa hay nằm ngay trung tâm tòa thành.
Tổ của chúng được xây giữa các tòa nhà bị sụp đổ, lấy nền và gạch đá nhô lên tạo thành vòng bảo vệ, còn thu gom rất nhiều cỏ khô rải lên, xem chừng khá là thoải mái.
Giữa các bức tường có những cái hố lõm nhỏ được sắp ngay ngắn thành hàng, trông như dùng để dựng cột trụ xây nhà. Vì trụ được làm bằng gỗ, lại qua quá lâu rồi, nên chỉ còn sót lại một vài vụn gỗ rải rác, hóa thành manh mối để suy đoán ra hiện trạng ban đầu của nó.
Diệp An đi dọc theo đường mương tới trước, bầy sẻ vỗ cánh bay quanh cậu, trông như cụm mây đỏ to lớn lượn lờ.
Bóng do bầy chim tụ lại đủ để che đi ánh nắng chói chang, tuy có hơi ồn thật nhưng đỡ hơn là phơi mình dưới cái nắng nóng như thiêu đốt này.
Nước trong mương dâng lên rồi lại chảy xuống, nên bầy chim không cần phải tìm tới sông ngầm để uống nước nữa. Chúng bay được một quãng thì sẽ chia một nhóm ra bay tới vào trong mương ngâm ướt lớp lông vũ trước ức, vừa hạ nhiệt cơ thể, vừa giúp cho Diệp An thấy mát mẻ hơn.
Diệp An phát hiện trong phế tích có rất nhiều hoa văn cá, có cái đã mờ nhạt, có cái vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ hình vẽ và kỹ thuật điêu khắc có hơi khác một chút, còn đâu gần như giống hệt với những gì cậu đã từng thấy.
Băng qua hai rãnh mương, Diệp An thấy có một cái giếng trời khác, dưới miệng giếng vọng ra tiếng ầm vang, một đàn dơi lớn bay ra khỏi giếng, tức thì tìm chỗ tối ẩn náu, tránh ánh nắng gay gắt.
Sau bầy dơi là một đôi tay trắng muốt bám lấy mép giếng, khi chủ nhân của đôi tay này nhảy ra khỏi giếng, đó chính là Tiêu Môn vừa nãy bị tách ra khỏi Diệp An vì cơn lũ quét.
Mà theo sau Tiêu Môn, là những thợ săn vốn đã mất tích.
Vì tránh cơn sóng lũ, Tiêu Môn chạy vào lối còn lại, vô tình đụng phải nhóm Jason và Rose bị hút xuống lòng đất.
Cả đám bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, chắc là cống thoát nước ngầm, có mấy tảng đá chắn ngang tường nên cả lũ mới bị nhốt trong này. Hên là Tiêu Môn bị sóng lũ ép tới chỗ này, bằng không lỡ mà không thoát ra được thì cả bọn đã bị sóng lũ nhấn chìm chết hết luôn rồi.
Nguyên một đám thợ săn lên được mặt đất, ai nấy đều trông nhếch nhác, đến Jason cũng mất luôn cả vũ khí tùy thân, đành phải nhặt một cục đá lên phòng thân.
Diệp An thấy nhóm Tiêu Môn, mà ai kia cũng trông thấy cậu. Khác với hồi nãy ở trong đường hầm, cả hai không phải đối mặt với vấn đề sinh tồn, nên giữa hai người không còn sự tin tưởng nhau nữa.
Nhớ tới tinh thạch mà mình phát hiện tại giếng trời, rồi cả trường đao của Tiêu Môn lẫn phát hiện trong phế tích, thần kinh Diệp An kéo căng ra. Hơn nữa, cậu có thể cảm nhận rất rõ là Tiêu Môn đã phát hiện ra tinh thạch trên người cậu.
Bị tâm trạng của cậu ảnh hưởng, bầy sẻ cũng trở nên căng thẳng đề phòng, kêu lên chói tai.
Nhất thời, bầu không khí cứng ngắc, trở nên căng thẳng hẳn.
Tiếng nước trôi càng lúc càng lớn, ầm vang như tiếng sấm chấn động cả tai, nghe mà nổi hết da gà.
