Chương 47: Kết Hôn
Nghe Vũ Anh Khải nói vậy, lúc này Trần Thiên Quân dùng một ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, mà trong đầu không ngừng suy nghĩ xem mình đang đối mặt với kẻ nào. Bởi vì hắn cũng không phải đần độn.
Nếu nói một lúc trước hắn đúng thật là bị tức giận làm mờ lý trí, thì bây giờ hắn biết không phải là tức giận nữa, mà là đang đối mặt với sinh tử.
Nhìn về phía vị Đoàn trưởng lão, hộ đạo giả của hắn đang rơi vào lưỡng lự, mà hắn ta thật tâm có chút sợ hãi. Suy nghĩ một lúc hắn quyết định vẫn phải tìm hiểu họ Vũ là ai đã, nhìn về phía vị Đoàn trưởng lão kia hắn lên tiếng nói rằng:
- Đoàn trưởng lão Vũ tộc rốt cuộc là ai, mà khiến ngài kiêng kỵ như vậy.
Đoàn Thiên Phú nghe Trần Thiên Quân nói vậy thì nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt, sau đó lạnh giọng nói rằng:
- Tại trung vực có rất nhiều các thế lực cổ xưa, nội tình thâm hậu. Mà Vũ tộc cũng là một thế lực như vậy, 200 năm trước tại một bí cảnh không biết tên, 11 đế tộc đã tham chiến.
- Lý do họ giao chiến đến giờ vẫn là một bí ẩn của Trung Vực. Nhưng trong cuộc chiến đó, không phải là loạn chiến mà là 10 đế tộc cùng vây công Vũ tộc.
- Trận chiến đó làm cho vô số vùng đất của Trung vực bị đánh cho tan nát, số lượng sinh linh bị chết do dư chấn của các cường giả hai bên giao chiến không thể đến hết.
- Đến cuối cùng vũ tộc biến mất, nhưng 10 để tộc kia cũng tử thương nặng nề. Từ đây để lại một dấu hỏi chấm to lớn là Vũ tộc đã bị tiêu diệt chưa, và Kẻ thắng trong cuộc chiến đó là ai.
Đoàn Thiên Phú nói đến đây thì lúc này hắn không còn hứng thú cùng với đám người Vũ Tuấn Kiệt trò chuyện nữa. Mà nhìn về phía Vũ Mạnh Thông và Bạch Khắc Tiệp lên tiếng nói rằng:
- Đến thời điểm này hai thế hệ của Vũ tộc và Đan Các chúng ta chuẩn bị sinh tử chiến đấu, cũng khơi mào lên trận chiến giữa Đan Các và Vũ tộc. Vũ Mạnh Thông ngươi lẽ nào không định da mặt nói một chút gì đó hay sao.
Nghe Đoàn Thiên Phú nói vậy, lúc này Vũ Mạnh Thông và Bạch Khắc Tiệp cũng từ trong bóng tối đi ra. Họ mặc dù trên người không có khí tức, nhưng nơi họ đi qua mặt đất đều nứt toát, cảm nhận sức ép khủng khiếp của họ, cho dù là đám người tông chủ của thiên Lan tông cũng đang run rẩy mà quan sát tình hình.
- Thật không nghĩ đến 200 năm không gặp, tiểu tử họ Đoàn ngươi vậy mà lúc này cũng đã đạt đến cảnh giới nửa bước võ đế. Nhìn vào thiên phú của người có lẽ đây cũng là cảnh giới cuối cùng mà ngươi đạt đến rồi.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, Đoàn Thiên Phú cũng không phản bác mà chắp tay nói rằng:
- Thiên phú của ta có hạn, cho nên ta cũng chấp nhận với số phận này. Có điều thánh tử của chúng ta nắm giữ thể chất hùng mạnh, lại được các đan sư đứng đầu của Đàn Các ủng hộ trở thành người kế nghiệp Đan Các sau này. Vậy nên ta mong Vũ tiên bối hãy ngừng việc này lại, đừng để cho hai thế lực phải lao vào một trận chiến máu tanh.
Nghe tên này nói vậy Vũ Mạnh Thông lúc này chỉ mỉm cười, sau đó lắc đầu nói rằng:
- Vừa rồi tiểu tử họ Vũ nhà ta đã nói rất rõ, tên kia phải chết. Về phần ngươi có thể sống hoặc cũng có thể chết là do người chọn lựa. Bây giờ nói nhiều vô ích ta muốn nghe chọn lựa của ngươi.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, lúc này Đoàn Thiên Phú biết hắn chỉ cần suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn phải chết. Dù sao cho dù là nửa bước võ đế, hắn hiểu đối mặt với một võ đế thật sự thì cơ hội chống trả của hắn gần như không có. Suy nghĩ một lúc hắn nhìn về phía Trần Thiên Quân rồi lên tiếng nói rằng:
- Hai vị tiền bối ta không thể nào tự tay giết hắn được. Có điều ta sẽ mang tin tức này về Đan Các để bẩm báo, hy vọng hai vị hiểu việc mình đang làm.
Đoàn Thiên Phú nói vậy, lúc này Bạch Khắc Tiệp nhìn về phía hắn sau đó nói rằng:
- Chuyện này Bạch Gia chúng ta không liên quan, đều là do lão già họ Vũ này bầy chiêu, ngươi không cần bẩm báo loạn.
Đoàn Thiên Phú nghe vậy thì gật đầu chắp tay, sau đó bỏ mặt ánh mắt cầu cứu của Trần Thiên Quân mà ngự không rời đi.
Nhìn về hướng Đoàn Thiên Phú rời đi, Trần Thiên Quân lúc này đã cảm thấy tâm mình chìm trong đáy cốc, có điều ánh mắt của hắn lại toàn oán độc nhìn về phía đám người họ Vũ.
Sau đó bất ngờ hắn vậy mà lấy từ trong nhận chữ vật là một thanh kiếm, hướng thẳng về phía Bùi Cẩm Tú mà đâm đến. Dù sao hắn biết mình phải chết, vậy nên cũng không để họ Vũ được lợi, vị tân nương này hắn muốn cùng mộ chôn với hắn.
Động thái của Trần Thiên Quân khiến cho những người có mặt ở đây đều sững sờ, có điều cảnh giới của hắn vẫn quá thấp, làm sao có thể bằng mấy lão đồ cổ ở đây được.
Đợi khi thanh kiếm của hắn cách cổ của Bùi Cẩm Tú chỉ chưa tới một tấc, thì một bàn tay như sắt thép đã nắm lấy nó. Một người phụ nữ trung niên, mặc một bộ trường bào màu trắng, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trần Thiên Quân sau đó lên tiếng:
- Trần Thánh tử ngươi không nên làm như vậy, ngươi làm như vậy khiến ngươi chết càng nhanh.
Người phụ nữ này nói xong thì bà ta lúc này tung ra một chưởng, Trần Thiên Quân lập tức hóa thành xương máu.
Nhìn thấy bà ta đến, đám cao tầng của Thiên Lan tông vội vàng chắp tay nói rằng:
- Bái kiến thái thượng trưởng lão.
Người phụ nữ này nghe vậy thì gật đầu, sau đó chắp tay với hai người Bạch Khắc Tiệp và Vũ Mạnh Thông nói rằng:
- Bái kiến hay bị tiền bối.
Nghe bà ta nói vậy Bạch Khắc Tiệp lúc này dùng một bộ mặt hứng thú nói rằng:
- Làm gì mà tiền bối này tiền bối kia, ta và ngươi bất quá cũng là cùng thế hệ mà thôi. Ngoài ra ta và ngươi vậy mà cũng họ Bạch thật sự khiến ta bất ngờ.
Bạch khắc Tiệp vừa nói vậy, thái thượng trưởng lão của Thiên Lan tông là Bạch Cẩm Ngôn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Mặc dù chúng ta cùng một thế hệ, nhưng các ngươi lúc này đều đã đạt đến cảnh giới võ đế. Trong khi đó ta mới chỉ đạt đến cảnh giới võ thánh viên mãn thật sự là cách biệt quá lớn.