Gần như ngay lập tức, một dòng nước như lũ quét tràn tới, ồ ạt cuốn theo đất đát và xác thú biến dị, quét sạh cả cái đường hầm, tạo thành đợt sóng lớn mang theo bùn đất và xương cốt, như muốn nhấn chìm mọi thứ.
Dơi biến dị truyền sang cảm xúc sợ hãi, nếu không phải đã bị Diệp An đồng hóa thì đã sớm bỏ của bay lấy thú rồi.
Diệp An không kịp nghĩ ngời, chạy thục mạng đuổi kịp bầy dơi tiến về phía trước, hòng tránh xa cơn lũ quét này.
Nhưng dù đường hầm có rộng tới mấy cũng không bằng bãi đất trống, thậm chí có là bãi đất trống thì cũng không có gì đảm bảo rằng sẽ không bị nhấm chìm khi đụng phải ngọn sóng lớn cỡ vầy.
Diệp An không biết Tiêu Môn đi hướng nào, cũng chẳng rảnh mà nghĩ. Khi tiếng nước rào rạt không ngừng tới gần, cảm giác nguy hiểm càng tới càng mạnh, một khi bị nước cuốn lấy, cậu đừng hòng rời khỏi lòng đất, kiểu gì cũng sẽ giống như thú biến dị cậu thấy ven đường, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một bộ xương trong đường hầm tối tăm này.
Bầy dơi lượn vòng trên đỉnh đầu, cảm xúc lo âu truyền tới mãi, rõ ràng là đang thúc giục cậu mau lên, mau lên chút nữa, nguy hiểm tới rồi!
Diệp An dốc hết sức, bùng phát trong thời gian ngắn, chạy nhanh hồi lâu, tốc độ gần như tới cực hạn, phổi như muốn nổ tung, hai chân mềm như cọng mì, chân như đạp lên bông, cũng không dám dừng lại.
Dù tiếng nước vang rền như rấm gần ngay bên tai, cậu cũng không dám quay đầu lại, dùng hết sức bình sinh tháo chạy về phía trước, nhưng chỉ giây lát sau vẫn bị sóng nước nhấn chìm.
Dòng nước lũ bao phủ lấy cậu, những tảng đá vỡ và xác thú biến dị quay cuồng trong nước, thi thoảng đập vào vách đá ầm ầm.
Trong lúc đập vào đó, mấy tảng đá lại vỡ ra lần nữa thành những cục đá có kích thước khác nhau, bị sóng nước cuốn tới trước. Xác thú biến dị bị ngâm trong nước trương phình lên tới giới hạn thì nổ tung như bóng bay bị vỡ, máu thịt thối rữa trôi nổi trên mặt nước, tỏa ra mùi thối gay mũi.
Diệp An giãy dụa dưới nước, không mở mắt ra được, chỉ có thể dựa vào trực giác mà đạp nước, cố gắng quơ tay sải chân bơi lên trên.
Thịt thối rữa của thú biến dị và đá vỡ vụn chảy qua người Diệp An mãi không ngừng, nhưng cậu không hơi đâu chú ý, bởi lẽ phổi cậu sắp nổ tung rồi, vì thở không được mà tai ù đi, đôi mắt cũng âm ỉ đau xót.
Cậu phải hít được không khí trong lành, cậu phải sống sót!
Diệp An tựa như một con cá đang giãy dụa, chật vật rẽ nước, khi lòng bàn chân chạm tới một tảng đá xanh khổng lồ, hai chân mượn lực đạp mạnh, nháy mắt bơi ngược lên trên, cuối cùng trồi hẳn lên mặt nước, rồi mặc kệ những thứ trôi nổi xung quanh, há mồm thở hổn hển.
Do phải nín thở trong thời gian dài, lồng ngực cậu như bị bễ* thụt vào, tai ong ong, trước mắt xuất hiện những đốm đen như côn trùng bay qua bay lại.
*ống bễ: một dụng cụ có ống thụt hơi vào lò cho lửa cháy
Diệp An lau nước trên mặt, ném cục xương trôi dạt bên cạnh, đợi hơi thở ổn định lại thì tập trung đồng hóa hướng bay của bầy dơi, quẫy đạp tay chân đau nhức, gắng sức bơi về phía trước.
Sóng nước không ngừng ập tới, cậu tưa như một con thuyền đơn côi, khi chìm khi nổi giữa dòng nước xiết.
Cậu không biết tại sao nước trong đường hầm lại đột nhiên dâng cao, nhưng điều duy nhất cậu biết là dù có khó khăn cỡ nào, dù cho tay chân rời rạc như chẳng còn là của mình nữa, thì cậu cũng phải dùng hết sức bình sinh thoát khỏi nơi này.
Trong lúc bơi tới, tinh thạch cột trước ngực Diệp An lặng lẽ vỡ vụn, năng lượng trong tinh thạch hoàn toàn cạn kiệt, bột đá trắng xám không còn tí sức sống nào, chẳng những không còn rực rỡ lấp lánh như lúc ban đầu, mà cũng khác hẳn với bề mặt nhẵn nhụi như đá cuội.
Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi của tinh thạch, cũng biết không còn thể hấp thụ năng lượng từ tinh thạch được nữa. Điều may mắn duy nhất chính là trước khi tinh thạch vỡ nát hoàn toàn, năng lượng sót lại đã giúp cậu khôi phục chút thể lực, giúp cậu đủ sức tiếp tục bơi tới trước mà không kiệt sức chìm xuống.
Đằng trước càng lúc càng sáng, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống mặt nước, tượng trưng cho hy vọng sống sót.
Diệp An lên dây cót, tiếp tục sải cánh tay đau nhức, liều mạng muốn thoát khỏi dòng nước lũ, rời khỏi đường hầm dưới lòng đất này.
Quẹo qua một ngã rẽ, phía trước bỗng thông thoáng hẳn.
Ánh nắng chói chang rọi xuống đỉnh đầu, đại diện cho màn đêm đã qua đi, đồng thời cũng cho thấy đường hầm đã đi đến cuối, chỉ cần leo lên là cậu có thể thoát khỏi dòng nước cuồn cuộn, tạm thời sẽ an toàn.
Thế nhưng, cậu lại bị thứ gì đó hấp dẫn, bồi hồi bơi trên mặt nước, mãi mà không hành động gì thêm.
Lối ra đường hầm ngay bên trên cậu giống như một cái giếng trời, có hình vuông, hai bên có cầu thang đá để leo lên, quanh bốn bức tường có một bệ đá vỡ chìm trong nước. Xung quanh bệ đá rải rác năm, sáu cục đá cháy khét thành than, bề mặt phủ đầy vết nứt, ánh sáng lóa mắt xuyên qua những kẽ nứt ấy, đồng thời tỏa ra năng lượng mà cậu rất chi là quen thuộc.
Diệp An không nhịn được mà nuốt nước bọt, cơ thể được năng lượng bao phủ, cảm giác thoải mái gột rửa khắp tứ chi. Cơ thể đau đớn từ từ dịu đi, hơi thở nặng nề cũng bình thường lại, vết thương mới dần dần kết vảy, vết sẹo cũng mờ hẳn đi.
Tất cả mọi thứ, toàn bộ quá trình này giống y như lúc ở trong dòng sông ngầm dưới lòng đất.
Mực nước càng lúc càng dâng cao, gần như muốn ngập toàn bộ giếng trời.
Diệp An chủ động chìm xuống dưới nước, vớt hai viên đá lên, bề mặt viên đá bong ra từng mảng rồi từng lớp, chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai viên tinh thạch to cỡ trứng chim cút.
Diệp An mau chóng nổi lên mặt nước để thở, dùng vải bọc kỹ tinh thạch, cột chắc trên người, rồi chìm xuống nước lần nữa. Qua ba lần, cậu vớt được tổng cộng năm viên tinh thạch.
Thu hoạch xong thì nổi lên trên mặt nước, cậu nắm lấy thang đá trơn tuột, lẹ làng trèo lên khỏi giếng trời. Nhưng còn chưa đợi cậu đứng vững thì đã nghe tiếng vỗ cánh rào rạt xung quanh.
Hàng trăm, hàng ngàn con chim sẻ bị hoảng hốt, vỗ cánh bay lên, tụ lại thành cụm mây đỏ khổng lồ giữa không trung, hình dạng thay đổi liên tục, kêu to về phía cậu.