Nghe Bạch Cẩm Ngôn nói vậy, Vũ Mạnh Thông lúc này dùng một ánh mắt dò xét sau đó lên tiếng nói rằng:
- Bạch lão đầu ngươi vậy mà quen biết cả với nữ tử tại Việt Châu nơi này hay sao.
Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Ta lúc còn trẻ từng đến nơi này, may mắn đã tiếp xúc với Bạch tiên tử. Đáng tiếc Bạch tiên tử lại không ưng ý lão đầu như ta, nếu không ngày đó đã sớm kết thành đạo lữ rồi.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì cười lớn sau đó nói rằng:
- Thú vị, thú vị, ngươi vậy mà cũng bị người từ chối. Không biết vị đạo hữu này là ưng ý vị tuấn kiệt nào, từ chối cả lão bằng hữu của ta đây.
Bạch Cẩm Ngôn nghe vậy thì nở một nụ cười điềm tĩnh sau đó nói rằng:
- Chuyện đã qua lâu rồi, ta cũng không muốn nói đến. Lần này hai vị đến Thiên Lan tông để muốn kết thông gia. Vậy thì xin mời đến sau núi, chúng ta cùng nói chuyện để nơi này cho đám trẻ.
Nghe Bạch Cẩm Ngôn nói vậy hai người Bạch Khắc Tiệp và Vũ Mạnh Thông đều mỉm cười gật đầu, sau đó họ như làn gió biến mất khỏi đây.
Thấy cảnh này tông chủ Bùi Cẩm Thạch đi đến, hướng về phía mấy người Vũ Tuấn Kiệt chắp tay nói rằng:
- Các vị tiểu bối xin mời đến đại điện của Thiên Lan tông nói chuyện kết hôn lần này.
Nghe Bùi Cẩm Thạch nói vậy, đám người Vũ Tuấn Kiệt cũng gật đầu, sau đó đi vào trong đại điện của Thiên Lan tông.
Nếu nói một lúc trước hắn đúng thật là bị tức giận làm mờ lý trí, thì bây giờ hắn biết không phải là tức giận nữa, mà là đang đối mặt với sinh tử.
Nhìn về phía vị Đoàn trưởng lão, hộ đạo giả của hắn đang rơi vào lưỡng lự, mà hắn ta thật tâm có chút sợ hãi. Suy nghĩ một lúc hắn quyết định vẫn phải tìm hiểu họ Vũ là ai đã, nhìn về phía vị Đoàn trưởng lão kia hắn lên tiếng nói rằng:
- Đoàn trưởng lão Vũ tộc rốt cuộc là ai, mà khiến ngài kiêng kỵ như vậy.
Đoàn Thiên Phú nghe Trần Thiên Quân nói vậy thì nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt, sau đó lạnh giọng nói rằng:
- Tại trung vực có rất nhiều các thế lực cổ xưa, nội tình thâm hậu. Mà Vũ tộc cũng là một thế lực như vậy, 200 năm trước tại một bí cảnh không biết tên, 11 đế tộc đã tham chiến.
- Lý do họ giao chiến đến giờ vẫn là một bí ẩn của Trung Vực. Nhưng trong cuộc chiến đó, không phải là loạn chiến mà là 10 đế tộc cùng vây công Vũ tộc.
- Trận chiến đó làm cho vô số vùng đất của Trung vực bị đánh cho tan nát, số lượng sinh linh bị chết do dư chấn của các cường giả hai bên giao chiến không thể đến hết.
- Đến cuối cùng vũ tộc biến mất, nhưng 10 để tộc kia cũng tử thương nặng nề. Từ đây để lại một dấu hỏi chấm to lớn là Vũ tộc đã bị tiêu diệt chưa, và Kẻ thắng trong cuộc chiến đó là ai.
Đoàn Thiên Phú nói đến đây thì lúc này hắn không còn hứng thú cùng với đám người Vũ Tuấn Kiệt trò chuyện nữa. Mà nhìn về phía Vũ Mạnh Thông và Bạch Khắc Tiệp lên tiếng nói rằng:
- Đến thời điểm này hai thế hệ của Vũ tộc và Đan Các chúng ta chuẩn bị sinh tử chiến đấu, cũng khơi mào lên trận chiến giữa Đan Các và Vũ tộc. Vũ Mạnh Thông ngươi lẽ nào không định da mặt nói một chút gì đó hay sao.
Nghe Đoàn Thiên Phú nói vậy, lúc này Vũ Mạnh Thông và Bạch Khắc Tiệp cũng từ trong bóng tối đi ra. Họ mặc dù trên người không có khí tức, nhưng nơi họ đi qua mặt đất đều nứt toát, cảm nhận sức ép khủng khiếp của họ, cho dù là đám người tông chủ của thiên Lan tông cũng đang run rẩy mà quan sát tình hình.
- Thật không nghĩ đến 200 năm không gặp, tiểu tử họ Đoàn ngươi vậy mà lúc này cũng đã đạt đến cảnh giới nửa bước võ đế. Nhìn vào thiên phú của người có lẽ đây cũng là cảnh giới cuối cùng mà ngươi đạt đến rồi.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, Đoàn Thiên Phú cũng không phản bác mà chắp tay nói rằng:
- Thiên phú của ta có hạn, cho nên ta cũng chấp nhận với số phận này. Có điều thánh tử của chúng ta nắm giữ thể chất hùng mạnh, lại được các đan sư đứng đầu của Đàn Các ủng hộ trở thành người kế nghiệp Đan Các sau này. Vậy nên ta mong Vũ tiên bối hãy ngừng việc này lại, đừng để cho hai thế lực phải lao vào một trận chiến máu tanh.
Nghe tên này nói vậy Vũ Mạnh Thông lúc này chỉ mỉm cười, sau đó lắc đầu nói rằng:
- Vừa rồi tiểu tử họ Vũ nhà ta đã nói rất rõ, tên kia phải chết. Về phần ngươi có thể sống hoặc cũng có thể chết là do người chọn lựa. Bây giờ nói nhiều vô ích ta muốn nghe chọn lựa của ngươi.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, lúc này Đoàn Thiên Phú biết hắn chỉ cần suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn phải chết. Dù sao cho dù là nửa bước võ đế, hắn hiểu đối mặt với một võ đế thật sự thì cơ hội chống trả của hắn gần như không có. Suy nghĩ một lúc hắn nhìn về phía Trần Thiên Quân rồi lên tiếng nói rằng:
- Hai vị tiền bối ta không thể nào tự tay giết hắn được. Có điều ta sẽ mang tin tức này về Đan Các để bẩm báo, hy vọng hai vị hiểu việc mình đang làm.
Đoàn Thiên Phú nói vậy, lúc này Bạch Khắc Tiệp nhìn về phía hắn sau đó nói rằng:
- Chuyện này Bạch Gia chúng ta không liên quan, đều là do lão già họ Vũ này bầy chiêu, ngươi không cần bẩm báo loạn.
Đoàn Thiên Phú nghe vậy thì gật đầu chắp tay, sau đó bỏ mặt ánh mắt cầu cứu của Trần Thiên Quân mà ngự không rời đi.
Nhìn về hướng Đoàn Thiên Phú rời đi, Trần Thiên Quân lúc này đã cảm thấy tâm mình chìm trong đáy cốc, có điều ánh mắt của hắn lại toàn oán độc nhìn về phía đám người họ Vũ.
Sau đó bất ngờ hắn vậy mà lấy từ trong nhận chữ vật là một thanh kiếm, hướng thẳng về phía Bùi Cẩm Tú mà đâm đến. Dù sao hắn biết mình phải chết, vậy nên cũng không để họ Vũ được lợi, vị tân nương này hắn muốn cùng mộ chôn với hắn.