Quanh giếng trời là tổ của bầy chim sẻ, chúng nó rất quen thuộc với năng lượng bên dưới giếng trời. Khi lớp vỏ bong ra để lộ tinh thạch bên dưới, năng lượng tỏa ra càng thêm thuần khiết, lại còn được Diệp An đeo trên người, bầy chim bỗng bị kích thích. Mặc dù không tấn công Diệp An ngay, nhưng chúng cũng tụ lại như mây đen phủ đầy trời, cứ bay lượn tầng tầng lớp lớp trên đỉnh đầu cậu.
Dơi biến dị bay ra khỏi giếng trời trước, đụng phải cả bầy chim sẻ đông nghìn nghịt như vậy, mà ban ngày không phải ưu thế của chúng, chỉ đành tìm mấy trụ đá nghiêng ngả trên mặt đất rồi treo ngược nấp mình trong đó, chả dám đối đầu chính diện.
Diệp An chống hai tay cạnh giếng trời, đứng dậy ngước nhìn bầy sẻ, điên cuồng hấp thụ năng lượng trong tinh thạch, phóng ra ý chí đầy khủng bố, dần dần bao phủ toàn bộ bầy chim.
Tiếng sẻ kêu vang dần dừng lại, chỉ còn lại tiếng vỗ cánh phành phạch dày đặc.
Hơn ngàn con chim sẻ bị ý chí Diệp An bao phủ, bị cảm xúc của cậu dẫn dắt, từ từ mất đi địch ý và cáu gắt, bắt đầu bay quanh người cậu, hấp thụ năng lượng tràn ra từ tinh thạch. Có năm, sáu con to gan bay tới gần rồi đậu trên vai và đỉnh đầu cậu, hót mấy tiếng vui tai.
Diệp An mở lòng bàn tay, chú sẻ trên đầu nhảy vào tay cậu, móng vuốt vàng kim vốn cực kỳ sắc bén thì nay lại cẩn thận không để cứa phải tay cậu. Dưới ánh nắng, lớp lông vũ trên lưng nó trông rất đẹp, tựa như cụm mây lửa đang rực cháy.
Chú chim ngoẹo cái đầu nhỏ tròn vo, vỗ cánh vài lần, lớp lông vũ trước ức xù lên, trông như một cục lông tròn xoe. Diệp An phải dựa vào ý chí cực kỳ mạnh mẽ của mình mới không giơ tay xoa.
Nước lũ trào ra khỏi giếng trời, nhưng cũng không ngập cả ra đất, mà trôi xuôi theo một đường mương bằng đá.
Diệp An đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhận ra mình đang đứng trong một phế tích của một tòa thành, khắp nơi là các tàn tích sụp đổ, cùng với mặt đường lát đá xanh và mương dẫn nước thông khắp tứ phía.
Mà lối đi ngay trước mắt cậu, chính là nơi đặt đường mương rút nước của tòa thành, chỉ cần nhấc tảng đá xanh lên là nước sẽ liên tục tràn vào đường mương, rồi dọc theo đó chảy vào trong thành, cung cấp cho người dân sử dụng.
Công trình lớn thế này, rốt cuộc là ai làm?
Vì sao tòa thành này lại bị phá hủy, đã hủy bao lâu rồi?
Trong lòng cậu có vô vàn nghi vấn, nhớ tới tảng đá xanh trên cô đảo, cùng với dòng nước ngầm dưới lòng đất, láng máng có một ý nghĩ.
Nếu suy đoán của cậu là thật, vậy diện tích tòa thành này chỉ e là lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Từ lúc đến thế giới này, Diệp An luôn lang thang bên ngoài những tòa thành, dù đúng là có từng tới gần điểm tụ cư nhưng cả quá trình cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, vậy nên cậu mới kiên trì sống tách khỏi đoàn người, cũng chưa từng nghĩ tới việc đến gần nơi có người.
Mà phế tích trước mặt cậu chính là tòa thành đầu tiên của con người mà cậu đặt chân tới, dù rằng đã bị phá hủy.
Nước sông không ngừng chảy vào trong đường mương, cuốn trôi mọi bùn đất và đá vụn vào trong mương, nước bùn trộn lẫn cỏ vụn và cành khô dâng lên dịch tới trước.