Động thái của Trần Thiên Quân khiến cho những người có mặt ở đây đều sững sờ, có điều cảnh giới của hắn vẫn quá thấp, làm sao có thể bằng mấy lão đồ cổ ở đây được.
Đợi khi thanh kiếm của hắn cách cổ của Bùi Cẩm Tú chỉ chưa tới một tấc, thì một bàn tay như sắt thép đã nắm lấy nó. Một người phụ nữ trung niên, mặc một bộ trường bào màu trắng, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trần Thiên Quân sau đó lên tiếng:
- Trần Thánh tử ngươi không nên làm như vậy, ngươi làm như vậy khiến ngươi chết càng nhanh.
Người phụ nữ này nói xong thì bà ta lúc này tung ra một chưởng, Trần Thiên Quân lập tức hóa thành xương máu.
Nhìn thấy bà ta đến, đám cao tầng của Thiên Lan tông vội vàng chắp tay nói rằng:
- Bái kiến thái thượng trưởng lão.
Người phụ nữ này nghe vậy thì gật đầu, sau đó chắp tay với hai người Bạch Khắc Tiệp và Vũ Mạnh Thông nói rằng:
- Bái kiến hay bị tiền bối.
Nghe bà ta nói vậy Bạch Khắc Tiệp lúc này dùng một bộ mặt hứng thú nói rằng:
- Làm gì mà tiền bối này tiền bối kia, ta và ngươi bất quá cũng là cùng thế hệ mà thôi. Ngoài ra ta và ngươi vậy mà cũng họ Bạch thật sự khiến ta bất ngờ.
Bạch khắc Tiệp vừa nói vậy, thái thượng trưởng lão của Thiên Lan tông là Bạch Cẩm Ngôn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:
- Mặc dù chúng ta cùng một thế hệ, nhưng các ngươi lúc này đều đã đạt đến cảnh giới võ đế. Trong khi đó ta mới chỉ đạt đến cảnh giới võ thánh viên mãn thật sự là cách biệt quá lớn.
Nghe Bạch Cẩm Ngôn nói vậy, Vũ Mạnh Thông lúc này dùng một ánh mắt dò xét sau đó lên tiếng nói rằng:
- Bạch lão đầu ngươi vậy mà quen biết cả với nữ tử tại Việt Châu nơi này hay sao.
Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Ta lúc còn trẻ từng đến nơi này, may mắn đã tiếp xúc với Bạch tiên tử. Đáng tiếc Bạch tiên tử lại không ưng ý lão đầu như ta, nếu không ngày đó đã sớm kết thành đạo lữ rồi.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì cười lớn sau đó nói rằng:
- Thú vị, thú vị, ngươi vậy mà cũng bị người từ chối. Không biết vị đạo hữu này là ưng ý vị tuấn kiệt nào, từ chối cả lão bằng hữu của ta đây.
Bạch Cẩm Ngôn nghe vậy thì nở một nụ cười điềm tĩnh sau đó nói rằng:
- Chuyện đã qua lâu rồi, ta cũng không muốn nói đến. Lần này hai vị đến Thiên Lan tông để muốn kết thông gia. Vậy thì xin mời đến sau núi, chúng ta cùng nói chuyện để nơi này cho đám trẻ.
Nghe Bạch Cẩm Ngôn nói vậy hai người Bạch Khắc Tiệp và Vũ Mạnh Thông đều mỉm cười gật đầu, sau đó họ như làn gió biến mất khỏi đây.
Thấy cảnh này tông chủ Bùi Cẩm Thạch đi đến, hướng về phía mấy người Vũ Tuấn Kiệt chắp tay nói rằng:
- Các vị tiểu bối xin mời đến đại điện của Thiên Lan tông nói chuyện kết hôn lần này.
Nghe Bùi Cẩm Thạch nói vậy, đám người Vũ Tuấn Kiệt cũng gật đầu, sau đó đi vào trong đại điện của Thiên Lan tông.