Đường mương dâng lên rồi hạ xuống, băng qua đống tàn tích đổ nát, để Diệp An thấy trọn vẹn toàn bộ tòa thành.
Bầy sẻ vô cùng đông, bay vòng quanh giếng trời, tổ chim chiếm diện tích lớn, vừa hay nằm ngay trung tâm tòa thành.
Tổ của chúng được xây giữa các tòa nhà bị sụp đổ, lấy nền và gạch đá nhô lên tạo thành vòng bảo vệ, còn thu gom rất nhiều cỏ khô rải lên, xem chừng khá là thoải mái.
Giữa các bức tường có những cái hố lõm nhỏ được sắp ngay ngắn thành hàng, trông như dùng để dựng cột trụ xây nhà. Vì trụ được làm bằng gỗ, lại qua quá lâu rồi, nên chỉ còn sót lại một vài vụn gỗ rải rác, hóa thành manh mối để suy đoán ra hiện trạng ban đầu của nó.
Diệp An đi dọc theo đường mương tới trước, bầy sẻ vỗ cánh bay quanh cậu, trông như cụm mây đỏ to lớn lượn lờ.
Bóng do bầy chim tụ lại đủ để che đi ánh nắng chói chang, tuy có hơi ồn thật nhưng đỡ hơn là phơi mình dưới cái nắng nóng như thiêu đốt này.
Nước trong mương dâng lên rồi lại chảy xuống, nên bầy chim không cần phải tìm tới sông ngầm để uống nước nữa. Chúng bay được một quãng thì sẽ chia một nhóm ra bay tới vào trong mương ngâm ướt lớp lông vũ trước ức, vừa hạ nhiệt cơ thể, vừa giúp cho Diệp An thấy mát mẻ hơn.
Diệp An phát hiện trong phế tích có rất nhiều hoa văn cá, có cái đã mờ nhạt, có cái vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ hình vẽ và kỹ thuật điêu khắc có hơi khác một chút, còn đâu gần như giống hệt với những gì cậu đã từng thấy.
Băng qua hai rãnh mương, Diệp An thấy có một cái giếng trời khác, dưới miệng giếng vọng ra tiếng ầm vang, một đàn dơi lớn bay ra khỏi giếng, tức thì tìm chỗ tối ẩn náu, tránh ánh nắng gay gắt.
Sau bầy dơi là một đôi tay trắng muốt bám lấy mép giếng, khi chủ nhân của đôi tay này nhảy ra khỏi giếng, đó chính là Tiêu Môn vừa nãy bị tách ra khỏi Diệp An vì cơn lũ quét.
Mà theo sau Tiêu Môn, là những thợ săn vốn đã mất tích.
Vì tránh cơn sóng lũ, Tiêu Môn chạy vào lối còn lại, vô tình đụng phải nhóm Jason và Rose bị hút xuống lòng đất.
Cả đám bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, chắc là cống thoát nước ngầm, có mấy tảng đá chắn ngang tường nên cả lũ mới bị nhốt trong này. Hên là Tiêu Môn bị sóng lũ ép tới chỗ này, bằng không lỡ mà không thoát ra được thì cả bọn đã bị sóng lũ nhấn chìm chết hết luôn rồi.
Nguyên một đám thợ săn lên được mặt đất, ai nấy đều trông nhếch nhác, đến Jason cũng mất luôn cả vũ khí tùy thân, đành phải nhặt một cục đá lên phòng thân.
Diệp An thấy nhóm Tiêu Môn, mà ai kia cũng trông thấy cậu. Khác với hồi nãy ở trong đường hầm, cả hai không phải đối mặt với vấn đề sinh tồn, nên giữa hai người không còn sự tin tưởng nhau nữa.
Nhớ tới tinh thạch mà mình phát hiện tại giếng trời, rồi cả trường đao của Tiêu Môn lẫn phát hiện trong phế tích, thần kinh Diệp An kéo căng ra. Hơn nữa, cậu có thể cảm nhận rất rõ là Tiêu Môn đã phát hiện ra tinh thạch trên người cậu.
Bị tâm trạng của cậu ảnh hưởng, bầy sẻ cũng trở nên căng thẳng đề phòng, kêu lên chói tai.
Nhất thời, bầu không khí cứng ngắc, trở nên căng thẳng hẳn.